Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 178: Người Đích Nào Đó Chơi Xấu 3
"Được, lau xong rồi." Sau khi Tiểu Thỏ nhào nặn đầu anh một hồi kéo khăn tắm rớt xuống, hết sức hài lòng nhìn tóc anh đã bị mình lau khô một nửa, cười tít mắt nói: "Thế này rất nhanh khô, cũng không sợ cảm lạnh rồi." ". . ." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, bộ dáng làm như muốn nói lại thôi. "Làm sao vậy? Anh nước chanh anh muốn nói cái gì?" Tiểu Thỏ thấy bộ dáng anh muốn nói lại không nói ra nhịn không được hướng tới anh mở miệng hỏi. "Anh muốn nói. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, yên lặng nở nụ cười một chút, sau đó tiếp tục nói: "Sau này em nhất định chính là một người mẹ tốt." "A? ?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút trong chốc lát chưa có lấy lại tinh thần. Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục giải thích, chỉ là đẩy đẩy bờ vai cô nói: "Đi tắm rửa một cái đi, rồi xem tivi cùng anh, bài tập viết xong chưa?" "Ách. . . Viết xong rồi. . ." Tiểu Thỏ chần chờ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi tắm rửa. Chỉ là cô vừa mới tiến vào buồng vệ sinh, nháy mắt liền phản ứng kịp, anh nước chanh đây là khen ngợi cô sẽ chăm sóc người sao? Trong lòng Tiểu Thỏ lập tức trở nên vui rạo rực. Chờ cô tắm rửa xong ra ngoài Trình Chi Ngôn đã tựa vào cạnh đầu giường, cầm trong tay điều khiển từ xa đang không ngừng đổi kênh. Thấy Tiểu Thỏ ra, anh hướng tới cô vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó di chuyển sang bên cạnh. Tiểu Thỏ bò qua, chui vào trong chăn, sau đó ở trong lòng Trình Chi Ngôn tìm một cái tư thế thoải mái ngồi xuống, ánh mắt hướng tới ti vi phía trước nhìn. Cái giờ này các Đài Truyền Hình đều phát tin tức trung ương ( có lẽ là thời sự như mình) , thật sự là không có chương trình gì có thể xem. Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm tin tức một hồi lại cảm thấy có chút nhàm chán, cô ngáp một cái quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn lại phát hiện ánh mắt thâm thúy trong suốt kia của anh đang nhìn chằm chằm mình. Làm sao vậy? ?" Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc đưa tay sờ sờ má mình, trên mặt của cô thứ gì cũng không có a. "Tiểu Thỏ...Anh cảm thấy em... Giống như trưởng thành một chút..." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cục cho ra một cái kết luận như vậy. Có lẽ là vì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô, cho nên không có cảm thấy được, không biết từ lúc nào bắt đầu, khuôn mặt tròn căng của cô từ từ bắt đầu có một cái cằm nhọn, mới trước đây chỉ cao tới phần eo mình vậy mà bộ dáng dần dần sắp đến bả vai mình, ánh mắt cô càng thêm trong suốt sáng ngời, mũi cũng chậm rãi cao lên, tất cả hình dáng trên mặt đã không là mặt trái táo béo giống trước đây. Nếu không vì hôm nay anh bị ốm Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên biết chăm sóc người anh có lẽ còn không có phát hiện những khác biệt rất nhỏ này. Chẳng qua... Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua bộ ngực cô mặc áo ngủ. Trước ngực vẫn là một dạng như lúc đầu, một mảnh bằng phẳng. "Thật vậy chăng? ?" Tiểu Thỏ vừa nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy nhất thời cao hứng trở lại. Một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, hướng tới Trình Chi Ngôn hưng phấn hỏi: "Vậy có phải chứng tỏ em có thể làm bạn gái của anh rồi hay không?" Trình Chi Ngôn nhất thời bật cười. Anh nhàn nhạt lắc đầu nói: "Không được, em chỉ là trưởng thành một chút, còn không có hoàn toàn lớn lên." "A. . . ? ?" Tiểu Thỏ lập tức liền ỉu xìu, làm cái gì đây, suy nghĩ cả nửa ngày mới chỉ trưởng thành một chút.
