Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 513: Tớ biết cậu còn yêu tớ 5
Editor: Quỳnh Nguyễn Đôi mắt Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm Cố Ninh Thư, thanh âm chát chát nói: "Nếu quyết định chia tay, vậy giữ lại cũng vô dụng, nếu thứ này không có bất luận cái tác dụng gì, tớ ném cậu quản được sao." "..." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn cô một hồi lâu, rốt cục thu tay, khẽ thở dài nói: "Cậu muốn ném liền ném đi." Chẳng qua tớ lại tìm một lần là được. Trình Thi Đồng nhìn anh vẻ mặt bất đắc dĩ, lại như là biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, chần chờ một phen cô phẫn nộ bọc cái vòng tay vào trong túi mình, rầu rĩ không vui mừng mà nói: "Dựa vào cái gì cậu để cho tớ ném tớ liền ném a, tớ liền không ném, tớ muốn giữ lại tặng cho bạn trai kế nhiệm." "..." Cố Ninh Thư vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô. Trình Thi Đồng tiếp tục hung hăng trừng anh, sau đó một lần nữa đưa tay nói: "Vừa rồi tớ đã quên, còn có vòng cổ tình lữ tớ tặng cho cậu, cũng trả lại cho tớ!! Nếu muốn chia tay liền chia sạch sẽ." Cố Ninh Thư giật mình, đầu ngón tay theo bản năng đụng chạm vòng cổ treo ở ngực mình một phen, không hề động. Sợi dây chuyền kia thực ra là một cái cá voi nhỏ béo ụt ịt, trên bụng cá voi có khắc một cái chữ "Đồng". Cái này Trình Thi Đồng cũng có một, trên bụng cá voi nhỏ kia có khắc một cái chữ "Thư". Anh còn nhớ rõ lúc ấy Trình Thi Đồng đem hai vòng cổ cá voi nhỏ đặt cùng một chỗ, cười hì hì hướng tới anh nói: "Cố Ninh Thư, cậu xem, hai cái tên chúng ta hợp lại cùng một chỗ chính là "Thư đồng" a, chờ sau này chúng ta kết hôn, có đứa bé, liền đặt nhũ danh gọi Tiểu Thư Đồng như thế nào??" Đứa nhỏ a... Nếu như sau này hai người bọn họ có thể có đứa con mà nói, rốt cuộc sẽ giống nhiều một chút hay là sẽ giống anh nhiều một chút?? "Cậu phát ngốc cái gì a??" Thanh âm Trình Thi Đồng thanh thúy đem suy nghĩ của anh kéo về trong hiện thực, anh nhìn tay mảnh khảnh của Trình Thi Đồng trước mắt, nhịn không được cười khổ một cái nói: "Không phải vẫn còn không có sao?" " Không phải vẫn còn không có!" Trình Thi Đồng cực kì nghiêm túc trả lời. "Không thể tặng cho tớ làm kỷ niệm??" Thanh âm Cố Ninh Thư rất thấp, thấp gần như cầu xin. Trình Thi Đồng nheo mắt lại nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Cậu đều đã thích người khác, còn giữ vòng cổ tớ tặng làm gì, cậu đi với người trong lòng cùng một chỗ a, cô sẽ đưa một vòng cổ mới cho cậu, hơn nữa, cậu sẽ không sợ tiếp tục mang theo vòng cổ tớ đưa chọc người ta mất hứng sao??" Cố Ninh Thư nhìn cô vẻ mặt không buông tha, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nói không ra lời. Hai người bọn họ liền cùng nhìn nhau như vậy, người nào cũng không nói. Sau một lúc lâu Cố Ninh Thư rốt cục bại trận, cười khổ nói: "Cậu biết rõ rành rành tớ sẽ không...." "Tớ đương nhiên biết." Trình Thi Đồng nhíu mày, để tay mình xuống, vẻ mặt oán giận hướng tới anh nói: "Cầu xin cậu, cậu muốn chia tay cũng tìm cái lý do đáng tin một chút, cái gì "Tớ thích người khác", căn bản là không thích hợp với cậu, có được hay không??" "Uh`m." Cố Ninh Thư cúi đầu lên tiếng. "Uh`m đầu cậu a!!" Hai tay Trình Thi Đồng ôm ấp ở trước ngực, vẻ mặt không nói gì nhìn anh nói: "Thành thật khai báo, có phải gần đây cuộc sống gia đình tạm ổn quá hạnh phúc hay không, cậu cần phải tìm chút mất hứng mới được??"
