Là Vì Có Em
|
|
Chương 3 : Động lòng .
Buổi họp lớp kết thúc . Cô Hà vui vẻ nhắc nhở thêm vài điều trước khi giải tán
- Các em đến Phòng Thông Báo để nhận thời khoá biểu nhé , ngày hôm sau chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên . Các em nhớ đi học đầy đủ và đúng giờ. Giờ cả lớp giải tán .
Cô Hà bước ra khỏi lớp . Mọi người dần đứng lên , nối bước theo . Một vài bạn gái nán lại đợi Tiểu Minh . Một cô bạn tóc ngắn xinh xắn , tiến lại gần Tiểu Minh
- Tiểu Minh này , đi ăn với bọn tớ không ?
- Đi ăn à . . . ? Hì . . . Hôm khác nha ! Giờ Minh có hẹn với gia đình rồi .
Tiểu Minh cười tươi đáp , cậu rất muốn đi , nhưng khi nãy Thu Hàn nhắn tin sẽ đến đón cậu , rồi cả nhà sẽ dùng cơm với khách , nên cậu đành từ chối .
- Tiếc vậy . . . Bọn tớ rất muốn được thân với cậu hơn !
- Không tiếc đâu mà , tụi mình còn cả năm học . Minh chỉ lo sau này mọi người thấy Minh phiền thôi ! !
Tiểu Minh lè lưỡi nói , làm mấy cô bạn cười không ngớt trước cậu bạn dễ thương này .
- Hi hi . . . Minh thật khéo nói . Vậy thôi tụi mình đi trước . Mai gặp lại Minh nhé !
- Tạm biệt mọi người ! - Tiểu Minh cười tươi , vẫy tay chào .
Tiểu Minh cũng nhanh chóng đi ra , đến phòng Thông Báo để nhận thời khoá biểu mới . Cậu hoàn toàn quên mất lời hẹn với một người .
Cầm tờ giấy ghi lịch học trên tay , Tiểu Minh líu lo , tung tăng đi về phía cổng . Trên đường đi , vô tình cậu va vào một người . Nói là vô tình cũng không đúng vì người kia rõ ràng cố ý đụng cậu . Tiểu Minh cúi người nhặt tờ giấy mình vừa đánh rơi , khẽ quay sang nhìn người bên cạnh , nở nụ cười tươi
- Xin lỗi chị .
Người đụng phải cậu không nói gì , chỉ đưa tay phủi phủi chiếc váy làm ra vẻ vừa đụng phải gì dơ bẩn lắm . Liếc mắt về phía cậu , nói không một chút thiện cảm
- Đi đứng mắt mũi để đi đâu vậy ? Đụng phải người khác , nghĩ xin lỗi là xong sao ? Váy của tôi bị cậu làm dơ hết rồi này .
Đó là Phương Nghi , một cô gái lớp trên của Tiểu Minh . Gương mặt tuy đẹp , nhưng sắc sảo , quá phô trương , ánh mắt chẳng chứa lấy một chút gì là thân thiện . Nếu so với Thu Hàn thì cô ta chẳng đáng để chị liếc mắt .
- Người tôi dính gì mà làm dơ váy chị ? Có khi nó đã không sạch ngay từ đầu rồi , đâu phải lỗi tại tôi .
Tiểu Minh chớp mắt đáp , thái độ của cô ta làm cậu thấy khó chịu . Cậu không thích nói chuyện với những loại người ra vẻ ta đây như vậy . Nghĩ vậy nên Tiểu Minh cất bước đi , không muốn đôi co với cô ta . Phương Nghi thấy thái độ của Tiểu Minh thì tức giận , bước lên chắn trước mặt cậu , không cho cậu đi . Liếc mắt nhìn Tiểu Minh , cô ta lớn tiếng .
- Hừừ . . . anh Tuấn Anh chỉ mới nói chuyện với mày một chút mà mày đã dám lên mặt với tao sao , loại biến thái như mày , tốt nhất là nên tránh xa anh Tuấn Anh ra , đừng giả bộ yếu ớt để dụ dỗ ảnh .
- Chị đang nói nhảm gì vậy ? Tôi và anh Tuấn Anh như thế nào thì liên quan gì đến chị chứ ? Đừng tự suy diễn rồi làm càn . Tôi không thích nói chuyện với loại người như chị . Chị tránh ra đi !
Tiểu Minh bức xúc lên tiếng , cậu động chạm gì đến chị ta mà chị ta mắng cậu nặng lời vậy chứ . Cậu với anh Tuấn Anh có làm sao . Đối với cậu , anh Tuấn Anh còn chưa đến mức phải gọi là một người bạn . Họ chỉ mới quen biết sáng nay . Phương Nghi nở nụ cười khinh , hằn học nhìn Tiểu Minh
- Loại như mày mà còn dám lên mặt với tao sao ? Chẳng qua mày cũng chỉ như những thằng gay bệnh hoạn mà tao khinh bỉ thôi ! !
- Chị im đi ! ! ! !
Tiểu Minh hét lên . Chị ta thật ép người quá đáng mà .
- Dù tôi không phải là người đồng tính , nhưng tôi không cho phép chị xúc phạm họ như vậy ? Họ làm gì đến chị mà chị hạ nhục họ như vậy chứ ?
Phương Nghi cười lớn , giọng cười chói tai , trợn mắt nhìn Tiểu Minh , gằn giọng .
- Ha ha ha . . . Tụi nó không làm gì tao ! ! Nhưng tao muốn chửi tụi nó ra sao là quyền của tao ! ! Mày là gì mà dạy đời tao hả ? Mày nói mày không phải sao ? Nhìn mày ẻo lả chẳng khác gì bọn làm bại hoại xã hội kia ! !
- Chị . . . - Tiểu Minh uất ức , nước mắt lưng tròng nhìn con người đáng sợ trước mặt . Chị ta thật điên rồ . Cậu phải làm sao đây ? Cậu không muốn nghe giọng nói đáng sợ đó nữa .
Cháttt ! ! !
Một tiếng động lớn vang lên , cả thân người Phương Ngi ngã mạnh xuống đất , một bên má in hằn năm dấu tay thon dài , đang rớm máu . Cô ta ngay lập tức trợn mắt nhìn người đã đánh cô ta , một tay ôm lấy bên má bỏng rát , Phương Nghi đứng bật dậy , hét lên
- Mày là đứa nào ? Mày dám đánh tao sao ? ? Mày có biết tao là ai không hả ?
Thu Hàn không thèm đếm xỉa gì đến cô ta , chị ôm lấy Tiểu Minh đang run lên , xoa dịu cậu bằng tất cả sự ấm áp chị có . Tiểu Minh ôm chặt lấy chị , vùi mặt vào ngực chị tìm hơi ấm , tìm sự an toàn mà cậu cần . Thu Hàn dịu dàng vuốt mái tóc cậu , mỉm cười nhẹ nhàng
- Tiểu Minh ngoan , không sao đâu ! Có chị đây rồi !
Phương Nghi tức xì khói khi Thu Hàn không thèm đếm xỉa đến cô ta . Cô ta lồng lộn như một con thú hoang
- Tao đang nói chuyện với mày đó ? Mày bị điếc hả ? !
Thu Hàn vẫn tập trung mọi sự chú ý về Tiểu Minh . Đến khi Tiểu Minh không còn rung nữa . Chị lau nhẹ khoé mắt ướt nước của cậu , đặt lên đó một nụ hôn .
- Chị sẽ không tha cho bất kì kẻ nào dám làm Tiểu Minh của chị phải khóc !
Kéo Tiểu Minh lùi lại phía sau mình , giờ chị mới nhìn về phía thủ phạm đang nổi điên kia . Thái độ dịu dàng kia biến mất như chưa từng xuất hiện . Giờ gương mặt chị bao trùm mùi sát khí . Quét đôi mắt toả hàn băng của thần chết về phía Phương Nghi , bất giác khiến cô ta lạnh run . Giọng chị mang âm vực từ cõi chết vọng về .
- Người sắp sửa bị điếc là cô đó .
Chỉ một câu ! Duy nhất một câu của chị phát ra . Phương Nghi đã từ một con hổ đói , trở thành một con cầy sấy , run cầm cập nhìn chị . Nhưng cô ta vẫn ráng cứng miệng lên tiếng
- Mày . . . Mày muốn làm gì ? ? . . . Tao . . . Tao không . . . không sợ mày đâu . Mày có biết . . . tao là ai không hả ?
- Biết ! Biết chứ . Cô là cô gái mà ngày mai cả nước sẽ biến đến trên bià báo với dòng chữ CHẾT KHÔNG TOÀN XÁC !
Phương Nghi giờ không còn đứng vững nữa , hai chân cô ta run run , loạng choạng rồi ngã xuống đất , mắt vẫn nhìn trân trân con người trước mặt . Không ! Chị ta không phải người ! Cô không tin được trên đời này lại tồn tại một con người đáng sợ như vậy ! Đúng vậy ! Nhất định không phải người ! Phương Nghi hoảng loạn , lắc đầu nguầy nguậy , cô ta ráng sức gồng mình đứng dậy toan chạy đi , nhưng lảo đảo được vài bước lại té khuỵ xuống . Một vài học sinh gần đó thấy vậy thì hiếu kì , chỉ trỏ về phía Phương Nghi xì xào , bàn tán . Phương Nghi bất giác quay ngược người về phía sau khi cảm thấy một hơi lạnh thấu xương đang sát sau lưng . Vừa quay lại , Phương Nghi đã một phen hoảng hồn khi thấy Thu Hàn đã đứng gần sát cô ta . Thu Hàn ngồi nhẹ xuống , kéo mạnh cô ta lại , lời thì thầm của thần chết vang lên bên tai , khiến Phương Nghi dựng tóc gáy
- Cô đừng lo . Tôi không muốn Tiểu Minh thấy chuyện sẽ xảy ra với cô , nên tạm thời cô sẽ an toàn . Nhưng nếu cô còn xuất hiện trước mặt Tiểu Minh và cư xử như lần này . . . Thì tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu .
