Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 163: Lừa Gạt Vợ Của Anh
Cố Ninh Thư cũng ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng. "Tớ tớ tớ... Thư tình của tớ đâu?" Trình Thi Đồng thở hổn hển hướng tới Cố Ninh Thư lắp bắp hỏi. "Cất rồi." Cố Ninh Thư cực kỳ bình tĩnh trả lời. "Cậu cậu cậu...Cậu xem xong rồi?" "Xem xong rồi." "Vậy...Vậy có thể trả lại cho tớ không?" Một khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Thi Đồng nhăn lại, có chút xấu hổ hướng tới Cố Ninh Thư hỏi. "Uh'm?" Trong mắt Cố Ninh Thư nghi hoặc nhìn cô. "Là như vậy. . Tớ... Cầm đơn xin vào Đảng của anh đi, cái kia tớ lấy sai rồi...." Trình Thi Đồng bối rối tùy tiện suy nghĩ ra một lý do hướng tới Cố Ninh Thư nói. " Nhưng trên phong thư cậu đưa cho tớ viết tên của tớ?" " Là như thế này, không sai... Nhưng mà..." Trình Thi Đồng cảm thấy mình sắp khóc, tại sao thư tình tốt liền biến thành đơn xin vào Đảng a, sớm biết thế mình liền không nhờ Tiểu Thỏ viết thư tình giúp, quả nhiên không có thành ý mà nói liền sẽ gặp báo ứng a... "Tớ cảm thấy... Viết được... Rất khác biệt." Cố Ninh Thư cân nhắc một chút từ ngữ, hướng tới Trình Thi Đồng nở nụ cười một chút. Cái gì...? Trình Thi Đồng nhìn trên mặt Cố Ninh Thư chợt lóe lên tươi cười, cả người đều đã ngây ngẩn. Sau một lúc lâu cô ấy đưa tay xoa xoa hai mắt của mình, lại hướng tới Cố Ninh Thư nhìn. Mới vừa rồi cô không có nhìn lầm đi? Cô giống như nhìn thấy Cố Ninh Thư nở nụ cười một chút a? Ngay tại thời điểm cô ấy ngẩn người Tiểu Thỏ cũng đã chạy về phòng học, cô nhìn Trình Thi Đồng đứng ở trước mặt Cố Ninh Thư, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong lòng nhịn không được hô to một câu nguy rồi... Cái anh nước chanh gia hỏa kia, đây không phải là phá hoại mối tình đầu của Đồng Đồng... Ách không... Mối tình năm sáu bảy tám sao? Ngay tại thời điểm Tiểu Thỏ ngầm oán thầm, Cố Ninh Thư tiếp tục hướng tới Trình Thi Đồng bình tĩnh nói: "Tớ suy xét một chút." "A?" Trình Thi Đồng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu không phản ứng kịp. Thời điểm Tiểu Thỏ nghe thế cũng ngớ ra một chút, ý tứ này là...? Có hi vọng? Cô quay đầu nhìn nhìn Trình Thi Đồng bên cạnh, thời điểm đang định tiếp tục nói thì trong phòng học bắt đầu có bạn học lục tục đi vào. Trình Thi Đồng mím môi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư đã bắt đầu nghiêm túc xem sách giáo khoa, xoay người ngồi xuống trên vị trí chính mình. ---- Thời điểm tan học Trình Thi Đồng nói cái gì cũng cứ túm cánh tay Tiểu Thỏ không cho cô đi. Trong mắt Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Có oán báo oán, có cừu báo cừu, viết thư tình thành đơn vào Đảng chính là chú nhỏ cậu không phải tớ, cậu túm tớ có lợi ích gì a?" "Tớ mới mặc kệ." Trình Thi Đồng túm cánh tay Tiểu Thỏ, một đôi lông mi xinh đẹp nhăn lại nói: " Cậu là bạn gái chú nhỏ tớ, là thím nhỏ tương lai của tớ, loại chuyện muốn báo thù này, tớ nhất định đòi không được lợi ích trên người chú nhỏ, tớ đây tìm cậu báo thù!" Tiểu Thỏ vẻ mặt cười khổ nhìn Trình Thi Đồng nói: "Vậy cậu tìm tớ báo thù thế nào a? Nếu không thì tớ viết một phong cho cậu một lần nữa?" "Không cần!" Trình Thi Đồng trực tiếp từ chối. " Dù sao bạn học Cố nhà cậu đã nói cậu ấy sẽ suy xét cân nhắc, lại không có từ chối cậu, đây cũng coi như là một loại thổ lộ thành công đi?" "Cậu biết cái gì, không có trực tiếp từ chối là vì còn có cậu ở đây, cậu ấy ít nhiều cấp cho tớ chút mặt mũi, mặc dù cậu ấy chưa từ chối, đó chính là ý tứ không đáp ứng."