|
Chương 514: Tớ biết cậu còn yêu tớ 6
Editor: Quỳnh Nguyễn " Không phải." Cố Ninh Thư cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc chốc lát, sau đó tiếp tục nói: "Tớ cực kỳ nghiêm túc nói chia tay." Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Vì sao??" Bông tuyết trên trời yên lặng bay, một mảnh hai mảnh bông tuyết trong suốt rơi vào trên đầu hai người bọn họ, bất quá chốc lát liền hình thành mũ màu trắng trên đỉnh đầu. Cố Ninh Thư đưa tay nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi vào trên tóc Trình Thi Đồng, chần chờ một phen, sau đó thở dài nói: "Thực xin lỗi, Đồng Đồng, kỳ thật... Năm nay nghỉ đông tớ còn là muốn đi Bắc Kinh." "Đi Bắc Kinh??" Trình Thi Đồng nhất thời chợt ngẩn ra, trong đầu theo bản năng liên tưởng đến chuyện lần trước anh đi Bắc Kinh xem bệnh, "Là bệnh tình của cậu...." "Uh`m." Cố Ninh Thư hướng tới cô lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm trầm thấp nói: "Mặc dù lần trước đi Bắc Kinh, nói là cơ bản không có gì đáng ngại, nhưng mà một thời gian trước không biết vì sao đột nhiên bắt đầu không hiểu ra sao chảy máy mũi, hơn nữa một khi bắt đầu chảy liền căn bản dừng lại không được." Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bác sĩ bên này nói.... Có lẽ lần trước trị liệu cũng không có hoàn toàn, bây giờ lại đi Bắc Kinh, nguy hiểm sẽ cao hơn so với lần trước rất nhiều, bệnh tình tăng thêm mà nói, sẽ không chỉ là phương pháp truyền máu như vậy có thể giải quyết, có lẽ cần sử dụng cái gì ước số chưng lọc thuốc, mỗi mười hai giờ sử dụng một lần, cho nên..." Cố Ninh Thư cười khổ một cái, hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Nếu không thuận lợi mà nói... Sau này tớ đều phải nán lại ở trong bệnh viện thời gian dài rồi." "..." Trình Thi Đồng có chút khiếp sợ nhìn anh, sau một lúc lâu không nói gì. Mặc dù trước kia cô đã từng nghĩ tới sẽ là tình hình như vậy, nhưng mà lúc những lời này thật sự từ miệng Cố Ninh Thư nói ra, cô vẫn lại là cảm thấy khó có thể tiếp thu. Bệnh tình tăng thêm... Thời gian dài nán lại ở trong bệnh viện... Vậy ý tứ kia nói là... Anh có lẽ sẽ... Trình Thi Đồng nhìn anh, một cái miệng đỏ hồng mở mở, lại không biết nên nói cái gì đó. "Cho nên..." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đột nhiên vươn tay đi ra, đem đầu Trình Thi Đồng ôn nhu ấn trong lồng ngực mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên đầu cô nói: "Chúng ta vẫn là chia tay đi, có lẽ bây giờ cậu sẽ khổ sở sẽ bị làm đau lòng, nhưng mà chung quy đến ngày nào đó cho cậu tan nát cõi lòng vẫn tốt hơn. Động tác Trình Thi Đồng có chút cứng ngắc dựa vào trong lòng Cố Ninh Thư. Vẫn là mùi cô quen thuộc chỉ là khí lạnh trên áo khoác anh làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ. Cô chưa từng có nghĩ tới, người làm bạn bên cạnh mình này có lẽ sẽ chết... Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm giác thì ra hai chữ tử vong này cách chính mình gần như vậy. "Đồng Đồng, cậu phải cố gắng." Cô nghe được thanh âm Cố Ninh Thư ôn nhuận dễ nghe từ trên đỉnh đầu mình truyền đến, "Nếu thật sự có một ngày như thế, tớ hi vọng cậu không cần khổ sở, cậu nhất định phải sống tốt, còn vui vẻ hơn bây giờ...." Cố Ninh Thư còn không có nói xong hoàn toàn, tiếng chuông di động của anh lại vang lên. Anh cúi đầu, lấy điện thoại cầm tay từ trong túi áo ra, Trình Thi Đồng nhìn, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện vẫn là ba anh gọi. "Uy, ba ba." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, đè xuống nút nghe. "Vâng con ra đây, biết rõ."
