Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
|
|
Chương 126. Anh đã xảy ra chuyện
Thời gian cứ một giây giây như vậy, một giờ một giờ, ngày từng ngày trôi qua ròi, trong nháy mắt, nửa tháng cứ như vậy lặng yên không một tiếng động trôi qua.
Kia vẫn là một sáng sớm ánh nắng tươi sáng, giọt sương trên lá cây ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng trong suốt.
Ngồi ở trên ghế trước cửa, Hỏa Hoan lẳng lặng nhìn Hoả Thông chơi trong đống đồ chơi xếp thành núi nhỏ, ô tô, máy bay, Tank cái gì cần có đều có, điều khiển từ xa, đang bay tren bầu trời, thanh âm không hiểu làm cho người ta cảm thấy huyên náo.
Đúng lúc này, Diệp Toàn vội vã trong phòng chạy ra, gặp cô, vẻ mặt rõ ràng kích động.
"Hỏa tiểu thư, phiền toái cô mang Hoả Thông đến trong phòng ngủ đi."
Nhìn vẻ mặt kia dị thường nghiêm túc, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, "Diệp Toàn, xảy ra chuyện gì?"
"Nhị thiếu đã xảy ra chuyện, các người lập tức đi vào."
nói xong, Diệp Toàn vội vàng chạy ra ngoài.
giật mình, Hỏa Hoan lập tức đi kéo Hoả Thông vào phòng ngủ, cửa vừa mới mở ra, trong viện vang lên thanh âm ồn ào.
Cho dù cách cửa sổ thủy tinh thật dày, cho dù khoảng cách phòng ngủ cùng phòng khách còn cách xa như vậy, nhưng trong không khí vẫn có mùi máu tươi nồng đậm như cũ.
Hô hấp cứng lại, như bị người đột nhiên bóp cổ, cô thế nhưng cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn .
"Tiểu Bảo, con ngoan ngoãn ở nơi này xem phim hoạt hình, mẹ không nói ra, nhất định không thể đi ra, biết không?"
Cô không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng, cô phải đi ra ngoài.
"Dạ" nhìn cô, Hoả Thông khẽ gật đầu.
trong phòng ngủ ngày thường luôn bị tầng tầng rèm cửa sổ che nghiêm nghiêm thực thực, lúc này, tất cả rèm cửa sổ đều bị kéo lên, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rải đầy một phòng, chiếu vào trên thân người đàn ông trên giường, khiến cho da anh càng thêm trắng.
"Đoan Mộc Minh?"
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, cô lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy máu cả người đều giống như muốn chảy ngược rồi, máu đỏ tươi ở trước mắt cô mở thành từng đóa hoa quỷ bí diêm dúa lẳng lơ.
Cho tới bây giờ cũng không biết, nhan sắc máu thế nhưng cũng đẹp đẽ như thế .
"Hỏa tiểu thư, Y Sinh đang xử lý miệng vết thương, cô trước đi ra ngoài đi." Thấy cô tiến vào, Diệp Toàn vội vàng ngăn cản cô, biết lưu lại một giây cuối cùng, Đoan Mộc Minh đã thông báo anh, đừng cho Hỏa Hoan nhìn đến bộ dáng anh bây giờ.
"Anh. . . . . . Làm sao vậy?" Gian nan nuốt nước miếng, Hỏa Hoan nhẹ giọng hỏi, cước bộ vẫn không bị khống chế hướng phía trước .
"Không có việc gì, chính là trúng hai viên đạn mà thôi, đạn lấy ra sẽ không chuyện."
Vừa nói, Diệp Toàn mạnh mẽ mang cô cách nơi này.
Ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, theo cánh cửa kia đi ra bắt đầu, Hỏa Hoan một câu đều không có nói, trong lòng lộn xộn , có vô số hình ảnh ở trong đầu cuồng phi tán loạn, giống như là tìm không thấy sở hữu, hai tay đặt ở trên đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn phía trước, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng , giống như có người khoét đi.
"Uống ly cà phê đi"
nhét một ly cà phê bốc hơi nóng vào trong tay cô, Diệp Toàn ngồi xuống bên người cô.
"Yên tâm đi, nhị thiếu không có việc gì ."
"Tại sao phải như vậy? Mấy ngày này anh rốt cuộc đi nơi nào?" cảm giác được ấm áp ủi nóng lòng của cô, cô cảm giác mình lại có khí lực .
"Italy" nhìn cô, Diệp Toàn theo phần môi cố ra ba chữ kia.
"Cái gì?" Hỏa Hoan đứng lên, lật cà phê trong tay, chất lỏng làm nóng bỏng hắt trên đùi của cô thế nhưng cô không có nhận thấy được đau đớn.
"Cô không sao chứ?" Hung hăng vỗ đầu mình, Diệp Toàn vội vàng chạy đến phòng rửa mặt lấy cho cô một cái khăn mặt, trở ra, đã nhìn thấy cô điên cuồng gọi điện thoại, trên mặt là điên cuồng anh cho tới bây giờ đều không có nhìn thấy.
"Hỏa Hoan, Hỏa Hoan cô làm sao vậy?"
Thấy cô như vậy, Diệp Toàn theo bản năng ôm chặt cô, ấn cô ngồi ở trên sô pha, một bàn tay còn không ngừng vuốt phía sau lưng của cô.
"Không có việc gì không có việc gì rồi, không có việc gì ."
Lời của anh còn không có hạ xuống, nhóm người trong phòng ngủ lại"Phần phật . . . . . ." toàn bộ bừng lên.
"Bác sĩ Trương, thế nào?"
Vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, Diệp Toàn vội vàng đón chào.
"Viên đạn đã lấy ra, bất quá, mất máu rất nhiều, hơn nữa có một chút nội thương, nên đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi."
"Tốt, nhị thiếu vừa tỉnh lại đây, tôi lập tức an bài."