|
Chương 164: Lừa Gạt Vợ Anh 2
Trình Thi Đồng nói xong câu đó nói xong câu đó liền kéo cánh tay Tiểu Thỏ đi ra ngoài." Vậy cậu muốn mang tớ đi chỗ nào a?" Một tay Tiểu Thỏ mang theo cặp sách của mình, bị Trình Thi Đồng kéo hướng tới bên ngoài trường học. "Theo tớ về nhà." "A?" "Từ giờ trở đi, cậu bị tớ bắt cóc rồi !" Trình Thi Đồng quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói. Gì! ? Tiểu Thỏ vẻ mặt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn cô ấy. " Để cho chú nhỏ tớ nghĩ biện pháp tới chuộc cậu đi!" Trình Thi Đồng bỏ lại những lời này liền mang theo Tiểu Thỏ về nhà. Đây là lần đầu tiên Tiểu Thỏ đi nhà Trình Thi Đồng. Nhà cô ấy và nhà cô là hai cái phương hướng hoàn toàn khác. Nếu như xem trường tiểu học bọn họ ở giữa mà nói, như thế nhà cô và nhà Trình Chi Ngôn ở phía nam thành phố, mà nhà Trình Thi Đồng ở phía Bắc thành phố. Bởi vì khoảng cách hai nhà có chút xa, cho nên mấy năm trước cô chưa từng có nhìn thấy Trình Thi Đồng đi nhà Trình Chi Ngôn chơi. Chỉ là đứng ở dưới lầu nơi ở thoáng có chút cũ nát kia, Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, mở miệng hỏi: "Nhà cậu... Xác định ở nơi này?" Nơi này là một khu dân cư có vẻ cũ kỹ ở thành phố Z, vài năm gần đây nói muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng mà vẫn không có động tĩnh, xe xích lô trong tiểu khu, cột điện, quầy bán quà vặt, lộn xộn xen kẽ, một nhóm cụ già ngồi trên đất trống ở cửa, di chuyển cái ghế ở đàng kia tới bên cạnh phơi nắng nói việc nhà. Cha cậu... Không phải Phó Thị Trưởng sao? Tại sao ở nơi loạn như vậy? " Ai...Nhà tớ ở nơi này." Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: "Cha tớ nói, ứng xử phải khiêm tốn, vị trí cao không bằng nghèo khó, ông ấy ngồi ở trên vị trí kia không biết có bao nhiêu ánh mắt theo dõi ông ấy a, hơn nữa ở chỗ này ông ấy còn có thể nói chuyện phiếm cùng nhóm người lớn tuổi, hiểu rõ mong muốn của dân chúng, dù sao cũng không ai tin tưởng một cái Phó Thị Trưởng sẽ ở nơi này." "A... Thanh quan (người làm quan mà trong sạch) a!" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Thi Đồng giơ ngón tay cái lên. "Đi thôi, lên lầu!" Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi ở đã có cũ nát cũ nát kia, mang theo Tiểu Thỏ đi tới hành lang. Nhà Trình Thi Đồng ở tại lầu 4. Vào cửa nhà cô ấy, Tiểu Thỏ nhìn hoàn cảnh bốn phía, xem ra vẫn là cực kỳ trang nhã, rất khác biệt. Có lẽ cha Trình Thi Đồng là một người thích hoa cỏ, trong nhà một mảnh sức sống dạt dào, màu xanh nồng đậm, giàn trồng hoa xen vào nhau được đặt gọn gàng. Trình Thi Đồng đi qua những cái hoa cỏ này mang theo Tiểu Thỏ trở về phòng mình. Phòng giống như nhiều cô gái khác, phòng Trình Thi Đồng cũng là một mảnh màu trắng. Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường lớn mềm mại nhìn trang trí trong phòng cô ấy, trong mắt chỉ cảm thấy tò mò. " Tới, đưa điện thoại di động của cậu cho tớ." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay ra. "A?" Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. "A cái gì, mau cho tớ a, tớ muốn gửi tin nhắn cho chú nhỏ." Tay Trình Thi Đồng lại hướng tới Tiểu Thỏ vươn ra, thúc giục cô nói. "A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, lục điện thoại di động mẹ cô để lại cho cô từ trong cặp xách ra, đưa tới. Trình Thi Đồng lấy di động, bùm bùm điên cuồng ấn bàn phím, sau khi ấn xong lại đưa điện thoại di động trả lại cho Tiểu Thỏ: "Gửi xong." "Cậu gửi cái gì?" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua hòm thư gửi đi. Vợ cậu ở trong tay tôi, mau lại đây chuộc, nếu không giết con tin!
|
Chương 165: Lừa Gạt Vợ Anh 3
Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy chữ kia, lại ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng, không biết nói gì nói: "Cậu muốn giết con tin?" " Đe dọa chú nhỏ tớ thôi!" Trình Thi Đồng hướng tới cô ngọt ngào cười nói: "Nếu không thế thì làm sao chú nhỏ có thể lo lắng a." Thời điểm Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lại nói, điện thoại di động đột nhiên truyền đến một trận rung động, có một tin nhắn mới. Cô và Trình Thi Đồng đồng thời cúi đầu xuống hướng tới cái tin nhắn mới kia nhìn. Tiền chuộc? Địa điểm? Bốn chữ vô cùng đơn giản, ngay cả lời thừa thãi cũng không có. Trình Thi Đồng cau mày nhìn mấy chữ này, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào. Cô gửi cái tin nhắn kia vốn là nghĩ chú nhỏ mình ít nhất cũng phải hỏi một chút, ngươi là ai, tại sao ngươi bắt cóc vợ tôi, ngươi làm sao mà biết vợ tôi là ai mà nói, như vậy cô còn có thể tiếp tục đe dọa chú ấy, nhưng mà không nghĩ tới thế nhưng mau như vậy bắt đầu thảo luận điều kiện rồi. Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiểu Thỏ, há miệng thở dốc, thanh âm yếu ớt hỏi: "Cậu nói chú nhỏ tớ dùng bao nhiêu tiền tới chuộc cậu a? Một trăm vạn?" Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, không biết nói gì liền nói: "Cậu cảm thấy chú nhỏ cậu có một trăm vạn sao?" " Hẳn là không có..." Trình Thi Đồng nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục nói: "Nếu không một trăm khối?" "Tớ không đáng giá như vậy a..." Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên đầu, càng hết chỗ nói rồi. "Vậy làm sao bây giờ, tớ có thể muốn cái gì từ chú nhỏ a?" Trình Thi Đồng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, hai tay nâng cằm lên khổ sở suy nghĩ. "Tớ làm sao biết a, là cậu muốn bắt cóc tớ a." Tiểu Thỏ trợn trừng mắt, nào có người bắt cóc con tin còn muốn con tin đề ra yêu cầu? Ngay tại thời điểm hai cô xoắn xuýt di động Tiểu Thỏ lại truyền tới cái tin nhắn. Đồng Đồng? Đừng đùa. "Ách. . ." Trình Thi Đồng quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, "Chú nhỏ nhanh như vậy liền đoán được là tớ bắt cậu rồi hả? "Cậu tưởng chú nhỏ cậu ngốc sao?" "...." Qua một lúc lâu sau lại một cái tin nhắn được gửi đến. Bất quá là một phong thư tình, tức giận như vậy sao, không được mà nói, chú viết một lần nữa cho cháu, cho cháu xem ở trước mặt, có thể chứ? Cái tin nhắn này so với hai tin nhắn trước kia thật sự là dài nhiều hơn. Trình Thi Đồng xem chữ trên màn hình điện thoại di động, nghĩ nghĩ, giống như cô ấy cũng không có cái yêu cầu khác. Vốn đưa Tiểu Thỏ trở về chính là muốn để cho chú nhỏ mình lo lắng một chút, nhưng mà mắt thấy người ta căn bản không lo lắng, còn trực tiếp đoán được đây là có chuyện gì, Trình Thi Đồng lại cảm thấy một chút ý tứ cũng không có. Cô cầm di động Tiểu Thỏ trả lời một cái tin nhắn. Được rồi, chờ chú tan học cầm thư tình viết xong tới đây, cháu bằng lòng mới thả người! Sau năm giây tin nhắn mới được gửi đến: Thành giao. (đồng ý) Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng lại nhìn di động của mình, trầm mặc chốc lát mở miệng nói: "Đồng Đồng, cậu thực yên tâm cho chú nhỏ cậu lại viết một phong thư tình a? Cậu sẽ không sợ anh ấy tiếp tục lừa cậu?" " Sợ cái gì, lần này cần cho tớ xem qua a!" Trình Thi Đồng đi đến trước mặt bàn học chính mình, ngồi xuống ở trên ghế, thuận tiện dạo qua một vòng, hướng tới Tiểu Thỏ cười tít mắt nói: "Xem xét ở trước mặt, tớ cũng không tin chú ấy còn có thể lừa tớ một lần nữa!" "..." Tiểu Thỏ vẻ mặt vẻ mặt lo lắng nhìn cô ấy. Đứa nhỏ, cậu thật sự là quá ngây thơ rồi, nếu như chú nhỏ cậu muốn lừa cậu mà nói, mấy trăm lần cũng không có vấn đề gì....
|
Chương 166: Lừa Gạt Vợ Anh 4
Gần tối hơn bảy giờ, Trình Chi Ngôn vậy mà thật sự mang theo một phong thư tình mới đi nhà Trình Thi Đồng. Cha mẹ Trình Thi Đồng cũng vừa tan ca, về đến nhà nhìn thấy trong nhà có khách, lại nghe Trình Thi Đồng nói buổi tối chú nhỏ muốn tới đây, vì thế hai vợ chồng vội vàng mua đồ ăn, nấu cơm, lúc này đều đã ở trong phòng bếp bận rộn. Trình Thi Đồng vẻ mặt vui sướng chạy tới cửa nghênh đón Trình Chi Ngôn nói: "Ai nha, chú nhỏ, chú tới chuộc vợ sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, một đôi mắt trong suốt liếc cô ấy một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Tiểu Thỏ đâu?" "Cậu ấy đọc sách ở trong phòng cháu a." Trình Thi Đồng cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn thay dép lê, đi theo sau lưng anh vừa đi vừa nói: "Ba mẹ cháu vừa nghe nói chú muốn tới