Dứt lời , Thu Hàn đứng dậy , tiến về phía Tiểu Minh , dịu dàng nói
- Chúng ta về thôi , Tiểu Minh . Ba mẹ chắc đang chờ hai chúng ta đó .
Gương mặt chị khi đối diện với Tiểu Minh lại vô cùng dịu dàng , ôn nhu . Tựa như một nàng tiên giáng trần để bảo vệ cậu vậy . Tiểu Minh gật đầu , mỉm cười với Thu Hàn , rồi nắm lấy tay chị , bước đi . Khi đi qua Phương Nghi đang run rẩy ,mặt không còn giọt máu , mắt sợ hãi nhìn về hai người , Thu Hàn buông một câu cuối " Nhớ lời tôi nói " , rồi ra xe với Tiểu Minh .
Mãi cho đến khi chiếc xe lăn bánh chạy đi , mang theo hai thân ảnh ấy đã khuất xa . Phương Nghi vẫn ngồi bệt dưới đất , tràn ngập sự sợ hãi , mắt vô hồn nhìn về nơi chiếc xe đã không còn . Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng không có thực .
Cô ta thật sự không thể tin được chuyện vừa xảy ra . Trên đời này lại có tồn tại loại người đáng sợ như thế sao . Chợt Phương Nghi rùng mình khi nhớ lại những lời thì thầm của Thu Hàn . Dù không thể tin được nhưng cô ta bắt buộc phải tin , vì cô ta biết những lời của Thu Hàn không hề là lời nói suông . Cô ta gượng mình đứng dậy , khẽ kêu lên , đưa tay sờ một bên má rớm máu , đang sưng đỏ . Cô ta loạng choạng bước ngược về dãy phòng học . Cô muốn tìm một người .
***
Tuấn Anh thẫn người nhìn hai bộ đồng phục treo trước mặt , rồi lại nhìn sang đoá Sen Trắng đang toả hương thơm ngát kia . Anh thật không hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa ? !
Anh biết các lớp đã ra về từ lâu , nhưng sao người anh chờ đợi lại không thấy . Không phải anh và cậu đã hẹn sau khi tan lớp sẽ gặp sao ? !
Mà thật ra đó cũng đâu phải một lời hẹn , chỉ đơn thuần là ý từ một phía của anh thôi . Cậu cũng đâu nói là sẽ đến . Nhưng không phải là . . . . không phải vậy sao ? ! !
Tuấn Anh vò đầu xua đi dòng suy nghĩ ngày càng rối bời của anh . Anh thấy bản thân mình thật nực cười , anh đang trông đợi điều gì đây . Trông chờ rằng cậu sẽ xuất hiện sao , sẽ nở nụ cười thật tươi với anh sao , sẽ nhăn nhó nói anh làm hư hoa của cậu sao . Vậy rồi sau đó thì sao ? ! Giữa anh và cậu còn có gì để nói ? ! Thậm chí ngay từ đầu đã chẳng có gì để nói ? ! Vậy tại sao anh lại cứ mong chờ như vậy ? Mong rằng cậu sẽ mở cánh cửa đó ra , sẽ cười thật tươi , và chạy đến ôm chầm lấy anh ? ! Tuấn Anh bật cười , anh bị điên , điên thật rồi . Nếu không điên sao anh lại có cái ý nghĩ không giống ai đó chứ ? Trong khi anh và cậu đều là hai thằng con trai ? ! Anh thật sự điên rồi ! !
Chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh . Tuấn Anh day nhẹ hai bên thái dương , mệt mỏi với lấy điện thoại trên bàn . Một dòng chữ chạy ngang màn hình có cuộc gọi đến . Ba ! ! - Alo , ba con nghe !
- Ừm , Tuấn Anh hả con ! Giờ con đi dùng cơm với ba được không , ba muốn cho con gặp gia đình một người bạn của ba và mẹ con . - Phía đầu dây bên kia ông Trần Long trầm giọng nói .
- Dạ , 15 phút nữa con sẽ đến .
- . . .
- Dạ , con chào ba .
Tuấn Anh tắt điện thoại , đứng lên bỏ vào túi quần . Chuẩn bị rời đi . Ba là người luôn bên cạnh yêu thương , chăm sóc anh từ khi mẹ anh qua đời 12 năm trước . Tuấn Anh không có chút ấn tượng gì về bà , chỉ nghe qua lời ba anh kể , rằng bà là người phụ nữ xinh đẹp , tuyệt vời nhất mà ông từng gặp . Được gặp và kết hôn với bà là điều hạnh phúc nhất cuộc đời ông . Vì thế mà ông đã ở vậy không tiến thêm bước nữa , chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương anh . Nhưng Tuấn Anh lại thấy rất kì lạ vì trong nhà anh không có bất kì một tấm hình nào của bà . Nên anh không hề biết bà trông ra sao . Chỉ duy nhất một bức hình của bà còn sót lại trong phòng ông . Trong bức hình là một người con gái bước đi giữa một cánh đồng hoa cúc xanh bát ngát dưới ánh chiều tà . Nhưng bức hình chỉ chụp phía sau lưng của cô gái , cô không hề ngoái đầu lại .
Tuấn Anh thoát ra khỏi chuỗi hồi ức khi nghe có tiếng gõ cửa . Bất giác trong anh dâng lên tia hi vọng , mong rằng khi mở cánh cửa đó ra , người anh đang chờ đợi sẽ cười thật tươi với mình . Anh tiến đến , hít thật sâu , tay chạm nhẹ vào nắm cửa , cánh cửa bật mở . Nhìn người trước mặt nửa giây , anh lạnh lùng quay đi . Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi thất vọng khó tả .
- Thấy em , anh không vui đến vậy sao ?
Phương Nghi khẽ lên tiếng , cô đến trường là vì muốn gặp anh . Nhưng nét thất vọng vừa rồi của anh khi nhìn thấy cô là gì chứ ?
- Không lẽ anh đang chờ đợi ai à ?
Tuấn Anh vẫn im lặng , anh khoác nhanh chiếc áo , đến bên bàn nâng nhẹ đoá hoa lên tay , quay bước đi . Không một cái liếc mắt , không một lần quay đầu , giống như cô chỉ là không khí đối với anh vậy .
Phương Nghi đau lòng nhìn người con trai trước mặt mình . Trước giờ , trong mắt mọi người cô độc ác , hay đáng ghét bao nhiêu , cô mặc kệ . Đối với cô , chỉ anh mới là quan trọng . Vì anh , cô có thể làm bất cứ điều gì , chỉ mong anh chú ý đến cô dù chỉ một chút . Nhưng , suốt mười năm qua , thái độ của anh vẫn lạnh lùng như vậy , vẫn chẳng hề để tâm đến sự tồn tại của cô .
Nhớ đến chuyện khi sáng cô vô tình trông thấy , tim cô khẽ nhói đau . Đối với anh , cô rốt cuộc không là gì cả sao . Cô luôn quan tâm , luôn bên cạnh anh mọi lúc trong từng ấy thời gian , nhưng ngay cả nhìn thẳng vào cô , anh cũng chưa từng một lần . Vậy mà giờ đây , anh lại có thể nhìn , có thể nói chuyện , có thể mỉm cười đầy dịu dàng như thế đối với một người chỉ mới vừa gặp sao ? ! Mà đó còn là một đứa con trai ! ! Cô như vậy mà thua một đứa trai sao ? ! Phương Nghi cười đắng ngắt . Ông trời đúng là biết cách trêu người mà .
- Ra ngoài .
Tuấn Anh lạnh lùng lên tiếng . Nếu là trước đây thì anh sẽ mặc xác cô mà bỏ đi . Nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục kia , anh lại không muốn ai đụng vào nó . Nên anh muốn khoá cửa lại để không ai có thể vào . Phương Nghi khẽ giật mình rồi bước ra . Nhìn anh khoá cửa , rồi lại nhẹ nhàng nâng niu , nhìn ngắm đoá hoa trên tay , cô chỉ muốn xé tan nó ra . Cô nhìn theo bóng dáng lạnh lùng đang dần bước xa , cô không muốn , cô muốn giữ anh ở lại bên mình . Trong vô thức , nỗi ham muốn dâng trào , cô đã lấy hết can đảm . Giơ tay ra , cô nắm chặt lấy vạt áo đen bóng của anh . Tuấn Anh hơi khựng người , nhưng anh không quay lại , chỉ lạnh lùng nói
- Buông ra !
Phương Nghi hơi lo sợ , nhưng cô đã quyết nên lần này cô nhất định sẽ không buông .
- Em không buông đâu , anh đừng đi , hãy ở lại với em đi .
