Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh
|
|
"Từ nay về sau, ta không còn huynh đệ! Có, cũng chỉ còn lại danh hiệu Tĩnh Viễn đại tướng quân thủ ở thành trì này! Phàm nếu có trở ngại việc lần này, giống nhau —— trảm!" Một vòng lạc nhật* đỏ rực. (*bóng mặt trời, ở đây ý chỉ ánh sáng mặt trời lúc lặn.) Cực kỳ bi ai chiếu lên thân hình cao lớn đứng đó của Đường Vân Khởi, cuồng phong cuốn cát, như tố** như khóc. (**Tố giác.) ********* Đáy lòng Trầm Vũ Phong hiểu được vì cái gì mà Đường Diệu Tổ lại làm như vậy. Bởi vì hắn phát giác ra, lo lắng vẻ anh minh cơ trí của Đường Vân Khởi biểu lộ trong lúc nguy cấp, loại quyết đoán ung dung này, chính là thứ xuất hiện ở lão tướng quân, đều mang theo hào quang chói mắt, khiến người ta rung động không thôi, cũng bởi vì mẫu thân ở sau lưng Đường Diệu Tổ châm ngòi ly gián, và hơn cả là càng bởi vì... Nàng. Loại lòng dạ ghen tị của một người nam nhân mãnh liệt muốn chiếm hữu một nữ nhân khiến cho hắn điên cuồng. Giờ khắc này, đáy mắt Trầm Vũ Phong hiện lên đủ loại cảm xúc, cảm động, áy náy, lo lắng... Còn có rung động chôn sâu ở trong lòng. Đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau, khiến đôi mắt nàng giống như đêm sâu trập trùng. Ánh mắt này không chỉ có ở một người âm trầm, thâm sâu tựa đêm đen như Đường Vân Khởi. Càng là nàng, vinh hoa phú quý trong tương lai, thân tình hay tình yêu, quyền thế lẫn thanh danh, tất cả đều được quyết định trong một buổi tối này! Trầm Vũ Phong cắn cắn môi, lòng mang theo đủ tâm tình như dòng nước siết va đập nhau, rút ra chủy thủ đâm về phía Đường Vân Khởi —— Cả người Đường Vân Khởi chấn động! "Loảng xoảng" một tiếng, một mũi tên thanh đồng liền rơi trên mặt đất. Mũi tên này gọi là tên thiết cốt lợi trùy*. (*Khắc cốt xuyên trùy, nói chung tên này có thể xuyên sâu vào xương cốt, kể cả trùy (dùi)) Tên này dài hai thước chín tấc, mũi tên này chính là được chế tạo từ thân cây dương, hình dạng thon dài linh hoạt, sắc bén đến nổi có thể bắn xuyên qua bất cứ vật cản gì chắn trước nó. Tên vũ** được làm từ lông chim, giáp ở phần đuôi mũi tên, thiết kế đó khiến lực xuyên thấu, cùng lực sát thương của tên mạnh lên đáng kể! (**Hồi xưa người ta dùng lông ở cánh chim làm đuôi mũi tên ý.) Ngoan lệ hơn, chính là đầu tiễn của nó. Đầu tiễn chỉa làm ba, vả lại còn mang theo thiết răng***, từng thiết răng lại có thêm móc câu lợi hại, ẩn ở trong hai bên rãnh. Một khi thiết tên bắn vào thân thể, thân tên rất dễ rút ra, nhưng móc câu ở đầu tiễn lại khảm nhập thật sâu trong da thịt. (***Thiết răng : Răng cưa bằng sắt.) Cho nên, Trầm Vũ Phong đối với việc rút tên ra liền cảm thấy không thể thực hiện, nhanh chóng dùng lưỡi dao sắc bén đem đầu tiễn trên vai phải Đường Vân Khởi lấy ra!
