Từ xa xưa. Khi thế giới tất cả chỉ còn chung một nguồn, đó là thời kỳ đầu thế giới chưa có những phân cách. Có một thánh nhân được biết coi như là một vị thần với những khả năng thống trị. Được biết đến với cái tên, Quang Vương Thần Nhân. Ông sở hữu sức mạnh thống trị cả thế giới, và ông sử dụng sức mạnh của mình để khiến thế giới luôn tốt đẹp. Ông được ca tụng và lưu truyền muông thuở, nhờ sức mạnh của ông mà thế giới luôn luôn được hòa bình, trong một thời gian rất lâu. Truyền thuyết kể rằng, ông có rất nhiều đứa con, nhưng có 4 người con được biết đến và được truyền thuyết kể lại, 4 người sở hữu những sức mạnh của ông được chia nhỏ. Nhưng rồi một sự kiện đã làm thay đổi tất cả thế giới. Một bộ tộc chiến binh với sức mạnh vượt trội, mang tên Hắc Thần, với tư tưởng thống trị thế giới, trái ngược hoàn toàn với tư tưởng của Quang Vương Thần Nhân, đã tìm cách lật đổ Thần Nhân. Rồi cuộc chiến nổ ra khiến cả thế giới thay đổi. Quang Vương Thần Nhân đã hy sinh mạng sống của mình để tiêu diệt những kẻ sừng sỏ của tộc nhân này. Ba người anh cả mang trong mình ba sức mạnh mạnh Thần Nhân đã để lại, trở thành những người thống trị. Nhưng con cháu của bộ tộc Hắc Thần vẫn kế thừa tư tưởng của bộ tộc. Rồi một cuộc chiến nữa lại diễn ra, cuộc chiến cứ kéo dài giữa các chiến binh Hắc Thần và những chiến binh chiến đấu cho hòa bình của thế giới. Qua bao nhiêu thế hệ, cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng hệ quả của nó để lại là rất lớn. Khi các bộ lạc chiến binh hùng mạnh đã lên kết lại tạo dựng nên đất nước hùng mạnh, thì cuộc chiến tranh giành giữa các chiến binh vẫn còn. Rồi cuộc chiến cứ tiếp diễn, tiếp diễn. Tốn hết bao nhiêu trang sử đẫm máu đã ghi lại. Nhưng những vết máu tươi vẫn không ngừng chảy trong những trang sử. Thế giới chiến binh đã thay đổi rất nhiều. Những bộ tộc, bộ lạc chiến binh hùng mạnh đã liên kết lại thành những đất nước để có sức mạnh lớn hơn, nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Cho đến ngày nay. Thế giới chiến binh được phân chia thành 5 thế lực lớn: Kim Quốc, Mộc Quốc, Thủy Quốc, Hỏa Quốc, Thổ Quốc. Năm đất nước này được biết tới là năm đất nước mạnh nhất. Mộc Quốc, đất nước sở hữu sức mạnh hùng mạnh nhất khiến các cường quốc khác phải e chừng.
Chương 1. Lực - Khí Khác với các đất nước khác lân cận là đất nước này không có vua. Chỉ tồn tại một vị Trưởng Lão nắm quyền điều hành cả một vương quốc. Ở một ngôi trường tên Long Mộc của các chiến binh, có một cậu bé 14 tuổi đang ngủ gục trên bàn trong lớp học. Bỗng nghe cái cốp một phát, cậu chợt tỉnh dậy. " Này ! Cậu cứ ngủ thế thì học được cái gì ? Hồ Bích " Cậu bé đó tên là Hồ Bích. Người gọi cậu dạy là một người bạn chơi khá thân với cậu, tên là Long Tiêu. Sở dĩ vậy vì cả hai là học sinh cá biệt của lớp Tân Chiến Binh hai cậu đang theo học ở trường. Chỉ khác nhau ở họ là ở thân phận khác nhau của họ. Hồ Bích thì là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ sống cùng một người anh, nhưng bất hạnh người anh đó đã chết khi cậu 9 tuổi. Còn Long Tiêu thì là người thuộc dòng họ Long, một trong các dòng họ danh giá của đất nước Mộc. Cả hai cậu chơi thân vì cả hai đều khá là nghịch ngợm, và đều là học sinh kém nhất của lớp. Sau rất nhiều buổi học, hai cậu đều là người bị tất cả các bạn học cùng lớp xem thường vì đều là hai tên vô dụng duy nhất của lớp không thực hiện được những kỹ thuật Chưởng Khí cơ bản. " Tý nữa lạ là tiết thực hành luyện Chưởng Khí sao ?" Hồ Bích hỏi "Ờ. Thôi tý lại nghe chửi vài câu thôi. Chứ cái việc sử dụng Khí Thức này hai anh em mình chả rành ! " Long Tiêu đáp. Hồ Bích như chả thèm quan tâm đến bài giảng về các loại chưởng trính thầy giáo đang giảng. Thầy giáo gần như cũng chả thèm để ý hai cậu học sinh cá biệt Long Tiêu và Hồ Bích hay không. Nếu là học sinh bình thường thì các thầy giáo đã quan tâm, nhắc nhở. Nhưng hai cậu học trò này thì khiến các thầy dường như chả thèm