Cục Cưng Thật Ngang Ngược
|
|
Chương 7 : Anh RấtTức Giận Người nọ nói xong nhanh tay nghĩ muốn tóm sau gáy của Phí Tước Sâm.Nhưng mà , tay hắn mới đưa đến một nửa , lập tức cứng ngắc , bởi vì ……Đột nhiên một đám người xuất hiện bên trái Tước Sâm , cùng chỉ hướng hắn. " Anh …. Các anh ….." Người nọ nhìn đám đầu gấu không biết từ nơi nào xuất hiện tên đeo kính râm , trong tay cầm gậy. " Bây giờ tôi tâm tình không tốt , liệu hồn thì lập tức cút ngay cho tôi , nếu không …." Phỉ Tước Sâm không ngừng cước bộ , tiếng nói tràn đầy mùi thuốc súng. " Tôi tôi tôi ……….. Tôi không thấy gì hết , tôi cút ngay đây , cút đây …" Người nọ sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần , hai chân mềm nhũn cố gắng chạy , thầnsắc kích động thiếu chút nữa đụng vào những người khác. "Đã xảy ra chuyện gì?" Những người khác nghi hoặc , tầm mắt tự nhiên nhìn về phía ven đường Tùng Lâm , bởi vì không biết chuyện gì xảy ra." Không … không có việc gì!" Người nọ run rẩy vàotrong xe , hung hắng đạpchân ga gào thét mà đi.Những người khác thấy thế , cảm thấy tình huống dường như khôngtốt . Vì thế thêm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện liền quên đi rất nhanh.Rất nhanh , trên đường lớn trò khôi hài cứ như vậy tan tành mây khói , không chút dấu vết.Còn về Bạch Vũ Đồng , taxi đang dừng lại ở côngviên công cộng.Taxi dừng , Bạch Vũ Đồng ôm đứa trẻ xuống xe , nàng cảnh giác nhìn ra đằng sau , xe cộ đi trên quốc lộ như nước , bình tĩnh như thường , thấy thế nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi
|
Nguy hiểm thật !Làm sao lại bị anh ta nhìn thấy …..Nàng ảo não , mơ hồ cảm thấy có chút dự cảmkhông lành.Lúc này , Tuấn cục cưng đang ngủ say gật gật trong lồng ngực nàng , càng thêm tiến sâu vào trong ổ ấm ngực nàng.Vũ Đồng tạm thời không nghĩ ngợi nữa , đem tâm tư ổn định , ôm đứa trẻ vào công viên.Tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống , nàng lấy điện thoại ra bấm. " Alô…"Đối phương lập tức nhấc mấy , giọng nói có chút sốt ruột : " Alô , là chị Vũ Đồng sao? Bây giờ chị đang ở đâu?" "Ừ , chị đây , chị đang ở công viên xx." "Được , em đến ngay đây"…………Sau khi cúp điện thoại , Vũ Đồng ánh mắt trìu mến nhìn đứa con của mình đang ngủ say , lấy chiếc áo khoác đắp trên người nó , sau đó bắt đầu chờ đợi.Hồi lâu , vẫn không thấy người quen của nàng đến , tàu xe mệt nhọc , nàng có chút mệt mỏi cúi thấp đầu , bắt đầu thả lỏng nhắm mắt lại.Không biết đã qua bao lâu thời gian…..Bỗng nhiên , một đôi giày đen xuất hiện trước mặt bọn họ. Đầu tiện là Tuấn cục cưng ở trong lòng mẹ dường như cảm giác được gì mở to mắt , mơ hồ có điểm nhìn quen mắt , nhưng lại có ấn tượng kém. " Cậu là …" Nàng chần chờ mở miệng.Anh cũng có vẻ hơi chân chờ đánh giá nàng , lại nhìn đứa trẻ trong ngực nàng , sau đó hỏi : " Vũ Đồng?"
|
|