|
Để tránh vết thương bị móc câu trong rãnh ở đầu tiễn khiến cho càng nghiêm trọng hơn, máu chảy không dứt... Từ đầu đến cuối. Từng động tác của nàng vừa mau lại ổn, tay đều không có run. Chính là sau khi đầu tiễn vạch da thịt, mang theo tiên huyết* được lấy ra, Trầm Vũ Phong lại cảm thấy chính nàng như sắp hư thoát rồi. Giống như sức lực toàn thân theo đầu tiễn mới rút ra mà bị rút sạch toàn bộ. (*tiên huyết: máu tươi.) "... Làm tốt lắm." Đường Vân Khởi hít vào một hơi, thanh âm suy yếu khen ngợi một câu. Sắc mặt của hắn trắng tựa tờ giấy, ánh mắt cũng rất nhu tình. "Thân là thê tử, đây là điều nên làm ." Trầm Vũ Phong vừa nhìn tới miệng vết thương trên vai phải Đường Vân Khởi liền đau lòng, một bên cẩn thận băng bó vết thương, một bên cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với hắn. "—— Ta là cưới hỏi nàng đàng hoàng, rước nàng về làm thê tử, chính là thê tử của Tĩnh Viễn đại tướng quân. Đời này kiếp này." Đường Vân Khởi hơi gật đầu, khóe môi khẽ nâng, một nét cười thoáng hiện. Lần đầu tiên, đưa tay đặt lên tay Trầm Vũ Phong... ********* Khi Liễu Nghệ xem lại đoạn phim này, chính cô ta cũng kìm lòng không được mà cảm động. Tại hoàn cảnh nguy hiểm trùng điệp thế này, Đường Vân Khởi liền dần dần trưởng thành, ở bên phụ thân và huynh đệ lo liệu mọi sự, dưới khí thế vạn quân trải qua trận huyết chiến để thủ hộ* thành trì, lại từ lần đầu gặp mặt thử trêu chọc nữ chính, đến cuối cùng liền dùng tính cách cùng trí tuệ của mình chinh phục nữ chính thiết huyết nhu tình... (*Bảo vệ) Mấy cái hiệu ứng trong phân cảnh này được xử lý gần như hoàn mỹ, ánh sáng gút đan cùng một chỗ, hình thành nên hiệu ứng, càng mạnh mẽ đánh vào cảm xúc người xem. Ngay cả cô xem lại còn muốn khóc, xúc động không thôi... "Cô diễn rất tốt! Giải thưởng diễn viên năm nay tạo ra là để dành cho cô, nếu không thì giám khảo thật không có mắt!" Đạo diễn một bên nhìn thành quả vừa mới quay, đột nhiên nói một câu như vậy với Liễu Nghệ. Ở giới giải trí đợi càng lâu, càng hiểu rõ quy luật ngầm ở đây, hiểu được thế nào là mang tính thương mại, một lòng vì danh lợi, khéo léo đưa đẩy . Hiểu được tại sao lại có người tài trợ, rồi tìm đầu tư, học được phải tùy thời gạt bỏ sĩ diện, làm bộ làm tịch, học được như thế nào để thích ứng với quy tắc của loại trò chơi này. Trải qua thời gian dài thì loại nhuệ khí và suy nghĩ mơ mộng như lúc ban đầu từ lâu đã bị mài mòn rồi. Nhưng nhìn đến diễn xuất vừa rồi của Liễu Nghệ, hắn đột nhiên tin tưởng, một nữ nhân như vậy, tuyệt đối có thể chinh phục toàn bộ đàn ông, chỉ cần lướt mắt qua liền không thể rời mắt.
|
Xinh đẹp, thông tuệ, quả quyết, cho dù ở thời khắc nguy hiểm nhất, vẫn bất ly bất khí*... (*bất ly bất khí: Không rời xa, không vứt bỏ. Ý nói đàn ông đều f mê mệt chỉ, dù ở hoàn cảnh nguy hiểm đều k nguyện vứt bỏ, rời xa.) Phần diễn của Liễu Nghệ trong bộ phim này có thể thua xa Đỗ Vân Tu. Nhưng cô lại lợi dụng việc thời gian có hạn, đem trọn tính cách nhân vật, cùng với từng thời kì, mỗi một chuyển biến tâm tính sau mỗi lần trải qua nhiều sự việc khác nhau, nhất nhất thể hiện ra. So sánh với trước kia mà nói, cô lần này mới là chân chính diễn xuất. Việc sử dụng phương pháp thế này để thể hiện nội tâm nhân vật một cách có trình tự, hiển nhiên đã vượt lên một bậc, tiến bộ lên rất nhiều so với diễn xuất lúc trước. Mà nhân vật thế này, chỉ tồn tại duy nhất ở cô trong bộ điện ảnh này. Không ai có thể lật đổ địa vị. Đây là điều mà đạo diễn lấy làm kiêu ngạo nhất. "Nếu tôi có thể đạt được giải thưởng diễn viên lần này, vậy nhất định là bởi vì đối phương... Chính là 'Ảnh