quan tâm vì trong mắt họ, Hồ Bích là một tên kém cỏi, tương lai khó có thể trở thành một chiến binh, còn Long Tiêu thì không hơn gì, hơn nữa còn bị ngay cả những người trong dòng họ mình không coi trọng. " Tý định làm gì đây ? "Long Tiêu lại hỏi " Qua phòng luyện võ chứ làm gì ! " Hồ Bích đáp Long Tiêu tỏ vẻ khá bất ngờ vì hiếm khi một tên lười như Hồ Bích lại muốn đi luyện tập. Hai anh chàng Hồ Bích và Long Tiêu sớm không phải là học sinh của lớp trong mắt các thầy cô ở trường nữa nên chả ai thèm quan tâm hai cậu làm gì, thỏa mặc cho hai cậu thanh niên vô kỷ luật này thích làm gì thì làm trong lớp. Hai cậu được đưa vào trường huấn luyện các chiến binh năm 12 tuổi vào các trường Trung Học Tân Binh.Vì khi 11 tuổi là tuổi thông thường ở người đã xuất hiện Khí, một loại năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể ở mỗi đứa trẻ chiến binh. Một đứa trẻ được coi là chiến binh hay không chính là ở giai đoạn này, nếu không xuất hiện khí thì gần như sẽ không có hy vọng trở thành chiến binh. Những đứa trẻ xuất hiện khí sớm hơn thường có tương lai sáng lạng, thường đều là tộc nhân của các dòng họ danh giá của đất nước. Năm 6 tuổi đến 11 tuổi thì những đứa trẻ ở nước Mộc được đến lớp học chữ và kiến thức trước khi trở thành chiến binh cho đến khi 12 tuổi sẽ được quyết định có thích hợp để trở thành chiến binh hay không, nếu có thể trở thành chiến binh thì có thể học tại các trường Trung Học Tân Binh, ở đây sẽ được dạy kiến thức chiến đấu căn bản nhất ngoài việc sử dụng Khí Thức. Để đào tạo cho một chiến binh lúc 12 tuổi những cái cơ bản của Khí thì cần khoảng 3 năm để đào tạo. Trong thời gian đó sẽ luyện các loại võ thuật cho các chiến binh. Sau khi các chiến binh đã có thể điều khiển được khí không thân thể thì sẽ đến giai đoạn luyện các loại Chưởng Khí, cảnh giới cao nhất của Khí Thức. Giai đoạn này những đứa trẻ chiến binh đã đến tuổi 15. Đến tuổi 16 sẽ đi thi cuộc thi để tuyển vào các trường Trung Học Chiến Binh. Rồi được dạy các kỹ năng chiến binh cao hơn là cách sử dụng năng lượng Lực và dạy những kỹ năng sử dụng Khí và Lực ở mức độ cao hơn. Quay trở lại hai cậu thanh niên của trường Long Mộc. Đã đến giờ học Chưởng Khí, cả lớp chỉ còn thiếu đúng hai cậu học sinh cá biệt là Hồ Bích và Long Tiêu. Thầy giáo cũng chả thèm quản, dù sao cũng là lớp cuối cấp của Trung Học Tân Binh, lớp đến 80 học sinh, cũng kệ 2 cậu thanh niên đó. Ở phòng luyện võ của trường, trống trải chả có ai, nhưng kiêu lên những tiếng đấu võ giao chiến kịch liệt. Chính là hai cậu thanh niên Hồ Bích và Long Tiêu đang giao chiến. Hai người giao chiến mãnh liệt. Hai người đều đánh ra những đòn đánh mạnh, dứt khoát, đây cũng là trận đấu võ tay không của hai người giỏi võ nhất trường Long Mộc. Sở dĩ 2 thanh niên cũng là học sinh cả biệt này vì tập luyện Chưởng Khí chả nổi nên chỉ luyện võ thuật. Trong khi các bạn học luyện tất tần tật các kỹ năng của một Tân Chiến Binh thì hai cậu thanh niên này luyện không nổi nên chỉ luyện Thể Thuật. Cho nên nếu xét về khả năng chiến đấu, bao gồm: sử dụng các kỹ năng võ thuật và sử dụng Khí Thức, Lực Thức, Kỳ Thức Chưởng và sử dụng Kỳ Thuật. Thì hai cậu thanh niên đúng là chả thắng nổi ai. Khí là năng lượng cơ bản của chiến binh. Sử dụng nguồn năng lượng này có thể nâng cao sức mạnh, sức chiến đấu của mỗi chiến binh. Với chiến binh đang học tại trường Tân Binh thì sẽ được trang bị những kỹ năng sử dụng Khí cơ bản. Cao nhất là kỹ năng sử dụng Chưởng Khí. Ấy vậy mà hai thanh niên này rất tệ trong việc sử dụng Khí. Hai cậu lại chỉ có võ thuật không, chiến đấu chỉ sử dụng chiêu thức và sức mạnh cơ bắp thuần túy, đánh nhau thì sao đánh lại người khác. Nhưng khi chiến đấu chỉ dùng võ thuật thường, thì người đấu lại với Long Tiêu chỉ có Hồ Bích, người đấu được Hồ Bích thì chỉ có Long Tiêu. Cho dù sử dụng Khí Thức Tăng Cường sức mạnh. ****** Tại trường Trung Học Chiến Binh Bạch Hổ. Tại văn phòng Hiệu