“Hắn là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên địa. Ta cố gắng suốt bao năm cũng không thể hiểu được hắn, nhưng giờ thì đã không cần và cũng không muốn hiểu nữa rồi, chết hay sống, hắn đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được.” “Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta, người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, hắn cũng bức ta! Hắn tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?” “Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản chỉ là lời đầu môi chót lưỡi? Hay là một thứ phải hiến dâng hạnh phúc của đời mình, hy sinh tất cả mọi thứ mới có được?Đời này ta sống vì bản thân,sống vì tu đạo nhưng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ cả, một mình sống nơi núi cao hoang vu không già cũng không bệnh tật tránh xa thế gian. Đối với ta tình yêu là một thứ mù tịt,vốn dĩ ta nuôi hi vọng sớm ngày tu thành thần tiên,không lo âu cũng không phiền muộn một lòng tu luyện…cứ ngày này qua tháng nọ, nhấm mắt nhẫm lại độ chừng cả ngàn năm đã trôi qua… mà cũng chưa đắt đạo thành tiên…ta chán nản bèn đi tìm thần mộc để tìm ra nguyên nhân. Thần mộc là cây thần bảo vệ nơi đây,trước đây ta nge các sư huynh cùng tu đạo nói, ổng phụng chỉ ngọc đế xuống nhân gian giúp những người tu tiên như ta sớm ngày đắt đạo,những sư huynh của ta cũng nhờ ổng mà lần lượt tu thành tiên ,ngay cả những sư đệ của ta cũng từ giã ta mà liệt vào hàng tiên gia…duy nhất mình ta vẫn không thể đắt đạo…chuyện này cũng rất lâu rồi cũng không còn nhớ hình dáng và giọng nói của các sư huynh sư đệ…ta thở dài ngẩng người lên nhìn bầu trời đêm,từng bước chậm rãi tiến về phía trước. Trời không sao cũng không trăng, tối đen như một vực sâu thăm thẳm, khiến người ta không phân biệt rõ đâu là trên đâu là dưới, giống như chỉ cần đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống đó. Không biết lâu vậy rồi ông già kia còn nhớ ta không…không chừng ổng chết khô rồi chăng,mà có sống đi cũng hóa thành cây vô tri vô giác…ta nghĩ đến đây không kiềm được mà cười khúc khích “Ai đấy” “Thần mộc,thần mộc là ta đây… Tiểu Thiên đây…ông đang ở đâu ” lòng ta có chút sợ hãi nhút nhát chỉ thì thầm trong miệng đôi ba tiếng…nhưng không hiểu sao nó phát ra rất lớn vang vọng cả một vùng đêm đen tĩnh lặng quỷ dị đến chết người này rồi từ từ tắt hẳn,ta đứng tại chỗ im lặng chờ một câu trả lời, khắp nơi yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng nước chảy, tiếng chim chóc côn trùng cũng không thấy đâu,ta chỉ nghe nhịp tim và hơi thở ta mỗi lúc một nhanh dần “Thần mộc,ta biết là ông,đừng giả ma giả quỷ nữa mau ra đây cho ta,ta muốn hỏi ông một chuyện” Đột nhiên,một tiếng cười lớn,cùng với tiếng rung động của hàng vạn cây trong khu rừng phát ra thứ âm thanh vô cùng đáng sợ,lòng ta bắt đầu nao nún sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, hai chân run rẩy,quên mất bản thân mình chuyên tâm tu tiên trên linh sơn đã mấy ngàn năm nay tuy rằng chưa đắt đạo thành tiên nhưng so bản lĩnh với các sư huynh đệ thì đạt đến giới hạn của tiên thuật có thể hô phong hoán vũ xoay chuyển càng khôn,có lẻ từ khi các sư huynh đệ đắt đạo thì bản thân ta cũng không còn ai để so tài cao thấp dần dần ngày này qua tháng nọ ngay cả phép thuật tầm thường cũng quên mất. Từ trong màn đêm,xuất hiện hàm trăm dây tua không biết từ lúc nào quấn chặt lấy