đế'." Liễu nghệ nhẹ nhàng nói, nửa câu sau giống như lời vô nghĩa. Không có Đỗ Vân Tu... vậy cũng không có cô ngày hôm nay. Không có diễn xuất của Đỗ Vân Tu kéo cô lên, cô liền hiểu, chính mình không thể diễn trọn vai diễn này được. Ảnh đế, danh hiệu đó là tuyệt đối không thể trao cho một người mới được. Nhưng... Cô lại tin tưởng, diễn xuất của Đỗ Vân Tu đã là cấp bậc ở ảnh đế. Cho dù nghe qua thì có vẻ thật buồn cười. "Cái gì?" Đạo diễn không có nghe rõ. Liễu Nghệ cũng không có lặp lại, chính là khẽ cười một chút, ánh mắt hướng về phía Đỗ Vân Tu đang nhân cơ hội ngủ bù ở một bên kia. Trong lần diễn vừa rồi. Ánh mắt Đỗ Vân Tu không biết vì sao lại khiến cho cô nhớ lại tháng hết thảy việc phát sinh trước tai nạn xe cộ kia... Đỗ Vân Tu dùng thân thể hắn bảo vệ cô, đem cô đặt ở dưới thân. Thân thể của đối phương không phải khỏe mạnh xốc vát gì lắm, nhưng thời điểm gắt gao bảo vệ cô, cô lại cảm thấy an toàn lại tín nhiệm, giống xuân sơn ngưng nhuận trầm ổn. Thân thể nặng như vậy cùng nhiệt độ cơ thể. Cho dù quay các bộ phim khác, ngoài hắn ra, bị nam nghệ sĩ khác ôm lấy, đều không thể cảm thụ được cảm giác giống như thế. Cảm giác... Không có ấm áp cùng cảm giác an toàn giống như thế. Chính là, đối phương bảo hộ cô như vậy. Cô lại nghe theo lời nói của anh trai "Bo bo giữ mình, lợi dụng scandal lần này của Vân Tu" . Tuy rằng chuyện như vậy liên tiếp phát sinh ở giới giải trí, cũng là thường tình.
|
Nhưng cô lại thật sự cảm thấy vô cùng áy náy. ...Cảm thấy hổ thẹn đối với Đỗ Vân Tu. Trong nội dung phân cảnh vừa rồi, tâm tình Trầm Vũ Phong có phải hay không cũng giống như cô? Nếu không phải bởi vì nàng, Trầm Vũ Phong, Đường Diệu Tổ cũng sẽ không yêu thê tử của ca ca, cũng nhất định sẽ không ở sau lưng ám toán Đường Vân Khởi. Trong khoảng thời gian ngắn, cô trong hiện thực cùng với vai diễn trong phim đều mang theo tâm trạng áy náy không thôi... Đạo diễn khen cô diễn tốt, kỳ thật cô chẳng phải như vậy... Các tiền bối trong giới giải trí luôn luôn có một loại thuyết pháp "Nhập diễn". Cô xuất thân từ chính quy*, hiểu được cần phải diễn như thế nào, cũng như là việc thể hiện điệu bộ thế nào, hiểu được như thế nào là chú ý đến tâm tính biến hóa của nhân vật, nhưng là từ trước đến giờ vốn không có cảm giác được cái gọi là "Nhập diễn". (*Chị ý dc hx trong trường chuyên ngành diễn xuất, dc đào tạo qua ý.) Thậm chí cô còn từng xem thường, một ít nữ minh tinh. Vì diễn xuất ra vẻ thâm tình, lại còn cùng nam chính làm chuyện mờ ám, khiến cho mình "Nhập diễn". Cô luôn cảm thấy không dựa vào chính mình đi phân tích nghiền ngẫm nhân vật, mà dựa vào loại chuyện "Nhập diễn" đến sống động này, ánh mắt, hành vi là loại đầu cơ trục lợi. Lại không tôn trọng diễn xuất. Nhưng hiện tại, cô giống như là lần đầu tiên cảm giác được, cái gì gọi là "Nhập diễn" . Vốn tính cách Đỗ Vân Tu không giống với nhân vật Đường Vân Khởi. Điểm này cô rất rõ ràng. Chính là, giống như vô luận sự thật ở ngoài đời Đỗ Vân Tu như thế nào, nhưng một khi nhập vai là Đường Vân Khởi trong phim, trên người đều mang theo một loại khí chất khiến lòng người dao động, loại khí chất này lơ đãng hấp dẫn lấy người chung quanh... Tỷ như vai diễn Trầm Vũ Phong trong phim... Tỷ như, cô. ********* Vết thương ở xương sườn đôi lúc vẫn có chút đau, nhưng là vì kịch bản quay hay, hiện tại Đỗ Vân Tu đã không quản được nhiều như vậy. Hắn biết rõ sự chậm trễ tiến độ lần này, đối đạo diễn mà nói là sự việc đau đầu thế nào, hắn càng cảm kích —— đạo diễn lúc ấy đã tiếp nhận lời nói kia của hắn, một lần nữa cho hắn một cơ hội. "Liên đạo diễn, kỳ thật