Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 168: Không Xong Rồi - Bị Cảm
" Lừa chỗ nào? Mau nói cho em biết." Tiểu Thỏ lòng tràn đầy tò mò hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi. " Bây giờ còn không thể nói cho em." Trình Chi Ngôn lắc đầu, cười nhạt nói: "Anh không thể nói thư tình của Đồng Đồng cho em, nếu không thì ngộ nhỡ em nói cho nó thì làm sao bây giờ?" "Không phải đâu?" Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo vạt áo anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh thật đúng là chuẩn bị lừa cháu gái nhỏ đến chết sao? Cái bạn học Cố kia cũng không tệ lắm." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, cười như không cười hỏi: "Em làm sao mà biết người khác cũng không tệ lắm?" "Ách... Cảm giác?" " Loại cảm giác này luôn luôn là không đáng tin." "Ai nói!" Tiểu Thỏ không phục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: " Giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn nhất rồi!" "Em là phụ nữ sao?" Trình Chi Ngôn lập tức bị những lời này của cô làm cho bật cười. "...Anh mới không phải phụ nữ!" "Anh đương nhiên không phải phụ nữ." Trình Chi Ngôn buồn cười nói: "Em tối đa cũng chỉ tính là cô bé nhỏ, cách phụ nữ còn quá nhiều năm a." "..." Chán ghét! Cô không muốn nói chuyện cùng anh nước chanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp nhăn lại, mất hứng rồi. "Mất hứng rồi hả ? ?" Trình Chi Ngôn nhận thấy được cô trầm mặc, thấp giọng hỏi. "Hừ, dù sao ở trong mắt anh em vẫn đều là đứa nhỏ!" Tiểu Thỏ kéo quần áo của anh, hướng tới anh lớn tiếng nói: "Em đã cực kỳ cố gắng trưởng thành, anh còn muốn thế nào!" "..." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút không nói gì. "Đứa nhỏ thì làm sao, đứa nhỏ cũng sẽ thích một người, thái độ đứa nhỏ đối với tình cảm so với người lớn còn nghiêm túc hơn! Em chính là thích anh nước chanh, đây cùng em là đứa nhỏ hay là người lớn một chút quan hệ cũng không có, chẳng lẽ sau khi em trưởng thành sẽ trở nên không thích anh sao?" Tiểu Thỏ có chút tức giận hướng tới Trình Chi Ngôn nói. Trình Chi Ngôn tiếp tục trầm mặc. " Còn có người nào cho anh bộ dáng lớn nhanh như vậy, chờ đến tháng 11 năm nay anh liền đủ mười tám tuổi, có nghĩa là người trưởng thành theo pháp luật rồi, nhưng mà tháng sau em mới mười một tuổi, vì sao em phải nhỏ hơn so với anh bảy tuổi, rõ ràng mẹ em với mẹ anh là bạn cùng lớp cao trung, rõ ràng hai người lớn như nhau..." Tiểu Thỏ nói xong thanh âm dần dần trở nên có chút uể oải, "Em ghét nhất con số bảy.... Nó làm em với anh cách rất xa...." Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì, thật lâu sau anh mới trầm thấp mở miệng nói: "Tiểu Thỏ? ?" "Vâng?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng anh gầy cao ngất, nhẹ nhàng lên tiếng. " Không nên lo lắng lớn lên, thời gian làm một đứa nhỏ cực kỳ ngắn ngủi, tương lai em lại có thời gian rất dài đi làm một người thành niên, có lẽ em sẽ dùng thời gian cả đời hoài niệm thơ ấu của em, cho nên, hiện tại trong ánh mắt em không cần chỉ có một mình anh, nhìn nhiều phong cảnh xung quanh em, hảo hảo quý trọng thời gian thơ ấu của em." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp chậm rãi hướng tới cô nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng giống như lông vũ rơi xuống. "Em mới không cần." Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó bĩu môi hướng tới Trình Chi Ngôn ủy khuất nói: "Em đã nghĩ nhanh lớn lên một chút, nhanh đứng ở bên cạnh anh một chút, em ghét nhất bị làm một đứa nhỏ rồi." Trình Chi Ngôn nghe xong lời của cô, cúi đầu thở dài một hơi, không nói cái gì nữa rồi. Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, thổi bay góc áo bọn họ.