Diệp Toàn nhẹ nói, đưa bọn họ ra ngoài, rồi trở về, Hỏa Hoan đã không ở phòng khách .
Trong phòng ngủ, tuy rằng đã rửa sạch, nhưng có mùi máu tươi nồng đậm truyền đến.
Đứng ở trước giường, Hỏa Hoan lẳng lặng nhìn anh bởi vì mất máu mà mặt tái nhợt, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm một bàn tay anh lộ ở bên ngoài, dán trên mặt mình, làm xúc cảm lạnh lẽo một đường lan tràn hướng tứ chi bách hài, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhìn một màn này, Diệp Toàn không nói gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khép cửa lại một khắc kia, không tiếng động thở dài cứ như vậy bật ra.
Thời gian trôi qua , ban đêm dần dần đến phút cuối cùng.
Từ độ cao nơi này xem tiếp, thành thị đèn đuốc dĩ nhiên sáng lên.
Hai tay vòng ngực đứng phía trước cửa sổ, Hỏa Hoan nháy mắt không nháy nhìn cái gọi là thịnh thế phồn hoa, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác rét lạnh bao trùm cô.
phòng to như vậy, hoàn toàn yên tĩnh.
tiếng thở dốc ồ ồ rất nhỏ cùng tiếng hít thở đều đều giao hòa, giống như nhạc nhẹ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động không hề báo động trước vang lên.
"Alo, tôi là Hỏa Hoan."
Không chút suy nghĩ, cô tiếp điện thoại.
"Chào, tôi là Joy Tư, chúng ta có thể gặp mặt sao?" Bên kia, truyền đến một loạt Trung văn hơi có vẻ sứt sẹo.
"Joy Tư?" miệng thì thào lập lại một câu, trong con Hỏa Hoan lộ ra một chút hoang mang.
Tên này giống như đã từng quen biết.
"Cô không nhớ tôi sao? Sáu năm trước, tôi mang cô xuống núi."
một câu nhẹ nhàng kéo đoạn ký ức khuất nhục sáu năm trước ra.
"A, là anh, có chuyện gì sao?" Hỏa Hoan thản nhiên nở nụ cười, kỳ thật, cô càng muốn hỏi là, anh làm sao có thể biết số điện thoại của cô.
"Chưa quên, cô còn nợ tôi một bữa tối đi." Thanh kia quả nhiên nghe qua giống như thực sung sướng, hoặc nhiều hoặc ít hòa tan một ít không khí nặng nề .
"A, lần khác tôi nhất định mời, thật có lỗi."
Nhớ tới người đàn ông tuấn nam kia, tươi cười trên mặt Hỏa Hoan không tự chủ lớn ra vài phần, tâm tình giống như cũng sáng sủa không ít.
"Nước các cô không phải thích nói cải lương không bằng bạo lực sao? hiện tại đi, vừa vặn tôi còn không được ăn cơm chiều."
"Vẫn là lần khác đi, tôi bây giờ còn có chút việc bận."
Nhìn thoáng qua Đoan Mộc Minh nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt mỉm cười giống trong nháy mắt đông cứng .
" hiện tại, cô xuất hiện đi, tôi ở cửa, sẽ không chậm trễ thời gian quá dài ." Nói xong, Joy Tư cúp điện thoại.
Nghe trong loa truyền đến thanh âm "Tí tách tí tách tí tách ~~~", Hỏa Hoan thở ra một hơi thật dài, giao Hoả Thông cho Diệp Toàn, không để ý bé khuyên can mở cánh cửa kia ra.
dưới ánh trăng nhu hòa, một người đàn ông lẳng lặng đứng ở nơi đó, khóe miệng mỉm cười say người, thấy cô đi ra, nụ cười giống như nở càng hiển diêm dúa lẳng lơ.
"Hỏa Hoan, đã lâu không gặp."
Giang hai tay cánh, anh giống như là muốn ôm cô vào lòng.
"Chào, Joy Tư." Nhẹ nhàng cầm tay anh, Hỏa Hoan thản nhiên nở nụ cười.
Dò xét cẩn thận cô, Joy Tư nở nụ cười.
Nếu như nói, sáu năm trước cô là một đóa Sayuri thanh thuần, hãy còn ở núi rừng sáng lạn nở rộ, sáu năm sau cô giống như là một đóa Hồng kiều diễm, bỏ đi một ít ngây ngô trẻ con, nhiều hơn một một ít ôn nhu phụ nữ đặc hữu, nhưng có một chút anh có thể khẳng định ——
Bất kể cô sáu năm trước, hay là cô sáu năm sau, đều trêu chọc tâm của anh .
"Cô đẹp hơn "
Anh không che dấu kinh diễm mình đối với cô, một thân tây trang màu bạc phối hợp một caravat màu đen sợi tơ, dưới ánh trăng, tuấn mỹ như thần.
"Anh cũng rất soái."
Khóe miệng miễn cưỡng mỉm cười, hít thật sâu một hơi không khí thấm lạnh, Hỏa Hoan không tiếng động thở dài, "Làm sao anh biết tôi ở nơi này?"
"Chỉ cần có tâm, không có gì là không thể biết."
Joy Tư nói, ánh mắt thủy chung ở trên mặt cô.
"Cũng đúng"
Bọn họ anh một câu tôi một câu trò chuyện với nhau, hồn nhiên không biết, đây tất cả sớm rơi vào máy chụp ảnh bí ẩn ở một bên. Cách biển rộng, hình ảnh không lọt rơi vào trong đôi mắt anh sang như ánh sao.
|
Chương 127. Anh không nên xuất hiện
Editor: thanh huyền
"Chỉ cần các anh thả cô, các anh muốn tôi đây cũng có thể cho các anh."