Trưởng, hai người đàn ông đang trò chuyện. " Hiệu Trưởng, sau ngài lại đưa ra cách xét tuyển cho cho các chiến binh năm nay như vậy ? " Một người tầm 26 đến 27 tuổi lên tiếng. " Trường chúng ta cần những người có tố chất thực sự. Không cần những người chỉ phục thuộc vào xuất thân trong những dòng họ lớn lên đã được đào tạo từ bé. Huy Định à..." Người đàn ông kia trả lời. Người ấy chính là là hiệu trưởng của trường Bạch Hổ. Ngôi trường danh giá đào tạo chiến binh hàng đầu Mộc Quốc. Người đàn ông tên Huy Định nói: " Trực tiếp để những giáo viên đi tuyển chọn những chiến binh từ các trường trung học mà không qua kỳ thi là một cách làm khá mạo hiểm đó Hiệu trưởng. Khi mà các trường khác họ không làm như vậy... " Hiệu Trưởng của Bạch Hổ đáp: "Có những nhân tài tiềm ẩn, cũng có những nhân tài kiệt xuất nhưng tài năng chưa hề được hé lộ. Còn một năm nữa là đến kỳ tuyển sinh. Chúng ta sẽ dùng một năm này để đi tìm những chiến binh từ khắp đất nước. Đích thân ta sẽ đi làm việc này, và cậu cũng phải tham gia..." Huy Định thắc mắc: "Chỉ mình em và anh sao Hiệu trưởng ?" " Nếu chúng ta biết Kỳ Thuật Dịch Chuyển Tức Thời thì hai chúng ta là đủ. " Hiệu Trưởng của Bạch Hổ lại cười nói tiếp :" Nhưng từ trước tời giờ ta chưa từng thấy ai sử dụng được nó, nên không chỉ có chúng ta mà các giáo viên thân tín của ta sẽ đi tuyển chọn. Cậu đưa thông báo đến các giáo viên có tên trong danh sách này giúp ta..." Huy Định trả lời : " Vâng..." Bạch Hổ là một trong 4 trường Trung Học Chiến Binh đứng đầu nước Mộc. Là ngôi trường mà rất nhiều chiến binh xuất sắc đã bước ra từ đây. Là cái nôi sinh ra của rất nhiều chiến binh huyền thoại. ****** Tại phòng võ thuật trường Long Mộc, nơi Long Tiêu và Hồ Bích đang giao chiến. "Bịch !" . Một tiếng cất lên, đó là tiếng Long Tiêu bị đánh ngã xuống. " Tớ thắng rồi. Lần này cậu thua rồi... " Hồ Bích thở hổn hiển nói và cũng nằm lăn ra Hai người cùng nằm ra đất thở hổn hiển sau cuộc chiến. Cuộc chiến ác liệt của hai học sinh cá biệt. "Cậu tính sẽ tham gia thi vào trường nào vậy ? " Long Tiêu đáp " Chả biết. Tớ muốn vào trường Bạch Hổ..." Hồ Bích đáp Nghe thấy Long Tiêu bật cười. "Là một trong 4 trường Chiến Binh đứng đầu đó... là trường những người như chúng ta có mơ cũng chả thể vào được... " Long Tiêu đáp " Phải !" Hồ Bích đáp " Sao cậu lại muốn vào đó ?..." Long Tiêu lại hỏi "Anh trai tớ đã từng học ở đó. Anh ấy rất tự hào được học ở đó... Tớ cũng muốn vào đó. Nếu không vào được thì thôi..." Bỗng dưng Long Tiêu lại mừng nói :" Mà này mà này. Tớ thấy chúng ta luyện Chưởng Khí tệ quá hay chúng ta luyện Lực Thức đi. Mặc dù cái này lên cấp Chiến Binh mới được học, nhưng giờ cũng còn cả một năm cơ mà, Khí Thức chúng ta chả xài được chiêu nào, mất thời gian luyện Khí Thức nữa chứ mãi cũng chưa chắc luyện được... " Hồ Bích cau mày: " Lực Thức cần nền tảng từ sử dụng Khí Thức. Liệu khả quan không đây ? " " Một chiến binh thì phải biết dùng hai loại năng lượng là Khí và Lực. Khí dùng cho các Khí Thức, còn Lực thì dùng các kỹ năng khác cao hơn Lực Thức. Đến điều khiển Khí cơ bản chúng ta còn quá tệ. Mà tớ thấy Lực Thức, thì khác nhiều vớ Khí Thức. Nên hay nhất là bây giờ luyện Lực Thức... " Long Tiêu đáp Hồ Bích nói :" Ừ đúng thật. Khí Thức gồm cách vận khí và các Chưởng Khí thì chúng ta chỉ biết mỗi vận Khí, mà cũng lại tệ nữa. Chưởng Khí dù là cơ bản nhất chúng ta cũng chịu. Lực Thức thì tớ thấy cũng không giống Khí Thức lắm." Long Tiêu nói : " Có những Tân Binh của dòng họ tớ họ thậm chí kém tuổi tớ nhưng đã biết sự dụng Khí và Lực. Thậm chí họ còn dùng được Khí Lực thực hiện các Kỳ Thuật nữa... tớ nghe nói hầu hết các trường đứng đầu như Bạch Hổ các Tân Binh vào đã biết sử dụng Lực và kết hợp Khí và Lực là Khí Lực." " Anh tớ có những tài liệu về Lực vẫn để ở nhà tớ nhưng tớ chưa xem qua lần nào. Chúng ta về nhà tớ xem đi " Hồ Bích đáp " Được !" Long Tiêu đáp Cả hai người cùng bật dậy. ****** Tại