Phương Nghi nhìn con người lạnh lùng đang quay lưng về phía mình , nói như van nài . Nhưng ngay lập tức , bàn tay cô đã bị hất mạnh ra . Đau ! ! Một cảm giác đau nhói xuyên thủng trái tim cô ! Nhức nhói ! Như có hàng ngàn con dao đang vô tình rạch nát nó ra . Tuấn Anh không màng đến cô , cất bước đi . Nhưng một lần nữa , anh bị cô ngăn lại . Phương Nghi chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau , cô úp mặt vào lưng áo anh , nức nở
- Chỉ một lần thôi . . . Chỉ một lần anh hãy nhìn về phía em , không được sao anh ? ?
Tuấn Anh vẫn im lặng , anh thật ghét lũ con gái rắc rối này . Đưa tay gỡ mạnh bàn tay cô ra , nhưng cô vẫn cố ôm chặt anh . Trong lúc giằng co , tay Phương Nghi vô tình đụng trúng cánh hoa , làm một cánh hoa rơi xuống . Tuấn Anh nhìn cánh hoa trên mặt đất , trong đầu hiện lên hình ảnh lúc anh vô tình làm rụng mất một cánh hoa . Ánh mắt đau buồn của Tiểu Minh ghim sâu vào trái tim anh . Anh nghiến răng tức giận . Tuấn Anh kéo mạnh tay Phương Nghi ra , ép mạnh cô vào tường khiến cô đau điếng . Phương Nghi sợ hãi nhìn gương mặt tức giận của anh . Anh không quan tâm , hất tay cô ra , anh lạnh lùng lên tiếng
- Biến đi !
Phương Nghi thấy như sét đánh ngang tai mình , tai cô ù đi , đầu óc quay cuồng , mắt uất ức nhìn chăm chăm vào con người trước mặt . Sau cùng thì anh cũng chịu nhìn cô rồi , nhưng sao ánh mắt đó . . . Cô đau . . . Đau quá ! ! Phương Nghi loạng choạng , đứng không vững , cô ngã quỵ xuống đất . Nước mắt không ngừng tuôn nhìn bóng anh xa khuất . Cô đau đớn hét lên , rồi gục mặt xuống gối , khóc nức nở .
|
Thu Hàn và Tiểu Minh đang trên đường đến nhà hàng X .
Trên xe , Tiểu Minh cứ len lén nhìn Thu Hàn đang im lặng lái xe , cậu có chuyện muốn hỏi nhưng cứ mở miệng thì ngay lập tức ngậm lại , chẳng biết phải làm sao . Tiểu Minh trút giận lên tấm kiếng vô tội , tay cậu cứ hết gõ rồi lại chọc chọc lên đó . Cứ như thế đến khi đầu ngón tay đỏ tấy . Cậu mới dừng lại , mắt rưng rưng , giơ ngón tay về phía Thu Hàn . Thu Hàn nãy giờ im lặng nhưng mắt không hề bỏ sót hành động nào của Tiểu Minh . Cô nhẹ nhàng đón lấy ngón tay đó , xoa xoa nhẹ nhàng
- Em có gì muốn nói với chị đúng không ?
Đoán được chuyện cậu nhóc muốn hỏi , Thu Hàn mở lời trước . Tiểu Minh nghe Thu Hàn nói thì lấm lét nhìn chị mình , cậu vẫn là không biết phải hỏi thế nào về thắc mắc kia . Chẳng qua đó là chuyện cậu muốn hỏi rất lâu rồi , nhưng vẫn mơ hồ không biết thực hư ra sao để tìm ra câu hỏi thích hợp .
~ ~ ~
Trở về quá khứ .
Khoảng hai tháng trước , gia đình Tiểu Minh dính vào một vụ uy hiếp , Tiểu Minh không may bị bắt cóc . Bọn bắt cóc đòi Thu Hàn huỷ đơn tố cáo về việc Hội đồng quản trị công ti M - công ti khi đó Thu Hàn thực tập - đã thông đồng , qua mặt Chủ tịch , tham nhũng tiền quỹ công ti , vì lợi ích cá nhân . Đối mặt với chuyện đó , ba mẹ Thu Hàn được một phen thất kinh , mẹ cô vì quá lo lắng mà phải nhập viện , ba cô cũng đứng ngồi không yên . Nhưng riêng Thu Hàn , cô vẫn điềm tĩnh , người trong nhà thấy cô vẫn nhàn hạ uống trà , tay lướt máy tính , chốc chốc lại có cuộc gọi đến , nói chuyện gì đó họ không rõ . Cục bộ đó duy trì suốt 7 tiếng từ khi Tiểu Minh bị bắt , ông Hoàng Tiến tuy rất lo lắng nhưng cũng không nói gì . Vì ông biết , Thu Hàn còn đang lo lắng gấp trăm ngàn lần ông , cô bình tĩnh như vậy có nghĩa rằng Tiểu Minh chắc chắn sẽ bình an trở về .
Chuông điện thoại Thu Hàn lại vang lên , Thu Hàn nhanh chóng bắt máy . Đầu dây bên kia , một người thanh niên lễ phép lên tiếng . Vẫn không một ai biết nội dung của cuộc đối thoại là gì , chỉ biết sau khi cúp máy . Thu Hàn đi nhanh về phòng , 5 phút sau , họ thấy cô trong trang phục đen bóng , kính đen , nón đen , bao tay cũng đen nốt . Thu Hàn nhanh chóng cúi chào ông Hoàng Tiến đang ngồi nhìn mình rồi ra ngoài . Từ gara , một chiếc xe hơi màu đen , mang theo một thân ảnh vụt nhanh , hoà vào dòng xe rồi khuất dạng . Cuộc gọi của người thanh niên khi nãy đã cho Thu Hàn biết nơi Tiểu Minh bị bắt giữ , Thu Hàn cũng đã điều tra rõ về điạ hình và nhóm người đó có bao nhiêu tên .
- Hừ . . . Tụi bây thật sự xem thường Thu Hàn này quá , và điều đó KHÔNG THỂ THA THỨ ! ! !
Chiếc xe phóng nhanh hơn về phía trước . Khung cảnh bên đường vụt nhanh , bỏ lại thành phố ồn ào phía sau . Thu Hàn dừng xe trên một con đường vắng ngoài ngoại ô , hai bên đường là cánh đồng hoa dại cao ngang ngực , Thu Hàn tiến nhanh về phía căn nhà hai tầng hoang tàn trước mặt . Đôi tay đeo găng đen siết chặt .
Thu Hàn đi một vòng qua bên hông căn nhà , ở đó có một cánh cửa gỗ , cô nhẹ nhàng mở nó ra . Một mùi ẩm mốc xộc vào cánh mũi , một đống đổ nát hiện lên mờ ảo qua ánh trăng . Không hề có động tĩnh gì , Thu Hàn tiến sâu vào trong .
Tiếng cười nói phát ra từ tầng trên , Thu Hàn đi đến gần nơi có tiếng động , nhìn lên phía trên cầu thang . Có ánh đèn . Lên đến tầng trên , ngay lập tức cô thấy hai tên đang đi lại canh gác .
- Ê mày ! Thằng nhóc tụi mình bắt đẹp đ* thua gì con gái .
- Mày nói đúng . . . . Haha . . . Đợi xong dụ này , tao sẽ là người xé tan quần áo nó , cho nó nằm dưới thân tao . Ha ha ha. . . .
- Ha ha ha . . . Cái miệng nhỏ nhắn đó mà kêu lên thì còn gì bằng . . Ha ha
Tiếng cười ô uế vang ngày một lớn . Hai tên đó vẫn không hề biết đó là lần cuối chúng được cười . Một bóng đen vụt nhanh về phía chúng , chưa kịp nhìn đó là gì thì hai cơ thể to béo , nặng gần cả tạ đó đã văng mạnh xuống chân cầu thang , nằm bất động . Hai tay hai chân chúng đã bị bẻ gãy . Từ trong miệng chúng , một dòng máu đỏ tươi hộc ra . Lưỡi của chúng đã bị cắt .
- Có chuyện gì ngoài đó ? Tụi bây mau ra xem xem ! !
Giọng tên cầm đầu hét lên , cho Thu Hàn biết chính xác căn phòng bọn chúng đang đứng . Tiến nhanh về cánh cửa đã rỉ sét . Thu Hàn lao mạnh vào , cả người cô cùng cánh cửa ngã ập vào trong . Thu Hàn đau đớn ôm cánh tay , khó nhọc đứng lên .
Tên cầm đầu thoáng giật mình , nhưng khi quan sát Thu Hàn ngay cả đứng dậy cũng không nổi , điệu bộ vô cùng khổ sở thì đắc chí cười lớn .
- Chẳng phải tiểu thư tài giỏi Thu Hàn đây sao ? Ha ha ha . . . Xem ra lời đồn nói cô em tài giỏi mọi mặt đều là láo hết nhỉ ? Cô em vào được đây , coi như cũng không tồi , nhưng . . bộ dạng thế này . . . Ha ha . . .thân mình còn lo không xong thì đòi cứu ai !