Ngồi ở ghế trên, Hoả Tự chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt vốn trắng nõn tất cả đều là máu đen, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
"Cái này, đấu đã nhiều năm như vậy, chúng tôi muốn cái gì, anh không phải rõ ràng sao?" Ngồi ở trước mặt anh, một người đàn ông nhìn anh, xì gà trong tay lượn lờ bốc hơi nóng.
"Được, tôi thành toàn cho các anh, nhưng nếu để cho tôi phát hiện cô thiếu một sợi lông tơ..., tôi cam đoan, các anh sẽ chết vô cùng thảm."
Hoả Tự nhắm mắt như cũ, lạnh lùng nói, tay đặt ở trên lan can cũng đang không ngừng run rẩy.
Khi cô xuất hiện ở trong tấm hình thì anh cảm giác máu mình cũng giống như muốn chảy ngược, trong lòng bị một loại đau đớn giống như kim đâm bao quanh, nhưng trên mặt, anh lại chỉ có thể giả bộ không thèm quan tâm, bởi vì anh biết, phía sau, chỉ cần hơi không cẩn thận, bọn họ đều sẽ chết.
Hắc đạo cho tới bây giờ cũng không phải là một nơi van xin cầu tình, có chính là giết chóc, huyết tinh (máu) cùng phản bội.
**
"Tốt lắm, hôm nay cô đã thật sự không rảnh, chúng ta lần khác đi, đây là điện thoại tôi, co tùy thời có thể liên lạc, tôi hai mươi tư giờ khởi động máy."
Nhét danh thiếp vào trong tay của cô, Joy Tư cười càng thêm tà mị, cặp mắt thủy chung giao ở trên người cô, chưa từng lệch khỏi quỹ đạo.
"Được, Tạm biệt."
Hướng về phía anh tùy ý phất phất tay, Hỏa Hoan xoay người rời khỏi.
Cửa ở trước mắt từng chút từng chút khép lại thì tươi cười trên mặt Joy Tư nhất thời dừng ở nơi nào, gõ gõ trên người vốn không tồn tại tro bụi, anh xoay người mở cửa xe ngồi xuống.
"Hỏa tiểu thư, cô mau đi xem đi, nhị thiếu đã muốn tỉnh."
Vừa nhìn thấy cô tiến vào, Diệp Toàn vội vàng đón chào, hình ảnh vừa mới không thể lộ rơi vào ánh mắt của anh rồi, người đàn ông kia trước khi đi thoáng nhìn đột nhiên làm cho anh sinh lòng bất an.
Chỉ mong, không có sao.
Trong phòng ngủ, Đoan Mộc Minh muốn mở mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà, môi gắt gao mím chặt.
"Làm sao rồi? Cảm giác có thấy khá hơn chút nào không?"
Đẩy cửa ra đi tới, nhìn sắc mặt anh tái nhợt như trước, Hỏa Hoan không tiếng động thở dài một hơi.
"Anh không sao" quay đầu nhìn cô, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, "Không cần lo lắng."
"Ừ, anh trước nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện khác không cần lo lắng, Diệp Toàn sẽ xử lý tốt ." Khi nói chuyện, Hỏa Hoan đi đến phía trước cửa sổ đứng lại, hai tay vòng ngực, cảnh đẹp dừng ở ngoài cửa sổ kia, "Tôi nghe nói anh đi Italy rồi?"
"Ừ" nhìn bóng lưng của cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Gặp anh tôi phải không?" Quay đầu nhìn anh, thanh âm Hỏa Hoan nghe không ra một chút cảm xúc, nhưng chính bình tĩnh loại này không khỏi lại làm cho tim của anh không hiểu chấn xuống.
"Ừ" đón nhận ánh mắt của cô, Đoan Mộc Minh trả lời một câu.
"Anh thế nào? Còn có, thương thế của anh là sao lại thế này?"
"Không có việc gì, bất quá chính là bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện, em không cần lo lắng." Nói xong, như là bị bớt khí lực bình thường, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Cái gì? Bị thương ngoài da? Anh có biết anh thiếu chút nữa chết hay không?"
Không biết tại sao, một cỗ tức giận không hiểu cứ như vậy theo đáy lòng tuôn ra.
"Đã biết, lần sau anh sẽ cẩn thận ."
Khóe môi khẽ nhếch, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười.
"Được, anh trước nghỉ ngơi đi, tôi có chút chuyện đi ra ngoài." Nói xong, Hỏa Hoan đi tới cửa, tay vừa xoa tay cầm cửa lại trở về, đi đến trước giường, cẩn thận dịch tốt chăn cho anh, "Ngủ một hồi đi, ngủ sẽ hết đau."
"Anh không đau, thật sự." hành động cô dị thường, thật khiến Đoan Mộc Minh kinh ngạc, từ khi biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô quan tâm anh như vậy.
"Không nên nói dối, nhìn mồ hôi trên trán đều ra." Lấy khăn tay nhẹ lau chùi mồ hôi trên trán anh, Hỏa Hoan tức giận nói, "Bây giờ lập tức nhắm mắt lại."
"Nha" nghe lời nhắm mắt lại, Đoan Mộc Minh hơi hơi nở nụ cười, tinh tế cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cô ủi nóng da thịt của mình, cô vỗ nhẹ , anh thế nhưng cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.
Thẳng đến bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Hỏa Hoan mới đứng lên đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Diệp Toàn lẳng lặng đứng ở nơi đó, gặp cô đi ra, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
"Hỏa tiểu thư, thân thể nhị thiếu thế nào?"
"Anh đã ngủ rồi, đúng rồi, Diệp Toàn, anh giúp tôi tra một việc." Mày nhíu lại, cô nhẹ nói, cảm giác, cảm thấy chuyện gần đây một chuyện so với một chuyện kỳ quoặc hơn.
"Được, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định giúp cô làm."
