Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
|
|
Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 70:
Nghiêm Khuynh ở lại ăn một bữa cơm, Vưu Khả Ý đặc biệt có lòng. Cô có ý biểu diễn một ít kỹ năng trù nghệ mới get của mình trong bốn năm rưỡi này với anh, cho nên trịnh trọng lôi kéo anh muốn đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Cô cầm một cây củ cải trắng lên: "Cải trắng xào giấm như thế nào?"
Nghiêm Khuynh gật đầu: "Được."
Cô đưa cải trắng cho Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh rất hiểu chuyện nhận lấy bỏ vào trong giỏ xách.
Sau đó cô lại chọn trúng bông cải xanh, nghiêng đầu hỏi anh: "Bông cải xanh thì sao?"
Nghiêm Khuynh lại gật đầu: "Được."
Sau đó thò tay lấy bông cải xanh bỏ vào trong giỏ xách.
Kế tiếp là đùi gà kho tàu, sườn khoai tây, cá chần nước sôi đến các món ăn phức tạp, Vưu Khả Ý vẫn vắt hết óc tự hỏi món ăn mà mình làm giỏi hơn nữa lại có thể biểu diễn tài nấu nướng, mà Nghiêm Khuynh lại vẫn biết lắng nghe rồi gật đầu nói.
"Nấu một ít canh ngân nhĩ đường phèn?"
"Được."
"Em làm chút cải trắng cay cho anh nữa!"
"Được."
. . . . . .
Sau khi đi bộ một vòng ở khu nguyên liệu nấu ăn, Vưu Khả Ý vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong giỏ xách mà Nghiêm Khuynh xách cơ bản đã bị nhồi đầy, lập tức có chút 囧.
Cô hỏi: "Sao anh không nhắc nhở em một câu mua quá nhiều rồi?"
Anh còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy cô lại lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Sợ rằng những thứ đồ này ăn một tuần lễ cũng đủ, đều tại anh, liên tục cũng được, hỏi anh cái gì cũng được. . . . . ."
Nhưng thật ra ở bên trong mang một ít ý tứ làm nũng, cũng không phải oán giận.
Nghiêm Khuynh im lặng một chút, Vưu Khả Ý không nghe thấy anh nói chuyện, còn tưởng rằng anh tức giận, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, kết quả chỉ nhìn thấy khóe môi anh treo một nụ cười có chút biết làm thế nào.
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài một cái, "Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?"
Anh nói xong rất thản nhiên, giọng nói càng giống như đang nói những lời nói thưa thớt bình thường, nhưng chữ chữ câu câu lại làm cho trong lòng Vưu Khả Ý ấm áp, giống như d d l q d giữa mùa đông có người ném mấy viên kẹo đường mềm mại vào trong chocolate nóng, chỉ nhìn, nghe, đều cảm thấy toàn thế giới hiện lên bong bóng màu hồng.
—— Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?
Trên mặt cô hơi nóng lên, cúi đầu làm ra vẻ như không có việc gì tiếp tục đi đến khu bán rượu, trong miệng khẽ nói: "Nhưng mua nhiều đồ ăn như vậy, sao ăn hết được đây?"
"Anh ăn giúp em."
"Cũng không phải là anh ăn giúp mấy phần liền ăn hết được!" Cô khẽ nâng âm cuối lên.
"Vậy thì mỗi ngày anh đều tới ăn chực." Anh đáp cực kỳ quả quyết lưu loát, rất nghiêm túc.
Câu trả lời này quả thật gãi đúng chỗ ngứa, Vưu Khả Ý len lén nhếch mép lên, giọng điệu nhẹ nhàng gật gật đầu, "Vậy anh phải đóng tiền cơm!"
"Không cần nộp."
Cô sững sờ, quay đầu lại giả vờ trợn mắt nhìn, "Được nhỉ, anh muốn ăn cơm chùa?"
Vẻ mặt Nghiêm Khuynh ung dung lấy ví tiền từ trong túi quần ra đưa cho cô, cô lại sững sờ, "Thứ gì?"
"Ví tiền."
". . . . . ." Dĩ nhiên cô biết đây là ví tiền, cô đang hỏi anh cho cô ví tiền làm cái gì!
Nghiêm Khuynh nhìn ra nghi vấn của cô, mím môi khẽ mỉm cười, "Nộp thẻ tiền lương và tất cả tiền mặt trên người."
Mặt của Vưu Khả Ý hồng thành hoa đào tháng ba trong nháy mắt, thật lâu mới lắp ba lắp bắp hỏi ra một câu: "Nhưng, nhưng tại sao, tại sao anh giao chúng cho em chứ?"
Nghiêm Khuynh chỉ cười không nói, ánh mắt trong suốt thấy đáy, rõ ràng lại lóe ra một chút ánh sáng đốt người.
Anh thu hết nét mặt ngượng ngùng của Vưu Khả Ý vào mắt, thật lâu mới nhét ví tiền vào trong tay cô, sau đó giơ giỏ xách lên vẻ mặt trấn định nói: "Đi thôi, tính tiền."
Để lại cho Vưu Khả Ý chính là một bóng lưng có thâm ý khác và hình tượng công nhân bốc vác rau dưa chịu mệt nhọc.
Ôi chao? Nhưng nộp thẻ tiền lương cái gì, không phải là chuyện giữa vợ chồng mới có à. . . . . . Vưu Khả Ý chóng mặt đuổi theo sau. Nhưng anh lại nói một nửa là có ý gì à? Muốn cô ngầm hiểu phần còn lại sao?
