Tôi và anh yêu nhau đã được một năm. Anh 25 tuổi, hiện đang làm giám đốc tại chi nhánh của tập đoàn do bố anh quản lý, còn tôi là một chàng trai 21 tuổi, còi cọc, yếu đuối và được sinh ra trong một gia đình bình thường. Chúng tôi yêu nhau tưởng chừng như không có điều gì có thể chia cắt tình yêu ấy. Anh đã dẫn tôi về nhà, dù bị gia đình mắng chửi rất nhiều nhưng vì yêu tôi, anh vẫn một mực bảo vệ tôi và luôn ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho tôi. Không có người bố, người mẹ nào dễ dàng chấp nhận một đứa con trai thành đạt của mình lại yêu một người đồng giới và bố mẹ anh cũng vậy. Họ ra sức phản đối tình cảm của chúng tôi… nhưng dường như sự cản trở đó trở nên vô ích giữa tình cảm chân thành của chúng tôi dành cho nhau. Tôi đã từng ao ước mình là một chàng trai bình thường như biết bao chàng trai khác… nhưng trớ trêu thay, tôi có một hình hài của chàng trai nhưng tâm hồn lại là một cô gái. Và cho đến khi gặp anh, tôi lại cảm thấy đấy là một điều may mắn khi anh yêu tôi, giúp tôi quên đi quá khứ đau buồn và để hạnh phúc, vui tươi trong tình yêu chân thành anh dành cho tôi. Thế nhưng, cuộc sống dường như đã không mỉm cười với tình yêu của chúng tôi dành cho nhau… để rồi định mệnh tối hôm ấy đã mang anh ra khỏi thế giới của tôi. … Đúng ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi thật sự hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Cũng như những lần kỷ niệm khác, tôi và anh đều đi chơi với nhau và anh mua cho tôi một cái bánh ga tô thật to với dòng chữ: “Mãi yêu em”. Khi tôi và anh đang đi lòng vòng qua những con phố chứa đựng những kỷ niệm của hai đứa, anh quay lại hôn tôi… và tôi đã véo yêu anh một cái khiến anh giật mình và một tiếng “rầm” đã khiến cả tôi và anh ngã lăn ra đường. Giữa đường, anh nằm bất động trên vũng máu, còn tôi thì đau ê ẩm người nhưng vẫn đủ tỉnh táo, cô gắng bò đến bên anh. Lúc đó, tôi hoảng hốt khi không thấy anh phản ứng gì. Tôi vừa khóc, vừa xin lỗi anh và ôm anh vào lòng khóc nức nở cho đến khi xe cứu thương tới đã tách tôi và anh ra khỏi nhau… có lẽ, đấy cũng là lần cuối cùng chúng tôi được ở bên vòng tay nhau. … – Phong… con của mẹ! Trong bệnh viện, tiếng mẹ anh vừa khóc vừa chạy đến chỗ bác sỹ. – Cháu nhà chị may mắn đã qua được cơn nguy kịch nhưng chúng tôi e rằng, vụ tai nạn sẽ khiến mất đi một phần trí nhớ của cháu. Cháu sẽ phải điều trị khá lâu… và… cũng có thể sẽ không bao giờ nhớ được những chuyện quá khứ… Tôi đứng ở góc tường lắng nghe hết những gì bác sĩ nói và trong lòng rất vui vì anh không bị nguy hiểm gì đến tính mạng… nhưng anh đã mất đi một phần trí nhớ. Tôi đang tự hỏi, “Không biết khi tỉnh lại, anh có còn nhớ đến tôi không?” thì mẹ anh quay lại quát tháo tôi trước mặt bao nhiêu người: “Mày sướng chưa? Mày hạnh phúc chưa? Mày đã cướp đi linh hồn con tao… đến giờ thì mày định cướp luôn cả thể xác nó sao? Mày cút đi! Hãy tha cho con tao… Tao xin mày đấy, hãy thương lấy cái thân già này…”. Mẹ anh vừa mắng tôi vừa khóc trong đau đớn, còn tôi cũng chỉ biết đứng đó khóc và xin lỗi bác… Tôi rất muốn chạy đến ôm bác, an ủi bác trong lúc đau buồn này nhưng dường như đã có một khoảng cách rất lớn ngăn cản tôi đến bên bác. Tôi hiểu bác đau lòng như thế nào khi phải chứng kiến cảnh con trai mình trong tình trạng như thế này. Tôi cũng hiểu bản thân mình là người dán tiếp gây ra cho anh tai nạn ấy… nhưng thật tình, tôi không muốn phải chứng kiến người yêu mình trong tình trạng như thế này! Thương anh và bác lắm… nhưng tôi không thể làm gì hơn là đứng đó và xin lỗi người đã sinh thành ra anh. Suốt một tuần tôi đến bệnh viện để được nhìn thấy anh hồi phục nhưng bố mẹ anh cấm tôi tiếp xúc với anh. Tôi được biết rằng, anh vẫn nhận ra bố mẹ… nhưng dường như anh không nhận ra tôi. Nếu anh còn nhớ đến tôi thì