Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
|
|
Chương 10 : Nghi hoặc
Cô cười quyến rũ, nắm miệng của anh, Hỏa Hoan đem ly rượu toàn bộ uống xuống, đem cái ly thả lại trên bàn, cô chậm rãi đứng lên. . .diendanlequidon.....
Lúc này dưới lầu đã là phi thường náo nhiệt, nhưng cái kia kích động lòng người vẫn không có đến.
"Tới phiên cô" nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ từ phía sau ôm cô, tay như con rắn mềm mại vỗ về vòng eo, ánh mắt càng thêm mê ly, hai bàn tay to xuyên thấu qua áo ngực mỏng chậm rãi xoa nắn, "** khổ ngắn, chúng ta không làm là không phải sống uổng thời gian rồi?"
Một lớp sóng, một lớp sóng nhiệt khí thổi hướng bờ tai của cô, cắn cắn thùy tai mẫn cảm , Đoan Mộc Minh khóe miệng gợi lên một chút tà mị cười, "Hỏa Hoan, Tiểu Hoan. . . . . ." . .diendanlequidon.....
Cái loại thanh âm xấp xỉ nỉ non này, nghe được trong lỗ tai Hỏa Hoan lại làm cho cô cả người không khỏi rùng mình một cái, xoay người, cô nhẹ nhàng ôm hông của anh, đầu nhỏ không ngừng ở trong lòng ngực của anh cọ tới cọ lui, một bàn tay để trống từ trong túi tiền lấy ra một cây son môi.
"Tôi muốn đi trang điểm một chút, anh muốn cùng đi sao?" Tránh khỏi ngực của anh, xoay người một cái, Hỏa Hoan"Khanh khách ~~~" nở nụ cười, không đợi anh nói chuyện, liền đóng lại cửa phòng rửa mặt.
Dùng sức quơ quơ đầu, Đoan Mộc Minh lại rót xuống một chén nước, tuy rằng Uy kỵ sĩ là rượu mạnh, nhưng hai ly không thành vấn đề, cũng không biết vì sao, anh cảm thấy đầu óc hỗn loạn , vỗ về cái trán, anh thở ra một hơi thật dài. . .diendanlequidon.....
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Ôn nhu nắm bắt bờ vai của anh, Hỏa Hoan ngồi xuống trên đùi anh, trang điểm lại, cô đứng lên càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhất là xem môi đỏ bừng, nửa khép nửa mở , đặc hữu phong vận làm cho Đoan Mộc Minh nhìn choáng váng.
Nữ nhân anh gặp qua rất nhiều, trong đó cũng không thiếu mỹ nữ cực phẩm, nhưng giống cô như vậy , vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đôi khi, anh đều có một loại ảo giác, theo Hỏa Hoan ngẫu nhiên hiện lên trêu tức trong ánh mắt, anh cảm giác mình càng giống đồ chơi của cô.
Dừng ở anh, Hỏa Hoan thản nhiên cười, vòng ở cổ của anh, chủ động hôn lên môi của anh. . .diendanlequidon.....
Đều nói nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa, mà cử động của cô còn lại là nháy mắt liền trạc phá tầng sa kia.
Như đã bị cổ vũ bình thường, Đoan Mộc Minh hung hăng hôn lên môi của cô, gắn bó cọ sát lẫn nhau , y phục của anh dĩ nhiên cởi ra .
Mở to hai mắt, Hỏa Hoan lẳng lặng nhìn anh, xem ra vô cùng tinh xảo, trên mặt một chút dấu vết dục vọng đều không có. . .diendanlequidon.....
"Ngoan, hảo hảo hưởng thụ đi." Khi anh trên trán hôn xuống một cái hôn nhẹ nhàng , Hỏa Hoan vẻ mặt diêm dúa lẳng lơ nở nụ cười.
Nằm nghiêng ở trên sô pha, trên mặt Đoan Mộc Minh lại xuất hiện một loại biểu tình rất kỳ quái , đó là một loại biểu tình ở cực hạn vui thích sắp đi lên đỉnh núi, cả người không ngừng run rẩy , kèm theo một đạo thống khổ lại hưng phấn gầm nhẹ, trong rạp to như vậy nhất thời yên tĩnh trở lại. . .diendanlequidon.....
Đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, Hỏa Hoan lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, lúc này, đêm khuya tối hương diễm một màn rốt cục xuất hiện. . .
|
Chương 11: Kinh hỉ
Trên khán đài ngọn đèn mê ly phát sáng như sương mù mộng ảo, lượn lờ ở trong sương mù, vài bóng dáng cô gái mặc áo quần mỏng manh đang bước đi tiêu sái trên võ đài, nơi đi qua, từng làn gió mang hương thơm kéo tới.
Dưới khán đài mọi người đang đánh trống reo hò đều giống như vừa được bơm thêm máu gà càng hưng phấn hơn, xoa tay, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Đứng ở cửa sổ ghế lô lầu hai, Hỏa Hoan thản nhiên nở nụ cười, chậm rãi xoay người, trên xô pha phía sau đã trống không còn vật gì.
"Chuẩn bị thế nào?" Khẽ nâng cổ áo của mình, nụ cười của cô càng thêm đường hoàng.
"Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, cô chờ kinh hỉ đi." Bộ đàm đặt bên tai truyền đến một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
Dưới đài sau khi các mĩ nữ nóng bỏng nhảy xong, cảm xúc của mọi người đã tăng vọt, nhưng vào lúc này, tất cả ngọn đèn nháy mắt vụt tắt, chỉ chừa lại một chùm đèn ở trung tâm võ đài, đám người sau thời gian xôn xao ngắn ngủi bỗng im lặng như chết.
Tiết mục múa khoe thân này vẫn luôn là tiết mục được giữ lại, mỗi buổi tối đều có một kinh hỉ khác nhau.
Đột nhiên, âm nhạc tăng lên từng tiếng trống dồn dập, từng tiếng, từng tiếng đều khiến cho mỗi người không nhịn được càng hưng phấn hơn, mỗi người đều nín thở tập trung, sợ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ màn phấn khích nào đó.
Chợt đột nhiên, một dải băng màu xanh từ trên không hạ xuống, theo dải băng hạ xuống còn có một vật thể được một tầng lụa mỏng bao quanh, không, hẳn là một người.
Trong nháy mắt, mấy trăm con mắt đều nhìn chằm chằm vào đó, ngọn đèn đã từ từ tắt dần, cho đến khi không vòn chút ánh sáng nào.
Hiện trường ngay đến tiếng nhạc cũng không có.
Yên tĩnh như chết, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của người cũng không nghe được.
Lầu hai ngồi ở ghế lô này, Diệp Toàn nhìn tất cả mà hoàn toàn không hiểu gì, chỗ này múa khoe thân luôn là một tiết mục được giữ lại để kéo khách, nhưng mà hôm nay. . . . . . Tựa hồ thật là kì lạ.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc lại mạnh mẽ vang lên, ngọn đèn theo bốn phương tám hướng chiếu xuống một chỗ, trên võ đài đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khác, tơ màu tím đung đưa, chiếu lên hình ảnh bên trong thay đổi càng khoa trương.
"Các bằng hữu thân ái, cho chúng ta nhìn xem đêm nay vương tử ngủ say sẽ là ai đâu? Hắn đồng thời là ai diễm ngộ gặp được?Kính thỉnh chờ xem."
Màn che chậm rãi hạ xuống, sáu cô gái mang áo quần không thể ít hơn nữa, mà nằm ở giữa kia là một người chỉ che mỗi bộ vị.
"Wow, kiếm được rồi."
"Là hắn, Đoan Mộc Minh, là kim vương lão ngũ có giá trị nhất trong thành phố này."
Trong đám người đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng hét chói tai, chỉ liếc mắt một cái, trên mặt Diệp Toàn hoàn toàn không còn giọt máu nào, xoay người, hắn nhanh chóng lao xuống lầu.
Bên tai truyền đến tiếng huyên náo làm cho Đoan Mộc Minh khó chịu nhăn mày lại, chậm rãi mở to mắt, trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy máu cả người xông lên hết trên đầu.
Lịch sử, thế nhưng lập lại đầy kinh hãi.
|
Chương 12: Tôi nghĩ anh thích kinh hỉ như vậy
"Hỏa Hoan" hắn nghiến răng nghiến lợi hô lên hai chữ này, cho dù có tiếng huyên náo ở bên trong, thanh âm của hắn vẫn như cũ truyền vào trong tai mỗi người ở đây. ....diendanlequidon.....
Đứng ở phía sau đài, Hỏa Hoan không khỏi đánh một cái rùng mình, nhìn thoáng qua tiểu khả ái trên người, nhẹ nhàng chiếc váy ngắn căn bản là không che được mông, cô thật sâu thở ra một hơi.