|
Chương 169: Không Xong Rồi - Bị Cảm 2
Vừa rạng sáng ngày thứ hai. Tiểu Thỏ sớm liền đi phòng học chờ Trình Thi Đồng tới đây. Bên trong phòng học còn chưa có người đến, Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trên ghế, hai tay nâng cằm lên, giương mắt nhìn cửa phòng học đợi bóng dáng Trình Thi Đồng xuất hiện. Nhưng mà sau vài phút là Cố Ninh Thư vào. Cậu ta vừa đi vào phòng học thấy Tiểu Thỏ đã ngồi ở trên ghế, hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó đeo cặp sách đi đến trước mặt chỗ ngồi chính mình, hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu liền ngồi xuống. Trong mắt Tiểu Thỏ phức tạp quay đầu nhìn Cố Ninh Thư, sau một lúc lâu mới mở miệng hướng tới cậu ta hỏi: "Bạn học Cố, tại sao mỗi ngày cậu đều tới sớm như vậy?" " Sớm sao?" Cố Ninh Thư ngẩng đầu nhìn cô một cái, thuận miệng nói: "Không phải cậu tới sớm hơn so với tớ sao?" "Ai..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, tớ còn không phải là vì phong thư tình cạm bẫy kia sao. "Uh'm, cả người cậu đều rất trầm thấp." Cố Ninh Thư gật gật đầu tiếp tục nói: "Có cái chuyện không vui gì sao?" "Cũng không phải cái chuyện lớn gì...." Tiểu Thỏ tiếp tục thở dài một hơi nói: "Chính là cảm thấy bộ dáng chính mình quá chậm, muốn sớm một chút biến thành người lớn." Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu lại mở miệng nói: "Thích một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi?" "Cái gì?" Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu ta, không phải đâu! Đây cũng có thể nhìn ra? Cố Ninh Thư ngoéo khóe môi một cái, cúi đầu tiếp tục lấy sách vở từ trong cặp sách ra: "Loại chuyện này không có gì phải sầu, cậu dù sao cũng sẽ lớn." " Nhưng mà tớ..." Thời điểm Tiểu Thỏ còn muốn tiếp tục nói cửa phòng học đột nhiên truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng: "Sớm a, Tiểu Thỏ, hôm nay sớm như vậy sao?" Tiểu Thỏ quay đầu đi, liếc thấy Trình Thi Đồng đeo cặp sách đi đến. " Sớm a, Đồng Đồng!" Tiểu Thỏ hướng tới cô ấy vẫy vẫy tay, mắt thấy cô ấy đến bên cạnh mình, vội vàng túm cánh tay của cô ấy thấp giọng nói: "Đồng Đồng, cậu phải suy nghĩ kĩ a, chú nhỏ cậu viết phong thư tình kia cho cậu, cậu cũng không thể tùy tiện đưa ra ngoài a." "A? Vì sao?" Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc nhìn cô, thuận tay cầm cặp sách trên vai mình đặt trên bàn học, ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, là có vấn đề gì sao? ?" "Uh'm. . ." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Dù sao tớ cảm thấy được cậu bị anh ấy lừa." "Ai nha, sẽ không." Trình Thi Đồng cười hì hì khoát tay áo nói: "Ngày hôm qua sau khi hai người về, tớ vừa cẩn thận nghiên cứu mấy lần thật sự không có vấn đề a!" " Nhưng mà..." Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút lo lắng, dù sao đêm qua Trình Chi Ngôn đã chính miệng thừa nhận anh lại lừa gạt Đồng Đồng rồi. " Yên tâm, nếu như chú lại lừa tớ, tớ cứ tiếp tục bắt cóc vợ chú ấy." Trình Thi Đồng lời thề son sắt nói. " Bắt cóc tớ có ích lợi gì a, cậu căn bản là uy hiếp không được anh ấy..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, không biết nói gì nói. "Ha ha." Trình Thi Đồng cười cười, không có tiếp tục nói chuyện, mà là lấy một cái phong thư hồng nhạt từ trong cặp sách mình ra, hướng tới Tiểu Thỏ giơ giơ lên nói: " Tớ đưa sao?"