Lúc này Vưu Khả Ý đâu biết, tương lai cách đó xa, có ngày trong lúc cô vô tình nhắc tới chuyện Nghiêm Khuynh cầu hôn một lần thì cô liền thông qua chuyện xin kết hôn nên hối tiếc không dứt. Cô nói nhỏ: "Sớm biết như thế thì em sẽ dè dặt một chút, thử thách anh nhiều hơn, để cho anh cầu hôn thêm mấy lần, em cũng được thể nghiệm quyền lợi của một người phụ nữ đặc biệt yêu lãng mạn. . . . . ."
Kết quả Nghiêm Khuynh đặc biệt nghiêm túc nói cho cô biết: "Em nhớ lộn, rõ ràng anh cầu hôn hai lần."
Cô lập tức ngây người, sau đó cãi lại: "Rõ ràng chỉ có một lần!"
"Hai lần." Anh bình tĩnh lặp lại một lần nữa, "Anh từng cầu hôn hai lần, là bản thân em không nhớ rõ."
"Vậy lần đầu tiên là khi nào?"
"Là một lần ở siêu thị kia, lần đầu tiên cùng nhau đi dạo siêu thị sau khi chúng ta gặp lại, em nói em muốn nấu cơm cho anh ăn một lần."
Vì vậy Vưu Khả Ý vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới cảnh tượng lúc đó, vẫn không hiểu ra sao mà nói: "Không có, anh đâu có cầu hôn với em chứ?"
Nghiêm Khuynh lại chỉ điểm cho cô: "Anh giao ví tiền cho em, hơn nữa anh nói cho em biết đây là nộp thẻ tiền lương."
Vưu Khả Ý sợ ngây người.
Đó là cầu hôn sao?
|
Đâu có ai cầu hôn như vậy!
Nếu như loại này cũng gọi là cầu hôn, có phải anh cũng quá uyển chuyển quá kín đáo hay không?
Thật sự gian trá gian trá quá gian trá!
"Không muốn! Em muốn làm lại từ đầu! Lại một lần nữa!"
Nghiêm Khuynh lặng lẽ liếc cô một cái, "Cưới cũng xong rồi, đâu có biện pháp cầu hôn lần nữa chứ?"
"Trước tiên có thể xa nhau, sau đó sẽ ——" Nói được nửa câu, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt phát ra ánh sáng xanh biếc, mặt sa sầm đến mức có thể vặn ra nước.
Nghiêm Khuynh không nói lời nào, để sách trong tay lên tủ đầu giường, tiếp theo sau đó mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, giống như đang nói: "Có bản lĩnh thì em tiếp tục nói đi."
Vưu Khả Ý cười gượng hai tiếng, "Ha ha, ha ha ha, tắt đèn ngủ. . . . . ."
Đèn tắt lạch cạch một tiếng, nhưng rất dễ nhận thấy người khác cũng không định tắt đèn ngủ, mà là tắt đèn áp dụng biện pháp dán miệng mạnh mẽ.
Sau đó giày vò một hồi, cho đến khi Vưu Khả Ý vẫn tùy tiện nhận sai, muốn anh bỏ qua cho cô, Nghiêm Khuynh mới ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hỏi một câu: "Còn muốn xa nhau sao?"
"Không xa nhau nữa. . . . . ." Cô nức nở giống như mèo nhỏ, thở không ra hơi, sắc mặt hồng hồng.
Anh hôn mặt của cô, hài lòng ngủ.
***
Ngày thứ ba sau khi hai người lại ở chung một chỗ, thật bất hạnh, Vưu Khả Ý nhận được nhiệm vụ biểu diễn, không thể không chạy tới Thượng Hải tiến hành biểu diễn.
Thật ra cô rất không muốn đi, vừa mới cửu biệt trùng phùng* với Nghiêm Khuynh, thật sự là thời điểm nắng hạn gặp mưa rào, sao có thể chịu bỏ lại anh như vậy mà đi đây?
*cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu được gặp lại nhau.
Nhưng công việc chính là công việc, nên làm thì vẫn phải làm.
Nghiêm Khuynh lái xe đưa cô đến sân bay, trên đường dặn dò cô phải ăn cơm thật ngon, mấy năm anh không có ở đây thì cô gầy không ít.
Vưu Khả Ý cãi lại: "Nào có gầy? Không khác trước kia lắm mà, anh nhìn lầm!"
"Không có."
"Tuyệt đối là anh nhìn lầm."
Người đang lái xe phanh xe lại trước đèn đỏ, sau đó xoay đầu lại hời hợt liếc ngực của cô một cái, nói chắc chắn: "Thật gầy."
Vưu Khả Ý: ". . . . . ."
Cho dù không đành lòng đủ điều, cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Ngồi ở đại sảnh một lúc lâu, cô cũng hỏi tất cả vấn đề ngu ngốc lqd như vậy một lần: "Anh có nhớ tới em hay không?", "Anh có thừa dịp em không có ở đây mà vui vẻ với người mới hay không?", "Có thể em từ Thượng Hải trở lại liền phát hiện anh chỉ là do em tưởng tượng ra được, thật ra thì anh hoàn toàn không trở lại hay không?", cuối cùng đã tới thời gian kiểm tra vé nên không thể không yên tĩnh.
Cô thở dài, cúi đầu nhìn chân của mình: "Em phải đi."
"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, đưa vali hành lý mini trong tay cho cô.
"Nhớ phải nhớ đến em!" Cô dặn dò.
"Được."
"Nơi nào cũng không cho đi, chờ em trở lại!"
"Nhất định."
Vưu Khả Ý nhìn anh luôn là lời ít mà ý nhiều, có chút không vui nói: "Xem ra anh không hề có dáng vẻ luyến tiếc em chút nào."