"Tốt lắm" nói xong, cô tiến đến bên tai Diệp Toàn nhỏ giọng nói vài câu.
"Cái gì? Làm sao cô sẽ biết điều này?" Nghe được lời của cô, Diệp Toàn lập tức ngây ngẩn cả người.
"Tôi không còn là đứa nhỏ, hơn nữa, anh cũng nên nghe Đoan Mộc Minh nói về tôi, nếu không phải như vậy, có lẽ tôi đã sớm chết ."
Khóe miệng lộ ra một ý cười, Hỏa Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, khi ánh mắt anh kinh ngạc , xoay người đi xuống lầu.
Đột nhiên, Diệp Toàn lại cảm thấy trên người của cô có một loại quý khí cùng khí phách không thể nói rõ .
Trong viện, có hương khí hoa quế đánh úp lại, đậm mùi, hỗn hợp hơi thở cỏ xanh cùng lá cây có một loại cảm giác thấm vào ruột gan .
Tựa vào trên lan can, nhìn mây trắng trên bầu trời phiêu đãng trôi qua, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười.
"Anh trai, chờ em, em lập tức sẽ tìm được anh rồi."
Vươn lòng bàn tay ra, xem danh thiếp rõ ràng xuất hiện ở nơi đó.
Joy Tư sao?
Anh không nên xuất hiện đúng lúc như vậy.
|
Chương 128. Thẳng thắn thành khẩn mà chống đỡ
Editor: thanh huyền Thời gian một tuần, Đoan Mộc Minh đã tốt lắm, đã có thể tự nhiên động, tuy rằng sẽ đụng đến miệng vết thương, nhưng cuộc sống thông thường đã không còn đáng ngại.
Mấy ngày nay, Hỏa Hoan vẫn thực im lặng, thường ngồi một buổi sáng hoặc là một buổi chiều, trong tròng mắt kia bình tĩnh, không người đoán ra cô suy nghĩ gì, thiếu bất cần đời ngày xưa, như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác bất an.
"Đang suy nghĩ gì?" ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ giọng hỏi, đột nhiên cảm giác mình càng ngày càng không hiểu cô.
"Không có gì" nhìn về phía xa, Hỏa Hoan thản nhiên đáp một câu.
"Anh nghe Diệp Toàn nói, em không ăn điểm tâm, sao lại thế? Không hợp khẩu vị sao? Trù nghệ của cậu ta kém một chút, bất quá, em miễn cưỡng một chút đi, chờ thương thế anh tốt lên, anh tự mình xuống bếp làm cho em ăn, được không?"
Vẻ mặt Đoan Mộc Minh lấy lòng nói, cảm thấy sủng cô như vậy giống như hô hấp tự nhiên, nhất là sau khi anh bị thương, dục niệm bảo hộ cô càng thêm mãnh liệt.
"Tại sao muốn đối với tôi tốt như vậy?"
Nháy mắt không nháy nhìn anh, Hỏa Hoan đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Không tại sao, chỉ là muốn đối với em, cứ như vậy."
Khẽ nhếch khóe môi, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười.
"Đoan Mộc Minh" Hỏa Hoan mạnh mẽ kêu một tiếng, trong đầu lại một lần vang lên lời Hoả Tự nói.
"Làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng cô kia muốn nói lại thôi, mày Đoan Mộc Minh không khỏi nhăn lại, anh không thích bộ dáng cô nhíu mày như vậy, như là một đứa trẻ con không tức giận.
"Tiểu Bảo. . . . . ." Khẽ cắn môi dưới, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng lên, nhìn về phía trong viện đột nhiên không biết nên nói như thế nào?
"Tiểu Bảo làm sao vậy?" Nhìn về phía đứa nhỏ trong phòng khách vui đùa, trên mặt Đoan Mộc Minh lướt qua một tia hồ nghi .
"Vì sao cho tới bây giờ annh cũng không hỏi tôi Tiểu Bảo là đứa nhỏ của ai?" Cô tránh nặng tìm nhẹ nói, hai tay đặt ở trong túi tiền không khỏi gắt gao nắm cùng một chỗ.
"Anh bất kể là đứa nhỏ của ai? Từ nay về sau, chính là con của anh." Đoan Mộc Minh nhẹ giọng đáp lại, không cho cô xem kết quả báo cáo AND.
"Đoan Mộc Minh, tôi một lần cuối cùng hỏi anh, trêu chọc phải người phụ nữ như tôi, có lẽ nhân sinh của anh từ nay về sau sẽ không còn ngày yên tĩnh, anh cũng không hối hận sao?"
Xoay người, cô nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nhận không ra, lời của cô rốt cuộc là thật hay là giả?
Bởi vì ở trong nhận thức cô biết, về tình về lý, anh giống như cũng không có lý do đối với cô tốt như vậy.
"Hối hận?" Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, "Nếu hối hận, lúc trước anh sẽ không đi Italy tìm em."
"Tiểu Bảo là con trai của anh, thực xin lỗi, không được anh đồng ý sinh hạ."
Lời nói đặt ở trong lòng nhiều năm lại chưa từng nghĩ cứ như vậy dễ dàng nói ra, cả người không hiểu cảm thấy thư sướng, giống như có một tảng đá lớn bị người dịch chuyển.
"Anh biết" Đoan Mộc Minh theo bản năng đáp một câu, trên mặt thậm chí không có bất kỳ kinh hỉ hoặc kinh ngạc, giống như anh đã sớm biết chuyện này, hồn nhiên không cảm thấy nhanh chóng trả lời như vậy đưa tới Hỏa Hoan hoài nghi.
"Anh biết? Khi nào thì biết?" Cô lập tức ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ anh biết Tiểu Bảo là con trai anh mới đi tìm bọn họ ?