"Cô xác định cứ ra ngoài như vậy? Đừng quên, cô đã bại lộ trong tầm mắt mọi người , đừng nói tôi không nhắc nhở cô trước." Một người đàn ông tao nhã bên cạnh cô, nhẹ nhàng đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, mắt nhìn về phía cô đầy dịu dàng, nhưng là trong mắt chợt xuất hiện một tia dò xét. ....diendanlequidon.....
"Tôi biết, càng như vậy chơi mới càng vui không phải sao?" Nắm thật chặt y phục trên người, thật sâu hít vào một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra, Hỏa Hoan khẽ giơ tay, sau đó chậm rãi hướng trên đài đi đến.
"Hỏa Hoan, cô một ngày nào đó sẽ vì trò chơi của mình mà kéo cả cô vào trò chơi." Nười đàn ông lẩm bẩm nói, nhưng không biết nhưng lời này thật sự sẽ đi theo Hỏa Hoan trong cả cuộc đời cô.
Ngọn đèn lại dần tối đi, thừa dịp ánh sáng tối đi, thời điểm Đoan Mộc Minh vừa định đứng dậy, thình lình một người đi ra từ phía sau ôm lấy hắn.
"Hỏa Hoan, tôi sẽ không bỏ qua cô." Nghe thấy mùi hương quen thuộc, Đoan Mộc Minh hung tợn nói, chợt xoay người đem cô giam trước ngực, nhất thời nhìn thấy một tấm lụa xanh biếc trên thân thể bay bổng rồi rớt xuống sàn. ....diendanlequidon.....
"Làm sao vậy? Tức giận? Tôi nghĩ anh sẽ thích kinh hỉ như vậy." Vòng ở cổ của hắn, Hỏa Hoan chủ động đưa lên môi thơm.
Mùi nước hoa mê hoặc vẫn còn vương lại nơi đó, hết thảy tình cảm giống như quay lại thời điểm trước đó, vừa đúng thời điểm. ....diendanlequidon.....
Một phen chế trụ bờ eo của cô, Đoan Mộc Minh hung hăng cắn một chút môi của cô, không thể tin người luôn đùa giỡn ngườ khác như hắn, sẽ có một ngày bị một con nhóc đùa giỡn .
"Cô nói tôi nên trừng phát cô như thế nào? Vật nhỏ không nghe lời." Bốn phía sương mù lại được mở ra, giống như tiên cảnh trong truyện cổ tích Elise, như ẩn như hiện dưới ánh đèn, Đoan Mộc Minh giống như là một con báo Châu Mỹ, cao quý mà tao nhã, nhưng là cao quý tao nhã như thế nào con báo cũng cuối cùng là con báo , sẽ luôn tràn ngập tính công kích.
Thở ra một chút khí như hoa lan, Hỏa Hoan cúi đầu nở nụ cười, trong một khắc khi ngọn đèn dập tắt, cô giống như một con cá bơi lội từ trong ngực hắn thoát ra. ....diendanlequidon.....
"Hỏa Hoan" Đột nhiên xoay người, hắn rất nhanh đi tới hậu trường, tiếp nhận quần áo từ trên người thuộc hạ tùy ý mặc lên người, trên mặt nho nhã tuấn mĩ lại xanh mét, tại trên địa bàn của chính mình, hắn thế nhưng nhiều lần lại bị một tiểu nha đầu trêu đùa, lời này nếu truyền đi, hắn quả thực cũng không cần sống. ....diendanlequidon.....
"Lần này lại là sao lại thế này? Phiền toái cậu lần sau nếu như có hành động bất ngờ nào có thể đánh tiếng trước cho tôi được không? Trái tim của tôi không tốt, sợ không chịu nổi." Vẻ mặt Diệp Toàn đầy bất đắc dĩ nhìn hắn, da đầu từng đợt run lên, hắn cũng không quên mình buổi trưa đã ở Đoan Mộc Gia cam đoan....diendanlequidon.....
"Đào sâu ba thước, nhất định phải đào ra Hỏa Hoan."
|
Chương 13: Tôi không nhớ rõ bộ dáng của anh ta
Bầu trời đầy sao chiếu rọi xuống, gió đêm từ từ thổi, ở trong đêm khuya không có một bóng người trên đường cái, có hai người nắm tay nhau đang chạy giống như kẻ điên, nơi đi qua, để lại tiếng cười liên tiếp không ngừng. ....diendanlequidon.....
