Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình
|
|
(tt)
Khi cả năm người an vị trong nhà hàng, Hồng Ân cũng đã làm quen với Phương, Hồng Ân nhìn Phương hỏi:
- Anh Phương, có ai từng nhầm anh thành con gái chưa?
Hoàng Ân nhìn Hồng Ân trách thầm trong bụng “tại sao lại đi hỏi người ta như vậy”, dù cậu cũng từng thắc mắc nhưng không có hỏi ngay mặt người ta như thế, còn mẹ hai cậu thì phì cười, Phương thì mặt đỏ bừng.
- Cậu ấy liên tục bị nhầm là con gái, hôm nay ăn mặc rõ ràng như thế nên hai đứa không nhầm. Chỉ cần ăn mặc trung tính một chút sẽ nhầm là một cô gái mạnh mẽ. Ban đầu mẹ cũng nhầm.
- Thật sao, đã vậy anh còn để tóc dài làm chi càng dễ gây hiểu lầm. Giọng anh cũng nhẹ, không trầm, lầm càng thêm lầm. – Hồng Ân càng thêm khẳng định.
- Anh cứ nói người ta giống con gái, anh cũng có nam tính bao nhiêu đâu. – Hoàng Ân ý kiến. – Tự soi gương coi.
- Đúng, Hồng Ân cũng không nhiều nam tính lắm ha. Nhưng con chưa lớn, lớn chút sẽ ra dáng đàn ông hơn. – Dượng John cũng tham gia câu chuyện, bào chữa cho cậu.
- Nói anh giống bộ em khác chắc… hừ!
- Anh cũng không muốn mình giống con gái, nhưng để tóc húi cua thì khuôn mặt anh trông rất kỳ, để như vầy lại hài hòa hơn. Thôi kệ ai hiểu lầm thì mình đính chính lại thôi, cũng không thiệt thòi gì. – Phương lên tiếng biện minh cho mái tóc dài quá vai của mình.
- Anh Phương năm nay bao nhiêu tuổi? – Hoàng Ân hỏi.
- Hai mươi lăm.
- Hai mươi lăm, thật không? – Hồng Ân lần này thực sự bị làm cho ngạc nhiên đến quên ăn.
- Anh hơi…“chậm lớn” so với tuổi của mình một chút, cũng… không sao. – Phương ngắc ngứ giải thích, có vẻ hơi ngại cho cái sự trẻ hơn tuổi của mình luôn làm người ta ngạc nhiên.
- Hơi gì, anh quá trẻ so với tuổi thì có, nhìn cứ như hai mươi. – Hồng Ân tiếp tục khẳng định cái sự trẻ của Phương.
- Làm gì mà trẻ dữ vậy, em nói quá!
Bữa ăn cứ rôm rả như vậy cho tới khi món tráng miệng được dọn lên, Phương đứng lên muốn đi nhà vệ sinh. Cậu vừa đứng lên, dợm bước đã va phải một người, không, đúng hơn là người này va phải cậu vì cậu chưa bước ra khỏi ghế mà, suýt làm cậu té trở lại chỗ ngồi. Choáng váng một chút cậu mới định thần nhìn rõ người đụng phải mình. Một người đàn ông cao to, mái đầu đinh khá ấn tượng, khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài, Phương đâm lo không biết có bị cái người giống như xã hội đen này kiếm chuyện làm khó không, mặc dù không phải cậu đụng người ta trước.
Anh ta gượng đứng dậy xong vẫn chưa nhìn tới cậu mà kiểm tra gì đó phía dưới chân mình. Phương nhìn xuống mới thấy, cao hơn đầu gối anh ta một chút, chú nhóc khuôn mặt bầu bĩnh, vẻ lém lĩnh hiện rõ trong đôi mắt. Nó nhìn lên người đàn ông cười rồi nói:
- Ba đụng phải người ta rồi kìa, còn chưa xin lỗi đó ba. – Thằng nhóc chỉ chỉ vào Phương còn đang do dự không biết nên nói “không sao”, hay hỏi “anh có làm sao” không?