Nghiêm Khuynh xoa xoa tóc của cô, "Được rồi, em nhanh qua kiểm tra đi, nếu không lát nữa em không đuổi kịp máy bay đấy."
Cô đỏ mắt cẩn thận đi từng bước, dọc theo đường đi tâm tình đều như đưa đám.
Lúc lên máy bay cô bị người khác đạp trúng, cô đặc biệt không vui.
Chỗ ngồi của cô gần cửa sổ, lúc có người để hành lý lên trên đầu cô thì ba lô không để vững, một tiếng bịch đập tới, lại đập trúng đầu của cô, cô không vui hơn nữa.
Một đôi tình nhân ngồi hàng trước, ngồi xuống liền bắt đầu líu ríu anh anh em em chàng chàng thiếp thiếp ân ái không ngừng, cuối cùng hôn bẹp bẹp ở trên mặt, cô tức giận cắn môi cảm nhận cái gì là cực kỳ không vui!
Lúc này cô lại thật sự oán niệm, oán niệm tại sao vừa mới gặp nhau lại phải tạm xa nhau, oán niệm người đàn ông kia không hề có dáng vẻ luyến tiếc cô chút nào, oán niệm. . . . . . Tóm lại chính là oán niệm, một vạn cái oán niệm, cho đến ——
Cho đến khi cô đang cúi đầu chán nản đùa bỡn ngón tay thì chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng nói.
"Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?"
Cái quỷ gì? Không phải trên vé máy bay viết chỗ ngồi rất rõ ràng sao? Đây là hỏi vấn đề ngu xuẩn gì vậy?
Cô không yên lòng trả lời: "Làm phiền anh xem vé của mình, phía trên ——"
Nói được nửa câu thì cô dừng một chút, lúc này mới ý thức được hình như tiếng nói vừa rồi hơi quen tai. Sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ há miệng ra, cho đến lúc biến thành hình chữ o.
Sao, sao có thể?
Cô chỉ ngây ngốc há miệng nhìn chằm chằm vào người khẽ mỉm cười với cô, "Sao anh lại lên đây?"
Nghiêm Khuynh bình tĩnh ngồi xuống, buộc dây nịt an toàn lại, nghiêng đầu liếc nhìn hông trống rỗng của cô, anh không nói một lời mà đến gần cô, động tác dịu dàng cột chắc dây nịt an toàn giúp cô, sau đó cũng không kéo khoảng cách giữa hai người ra nữa.
Anh cao hơn cô một cái đầu, cho nên khi cúi đầu xuống nhìn vào trong mắt cô thì che ánh đèn ở trên đỉnh cabin, nụ cười cũng có vẻ dịu dàng lại mơ hồ.
Anh nháy mắt mấy cái với cô: "Bởi vì em không nỡ bỏ anh."
Cho nên anh vô tình hỏi chuyến bay của cô, cho nên anh len lén mua vé, cho nên anh làm ra vẻ nhìn theo cô đi qua kiểm tra, sau đó bám theo cô lên máy bay, quả nhiên nhìn thấy cô cúi đầu dọc đường, giống như chó nhỏ rơi xuống nước.
Vưu Khả Ý bị vạch trần nỗi lòng, đỏ mặt xù lông, "Em đâu có không nỡ bỏ anh chứ?"
Anh cũng không vạch trần, chỉ làm như có thật mà gật đầu một cái, "A, đó là anh nói sai rồi, là anh không nỡ bỏ em."
Mặt cô đỏ hơn, nhưng cả trái tim đều bị ngâm ở trong mật đường.
"A, vậy cũng tốt, anh đã nhớ đến em, vậy em, vậy em miễn cưỡng đồng ý để anh đi theo em."
"Lấy thân phận gì?"
"Lấy, lấy thân phận người nhà." Mặt của cô sắp nổ tung.
Tâm tình Nghiêm Khuynh cực tốt xoa bóp mặt của cô, cười đến đặc biệt vui vẻ.
Ánh mắt Vưu Khả Ý nhìn khắp nơi, nói nho nhỏ: "Công, nơi công cộng mà, không cho anh làm loạn!"
Sau khi phát hiện không ai nhìn cô, quyết đoán nhanh chóng nhào tới bẹp một cái ở trên mặt anh, sau đó rất vui vẻ liếc mắt nhìn đôi tình nhân trước mặt —— hừ, hiện tại cô cũng có người có thể anh anh em em chàng chàng thiếp thiếp rồi!
Nghiêm Khuynh im lặng suy nghĩ, không phải cô nói không cho anh làm loạn nơi công cộng sao? Cho nên xoa bóp mặt coi như là làm loạn, còn hôn môi mới xem như bình thường ư?
Anh âm thầm tính toán, về sau chỉ cần ở nơi công cộng thì anh nhất định phải ôm lấy Vưu Khả Ý mà hôn môi, nếu cô mắng anh làm loạn, anh sẽ thật sự nghiêm túc còn rất chịu trách nhiệm mà lấy hành động của cô ddlqd hôm nay ra chặn miệng của cô lại. . . . . . Nghĩ như vậy, anh lại từ bỏ chủ ý này, bởi vì người có thể chặn miệng cô phải là anh, không thể là ai khác.
Đại ca lại là người rất dễ ghen đấy!
|
Chương 71.1:
Sau khi Vưu Khả Ý biểu diễn từ Thượng Hải trở về, Chúc Ngữ gọi điện thoại tới, muốn cô về nhà ăn bữa cơm.