|
Chương 515: Tớ biết cậu còn yêu tớ 7
Editor: Quỳnh Nguyễn Trình Thi Đồng nghe được anh cúi đầu hướng tới bên kia điện thoại nói mấy câu gì, sau đó liền cúp điện thoại. "Đồng Đồng, tớ phải đi." Ngón tay Cố Ninh Thư thon dài nhẹ nhàng vỗ về tóc mềm mại của cô. Có lẽ, bây giờ, chính là lúc bọn họ gặp mặt một lần cuối cùng. Mặc dù cực kỳ không nỡ. Nhưng... Cố Ninh Thư cúi đầu, khẽ hôn một cái trên cánh môi hồng nhuận, sau đó kéo ra khoảng cách hai người, cười cười nói: "Tạm biệt." Anh nói xong hai chữ này liền mang ghế, xoay người hướng tới phòng học đi qua. Trình Thi Đồng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ như cũ, nhìn bóng lưng anh gầy dần dần đi xa, nước mắt nháy mắt liền chảy ra. Vì sao sẽ như vậy?? Rõ ràng ngày hôm qua toàn bộ cũng khỏe, vì sao mới một ngày, sẽ biến thành như vậy?? Cố Ninh Thư, cậu thật sự nói đi là đi, đều đã không quay đầu lại nhìn tớ sao?? Cậu quay đầu nhìn tớ một chút a, dù cho chỉ có một chút... Trình Thi Đồng giữa một mảnh nước mắt mơ hồ, nhìn bóng dáng Cố Ninh Thư dần dần biến mất cuối hành lang. Anh vậy mà thật sự, một chút cũng không có quay đầu. Gió lạnh gào rít pha lẫn bông tuyết, thổi qua đôi má cô, Trình Thi Đồng đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, rất nhanh hướng tới phòng học chạy tới. Bên trong phòng học, các học sinh trên cơ bản đều đã đi không sai biệt lắm, chỉ có Tiểu Thỏ còn đang ngồi ở trên ghế vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa chờ Trình Chi Ngôn xử lý xong công việc cùng nhau về nhà. Trình Thi Đồng thở hồng hộc chạy vào phòng học, nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ lẻ loi bên trong phòng học, hơi run sợ một phen, sau đó thất hồn lạc phách hỏi: "Tiểu Thỏ, Cố Ninh Thư đâu??" "A?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, thuận tay kéo rớt một cái tai nghe nhét ở trong lỗ tai, trong mắt kỳ quái nhìn Trình Thi Đồng nói: "Vừa rồi cậu ấy đem ghế về lớp học sau đó mang theo cặp sách liền đi, như thế nào, hai ngươi không có hẹn cùng nhau tan học sao?" "... Không có." Trình Thi Đồng ngơ ngác ngồi xuống trên chỗ ngồi của mình, mắt nhìn trên bàn còn khắc tên hai người cô cùng Cố Ninh Thư, nhịn không được hốc mắt nóng lên. " Vậy nếu không cậu chờ một lát, cùng tớ còn có Trình Chi Ngôn cùng nhau đi." Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhét tai nghe vừa rồi mình kéo rớt vào trong lỗ tai Trình Thi Đồng nói: "Chúng ta cùng nhau nghe một lát trước đi." Trong tai nghe, một bản trữ tình chậm rãi chảy theo dòng ra ngoài, thanh âm thiếu nữ ngọt ngào thanh thúy mang theo một chút bi thương chui vào màng tai của cô: "Cho tới bây giờ không nghĩ tới, không thể lại cùng ngươi dắt tay, lúc ủy khuất không có ngươi cùng ta đau, toàn bộ đều là ta quá mức kiêu căng, nghĩ đến ngươi sẽ biết, vẫn đã quên nói, ta có nhiều cảm động. Ta biết ngươi vẫn yêu ta, mặc dù lý do chúng ta tách ra đều đã tiếp thu, ngươi có biết ta sẽ có bao nhiêu khổ sở, cho nên cho dù đến cuối cùng còn mỉm cười muốn ta cố lên, ta biết ngươi còn không bỏ xuống được ta, mới có thể lúc rời đi từ từ nhắm hai mắt không có quay đầu, trong lòng chúng ta đều biết lẫn nhau, thực ra yêu không ngừng...." Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy, mỗi một câu bài hát này, mỗi một nốt nhạc dường như đều là đang nói cô cùng Cố Ninh Thư. Nước mắt mới vừa thật không dễ dàng ngừng, nháy mắt lại lạch cạch lạch cạch nhỏ giọt rơi xuống. Tiểu Thỏ rốt cục nhận thấy được một chút không thích hợp, cô đưa tay dùng lực quay thân thể Trình Thi Đồng, nhìn cô nước mắt ràn rụa nhỏ giọt, kinh ngạc nói: "Đồng Đồng!? Cậu làm sao vậy, như thế nào đột nhiên khóc??"