Hắn ta khinh khỉnh cười nói , nhìn về phía Thu Hàn đang ngồi bệt xuống đất , thở dốc . Trong khi đó , Thu Hàn chẳng thèm đếm xỉa tới hắn , ánh mắt cô lướt nhanh quan sát căn phòng . Căn phòng trống khá lớn , ngoài chiếc ghế tên kia đang ngồi thì chẳng còn gì khác . Có 3 tên đang đứng sau lưng gã cầm đầu , 3 tên đứng sát tường , đối diện với cô , 3 tên ở góc cuối căn phòng và. . . . Ánh mắt Thu Hàn dừng lại trên thân thể trắng như tuyết đang bị trói dựa vào tường kia . Là Tiểu Minh ! ! Miệng cậu bị bọn chúng dán lại nên không thể kêu , gương mặt lem luốc , nước mắt không ngừng tuôn , đôi mắt sợ hãi đang ghim chặt về phía cô . Thu Hàn khẽ nghiến răng , cô chỉ muốn nhanh chóng đến đó , ôm thân hình nhỏ nhắn , run rẩy kia vào lòng . Nhưng cô không thể . Cô không muốn Tiểu Minh phải thấy cảnh máu đổ , và cô trong bộ dạng thần chết gây ra .
- Sao im lặng vậy cô em ? Em trai đáng yêu của cô đang cầu cứu kìa ! Nếu cô em biết điều thì thức hiện yêu cầu của bọn này đi . Không thì . . . Ha ha ha . . .
Giọng cười kinh tởm lại vang lên . Hắn ta ngay từ lúc bắt được Tiểu Minh đã là không kiềm chế được . Nhưng nay , cả Thu Hàn cũng đã đến nộp mạng thì thật quá tuyệt còn gì . Sau khi Thu Hàn làm xong yêu cầu đó , hắn sẽ được vuốt ve lên cơ thể đầy quyến rũ của hai chị em cô . Nghĩ đến đó , hắn lại không kiềm chế được mà chảy nước miếng .
- Tôi làm xong thì các người có chịu thả Tiểu Minh không ? - Thu Hàn lạnh giọng lên tiếng .
Giọng cô vừa vang lên , bọn chúng khẽ rùng mình . Tên cầm đầu tuy toát mồ hôi lạnh , nhưng ngay sau đó lại cười giọng đểu giả
- Ha ha ha . . .lúc trước thì là vậy . Nhưng giờ cô em đã xông vào đây với ý định cướp người thì . . . yêu cầu có chút thay đổi
Ánh mắt đê tiện của hắn liếc từ trên xuống dưới cơ thể quyến rũ của Thu Hàn .
Thu Hàn gượng đứng dậy , nhìn thẳng về phía tên cầm đầu đang ngồi . Trong phút chốc , hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống . Đôi mắt đen vô cảm kia xoáy sâu vào hắn , hắn bất giác rùng mình , cứ như hắn vừa nhìn thấy cõi chết qua ánh mắt đó vậy .
- Thoả thuận ! Không phải muốn thay đổi là thay đổi . Tôi làm yêu cầu của các người xong thì thả người , đừng nhiều lời .
Thanh âm lãnh khốc chợt vang lên khiến bọn chúng thất kinh , bất giác lùi về sau . Tên cầm đầu ngồi không vững , đứng bật dậy , cố lên tiếng
- Tụi tao đang giữ người của mày , mày dám manh động thì đừng trách
Hắn có hoảng sợ một chút , nhưng nghĩ lại , người của hắn đông hơn , đang bắt giữ em cô , cô chỉ là một đứa con gái yếu ớt , thì làm được gì . Nghĩ vậy nên hắn cũng bớt run , tin chắc phần thắng là của hắn .
- Vậy sao ? Hay là giờ tôi sẽ tiễn từng người về lòng đất rồi đưa em mình ra khỏi đây nhỉ ? ! - Thu Hàn cười lạnh , gằn giọng .
- Mày . . . Mày đủ sức sao ? Ha ha ha
Tên cầm đầu vẫn tin chắc rằng cô chẳng làm được gì . Hắn đưa mắt ra hiệu cho tên đứng cạnh Tiểu Minh tháo khăn bịt miệng của cậu .
- Chị . . . Chị hai . . . Cứu ... Cứu Tiểu Minh với . . . .hic hic . . . .em sợ .. .
Tiểu Minh gắng sức kêu lên trong tiếng nấc . Thu Hàn quay người lại nhìn Tiểu Minh mà lòng như ai xát muối . Cô nhẹ nhàng trấn an Tiểu Minh , giọng tràn ngập ấm áp
- Tiểu Minh ngoan , đừng khóc . Chị hai đã nói gì Tiểu Minh nhớ không ?
- Chị hai . . . sẽ luôn bảo vệ Tiểu Minh !
Tiểu Minh khẽ nhắc lại câu nói mà Thu Hàn đã hứa với cậu . Cậu ngừng khóc . Đúng vậy ! Cậu tuyệt đối không được khóc ! Chị hai nhất định sẽ cứu cậu . Cậu nở nụ cười , một nụ cười thật tươi đáp trả ánh mắt của Thu Hàn .
- Ha ha ha . . . cảm động thật đấy . . . để xem tụi bây làm được gì ?
Tên cầm đầu hướng mắt ra hiệu , tên đứng cạnh Tiểu Minh thích thú tiến gần sát về cậu . Tiểu Minh sợ hãi kêu lên
- Mấy người . . . Mấy người muốn làm gì hả ?
- He he . . . Làm gì thì em sẽ biết ngay thôi mà .
Tên đó đưa bàn tay sần sùi đen đúa lên , vuốt ve gương mặt trắng hồng của Tiểu Minh . Thu Hàn tức giận , chiếu tia nhìn lạnh lẽo về phía hắn . Hắn rùng mình , đơ người , cả thân thể như bị đóng băng dưới ánh nhìn tử thần đó . Tiểu Minh chớp lấy thời cơ , cắn mạnh lên cánh tay của hắn . Hắn ra oai oái nhìn cánh tay bật máu của mình . Hắn điên tiết kéo dựng Tiểu Minh lên
- Mẹ kiếp , thằng chó . Dám cắn tao !
Cháttt
Đôi tay to lớn của hắn đáp mạnh xuống má Tiểu Minh , in hằn lên dấu tay đỏ máu , khoé miệng Tiểu Minh một dòng máu nhỏ chảy ra . Tiểu Minh ngã mạnh xuống đất . Ngất lịm đi .
Một nụ cười lạnh trên khoé miệng . Không khí xung quanh như xuống âm độ , cơn lạnh xuyên qua da thịt , thấm vào từng khúc xương khiến cả bọn khẽ run lên . Thu Hàn đứng thẳng người dậy , nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên người . Động tác không hề đau đớn gì . Đúng vậy ! Chỉ là một vai diễn nhỏ của Thu Hàn nãy giờ mà thôi . Mọi chuyện giờ mới bắt đầu .
- Tao nên cảm ơn mày rồi !
Tên vừa đánh ngất xỉu Tiểu Minh chưa kịp hiểu gì , đã thấy thân ảnh Thu Hàn đã đứng sau hắn tự lúc nào . Cô khẽ cất giọng , khiến thân thể hắn chẳng còn là của hắn , bất động . Tiếng xương gãy răng rắc vang lên , cùng tiếng la hét vọng về từ cõi chết của tên đó . Cả bọn bất động , chúng chẳng thấy được cô đã làm gì , chỉ thấy tên kia tay chân đã gãy nát , máu từ trong miệng hộc ra , không thể kêu dù chỉ một tiếng . Thu Hàn rút con dao nhỏ trong thắt lưng ra , cười lạnh với tên sống dở chết dở trước mặt .
- Sẽ hơi đau đấy !
Con dao nhanh chóng cắt sâu vào bàn tay đã gãy nát , lưỡi dao kéo ngang đến khuỷu tay thì rút ra . Và tiếp tục với cánh tay còn lại . Hắn đau đớn nhưng chẳng còn sức mà hét , mặt xanh như tàu lá , nhăn nhó , ánh mắt hoang dại nhìn tử thần trước mặt . Cả đời hắn sẽ gặp ác mộng về gương mặt này , gương mặt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết đang vấy đầy máu của hắn , khoé miệng nở nụ cười đầy chết chóc . Khi con dao rút ra là lúc hắn mất đi ý thức , đôi mắt vô hồn không thể nhắm lại . Thu Hàn đứng dậy sau khi xử tên đầu tiên xong , cô quệt đi những giọt máu dính vào mặt . Cô đã lột da hắn ! ! Đôi tay dơ bẩn dám gây đau đớn cho Tiểu Minh giờ chỉ còn trơ trọi lớp thịt đỏ tươi ngập trong máu và những khúc xương gãy nát . Quay sang hai tên đang đứng bất động , đầy khiếp sợ . Thu Hàn chầm chậm tiến lại gần . Hai bọn chúng sợ hãi muốn lùi về sau , nhưng đôi chân không thể nào chuyển động . Bọn chúng cứ đứng đó , mắt trân trân nhìn Thu Hàn đang tiến gần . Khi còn cách chúng một bước chân , Thu Hàn dừng lại
- Ai tiếp theo ?
Bọn chúng ngay lập tức như rơi xuống tận cùng của cõi chết , run rẫy , tái xanh . Thu Hàn vẫn đứng đó , im lặng nhìn chúng .
Tên cầm đầu phía bên kia từ nãy đến giờ chết đứng . Hắn không ngờ , thật không ngờ cô đáng sợ như vậy . Nhưng ngay lúc này , khi thấy cô đang tiến đến hai tên kia , hắn bừng tỉnh . Cố tự trấn an bản thân rằng bên hắn đông người hơn , nếu cùng xông vào chắc chắn sẽ thắng .