chắc chắn anh sẽ gọi cho tôi, thế nhưng tôi chưa có bất cứ một cuộc gọi nào từ anh kể từ khi anh hồi phục. Một hôm, tranh thủ lúc buổi trưa bố mẹ anh ra ngoài gặp bác sỹ, tôi đã lẻn vào phòng anh. Khi vừa nhìn thấy tôi thì anh đã giật mình cất tiếng: – Cậu kia! Cậu là ai? Sao cậu lại vào phòng tôi? Từng lời anh nói như từng nhát dao đâm vào trái tim tôi. Tôi cố gắng kìm nước mắt để không khóc khi đang đối diện với anh… nhưng tôi không thể làm được điều đó. Đúng lúc ấy thì mẹ anh mở cửa bước vào, bác đã vội vã kéo tôi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của con trai mình. – Bác đã nghe hết những gì Phong nói. Bác cũng tiếc khi nó không nhận ra cháu nhưng có thể như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Bác mong cháu sẽ buông tha cho Phong. Bác sẽ cham sóc nó. Cháu hứa với bác được không? Bác nghĩ rằng, cháu cũng muốn điều tốt nhất sẽ đến với Phong, phải không? Nó đã quên cháu… chắc nó cũng không nhớ trước kia nó ra sao. Như thế cũng hay cháu ạ! – Vâng, cháu sẽ không gặp anh nữa. Có thể như thế sẽ tốt cho anh hơn. Cháu cảm ơn bác trong suốt thời gian qua đã không phản đối cháu và cho bọn cháu được tự do yêu nhau. – … Từng lời mẹ anh nói ra như bóp trái náy tim đã in hằn một vết thương rất sâu của tôi… nhưng tôi tôi nghĩ, có thể anh sẽ trở về con người bình thường, anh sẽ lấy vợ, như thế sẽ tốt hơn cho anh. Đó cũn là câu hỏi tôi thường hỏi anh. Anh sẽ được giải thoát và không bị kỳ thị nữa… Một tháng đã qua đi kể từ ngày nói chuyện với mẹ anh, tôi không gặp anh nữa… mặc dù những hình ảnh của anh luôn ở trong tâm trí tôi. Những đồ vật anh tặng tôi, những cử chỉ yêu thương của anh, từng con đường hai đứa đã chung bước… tất cả những kỷ niệm áy khiến tôi rưng rưng nước mắt. Suốt thời gian qua, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong những giấc mơ của tôi. Trong mơ, anh vẫn còn nhớ và yêu tôi, vậy tại sao giờ đây, anh lại để tôi phải nằm và khóc trong nỗi đau tinh thần và trái tim không lành lặn này? Tại sao ông trời bất công với chúng tôi như vậy? Tại sao ông không cho tôi bị tai nạn như anh, để quên đi tất cả và xây dựng tương lai mới cho mình? Tối nay tôi đã đi qua những con phố kỷ niệm một mình. Tôi cảm thấy mình như lạc lõng giữa đường phố đông đúc. Tôi sợ ánh đèn đường vì nó chiếu rọi vào mắt tôi và biết rằng tôi đang khóc. Tôi quá yếu đuối, quá kém cỏi khi chẳng biết làm gì khác ngoài vật vã, khóc lóc… Nước mắt đã làm nhòa hết nước mắt tôi. Giật mình quay lại với thực tại, tôi vẫn đang đi trên đường, vẫn nghe tiếng còi inh ỏi và vẫn nhìn thấy đèn xe đang rọi vào mặt mình. Bỗng… “Rầm”… Tôi đã quên được tất cả, quên cả anh và từ giờ phút này, tôi sẽ không phải làm gay nữa, tôi cũng sẽ không phải khóc nữa… – Em, em ơi… – Phong chạy đến nhà tôi. Anh đã nhớ ra tất cả sau cái ngày người yêu anh không còn nhớ được anh nữa. Đứng sững trước bức ảnh người yêu mình, Phong đã khóc nức nở. – Em sao thế này? Sao em lại bỏ anh lại một mình? Anh xin lỗi vì đã quên em trong suốt một tháng qua… nhưng em ngốc lắm, em biết không? Anh cũng là gay mà, làm sao anh có thể trở thành người bình thường được chứ? Em có biết anh đau khổ như thế nào khi em rời xa anh không? Anh vẫn nhớ em mà… Anh yêu em nhiều lắm! Tại sao… tại sao?… Anh ngồi trước tôi mà khóc nức nở, những giọt nước mắt hội hận vì sự lãng quên một thứ tuyệt vời nhất mà không phải ai cũng có được, đó là tình yêu. Còn tôi, tôi đã rất hạnh phúc khi cả hai chúng tôi đều vượt qua tai nạn đau lòng đó và trở về bên nhau… Tôi ôm anh vào lòng trong niềm hạnh phúc vô bờ bến… Các bạn hãy tin rằng, tình yêu không dễ gì tìm thấy được và khi đã có tình yêu rồi thì đừng bao giờ đánh mất nó nhé! Hãy biết trân trọng những gì bạn đang có nhé! Tôi tin rằng, bạn sẽ làm được những điều kì diệu như chúng tôi!
|