đã nói tối hôm nay phải thêm đồ ăn a, ha ha, chú nhỏ, chú ăn xong cơm chiều ở nhà cháu rồi đi." "A, không phải nói giết con tin sao, cháu có bản lĩnh a" Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi a một tiếng, đưa tay dùng lực bóp đôi má Trình Thi Đồng một cái. "Ôi, chú nhỏ, chú nhẹ chút a, đừng có cháu chưa giết con tin chú xé cháu trước..." Hai tay Trình Thi Đồng ôm khuôn mặt bị anh nhéo, hai mắt lưng tròng nhìn anh nói: "Còn nữa, cháu là cháu gái ruột của chú a, đây không phải là chỉ đùa một chút với chú thôi sao." Trình Chi Ngôn liếc cô ấy một cái, xoay người hướng tới phòng của cô ấy đi tới. "Ai. . . Ai. . . Chú nhỏ, thư tình chú mới viết a, đây nên một tay giao tiền một tay giao hàng a!" Trình Thi Đồng thấy thế vội vàng đi theo sau lưng anh hét lên. Trình Chi Ngôn thuận tay lấy một tờ giấy gấp xếp từ trong cặp sách ra đưa cho cô ấy nói: "Lấy đi." "Được rồi! Khách quan mời ngài!" Trình Thi Đồng cười tít mắt nhận phong thư tình kia, hướng tới Trình Chi Ngôn làm một cái tư thế "Mời", liền vui vẻ hướng tới phòng chính mình chạy tới. " Tiểu Thỏ, chồng cậu tới chuộc cậu rồi!" "A?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, liếc thấy Trình Chi Ngôn đứng ở cửa phòng. " Anh nước chanh!" Cô lập tức cao hứng vứt bỏ quyển sách trên tay hướng tới Trình Chi Ngôn chạy vội qua, lập tức bổ nhào vào lòng anh. Trình Chi Ngôn thuận thế ôm lấy cô, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: "Tại sao bị người ta lừa gạt đơn giản như vậy?" "Ha ha. . ." Tiểu Thỏ xấu hổ hướng tới anh cười. Sau khi Trình Thi Đồng vào phòng lập tức mở tờ giấy trong tay kia ra, nghiêm túc xem. Kia hẳn là một tờ giấy từ trên sách bài tập xé ra, phía trên dùng bút máy màu xanh đen viết, chữ viết của Trình Chi Ngôn cứng cáp hữu lực ( mạnh mẽ). Trong nháy mắt ngươi xuất hiện ở trong sinh mệnh của ta đó Mặt trời giống như tỏa ra vô hạn ánh sáng rực rỡ Ngây ngốc, ngây ngốc ta đột nhiên cảm thấy Trái tim ta điên cuồng đập ở trong lồng ngực Không biết tại sao Vui sướng bành trướng vô hạn Sung sướng cũng tràn ngập trái tim ta Ngươi, chính là nơi ánh mắt ta tập trung Trình Thi Đồng tỉ mỉ nhìn hai lần, sau khi xác định không có vấn đề gì giơ giơ trang giấy trong tay lên hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Không có? Chỉ có vài câu này?" " Chẳng thế thì sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày hướng tới cô ấy nói: "Chẳng lẽ còn muốn chú viết một bài văn tám trăm chữ khen ngợi hai người gặp nhau tốt đẹp cho cháu?" "Vậy cũng không phải..." Trình Thi Đồng bĩu môi nói: "Nhưng mà thư tình này, viết không khỏi cũng quá thẳng đi? Cái gì ngươi chính là nơi ánh mắt ta tập trung a, loại này nói ra, làm cho người ta xấu hổ a...."