- Hai đứa tụi bây còn đứng đó làm gì ? Đập chết nó cho tao ! ! Không lẽ tụi bây sợ một đứa con gái sao ? !
Ngay lập tức hắn hét toáng lên , khiến cả bọn bừng tỉnh
- Xông hết lên cho tao !
Thu Hàn cười nhạt nhìn bọn chúng lao vào cô như thiêu thân . Ánh mắt loé lên tia thích thú . Một mình cô đánh mà chúng không dám phản kháng vậy còn gì là vui . Hai tên lúc nãy còn sợ hãi run cầm cập , giờ lấy hết sức lao về phía cô . Thu Hàn nhẹ tung người lên không trung đầy đẹp mắt . Ngay khi cô đáp xuống phía sau lưng chúng là lúc hai cánh tay của tên bên phải gãy nát , cúi người xuống , con dao sắc bén trên tay cô tạo một đường đẹp mặt trên đôi chân tên kia , hắn ngay lập tức đau đớn , ngã ập xuống đất . Cô thuận tay nắm lấy một tên đang lao tới . Cánh tay hắn gãy vụn , cô xoay hắn đầy nhẹ nhàng trên không rồi quăng hắn về phía hai tên trước mặt . Cát bụi vì trận đánh mà cứ ngày một dày đặc trong không trung , khiến bọn chúng khó khăn tìm kiếm nơi Thu Hàn đang đứng . Ba tên còn lại cố giương mắt nhìn trong lớp bụi giày đặc . Tiếng hét đau đớn của tên ở giữa vang lên , rồi hắn nhanh chóng té ầm xuống sàn . Xương sống của tên đó đã gãy , hắn đau đớn rên lên khi cảm nhận những khúc xương đang đâm sâu vào nội tạng của mình . Hai tên bên cạnh hoảng sợ , chúng cố căng mắt ra để đề phòng nhưng tất cả đều vô dụng . Giây thứ nhất , tiếng hét của tên bên trái vang lên , đầu gối hắn đã gãy nát ,máu không ngừng tuôn . Giây thứ hai , tiếng hét của tên còn lại vang lên , người hắn giờ như một chiếc giẻ rách với hàng ngàn vết cắt sâu chạm đến xương . Giây thứ ba , tất cả đều chìm vào yên lặng . Yên lặng như chưa từng có bất kì một tiếng động gì .
Tên cầm đầu run cầm cập , đứng nhìn lớp bụi trước mặt . Từ lúc đàn em của hắn xông vào đến giờ , lần lượt từng tên đau đớn hét lên , rồi văng ra hay ngã quỵ tại chỗ , nhưng hắn không hề nhìn thấy cô dù chỉ một lần , dù chỉ là lướt qua . Hắn nuốt khan , cô cứ như một bóng ma chập chờn trong lớp bụi đó . Mà dù hắn có căng mắt cũng không tài nào nhìn thấy . Một thanh âm lạnh toát xương sống khẽ vang lên phía sau hắn
- Tìm gì đấy ?
Hắn trợn trắng mắt , run rẩy . Không dám quay đầu lại . Cô là từ khi nào ? Là từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn ? Không một tiếng động , không một lần nhìn thấy . Sao có thể ? ? ? ?
Cô có thật là con người không ? ? ?
Con người sao có thể làm được như vậy chứ ? ? ?
|
Hắn run rẫy , hắn thật sự hối hận ! ! Hối hận vì một phút tham tiền mà giờ cuộc đời hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt . Hắn đáng lẽ không nên đến đây , không nên dính vào chuyện này . Nhưng giờ quá muộn rồi , hắn biết từ giờ cuộc đời của hắn sẽ hoàn toàn khép lại , cánh cửa địa ngục đang mở ra trước mắt hắn .
Sau vài giây im lặng , cuối cùng cái kết dành cho hắn cũng đến . Thu Hàn như một cơn gió , vụt nhanh qua cơ thể run rẩy của hắn . Hắn thét lên đầy đau đớn , tất cả xương trên người hắn đã vỡ vụn . Cả thân hình to lớn của hắn , ngã mạnh lên bức tường , trượt xuống . Để lại trên đó từng vết máu đỏ thẫm , loang lổ . Máu trong miệng hắn hộc ra , đầy đau đớn , nước mắt cũng không tự chủ mà tuôn ra . Hắn kinh hãi nhìn Thần chết đang tiến gần , con dao trong tay Thu Hàn giơ lên . Hơi sức cuối cùng của hắn dồn lên thành tiếng hét thảm khốc , vang dội khắp căn phòng . Sau tiếng la , hắn hoàn toàn gục xuống . Nơi nước mắt hắn vừa tuôn ra , giờ chỉ còn trơ lại hốc mắt ngập máu . Từ giờ hắn sẽ mãi bị nhấn chìm trong bóng tối của địa ngục .
Tiếng dao sắt bén bằng kim loại va chạm xuống đất tạo nên âm thanh lạnh lẽo . Gần nơi con dao rơi , hai vật thể tròn , nằm trong vũng máu đỏ tươi kia là thứ bị lấy ra từ khuôn mặt của hắn .
Im lặng ! Mọi thứ trôi qua , trả lại căn nhà hoang sự im lặng , âm u bị phá vỡ . Lớp bụi trong không trung dần lắng xuống , không gian dần hiện rõ trước mắt . Cảnh hoang tàn của căn nhà hoang giờ càng tăng thêm vẻ kinh hồn khi một biển máu đang hiện hữu , xác người nằm ngổn ngang , đậm mùi chết chóc . Tự khi nào hai thân ảnh kia đã như hoàn toàn bốc hơi trong không khí .
Hai tiếng sau
Cảnh sát có mặt tại hiện trường vụ bắt cóc . Tất cả bất động , đôi mắt run lên trước khung cảnh kinh hoàng trước mắt . Có lẽ cả đời này họ sẽ luôn bị ám ảnh về nơi đây .
Khung cảnh rực lên màu đỏ của máu cùng xác người nằm la liệt . Nhưng qua kiểm tra , họ dù rất yếu , nhưng tất cả vẫn còn sống .
Đúng vậy ! Thu Hàn đã để chúng " được sống " . Cô muốn chúng phải sống cả quãng đời còn lại đầy đau đớn để trả giá , vì với cô , xuống tay với chúng thì quá nhẹ nhàng .
* ~ *
Một tuần sau
Tiểu Minh giờ đã hoàn toàn bình phục , dù cậu không bị thương nặng như do quá sốc nên Tiểu Minh đã hôn mê một tuần liền . Giờ đây khi tỉnh lại , cậu hoàn toàn quên rằng mình từng bị bắt cóc . Tiểu Minh trở lại là một cậu nhóc đáng yêu , hoạt bát như xưa .
Ngày Tiểu Minh ra viện , Thu Hàn và ba mẹ cậu đều bận giải quyết những dự án tồn đọng thời gian qua , nên cậu ở nhà một mình với những người giúp việc .
Trưa hôm đó , Tiểu Minh ra ngoài vườn vì cậu cảm thấy trong phòng ngột ngạt quá . Đang dạo bước trên cỏ thì cậu trông thấy hai người giúp việc . Tình cờ Tiểu Minh nghe được cuộc nói chuyện của họ .
- Này , bà biết gì chưa ?
- Có chuyện gì mà mặt bà căng thẳng vậy ?
Người giúp việc A , cẩn thận nhìn xung quanh một lượt rồi mới khẽ lên tiếng .
- Tôi nghe nói cái hôm cô Thu Hàn đưa cậu Tiểu Minh đến bệnh viện . Bác sĩ và y tá ở đó nhìn thấy cô Thu Hàn người dính đầy máu . Nhưng khi hỏi ra thì cô Thu Hàn không hề bị thương gì hết , cậu Tiểu Minh thì càng không ! ! Mà tôi còn nghe quản gia trao đổi với ông chủ rằng , cảnh sát gọi điện đến báo , hiện trường vụ bắt cóc là một cuộc thảm sát , họ đang truy tìm thủ phạm nhưng không có manh mối .
- Ý bà là . . . . Cô Thu Hàn . . .
Nói đến đây , cả hai đều im bặt , họ khẽ rùng mình , đôi mắt vô thức nhìn lên cửa sổ phòng Thu Hàn .
- Thôi đi bà . . . . Tốt nhất đừng nên nhắc chuyện này cho bất cứ ai . Đặc biệt là cậu chủ , nếu không . . .
Hai người họ đều hiểu hậu quả sẽ khó lường nếu họ để chuyện này đến Tiểu Minh . Cả hai lo sợ tách ra , tiếp tục công việc của mình .
Sau bụi hoa hồng kia , Tiểu Minh đã nghe toàn bộ câu chuyện . Đôi mắt thẫn thờ , cậu mơ màng nhớ lại ngày hôm đó , nhưng tất cả đều mờ nhạt . Cậu không hề nhớ được mình có trong cuộc thảm sát đó không .
~ ~ ~
Hiện tại , Tiểu Minh mơ màng nhớ lại quá khứ đó , cùng với chuyện vừa xảy ra . Tất cả đều có liên quan đến chị . Khẽ nhìn sang chị , cậu có nên hỏi hay không ? ?
- Tiểu Minh , sao thế ? Có gì muốn hỏi chị thì em hỏi đi ! Nếu biết chị sẽ trả lời !
- Thật ra thì . . . Cũng không có gì . . . Chỉ là . . . Em . . . .
Tiểu Minh ấp úng mãi không biết nói sao . Thu Hàn khẽ mỉm cười xoa đầu cậu .
- Tiểu Minh à !
- Dạ ? !
- Có những chuyện khi đến đúng thời điểm thì em sẽ biết thôi ! Nên đừng bận lòng vì nó nữa em nhé !
Tiểu Minh tròn xoe mắt nhìn Thu Hàn đang cười đầy ấm áp với mình . Chị nói đúng ! Có lẽ cậu không nên thắc mắc những chuyện như vậy làm gì . Cậu là luôn tin tưởng chị . Chỉ cần có chị ở bên , cậu sẽ luôn an toàn tuyệt đối .
|
Chiếc xe lướt nhanh trên đường , một lúc sau Thu Hàn và Tiểu Minh đã đến nhà hàng .
Khung cảnh bên trong nhà hàng hiện ra , đầy xa hoa , sang trọng . Thu Hàn nheo mi trước ánh sáng chói mắt của những chiếc đèn chùm sặc sỡ kia . Là một người thích sự đơn giản như Thu Hàn , khó chịu là điều dễ hiểu . Ở phía bên cạnh , thái độ Tiểu Minh hoàn toàn trái ngược . Cậu là vô cùng thích thú với những chiếc đèn chùm rực rỡ kia .
- Woaaa , chị hai ơi , những chiếc đèn kia đẹp quá luôn kìa ! ! !
Tiểu Minh giơ tay lên như để hứng lấy những chùm ánh sáng đầy màu sắc kia , đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp , khoé miệng cong lên đầy phấn khích . Nhìn Tiểu Minh giờ chẳng khác gì chú mèo con đáng yêu đang cố bắt lấy thật nhiều ánh sáng vào lòng bàn tay . Thu Hàn khẽ mỉm cười , xoa đầu chú mèo con bên cạnh .
Cảnh tượng một cô gái đầy quyến rũ , xinh đẹp mang nụ cười dịu dàng , cùng cậu học sinh như chú mèo con đáng yêu kia khiến tất cả mọi người sững sờ . Họ thấy như có hai thiên sứ vừa giáng trần trước họ vậy .
Hai thân ảnh nhanh chóng sải bước về phía thang máy . Đến khi thang máy khép cửa , đưa họ đi mất thì mọi người mới bàng hoàng , như vừa thoát ra khỏi cơn mộng đẹp .
Thang máy đi đến tầng năm của khu nhà thì dừng lại . Tầng này là khu vực riêng cho những người tầm cỡ trong giới kinh doanh . Không khí có phần sang trọng và ấm cúng hơn , khách cũng không nhiều như ở phía dưới . Tiếng nhạc du dương trầm mặc khắp không gian . Tiểu Minh cũng như vừa nãy , vô cùng thích thú , nhưng cậu chỉ reo trong im lặng vì Thu Hàn đã ra lệnh không được làm ồn . Chú mèo nhỏ láu lỉnh bắt chước động tác đưa ngón tay lên môi của Thu Hàn rồi nhún nhảy tiến lên trước . Thu Hàn nhìn điệu bộ trẻ con đó không khỏi bật cười .
Từ xa , Tiểu Minh đã thấy mẹ mình trong chiếc đầm màu kem , khuôn mặt diễm phúc đang khẽ cười .
- A mẹ ơi ! Tiểu Minh nhớ mẹ quá cơ
Tiểu Minh chạy đến sà vào lòng bà như chú chim nhỏ . Bà mở rộng vòng tay ôm lấy tiểu bảo bối trong lòng , khẽ mắng yêu
- Tiểu quỹ , con thì suốt ngày chỉ dính lấy chị hai , quan tâm gì bà già này chứ ! - Bà vừa nói vừa đưa tay chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cậu .
- Không có đâu mà . . . . Tiểu Minh thương cả mẹ và chị hai cơ !
Miệng thì nói thế , nhưng đôi mắt cậu lại hướng về Thu Hàn , như sợ cô sẽ giận . Khi thấy Thu Hàn đang nhìn mình đầy ấm áp . Tiểu Minh lém lỉnh cười tươi đáp lại .
Bà Ngọc Mỹ thấy vậy không khỏi bật cười
- Con thật là . . . Miệng nói một đằng , mắt nhìn một nẻo vậy sao ? ?
- Ơ . . . Hì hì . . . . Con . . .
Ông Hoàng Tiến thấy Tiểu Minh ấp úng thì nói thêm vào
- Hazz . . . . Bà thì ít ra cũng được nó thương gần như chị nó rồi . . Còn lão già như tôi thì . . . . Hazzz ! ! - Ông giả vờ sầu não thở dài .
- Tiểu Minh cũng thương ba nhất mà !
Vừa nghe ông lên tiếng , Tiểu Minh đã nhảy tọt qua bên ông , hai tay vòng ôm lấy cổ ông , Tiểu Minh hôn ông một cái rõ kêu .
- Thế giờ ba , mẹ , chị hai ai cũng nhất à ? ! Vậy không được , chỉ một người thôi chứ .
Ông Hoàng Tiến vờ nghiêm mặt , phản đối lời của Tiểu Minh .
Tiểu Minh mắt ươn ướt , bộ mặt cún con mắc lỗi hết nhìn ông , nhìn bà Ngọc Mỹ , lại quay sang cầu cứu Thu Hàn . Cả bàn ăn vang rộn tiếng cười .
Nãy giờ có một người đàn ông trung niên ngồi đối diện ông Hoàng Tiến im lặng quan sát cuộc trò chuyện của gia đình ông , đến đây ông ấy vẫn là không nhịn được mà bật cười lớn .
Ông Trần Long cười to , nhìn về phía hai ba con ông Hoàng Tiến đang quấn quýt nhau
- Đúng là gia đình của anh rất vui vẻ và ấm áp ! ! ! Tiểu Minh và Thu Hàn quả là càng lớn càng xinh đẹp , đáng yêu , tài giỏi hơn người . Thật đáng ngưỡng mộ .
Ông Hoàng Tiến và bà Ngọc Mỹ nhìn ông cười tươi . Thu Hàn khẽ lên tiếng
- Dạ . Bác quá khen ! Chính con đây cũng rất ngưỡng mộ bác , mong là sau này được bác chỉ dạy .
- Tất nhiên rồi . Ha ha . . . Ta rất sẵn lòng , ta đây cũng phải nhờ đến kiểm toán viên tài giỏi như cháu mà .
Ông cười sảng khoái , ánh nhìn đầy thiện cảm về phía cô . Ông càng nhìn cô càng ưng ý ! !
- Tiểu Minh , mau chào bác Long đi em ! - Thu Hàn khẽ nhắc khi thấy Tiểu Minh đứng ngơ ngác nhìn ông .
- Dạ . . . Cháu chào bác ! Cháu là Tiểu Minh . Con của mẹ Ngọc Mỹ và ba Hoàng Tiến . Em của chị hai Thu Hàn ạ !
Tiểu Minh một hơi khai báo lý lịch khiến ba bậc phụ huynh được một phen cười lớn , trước lời giới thiệu đầy ngô nghê và đáng yêu của cậu . Thu Hàn cũng khẽ bật cười .
- Mọi người có chuyện gì mà vui vẻ vậy ?
Tuấn Anh đứng từ xa đã thấy gia đình Tiểu Minh cùng ba anh đang cười nói hết sức vui vẻ . Tiểu Minh thấy anh , ngay lập tức chạy đến . Cậu nhảy vào lòng anh như một chú mèo con , khiến ai kia một phen ngẩn người .
- Anh Tuấn Anh cũng tới đây à ? Gặp anh , Tiểu Minh rất vui . . . . Hi hi
Nhìn khuôn mặt đáng yêu trong lòng mình , tim anh bỗng đập mạnh , ngày càng mạnh và nhanh hơn . Cả người dần nóng lên . Tuấn Anh choàng tay định ôm lấy thân hình nhỏ bé này .
Nhưng ngay lập tức , Thu Hàn đã tiến tới , kéo Tiểu Minh lại phía sau . Tuấn Anh nhìn Tiểu Minh bị kéo ra , không cam tâm , trừng mắt nhìn Thu Hàn . Thu Hàn cũng không chịu thua . Thế là màn đấu mắt nảy lửa diễn ra , cơ hồ có thể thấy tia lửa bắn qua lại giữa hai người .
Tiểu Minh ngơ ngác nhìn hai người trước mặt đang bất động nhìn về đối phương . Cậu hết ngó nghiêng nhìn Thu Hàn , lại chạy sang Tuấn Anh quan sát , Tiểu Minh giơ tay đung đưa trước mặt hai người , họ vẫn chẳng nhúc nhích .
Tiểu Minh bỏ tay xuống , một tay chống cằm suy tư gì đó , bỗng cậu mở to mắt như hiểu ra gì đó . Tiểu Minh giơ cao hai tay , che đi tầm mắt của Tuấn Anh
- Không được ! ! ! ! !
Nghe tiếng Tiểu Minh kêu lên , trận đấu mắt dừng lại , Tuấn Anh cúi xuống , khó hiểu nhìn cậu . Tiểu Minh phồng má , bặm môi nhìn Tuấn Anh
- Chị hai là của Tiểu Minh , anh Tuấn Anh không được " liếc mắt đưa tình " đâu đó ! ! ! !