- Con còn dám nói, đã bảo đang đi thì đừng có quấn lấy chân ba mà. Nói hoài không nghe.
Thì ra là vậy, anh ta bị thằng con trai quấn lấy chân nên mất thăng bằng ngã trúng cậu, Phương thở phào vậy là anh ta không phải thành phần xấu, sẽ không kiếm chuyện với cậu. Nói không phải “khen” chứ cậu đã một lần bị như vậy rồi nên hay đề phòng, nhất là nhìn thấy mấy người giống “kiểu xã hội đen” như người đàn ông này. Phương nhìn thằng nhóc bị ba túm lấy cố không để cho ngã theo anh ta thì biết anh ta cẩn thận và yêu quý con mình lắm, mặc dù đang cau mày cau mặt với nó nhưng nhìn nó không hề có chút nào tỏ ra sợ anh hay hối lỗi là biết được cưng cỡ nào rồi.
- Xin lỗi… xin lỗi cô… thằng nhóc tôi phá quá. Không biết có làm đổ bể gì không, cô không làm sao chứ?
Phương thì xanh mặt với câu xin lỗi quá ư là “thành thật” này. Một tiếng cười khẽ cố nén vang lên, hai tiếng cười khẽ làm Phương không biết mở miệng làm sao, đính chính hay là nhận đại “cái lời xin lỗi nhầm lẫn giới tính” này cho xong, người lạ mà cần gì giải thích. Rồi tiếng thằng nhóc trong trẻo giải vây cho Phương:
- Ba ơi ba đụng trúng chú chứ?
Người đàn ông nhìn con rồi nhìn cậu làm một khuôn mặt ngạc nhiên vô tội rồi vội xin lỗi lần nữa.
- Ah… tôi nhầm, tôi… tôi… xin lỗi cậu.
- Không… sao… không sao… - Phương vất vả trả lời, bao nhiêu người nhầm không làm cậu quê chút nào nhưng không hiểu sao người đàn ông này nhầm cậu lại lúng túng như thế.
- Để bữa ăn này tôi mời, tôi…
|
- Không cần đâu, cậu ấy vẫn bị nhầm như vậy hoài thôi mà. Cũng không có trầy xước đổ bể gì, anh không cần phải mời cơm. – Mẹ Hồng Ân lên tiếng.
- Vậy… - Người đàn ông vẫn còn có vẻ không biết như vậy có được không.
- Như Thủy - mẹ Hồng Ân và Hoàng Ân - nói đúng đó, anh không cần mời cơm đâu. Bữa cơm này tôi mời rồi. – Ông John cũng lên tiếng.
- Vậy thôi được, tôi cám ơn. Tôi đi trước, chúc mọi người ngon miệng.
Nói vậy rồi anh ta nhanh chóng dẫn đứa con đi, Phương nhìn theo bóng lưng anh ta bỗng có cảm giác luyến tiếc dâng lên. Cậu quên cả chuyện mình định đi toiilet, cậu lại ngồi xuống, tiếp tục món tráng miệng, trong đầu vẫn còn nghĩ tới khuôn mặt dữ nhưng mà không dữ của người đàn ông kia. “Anh ta tên gì nhỉ?”
- “Anh luyến tiếc anh ta hả?” – Hồng Ân thì thào vào tai Phương.
Phương quay qua nhìn Hồng Ân với đôi mắt “kinh dị”. Hồng Ân nháy mắt ra chiều anh đoán đúng rồi. Mình cùng một cánh đó nha.
Bữa ăn nhanh chóng quên mất người khách quá rộng tay, chỉ đụng một cái đã đòi trả tiền ăn cho cả nhà. Bà Như Thủy tiếp tục câu chuyện đang dang dở của mình.
- Ban nãy anh đang nói anh ở bao lâu?
- Ba tháng, lần này cậu chủ nhỏ về mở thêm công ty đào tạo người mẫu. Cậu ta muốn thử bản lĩnh vào lĩnh vực mới. Ông chủ muốn anh ở lại hỗ trợ.
- Cậu ấy giỏi không? Học ngành gì ra?