"A, chính là vừa rồi, em không phải vừa mới nói qua." Nói xong, như là che dấu, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
"A, anh đã biết rồi, trong khoảng thời gian này tôi đi ra ngoài, anh có thể chăm sóc con, đúng không?" Nhìn con trai phía xa, Hỏa Hoan thở ra một hơi thật dài.
Đã từng vì, chuyện cũ năm xưa theo cái chết của cha vĩnh viễn bị chon vùi , lại chưa từng nghĩ, một tấm bản đồ lại khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Cảm giác thực bất đắc dĩ, tất phải đi thừa nhận.
"Em muốn đi đâu?" Che ngực đứng lên, Đoan Mộc Minh lại ho nhẹ hai tiếng, trên trán đã có một tầng mồ hôi.
"Italy"
Hít sâu một hơi, Hỏa Hoan theo phần môi cố ra ba chữ như vậy .
"Cái gì?" Đoan Mộc Minh nhất thời híp mắt, "Không được."
"Anh cũng biết, tôi không có lựa chọn nào khác, anh cũng nên biết, nếu tôi nghĩ đi, anh căn bản ngăn không được tôi."
Nhìn anh, Hỏa Hoan cúi đầu nở nụ cười, "Anh là khi nào thì biết thân phận của tôi ?"
"Ba tháng trước"
"Thì ra là vì vậy, cho nên anh mới có thể đi Italy tìm tôi."
"Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải, nhưng bất kể thế nào nói, tôi không có ác ý."
Nói xong, trong phòng to như vậy hoàn toàn yên tĩnh.
Thật lâu sau, mới truyền đến một tiếng thở dốc rất nhỏ .
"Anh còn biết cái gì?" Nhìn anh, Hỏa Hoan lại một lần quay lưng đi, cô thích người thông minh, bởi vì người thông minh cùng người thông minh nói chuyện không uổng sức lực, mà cô luôn luôn lười động não.
"Hoả Tự cũng không phải anh trai ruột của em."
"Anh ngay cả cái này cũng biết?" Loạng choạng, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, "Đoan Mộc Minh, còn có cái gì là anh không biết ?"
"Em khi đó không phải hỏi anh, tại sao muốn làm khó em sao? Anh hiện tại có thể nói cho em biết, có lẽ cũng có thể giải đáp một phần nghi vấn của em." Như là có chút thể lực chống đỡ hết nổi, Đoan Mộc Minh một lần nữa ngồi xuống.
"Hoả Tự cùng anh là an hem cùng cha khác mẹ, từ lúc anh đi cô nhi viện, anh biết sự tồn tại của em, cho nên, anh ta không phải anh trai em chuyện thực anh rất sớm biết, nhưng anh không dự đoán được là, anh ta thế nhưng sẽ yêu em."
"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan bỗng dưng trợn to mắt, không dám tin nhìn anh, chậm rãi lắc đầu, "Không có khả năng, điều này sao có thể?"
"Tên ngu ngốc kia cho tới bây giờ đều không có nói với em sao? Cũng là, người đàn ông lòng tự trọng mạnh phải chết làm sao có thể sẽ nói?" vẻ mặt Đoan Mộc Minh trào phúng nở nụ cười, có lẽ, chuyện diễn biến thành dạng này, anh nên cảm tạ Hỏa Tự .
"Còn gì nữa không?"
"Còn lại, em làm cho chính anh ta nói với em đi, nếu anh ta nguyện ý."
|
Chương 128. Gọi một tiếng cha
"Đoan Mộc Minh, tôi đi rồi, thay tôi chăm sóc Tiểu Bảo, tôi sẽ trở về, còn có, thay tôi hướng Tiểu Ái nói một tiếng ‘ thực xin lỗi ’" .
Hỏa Hoan.
Siết giấy viết thư trong tay thành một đoàn ném trên mặt đất, Đoan Mộc Minh thở ra một hơi thật dài, một quyền đánh về phía trên bàn.
"Nhị thiếu, chúng ta bây giờ muốn làm sao bây giờ?" Diệp Toàn lo lắng nói, cảm giác, giống như mọi chuyện đều lộn xộn .
"Cậu lập tức phái người đi qua, tôi xem mấy ngày nay tôi cũng đi qua." Vừa dứt lời, che ngực, lại là một trận ho khan kịch liệt .
"Thân thể của anh. . . . . ." Nhìn sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt, Diệp Toàn nhíu chặt mày hơn.
"Nhất thời sẽ không chết được." Nói xong, Đoan Mộc Minh đứng lên, nhìn về phía đứa nhỏ trong viện, khóe miệng gợi lên một ý cười.
"Chơi vui sao?" Khi người ngồi xổm xuống, anh nhẹ giọng hỏi, ấm áp từng chút từng chút miêu tả lông mày của bé, mắt của bé.
Thật tốt, đây là con trai anh.
Lúc ban đầu kinh ngạc qua đi, giống như cũng không có kinh hỉ, có chỉ là một loại cảm giác thản nhiên thỏa mãn cùng cái loại cảm giác thực kiên định .
"Dạ" ngẩng đầu nhìn anh, Hoả Thông nở nụ cười, thực trẻ con... Cười, trăm hoa đua nở, "Chú, mẹ khi nào thì mới có thể trở về?"
"Cái này sao" khẽ cắn môi dưới, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi, "Mẹ rất nhanh sẽ trở về ."
"Mẹ không phải lại đi đâu chơi rồi chứ?" buông vật cầm trong tay, tiến sát trong ngực của anh, Hoả Thông nhỏ giọng nói, vẻ mặt có một tia ảo não.
"Đương nhiên không phải rồi, cô rất nhanh sẽ trở về , chú cam đoan với cháu."
Ôm bé vào lòng, ngửi mùi ngọt của sữa, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong đình viện to như vậy , chỉ có gió thổi qua lá cây phát ra thanh âm "Sa sa sa ~~~~", trong không khí tràn ngập hương vị mùi hoa.
