Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
|
|
Chương 5: Hạ sốt
Đem Diệp Toàn lắm điều để lại sau lưng, đóng cửa phòng tắm, Đoan Mộc Minh hít vào thở ra một hơi thật sâu, sau đó một quyền vung hướng về phía vách tường. Tầm mắt lơ đãng quay lại , sắc mặt của anh nhất thời tái rồi.
Hỏa Hoan chơi chỗ này. Ở trước ngực của anh có một hàng chữ nhỏ đỏ tươi , chữ như gà bới quanh co khúc khuỷu.
Đáng giận hơn là, cô còn khi vẽ lên hai cái miệng rộng màu đỏ tươi , theo trong ngực xuống phía dưới nhìn sang, Đoan Mộc Minh giận suýt hộc máu, chỉ nhìn thấy vây quanh rốn anh , vẽ một cái mặt quỷ gớm ghiếc, nhất là đầu lưỡi kia vươn ra vừa vặn khoát lên rốn anh , xa xa nhìn sang, nơi đó giống như là chảy nước miếng, hơn nữa có một mũi tên có chết hay không chỉ xuống phía dưới vừa vặn chỉ ở nơi không nên chỉ .
Chỉ cần vừa nghĩ tới anh như vậy tư thế bại lộ ở trong mắt của người khác, Đoan Mộc Minh phẫn nộ muốn giết người, cả người không khống chế run rẩy, hé ra da mặt trắng nõn sớm biến thành màu gan heo, đem bồn tắm lớn xả nước tràn đầy, anh đầu đâm vào.
Anh tắm rửa chừng ba giờ, đợi đến lúc anh từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng ngủ rõ ràng có hai cặp mắt nhìn chằm chằm về phía anh.
"Nhìn cái gì vậy? Coi chừng dính ở trong mắt không rút ra được." Anh thoải mái nói, tựa như người không có việc gì.
"Anh không sao chớ?" Xem xem trán của anh, Diệp Toàn cẩn thận hỏi một câu, ngay sau đó hướng về phía người nam nhân mặt không hiểu lắc đầu một cái.
"Cũng không phải lần đầu tiên, còn có thể có chuyện gì a."
Trở lại quán bar nơi anh kinh doanh, ngồi ở trong phòng bao, sắc mặt của anh vẫn là rất bình tĩnh, chính là cặp con ngươi sâu âm u ngẫu nhiên thoáng hiện một tia ngoan tuyệt làm cho người ta khinh thị, từ nhỏ đến lớn, mỗi người nghĩ đến Đoan Mộc Minh ba chữ kia thì trong đầu hiện lên là anh ôn nhu, bộ dáng cười yếu ớt .
Đúng vậy, một người đàn ông sắc mặt dịu dàng cười yếu ớt.
Ngồi ở vị trí thuộc về của anh, anh rót xuống một ly lại một ly rượu mạnh, ánh mắt còn lại là gắt gao nhìn chằm chằm dưới lầu kia một đám người high tới cực điểm.
"Này, anh không sao chớ? Có muốn tìm nữ nhân cho anh hạ sốt hay không?" chất lỏng màu đỏ trong ly rượu lay động, Diệp Toàn vừa bước vào cửa, tầm mắt kia chưa từng rời đi trên người của anh, như vậy rõ quá bất thường.
"Hạ sốt? Ý kiến hay." Khóe miệng gợi lên một chút cong, Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, hơi ngửa đầu, đem rượu trong chén một tia ý thức toàn bộ đổ xuống.
Nhìn anh, Diệp Toàn đột nhiên cảm thấy từ đầu lạnh đến chân, cả người không khỏi giật mình.
Lưu lại một nụ cười ý vị thâm trường , Đoan Mộc Minh chậm rãi đứng lên, "Đem địa chỉ cho tôi."
"Ách?" Diệp Toàn lập tức ngây ngẩn cả người, " Địa chỉ gì?"
"Giả bộ hồ đồ với tôi có phải hay không? Cái thành phố này còn có người thứ hai gọi Hỏa Hoan sao?"
Đoan Mộc Minh mặt chắc chắc nói, họ Hỏa vốn cũng không nhiều, cho nên tìm được cô dễ dàng, mà người khác sống còn đều là ngã từ đâu liền từ nơi đó bò dậy, nếu như nữ nhân kia cho là coi như xong chuyện, rất xin lỗi, cô đánh giá anh quá thấp.