|
Chương 179: Người Đích Nào Đó Chơi Xấu 4
Trình Chi Ngôn lại nhìn ti vi một hồi, vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ, anh ngáp một cái hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Anh lại ngủ một hồi, em xem ti vi một hồi đi cũng ngủ sớm một chút đi." "Vâng.." Tiểu Thỏ gật gật đầu, tin tức trên ti vi đã phát xong rồi, cuối cùng bắt đầu chiếu phim truyền hình dài tập, tinh thần cô lập tức liền tỉnh táo. Trình Chi Ngôn thấy hai mắt cô nhìn chăm chú ti vi, nhịn không được cười cười đưa tay sờ sờ đầu cô, ngã xuống bọc chăn lại ngủ. Đúng tám giờ trên ti vi chiếu phim gia đình cẩu huyết ( khoa trương lại giả tạo), đặt ở bình thường như vậy Trình Chi Ngôn tuyệt đối không cho phép cô xem loại phim cẩu huyết này, nhưng mà hôm nay, ha ha, Trình Chi Ngôn cũng đã ngã xuống, vậy cô xem một hồi hẳn là không vấn đề gì đi. Trong phim truyền hình chiếu hai người nam nữ chính đang tê tâm liệt phế cãi nhau, ầm ĩ ầm ĩ vai nam chủ đột nhiên đẩy nữ chính lên tường, sau đó không khỏi phân trần hôn lên. Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn lại hướng tới trước mặt tivi bò bò, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hai người kia hôn môi. Ưm. . . Vai nam chủ giống như duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng nữ chính đi... Uh'm. . . Vai nam chủ giống như duỗi tay tiến vào trong quần áo nữ chính đi. . . Ai nha. . . Vai nam chủ đè nữ chính ở trên giường rồi.... Màn hình ti vi dừng ở đây, nháy mắt cắt đến cảnh kế tiếp. Tiểu Thỏ có chút còn chưa thỏa mãn nhìn màn ảnh ti vi, trong lòng có chút tiếc hận, ai...Tại sao không chiếu dài một chút, cô còn chưa làm rõ ràng hôn môi rốt cuộc là như thế nào a... Bất quá xem hình ảnh vừa rồi giống như hôn môi là phải lè lưỡi? Vậy vừa rồi... Tiểu Thỏ sờ sờ cánh môi hồng nhuận chính mình, vừa rồi đầu lưỡi cô đụng tới cái mềm mại trơn bóng kia.... Là đầu lưỡi anh nước chanh sao? Ai. . . Đây thật sự là cái vấn đề nghĩ mãi không xong a.... Tiểu Thỏ thở dài một hơi bò lại bên cạnh Trình Chi Ngôn, lại chui về trong ổ chăn, với phim trên tivi cũng không có hứng thú. Cô cúi đầu nhìn đôi má thanh tú của Trình Chi Ngôn đã lại mê man, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ lớn mật. Cô cũng học bộ dáng bên trong tivi, hôn anh nước chanh một phen, chẳng phải sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao! Tiểu Thỏ bỗng nhiên hưng phấn lên. Cô ghé vào bên cạnh Trình Chi Ngôn cẩn thận nhìn anh. Ưm... Anh nước chanh nhà cô giống như đã ngủ say... Tiểu Thỏ đưa tay khẽ đẩy anh một cái, ha ha... Không có phản ứng gì. Trình Chi Ngôn nằm yên lặng, hô hấp đều đều, không chút nào biết chính mình sắp trở thành chuột trắng nhỏ của người nào đó. Tiểu Thỏ hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc khẩn trương trong lòng một chút, sau đó cúi đầu xuống, một cái miệng đỏ hồng nhẹ nhàng mà chắn cánh môi Trình Chi Ngôn. Cánh môi của anh mang theo một chút cảm giác lạnh trơn bóng, cực kỳ mềm mại. Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái bình thường Trình Chi Ngôn hôn cô là bẹp một cái liền trực tiếp xong, đây là lần đầu tiên cánh môi của cô và cánh môi của anh chạm thời gian dài như vậy. Ưm. . Môi anh nước chanh thật sự thật mềm a... Tiểu Thỏ chần chờ một chút, lén lút vươn đầu lưỡi ra, dò xét giữa cánh môi của anh, cạy mở hàm răng của anh, mãi đến đầu lưỡi để ở đầu lưỡi của anh. Đầu lưỡi của anh không trơn bóng và lạnh giống cánh môi, có lẽ là vì phát sốt nhiệt độ dường như nóng hơn một chút so với Tiểu Thỏ. "Ưm. . ." Trình Chi Ngôn đang ngủ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, Tiểu Thỏ sợ tới mức vội vàng lùi đầu lưỡi về, ngồi ngay ngắn thật cẩn thận nhìn anh.