"Mỗi lần con đi ra ngoài biểu diễn sẽ gầy một vòng lớn, giống như bôn ba nhiều năm như vậy mà vẫn còn không hợp thời tiết mọi nơi." Ở bên đầu kia của điện thoại bà lắc đầu một cái, "Trở về đi, mẹ bảo ba con đi mua một ít thức ăn ngon, không phải con thích mùi vị do dì Hồ làm sao?"
Dì Hồ là dì quét dọn vệ sinh và nấu cơm nhà cô.
Vưu Khả Ý nghiêng đầu liếc nhìn Nghiêm Khuynh bên cạnh, đối phương dùng ánh mắt đáp lại cô: "Sao vậy?"
Cô cong khóe môi lên cười cười, nói với bên đầu kia điện thoại: "Được, nhưng mà có lẽ con phải dẫn thêm người trở về."
Nhiều năm như vậy, trừ Lục Đồng thì hiếm khi cô dẫn ai về nhà, Chúc Ngữ nghi ngờ hỏi cô: "Ai vậy?"
Cô giả vờ thần bí rất trẻ con ở chỗ này: "Con trở về thì mẹ sẽ biết."
Nghiêm Khuynh đang lái xe, sau khi thấy cô cúp điện thoại thì quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt của cô rất nhẹ nhõm, "Em định dẫn anh trở về?"
Vưu Khả Ý gật đầu.
"Em không sợ lại ầm ĩ một bữa à?"
"Không sợ."
"Tự tin từ đâu tới?"
Cô vừa cúi đầu để điện thoại vào trong túi xách, vừa nói: "Mẹ em đã không giống như trước kia."
"Điểm nào không giống?"
"Bà ấy không mạnh mẽ nữa, rất nhiều chuyện cũng buông tay, để cho em tự lựa chọn chuyện mình muốn làm và con đường muốn đi." Suy nghĩ một chút, cô nói, "Mặc dù bà ấy có thể sẽ không lập tức từ bài xích biến thành thích anh, nhưng mà chúng ta có thể cố gắng."
"Cố gắng cái gì?"
"Cố gắng làm cho bà ấy thích anh!"
Nghiêm Khuynh khẽ cười, "Vưu Khả Ý, hình như em rất có lòng tin đối với anh, cứ chắc chắn rằng anh sẽ làm người khác ưa thích ư?"
Những việc anh trải qua trong khi trưởng thành biến anh thành một người trầm mặc ít nói, bình thường cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy nhìn không thấu, mà không phải làm người khác ưa thích.
Vưu Khả Ý nghe anh nói như vậy, lập tức nhớ ra cái gì đó, trên mặt suy sụp, "Anh còn không biết thẹn? Lúc một mình anh xem phim ở Thượng Hải, không ngờ cũng có thể gặp phải người quen ở bên ngoài rạp chiếu phim! Đối phương còn là một đại mỹ nhân, ngực lớn eo nhỏ chân dài mặt đẹp, còn nhiệt tình với anh như vậy. . . . . ."
Là có một chuyện như thế.
Đêm hôm đó Vưu Khả Ý biểu diễn xong là bảy giờ rưỡi, sau đó đi ra ngoài ngắm cảnh đêm, tâm huyết dâng trào muốn đi xem phim điện ảnh. Rất nhiều chuyện tình nhân hay làm thì bọn họ cũng chưa từng làm, quá khứ là bởi vì thân phận của Nghiêm Khuynh, sau đó lại là bởi vì mấy năm nay xa cách, có lẽ thật sự bỏ lỡ rất nhiều thời gian tốt.
"Anh phải chịu trách nhiệm đền thời gian bốn năm rưỡi quý báu của em!" Vưu Khả Ý nói.
"Ừ, đền." Nghiêm Khuynh biết nghe lời phải.
"Lấy cái gì đền? Anh đền nổi sao?" Vưu Khả Ý hừ một tiếng, không hài lòng với thái độ qua loa của anh.
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu ung dung thản nhiên nhìn cô, khẽ nói: "Dùng cả đời để đền, có thể không?"
Vưu Khả Ý lập tức không nói ra lời.
Sao lúc nào người này cũng có thể nói ra những lời tỏ tình ngọt ngào sắp hòa tan được lòng người ở trong lúc lơ đãng đây? Mà mình còn không tự hiểu.
Bọn họ tay nắm tay đi đến rạp chiếu phim, khi xếp hàng ở chỗ bán vé thì Nghiêm Khuynh vừa ngẩng đầu liền gặp người quen.
Trong hàng ngũ bên cạnh có hai cô gái trẻ đang xếp hàng, người cao hơn trong đó vui mừng nhìn anh, kêu một tiếng: "Giám đốc Nghiêm?"
Nói thật, sự xưng hô này quá xa lạ, vừa bắt đầu Vưu Khả Ý thật sự không ý thức được đối phương đang gọi Nghiêm Khuynh. Cho đến khi Nghiêm Khuynh nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, lễ phép gật đầu đáp lại: "Xin chào, quản lí Hoàng."
Vì vậy biến thành một mình Vưu Khả Ý xếp hàng mua vé, Nghiêm Khuynh bị quản lí Hoàng đó kéo đi trò chuyện. Cô thử vễnh tai nghe hai người đang nói cái gì, tiếc rằng rạp chiếu phim quá ồn ào, hoàn toàn không nghe rõ. Duy nhất có thể nhìn thấy, là người phụ nữ phong tình vạn chủng kia vừa nói vừa cười với Nghiêm Khuynh, thỉnh thoảng đưa tay vén vén tóc dài, thỉnh thoảng uốn éo vòng eo mảnh khảnh một cái, thỉnh thoảng động động chân, tư thế luôn cực kỳ mê người.