"Anh nghĩ xử cô thế nào?" Không biết tại sao, một khắc này, Diệp Toàn đột nhiên nổi lên đồng tình với nữ nhân Hỏa Hoan .
"Không được tốt lắm a, không phải anh nói nha, tìm nữ nhân hạ sốt."
Cho đến cửa bao khép lại, Diệp Toàn vẫn là không hoãn quá thần lai, nhợt nhạt nếm một ngụm rượu trong chén, anh không khỏi lắc lắc đầu, ngay tại lúc anh vừa định vì Hỏa Hoan thương tiếc một phen, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hổn hển.
Không hề nghĩ ngợi, một thoáng trong nháy mắt, anh cấp tốc liền xông ra ngoài.
|
Chương 6: Bảo bối, đã lâu không gặp
Hành lang âm u tối mờ trừ bỏ nhân viên tạp vụ ngoài ra không có một bóng người, nhìn xem hai phía, Diệp Toàn đột nhiên hoài nghi tiếng động vừa rồi có phải là mình nghe nhầm hay không? Nhưng là rõ ràng vừa rồi có nghe một ít tiếng kêu giống như tiếng của Minh.
Sờ sờ cái mũi, anh lại quay trở về, về địa bàn của mình rồi, anh chắc là không có chuyện gì đâu.
Trong rạp ở trong một că phòng đồng dạng, Đoan Mộc Minh đang ngã ngồi trên sô pha, trong ngực anh có một viên đen thùi lùi đang vòng đến vòng đi, bộ dáng kia cực kỳ giống như đứa nhỏ đang tìm sữa.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, anh hoàn toàn ngây dại.
"Cái kia. . . . . .Cô. . . . . ." Nhìn cô thế nhưng luống cuống tay chân bới ra quần áo trên người mình, nháy mắt Đoan Mộc Minh ánh mắt trừng thật to, anh mặc dù là thích chơi, nhưng là nếu như bị nữ nhân cường, kia truyền đi thì thật khó nghe.
"Câm miệng, ngoan ngoãn nằm đừng nhúc nhích." Khi nói chuyện, đầu nữ nhân lại một lần thấp xuống, cùng một thời gian, áo của anh dưới sự linh hoạt gỡ ra của cô đã mở rộng ra, ngọn đèn ở đại sảnh ngẫu nhiên có hắt vào chút ánh sáng, chiếu ra nhan sắc bình thường đang ở trên ngực anh.
Ngắn ngủi ánh sáng qua đi, trong rạp nhất thời lại tối xuống, nhìn lại có thể thấy trong mắt cô hai tròng mắt như ngôi sao sáng rực rỡ.
Còn có thanh âm kia. . . . . . Hình như đã nghe qua ở đâu đó?
"Cô có biết tôi là ai hay không?" Đoan Mộc Minh nói thật nhỏ, ở trong bàn tay bé nhỏ của cô thân mình càng trở nên nóng hơn, tiếng nói cũng không tự giác mang theo một tia khàn khàn, trong đên tối này, nghe qua phá lệ chọc người.
"Ba ~~~"
Chỉ nhìn thấy thân thể kia ngước lên, giơ tay đối với mặt của anh đánh một cái tát, "Vô nghĩa, anh không phải là cái kia Ngưu Lang sao?"
"Cô nói cái gì?" Đoan Mộc Minh lập tức nổi giận, "Cô thế nhưng nói tôi là Ngưu Lang?"
"Anh không phải sao?" Trong bóng đêm, giạng chân ở trên người anh, nữ nhân hung thần ác sát nói, "Tôi cảnh cáo anh a, đừng nghĩ chạy, anh là người tôi tốn tiền kiếm tới, muốn đi có thể, đem tiền trả lại tôi."
"Cô. . . . . ." Đoan Mộc minh lập tức hết chỗ nói rồi.
Tưởng anh thuận theo rồi, nữ nhân lại một lần nữa cúi đầu, một đôi tay nhỏ bé vẫn ở trên người anh sờ soạng không ngừng, chợt có ngọn đèn chiếu lại đây, đã nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc đó của cô.
"Cô rốt cuộc đang tìm cái gì? Nói ra, tôi sẽ giúp cô cùng nhau tìm." Đoan Mộc Minh hảo tâm nói, cô nếu cứ tiếp tục ngồi trên người anh như vậy, đều nhanh tra tấn anh đến điên rồi.
Đồng thời ngay tại lúc anh nói chuyện, nữ nhân vọt đứng lên, ngay sau đó, đã nắm trong tay tiểu đệ đệ đã giương cao của anh.
