Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 188: Cần Cậu Giúp 3
" Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm." ". . ." Cố Ninh Thư giang tay, không nói. " Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!" Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!" "Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên. " Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói. Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ. Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức. Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?" "Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi." " Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?" " Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??" Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu. "Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ. "A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu." "Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia. "Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói. Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua. Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi. Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"
|
Chương 189: Cần Cậu Giúp 4
" Đồng Đồng, cậu nói loạn cái gì a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Cô ấy nói lung tung, cậu đừng để ý." "Không sao." Cố Ninh Thư hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, nói khẽ: " Tớ thật cao hứng." ". . ." Trình Chi Ngôn nhịn không được nheo đôi mắt thâm thúy lại nhìn Cố Ninh Thư, đây là cái tình huống gì? " Ai nha, chú nhỏ, tại sao chú cảm mạo còn chưa khỏi a?" Trình Thi Đồng cực kỳ vừa lòng nhìn một màn trước mắt, cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Có phải bởi vì chú viết cho cháu hai phong thư tình, lừa gạt cháu hai lần cho nên báo ứng hay không?" ". . ." Trình Chi Ngôn liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, tiếp tục ngồi xuống ở trên ghế sofa, cúi đầu làm bài tập. Trình Thi Đồng cười đến miệng đều sắp không thể khép lại. Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc một chút sau đó hướng tới bọn họ nói: "Tớ đi gọt quả táo cho các cậu, các cậu chờ một lát." "Uh'm." Trình Thi Đồng gật gật đầu, lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn. Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng một cái, hướng tới Tiểu Thỏ đi tới, thản nhiên nói: "Tớ đi cùng cậu." "Được." Tiểu Thỏ gật đầu đồng ý, mang theo cậu xoay người đi tới phòng bếp. Trình Thi Đồng duỗi thẳng cổ nhìn bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở phòng bếp, lúc này mới vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chú nhỏ, chú có biết hay không?" "Cái gì?" Trình Chi Ngôn không tập trung viết bài tập, thuận miệng hỏi. " Kỳ thật Cố Ninh Thư kia thích Tiểu Thỏ của nhà chúng ta a." Trình Thi Đồng đè thấp thanh âm hướng tới Trình Chi Ngôn thần bí nói như vậy: "Mặc dù cậu ấy chưa nói, nhưng mà cháu cảm giác ánh mắt cậu ấy liếc ở trên người Tiểu Thỏ của nhà chúng ta." "A.... . Không phải cháu thích cái họ Cố kia sao?" Trình Chi Ngôn nghe xong lời này ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng, cười như không cười hỏi. "Ai, cháu thích người ta, người ta không thích cháu, cháu có biện pháp nào đâu." Trình Thi Đồng vẻ mặt vô tội giang tay hướng tới chú nhỏ mình nói: "Thích một người phải tôn trọng ý nghĩ của người ấy, nếu cậu ấy thích Tiểu Thỏ vậy căn cứ nguyên tắc nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, cháu cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu..." "Cháu ngược lại đại lượng..." Trình Chi Ngôn cong khóe miệng thuận miệng nói. " Ha ha..." Trình Thi Đồng cười cười với anh, sau đó lại đến gần anh rồi hạ giọng nói: "Mấy ngày hôm trước Tiểu Thỏ nói với cháu, chú vẫn không thừa nhận cô ấy là bạn gái chú, cô ấy bị tổn thương muốn chết, dù sao cố gắng nhiều năm như vậy lại vẫn ngay cả một danh phận người bạn gái cũng không có, đổi lại là người khác, người nào không khổ sở a.... Ai, cháu liền nói với cô ấy, không được mà nói, cậu liền thích những người khác thử xem..." ". . ." Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn cứng đờ, ánh mắt cụp xuống, mang theo một tia lãnh ý nhìn Trình Thi Đồng. Trình Thi Đồng giả bộ cái gì cũng không có nhìn thấy, tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu nói với cô ấy, Cố Ninh Thư không sai a, dù sao cũng là người trong lòng cháu, điều kiện các phương diện đều sẽ không kém so với chú nhỏ, không được mà nói trước hết thử tiếp thu người ta xem?" "...." Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu Thỏ nói như thế nào? ?" "Ha ha. . ." Trình Thi Đồng hướng tới anh cười thần bí, nhưng mà không nói. Nhưng mà chỉ chốc lát Tiểu Thỏ đã bưng quả táo cắt xong đi tới.