nhà Hồ Bích, nó ở giữa một cánh đồng cỏ hẻo lánh cách xa những ngồi nhà khác như tách biệt. Anh Hồ Bích để lại rất nhiều sách khi còn là học sinh của trường Bạch Hổ. Lục ra thì ra một đống sách về Luyện Lực cơ bản. Vớ ngay được quyển luyện Lực Thức. Long Tiêu liền đọc : " Lực là một loại năng lượng trong cơ thể khác với Khí, dùng để thực hiện các loại Chưởng Lực, sát thương hơn Chưởng Khí rất nhiều. Khi dung hòa nó với Khí thành Khí Lực sẽ là một loại năng lượng dùng để thực hiện các Kỳ Thuật và Kỳ Thức Chưởng." Lực là loại năng lượng có tương đồng với Khí. Xong việc luyện nó là rất nguy hiểm khi chiến binh chưa thành thạo Khí Thức. Nó không như Khí, tác động của nó tới các cơ thể là rất lớn, khi chiến binh sử dụng Khí Thức tới một trình độ nhất định, sức chịu đựng của cơ thể với năng lượng được tăng dần, mới có thể sử tiến tới luyện tập sử dụng Lực. Nếu cơ thể không chịu được mà tập luyện Lực thì có phần nguy hiểm, cơ thể chưa đủ mạnh sẽ bị lực gây tổn thương cơ thể. Hai thanh niên rõ ràng biết điều này nhưng luôn rất tự tin về mình, gần như chả coi nó là vấn đề. " Bỏ qua cái đó đi. Đọc cái sử dụng nào, tớ thử luôn..." Hồ Bích sốt sắng " Đầu tiên là bước cảm nhận năng lượng Lực. Mỗi chiến binh đều sở hữu một trong 7 loại lực khác nhau, gọi tên theo màu sắc của Lực. Bảy loại lực có bảy màu là 7 màu sắc cầu vồng : Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím. Mỗi loại lực có các cách luyện tập khác nhau." nói đến đây Long Tiêu nhìn Hồ Bích nói "Phải cảm nhận lực của mình thuộc loại Lực nào đã thì chúng ta mới bắt đầu luyện được." " Bước cảm nhận thực hiện như thế nào nói cậu đọc nhanh đi ..." Hồ Bích trông vẻ hưng phấn. Long Tiêu lại đọc: " Bước đầu, vận khí lên mức cao nhất đồng thời chặn hết 8 Trọng Huyệt không cho Khí lưu thông trong cơ thể. Thứ năng lượng lưu thông tách biệt với khí chính là Lực. Nếu không cảm nhận được lực thì quay trở lại tu luyện lại từng bước cơ bản nhất của Khí. Lưu ý, bước này khiến cơ thể tê liệt mất ngày, dần dần khi cảm nhận được Lực rồi và tách biệt chúng ra sẽ không cần vất vả như lúc đầu nữa..." Trong lúc Long Tiêu đọc. Hồ Bích đã thực hành. Hồ Bích vận khí lên thật cao, đồng thời đóng 8 Trọng Huyệt lại. Dòng Khí đang lưu thông bỗng bị chặn lại trong người Hồ Bích khiến cơ thể cậu đau buốt vô cùng, nhưng cậu vẫn cắn răng đẩy Khí lên thật cao. Đột nhiên cậu cảm thấy một nguồn năng lượng khác trong cơ thể, khá dồi dào. " Cảm nhận được rồi. Khá dồi dào..." Hồ Bích đáp Long Tiêu cau mày : " Không phải chứ ! Trong đây viết đầu tiên có thể cảm nhận khá mờ nhạt mà. Khi cảm nhận được thì thực hiện bước tiếp theo là mở 8 Trọng Huyệt, đẩy nguồn năng lượng này tuôn ra cùng với khí xem màu sắc của lực là gì thì sẽ biết là mình sở hữu loại lực nào." Hồ Bích liền làm theo. " Màu gì nào ? Tớ thuộc loại lực nào vậy ? " Hồ Bích tuy đau đớn nhưng vẫn cố hỏi " Chả thấy màu sắc nào tỏa ra cả. Có đúng cậu cảm nhận được lực không vậy ? " Long Tiêu thắc mắc " Rõ ràng mà. Tớ cảm nhận được nguồn năng lượng nào tuôn trào cùng với Khí ra ngoài mà ! " Hồ Bích đau đớn đáp " Nếu vậy sao không có màu sắc gì vậy ? Kỳ lạ ! Đến lượt tớ làm, cậu quan sát nhá..." Hồ Bích liền hạ năng lượng xuống. Người toát hết mồ hôi. Hồ Bích chăm chú quan sát Long Tiêu. Long Tiêu đẩy Khí lên thật cao rồi chặn 8 Trọng Huyệt lại, cậu cảm thấy khá đau đớn, nhưng cũng cảm nhận được mờ nhạt một nguồn năng lượng khác trong thân thể mình. Khi cảm nhận được rõ cậu liền mở tung 8 Trọng Huyệt ra kéo theo nó tràn ra ngoài theo khí. Xung quanh cậu xuất hiện một luồng hào quang màu trắng. Long Tiêu dần dần hạ Khí xuống, nét mặt khá khó coi, nhưng vẫn nén đau đớn và hỏi : " Tớ sở hữu Lực nào vậy ?" " Lực Trắng ! " Hồ Bích thốt lên Long Tiêu cau mày: "Làm gì có Lực Trắng, trong sách ghi chỉ có 7 loại lực màu sắc như 7 sắc cầu vồng chứ ?" Hồ Bích lại thấy lạ liền dở quyển dạy dùng Lực Thức cơ bản ra dở đọc : " Quái