"Tiểu Bảo" thật lâu sau, Đoan Mộc Minh đột nhiên khẽ gọi một tiếng.
"Dạ?" Nằm ở đầu vai anh, Hoả Thông thấp giọng đáp, một đôi mắt to không ngừng đánh giá bốn phía.
"Cháu không phải nói cho chú giúp cháu tìm cha sao?" Anh nhẹ nói nói, nhìn cặp mắt trong suốt kia, đột nhiên do dự có nên nói hay không.
"Đúng vậy, tìm được rồi sao ạ?" trên mặt Hoả Thông xẹt qua một tia mừng như điên, nháy mắt một cái không nháy mắt nhìn anh, ở trong đó có mong đợi cùng chờ mong.
"Nếu như nói. . . . . . Chú nói nếu, nếu chú chính là anh cháu, cháu sẽ như thế nào ?" Anh tránh nặng tìm nhẹ nói, trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời.
Mặc dù nói, vài năm anh cũng không biết sự tồn tại của bé, nhưng, vẫn cảm thấy trong lòng thẹn với bé.
"Chú là cha cháu sao?" Hoả Thông không đáp hỏi lại, thân mình lại theo bản năng tránh ra ngực anh, lại lấy một loại ánh mắt đề phòng nhìn anh.
"Cháu không thích chú sao?" Nhìn ánh mắt xa cách như vậy, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi, đột nhiên nở nụ cười, "Yên tâm đi, chú không phải cha cháu ."
"A, cha cháu là ai?"
Nghe được lời của anh, Hoả Thông rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Không biết, nhưng chú cam đoan với cháu, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm được ."
Nói xong, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu của bé, Đoan Mộc Minh đứng lên, nhìn về phía mặt trời chiều xa xa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Kỳ thật, nếu chú có thể làm cha cháu cũng không tồi."
Thật lâu sau, Hoả Thông đột nhiên nói ra một câu như vậy, thanh âm rất nhỏ, nhưng một chữ không lọt truyền vào trong lỗ tai của anh.
"Cháu thật nghĩ như vậy?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, vẻ mặt mừng như điên cứ như vậy hiện lên hai má.
"Ừ, Tiểu Bảo thực thích chú." Nhốt lại cổ của anh, Hoả Thông vùi khuôn mặt nhỏ nhắn thật sâu vào trong ngực của anh.
Khi bé biết cậu lại đau bé cũng chung quy thay thế không được cha, bé nằm mộng cũng muốn có cha , như vậy, bé có thể giống những bạn nhỏ khác, có một gia đình đầy đủ, trong nhà có cha , có mẹ, còn có bé.
Ôm bé thật chặt, Đoan Mộc Minh nở nụ cười, một loại cười thực vui mừng .
"Tiểu Bảo, kêu một tiếng cha chú nghe?"
Đỡ lấy bả vai nhỏ gầy, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, đôi tròng mắt tất cả đều là chờ đợi.
Răng nanh không ngừng cắn môi dưới, nhìn anh, Hoả Thông ngây ngô cười, lại như thế nào cũng không ra tiếng, nhưng xem trên mặt có thể nhìn ra được, bé thật cao hứng .
"Kêu a, một tiếng, một tiếng được không? Cha ~~~"
Đoan Mộc Minh nhẹ giọng dụ dụ dỗ bé, nhìn bé có chút không tình nguyện, thở dài một hơi, sau đó một tay kéo bé vào trong lòng, "Con trai ngốc, còn biết thẹn thùng?"
Tại hoàng hôn đỏ như máu, bởi vì ánh mặt trời rung động mà nhiễm khắp phía chân trời, ôm bé ngồi ở trên đùi, nằm ở xích đu, không ngừng dao động dao động. . . . . .
"Nhị thiếu, phu nhân đã trên đường tới."
Diệp Toàn vội vã tiêu sái lại đây, bám vào lỗ tai của anh nhỏ giọng nói một câu.
"Phải không?" Không chút để ý lên tiếng, Đoan Mộc Minh ôm Hoả Thông đứng lên, "Tiểu Bảo, cháu cùng chú Diệp đi trên lầu chơi, một hồi cha phải đi tìm con, được không?"
"Được" Hoả Thông ngoan ngoãn đáp, thò người ra, còn tại trên gương mặt của anh ấn xuống một cái hôn thật mạnh, lập tức, nhanh như chớp chạy ra.
"Cái gì? Cha ?" Đứng ở nơi đó, Diệp Toàn trợn tròn mắt, "Nhị. . . . . . Nhị thiếu, tôi không nghe lầm chứ?"
"Thính lực của cậu luôn luôn hài lòng." Liếc xéo một cái, Đoan Mộc Minh xoay người hướng trong phòng đi đến, "Cậu đi trên lầu cùng Tiểu Bảo, có chuyện tôi sẽ gọi."
"Nhị thiếu" rối rắm, nhìn anh, Diệp Toàn đột nhiên hỏi một câu, "Chẳng lẽ Hoả Thông thật là con của anh?"
Gặp quỷ, thật là gặp quỷ.
"Này tôi cần hướng cậu báo cáo sao? Còn không mau đi." Đoan Mộc Minh thành công làm cho lời anh ra đến khóe miệng nghẹn đến trong bụng.
Cửa từ từ mở ra, mở cửa xe, đã nhìn thấy vẻ mặt Phương Mỹ Linh sương lạnh tiêu sái bước xuống.
"Mẹ, là ngọn gió nào thổi người đến đây?"
Nhìn bà, vẻ mặt Đoan Mộc Minh trêu tức nói, nhưng ý cười khóe miệng vẫn không che dấu được tái nhợt trên mặt anh.
"Con rốt cuộc sao lại thế này? Người phụ nữ kia đâu?" Đẩy anh thật mạnh hướng bên cạnh, Phương Mỹ Linh hùng hổ nói.