|
Chương 516: Tớ biết cậu còn yêu tớ 8
Editor: Quỳnh Nguyễn "Tiểu Thỏ..." Trình Thi Đồng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, dùng lực hít hít cái mũi, đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, thanh âm ong ong hướng tới cô nói: "Tớ cùng Cố Ninh Thư... Chia tay rồi..." "Gì!?" Tiểu Thỏ sửng sốt, sau đó trong mắt không dám tin nhìn cô nói: "Cậu sẽ không... Nói đùa đi??" "Nhìn tớ như vậy, như là nói đùa sao..." Trình Thi Đồng hai mắt đẫm lệ nhìn cô, trong tai nghe tiếng hát lại vẫn đang không ngừng truyền ra, cô rốt cục nhịn không được đưa tay ôm chầm Tiểu Thỏ, vùi đầu trên bờ vai cô khóc ra. Tiểu Thỏ có chút chân tay luống cuống vỗ vỗ bờ vai cô, thanh âm sốt ruột nói: "Rốt cuộc sao lại thế này a, hai người các cậu ngày hôm qua không phải còn tốt à, không phải buổi sáng hai cậu còn tốt sao?" "Uh`m..." Trình Thi Đồng nằm ở trên vai Tiểu Thỏ mặc cho nước mắt nóng bỏng không ngừng rơi, nhưng mà đối mặt vấn đề Tiểu Thỏ cô vậy mà một chữ đều đã trả lời không được. Tiểu Thỏ có chút sốt ruột nhìn cô, đành phải không ngừng đưa tay vỗ vỗ cô. Cho tới nay, Trình Thi Đồng ở bên cô mà nói, quả thực chính là thần. Giá trị nhan sắc nghịch thiên, thành tích trùm, hiểu biết phong phú, gia cảnh tốt. Hoàn toàn chính là Nhất Bạch Phú Mỹ, mấu chốt người này còn nam nữ đều xơi, thấy mỹ nữ soái ca luôn luôn nhịn không được mắt lấp lánh, thậm chí một lần làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy, Cố Ninh Thư ở trong cảm nhận của cô cũng không có quan trọng như cô tưởng tượng. Mà giờ phút này, cô vậy mà ở trong lòng mình vì Cố Ninh Thư khóc đến giống như trẻ con mít ướt. Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt rồi. "Đừng khóc." Ngay tại lúc Tiểu Thỏ chân tay luống cuống một đạo thanh âm trong veo mà lạnh lùng vang lên trước cửa phòng học. Cô hướng tới trước phòng học nhìn qua, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đang cau mày đứng ở cửa nhìn hai người các cô. Trình Thi Đồng từ trên vai Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, hít hít cái mũi, thanh âm sa sa nói: "Chú nhỏ..." "Mấy ngày hôm trước cha mẹ Cố Ninh Thư tới trường học xin nghỉ bệnh cho cậu ấy rồi." Trình Chi Ngôn dọc theo lối đi nhỏ chậm rãi đi đến trước mặt Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hai người nói: "Cậu ta làm như vậy chỉ là không muốn liên lụy cháu." " Chú nhỏ, chú biết hai ta chia tay rồi hả??" Trình Thi Đồng nước mắt lưng tròng nhìn Trình Chi Ngôn hỏi. "Uh`m." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, thực ra chuyện chia tay này, vào mấy ngày trước Cố Ninh Thư sớm liền đi văn phòng của anh tìm anh, muốn hỏi ý kiến của anh. Nhưng mà anh chỉ là yên lặng ngồi nghe Cố Ninh Thư thao thao bất tuyệt nói xong lo lắng chính mình, cũng không có cho cậu bất luận cái ý kiến gì. Xem ra cuối cùng cậu vẫn là hạ quyết tâm phải chia tay. Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Trình Thi Đồng nói: "Khổ sở mà nói, khóc lập tức tốt, đừng khóc lâu lắm, cháu có biết cậu ta sẽ đau lòng." "Cháu biết..." Trình Thi Đồng dùng lực hít hít cái mũi, thanh âm ong ong nói: "Chỉ là cháu không thể tiếp thu, chúng ta liền chia tay như vậy rồi. Tình cảm giữa chúng ta cũng không bị thời gian đánh bại, cũng không bị tiền tài đánh bại, cũng không bị bên thứ ba đánh bại, lại vừa bởi vì một hồi bệnh liền chia tay. Chú nhỏ, cháu không cam lòng..." "Sinh Lão Bệnh Tử... Là chuyện người nào cũng không thể khống chế." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nhìn Trình Thi Đồng, thanh âm chậm rãi nói.