lạ ! Rõ ràng như sách mà lại khác là sao ? Tớ không biết là cậu thuộc Lực gì nhưng rõ ràng khi cậu ép lực ra ngoài cùng Khí thì nó có màu Trắng. Tớ lại không có màu gì là sao..." Long Tiêu lại giành lấy sách dở và đột nhiên thấy một cái gì đó thốt lên : "A đây rồi ! Sách có viết Lực tác động lên các mạch vận năng lượng rất lớn nên mới đầu cơ thể sẽ rất đau đớn khi vận Lực. Một Tân Binh cần vận khí và đóng 8 Trọng Huyệt hằng ngày, khoảng 1 đến 3 tháng sẽ cảm nhận được Lực trong cơ thể." " Quái lạ, sao tớ lại cảm thấy được ngay nhỉ, không biết phải Lực không nữa. Cậu cũng cảm nhận được mà... " Hồ Bích thắc mắc Long Tiêu đáp :" Đừng hỏi tớ. Tớ cũng chịu thôi..." Hồ Bích kêu lên : " Liệu một người có thể sở hữu hai loại Lực không nhỉ ?" " Sách không hề đề cập đến ! " Long Tiêu đáp " Tớ có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng khác trong cơ thể mình lúc ép nó ra ngoài cùng với Khí. Tớ cảm nhận nó còn nhiều hơn Khí trong cơ thể tớ. Nhưng cậu lại nói khi ép nó ra cậu không nhìn thấy màu sắc của Lực thoát ra trên cơ thể tớ. Như vậy là sao đây ?..." Hồ Bích cau mày Long liền suy nghĩ một hồi rồi đáp : " Mới đầu mà cậu đã cảm thấy nguồn năng lượng dồi dào đó trong cơ thể cậu là hơi có vấn đề rồi. Sách còn ghi rõ ràng là sau khoảng 1 đến 3 tháng có thể cảm thấy được một chút Lực trong cơ thể. Tớ thì có cảm thấy một chút mơ hồ về nguồn năng lượng này, nhưng khá là mờ nhạt, khi ép nó ra ngoài thì cậu lại bảo màu của Lực là màu Trắng... Điều này thật là kỳ lạ... Còn tồn lại những dạng Lực khác ngoài 7 loại Lực sao đây ? " Long Tiêu nói xong lại dở quyển sách đọc đi đọc lại : " Sách có ghi chỉ tồn tại 7 loại Lực, mỗi loại Lực lại có cách tu luyện khác nhau..." " Như vậy chúng ta tập luyện Lực Thức thế quái nào đây !?..." Cả hai cùng thốt lên Hai thanh niên đang hào hứng bỗng dưng gặp bế tắc ngay bước đầu tiên. ****** Tiếp tục tìm kiếm trong đống sách của anh Hồ Bích để lại. Long Tiêu bỗng thấy một cuốn sách bìa khá nhàu lát, dường như là một quyển sổ tay đã cũ. Trên bìa ghi hai chữ " Hồ Đông ". Tò mò Long Tiêu liền hỏi : " Này, quyển sổ cũ kỳ này là của ai vậy ? " " Của anh tớ. Từ khi anh tớ không còn, tớ cứ nghĩ nó đã bị mất rồi không ngờ nó lại nằm ở đây. Thật là tìm không ra." Hồ Bích đáp Mở quyển sổ ra, Long Tiêu phát hiện trong sổ toàn là ghi chép lại những Kỳ Thuật và Kỳ Thức Chưởng do chính anh của Hồ Bích sáng tạo. Ngoài ra còn có ghi thêm những kinh nghiệm chiến đấu và một số điều kỳ lạ mà người anh của Hồ Bích ghi lại trong nhật ký của anh. Lật vài trang thấy một mẩu giấy có vẻ được xé ra từ một cuốn sách nào đó kẹp trong đó, trên đó có ghi : " Trên đời này, một người có thể sở hữu một hoặc hai loại Lực, nhưng chỉ có thể sở hữu một loại Khí. Khí mỗi người là khác nhau nên Khí Lực của mỗi người là duy nhất. Người sở hữu hai loại Lực cực kỳ hiếm, khoảng vài nghìn năm mới có một người, trong số một triệu người có thể sử dụng hai loại lực thì chỉ có một người có thể sử dụng cả hai loại Lực. Số còn lại thường chọn một trong hai loại Lực để tu luyện. Ngoài 7 loại Lực ra thì tuyệt đối không còn loại Lực nào khác. Nhưng truyền thuyết có kể lại, vẫn có một số người đặc biệt trong hàng tỷ người, sở hữu một loại lực đặc biệt. Đó là Lực Trắng, một loại lực thần bí, vài nghìn năm chưa có ai sở hữu nó, việc nó có tồn tại hay không vẫn là một bí ẩn. Không nhiều người biết về loại Lực này nên việc tu luyện hay công năng của nó vẫn còn là một bí ẩn khá lớn. " Long Tiêu và Hồ Bích đều bất ngờ. Long Tiêu thì vô cùng bất ngờ về loại Lực mình sở hữu. " Bước đầu mới là cảm nhận. Bước tiếp theo là vận Lực và điều khiển nó trong cơ thể. Trong sách có ghi đến bước này mỗi loại lực lại có cách vận khác nhau... Thật là bí mà !" Long Tiêu lên tiếng, tỏ vẻ thất vọng ****** Một tháng sau. Cả Long Tiêu và Hồ Bích đều luyện cách vận Lực trong cơ thể. Qua một tháng, Long Tiêu đã có thể điều khiển được Lực trong cơ thể theo ý mình, và sử dụng được loại Chưởng Lực thô sơ nhất, đó là cách nén đại Lực trong lòng bàn tày tay rồi xuất ra, sở dĩ Lực có là năng lượng có sức công phá nên xuất nó ra sẽ xuất ra một sức sát thương nhất định. Nó vẫn gọi là Chưởng Lực Thô, thông thường không ai sử dụng, do nó không phát huy được Lực nếu không qua các chiêu thức Lực Thức. Sở dĩ loại Lực cậu sở hữu chưa từng có sách nào ghi chép, cậu như là không biết tu luyện theo hướng nào, chỉ còn cách luyện tập nén năng lượng và xuất ra vì nó là cái dễ dàng nhất rồi. Còn Hồ Bích thì có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bí ẩn trong người mình, điều khiển được nó nhưng vẫn không thể thực hiện được Lực Thức nào, và Hồ Bích vẫn đang thắc mắc liệu rằng đó có phải lực hay không. Tại căn nhà của Hồ Bích, Long Tiêu lại cùng nhau trao đổi thành quả mà mình luyện tập được trong một tháng. " Cậu điều khiển được Lực chưa ? " Hồ Bích hỏi Long Tiêu " Rồi. Cậu thì sao ? Đã điều khiển được năng lượng đó chưa ? " " Khá dễ dàng. Cậu thử vận Lực xem thành quả cậu thế nào ?" Hồ Bích nói Long Tiêu liền giơ hai tay vận Lực, toàn thân toát ra một năng lượng màu Trắng bao quanh thân. Nhìn ánh sáng nó tỏa ra thì có thể thấy Long Tiêu đã sử dụng nó thành thạo hơn rất nhiều so với lúc trước. Dường như nó đã luân chuyển được theo ý muốn của Long Tiêu. " Đến lượt cậu ! " Long Tiêu nói Hồ Bích cũng chắp hai tay trước ngực, vận nguồn năng lượng đó. Long Tiêu rất bất ngờ, nguồn năng lượng vô hình đó rõ ràng không phải là Khí, cậu cũng không thể nhìn rõ nó, nhưng nó lại gây ra một áp lực vô hình xung quanh Hồ Bích mà Long Tiêu có thể cảm nhận được áp lực vô hình đó. Long Tiêu liền nói : " Tớ đã đọc sách về sử dụng Lực Thức thì tất cả các loại lực đều có có điểm chung là đều phải nén một lượng Lực trong lòng bàn tay rồi phát ra, đó là Chưởng Lực. Đơn giản nhất là Chưởng Lực Thô, là loại Chưởng Lực cơ bản nhất, cũng là yếu nhất, chỉ cần nén Lực và xuất ra thôi. " Nói xong Long Tiêu liền nén một khối Lực trong lòng bàn tay và bắn về phía đám cây đằng trước. Đám cây như chịu một trận cuồng phong, rung rất mạnh. " " Cậu thử dùng lên tớ xem nào ! " Hồ Bích đáp " Đừng đùa chứ. Tuy hơi cùi bắp nhưng nó cũng có tý sát thương đó ! " Long Tiêu đáp " Cậu cứ làm đi ! " Hồ Bích đáp " Nghiêm túc chứ ! " Long Tiêu lên tiếng. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hồ Bích cậu ta mới chịu thực hiện. Long Tiêu nén một nguồn năng lượng rồi bắn về phía Hồ Bích. Hồ Bích bị Chưởng Lực đó tác động ngã ửa ra. " Quả thật có sát thương, cơ mà không lớn lắm đâu. Cần luyện tập thêm đó ! " Hồ Bích đứng dậy xuổi bụi bám trên quần áo và nói. Vẻ mặt thản nhiên như nó chả làm đau cậu một tẹo nào vậy. " Cậu cũng thử làm đi nào, lấy tớ làm mục tiêu xem ! " Long Tiêu liền nói Thấy vẻ mặt không giống như là đùa cợt. Hồ Bích mới liền thực hiện. Cậu cố nén một nguồn năng lượng đặc biệt đó trong cậu và bắn ra. Không hề có một chút thay đổi nào khi tung ra đòn, nhưng một áp lực thật mạnh, không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận được bay về phía Long Tiêu. Bắn chúng Long Tiêu, nhưng kỳ lạ, nó không hề gây sát thương dù chỉ là một ít. " Chả thấy đau tẹo nào ! Muỗi đốt còn đau hơn !" Long Tiêu bèn nói Hồ Bích mới sững sờ. Trong lòng cậu ta lóe lên một thắc mắc : " cái nguồn năng lượng quái quỷ gì trong người mình thế này ! " ****** Nước Mộc có 4 ngôi làng lần lượt là : Nhất Mộc, Nhị Mộc, Tam Mộc, Tứ Mộc. Mỗi ngôi làng đều có một trường Trung Học Chiến Binh. Hồ Bích ở Làng Tam Mộc, Long Tiêu ở Làng Tứ Mộc. Tuy trường Long Mộc nằm ở Tam Mộc, nhưng Long Tiêu lại học ở đây sở dĩ, trong mắt dòng họ Long, Long Tiêu là một thằng bé nhìn không thuận mắt, vì xấu hổ về Long Tiêu là một đứa con bất tài, kem cỏi không xứng với danh tiếng của bố cậu nên bố cậu đã đưa cậu sang làng Tam Mộc học. Nói là đưa chứ thực ra là đuổi cậu ra khỏi làng Tứ Mộc. Xây một căn nhà ngay đầu