Thu Hàn và Tuấn Anh hơi bất ngờ trước lời cậu nói , lát sau cả hai không hẹn mà bật cười . Tuấn Anh đưa tay xoa đầu Tiểu Minh , nhẹ nhàng nói
- Tiểu Minh yên tâm , anh không cướp chị hai của em đâu ! ! Anh là muốn làm bạn với Tiểu Minh thôi .
- Anh nói thật chứ ? ! ! Anh chỉ muốn làm bạn với Tiểu Minh đúng không ?
Tiểu Minh hai mắt long lanh , miệng cười tươi hỏi lại . Tuấn Anh thấy gương mặt đáng yêu , tràn ngập ánh nắng trong đôi mắt thì không kiềm được lòng , nở nụ cười lộ ra răng khểnh đầy quyến rũ . Một nụ cười vô cùng hiếm hoi .
Chứng kiến sự biến đổi bất ngờ của Tuấn Anh , ông Trần Long vừa mừng vui vừa thoáng lo lắng .
Thu Hàn thấy bàn tay đang xoa đầu Tiểu Minh thì phát hoả , cô lập tức kéo Tiểu Minh quay về phía bàn ăn , khi đi không quên để lại cái liếc mắt đầy băng hàn khiến Tuấn Anh thoáng rùng mình . Cô ta thật đáng sợ ! Tuấn Anh khẽ lắc đầu rồi bước về phía đó .
- Cháu chào hai bác , con chào ba . - Tuấn Anh cúi chào lễ phép .
- Con ông Trần Long có khác , khí chất hơn người . Ta cũng rất mong được gặp cháu ! - Ông Hoàng Tiến gật đầu đáp .
- Ông nói đúng , Tuấn Anh quả là một chàng trai vừa tài giỏi lại vừa tuấn tú khôi ngô , lại lịch lãm , chững chạc . Tiểu Minh nhà bác chắc khó mà sánh kịp .
Bà Ngọc Mỹ tấm tắc khen , nhìn ngắm Tuấn Anh không dứt .
- Mẹ nói vậy sao được ạ ? Tiểu Minh nhà mình đáng yêu , ngoan ngoãn vậy , sao so sánh như thế được .
Thu Hàn lên tiếng phản bác , gắt gao nhìn Tuấn Anh . Tiểu Minh được chị khen thì thích thú , ôm lấy cánh tay cô , gương mặt nũng nịu , quấn quýt . Tuấn Anh vô thức cảm thấy ghen tức trào dâng , nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu , nhã nhặn nói với bà Ngọc Mỹ , ánh mắt băng lãnh chiếu về phía Thu Hàn .
- Dạ , bác quá khen . Chị Thu Hàn nói đúng , Tiểu Minh quả thực rất đáng yêu , tính tình vui vẻ , gần gũi . Cháu là rất muốn có một người như vậy để bầu bạn .
- Ha ha ha . . . Ta đây chỉ sợ sau này cháu không chịu nổi sự hiếu động , phá phách của Tiểu Minh thôi ! ! - Ông Hoàng Tiến bật cười .
- Ơ đâu có ! ! Tiểu Minh rất ngoan mà . Đúng không hai ? ? ? - Tiểu Minh phồng má , chu môi phản bác , rồi quay sang Thu Hàn ấm ức hỏi .
- Tiểu Minh của chị luôn là một đứa trẻ ngoan mà chị vô cùng yêu thương .
Thu Hàn đưa tay xoa xoa đôi má trắng hồng của cậu . Gương mặt đầy sủng nịnh .
- Thôi mấy đứa ngồi xuống đi , chúng ta cùng dùng bữa . Tiểu Minh sang ngồi với mẹ này , còn Thu Hàn và Tuấn Anh ngồi phía đối diện nhé ! - Bà Ngọc Mỹ lên tiếng sắp xếp .
Bàn ăn bằng pha lê trong suốt hình chữ nhật . Ông Hoàng Tiến và ông Trần Long ngồi hai đầu đối diện . Bốn chỗ trống ở giữa . Bà Ngọc Mỹ ngồi một chỗ , bên cạnh chồng mình , bên bà còn một chỗ trống , và hai chỗ còn lại ở phía đối diện . Bà Ngọc Mỹ xếp chỗ như thế là có chủ ý . Cả ba cô cậu đang đứng , nghe sự sắp xếp của bà thì ngây ngốc . Tuấn Anh tiến nhanh về phía Tiểu Minh , nắm lấy cậu nhóc kéo về phía mình .
- Cháu và Tiểu Minh là bạn cùng trường , thân nhau hơn , nên cháu xin phép ngồi với Tiểu Minh , chị Thu Hàn ngồi phía bác là tốt nhất ạ ! !
Ba bậc phụ huynh chưa hết ngỡ ngàng trước phản ứng của anh thì tới lượt Thu Hàn phản đối .
- Trước giờ Tiểu Minh luôn muốn ngồi cạnh con , nên bây giờ cũng vậy . Thay đổi như thế không hay đâu mẹ !
Thu Hàn kéo Tiểu Minh lại , nhưng phía bên kia Tuấn Anh nhất quyết không buông . Trận đấu mắt lại tiếp tục diễn ra . Tiểu Minh ngơ ngốc đứng giữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra .
Ông Trần Long không hài lòng lên tiếng
- Tuấn Anh , Thu Hàn hai đứa nên nghe theo lời người lớn một chút đi ! ! Chỉ là ngồi ăn cùng nhau thôi mà , sao hai đứa cứ tạo áp lực như thế !
Tuấn Anh nhìn ba mình , khẽ buông lỏng tay , nhưng không có ý định từ bỏ . Anh là trước giờ luôn nghe theo ông , nhưng lần này . . . Anh thật không biết làm sao ? !
Thu Hàn thì khác , sau khi nghe ông Trần Long nói , cô nhanh nhẹn trả lời lại
- Bác nói rất đúng ! Đây chỉ là bữa ăn , chỉ là ngồi ăn cùng nhau thôi . Vậy không phải nên để tụi cháu tự nhiên , thoải mái ngồi chỗ mình muốn sao ? !
Thoáng sững người , bà Ngọc Mỹ định lên tiếng thì ông Trần Long ngăn lại . Ông mỉm cười hài lòng nhìn Thu Hàn .
- Được rồi ! Vậy chúng ta để Tiểu Minh quyết định đi ! Tiểu Minh cháu muốn ngồi cùng ai .
Tiểu Minh ngơ ngác nhìn ông Trần Long , cậu lại quay sang nhìn Thu Hàn và Tuấn Anh đang mỉm cười nhìn mình chờ đợi . Cậu vẫn là muốn như cũ , ngồi cạnh Thu Hàn để chị chăm sóc mình . Như hiểu được ý nghĩ của cậu , bà Ngọc Mỹ khẽ lắc đầu ra dấu . Nhưng bà ngay lập tức dừng hành động khi Thu Hàn đang nhìn bà đầy nguy hiểm .
- Tiểu Minh muốn ngồi với . . . .
Tất cả hướng ánh nhìn trông đợi về phía Tiểu Minh . Trong chốc lát , Tuấn Anh khẽ cúi sát tai cậu , thì thầm
- Đoá hoa sen , cậu muốn thấy giờ nó đẹp ra sao không ?
Sững sờ , Tiểu Minh chợt nhớ ra Tuấn Anh đang giữ đoá sen của mình . Nhìn sang thấy anh đang cười ấm áp nhìn mình , cậu háo hức . Tiểu Minh rút nhanh tay mình về một phía , ôm chầm lấy một cánh tay
- Tiểu Minh muốn ngồi với anh Tuấn Anh ! !
Mọi người bất ngờ nhìn Tiểu Minh ôm lấy tay Tuấn Anh nũng nịu , Tuấn Anh để lộ vẻ mặt đầy cưng chiều , cười tươi với cậu nhóc . Anh nhanh chóng tiến lại kéo ghế cho Tiểu Minh , rồi mình cũng ngồi vào cạnh bên .
Thu Hàn sau một lúc thì hậm hực ngồi vào chỗ , ánh mắt đầy sát khí nhìn tên đối diện mình đang dương dương tự đắc .
Bỗng
- Á ! ! - Tuấn Anh kêu lên thảm thương , mặt dù cố gắng mấy cũng không khỏi nhăn nhó .
Thu Hàn nhếch môi nhìn anh , rồi dịu dàng như không
- Chúng ta chọn món đi ạ !
Tuấn Anh cố rút bàn chân vừa bị gót giày Thu Hàn giẫm không thương tiếc về , mắt rực lửa nhìn kẻ ác độc , thâm hiểm kia .
Nếu chỉ là một đứa con gái bình thường thì dù có đạp mạnh cỡ nào cũng không hề hấn gì với anh . Nhưng còn cô thì tất nhiên là hoàn toàn khác . Có thể nói lúc nãy cô đã dùng toàn lực mà giáng xuống , gạch hoa dưới chân cũng nứt một đường lớn .
- Anh bị đau ở đâu à ?
Tiểu Minh thấy gương mặt anh nhăn nhó thì lên tiếng , tay cậu khẽ chạm vào mặt anh .
Chỗ cậu vừa chạm vào mau chóng nóng lên , tim anh như loạn nhịp trước ánh mắt đầy quan tâm của cậu . Đau đớn như vụt tan mất , chỉ còn đọng lại hương vị ngọt ngào .
- Anh không sao đâu , Tiểu Minh ngoan , đừng lo !