Thật sự là to gan, thậm chí ngay cả lời của bà cũng dám làm trái.
"Cái gì người phụ nữ? Trong phòng cái gì cũng không thiếu, thiếu đúng là người phụ nữ." Chịu đựng đau nhức chỗ lồng ngực truyền đến, Đoan Mộc Minh cợt nhả nói, trên trán đã có một tầng dầy mồ hôi.
"Còn giấu? Người phụ nữ kêu Hỏa Hoan ở nơi nào?" Khi nói chuyện, Phương Mỹ Linh đã muốn nhấc chân hướng trên lầu, "Hỏa Hoan, Hỏa Hoan, Hỏa Hoan. . . . . ."
Bà một tiếng một tiếng gọi, nhưng, trong phòng to như vậy thậm chí ngay cả một tiếng vang đều không có.
"Mẹ, trong phòng thật không có phụ nữ, làm sao mẹ cũng không tin?"
Đi theo phía sau bà, Đoan Mộc Minh nhỏ giọng than thở , mồ hôi trên trán từng viên to như hạt đậu chảy xuống.
"Hỏa Hoan"
Phương Mỹ Linh còn đang lớn tiếng hô, thuận tay, vướng chân vướng tay đẩy anh sang một bên.
"Ai hét ~~~" nhất thời, một đạo tiếng kêu thảm thiết theo miệng Đoan Mộc Minh phát ra, dưới chân vừa trợt, cả người như bí đao đảo quanh lăn xuống dưới.
"Con trai, con trai làm sao vậy?"
Cho đến lúc này, Phương Mỹ Linh mới phát hiện anh dị thường, nhất là trước ngực chảy ra tảng lớn vết máu đỏ bừng thì bà lập tức ngây dại.
"Diệp Toàn, Diệp Toàn, anh rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Có ai không, mau tới."
Bà lớn tiếng hô, hai tay không ngừng run run , muốn chạm đến lồng ngực của anh, lại sợ hãi làm đau anh, chân tay chỉ có thể luống cuống nhìn anh, trên mặt có lo lắng nồng đậm .
"Tôi đây, tôi đây, xảy ra chuyện gì?"
Diệp Toàn nhanh chóng từ trong phòng trên lầu vọt ra, nhìn đến sắc mặt Đoan Mộc Minh tái nhợt vẻ mặt thống khổ nằm trên mặt đất thì cả người anh đều choáng váng, bất quá vẫn là nhanh chóng bấm điện thoại gọi bác sĩ gia đình.
"Con trai, con rốt cuộc làm sao vậy? Làm sao lại bị thương?"
Bà lẩm bẩm, ngang ngược càn rỡ lúc trước trở thành hư không, trên mặt có tự trách nồng đậm .
"Không có việc gì, chính là bị thương ngoài da, không chết được , con như thế nào nhẫn tâm nhìn mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu?"
Miễn cưỡng cười, Đoan Mộc Minh nhẹ giọng nói, làm tầm mắt nhìn đến đứa nhỏ đang đứng ở của thì nháy mắt giật mình.
"Con bớt nói nhảm đi, sớm muộn gì có một ngày gặp nhiều thua thiệt, ai ~~~"
Nói xong, Phương Mỹ Linh thở ra một hơi thật dài, từ nhỏ đến lớn, bà là vì anh nát tâm, nhưng bây giờ khen ngược, anh vẫn là bộ dạng đức hạnh này, thật không biết rốt cuộc theo ai.
"Được rồi, luôn than thở là sẽ nhanh già nhà."
Đoan Mộc Minh vừa nói, một bên hướng về phía Hoả Thông ở cửa nháy mắt, ý bảo chạy nhanh rời đi, nhưng ngay sau đó, một thanh âm trẻ con vang lên.
|
Chương 129. Chân tướng
"Cha, mắt của cha không thoải mái sao?"
Một thanh âm trẻ thơ đột nhiên vang lên, trong nháy mắt, cả phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Không chút suy nghĩ, Diệp Toàn che cái miệng của bé bế lên, ngay tại thời điểm anh muốn chạy đi lại bị Phương Mỹ Linh ngăn lại.
"Diệp Toàn, anh đứng lại đó cho tôi."
Lúc đầu kinh ngạc qua đi, Phương Mỹ Linh mạnh mẽ đứng lên, từng bước một đến trước mặt anh, nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác, trong lòng xông lên một loại cảm giác nói không nên lời .
"Cháu là ai?" Bà nhẹ giọng hỏi, cũng không dám nói lớn một tiếng, không biết là sợ hù đến bé, hay là sợ quấy nhiễu suy nghĩ chính mình kia càng ngày càng loạn.
"Cháu gọi là Hỏa Thông, bà là ai?"
Mở to một đôi mắt tròn vo, Hoả Thông lẳng lặng nhìn bà, tầm mắt không có... Trốn tránh.
"Hỏa Thông?" Phương Mỹ Linh ở miệng thì thào lập lại tên này, "Cháu là con trai Hỏa Hoan?"
"Bạ, bà cũng quen biết mẹ cháu sao?"
Nhìn bà, trên mặt Hoả Thông lộ ra một chút ý cười, trong nhận thức biết, mọi người nhận thức mẹ là người tốt.
Chính là theo dõi bé, Phương Mỹ Linh nói cái gì cũng chưa, nhưng ánh mắt rõ ràng sắc bén rất nhiều.
"Diệp Toàn, anh làm gì đó? Ôm Tiểu Bảo ra đi."
Đoan Mộc Minh thiếu khí vô lực nói, chỉ cảm thấy trên ót đầy hắc tuyến, nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn có một ngày, anh sẽ bị ép điên .
Tên tiểu tử kia, thời điểm làm cho gọi không gọi, ai biết, ném cho anh một viên trọng hình bom như vậy.