|
Chương 170: Không Xong Rồi - Bị Cảm 3
"Cậu...Cậu thật sự không suy xét cân nhắc sao?" Tiểu Thỏ cảm thấy mình sắp khóc. " Yên tâm, lần này bảo đảm không thành vấn đề!" Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, xoay người sang chỗ khác nhìn Cố Ninh Thư ngồi ở sau lưng mình, cười tít mắt đưa thư tình tới nói: "Này, đưa cho cậu." Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn phong thư hồng nhạt trong tay Trình Thi Đồng, nghi hoặc nói: "Cái gì? ?" "Thư tình a." Trình Thi Đồng dõng dạc nói: "Phong ngày hôm qua không phải đưa nhầm cho cậu sao, đó là đơn xin vào Đảng của anh tớ, lần này cái này mới đúng." Cố Ninh Thư ngớ ra một phen, vươn tay đi ra tiếp nhận phong thư trên tay Trình Thi Đồng, nhìn nhìn trái phải. "Mau mở ra nhìn xem." Trong mắt Trình Thi Đồng chờ đợi nhìn cậu nói. Cố Ninh Thư cúi đầu chậm rãi mở phong thư hồng nhạt kia ra, rút giấy viết thư bên trong ra, nhìn kỹ. Tiểu Thỏ thật cẩn thận nhìn phản ứng của cậu. Uh'm. . . Biểu tình trên mặt giống như không có gì biến hóa, vậy xem ra thư tình này hẳn là không có vấn đề? Cố Ninh Thư nhìn thư tình kia từ đầu tới đuôi một lần, ánh mắt lại dừng lại ở mở đầu mỗi một câu. Đây là... Thơ giấu đầu? Mỗi chữ thứ nhất một câu chính là... Ngươi quá ngu dốt, ta không thích ngươi? Cố Ninh Thư ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn Trình Thi Đồng một cái, chậm rãi nói: "Đây là. . . Cậu viết? ?" " Đúng vậy a!" Trình Thi Đồng gật gật đầu, cười tít mắt hướng tới cậu nói:"Như thế nào? ?" Cố Ninh Thư trầm mặc chốc lát sau đó ngoéo khóe môi một cái, hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Người nào viết giúp cậu?" "A?" Trình Thi Đồng lập tức liền ngây ngẩn cả người. " Phong ngày hôm qua kia cũng là người khác viết giúp cậu đi?" Cố Ninh Thư khẽ mỉm cười hướng tới Trình Thi Đồng hỏi. "Tớ.." Trình Thi Đồng ngơ ngẩn nhìn cậu, vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt. Cố Ninh Thư cầm thư tình trong tay đưa cho Trình Thi Đồng, chỉ chỉ chữ thứ nhất mỗi câu nói: "Đây là thơ giấu đầu, cậu ghép chữ thứ nhất mỗi câu xem." Thơ giấu đầu? Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc cúi đầu hướng tới thư tình trong tay cậu nhìn qua. Ngươi... Quá... Ngu dốt... Ta.. Không.. Hỉ.. Hoan.. Ngươi...? Cái gì? Cả người Trình Thi Đồng đều đã chấn kinh rồi. Tiểu Thỏ sau khi nghe Cố Ninh Thư nói xong cũng nhìn nhìn sang đây, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. "Cái này..." Trình Thi Đồng rất nhanh rút phong thư tình từ trong tay Cố Ninh Thư đi, xấu hổ cười cười nói: "Tớ tớ tớ...Tớ nhớ ra rồi... Phong thư tình này tớ...." "Lại lấy sai rồi?" Cố Ninh Thư nhàn nhạt tiếp một câu hỏi. " Đúng vậy a, lại sai rồi, ha ha ha, xấu hổ a..." Trình Thi Đồng hướng tới cậu cười gượng một phen, sau đó xoay người lại nắm một đôi quả đấm, nghiến răng nghiến lợi gầm thét ở trong lòng, Trình Chi Ngôn!!! "Hắt xì! ! Hắt xì! !" Trình Chi Ngôn đang trong giờ học đột nhiên đánh hai cái nhảy mũi. "Làm sao vậy? Có người nhớ cậu sao?" Hạ Phong quay đầu nhìn anh một cái, thấp giọng hỏi. "Không có. . ." Trình Chi Ngôn hít hít cái mũi, thanh âm có chút ong ong nói: "Có thể là muốn bị cảm." "A.... . . Loại thời tiết này, cảm mạo là bình thường." Hạ Phong lơ đễnh liền gật gật đầu nói: "Cậu xem lớp chúng ta, tiếng ho khan liên tiếp, một đám, tất cả đều là mang bệnh đi học, ai, nhưng mà tớ nói này, mặt cậu sao hồng như vậy a?"