cánh rừng của làng Tam Mộc, cách xa các ngồi nhà khác. Bố của Long Tiêu là trưởng họ nên không chịu chấp nhận có đứa con như vậy. Mẹ Long Tiêu thì không nỡ để con chịu khổ nên hằng tháng thường sang làng Tam Mộc thăm con trai. Hôm nay là cuối tháng, mẹ Long Tiêu lại đến thăm cậu. Long Tiêu lần nào cũng vậy, thấy mẹ là mừng rỡ ôm chầm lấy mẹ. Cậu dường như rất yêu mẹ của mình, vì trong mắt mọi người trong họ đều coi cậu là một sự xuất hổ của dòng họ nhưng chỉ có người không coi cậu như vậy, hết sức yêu thương che chở cho cậu chính là mẹ cậu. Lần nào gặp con, mẹ Long Tiêu cũng mang rất nhiều thức ăn là áo mặc. Nhà Long Tiêu có 4 anh chị em, và cậu là em út, nhưng cậu lại là đứa con mà mẹ cậu yêu thương nhất. Gặp con không khỏi vui mừng, hỏi cậu đủ điều, nào là : có ăn uống đầy đủ hay không, có cảm thấy cực nhọc hay không,... Long Tiêu đều trả lời là đều tốt để mẹ cậu yên tâm. Ngoài ra lần này, cậu không khỏi mừng rỡ mà khoe mới mẹ cậu về thành quả mà cậu đã đạt được trong tháng qua : " Mẹ ơi ! Con điều khiển được Lực rồi mẹ ! Còn thực hiện Chưởng Lực nữa ! " Mẹ Long Tiêu vẻ mặt đầy nghi hoặc. Bà nghĩ :" Làm sao đứa con bị coi là vô dụng này của mình lại thực hiện được Chưởng Lực nhỉ ? Chỉ cảm nhận được Lực thôi cũng phải trải qua khổ ải, sớm thì một tháng, thường thì 3 tháng để cho cơ thể thích ứng được Lực chạy trong mạch vận năng lượng. Điều khiển được Lực thôi thiên tài cũng mất đến 2 tháng, chưa nói đến thức hiện nén Lực để thực hiện Chưởng Lực cần một thời gian dài hơn. Thiên tài cũng mất nửa năm là sớm để thực hiện Chưởng Lực cơ bản." Bà có nhìn coi trai mình. Đôi mắt ánh lên sự tự tin, nét mặt tỏ vẻ đắc ý lắm. Bà có sự hoài nghi, cho dù cậu con trai không bao giờ nói dối mẹ cậu cả. Mẹ cậu liền nói:" Con thực hiện được thật không ấy ! Thiên tài cũng phải mất đến nửa năm mới thực hiện được Chưởng Lực..." Chưa kịp nói xong Long Tiêu đã nén Lực bắn thẳng vào hòn đá cạnh sân, khiến nó lõm lại một ít. Mẹ cậu thấy mặt liền tái nhợt. " Lực...ự...ực... Trắng !!!" Bà nói không lên lời Bà như không thể tin vào mắt mình. Không phải vì Long Tiêu thực hiện được Chưởng Lực mà là cậu sở hữu thức Lực mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đó là Lực Trắng. " Làm sao Long Tiêu có thể sở hữu sức mạnh này cơ chứ !!!... " Mẹ Long Tiêu nghĩ thầm, trán toát mồ hôi, toát lên sự lo lắng. " Con giỏi không mẹ !" Long Tiêu đắc trí nói Vẻ mặt của mẹ cậu giờ đây hoàn toàn không phải là vui mừng mà ngược lại là một sự lo lắng cực độ. Bà liền lập tức hỏi Long Tiêu : " Có ai biết con sở hữu Lực Trắng không ? " Long Tiêu đáp " Chỉ có Hồ Bích thôi ! Mà cậu ấy cũng lạ ghê, lúc luyện tập với con..." Chưa kịp nói xong mẹ cậu là nói to: " Long Tiêu !" khiến cậu giật mình. Xong mẹ cậu mới nói tiếp, đôi mắt tỏ sự lo lắng : " Con tuyệt đối không được để người khác biết con sở hữu Lực Trắng. Cũng phải nhất thiết bảo bạn của con giữ kín chuyện này !..." Thấy sự lo lắng của mẹ mình, cậu cũng thấy lạ lắm. Long Tiêu mặt hững hờ có vẻ chưa hiểu chuyện. Cậu thắc mắc : " Tại sao vậy ?" Mẹ cậu mới đưa cậu vào trong nhà và từ từ kể : " Lực Trắng là loại lực gần như trước đến giờ chưa hề Chiến Binh nào sở hữu, có cũng chỉ là truyền thuyết kể lại. Chính mẹ cũng chưa từng thấy nó bao giờ, cứ ngỡ nó không tồn tại. Cũng không nhiều người biết đến loại Lực thần bí này. Theo Truyền Thuyết kể lại, thì tất cả những người sở hữu Lực Trắng, đều đã tu luyện đến sức mạnh tuyệt đỉnh và vượt qua giới hạn của con người..." Long Tiêu thắc mắc : " Giới hạn ?..." " Đúng ! Người sở hữu Lực Trắng đề được truyền thuyết kể lại và họ đều đã tu luyện vượt qua sức mạnh của con người. Và trở thành một vị thần..." " Thần ?..." Long Tiêu ngạc nhiên " Đúng vậy ! Từ trước đến giờ, có số ít những Chiến Binh vượt qua sức mạnh của con người trở thành một vị thần. Và một trong số đó là Huyết Ngọc Phương. Truyền thuyết kể lại ông đã góp phần xây dựng Mộc Quốc. Là