Tuấn Anh nuông chiều nắm lấy bàn tay cậu vuốt ve . Tiểu Minh thấy anh không sao cũng cười tươi đáp lại .
|
Chương 4 : Nước mắt và Nụ hôn .
Mọi người dùng bữa trong vui vẻ , chốc chốc bàn ăn lại vang vọng tiếng cười vì những hành động đáng yêu của Tiểu Minh .
Thu Hàn và Tuấn Anh trong ánh mắt nảy lửa , hai người giành giật nhau gắp thức ăn cho Tiểu Minh . Họ cứ liên tục gắp , cho đến khi chén Tiểu Minh đầy ắp lên không còn chỗ chứa cũng không chịu dừng . Những lúc như vậy , Tiểu Minh lại phồng má , chu môi , xù lông như nhím
- Aaaaaa . . . Tiểu Minh không ăn nữa mà , ăn nữa sẽ thành ủn ỉn , ủn ỉn xấu lắm ! ! ! ! !
- Tiểu Minh ngoan , em phải ăn nhiều mới mau lớn chứ ! - Thu Hàn khẽ lên tiếng .
- Anh thấy ủn ỉn dễ thương mà , ủn ỉn Tiểu Minh lại càng dễ thương ! ! - Tuấn Anh cũng chen vào , xoa đầu Tiểu Minh . Sau đó hai ánh mắt lại tiếp tục phóng lửa . Vì thế mà ba bậc phụ huynh kia lại bật cười . Một lúc sau , ông Trần Long nghiêm sắc mặt lên tiếng
- Thu Hàn , Tiểu Minh , Tuấn Anh hôm nay chúng ta gọi các con đến đây là vì có chuyện để bàn .
* * *
Tại một biệt thự xa hoa
- Minh Quân , mày muốn làm ba mày tức chết hả ? ? ?
Người đàn ông uy nghiêm , lạnh lùng , cũng là ba của Minh Quân , và là chủ tịch Dương Minh Lâm của tập đoàn Dương Minh . Ông đang vô cùng tức giận .
- Con làm gì mà ba nặng lời thế , chỉ qua là giải trí chút thôi mà ! - Minh Quân ngồi đối diện ông , khinh khỉnh trả lời !
- Mày . . . . Mày quá lắm rồi ! Ngày hôm nay mày đáng ra phải đến trường , mày không đến . Lại tụ tập ăn chơi giờ mới vác mặt về . Mày có coi đây là nhà mày không hả ? ? ?
Ông thực sự sắp điên với thằng " quý tử " này ! Nó chưa bao giờ làm theo ý ông , dù chỉ một lần . Suốt ngày chỉ lo ăn chơi , phá phách rồi ôm một đống nợ về cho ông .
- Không coi là nhà thì con đã không về ! ! Thôi , con mệt rồi . Con lên phòng trước ! ! - Minh Quân vẫn giọng bất cần , bỏ một mạch lên phòng , mặc cho ông tức giận .
- Con với cái , thiệt là . . . . . .
Ông mệt mỏi dựa người vào thành ghế , xoa lấy thái dương đang sắp nổ ra . Minh Quân từ ngày mẹ nó bỏ đi , nó dần coi ông không khác gì người xa lạ . Ông càng cấm , nó càng làm , khiến ông phát điên lên !
Minh Quân đóng mạch cửa phòng rồi nằm luôn xuống giường không buồn thay bộ độ đầy mùi bia rượu ra . Được một lát , hắn đứng dậy . Đi tới chiếc bàn gỗ trước mặt , hắn đứng ngây người nhìn bức hình trên bàn . Hắn giơ tay lên rồi lại thôi . Quay lưng vào phòng tắm , hắn cần xả đi những tâm trạng nặng nề lúc này . Đứng mặc làn nước lạnh buốt xả xuống , thấm vào lớp quần áo , truyền lạnh lẽo vào từng thớ thịt , hắn nhắm mắt bất động . Nhìn vào tấm hình đó , người phụ nữ bồng trên tay đứa bé ngồi trên chiếc xích đu màu hồng trong một khu vườn xanh ngát , gương mặt phúc hậu , ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc , ấm áp , sự yêu thương .
Đó là mẹ hắn !
Nhưng . . .
Nhưng đứa bé đó không phải hắn ! ! ! !
Bức hình đó hắn có được cách đây ba tháng trước .
Minh Quân cười , cười chua chát . Hắn đấm mạnh vào tường đến khi gạch tường bể từng mảng rơi xuống . Từ kẽ tay hắn , từng giọt máu rơi . . . Hoà vào dòng nước lạnh .
Minh Quân buông lỏng người , dựa lưng vào bức tường lạnh buốt , hắn cúi gục đầu , từng mảng hồi ức tràn về .
********
Chín năm về trước . . . . . .
Minh Quân lúc đó là cậu nhóc 6 tuổi , hiếu động , vui vẻ , rất ngoan ngoãn , trưa hôm ấy , xe vừa dừng trước cổng biệt thự , cậu học sinh đáng yêu , hai má phúng phính , nhanh chóng nhảy xuống chạy vào nhà .
- Mẹ ơi . . . . hôm nay Minh Quân được cô cho điểm 10 này , mẹ ơi . . . .
- . . . .
- Mẹ ơi . . . . ? ?
. . . . . . . . .
Xoảng ! - Chiếc bình thuỷ tinh rơi mạnh xuống sàn , vỡ tung .
- Em còn gì để nói không ? ?
- Tôi và anh ấy đến với nhau từ trước , bây giờ là quá khứ rồi ! Tôi đã chịu trở thành vợ anh rồi . Anh còn muốn điều tra gì tôi nữa ! ! !
Ông Minh Lâm mặt tối sầm , đầy giận dữ . Hôm nay người ông cho theo dõi bà Ngọc Trâm đã đưa về những bức hình bà và người tình cũ , đầy thân mật , tình tứ đi cùng nhau . Nhìn những bức hình đó , ông muốn giết ngay hai con người trong đó .
Một người là vợ ông , dù chỉ là do bị sắp đặt . Một người là bạn thân của ông . Hai người họ yêu nhau . Ông biết ! ! Nhưng ông cũng yêu bà ấy . Gia đình ông và bà ấy đều khá giả nên ngay khi ông ngỏ ý , gia đình bà ấy đã ngay lập tức bắt bà ấy bỏ mối tình với tên nghèo hèn kia và lấy ông .
Bà uất ức , bà hận ông . Nhưng ông vẫn một mức yêu thương bà . Minh Quân ra đời , ông vui mừng khôn xiết , đó là minh chứng cho tình yêu của hai người . Bà Ngọc Trâm cũng dần nguôi chuyện cũ , hết lòng săn sóc gia đình .
Cho đến một tháng gần đây , bà thường xuyên lén lút ra khỏi nhà , khi về thì cáu gắt với ông . Thì ra . . .
- Cô gian díu với thằng bần hèn đó , chứng cứ rành rành đây mà còn chối sao ? Cô cũng biết mình là vợ tôi à ? Thằng Minh Quân mà biết thì làm sao đây hả ? Cô có nghĩ đến cha con tôi không ? ? ? ? ?
- Anh im đi .... Mọi chuyện là do anh cả , tôi không có tình cảm với anh . Người tôi yêu là anh ấy . Tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm người vợ , người mẹ tám năm qua rồi . Giờ tôi và anh không còn gì nữa ? Tôi muốn đi , tôi muốn sống cùng anh ấy ! ! !
Bà Ngọc Trâm quay lưng bỏ đi , ông lập tức nắm lấy , kéo mạnh bà lại .
Chátttttt
- Mẹ ! ! ! ! ! ! ! ! Ba . . . . Hức hức . . . Ba đừng đánh mẹ mà . . . Hức hức . . . Hai người . . . Hức . . . Đừng cãi nhau nữa mà . . . Hức .
Minh Quân thấy ba đánh mẹ thì ngay lập tức chạy vào ôm lấy mẹ mình đang ngã dưới đất , khuôn mặt đầy uất hận của mẹ cậu , làm cậu sợ hãi .
Vừa bước lên bậc cầu thang , cậu đã nghe tiếng đổ vỡ , sau đó là tiếng cãi vả ngày một lớn của ba mẹ mình . Đằng sau cánh cửa lớn , một cậu bé run rẩy , nước mắt ướt sủng khuôn mặt bầu bỉnh , kìm nén không cho tiếng nấc bật lên . Đến khi ba cậu đánh mẹ , cậu đã hoảng sợ bật vào .
- Minh Quân . . . . Con ngoan , đừng khóc , mẹ không sao mà ! - Nhìn Minh Quân mặt tái xanh , run rẩy ,khóc nấc lên trong lòng bà , tim bà đau thắt !
Ông Minh Lâm biết mình lỡ tay , ông bất lực quay lưng lại , cố nén tiếng thở dài .
- Không lẽ qua từng ấy năm trời . . . Mà em không động lòng dù chỉ một chút sao . . . . - Ông Minh Lâm lạc giọng , ánh mắt ông thả về khung cửa sổ , đục tối .
- Em xin lỗi . . . . Em không thể . . . . - Bà Ngọc Trâm bật khóc , ôm chặt thân thể nhỏ bé của Minh Quân vào lòng , bà đau không tả xiết .
Căn phòng chìm vào im lặng , chẳng ai nói với ai tiếng nào , chỉ có tiếng khóc của bà và Minh Quân vang vọng , đầy thê lương .
|