Vưu Khả Ý cắn chặt răng, sau khi mua vé xong cũng vén vén tóc dài, vẻ mặt tươi cười dùng tư thế mềm mại của nghệ sĩ múa đi tới bên cạnh Nghiêm Khuynh, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc: "Oh, đây là ai vậy, sao anh không giới thiệu với em?"
Nghiêm Khuynh rất nhanh nói: "Đây là quản lí tài vụ ở khu vực Thượng Hải của Đường Đạt, Hoàng Lỵ." Sau đó kéo Vưu Khả Ý đến bên cạnh, nói với Hoàng Lỵ, "Đây là bạn gái tôi."
Lại không nói đến biểu hiện thất vọng của đối phương lớn cỡ nào, chỉ loại thái độ không cam lòng lại chán nản đó đã đủ Vưu Khả Ý kéo vang báo động lên.
Hoàng Lỵ rất nhanh cũng cười nói: "Sao tốc độ của giám đốc Nghiêm nhanh như vậy? Trước kia anh đi công tác ở Thượng Hải, tôi tiếp đãi anh một tuần lễ cũng không nghe anh nói có bạn gái, đây là mới kết giao sao?" Cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vưu Khả Ý, tỉnh bơ nói, "Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, cô còn là học sinh sao?"
Ánh mắt có thâm ý khác dừng lại một lát ở bộ ngực của Vưu Khả Ý.
! ! !
Ngực lớn rất giỏi à?
Vưu Khả Ý ưỡn ngực một cái, đang định đánh trả, đã bị Nghiêm Khuynh vượt lên trước một bước.
Anh kéo tay Vưu Khả Ý, không biến sắc nói: "Sáu năm trước chúng tôi đã biết nhau rồi."
Không có lời thừa thải, anh chỉ chỉ phía khu đồ ăn vặt, lễ phép nói với Hoàng Giám Đốc: "Thật xin lỗi, lúc bạn gái của tôi xem phim thích ăn Popcorn, hàng ngũ quá dài, không đi thì một lát nữa không kịp phần mở đầu của phim."
Cũng không tiết lộ quá nhiều thứ, anh chỉ nghiêng đầu dặn dò Vưu Khả Ý: "Chờ anh ở đây, anh đi mua Popcorn, không được chạy loạn."
Trong lời nói đều coi cô như đứa bé cần người chăm sóc.
Hoàng Lỵ không có hứng thú nói tạm biệt, sau đó cầm vé xem phim đi mất.
Vưu Khả Ý mừng khấp khởi trong lòng, cúi đầu xuống nhìn ngực mình nhỏ hơn đối phương nhiều như vậy, lại hơi buồn sầu.
Mà nay ở trong xe nghe Nghiêm Khuynh nhắc tới chủ đề làm người khác ưa thích, cô căm giận nói: "Còn nói mình không làm cho người khác thích! Đi Thượng Hải một chuyến cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện này cũng không tính là làm người khác ưa thích ư?"
Nghiêm Khuynh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vậy sau này anh mặc khó coi một chút, tóc cũng làm xấu một chút, tốt nhất nhìn xấu xí thì sẽ không thể gặp người khác, như vậy thì sẽ không có người yêu thích anh nữa."
Vưu Khả Ý bật cười một tiếng, "Anh nói thật?"
"Thật."
"Người khác cười anh thì sao?"
"Vậy anh không quản nổi." Anh nghiêng đầu nháy mắt với cô mấy cái, "Toàn thế giới đều cười nhạo anh thì cũng không quan trọng, anh chỉ cần một người thích anh là được."
Vưu Khả Ý lại không thốt nên lời rồi.
Cô biết anh nghiêm túc.
Anh chính là người rất cứng đầu.
Đã nhiều năm như vậy mà anh còn dùng chiếc điện thoại di động Nokia cũ kĩ kia, màu sắc cũng đã phai, lại vẫn chưa từng thay đổi.
Khi ở Thượng Hải cô cầm điện thoại di động của anh chơi trò chơi, mở tới danh sách người liên lạc thì trừ yêu cầu công việc, gần như không có một người bạn, tất cả thống nhất ghi chú tên chức vụ phía sau tên, ví dụ như quản lí, ví dụ như tổng giám đốc Phó, ví dụ như giám đốc, ví dụ như. . . . . . nếu không có một cái tên thuộc về cá nhân.
Photo album của anh không có bất kỳ hình mới nào, một tấm hình gần nhất dừng lại ở thời điểm bốn năm rưỡi trước kia, chính là bọn họ cùng nhau chụp khi ở Ngô Trấn.
Thân phận của anh thay đổi, ăn mặc thay đổi, tiền đồ thay đổi, cuộc sống thay đổi.
Nhưng tim của anh không đổi.
|
Chương 71.2:
Anh vẫn là Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh rất đơn giản đó, trừ một tương lai chưa từng thay đổi cũng sẽ không thay đổi lòng, không có người khác.
Khi Vưu Khả Ý nghĩ tới chỗ này thì lại muốn khóc, bởi vì đời này cô có thể gặp được mấy người ở lúc không biết phương hướng tương lai thì cũng vẫn quyết một lòng nhớ kỹ cô đây?
Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện muốn ở chung một chỗ với người khác.
Anh chưa bao giờ lo lắng nếu như năm năm sau bọn họ không đến được với nhau, anh nên làm cái gì.
Cô đột nhiên mở miệng hỏi Nghiêm Khuynh: "Anh có từng nghĩ nếu như năm năm sau, anh vẫn không thành công, vậy phải làm thế nào hay không?"
Nghiêm Khuynh ngậm miệng không nói.
Cô đưa tay kéo vạt áo của anh một cái, "Nói cho em một chút có được hay không?"