|
Chương 167: Lừa Gạt Vợ Anh 5
"Vậy chính cháu viết đi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy nói: "Không hài lòng ta viết, cháu liền tự mình cầm bút viết, thật sự không được cháu liền sao chép thơ cổ, cái gì sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri, cái gì ngày ngày suy nghĩ quân không thấy quân (ngày ngày suy nghĩ vua mà không thấy), cộng ẩm Trường Giang thủy (cùng uống nước Trường Giang), còn có cái gì trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, chính cháu nhìn mà làm đi!" Một đôi mắt xinh đẹp của Trình Thi Đồng xoay xoay, cười hì hì nói: "Ha ha, không cho cháu dùng bài chú viết, cháu càng muốn dùng, dù sao cháu đã xem qua, không vấn đề gì, ngày mai cháu liền đem cái này cho bạn học Cố." Trình Chi Ngôn nghe vậy ngoéo khóe môi một cái, lại lộ ra tươi cười ý vị thâm trường ( thú vị). Sau khi dùng cơm chiều ở nhà Trình Thi Đồng, sau đó Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lại nán lại một hồi liền cáo từ (tạm biệt). Ra hành lang, gió đêm ngày xuân quất vào mặt, vậy mà mang theo một chút lạnh. Tiểu Thỏ nhịn không được rùng mình một cái, tại sao mới ăn một bữa cơm tối mà bên ngoài liền trở nên lạnh như vậy rồi? " Lạnh sao?" Trình Chi Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi. "Có. . . Có một chút. . ." Tiểu Thỏ run run một chút, vội vàng đưa tay ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, nhiệt độ cơ thể anh ấm áp nháy mắt truyền tới, "Nhưng mà ôm anh nước chanh em liền không lạnh." Trình Chi Ngôn cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn sờ sờ bên má cô, trên gương mặt mềm mại một mảnh lạnh lẽo, nhưng mà chỉ chốc lát cái mũi nhỏ cũng lạnh có phần đỏ. Anh trầm mặc một chút, sau đó cởi áo khoác trên thân mình khoác lên trên người Tiểu Thỏ nói: "Mặc vào, một lát ngồi ở phía sau xe đạp sẽ lạnh hơn." "A?" Tiểu Thỏ sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình chỉ mặc một bộ quần áo ngắn tay màu trắng hỏi: "Vậy anh làm sao bây giờ? Tốt xấu gì em cũng là mặc áo dài tay, bên trong áo khoác anh chỉ là áo ngắn tay a." "Không có việc gì." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô, không nói thêm gì liền ôm bờ vai cô hướng tới chỗ mình đậu xe đạp đi tới. Ban đêm thành phố Z nơi nơi đều là một mảnh đèn đuốc sáng trưng. Trình Chi Ngôn cưỡi xe đạp mang theo Tiểu Thỏ chậm rãi cưỡi ở trên đường cái thật dài về nhà. Đèn đường uốn lượn giống như một sợ tơ màu vàng toả ra ánh sáng rực rỡ, kéo dài chỗ rất xa. Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp, một đôi cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo Trình Chi Ngôn cố gắng dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên lưng anh, muốn chia một chút nhiệt độ cho anh. Trình Chi Ngôn cưỡi một hồi, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay người nào đó ghìm chặt thắt lưng mình, bất đắc dĩ nở nụ cười một chút nói: "Tiểu Thỏ, em lại dùng chút lực mà nói, anh liền bị em đè chết." ". . ." Tiểu Thỏ vội vàng buông cánh tay ra, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thật xin lỗi a, anh nước chanh, em chính là sợ anh lạnh." Trình Chi Ngôn cười cười không có trả lời. Trong lúc đó hai người trầm mặc một hồi, Tiểu Thỏ lại mở miệng hướng tới anh hỏi: "Nhưng mà anh nước chanh, phong thư tình vừa rồi kia của anh có phải càng lừa gạt Đồng Đồng hay không?" Trình Chi Ngôn giật mình cười hỏi: "Em đã nhìn ra?" "Không có. . ." Tiểu Thỏ có chút tiếc hận lắc đầu, sau đó chậc lưỡi nói: "Nhưng mà em cảm thấy lấy tính cách của anh, sẽ không thật sự liền viết một phong thư tình bình thường như thế cho cô ấy a." Trình Chi Ngôn im lặng cười, cuối cùng gật đầu nói: "Đúng vậy, anh càng lừa gạt Đồng Đồng."
|