"Cô.. . . . ." Đoan Mộc Minh hút một hơi khí lạnh, "Không cần trực tiếp như vậy đi?"
"Di?" Biểu tình hoang mang trên mặt nữ nhân càng sâu, "Độ cứng tựa hồ vẫn là không đủ."
Độ cứng không đủ? Đoan Mộc Minh trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, những lời này tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó, từ từ, anh một cái thả người nhảy dựng lên, đem nữ nhân vẫn còn khó hiểu đó đặt ở dưới thân mình.
"Anh nghĩ làm sao?" Nữ nhân lập tức ngây ngẩn cả người, hai tay giơ lên cao trên không trung không biết nên để ở nơi đâu.
"Bảo bối, đã lâu không gặp."
|
Chương 7: Tôi thề
"Anh. . . . . . Anh là ai?" Nữ nhân lắp bắp hỏi, trong đầu lại rất nhanh nhớ tới mấy ngày nay mình đã kết thù với ai?
Trên cao nhìn xuống khuôn mặt chỉ mang chút ngạc nhiên chứ không hề có chút sợ hãi nào, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, cô thật là trấn tĩnh ngoài dự đoán mọi người, bất quá xét thấy có vết xe đổ, lần này anh nhưng đã xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.
"Hỏa Hoan, cô không nhớ tôi sao?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, ngoài ý muốn là, mặt cô lại cực kì trơn nhẵn giống như tơ lụa, giống như đứa nhỏ ham chơi phát hiện được đồ chơi thú vị, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng giữ lấy mặt của cô, trong lòng cũng đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Đều nói oan gia ngõ hẹp, quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi được lại không mất công sức, không nghĩ cô thế nhưng tự đưa tới cửa.
Không chịu ngoại giới quấy nhiễu, Hỏa Hoan vẫn là ngưng thần trầm tư, ngoài ý muốn là người nam nhân kia sờ tới mặt cô khiến cô lại có điểm chóng mặt, thế nhưng thực thoải mái.
"Hỏa Hoan, vẫn là không nhớ rõ sao?" Đoan Mộc Minh con ngươi nháy mắt cũng không nháy nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ, gọi tên như vậy, không hiểu sao có một loại cảm giác tiêu hồn.
Nữ nhân này cũng không làm cho anh chán ghét.
"Anh là cái kia biến thái? Ở trong ngõ hẻm chúng ta gặp qua đúng hay không?" Cả người giật mình, ánh lửa trong nháy mắt, Hỏa Hoan đột nhiên nhớ lại anh, trách không được, trong tay xúc cảm quen thuộc như vậy.
"Chúng ta là gặp qua, chỉ là tôi không phải biến thái." Đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người cô, Đoan Mộc minh tà tà nói, ngón tay mềm nhẹ đảo qua môi như cánh hoa của cô, thở dài một hơi nhẹ như lông vũ, "Cô nói tôi nên làm như thế nào báo đáp cô cấp cho tôi kinh hỉ?"
Hơi thở ấm áp đập vào mặt, mang theo một hương vị nhẹ nhàng thản nhiên nháy mắt đem cô bao vây lại, tham lam ngẩng đầu lên, Hỏa Hoan nhẹ nhàng hôn một chút môi của anh.
"Không ảnh hưởng toàn cục vui đùa anh sẽ không để tâm chứ? Không phải nói, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, anh một đại nam nhân tổng không nên cùng tôi một cô gái yếu đuối so đo đi? Huống hồ, hiện tại anh mạnh tôi yếu, muốn thế nào tùy anh định đoạt?"
Vòng lên cổ của anh, Hỏa Hoan dán trên lỗ tai của anh nhỏ giọng nói, mảnh khảnh ngón tay còn không ngừng vuốt ve, dưới tay nàng như có nhưng âm thanh phiêu lãng của đàn dương cầm gợi lên.
Không thể nghi ngờ, loại trêu chọc như có như không này đối với nam nhân mà nói là trí mạng nhất, trong một khắc, nam nhân đã thề sẽ cắt da uống máu cô này cũng là choáng váng vui sướng, đem bóng dáng nhở bé của cô càng buột chặt hơn, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà mị nở nụ cười.
"Tôi đối với nữ nhân luôn luôn thực ôn nhu, tôi thề."