Môi anh mím chặt, qua rất lâu mới nói: "Không dám nghĩ."
Ba chữ ngắn gọn, nghe xong Vưu Khả Ý rất đau lòng.
Anh cũng sẽ sợ, anh cũng không phải là Nghiêm Khuynh không sợ trời không sợ đất nữa, sau khi gặp cô, anh chợt có xương sườn mềm.
Ở trước một đèn đỏ cô dựa đầu vào anh, nhắm mắt lại khẽ nói: "Không phải sợ, về sau em sẽ bảo vệ anh."
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, lần đầu không xuất hiện chủ nghĩa đại nam tử phản bác cô, mà khẽ mỉm cười gật đầu, "Được, anh chờ em đến bảo vệ anh."
Ánh mắt của anh sáng lấp lánh, giống như ánh sao.
Giống như lúc mới gặp gỡ, ở đêm gió mưa đó, chỉ có một đôi mắt đẹp đẽ lại sáng ngời, tỏa ra ánh sáng ấm áp như vậy.
***
Thời điểm Chúc Ngữ nhìn thấy Nghiêm Khuynh, vẻ mặt gần như có thể dùng kinh ngạc để hình dung, bộ dạng vốn hào hứng vội mở cửa cho con gái lập tức không còn.
Một nhà ba người của Vưu Lộ đã đến, Đô Đô vừa gặm quả táo vừa chạy tới đón tiếp dì nhỏ, chạy được một nửa thì nhìn thấy chú xa lạ ngoài cửa, dưới chân dừng lại, "Ah, dì nhỏ của cháu đâu?"
Vưu Khả Ý chui ra từ sau người Nghiêm Khuynh, "Dì nhỏ ở chỗ này." Dừng một chút, tầm mắt đối diện với Chúc Ngữ, cô hơi thấp thỏm, lại vẫn đưa tay nắm chặt tay Nghiêm Khuynh, cười gọi một tiếng, "Mẹ."
Nghiêm Khuynh cũng gọi một tiếng: "Dì, chào dì."
Tầm mắt dừng lại ở trên tay đan thật chặt của hai người, nét mặt Chúc Ngữ biến hóa khôn lường, cuối cùng ánh mắt trầm xuống, lui đến bên cạnh cửa chính, nhường ra một con đường cho bọn họ.
Bà nói: "Cơm đã xong rồi, vào đi."
Thậm chí bà tự mình lấy một đôi dép nam để khách dùng từ trong tủ giày ra, bày ở dưới chân Nghiêm Khuynh.
Bữa cơm này ăn rất nặng nề, Chúc Ngữ vẫn chưa nói lời nào, một nhà ba người của Vưu Lộ và ba vẫn hoà giải, lúc nói lúc không, cố gắng xây dựng một bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Dưới bàn ba Vưu vỗ vỗ tay của vợ, sau đó lắc đầu một cái, không muốn để cho bà như gặp địch mạnh vậy.
Sau khi ăn xong, lần đầu tiên Chúc Ngữ mở miệng, "Nếu cậu đã đến rồi, ngồi lâu một chút đi."
Nghiêm Khuynh gật đầu, "Được."
Bà còn nói: "Biết chơi cờ tướng không?"
Nghiêm Khuynh gật đầu, "Biết."
"Vậy được, chơi một ván đi."
Vưu Khả Ý rất lo lắng, bởi vì tài đánh cờ của mẹ rất tốt, nhiều năm ở nhà không có chuyện gì làm thì bà đều suy nghĩ chuyện này.
Kết quả ——
Ván đầu tiên, Nghiêm Khuynh: "Chiếu tướng."
Ván thứ hai, Nghiêm Khuynh: "Chiếu tướng."
Ván thứ ba, Nghiêm Khuynh: "Chiếu tướng."
. . . . . .
Vưu Khả Ý đã không dám nhìn thẳng biểu tình của mẹ.
Một buổi chiều qua đi, cô cũng không ngừng nghe câu nói giống như ma chú của Nghiêm Khuynh: "Chiếu tướng."
Chơi cờ xong thì Chúc Ngữ thuận miệng hỏi một câu: "Tài đánh cờ không tệ, cậu học với ai?"
"Cháu tự học."
"Học mấy năm?"
"Bốn năm rưỡi."
Chúc Ngữ có chút không tin tưởng, ngẩng đầu lại nhìn thấy Nghiêm Khuynh dùng vẻ mặt thưa thớt bình thường nói: "Trước kia đi theo tổng giám đốc Phó của Đường Đạt làm việc, cháu hỏi thăm được ông ấy thích đánh cờ, vì nghiên cứu cờ tướng, trong vòng nửa năm mỗi ngày cháu đều ở trong quán trà xem các cụ già đánh cờ. Có lúc xem từ sớm đến muộn, cơm cũng không ăn."
Anh cứ xem như vậy nửa năm, sau đó một lần lại một lần đề nghị khiêu chiến với tổng giám đốc Phó, sau đó thảm bại từng lần một.
Anh nói: "Cái gì tôi cũng không có, ngay cả buông tha cũng sẽ không."
Tổng giám đốc Phó nhìn người thanh niên mỗi ngày đều chờ ông ở cửa lớn, cười nói: "Cậu muốn cái gì?"
Anh nói: "Một cơ hội trở nên nổi bật."
Vì vậy tổng giám đốc Phó cho anh một năm, một năm sau, nếu như anh có thể đột phá ở tài đánh cờ, thắng ông, thì sẽ cho anh một công việc.
Nghiêm Khuynh xem nửa năm, luyện nửa năm.