Rốt cục, ở trong công viên trước một chiếc ghế dài, bọn họ ngừng lại, theo sau Hỏa Hoan không bận tâm đến hình tượng của mình ngồi phịch trên ghế.
"Doãn ca ca, em mệt chết đi được." Cô từng ngụm từng ngụm thở phì phò, môi đỏ mọng khẽ mở, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
"Đêm nay chơi vui sao?" Nhìn sợi tóc rủ xuống trước trán cô, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Chơi vui, đùa giỡn người khác cảm giác thật sự là quá tốt." Gối lên trên đùi của anh, nhìn bầu trời đầy sao, trên mặt Hỏa Hoan hiện lên ý cười, trong đôi mắt sáng như ngôi sao kia lộ ra chút thần thái khác thường. ....diendanlequidon.....
Nhìn cô, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, "Hỏa Hoan, về sau không được lại quấy rối náo loạn như vậy nữa, biết không?" Lấy tay gạt đi sợi tóc dính trên trán cô đi, trong miệng lại không tiếng động thở dài một hơi.
Không biết từ khi nào, tiểu oa nhi tinh quái kia đã trưởng thành nên bộ dáng hiện tại, thời điểm nhìn cô, thế nhưng thường thất thần. ....diendanlequidon.....
"Đã biết, Doãn ca ca." An tâm nằm ở trong ngực của anh, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, không một chút chú ý tới người đàn ông thần sắc ngày càng u ám kia không thể khống chế tiếng ho nhẹ....diendanlequidon.....
Ho nhẹ hai tiếng, Doãn Mặc thật sâu hít vào thở ra một hơi, "Hỏa Hoan, Hỏa Tự ngày kia sẽ trở về đây."
"Ca ca muốn trở về rồi? Thật vậy chăng?" Hỏa Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, vui mừng ngắn ngủi qua đi, lại hé ra khuôn mặt nhất thời xụ xuống, "Doãn ca ca, không phải anh đã nói với ca ca cái gì chứ?" ....diendanlequidon.....
"Không có a, từ nhỏ đến lớn, Doãn ca ca khi nào thì bán đứng em." Điểm điểm cái mũi của cô, Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười.
"Vậy là tốt rồi, em vậy yên tâm rồi, anh nói ca ca lần này sẽ ở bao lâu đây?" Chớp một đôi mắt to, Hỏa Hoan lẳng lặng yên nhìn bầu trời đêm, cố gắng nhớ lại bộ dáng Hỏa Tự trong đầu, nhưng là nửa ngày sau cô lại lắc đầu cười khổ.
"Làm sao vậy? Yên tâm đi, có Doãn ca ca ở đây, Hỏa Tự sẽ không đem em làm gì đâu." Nghĩ đến cô là lo lắng trở về bị xử phạt, Doãn Mặc vội vàng ra tiếng an ủi nàng.
"Không phải, em đang suy nghĩ không biết ca ca lớn lên bộ dáng như thế nào nữa, em một chút ấn tượng đều không có, Doãn ca ca, anh nói cho em biết có phải ca ca cũng không nhớ đến bộ dáng của em là gì nữa rồi?"
"Đứa ngốc, làm sao có thể? Em là em gái mà hắn yêu thương nhất." Doãn Mặc nhẹ nói nói, cho dù Hỏa Tự không ở bên cô, nhưng là hắn biết Hỏa Tự cho đến giờ vẫn không giảm chút yêu thương nào đối với cô, thậm chí sớm đã theo năm tháng tiến sâu vào trong cốt tủy, sáp nhập vào trong máu. ....diendanlequidon.....
"Nhưng anh ấy cũng không đến thăm em?" Chu miệng lên, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang xụ xuống.
"Hỏa Tự nói, lần này về sẽ không đi nữa, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em, được không?" Nhìn cô khổ sở, lòng mình thế nhưng cũng không hiểu sẽ đau nhói.
"Thật sự?" ....diendanlequidon.....
"Đương nhiên."
|
Chương 14: Qúa tổn hại thuần phong mĩ tục
Trong buổi tối này, sắc mặt Đoan Mộc Minh đều là màu đỏ tím, anh dám khẳng định đây hết thảy đều là có người thiết kế trước, hơn nữa người này rất quen thuộc anh, hơn nữa còn rất quen thuộc người nơi này. ....diendanlequidon....