|
Chương 171: Không Xong Rồi - Bị Cảm 4
"Có sao? ? Tớ cảm thấy khá tốt..." Trình Chi Ngôn hít hít cái mũi, lại đánh hai cái nhảy mũi. "Thực bị cảm a?" Hạ Phong vẻ mặt lo lắng nhìn anh, thuận tay duỗi sờ soạng trán của anh một cái, cả kinh nói: "Nóng quá! Trình Chi Ngôn, ngươi phát sốt a!" Những lời này không cẩn thận tiếng có phần lớn, giáo viên đang dạy nhất thời ngưng giảng bài hỏi: "Làm sao vậy? Hạ Phong, em đang nói cái gì a? ?" Toàn bộ bạn học nháy mắt quay đầu lại hướng tới vị trí Trình Chi Ngôn và Hạ Phong ngồi nhìn. "Cô giáo! Trình Chi Ngôn giống như phát sốt, trên trán cậu ấy nóng quá!" Hạ Phong ngớ ra một chút, vội vàng hướng tới giáo viên lớn tiếng nói. Đang giờ học cô giáo toán học, cô giáo toán học thiên vị Trình Chi Ngôn nhất, cô lập tức buông phấn viết trong tay ra, nhanh chóng đi đến trước mặt bàn học Trình Chi Ngôn, đưa tay dò xét trán của anh, vẻ mặt lo lắng nói: "Thật sự là phát sốt, Trình Chi Ngôn, em muốn về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?" Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy đầu mình có phần choáng quáng, anh vừa định nói chuyện lại đánh hai cái nhảy mũi. "Em như vậy không được, mau về nhà, hoặc là đi bệnh viện, nên uống thuốc, nên truyền nước, nên nghỉ ngơi, cô trở về xin chủ nhiệm lớp em cho em nghỉ." Cô giáo toán học vừa thấy Trình Chi Ngôn ngay cả nói cũng không nói ra được nhất thời lòng nóng như lửa đốt nói: "Muốn cô gọi điện thoại mời người trong nhà em đến đón hay không?" "Không cần. . ." Trình Chi Ngôn hấp hấp cái mũi, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tự em trở về là được." Nhất thời Hạ Phong vẻ mặt hâm mộ nhìn Trình Chi Ngôn. Đây là đãi ngộ học giỏi a! Chỉ cần thân thể không thoải mái giáo viên không nói hai lời liền cho ngươi về nhà nghỉ ngơi, căn bản không lo lắng ngươi sẽ quên bài học.... Mắt thấy Trình Chi Ngôn thu dọn cặp sách đi tới, Hạ Phong thở dài một hơi, tiếp tục giờ học đau khổ. Khi Tiểu Thỏ về đến nhà liếc thấy xe Trình Chi Ngôn đứng ở cửa lớn. Cô rất nhanh liền chạy lên lầu, một đường vui vẻ hô: "Anh nước chanh, anh đã về rồi?" Nhưng mà trong phòng im ắng, tiếng gì cũng không có, cũng không có người trả lời cô. " Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ tò mò đẩy cửa ra, rèm cửa sổ trong phòng cũng không kéo, áo khoác của anh trực tiếp rơi trên mặt đất, người lại nằm ở trên giường không nhúc nhích. Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng anh nằm ở trên giường, trong lòng nhịn không được cảm thấy kỳ quái, tại sao anh nước chanh nhà cô không học lại chạy về ngủ?" " Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ rón ra rón rén đến bên giường, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đang trong cơn ngủ say, trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh có một nét đỏ ửng không quá tự nhiên, môi mỏng nhìn giống như cũng có chút khô nứt. Cái dạng này... Sẽ không là bị ốm đi? Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng đưa tay sờ sờ trán Trình Chi Ngôn, trong lòng bàn tay nhất thời chạm đến một mảnh cảm giác nóng bỏng. Phát sốt rồi ! ? ? Tiểu Thỏ cắn môi chính mình, chần chờ một chút, vội vàng xoay người chạy vào buồng vệ sinh, túm một tấm khăn lông dúng vào nước lạnh, sau đó vắt nước, lại chạy ra. Cô gấp xếp khăn mặt thành khối chỉnh tề, thật cẩn thận đắp trên trán Trình Chi Ngôn, sau đó lại chạy tới phòng bếp đun nước trong bình, chờ nước sôi lên. Thời điểm cô chờ nước luôn luôn nghĩ, anh nước chanh nhà cô làm sao có thể phát sốt a? Nhất định là vì đêm qua thời tiết lạnh như vậy anh lại chỉ mặc một bộ ngắn tay mang theo cô cưỡi xe về nhà...