- Quản trị kinh doanh. Giỏi thì cũng giỏi, mấy năm nay cũng giúp công ty phát triển nhiều nhưng có tật xấu…
- Người có tài thì có tật mà. – Bà Như Thủy tỏ ra hiểu biết, thông cảm.
- Không biết nói như em có được không nhưng mấy tật xấu cũng không ảnh hưởng công việc, toàn mấy chuyện cá nhân của cậu ta. Có lo thì cũng ông bà chủ lo.
- Vậy cậu ta qua chưa? – Qua Việt Nam.
- Rồi, mới hôm qua. Anh chuẩn bị hết mọi thứ. Cậu ấy có mặt là công ty hoạt động thôi. Mấy hôm trước em có nghe quảng cáo công ty Thiên Nga là nó đó.
- Dượng John, có phải công ty Thiên Nga đang tuyển học viên không? Con cũng mới ghi danh. – Hoàng Ân nãy giờ nghe công ty người mẫu cũng chăm chú nghe, nghe tới tên công ty Thiên Nga cậu mới tò mò hỏi.
- Con tham gia đào tạo người mẫu? – Mẹ cậu hỏi lại, cau mày có vẻ không hài lòng. – Con chưa học hết cấp ba, còn phải lo thi vào một trường nào đó cho đàng hoàng. Ba cái nghề người mẫu có hay ho gì đâu.
- Hoàng Ân thích nghề người mẫu lâu rồi mẹ! Công việc cũng đâu có gì mà mẹ sợ không đàng hoàng. Đàng hoàng hay không là do mình ha? – Hồng Ân huých Hoàng Ân ý bảo cậu mau đồng ý đi.
- Dạ, con muốn làm người mẫu chuyên nghiệp chứ không phải chạy theo phong trào hay se sua gì đâu.
- Học một cái nghề chắc ăn hơn, người mẫu nổi tiếng mới có tiền mà dưỡng già. Còn làm không tới đâu, lớn tuổi ai mà thuê con. Lúc đó không nghề, không bằng cấp cho con biết thế nào là cực khổ.
- Không sao đâu, theo nghề người mẫu đâu cứ phải bỏ học. Nó cũng còn nhỏ, cho nó thử. Có tiếng thì tốt, không thì thôi. Với bộ dáng Hoàng Ân theo anh thấy nếu nghiêm túc trao dồi sẽ nổi tiếng nhanh thôi. Tuy phải có chỗ dựa mới có tiếng được nhưng không sao để anh nói một tiếng với quản lý, bảo họ để ý tới nó một chút. – Dượng John nói thêm vào, ông nghĩ rằng bà xã mình còn cổ hủ quá.
- Được không mẹ? – Hoàng Ân dè dặt hỏi, cậu không nghĩ rằng mẹ không thích cậu theo nghề người mẫu nên không có xin phép trước. Vả lại cậu cũng không có ý nghĩ bỏ học, cậu còn muốn hoàn chỉnh mình để xứng với ai kia nữa mà.
- Con không được bỏ học, không được rớt hạng nghe chưa. Không thì lập tức ngừng ngay. – Nghe chồng nói xuôi tai bà cũng không biết ngăn cấm thế nào, dù gì con không bỏ học là được.
- Dạ! Con hứa mà. – Hoàng Ân nhẹ nhõm, cậu toe toét cười hứa với mẹ.
|
- Đừng tưởng mẹ nói chơi. Con mà xuống hạng là ngừng ngay không có người mẫu gì hết.
- Dạ chắc mà mẹ! Hoàng Ân nó lúc nào cũng “number one” mà, mẹ không cần lo. Con sẽ luôn luôn nhắc nhở nó cho mẹ, - Hồng Ân cũng nhào vô nói giúp Hoàng Ân.
- Được rồi, nói thì giữ lời đó.