Sau này trong vòng nửa năm, thời gian nghỉ trưa mỗi ngày đều có người đánh cờ với tổng giám đốc Phó rồi. Nghiêm Khuynh bị người khác chiếu tướng nửa năm, cuối cùng thắng một lần.
Cho nên giờ phút này, anh nhìn Chúc Ngữ, khẽ mỉm cười, không hề nói những thứ khác nữa.
Con đường này rất khó, rất vất vả, anh cũng đánh cuộc vận mệnh rồi, cuối cùng thắng cuộc. Trải qua khổ sở thì không cần phải nói, bởi vì Vưu Khả Ý ở đây, anh cũng không muốn để cho cô khổ sở.
Chúc Ngữ nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng không cười, lúc đưa hai người ra cửa, bà chỉ khẽ nói một câu: "Lần sau trở lại, đánh cờ với tôi."
Nói ra một câu như vậy, bà không cười, Vưu Khả Ý lại nở nụ cười, chân mày khóe mắt đều treo ý cười giống như một đứa bé.
Cô vịn cổ của Nghiêm Khuynh dán bẹp một cái, sung sướng hô to: "Xem đi xem đi, em nói anh là người làm người khác ưa thích mà!"
Nghiêm Khuynh bị cô vô lễ ở trước mặt trưởng bối, mặt ửng hồng lên, kéo cô xuống, "Thật xin lỗi, cô ấy chính là bộ dạng này, có lúc hơi kích động, làm việc bất chấp hậu quả ——"
Vẻ mặt Chúc Ngữ không thay đổi hỏi anh: "Cậu đang nói tôi quản giáo chưa tận lực sao?"
". . . . . ." Nghiêm Khuynh lặng lẽ giải tán.
Lần đầu đại chiến với mẹ vợ, Nghiêm Khuynh đại hoạch toàn thắng*.
*đại hoạch toàn thắng: chiến thắng đối phương, lấy được toàn bộ thắng lợi
|
Chương 72: Về cầu hôn
Nói đến cầu hôn, lần đầu tiên Nghiêm Khuynh cầu hôn xảy ra ở siêu thị, tình huống là khi Vưu Khả Ý hoàn toàn không tự biết; lần thứ hai cũng là một lần cầu hôn cuối cùng xảy ra ở trong nhà, là khi Vưu Khả Ý biểu diễn trở về, trên bàn bày món ăn gia đình mà Nghiêm Khuynh tự mình xuống bếp làm.
Mỗi lần Vưu Khả Ý đến vùng khác biểu diễn đều sẽ không hợp thời tiết, hoặc là ăn không ngon, hoặc là ngủ không ngon giấc, cho nên từ mỗi lần đánh cờ với Chúc Ngữ Nghiêm Khuynh cũng hiểu ý tứ trong ám hiệu như có như không của ba mẹ vợ——
"Mỗi lần Vưu Khả Ý biểu diễn về đều sẽ gầy, tôi tương đối không muốn nhìn thấy tình huống như thế."
Nghiêm Khuynh gật đầu.
"Cá nhân tôi cho rằng là một bạn trai gương mẫu, hoặc là một người chồng mẫu mực trong tương lai, phải thông thạo nấu nướng, hơn nữa phải có năng lực nuôi vợ trắng mập."
Nghiêm Khuynh lại gật đầu.
Chúc Ngữ vẫn chưa từng cho anh sắc mặt tốt gì, cho nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: "Cậu hiểu ý tứ của tôi sao?"
"Xin dì yên tâm, tài nấu nướng của cháu cũng không tệ lắm." Nghiêm Khuynh khiêm tốn trả lời.
"Trước khi tôi kết hôn, ba Vưu Khả Ý cũng nói với tôi tài nấu nướng của ông ấy rất tốt." Chúc Ngữ lạnh nhạt nói, như có điều suy nghĩ liếc nhìn dì Hồ đang chọn thức ăn bên cạnh bàn trà, "Sau khi kết hôn tôi chỉ ăn cơm ông ấy làm hai ngày, sau đó mời người giúp việc đến nấu cơm."
Một lần nấu đã mấy chục năm, tài nấu nướng phải hỏng bét cỡ nào mới có thể một bữa cũng không muốn ăn tiếp đây. . . . . .
Nghiêm Khuynh im lặng một lát, ở trong lòng tính toán phải làm thế nào để được mẹ vợ công nhận, nghĩ ngợi giây lát, anh đã có biện pháp.
Hai tháng sau, lại một lần anh ngồi đánh cờ cùng Chúc Ngữ ở trên ban công thì bình tĩnh lấy ra một tờ chứng chỉ từ trong túi xách, "Mời ngài xem qua."
Chúc Ngữ mờ mịt nhìn tờ giấy kia, nhìn thấy trên đó viết năm chữ thật to: Giấy chứng nhận đầu bếp.
Dường như bà bị khiếp sợ rồi, rất lâu không nói ra lời, đã nhìn thấy nét mặt của người trẻ tuổi trước mặt rất nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn bà: "Cháu tới xin kết hôn với Vưu Khả Ý, nếu như ngài cũng nói hài lòng, cháu liền chuẩn bị cưới cô ấy."
". . . . . ."
Vẫn là lần đầu tiên Chúc Ngữ nghe nói có người cầm giấy chứng nhận đầu bếp tới nhà mẹ cầu hôn, bà có chút không kịp phản ứng ngồi nguyên tại chỗ nửa ngày, sau đó bà mới hỏi ra một câu: "Cầu hôn. . . . . . Không phải cậu nên cầu hôn với bản thân Khả Ý sao?"
"Nói như vậy, ngài không phản đối?"