vị thần chúng ta vẫn tôn thờ..." " Con có thể trở thành một vị thần sao ?" Long Tiêu đáp " Mẹ không biết, nhưng nó quá xa vời. Trong hàng triệu năm thì chỉ có vài chục người có thể tu luyện trở thành một vị thần. Việc làm sao họ trở thành thần được thì không ai biết ! Trong số các vị thần được biết đến trong truyền thuyết thì đa số đều sở hữu Lực Trắng. Do vậy thường những người sở hữu nó là mối họa cho rất lớn với những kẻ sở hữu sức mạnh thống trị, nó sẽ là mối đe dọa... " " Con người có thể trở thành thần sao ? " Long Tiêu thắc mắc Mẹ cậu đáp : " Đúng vậy ! Một vị thần bất tử, một đấng có sức mạnh tối cao có thể điều khiển thế giới này theo ý muốn của họ!" Long Tiêu cũng khá bất ngờ bởi những lời nói của mẹ mình. Mẹ cậu lại nói tiếp: "Mẹ không biết là truyền thuyết có phải là thật hay không. Cũng không ai dám chắc, nhưng việc con sở hữu sức mạnh này tuyệt đối phải giữ bí mật !..." Nói xong mẹ cậu là ôm cậu vào lòng. Xong mẹ cậu lại nói : "Con hãy vận năng lượng Lực lần nữa để mẹ xem sức mạnh của Lực Trắng nào !" Long Tiêu làm theo lời mẹ, cậu đẩy nguồn Lực trong cơ thể đến mức cao nhất và thực hiện Chưởng Lực bắn về phía hòn đá ngoài sân. Mẹ cậu lẩm bẩm, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về Long Tiêu : "Sức mạnh này so với một trong bày loại Lực cũng chả hơn gì, tại sao nó lại là một mối họa, liệu mình đã suy nghĩ quá nhiều hay chăng !" Rồi thấy ánh mắt của con trai cứ sáng lên nhìn về phía mình bà mới xoa đầu Long Tiêu. Long Tiêu tỏ ra khá thích thú. Long Tiêu liền thắc mắc : "Mà mẹ ơi, có loại Lực nào mà mắt thường không nhìn thấy, cũng không gây sát thương không ?" Mẹ cậu ngạc nhiên, xong cũng trả lời : "Không hề có !" Long Tiêu lại thắc mắc: " Nếu tồn tại sức mạnh như vậy thì nó là gì được ạ ? " Mẹ cậu đáp: "Vốn không tồn tại năng lượng nào như vậy !" "Vậy thì kì lạ quá ! Hồ Bích cậu ấy sở hữu một loại lực như vậy !" Long Tiêu nói Mẹ cậu ngạc nhiên : "Là sao ?" "Cậu ấy cảm nhận được một nguồn năng lượng khi cậu ta vận Lực. Nó tuy không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng gây ra áp lực rất lớn, nhưng khi cậu ấy thực hiện Chưởng Lực lại không hề gây sát thương !" "Bạn con đã luyện tập Chưởng Lực bao giờ chưa ? Nén Lực là công đoạn khá khó. Nếu không nén được Lực thì không thế gây sát thương !" Mẹ cậu nói "Không phải không phải !..." Long Tiêu liền xua tay và cậu nói tiếp: "Con có thể cảm nhận được áp lức cực lớn khi cậu ấy nén Lực, nhưng nó lại không hề gây sát thương. Cậu ấy điểu khiển nó cũng không hề thấy vất vả như con. Ngay lần đầu tiên cậu ấy là nén được một năng lượng lớn trên tay. Cảm thưởng như mạnh lắm nhưng khi bắn ra lại hoàn toàn không chút sát thương !" "Điều kỳ lạ này mẹ cũng chưa gặp bao giờ !" Mẹ cậu đáp Bỗng dưng ở ngoài nghe thấy tiếng gọi của Hồ Bích, gọi Long Tiêu đi luyện tập. Long Tiêu nghe thấy tiếng Hồ Bích khá vui mừng gọi cậu vào. "Ây Hồ Bích, cậu thực hiện lại thứ " Chưởng Lực" của cậu cho mẹ tớ xem nào !... Lấy tớ làm mục tiêu đi " Long Tiêu nói Hồ Bích vẫn mơ hồ nhưng cũng thực hiện theo. Khi cậu ấy nén thứ năng lượng đặc biệt của cậu. Xung quanh gây ra một áp lực vô hình, mà Long Tiêu và mẹ cậu ta có thể cảm nhận rất rõ. Mẹ Long Tiêu nghĩ Truyền thuyết kể lại ông đã góp phần xây dựng Mộc Quốc:" Mình từ bé đọc nhiều sách. Tham gia chiến trận biết được nhiều điều. Trong làng có thể được xem là người có hiểu biết nhất. Nhưng sao mình chưa từng biết đến thứ " Lực " kỳ lạ kia của cậu nhóc Hồ Bích nhỉ ?" Hồ Bích bắn thẳng khối năng lượng vào Long Tiêu. Áp lực thật mạnh, cảm thấy nó khá nguy hiểm. Mẹ cậu lo lắng liền lao ra che chắn cho con.Thực kỳ lạ là năng lượng kia không hề gây một chút thương tích nào đến mẹ Long Tiêu. Gần như chả có một chút cảm giác đau đơn gì. Mẹ của Long Tiêu khá ngạc nhiên. Trong lòng thầm nghĩ : "Rốt cuộc thì đó là thứ năng lượng gì ? Còn nguồn năng lượng khác mà con người có thể sở hữu sao ?" ******
|