- Lần này về anh định mua nhà, ba mẹ con dọn về ở với anh. Tuy công việc anh cứ phải đi đi về về nhưng anh cũng muốn có nơi ở ổn định. Em coi thử nơi nào ưng ý phù hợp thì coi trước, chủ yếu là ba mẹ con thấy thuận tiện đi làm đi học. Ở ngoài tiệm chật chội quá, mấy đứa không có điều kiện học hành. – Ông John nhân chuyện cũng nói rõ ý muốn của mình.
- Anh không thường ở đây mua nhà chi tốn tiền, mới bỏ tiền làm tiệm áo cưới xong… - Bà Như Thủy thực sự ngại, tuy lấy ông John một phần vì kinh tế nhưng bà cũng muốn thực sự quan tâm ông như một người bạn đời chứ không phải như nơi “đào tiền”.
- Không sao, biệt thự anh không lo được chứ một ngôi nhà anh có khả năng. – Ông John thấy vợ lo lắng sợ mình hao tiền thì càng vui, hăng hái khẳng định mình có khả năng.
- Em thấy chị cứ an tâm tìm nhà đi, anh chị lấy nhau không lẽ cứ ở khách sạn hoài. Dù gì mai này anh sẽ ở đây nhiều, tìm nhà thì thoải mái hơn, về lâu dài cũng ít tốn kém hơn là ở khách sạn.
- Vậy!... Thôi thì để em tìm. Anh có yêu cầu gì không?
- Không, em cứ tự quyết định đi.
- Chị lần này vui rồi nha, có anh lo lắng, yêu thương chị với hai đứa nhỏ rồi!
Phương chọc bà Như Thủy cho bà đỡ áy náy, hơn ai hết cậu biết bà nghĩ gì lo gì. Cậu chứng kiến mối tình của người bạn lớn tuổi hơn mình này từ đầu chí cuối. Bà chị này rất sợ mang tiếng đào mỏ, bà chủ cũ của cậu, người đáng ra là người ông John được giới thiệu làm quen, ai ngờ tới lui thăm bà chủ lại có cảm tình với người làm công. Mâu thuẫn giữa bà chủ với người làm theo tình cảm của ông John nghiêng về bà chị Như Thủy mà lớn dần. Cái tiếng ham tiền, ham ngoại quốc quyến rũ người yêu của chủ bị phóng đại đồn rùm beng trong công ty tới khi chị phải xin nghỉ làm.
- ...
Bà cũng không biết nói làm sao, một mái ấm gia đình êm thắm, một công việc ổn định, một mái nhà là tất cả ước mơ của bà.
- Hai đứa giúp mẹ tìm nhà nhé! – Ông John nhìn hai anh em giao trọng trách.
- Dạ được! Chỉ cần rộng hơn chỗ ngủ trong tiệm là đủ rồi, ôi trời anh mong nhanh có nhà ghê! – Hồng Ân không tránh được sự háo hức của con nít.
- Không được, nhà phải đủ rộng cho hai anh em mỗi đứa một phòng, phòng khách, phòng bếp… phải đầy đủ. Có thể không rộng nhưng phải đầy đủ để sinh hoạt dễ dàng.
- Em biết rồi, cám ơn anh!
- Tụi con cám ơn dượng!
Bữa ăn đáng lẽ đã xong từ sớm lại bị chuyện nhà cửa kéo dài thêm, mọi người lại rôm rả bàn chuyện trang trí một căn nhà hạnh phúc.
(Còn tiếp)
|
. CHƯƠNG 5 .
Với sự rộng rãi của dượng John và sự tiết kiệm, dễ thỏa mãn của bà Như Thủy, nhà nhanh chóng được mua, chưa đầy hai tháng ba mẹ con đã dọn vào nhà mới. Nhà mới nằm ở quận Tân Bình, trong khu cư xá, chủ yếu là gần tiệm cho thuê áo cưới để bà Như Thủy dễ đi làm, hai anh em cũng dễ đi học.
Nhà có ba phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, sân nhỏ vừa đủ để hai cái xe máy. Đường phía trước cũng không rộng lắm, vừa một chiếc xe hơi chạy vào. Nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vừa đủ sử dụng làm ba mẹ con mừng lắm, tốt hơn nhà thuê rất nhiều. Dượng John tuy hơi không hài lòng một chút do đường vào hơi nhỏ nhưng ba mẹ con đồng ý là OK dù gì dượng cũng không thường xuyên ở.
Nhà có hai tầng, tầng dưới là phòng bếp, phòng khách và một phòng ngủ của bà Như Thủy và ông John, tầng hai là phòng ngủ của hai anh em và một sân phơi nhỏ. Hồng Ân, Hoàng Ân mỗi người được một phòng riêng với đầy đủ tủ, giường, bàn học, kệ sách, có cả máy vi tính riêng. Điều mà hai cậu thích nhất không phải là phòng riêng mà là có máy vi tính riêng. Thiên đường của kẻ chỉ biết ra phòng máy công cộng.
Phòng riêng tuy không lớn chỉ vừa đủ để những vật cần thiết như: tủ, kệ, giường, bàn học nhưng thoải mái nhất là có phòng vệ sinh riêng. Như một cái tổ thu nhỏ, không gian riêng của bản thân, ngôi nhà của chính mình. Vào nhà mới mọi thứ làm cho hai anh em bừng bừng hưng phấn, cảm thấy mình có thể dư sức “vác cả con voi” lên.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, bà Như Thủy làm một bữa tiệc thịnh soạn để đãi cả nhà mừng tân gia. Phương, người khách duy nhất được mời tới mừng tân gia mang tặng một bức tranh “Mã đáo thành công” để treo ở phòng khách, những chú ngựa tung vó đầy sảng khoái chúc mừng cuộc sống, công việc sắp tới sẽ luôn mỹ mãn, luôn thành công.
Sau bữa tiệc mừng tân gia “nội bộ”, Hoàng Ân cẩn thận khởi động chiếc máy tính đầu tiên của mình. Cậu muốn gửi đi một bức thư chia sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc của mình cho người nào đó đang ở xa ơi là xa. Ngay khi hạnh phúc tràn đầy như lúc này người cậu muốn chia sẻ đầu tiên chỉ có anh, Minh Quân.
Mở hộp thư, cậu soạn một bức thư dài, hỏi thăm sức khỏe, hỏi thăm công việc, hỏi thăm tình hình anh sống ở nước ngoài đã quen chưa. Vòng vo một lúc mới cẩn thận nói với anh cậu vừa dọn vào nhà mới, có phòng riêng có máy tính riêng, v.v. Tả lại cái tổ con con của cậu vô cùng hài lòng.
Sau khi bấm gửi, Hoàng Ân vẫn ngồi nhìn chằm chằm dòng chữ “thư bạn đã được gửi”, tim thì đập liên hồi cứ như cậu tận tay giao bức thư cho anh vậy. Lo sợ anh từ chối nhận thư, lo sợ anh cười bức thư của cậu nhưng cũng tự an ủi “không sao đâu, anh đã cho cậu địa chỉ thì chắc chắn là anh muốn nhận thư cậu gửi”. Nhìn không biết bao lâu, nghĩ đông nghĩ tây, tự suy diễn thái độ của anh khi nhận được thư của cậu, buồn, vui, bất ngờ hay mừng rỡ? Nhớ khuôn mặt anh cười dịu dàng, nhìn cậu tràn đầy ý vui lúc ở sân bay, cậu lại thấy tim đập nhanh mong anh mau mau trả lời thư cậu.
Một ngày…
Hai ngày…
…
Năm ngày…
…
Một tuần…
Hoàng Ân mỗi ngày đều ngóng thư anh nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Hoàng Ân bắt đầu suy nghĩ tới nhiều giả thuyết vì sao anh không trả lời thư cậu:
Thư thất lạc. Loại, không phải thư dán tem làm gì có chuyện thất lạc.
Anh bận quá chưa kiểm tra mail. Cái này rất có khả năng, anh mới sang bên đó chắc có nhiều việc cần lo chưa kịp kiểm tra hộp thư… nhưng thực sự từ ngày anh đi đến bây giờ đâu chỉ một hai ngày, hay một hai tuần mà bảo không rảnh tới mức không kiểm tra hộp thư.