|
Chương 172: Không Xong Rồi - Bị Cảm 5
Nước không lâu sau liền sôi, Tiểu Thỏ cầm một tách trà từ trong ngăn tủ ra, rót nước ấm lại trộn một chút nước lạnh thật cẩn thận bưng trở về phòng Trình Chi Ngôn. Trình Chi Ngôn còn nằm ở trên giường ngủ, trong ngày thường anh luôn luôn thích nằm thẳng ở trên giường, giờ phút này lại bọc chăn rụt thành một đống, một đôi lông mi thanh tú nhíu chặt lại, bộ dáng dường như cảm thấy rất lạnh. Tiểu Thỏ đặt ly trà trong tay đến trên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó cởi giày, thật cẩn thận bò lên trên giường, đưa tay đẩy Trình Chi Ngôn nhỏ giọng hô: "Anh nước chanh, anh nước chanh. . ." Giờ phút này Trình Chi Ngôn đang trong lúc ngủ mơ, mơ mơ màng màng nằm mơ thấy mình ở một mảnh hoang vu tối tăm, có lẽ là vì phát sốt anh cảm thấy trên thân mình rất lạnh, mặc dù là bọc chăn vẫn cảm thấy rất lạnh, một mảnh tối tăm kia đang kéo dài không giới hạn, một cái miệng rộng hung dữ muốn cắn nuốt sạch anh. Loại nửa mê nửa tỉnh này anh biết chính mình là đang nằm mơ, nhưng căn bản không có sức từ trong giấc mộng tránh thoát ra. "Anh nước chanh. . . Anh nước chanh. . ." Có một cái tiếng mềm mại, manh manh từ chân trời xa xôi truyền đến. Một mảnh đen tối dày đặc kia dường như bị thanh âm thanh thúy này xé mở một khe nhỏ, Trình Chi Ngôn cố gắng mở to mắt, rốt cục thấy một cái bóng dáng mơ hồ lắc lư ở trước mắt mình. "Anh nước chanh, anh tỉnh dậy! ?" Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Chi Ngôn chậm rãi mở một đôi mắt sâu thẳm, nhịn không được cao hứng hướng tới anh nói. Cô đưa tay nâng bả vai Trình Chi Ngôn dậy, dùng lực kéo anh lên, để cho anh nửa dựa đầu giường nửa ngồi, sau đó đưa cốc nước đặt trên tủ đầu giường tới bờ môi anh, nói khẽ: "Tới, uống nước." Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy đầu mình đau sắp nứt ra rồi, môi cũng sắp bốc cháy, tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh bưng một ly nước trong suốt trước mắt kia thật giống như là người hành tẩu ở sa mạc rốt cục gặp được ốc đảo. Anh cúi đầu, tay Tiểu Thỏ vội vàng bưng cốc nước khẽ nghiêng. Dòng nước trong suốt ấm áp kia từ bờ môi của anh đến đầu lưỡi, cuối cùng chảy vào cổ họng sớm khô cạn của anh. Trình Chi Ngôn liền uống vào hơn phân nửa chén nước trong tay Tiểu Thỏ, lúc này mới cảm thấy mình tốt một chút. Tiểu Thỏ thấy anh uống xong, vội vàng đặt chén lại trên tủ đầu giường, sau đó kéo chăn trên người anh tới, bọc anh thật cẩn thận. Trình Chi Ngôn nhìn chính mình Tiểu Thỏ bọc thành một cái bánh chưng, nhịn không được bật cười nói: "Dùng như vậy được sao, anh bị em bọc thành một con gấu rồi." Tiểu Thỏ mới mặc kệ anh, sau khi bọc kỹ lưỡng cho anh xong lúc này mới nghiêm túc nhìn ánh mắt anh nói: "Anh nhất định là vì đêm qua đưa quần áo cho em mượn mặc, chính mình chỉ mặc áo ngắn tay cưỡi xe cho nên bị cảm lạnh mới phát sốt, hơn nữa thời điểm vừa rồi anh đi ngủ vẫn bọc chặt chăn, nhất định là vì lạnh! Cho nên hiện tại anh phải đắp kín mền, nếu không thì cảm mạo sẽ tăng thêm!" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, sau một lúc lâu mới trầm thấp mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn nói: "Bà quản gia nhỏ?" "A?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó hướng tới anh cau cái mũi nói: "Dù sao hiện tại anh bị cảm phải nghe em!" "Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn cũng không phản bác, khóe môi cười cười, anh quả thật cũng cảm thấy hơi lạnh, chỉ là.... Anh có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi hả ? ?"
|