Sắc mặt của Chúc Ngữ hơi thối, hừ lạnh một tiếng, "Thật sự giống như tôi phản đối có tác dụng vậy."
Nghiêm Khuynh gật đầu một cái, "Nói như vậy cũng không sai, chẳng qua ngài gật đầu đồng ý đương nhiên tốt hơn phản đối."
! ! !
Có người nói chuyện ới mẹ vợ như vậy sao?
Sắc mặt Chúc Ngữ tối sầm lại, quân cờ cũng không hạ, thở phì phò phất phất tay, "Tôi thay đổi chủ ý trước kia, cậu nên đi nhanh lên đi!"
Còn không đi, theo loại nghệ thuật nói chuyện này của anh, bà không cho phép sẽ không đồng ý rồi!
Lúc xế chiều Vưu Khả Ý từ sân bay trở về nhà, Nghiêm Khuynh tự mình lái xe đón cô.
"Đi chỗ nào ăn?" Cô thuận miệng hỏi một câu.
"Về nhà ăn." Nghiêm Khuynh trả lời nhẹ nhàng tùy ý.
Khóe miệng Vưu Khả Ý cong cong, cô thích kiểu nói chuyện này, giống như vợ chồng già vậy.
Lúc Nghiêm Khuynh đến phòng bếp nấu cơm, anh ở trong phòng bếp dặn dò cô một câu: "Em thay quần áo ở nhà đi, một lát nữa anh mang quần áo em thay đi giặt!"
Vưu Khả Ý ở trong phòng khách hưởng ứng một tiếng, sau đó cũng không có đoạn sau.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Nghiêm Khuynh ở trong phòng bếp cầm cái xẻng chờ đợi, kỳ quái là vẫn không nghe thấy Vưu Khả Ý có bất kỳ phản ứng nào.
Kỳ lạ, không đúng rồi!
Anh để cái xẻng xuống, vẫn không kiềm chế được xoa tay một chút, đi vào trong phòng khách, kết quả nhìn thấy Vưu Khả Ý cũng không mặc bộ quần áo ở nhà lúc trước, không nhịn được hỏi một câu: "Sao, sao em đổi thành bộ này rồi hả?"
Vưu Khả Ý trả lời rất tự nhiên, "Bộ kia mặc ba ngày trước lúc em chưa đi, nên giặt rồi!"
"Vậy, quần áo kia đâu?" Nghiêm Khuynh hơi khẩn trương.
"Giặt."
"Giặt?" Anh bắt đầu cực kỳ hoảng sợ.
Vưu Khả Ý không chú ý tới cảm xúc của anh thay đổi, còn gật đầu giống như hiến vật quý, "Đúng vậy, anh vừa lái xe đón em, vừa về nhà nấu cơm, sao em có thể để cho anh nhận thầu cả việc giặt quần áo chứ? Cho nên em tự mình bắt tay vào làm, cũng vứt quần áo bẩn vào máy giặt nữa!"
Nghiêm Khuynh không nói hai lời, nhấc chân chạy về phía máy giặt trên ban công, cái nút cũng không kịp ấn đã mở nắp ra, không để ý bọt và nước bắt đầu vớt quần áo ra bên ngoài.
Lúc Vưu Khả Ý đuổi theo tới cũng giật mình, "Sao, sao vậy? Quần áo kia không thể giặt nước ư?"
Không có đạo lý, trước kia cũng tùy tiện ném vào trong máy giặt rồi giặt như vậy mà!
Nghiêm Khuynh không kịp nói chuyện, chỉ cố gắng vớt quần áo ra bên ngoài.
Cô khó hiểu nhìn Nghiêm Khuynh rất vất vả vớt quần áo ướt nhẹp ra, sau đó đưa tay vào trong túi quần áo trước mặt vừa sờ, nét mặt lập tức càng không được bình thường hơn.
"Sao vậy?" Cô càng ngày càng bối rối;, "Trong túi có đồ vật gì sao? Anh đang tìm cái gì vậy? Anh nói một câu đi!"
Miệng Nghiêm Khuynh giật giật, sau đó vẻ mặt không tình nguyện khẽ nói: "Chiếc nhẫn."
"Thứ gì?" Vưu Khả Ý không nghe rõ, nghi ngờ nhìn anh.
Anh lên giọng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương."
Cùng lúc anh nói ra bốn chữ này, buồng xoay của máy giặt còn chưa dừng lại phát ra một loạt tiếng vang kỳ lạ, giống như có thứ gì đó mắc kẹt, dừng giặt quần áo giữa chừng.
Vẻ mặt Vưu Khả Ý ngây ngốc nhìn anh, sau đó không thể tin hỏi một câu: "Anh… anh muốn cầu hôn với em?"
Nghiêm Khuynh nhìn chằm chằm vào sàn nhà, từ từ gật đầu một cái.
"Sau đó anh đặt chiếc nhẫn ở trong túi của đồ mặc ở nhà của em, chờ em phát hiện nó?"
Khóe miệng Nghiêm Khuynh lại sụp đổ xuống một chút, lại trịnh trọng gật đầu một cái.
Vưu Khả Ý hoàn toàn sợ ngây người.
Đặt chiếc nhẫn ở trong túi của quần áo ở nhà để cầu hôn, đây rốt cuộc là phương thức cầu hôn gì hả? Là phương thức cầu hôn sáng tạo nhất hay là phương thức cầu hôn lạc hậu nhất không đáng nói nhất thế kỷ này?
Đầu óc của cô tạm thời còn chưa phản ứng kịp, chỉ hỏi một câu theo bản năng: "Cái đó, chiếc nhẫn kia bao nhiêu tiền một cái?"
". . . . . ."
|