Như là nếm được điểm tâm ngon nhất trên thế giới, lưỡi của anh từng chút mô tả đôi môi như cánh hoa của cô, giống như loại rượu ngon nhất, một đôi bàn tay to hứng thú vuốt ve khắp cơ thể cô, vốn là đôi mắt thâm thúy lúc này càng giống như hồ nước thu sâu thẳm liếc mắt một cái cũng nhìn không thấy đáy.
"Tôi muốn chính mình cởi quần áo được không? Để anh cởi, tôi sẽ thẹn thùng ." Hỏa Hoan vẻ mặt hờn dỗi nói, ngón tay còn nhẹ nhàng điểm trên đầu mũi của anh, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.
"Không thành vấn đề, chúng ta đều tự giải quyết từng người a, bảo bối, tôi đối với cô thật sự là càng ngày càng tràn ngập mong đợi."
|
Chương 8: Anh phạm quy
Đứng lên, Hỏa Hoan chậm rãi lừi ra sau một bước rồi dừng lại, kia áo nhỏ màu đen làm cho thân hình hoàn mỹ của cô càng thêm đẹp, nhất là trước ngực hai ngọn núi kia càng hấp dẫn, tay của cô đặt trên cúc áo đầu tiên, cô đột nhiên nở nụ cười.
"Chúng ta chơi một cái trò chơi được không?" Ánh mắt của cô ở dưới ánh đèn lờ mờ sáng trông suốt, mặt mày cong cong rất giống một đứa nhỏ hay đùa dai.
"Bảo bối, cô cho là lần này tôi còn tin cô sao?" Hai tay vòng ngực đứng ở nơi đó, Đoan Mộc Minh vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, người đều sẽ không mắc phải một sai lần hai lần, huống chi hắn còn là nười tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh.
"Yên tâm đi, tôi lần này cái gì cũng không làm, chẳng qua là cảm thấy nên ôn lại chuyện quá khứ một chút, như thế nào? Anh không phải là một người nhát gan đi?" Chân thành đi lên trước, cô nhẹ nhàng mà vòng lên cổ của hắn, đôi môi tỏa ra một laoij kiều diễm diễm hoa lan ướt át, nhất là đôi mắt ngập nước kia thoạt nhìn có một loại cảm giác câu hồn đoạt phách.
"Tốt, cô nghĩ chơi cái gì? Tôi cùng cô chơi." Đem cổ tay mảnh khảnh của cô gắt gao nắm ở trong tay, Đoan Mộc Minh bất động thanh sắc nở nụ cười.
"Nơi này có hai chai Whiskey, mỗi khi uống xong một ly sẽ thoát của đối phương một chiếc áo quần, thẳng đến cởi sạch mới thôi, thế nào?" Hỏa Hoan cười hì hì nói, không giãy dụa, cũng không phản kháng, tựa hồ bọn họ là người quen biết đã lâu, lần này bất quá chính là lâu ngày gặp lại.
"Cô xác định?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, bất quá nói thật, đề nghị này nghe qua rất thú vị, hắn đột nhiên rất muốn nhìn xem, nàng ở trước mặt mình cởi từng cái từng cái quần áo ra khi lộ ra biểu tình mê người này.
"Đương nhiên" Hỏa Hoan trên mặt có một chút ý cười thản nhien, một tay đụng đến cằm của hắn, ở trên môi mỏng của hắn hôn một cái, "Anh dám không?"
“Cô cứ nói đi?" Không thể phủ nhận, giờ khắc này, Đoan Mộc Minh đột nhiên có một loại cảm giác tâm ngứa ngày khó chịu, một tiểu yêu tinh như vậy là nam nhân đều không chống cự được.
Ngực phập phồng kịch liệt, gian nan nuốt nước miếng một cái, hắn ôm mạnh cô, một nụ hôn như mưa rền gió dữ trên môi cô, thừa dịp cô hé miệng, lưỡi hắn linh hoặt xâm nhập địa bàn của cô, hơi thở hai người giao nhau, tùy ý cướp lấy mật ngọt.
"Anh phạm quy" Đẩy mạnh hắn ra, Hỏa Hoan thở phì phò từng ngụm, trong lòng đột nhiên có một loại khủng hoảng, trêu chọc phải hắn, rốt cuộc là đúng hay sai?
"Bất quá là món khai vị thôi, dễ giận như vậy làm sao?" Vuốt vuốt cái mũi của cô, Đoan Mộc Minh lấy trong ngăn kéo ra hai cái ly đặt xuống chỉnh tề trước bàn.