trong lòng ngài hiểu rõ, vai diễn kia —— chỉ có tôi mới có thể diễn! Chỉ có tôi, mới có thể diễn vai diễn kia một cách xuất sắc nhất!" Lúc ấy sau khi hắn nói ra lời này, đạo diễn rõ ràng liền ngẩn ra. Sau đó con mắt chăm chú dừng ở ánh mắt hắn, qua sau một lúc lâu mới mở miệng. "Cậu trước kia chỉ diễn qua một bộ phim thần tượng. Làm sao liền có thể tự tin như vậy... Diễn viên phái thực lực cũng không thể so với cậu? Không thể đem vai diễn kia thể hiện tốt bằng cậu?" Thanh âm đạo diễn rất chậm, tựa hồ là đang lặp lại lời của Đỗ Vân Tu, lời mà dùng để thuyết phục hắn. "Trên thế giới này, không có việc không cần kỹ xảo diễn xuất phim truyền hình hoặc là điện ảnh. Có, chính là phương thức mà diễn viên thể hiện được tâm tính nhân vật." Ánh mắt Đỗ Vân Tu trầm ổn chống lại tầm mắt đạo diễn, bình tĩnh mở miệng. "Vai diễn kia tôi nghiên cứu tròn ba tháng. Điệu bộ của hắn, tâm tính của hắn, hắn tự giễu, hắn không được coi trọng nhưng lại sẽ ở thời điểm nguy nan nhất mang theo dân chúng anh dũng phản kháng, tử thủ quê hương! Sẽ không ai so với tôi hiểu rõ hơn hắn —— bởi vì hiện tại, Đường Vân Khởi chính là tôi. Tôi chính là Đường Vân Khởi!" Quá tự tin có khi quả thực chính là một chuyện cười. Nhưng khi nghe được lời nói này của Đỗ Vân Tu, đạo diễn lại cười không nổi, chỉ có một loại rung động. Bởi vì hắn bỗng nhiên hiểu được, Đỗ Vân Tu là người thích hợp đảm nhận vai diễn này nhất. Đối phương cũng không phải vì nghe được hắn muốn thay người mà chạy tới cầu xin nịnh bợ nghệ sĩ khác. Mà là —— chân chính, định liệu trước, đối với diễn xuất của chính mình vô cùng tự tin có thể tốt hơn các diễn viên khác! Vừa lúc đó, điện thoại trong tay hắn vang lên, là bên nhà đầu tư gọi tới. "Được rồi, tôi đây. Điện ảnh? Đang quay a." "A, phải thay người?" Hắn một bên lặp lại lời của đối phương, một bên nhìn về phía Đỗ Vân Tu. Ánh mắt của đối phương lóe lên, lập tức lại càng thêm trấn định nhìn hắn. Hắn bỗng nhiên cười một cái, trong lòng giống như buông bỏ điều gì. "Ai nói? Ai nói phải thay người?!" "Vai diễn kia, trừ bỏ Vân Tu, còn có ai có thể diễn?" "Ha ha, đương nhiên ngài nói cần tăng thêm đầu tư như vậy càng tốt! Yên tâm, bộ điện ảnh này tuyệt đối sẽ đạt doanh thu cao. Phòng bán vé cam đoan giúp ngài kiếm trở lại số tiền bỏ vào..." Đó là một điển hình của việc truy danh trục lợi ở giới giải trí. Nhưng không phải ai cũng đều là vì hai chữ danh lợi mà đi vào vòng luẩn quẩn này. Tuy nhiên tại đáy lòng bọn họ, thường thường có một mục đích như vậy . Một bên là khát vọng danh lợi, một bên là muốn theo đuổi con đường nghệ thuận. Có lẽ đợi càng lâu, liền bị lạc khỏi phương hướng, quyết định ban đầu, càng hướng sang bên việc đeo đuổi quyền thế cùng danh lợi. Nhưng là. Cho dù thời khắc như vậy có xảy ra, dù là chỉ diễn ra trong nháy mắt, chúng ta sẽ lại cảm nhận được nghệ thuật cùng giấc mộng tốt đẹp đến nhường nào. Đó là thứ truyền cho con người sức mạnh để tiếp tục bước đi, đẹp đẽ đến mức không gì có thể sánh kịp. Giấc mộng lúc ban đầu là cái gì. Coi như từng bị chúng tađã vứt bỏ rất xa. Cũng sẽ có lúc tìm về được một khắc kia ************************ Ta cảm thấy tr này giống chậm nhiệt vậy, bao quát nói về giới showbiz, cũng may phần đầu tình cảm con trẻ nó lâu xuất hiện, nhưng sau này cũng hường phấn lắm, nếu k chắc ta k sống nổi TT__TT Thôi thì các nàng bật cái vid trên coi cho đỡ buồn, bạn Almost cũng có nhiều vid cắt ghép hay về PC và VT trong phim lắm, coi mà bấn hết. Ta là ta thích coi hint trong đoạn ngắn hơn là xem phim :3
|
Chương 22 bởi Nang_berry Bộ điện ảnh "Đường Vân Khởi" công chiếu.