hai cánh tay ta kéo về hai phía, khiến cơ thể ta như bị xé nát lơ lửng trên không trung,trên cổ ta cũng bị quấn chặt không thể thở nỗi nữa,ta cố sức vùng vẫy nhưng càng cố sức thoát khỏi thì càng bị trói chặt hơn.Trên đời này có câu,khi con người ta đang giữa ranh gới sinh tử thì thường bộc lộ khả năng sinh tồn của bản thân tới mức cao nhất. Ta cảm thấy toàn thân nóng bức,đôi mắt bắt đầu chuyển thành màu xanh rồi đỏ lên một cách kỳ lạ, giống như đang bị nhiễm máu vậy,tiên khí ta bắt đầu lưu thông trong người một cách dữ dội như thác đỗ không thể thống chế được,ký ức cùng các sư huynh đệ cùng nhau tu luyện so tài long trời lỡ đất của ta đã bị quên lãng trong tâm trí bắt đầu xuất hiện,đúng chính là cảm giác này,tay phải ta vận một chút tiên khí hóa thành kiếm khí cắt đứt dây tua trên cổ tay, một tiếng kêu la ghê rợn vang lên,lập tức những tua dây trên người ta rút về vào trong bóng tối,người ta như được tự do trên không trung,đôi chân ta nhẹ nhàng chạm mặt đất,im lặng dò xét động tĩnh xung quanh,ta cảm thấy có cái gì đó sắp bay đến từ mọi hướng xem ra không phải một mà rất nhiều không thể đếm được,hàng vạn mũi tên cây đầu nhọn hoắc đâm thủng qua màn đêm bay về phía ta,ta không do dự lập tức chấp hai tay thi triển phép thuật tạo hình phức tạp tốc độ cực nhanh,người ta phát ra vòng tròn màu lam chói lọi bao quanh từ từ tản ra tứ phía,hàng vạn mũi tên như bất động trong không trung rồi quay ngược mũi nhọn về phía bay ra rồi biến mất không dấu vết trong bóng đêm,sau đó chỉ nghe tiếng rên rú thảm thương so với lúc này còn đáng sợ hơn nhiều,nhân cơ hội ta phi thân lên không trung,tung 1 chưởng lên trời lực như vũ bão làm rung động cả một vùng những tiếng lách tách như thủy tinh bể vang lên rồi nứt ra tan biến mất trong hư không lộ ra một tiên cảnh vô cùng lộng lẫy, trước mắt ta là một cây thần mộc cực lớn,lấp lánh ánh sáng thuần thiết mang theo linh khí trời và đất “Cái tên to gan nhà ngươi không được sự đồng ý của lão mà tự tiện phá kết giới xôngvào đây, ngươi thật không muốn sống rồi” “Ta xin lỗi nếu có chỗ nào mạo phạm xin ông hãy lượng thứ bỏ qua cho ta,do ta quá nóng lòng muốn gặp ông nên không còn cách nào khác mà tự tiện xông vào,ta thật sự xin lỗi” Ta chấp tay thỉnh tội trước mặt lão,gương mặt lão sau khi nghe ta giải bày cũng dần dần giãn ra,lòng ta cũng nhẹ đi phần nào “Thôi được chuyện này ta có thể bỏ qua không so đo tính toán với ngươi,nhưng mà nhìn thấy ngươi là lòng ta càng thêm tức,không biết phải nói ngươi như thế nào nữa” thần mộc bực giọng tính nói tiếp nhưng lai thôi”thôi ngươi đi về đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa,và từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa” Ta lấy làm lạ trước thái độ của lão,dẫu sao bấy lâu nay ta đâu có làm gì phật lòng lão,cớ sao lão lại xua đuổi ta như thế,phải chăng ta đã làm lão buồn phiền gì mà ta không hay biết,không lẽ lão còn giận ta chuyện ban nãy,ta kín cẩn chấp tay tỏ vẻ không hiểu hỏi lão, mong từ miệng lão biết chuyện gì lão lại đối xử ta như vậy vả lại ta còn chuyện quan trọng muốn hỏi lão nếu về như thế này thì công dã tràng ư phải làm cho rõ mới được “Thần mộc lão đừng như thế,nếu có chỗ nào đắc tội xin hãy bỏ qua cho ta” “Ngươi chẳng đắc tội gì với lão phu cả,vốn dĩ lão cứ tưởng ngươi là người cuối cùng tu tiên ở đây tin rằng nay mai ngươi cũng sẽ giống như các sư huynh đệ của ngươi đắt đạo thành tiên như thế ta cũng hoàn thành nhiệm vụ của ngọc đế mà trở về thiên đình hưởng phúc nhưng nào ngờ ngươi quá ngu ngốc tu đạo suốt mấy ngàn năm nay cũng không tu thành tiên báo hại ta ở đây chụi khổ cùng ngươi…ngươi xem ngươi xem ta nhìn thấy ngươi có nên tức giận không” “Ta thật sự có lỗi với lão không ngờ vì ta mà lão cô đơn chốn này đã mấy ngàn năm nay,lòng ta thật ái nái,ta cũng không hiểu tại sao,ta ngày đêm chuyên tâm tu luyện,tu vi của ta cũng không kém sư huynh đệ là bao,thế mà cũng không thể đắt đạo,ta nghe nói lão biết không ít thiên cơ nên mới mạo muội đến tìm lão mong được lão chỉ điểm sớm ngày thành tiên” “Ha ha ha,tuy tu vi ngươi thâm sâu nhưng lão nhìn ngươi e rằng kiếp này ngươi cũng đừng mong trở thành tiên,thôi ngươi đi về đi” Lòng ta có chút thất vọng chẳng lẻ bao năm ta dày công tu luyện hóa ra thành công cốc sao “Ta cầu xin lão hãy chỉ cho ta con đường sáng,chẳng lẻ lão không muốn quay về Dao trì hay sao” Thần mộc cười nhạt im lặng nhìn ta một hồi lâu “Muốn,nhưng thiên cơ không thể tiếc lộ,trừ khi nước biển biết nở hoa,nước mắt của một nam nhân vì ngươi mà rơi,người trong thiên hạ vì ngươi mà khóc thì lúc đó ngươi sẽ đắt đạo thành tiên” “Việc này há quá hoan đường sao” “Thế lão phu mới nói đời này kiếp này ngươi đừng mông mà trở thành tiên hahaha” “Lão…lão làm ta tức chết mà…thế lão nói đi làm sao để nước biển biết nở hoa,nước mắt của một nam nhân vì ta mà rơi,người trong thiên hạ vì ta mà khóc” “Cái này còn tùy vào cơ duyên của ngươi,dù là người phàm hay tiên gia cũng không thoát khỏi chữ” Tình”,nếu ngươi thật sự muốn thành tiên thì ngươi phải hạ sơn xuống nhân gian,tự tìm và giác ngộ ra chân lý của nó đi ,khi hiểu ra ngươi mới đắt đạo được,lão phu chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi,chuyện còn lại tùy vào kiếp số của ngươi ngươi hãy quay về đi” Chưa kịp phản ứng bỗng một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ hất người ta bay ra xa,khi ta lấy lại cân bằng thì cơ thể cũng đã trở về nơi kết giới lúc nảy xung quanh tối đen như mực,không một tiếng động,ta đành thở dài đa tạ lão đã chỉ điểm rồi quay về căn nhà tranh Ngày hôm sau,cứ như thường lệ ta thức dậy sớm vun phân tưới nước cho vườn rau và hoa của ta,tất cả chúng đều chính tay ta trồng,nhìn chúng sinh trưởng lớn lên tới bay giờ có chút luyến tiếc không muốn rời xa,đặc biệt là căn nhà tranh này là nơi chứa đầy những kỷ niệm của các sư huynh đệ ta những lúc trăng thanh gió mát cùng nhau làm thơ uống rượu đối đáp vui vẻ biết mấy,thấm thoát đã trãi qua mấy ngàn năm rồi nhưng đối với ta cứ như mới ngày hôm qua,căn nhà cũng bắt đầu mục nát,mỗi năm ta đều lên núi đốn mấy cây tre để tu sửa lại nhìn cũng không mấy củ kĩ lắm,ta đi rồi không biết ai chăm sóc và tu dưỡng nó đây,lòng ta chợt không nở rời đi, ta ngồi tựa vào một tấm gỗ tiện tay dựng đó nhấm mắt hồi tưởng chuyện quá khứ,hơi của ta đọng trên đó vẫn còn ấm,nhưng ta đã phi kiếm cũng khá xa quay đầu nhìn lại thì căn nhà đã bị đám mây che khuất trở nên mờ ảo và biến mất lòng ta thắt chặt bay về phía trước,không biết đã mấy ngàn năm trôi qua nhân gian có sự thay đổi thế nào,lần này ta hạ sơn liệu có thể hiểu được chữ tình mà thần mộc đã nói có thể làm cho nước biển biết nở hoa,nước mắt của một nam nhân vì ta mà rơi,người trong thiên hạ vì ta mà khóc…mọi chuyện tùy vào cơ duyên vậy….
|