|
Chương 517: Tết âm lịch chính là lễ tình nhân
Editor: Quỳnh Nguyễn "Cháu biết... Cháu chính là trong lòng không dứt...." Trình Thi Đồng hít cái mũi, hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì rồi. "Ai..." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy, lấy cặp sách Tiểu Thỏ, lại tiếp nhận cặp sách Trình Thi Đồng nói: "Đi thôi, mang hai người đi ăn một bữa ăn ngon, nếu trong lòng vẫn còn không có thể khôi phục mà nói, vậy thì ăn hai suất." "Chú nhỏ..." Trình Thi Đồng nước mắt lưng tròng nhìn anh. "Đừng quá khổ sở, lần này đi Bắc Kinh cũng không nhất định chính là lành ít dữ nhiều, dù sao còn không có chẩn đoán chính xác cuối cùng, vẫn lại là có hi vọng, không phải sao??" Trình Chi Ngôn mang theo hai người các cô vừa hướng tới bên ngoài phòng học đi vừa thấp giọng nói: "Chỉ cần cậu ta còn sống, cái gọi là chia tay trong lúc đó của hai người các ngươi cũng chỉ là nói một chút mà thôi." Trình Thi Đồng nghe được anh nói như vậy, ánh mắt nháy mắt sáng lên. Đúng vậy a, chẳng qua phải đi Bắc Kinh lại chẩn đoán bệnh một phen, nói không chừng lại vẫn có hi vọng a, có lẽ chỉ là đơn thuần đổi mùa dẫn phát chảy máy mũi a... Nghĩ như vậy, tâm tình của cô nhất thời thoải mái không ít, Cố Ninh Thư còn chưa có chết a, cô ở chỗ này khóc cái gì!! "Đi, chú nhỏ, mang cháu đi ăn thịt nướng!!" Trình Thi Đồng hít hít cái mũi, đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, túm tay áo Trình Chi Ngôn liền vội vã đi ra ngoài. "..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, lúc này mới vài giây a, cô thì tốt rồi?? "Ăn đồ nướng??" Anh có chút buồn cười nhìn cô nói: "Vì sao?? Cái loại này bình thường không phải cháu ghét nhất sao?" "Bởi vì..." Trình Thi Đồng dừng bước, quay đầu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn Trình Chi Ngôn gằn từng chữ nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì mà một trận thiêu không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai lần." "..." Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhịn không được nhìn thoáng qua lẫn nhau, đây là cái lý luận gì a... "Không ăn no thì không có khí lực!!" Một giây trước Trình Thi Đồng còn khóc sướt mướt một giây sau đã vẻ mặt sáng láng, "Cháu quyết định, chờ hết năm cháu muốn đi Bắc Kinh tìm Cố Ninh Thư!" "..." Trình Chi Ngôn có chút đau đầu đỡ trán mình. Không phải đâu... Cháu gái này thật đúng là nghĩ đến một chiêu a..... Não của cô làm sao từ chia tay nhảy đến đi Bắc Kinh a... Không bằng chúng ta thương lượng một chút.... Cháu vẫn lại là trở lại bên trong bức tranh thương tâm muốn chết đi có được hay không... - - - - Tết âm lịch năm 2010 là ngày 14 tháng 2, mặc dù tết âm lịch chính là lễ tình nhân, nhưng đơn vị giống như bệnh viện vẫn là sắp xếp bác sĩ y tá ở lại trực ban, cho nên rất không may năm nay mẹ Tiểu Thỏ lại muốn ở bệnh viện ăn tết rồi. May mà loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, Tiểu Thỏ cũng sớm đã có kinh nghiệm và thói quen, dù sao đi theo một nhà Trình Chi Ngôn đón tết cô cũng không phải không có trải qua. Chẳng qua trước tết âm lịch năm nay mẹ Tiểu Thỏ vậy mà đặc biệt hỏi Tiểu Thỏ một phen là muốn đi theo nhà Trình Chi Ngôn ăn tết hay là đi theo nhà bác sĩ Từ ăn tết. Dù sao qua năm chờ xuân về hoa nở, mẹ Tiểu Thỏ cùng bác sĩ Từ liền muốn kết hôn, nếu sau này sẽ là người một nhà vậy trước tiên cùng nhau đón tết gì gì đó, cũng không có gì không ổn. Tiểu Thỏ chỉ là hơi chút sửng sốt, liền không chút do dự lựa chọn cùng nhà Trình Chi Ngôn ăn tết. Dù sao ông nội bà nội nhà Trình Chi Ngôn cô đã đi qua nhiều lần, theo chân bọn họ cũng đã sớm quen thuộc rồi.
|