Đạo diễn mang theo một số diễn viên chính, trong đó bao gồm Đỗ Vân Tu và Liễu Nghệ đến các thành phố lớn tuyên truyền. Tuy rằng số tiền đầu tư vào bộ điện ảnh này không thể so sánh bằng bộ phim kia của Chử Phong, nhưng là bởi vì tham gia các chương trình truyền hình, nhà đầu tư trực tiếp đem một đoạn phim ngắn, lập tức an bài chiếu phim, trước ánh mắt bao khán giả, úp úp mở mở tiết lộ phim, gây nên hiếu kì lớn cho khán giả. Bởi vậy chiếm ưu thế trước. Đồng thời tuyên truyền ở thành phố bằng nhiều phương thức khác nhau. Trên TV, rồi trên các trang mạng xã hội truyền thông liền thay phiên nhau tuyên truyền, thông báo qua buổi họp báo, ngoài ra, trong những lần phỏng vấn diễn viên, vân vân, có kế hoạch, một vòng lại một vòng truyền ra. Tóm lại về khoản tuyên truyền hầu như đều do bên đầu tư lo liệu, chủ yếu chỉ cần mở TV ra, thì đoạn ngắn quảng cáo phim liền phô thiên cái địa* hiện lên. (*Phô thiên cái địa: ùn ùn kéo đến.) Nhưng kéo theo sau mật độ tuyên truyền này, mặt khác, một ít "Thanh âm" không tốt cũng bắt đầu truyền ra. Chuyện Đỗ Vân Tu "Say rượu lái xe" lúc ấy lại bị một số người trên các trang web lấy ra soi mói. Sau vụ scandal tai nạn kia, đám phóng viên bị Phong Cảnh một phen đe dọa liền biết điều ngay, tin tức này vừa được phao ra, kẻ nào người nấy liền tung ra vài bài báo phản bác lại, khư khư bảo vệ danh dự của Vân Tu. Kết quả chẳng những không kích thích tầng tầng sóng ngầm trỗi dậy, ngược lại nhanh chóng mai một đi xuống. Qua không lâu, trên internet lại truyền ra một câu nói, hơn nữa còn có xu thế lan truyền nhanh chóng: "Vai diễn này của Vân Tu chính là cố ý hóa trang xấu. Vì để bề ngoài nhân vật xấu mà tận lực hóa trang, một chút cũng không tôn trọng việc đóng phim." "Tôi chỉ muốn xem soái soái* Vân Tu, không muốn xem tạo hình xấu của Vân Tu đâu >. < " (*Đẹp trai.) "Không muốn xem "Đường Vân Khởi" đâu, trong phim, Vân Tu bị nhà hóa trang biến thành quá xấu . Khi nào thì Vân Tu không xấu , khi nào thì lại ưa nhìn đây *nói lầm bầm*." "Chính là chính là. Không xem "Đường Vân Khởi", tuyệt đối không xem "Đường Vân Khởi"!!" Nói như vậy tuy rằng phần lớn khán giả đều mang trong mình tâm tư giận dỗi, nhưng rơi vào tai Liễu Nghệ và đạo diễn, cũng có mùi vị chút không phải. Lúc trước đạo diễn không biết đến khả năng diễn xuất của Vân Tu, đồng ý cho hắn đảm nhận vai diễn kia. Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, Vân Tu là hiện tại chính là thành viên nổi bật nhất nhóm Legacy, lực lượng fan hâm mộ lại đông đảo. Hiện tại vốn nghĩ fan hâm mộ của hắn chính là lực lượng nồng cốt của đám khán giả xem phim, trái lại, chưa gì đã tỏ thái độ không muốn xem "Đường Vân Khởi", hơn nữa còn muốn truyền tai bạn bè không xem phim.
|