|
Chương 180: Người Đích Nào Đó Chơi Xấu 5
Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là chuyển người lại, một lần nữa bọc chăn càng chặt liền lại đã ngủ. Tiểu Thỏ kinh hồn táng đảm nằm úp sấp ở trên giường, hai tay sờ trái tim nhỏ đập phù phù phù phù của mình, ai nha, tốc độ tim đập này giống như thời điểm vừa rồi anh nước chanh cuốn đi kẹo từ trong miệng cô. Vậy như vậy... Có phải coi như là hôn môi rồi hay không? Tiểu Thỏ suy tư chốc lát vẫn đang không có cho ra kết luận, ai... Trong phim truyền hình bảy cô tám dì bắt đầu náo nhiệt ầm ĩ, Tiểu Thỏ cũng không có tâm tư tiếp tục xem, dứt khoát liền tắt ti vi nằm ở trên giường bắt đầu ngủ. Ban đêm đi ngủ thời điểm ngủ một nửa Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Cô mơ mơ màng màng chuyển người lại, dường như ôm một cái túi nước ấm nóng hầm hập liên tục không ngừng tỏa hơi nóng xua tan rét lạnh trên người cô, mang đến cảm giác ấm áp, Tiểu Thỏ ôm ôm lại ngủ thiếp đi. Sáng ngày thứ hai. Chu Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn phòng Trình Chi Ngôn, hai đứa nhỏ còn chưa rời giường a. Đổi lại bình thường, Trình Chi Ngôn hẳn là đã sớm dậy a. "Ngôn Ngôn. . . Tiểu Thỏ. . . ? ? Nên rời giường. . ." Chu nguyệt đưa tay gõ gõ cửa phòng Trình Chi Ngôn, bên trong không ai trả lời. Bà chần chờ một chút, cuối cùng đẩy cửa phòng ra tiến vào. Bên trong căn phòng yên tĩnh, hai bóng người nằm song song ở trên giường, ánh mặt trời sáng sớm từ giữa khe hở của bức màn chiếu vào bên trong, chiếu vào trên hai gương mặt đỏ rực. Trong lòng Chu Nguyệt cả kinh, vội vàng đưa tay dò xét trán Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ một chút, đầu hai người đều là một dạng nóng phỏng tay. Nguy rồi hai đứa nhỏ phát sốt rồi! Chu Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi phòng, hướng tới lão Trình la lớn: "Lão Trình, mau tới đây, hai đứa nhỏ phát sốt rồi!" "Cái gì! ? Đến đây đến đây!" Lão Trình còn đang đeo caravat ở trong phòng mình, nghe thấy tiếng gọi Chu Nguyệt ầm ĩ, vội vàng luống cuống tay chân chạy tới. Ông nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, lại duỗi tay sờ sờ đầu hai người, lập tức quay đầu hướng tới Chu Nguyệt nói: "Đi! Đi bệnh viện!" Lão Trình cõng Trình Chi Ngôn, Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ, vội vội vàng vàng lái xe hướng tới bệnh viện nhân dân đi. Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn, sáng sớm cô giống như nghe thấy thanh âm Chu mẹ hô cái gì, cô mơ thấy mình đã rời giường mặc quần áo đi học, kết quả như thế nào chạy đều chạy không tới cửa trường học, cô quýnh lên phát hiện chính mình nằm ở trên giường, hoá ra là giấc mộng, sau đó lại bắt đầu rời giường mặc quần áo đi học, kết quả vẫn lại là chạy đều chạy không tới trường học. "Tiểu Thỏ. . . Tiểu Thỏ? ?" Có một thanh âm quen thuộc hô ở bên tai cô. Tiểu Thỏ rốt cục chạy từ trường học trong mộng tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng lo lắng xem trước mắt kia, sửng sốt một chút sau đó cúi đầu hô một tiếng: "Mẹ? ?" "Ai, bé ngoan, như thế nào đột nhiên liền phát sốt a? ?" Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay dò xét cái trán của cô một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Cũng may Chu mẹ phát hiện, nhanh chóng đưa con tới bệnh viện, nếu không thì con với anh nước chanh của con ngộ nhỡ nóng hỏng làm sao bây giờ? ?" "Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ lập tức tỉnh táo lại, "Anh nước chanh đâu?" "Kia, ở bên cạnh con." Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, người này tinh thần cũng không rõ lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến anh nước chanh của cô.