"Hiện tại, chúng ta bắt đầu đi."
|
Chương 9: Phương thức đấu rượu
Vặn mở miệng chai, đem hai cái ly đều đổ đầy tràn, Hỏa Hoan mắt cũng không nháy nhìn anh, "Anh trước hay là tôi trước?"
Liếc một cái trên người cô nhiều lắm sẽ không vượt qua năm bộ y phục, Đoan Mộc Minh mỉm cười lập tức bưng ly rượu lên, "Loại chuyện này cũng không cần nữ sĩ ưu tiên rồi, vẫn là tôi tới trước đi." Nói xong, anh đem ly rượu một hơi uống đi xuống...diendanlequidon.com.....
Chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu một đường lan tràn hướng về phía lục phủ ngũ tạng, lúc đầu lạnh lẽo chậm rãi chuyển hóa thành lửa nóng rực, xé rách cổ áo, Đoan Mộc Minh thở ra một hơi thật dài, theo sau bưng lên một ly nước lọc lại"Rầm rầm. . . . . ." rót xuống một ly lớn. ...diendanlequidon.com.....
"Thật là tửu lượng giỏi, bội phục." Khi nói chuyện, Hỏa Hoan đem cái áo khoác nhỏ bên ngoài màu đen cởi ra, tùy tay giơ lên, cái áo vững vàng đã rơi vào trong lòng Đoan Mộc Minh , "Cầm chắc, đây chính là chiến lợi phẩm của anh." ...diendanlequidon.com.....
"Đương nhiên" Ở trên áo thật sâu ngửi hai cái, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà mị nở nụ cười, "Thật thơm."
"Ha ha ~~~" vứt cho anh một ánh mắt mê hoặc, Hỏa Hoan lại một lần rót đầy rượu rồi, "Công bằng khởi kiến, chúng ta một người một ly, ai ngã xuống trước coi như thua, mà người thắng chính là có thể yêu cầu người thua làm bất cứ chuyện gì." ...diendanlequidon.com.....
Chất lỏng xuyên thấu qua chén màu hổ phách , Hỏa Hoan hơi cười, vẽ lấy gương mặt mờ mịt làm như có một loại ma lực Câu Hồn Nhiếp Phách , nhất là cặp mắt kia, chính là như vậy nhè nhẹ thoáng nhìn khiến cho người không khỏi xao xuyến trong lòng. ...diendanlequidon.com.....
Làm như ly rượu vừa mới phát huy tác dụng, lúc này, Đoan Mộc Minh mặt đỏ dị thường, nghiêng dựa vào trên sô pha, dưới ánh đèn lờ mờ, tản ra cánh môi mềm mại sáng bóng làm cho người ta hung hăng muốn cắn lên một ngụm .
Vung tay lên, Đoan Mộc Minh làm ra một cử chỉ xin cứ tự nhiên.
Nhất thời, đã nhìn thấy Hỏa Hoan hơi ngửa đầu đem trọn ly rượu uống hết xuống, "Tôi uống cạn sạch, hiện tại đến phiên anh." Đem cái ly đảo lại, xác nhận bên trong không có một giọt rượu chảy ra, cô đem cái ly thả lại trên bàn. ...diendanlequidon.com.....
"Tôi hiện tại liền cởi sạch, được không?" Nhìn cô, Đoan Mộc Minh trong con ngươi như có một tầng sương mù, đem tây trang áo khoác cởi ra sau đó mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lòng.
"Ngừng, người phạm quy cũng tính là thua nha." Ngón tay mảnh khảnh ở ngực anh như có ý vừa tựa như vô ý vẽ lên vòng tròn, nơi tiếp xúc qua, cùng dấy lên từng ngọn lửa thật nhỏ. ...diendanlequidon.com.....
Đúng lúc này, trong đại sảnh dưới lầu chợt bộc phát ra một tràng thanh âm vỗ tay như sấm rền, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Hỏa Hoan không khỏi nở nụ cười.
"Còn muốn tiếp tục uống sao?" Chủ động đưa lên môi, cô bưng lên ly rượu tràn đầy tiến tới môi của anh, "Này cạn. . . . . . Tôi đút anh, thế nào?"
Khóe môi dâng lên một chút loáng thoáng cười, Đoan Mộc Minh liền ở tay cô uống xong một miệng lớn, ngay tại thời điểm cô âm thầm đắc ý, mạnh mẽ đỡ lấy mặt của cô, khoảnh khắc cô thất thần đem rượu mớm vào trong miệng của cô.
"Đây mới gọi là đút , biết không?"
|