Hay cậu quên ghi tên, anh không biết ai nên không trả lời. Lý do này lại càng không thực tế… loại… loại.
Hay cậu gửi lộn, gõ sai địa chỉ chăng. Cũng có thể… dù… dù cậu kiểm tra hai ba lần rồi, cậu không có gõ sai… nhưng… thôi thì cứ gửi lại một lần nữa xem thế nào.
Hoàng Ân không bao giờ nghĩ tới lý do hợp lý nhất là: Anh không muốn trả lời thư của cậu. Bởi vì anh đã tỏ ra rất chờ mong cậu liên lạc khi cho cậu địa chỉ lúc cậu tiễn anh đi.
Cho nên Hoàng Ân tất tả soạn lại một bức thư nội dung cũng đại loại như bức thư trước, cuối thư còn thanh minh một chút với anh: “Lần trước em có gửi thư cho anh nhưng không hiểu sao không đến được, chắc mạng có trục trặc gì đó. Anh nhận được thì hồi âm cho em.”
Ngay ngày hôm sau cậu nhận được hồi âm của anh: “Thư lần trước anh nhận được, anh không biết là em gửi, em không tạo hộp thư riêng? Gửi cho anh bằng hộp thư của em đi.”
Hoàng Ân ngẩn người khi nhận thư anh, vẻn vẹn vài dòng làm cậu ngớ ngẩn. Như thế nào là sử dụng hộp thư của em, cậu đang sử dụng hộp thư riêng của mình mà. Anh nhầm lẫn chỗ nào, hộp thư cậu đâu có đăng ký sai tên, “Hoàng Ân” tên cậu rõ ràng.
Hoàng Ân đem chuyện cậu không hiểu kể cho Hồng Ân nghe. Hồng Ân cũng không hiểu nổi luôn. Hoàng Ân lại vò đầu nghĩ, thôi cứ trực tiếp hỏi anh thì nhanh nhất, chắc anh hiểu nhầm cái gì đó.
…
Hồng Ân nằm nhìn trần nhà mà lo lắng, Hoàng Ân nói cho cậu biết nó gửi thư cho Minh Quân, nhưng Minh Quân lại hồi âm một cách khó hiểu. Cậu đã trả lời nó là cậu không hiểu nhưng thực tế hình như cậu đoán được anh đã hiểu lầm rồi. Lần trước Hoàng Ân khoe với cậu Minh Quân đã cho nó địa chỉ liên lạc, cậu còn tưởng tình hình khấm khá hơn rồi.
Cái kiểu này… không lẽ… mà “chẵn lẽ” gì nữa… chắc trăm phần trăm anh hiểu lầm người đi tiễn anh là cậu, có như vậy anh mới nói hãy dùng hộp thư riêng… là hộp thư của Hồng Ân chứ không phải Hoàng Ân. Chuyện này cậu biết giải thích làm sao bây giờ. Cậu không nói sớm muộn Hoàng Ân cũng liên lạc tiếp với Minh Quân, rồi thì sẽ nhận được những bức thư khó hiểu, rồi thì chuyện Minh Quân tỏ tình với cậu sẽ đổ bể… ôi sao mà nhức đầu! Hai cái mặt giống nhau tại sao cứ nhất nhất phải phân biệt chứ.
Đúng như Hồng Ân nghĩ, Hoàng Ân lại gửi cho Minh Quân với nội dung giải thích, thắc mắc về cái mail khó hiểu của anh.
|
Hôm nay, dượng John ở nhà ăn cơm. Dượng về Việt Nam cả tuần rồi nhưng bận việc quá không ăn bữa cơm nào ở nhà. Hôm nay thứ sáu, dượng rảnh rỗi muốn ở nhà ăn cơm, mẹ thì muốn hai anh em ở nhà ăn cơm với dượng để “xây dựng tình cảm”. Mẹ có vẻ rất quyết tâm xây dựng gia đình đúng nghĩa với dượng John.