|
Chương 181: Tình Địch Đầy Đặn
Tiểu Thỏ vội vàng quay đầu đi, quả nhiên thấy Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế tựa bên cạnh mình, một bàn tay treo bình truyền nước, một bàn tay cầm sách vở, đang cười như không cười nhìn mình. Hô... Không tồi... Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới hồi phục tinh thần, "Không đúng, không phải chỉ có anh nước chanh cảm mạo phát sốt sao? Tại sao trên tay con cũng truyền nước a?" " Chu mẹ thấy hai người các con không rời giường liền đi vào một chút, phát hiện hai con đang nằm ở trên giường phát sốt a." Mẹ Tiểu Thỏ vừa ngồi ở bên cạnh cô bóc quả cam vừa hướng tới cô giải thích nói: "Vừa rồi anh nước chanh con đã tỉnh lại trước con, chúng ta đều đã biết rõ, ngày hôm qua là nó cảm mạo phát sốt trước, con còn nấu cháo cho nó ăn, ban đêm con vẫn ôm nó kêu lạnh, phỏng chừng chính là thời điểm đó bị lây bệnh." Thật không... ? ? Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, đã thấy trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh có một nét đỏ ửng nhàn nhạt. " Chẳng lẽ không phải thời điểm ăn kẹo lây bệnh?" Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi cái ót mình, trong thanh âm mang theo một tia trầm thấp nói. "Cái gì thời điểm ăn kẹo?" Mẹ Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô, thuận tay nhét quả cam bóc xong vào tay cô. "Ách... Không có gì..." Tiểu Thỏ vội vàng lắc lắc đầu, nhận quả cam trong tay mẹ mình, bẻ một mảnh vứt vào trong miệng, cũng có khả năng là thời điểm ngày hôm qua cô hôn trộm anh nước chanh bị lây bệnh... Trong mắt mẹ Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, phát hiện đỏ ửng trên mặt anh càng thêm rõ ràng. "Chu Linh? Cậu còn ở chỗ này sao?" Đúng lúc này mẹ Trình Chi Ngôn đi đến, bà thấy Chu Linh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười mở miệng nói: "Cậu bận việc thì đi đi, hai đứa nhỏ có tớ trông rồi." "Cậu đã về rồi?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt đi tới, cười nói: " Tớ trước hết đi trong văn phòng khoa, một lát trở lại." "Đi đi, đi đi, yên tâm đi." Chu Nguyệt hướng tới bà vẫy vẫy tay, nhìn bà rời khỏi, sau đó cầm hai bữa sáng khác nhau trong tay đưa cho Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn nói: "Tới, ăn chút gì đi, chuyện phát sốt lớn như vậy tại sao cũng không nói cho mẹ biết một tiếng? Ngộ nhỡ ban đêm sốt hỏng làm sao bây giờ?" "..." Trình Chi Ngôn tiếp nhận bữa sáng trong tay bà, trầm mặc chốc lát, mới âm trầm nói: "Ngày hôm qua con vốn định nói nhưng mà tốc độ chồng mẹ tắt điện thoại quá nhanh rồi." Cái này..." Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, một chốc vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt. Một tay một tay mở hộp cái nắp bữa sáng ra, nhìn cháo trắng rau dưa bên trong nhịn không được thở dài nói: "Lại là ăn cháo a." " Bác sĩ nói hai con truyền ình nước này, chỉ có thể ăn thức ăn loãng, thức ăn mặn gì đó sẽ không tiêu hóa được." "Được rồi..." Tiểu Thỏ nhận mệnh liền gật gật đầu, cầm lấy thìa bắt đầu một ngụm một ngụm múc cháo bắt đầu ăn. Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cũng múc vài ngụm cháo, chỉ là mới ăn vài miếng liền nhíu mày nói: "Đây là cháo gì? Sao vị kỳ quái như vậy?" "Đây là mẹ mua cháo thuốc ở bên trong nhà hàng dưới lầu bệnh viện, bổ thân thể, hai con ăn cháo trắng không có dinh dưỡng gì." Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, cười hướng tới anh nói.