Áp suất thấp trong phòng đang hạ dần dần đi rồi, cửa phòng khép kín trong nháy mắt, Phương Mỹ Linh chậm rãi xoay người qua.
"Sao lại thế này? Con tốt nhất cho mẹ một giải thích hợp lý ."
"Giải thích cái gì? Không có gì hay giải thích ."
Nói xong, Đoan Mộc Minh nhanh chóng lấy chăn che lại đầu, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong đầu anh hiện tại giống như là bị người đổtương hồ.
"Nó thật là con trai anh ?" Ở bên giường ngồi xuống, cho tới bây giờ, Phương Mỹ Linh mới cảm giác mình giống như sống lại.
Một tiếng cha làm tâm bà đều rối loạn.
"Tiểu hài tử tùy tiện kêu thôi, muốn thật sự là con con, mẹ còn phải nói buôn bán lời một Tôn Tử lớn như vậy ." Đoan Mộc Minh cợt nhả nói, nhưng khi tầm mắt nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng kia thì tươi cười trên mặt cứng lại.
"Còn ở nơi này miệng lưỡi trơn tru, rốt cuộc phải hay không phải?"
Vỗ một cái thật mạnh lên bàn, Phương Mỹ Linh thật sự là cũng bị anh tức chết rồi.
"Là thế nào? Không đúng thì thế nào?" Chớp một đôi mắt to, Đoan Mộc Minh thử có thể dùng phương pháp vô lại lừa dối hay không, hiện tại, đầu của anh thật sự rất nặng, bọn họ có thể không tra tấn anh hay không.
"Nói đúng, mẹ lập tức mang về nhà, nói không phải, lập tức tiễn bước, chỉ đơn giản như vậy."
Ngữ khí Phương Mỹ Linh không có... Dư âm thương lượng chút nào, hiện tại chỉ cần vừa nghe đến Hỏa Hoan tên này, bà đã cảm thấy da đầu từng đợt run lên,
"Thật có lỗi, ra vẻ đều không được." Kéo xuống góc chăn lộ ra hai con mắt, Đoan Mộc Minh bất đắc dĩ thở một hơi.
"Xú tiểu tử, con còn dám nói, mẹ còn không có hỏi con, thương thế kia rốt cuộc là sao lại thế này? Còn có, người đàn bà kia hiện tại ở nơi nào?"
Nhìn anh, Phương Mỹ Linh thật muốn một cái tát chụp chết anh, không phải con trai, rõ ràng chính là oan gia.
"Ai hét, mẹ, thanh âm nhỏ chút, chấn đắc đầu con đau."
Chau mày, vẻ mặt Đoan Mộc Minh làm nũng nói, đã muốn quên có bao nhiêu lâu chưa có chiêu này rồi, chỉ là giọng điệu nói chuyện như vậy mềm mại nhiều.
"Đau đầu? Con còn biết đau đầu? Đầu mẹ đã sớm lớn."
Nhẹ vỗ cái trán, nhìn anh, Phương Mỹ Linh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Con, con nói mẹ rốt cuộc nên bắt con làm sao bây giờ?"
"Rau trộn là được, như trước kia, mẹ mặc kệ con, con cũng vậy mặc kệ mẹ, như vậy không phải đều tốt, tốt lắm, thời điểm không còn sớm, đến thời gian mẹ nên đi làm đẹp, nhanh đi thôi, con cho người đưa meh đi qua."
Nói xong, Đoan Mộc Minh nhấn xuống chuông đầu giường.
"Nhị thiếu" âm thanh chuông chưa dứt, Diệp Toàn nhanh chóng tiến vào, trên mặt vẫn có một loại biểu tình ngượng ngùng như cũ, vừa rồi thật là anh khinh thường.
"Đưa phu nhân trở về, đúng rồi, hầu hạ, xảy ra vấn đề tôi hỏi tội anh." Hướng về phía anh nháy mắt, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Mẹ cho con biết, con không cần lấy cớ để qua loa tắc trách, cuối tuần này tập đoàn Bình Phục cử hành tiệc tối từ thiện bán đấu giá, con phải cùng Tiểu Ái cùng nhau tham gia, nếu không, con chờ xem."
Bà đã vì anh trải đường thật tốt, vì sao anh không biết tốt xấu như vậy? Thật sự là tức chết bà.
"Mẹ, mẹ xem con đều như vậy, như thế nào đi tham gia tiệc tối? Cho Diệp Toàn thay con được rồi."
Đoan Mộc Minh không chút để ý nói một câu, khuôn mặt nhất thời xụ xuống.
"Chỉ cần không chết phải đi, đừng nói mẹ không sao nhắc nhớ trước."
Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn anh, Phương Mỹ Linh hùng hổ đi ra ngoài.
"Nhị thiếu"
Nhìn anh, Diệp Toàn khẽ gọi một tiếng, đột nhiên cảm giác được sau cột sống của mình từng trận lạnh cả người.
"Câm miệng, còn không mau đi, xem tôi trở về như thế nào thu thập cậu."
Nói xong, Đoan Mộc Minh nhắm hai mắt lại, khí lực toàn than như nháy mắt bị hút đi.
Trong phòng to như vậy im ắng , chỉ có tiếng thở dốc anh truyền đến.
Đúng lúc này, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra một đường nhỏ.
"Cha "
Đầu nhỏ Hoả Thông lại một lần xuất hiện ở cửa, nhìn chung quanh một lần, xác định không có người, mạnh mẽ đã chạy tới nhảy tới trên giường của anh.
"Ai" anh đáp ứng vang dội, gắt gao nhốt lại thân thể nho nhỏ, làm cho bé co rúc ở trong ngực của mình, cảm giác trong lòng chỉ có thể dùng mừng như điên để hình dung.
Con anh nha
Loại cảm giác này thật sự tốt lắm.
|