"Điều tra tất cả máy camera theo dõi, nhất là theo dõi ở đường đi tới hậu trường." Anh lúc này đã lại bộ dáng tây trang chỉnh tề, nhưng là khuôn mặt hằng năm nở nụ cười nay lại tràn đầy lạnh lùng.
"Không cần nhìn, tôi đã sớm điều tra rồi, thật là không phát hiện ra, chính là ——" nói tới đây, Diệp Toàn muốn nói lại thôi. ....diendanlequidon....
"Ấp a ấp úng, nói." Mở trừng hai mắt, Đoan Mộc Minh ngửa đầu rót rượu vào ly, vốn là đang chóng mặt, lúc này vẻ mặt càng mơ hồ.
"Tôi nghe người ta nói, Doãn Mặc đã trở lại, hơn nữa có tin tức nói, Hỏa Tự cũng sắp trở về." Diệp Toàn thản nhiên nói, hôm nay ở đây gió thổi mây phun, Doãn Mặc cùng Hỏa Tự đột nhiên trở về, chắc hai nhà hắc bạch sẽ nổi lên một trận sóng to gió lớn. ....diendanlequidon....
Nhưng là lúc này đây, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, hết thảy cũng không thể biết trước.
"Ý của cậu là nói, chuyện đêm nay cùng Doãn Mặc có quan hệ?" Đoan Mộc Minh mày nhíu lại, nếu quả thật là tiểu tử đó làm, anh ——
Vừa nghĩ tới, Doãn Mặc có lẽ đang trốn ở gốc nào đó nhìn anh xấu mặt, Đoan Mộc Minh đã cảm thấy tức giận không có chỗ phát, trong lòng dây cung đang căng đột nhiên đứt phựt một tiếng. ....diendanlequidon....
"Đây chỉ là phỏng đoán, không thể nào chứng minh thật." Diệp Toàn nhẹ giọng nói, dù sao bắt trộm phải có tang chứng, bắt kẻ thông dâm phải có bằng chứng, lúc này không có bất kỳ chứng cớ nào, hết thảy đều chỉ có thể xem như phỏng đoán.
"Trước mắt anh ta ở nơi nào?" Lại rót một ly rượu, Đoan Mộc Minh vẻ mặt phiền chán nói, xem ra năm nay anh nghĩ muốn an an ổn ổn là không có khả năng. ....diendanlequidon....
"Không biết, phái người đi đến nay cũng chưa có tin tức trở về." Tựa tại trước bàn, Diệp Toàn vẻ mặt dày nói, đánh một cái ngáp thật dài, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Đi dò tra anh ta và Hỏa Hoan có quan hệ gì không?" Dùng sức khịt khịt mũi, Đoan Mộc Minh tựa hồ nghe thấy được vị của một loại âm mưu.
"Điều tra rồi, bọn họ chẳng qua là cùng lớn lên ở một cô nhi viện, cái khác, hoàn toàn không biết gì cả, hình như không có gì liên hệ máu mủ gì." Nói xong, Diệp Toàn lại đánh một cái ngáp, "Được rồi, chuyện còn lại chính cậu nghĩ đi, tôi đi ngủ trước." Nói xong, anh chậm rãi đi tới phía cửa, đang kéo cửa đột nhiên quay đầu lại. ....diendanlequidon....
"Còn có cái kia? Hôm nay cậu xem con nhóc tôi đưa đến trong phòng cậu, về phần chuyện còn lại làm như thế nào, không cần tôi dạy cho cậu đi, còn có, trăm ngàn không cần lại lấy tạo hình như vậy xuất hiện, quá hủy hoại thuần phong mĩ tục, thật sự."
"Cậu. . . . . ." Đoan Mộc Minh nhất thời chán nản, ngay sau đó, đã nhìn thấy một cái ly từ không trung bay tới cái cửa, bịch một tiếng, đụng phải trên ván cửa phát ra một âm thanh thanh thúy. ....diendanlequidon....
"Hỏa Hoan, tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô." Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cả đời này, anh và cô đã kết thù rồi, Nhị thiếu luôn luôn hô mưa gọi gió làm sao lại để cho một con nhóc đùa giỡn trong tay, cho dù là em gái của Hỏa Tự cũng không được.
Đúng lúc này, đang mửi mùi thơm của mì ăn liền Hỏa Hoan đột nhiên thình lình hắt xì một cái, dùng sức hít mũi, cô tiếp tục chăm chú vào bát mì ăn liền.
|