|
Chương 182: Tình Địch Đầy Đặn 2
" Không muốn ăn..." Trình Chi Ngôn vừa nghe nói là cháo thuốc nhất thời không có hưng trí ăn hết, anh ghét nhất chính là vị thuốc Đông y kia rồi.... "Con đứa nhỏ này, không ăn cái gì, bệnh làm sao có thể tốt a?" Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, ngữ khí hung dữ nói: "Con xem Tiểu Thỏ ăn rất nhiều, con cũng đã lớn như vậy, tại sao còn kiêng ăn?" " Mẹ, mẹ biết rõ rành rành con ghét nhất hương vị thuốc Đông y." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên ngữ khí nhàn nhạt hướng tới bà nói. "Đây... Không phải do cháo trắng đều đã hết rồi sao..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Nguyệt có chút nói tiếp không được, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn chỉ chỉ cô nói: "Con xem, lúc này mới không lâu sau Tiểu Thỏ đã ăn xong rồi, con hướng Tiểu Thỏ học tập đi." "Con không phát hiện em ấy có cái gì không thích ăn..." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đang hồng hộc cháo, hơi chút không nói gì châm chọc một câu. ". . ." Tiểu Thỏ buông bát cháo trong tay ra, bẹp cái miệng, sau đó dốc sức nuốt cháo xuống, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ai nói, em không thích ăn gừng a." Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm cháo thuốc trong tay nhét vào trong tay cô nói: "Tới, cái này chia cho em ăn." "..." Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn mất hứng nói: "Giờ này quán bán bữa sáng bên ngoài sớm đã sớm đóng cửa, hai giờ nữa mới bắt đầu ăn cơm trưa, con không ăn sẽ bị đói." Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt lại nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh thật sự không ăn sao?Em cảm thấy cháo này rất thơm a." "Không thích ăn." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cháo kia một cái, thuận miệng nói. "Nó chính là sợ ăn thuốc Đông y!" Chu Nguyệt ở bên cạnh bổ sung nói: "Từ nhỏ đến lớn muốn nó uống thuốc pha nước uống liền giống như muốn mạng của nó!" " Đừng nói lung tung!" Trình Chi Ngôn nhăn nhíu mi hướng tới mẹ mình nói. "Thật sự sao? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không tin nhìn Chu Nguyệt nói: "Nhưng mà ngày hôm qua anh nước chanh một hơi liền uống hết thuốc sài hồ pha nước uống a." "Là sao! ?" Chu Nguyệt nhất thời vẻ mặt không dám nhìn Tiểu Thỏ nói: "Con không hoa mắt chứ?" "Thật sự!" Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu. "A.... . ." Đôi mắt Chu Nguyệt xoay xoay, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Vậy bát cháo này con nghĩ biện pháp khuyên anh nước chanh của con ăn đi, mẹ đi trước nói cùng mẹ con, một lát trở về a!" Bà nói xong câu đó liền xoay người trực tiếp đi ra ngoài. Lưu lại trong tay Tiểu Thỏ còn bưng bát cháo thuốc kia của Trình Chi Ngôn ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế. Sau một lúc lâu cô quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua. Trên mặt Trình Chi Ngôn có chút không quá tự nhiên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cháo thuốc trong tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt không được tự nhiên hướng tới cô nói: "Chính em ăn đi, anh không đói bụng." "A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vươn tay phải không có truyền nước biển tới múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, há mồm, a - - " Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thìa đưa đến bên miệng chính mình kia, nhịn không được nhíu mày thấp giọng hỏi: "Để làm gì?" "Em đút anh ăn a." Tiểu Thỏ vô cùng nghiêm túc nhìn anh, đưa thìa trong tay hướng phía trước nói: "Thật sự ăn ngon, tới, ngoan, há miệng, a---"
|