Mẹ thường làm mấy món thuần Việt cho dượng John thưởng thức, bữa ăn có dượng cũng thịnh soạn hơn. Thực ra nếu dượng John không ở nhà thưởng thức “bữa ăn gia đình” thì chẳng mấy khi ba mẹ con ăn cơm ở bàn ăn. Hai anh em thường tự ăn rồi đi học thêm buổi tối, mẹ thường mang cơm ra tiệm ăn luôn, tối về thì hỏi thăm một chút rồi ai về phòng nấy. Không phải khá khẩm lên thì tình mẹ con lạnh nhạt, chẳng qua không phải khoe, từ nhỏ tới lớn hai anh em chưa từng đánh mất lòng tin của mẹ, nên mẹ rất tin tưởng hai cậu biết tự lo cho mình. Vả lại tiệm cho thuê áo cưới của mẹ chỉ có hai người kiêm hết cả mọi việc nên mẹ cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm.
Mà đang nói chuyện bữa cơm gia đình với dượng John kia mà, dượng John về lần này là để tổ chức show biểu diễn thời trang gì đó của công ty, dượng đã hứa sẽ dẫn cả nhà đi xem.
- Tối chủ nhật, show diễn bắt đầu lúc bảy giờ. Sáu giờ anh sẽ về đón cả nhà được không? – Dượng vừa ăn cơm vừa vui vẻ báo cho ba mẹ con biết giờ đi xem diễn thời trang.
- Đi trước một tiếng kịp không dượng? – Hoàng Ân có vẻ hơi lo sẽ bị trễ, cậu rất háo hức với lần đầu tiên được trực tiếp xem diễn thời trang, người mẫu thực tế, quần áo thực tế, sân khấu thực tế không phải qua báo ảnh hay ti vi.
- Kịp mà, không trễ đâu. Hoàng Ân này, tuần sau công ty bắt đầu tuyển lớp đào tạo người mẫu, dượng đã báo danh giùm con, con cứ tới thi tuyển như bình thường để người ta xếp lớp đào tạo cho. Con chưa biết gì về kỹ năng nghề nghiệp của một người mẫu phải không?
- Dạ? Thật sao, con cám ơn dượng. – Hoàng Ân lần này khoái chí cười tới tít cả mắt.
- Nhớ không có lơ là bài vở đâu đó. – Bà Như Thủy cũng không quên lo lắng nhắc nhở.
- Dạ con biết rồi. Mẹ an tâm.
- Quần áo chắc là đẹp lắm hả dượng, mấy bộ người mẫu mặc bộ nào cũng giá trên trời, có bán đại hạ giá cho nhân viên không dượng? – Hồng Ân lại quan tâm tới vấn đề khác.
- Có hạ giá cũng không tới phiên anh mua. – Hoàng Ân châm chọc một câu.
- Anh nhờ dượng mua. – Hồng Ân dĩ nhiên biết cậu không thể mua nhưng trong nhà có người cậu nhờ được mà.
- Có đại hạ giá mấy cũng là giá cắt cổ đó con, không phải một hai trăm ngàn đâu. – Mẹ cậu cũng không thương tiếc quăng cho Hồng Ân một sự thật phũ phàng.
- Khi nào có dịp, Hồng Ân thích bộ nào dượng tặng con. – Dượng John cười vui nhìn ba mẹ con trò chuyện.
- Thôi không cần đâu dượng, con nghĩ rẻ rẻ một chút mà được mặc đồ đẹp con mới mua. – Hồng Ân thực sự nghĩ như vậy, vừa rẻ vừa là đồ hiệu mới xài. – Dượng đừng mua.
- Anh đừng mua cho tụi nó, tụi nó có mặc đồ hiệu ra đường cũng không ai tin đó là đồ hiệu, phí cả tiền. – Thêm một sự thật nữa rất phũ phàng nhưng rất thực tế làm Hồng Ân mặt xụi lơ.
Dượng John không bình luận gì nữa, chỉ cười càng vui vẻ, có vẻ như dượng đầu tư con tim của dượng đúng chỗ rồi đây, họ thực sự xem ông như người thân không phải một cái máy rút tiền tự động.
|