|
Chương 190: Cần Cậu Giúp 5
Cố Ninh Thư đi theo sau lưng cô, thoải mái nhàn nhã lắc lư tới đây.1 "Tới, ăn quả táo." Tiểu Thỏ đặt quả táo cắt xong ở trên bàn trà phòng khách, hướng tới Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cười tít mắt nói. Cố Ninh Thư gật gật đầu tự nhiên mà dựa vào bên cạnh Tiểu Thỏ ngồi xuống. Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt nhìn cậu một cái, không nói gì. Trình Thi Đồng vừa rồi đã báo trước cho Trình Chi Ngôn, cho nên kế tiếp cô cũng không có chuyện gì, cô liền cầm lấy xiên hoa quả, bắt đầu ăn quả táo. Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ một cái, chần chờ một chút cũng cầm lấy xiên hoa quả xiên một mảnh quả táo chuẩn bị ăn. Chỉ là thời điểm quả táo kia sắp đến bên miệng, không cẩn thận một cái vậy mà rớt. "Thật xin lỗi." Cố Ninh Thư có chút áy náy nhìn Tiểu Thỏ một cái, khom lưng nhặt miếng táo rơi trên mặt đất lên. "Không sao, quả táo này ăn ngon, là Chu mẹ tớ mang về ở sơn động." Tiểu Thỏ cười tít mắt nói cho Cố Ninh Thư, thuận tay xiên một khối táo đưa tới bờ môi cậu nói: "Cậu nếm thử." "Cảm ơn." Cố Ninh Thư cười cười, há mồm ăn miếng táo Tiểu Thỏ đưa đến bên miệng chính mình. A... A... A... A...! ! Trình Thi Đồng mở to hai mắt một màn này thật đẹp a! Thật sự là phấn hồng a! Cô vụng trộm quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh có chút âm trầm đáng sợ. "Ha ha ha ha. .. Chú nhỏ, chú ngồi ở chỗ kia để làm gì, chú cũng ăn a!" Trình Thi Đồng cười hì hì cũng xiên một miếng táo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn. Trình Chi Ngôn hơi hơi buông mắt xuống, nhìn thoáng qua xiên táo Trình Thi Đồng đưa tới đây, quay đầu thản nhiên nói: "Không muốn ăn." " Không ăn thì thôi, vậy tự cháu ăn!" Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt như tên trộm, đưa miếng táo bên miệng Trình Chi Ngôn vào trong miệng mình. Một mâm táo ở bầu không khí kỳ quái lại xấu hổ này ăn xong rồi. Ăn táo xong, Trình Thi Đồng đề nghị đi phòng Tiểu Thỏ nhìn một cái, Tiểu Thỏ không nói cái gì gật đầu đồng ý. Trình Chi Ngôn liếc bọn họ mấy cái, tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trên sofa dưới lầu làm bài tập. Ba người vừa vào phòng Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng lập tức liền khóa trái cửa phòng Tiểu Thỏ lại. " Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu thấy không, sắc mặt chú nhỏ âm trầm sắp muốn chảy ra nước rồi!" Trình Thi Đồng kìm nén cười đã lâu rốt cục bạo phát ra. Cố Ninh Thư có chút không nói gì nhìn cô ấy, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô ấy nói: "Khống chế một chút, đừng bị chú nhỏ nghe thấy được." "A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng thu liễm tươi cười, cảnh giác nghe động tĩnh dưới lầu một chút xong, sau đó kéo cánh tay Tiểu Thỏ cười hì hì nói: "Chiến đấu giành thắng lợi! Chúng ta chiến tiếp." "...." Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu xác định như vậy có ích sao?" " Đương nhiên là có, cậu không thấy cả người chú nhỏ đều đã tản ra hơi thở người sống chớ lại gần sao?" Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao trong lòng chú nhỏ nhất định là có cậu, nhưng mà chú cũng không thể liền yên tâm mà tùy ý cậu tự sinh tự diệt a, dù sao cũng phải để cho chú ấy biết, được hoan nghênh cũng không phải chỉ có một mình chú ấy." "Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu. " Cho dù nói như thế nào, có thể thấy bộ dáng chú nhỏ kinh ngạc, tớ cũng vui vẻ!"
|
Chương 191: Tức Chết Cục Cưng
Cố Ninh Thư nhàn nhạt nhìn cô một cái, không biết nói gì đành nói: "Cậu đây là nhân cơ hội trả đũa chú nhỏ đi?" " Ha ha ha, bị nhìn ra sao?" Trình Thi Đồng cười đến càng thêm điên cuồng. Qua một lúc lâu sau cô ấy cầm hai tờ giấy từ trong cặp sách ra, phân biệt nhét vào trong tay Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư nói: "Tới, đây là lời thoại kế tiếp, dù sao trận diễn trò tiếp theo là đóng cửa diễn, hai người nhìn đọc là được." Tiểu Thỏ tiếp nhận giấy trong tay Trình Thi Đồng, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nói: "Cậu viết cái này thời điểm nào?" " Viết trong giờ học lao động buổi chiều, đây chính là hiện tại viết, cậu phải quý trọng thành quả lao động và tâm huyết của tớ a!" Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, lại cười tít mắt hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Tiểu Cố, cố lên." ". . ." Cố Ninh Thư liếc qua tờ giấy trong tay, trên trán lướt qua một đạo hắc tuyến nói: "Cậu xác định muốn tớ đọc theo phía trên này?" " Đương nhiên rồi! Ai, cậu liền xem như là tớ đọc, đừng ngại, Tiểu Thỏ chính là tớ, tớ chính là Tiểu Thỏ!" Sau khi Trình Thi Đồng nói xong câu đó xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài nói: "Một lát nữa nếu như các cậu nghe được tiếng thủy tinh rơi xuống trên sàn nhà liền bắt đầu đọc lời thoại a! Tớ đi xuống trước kéo chú nhỏ lên." "..." Cố Ninh Thư và Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong ánh mắt đồng thời thấy được mấy cái chữ to Đáng tin sao! ? " Loảng xoảng" một tiếng, cửa đóng lại ngay sau đó vang lên tiếng Trình Thi Đồng xuống lầu. " Chú nhỏ, chú nhỏ, có thể cho cháu mượn máy tính phòng chú dùng một chút hay không?" Trình Thi Đồng chạy đến dưới lầu hướng tới Trình Chi Ngôn đang làm bài tập lớn tiếng hỏi. "Cháu dùng đi." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua trên bài kiểm tra ở dưới ngòi bút của mình, cúi đầu, trực tiếp trả lời một câu. " Nhưng mà cháu không biết mật khẩu khởi động máy a." " Tiểu Thỏ biết." " Nhưng mà Tiểu Thỏ không có ở đây a." Trình Thi Đồng chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Trình Chi Ngôn nói. "Không phải em ấy cùng tiến lên lầu với cháu sao?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên hơi hơi nhíu mi nhìn Trình Thi Đồng hỏi. "Đúng vậy, nhưng mà vừa rồi Cố Ninh Thư nói cậu ấy có chút chuyện nói với Tiểu Thỏ, liền lôi kéo Tiểu Thỏ đi cái phòng khác, ai, hai người nói chuyện riêng, cháu cuối cùng không thể đi quấy rầy, cho nên cũng chỉ có thể mượn máy tính chú nhỏ dùng, lên mạng một chút!" Trình Thi Đồng dõng dạc hướng tới Trình Chi Ngôn nói. ". . ." " Đi a, đi a, giúp cháu mở máy tính." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mi thanh tú kia của Trình Chi Ngôn nhăn lại, cười hì hì tiến lên túm cánh tay Trình Chi Ngôn, đẩy anh hướng tới trên lầu. Thời điểm sắp đến lầu hai, Trình Thi Đồng vụng trộm lấy một quả thủy tinh từ trong túi áo ra, ném tới trên mặt đất. " Cạch-- cạch cạch---" Tiếng quả thủy tinh va chạm mặt đất vang lên, Trình Thi Đồng vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt thủy tinh lên: "Ai, kỳ quái, tại sao quả thủy tinh trong túi áo cháu rơi ra đây?" Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, hướng tới phòng ngủ chính mình đi tới, thời điểm anh đang chuẩn bị đưa tay đẩy cửa đột nhiên tiếng nói chuyện từ trong gian phòng bên cạnh truyền đến đây. "Tiểu Thỏ. . Thực ra tớ muốn nói chuyện cùng cậu." "Uh'm? Chuyện gì a?"
|
Chương 192: Tức Chết Cục Cưng 2
" Thực ra...Tớ thích cậu thật lâu rồi..." Tiếng Cố Ninh Thư không nhanh vang lên."A?" Tiểu Thỏ hiển nhiên là sửng sốt một chút. " Từ ngày đầu tiên tớ chuyển trường, thời điểm nhìn thấy cậu." Tiếng Cố Ninh Thư dừng một chút sau đó dường như có chút khó xử hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cái thời điểm kia cậu đang ngồi ở trên vị trí cúi đầu viết bài tập, bộ dáng ánh mắt cậu chuyên chú lập tức hấp dẫn tớ, không biết tại sao, từ cái thời điểm kia ánh mắt của tớ liền nhịn không được vẫn đuổi theo cậu." " Nhưng mà..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ hướng tới Cố Ninh Thư hỏi: "Nhưng mà Đồng Đồng thích cậu a." "...Tớ biết." Thanh âm Cố Ninh Thư lập tức trở nên có chút mất mát: "Nhưng mà trong mắt tớ chỉ có cậu..." " Như vậy không tốt lắm đâu?" Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Tớ...Tớ có người trong lòng a." "Tớ biết cậu thích anh nước chanh của cậu, nhưng mà cũng đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không thừa nhận cậu là bạn gái của anh ấy, tại sao cậu không đổi một người thích a? Đối với con gái mà nói, danh phận quan trọng nhất, chẳng lẽ cậu không hy vọng thời điểm anh ấy đối mặt với người thích anh ấy, thản nhiên nói cho người khác biết cậu chính là bạn gái anh ấy sao?" "Tớ..." "Cậu xem, anh ấy cũng không muốn thừa nhận thân phận của cậu!" Cố Ninh Thư tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, tớ có thể đợi cậu từ từ thích tớ, chỉ cần cậu nguyện ý cùng với tớ, tớ nguyện ý hướng tới người khắp thế giới công bố cậu chính là bạn gái của tớ, là vợ tương lai của tớ, mẹ đứa nhỏ của con tớ...." Cố Ninh Thư vừa đọc tờ giấy Trình Thi Đồng viết cho cậu vừa ở trong lòng nhịn không được mắng một tiếng, ta đi! Tiểu Thỏ đại khái cũng không nghĩ tới Trình Thi Đồng sẽ viết lời thoại như vậy..... Một lời khó nói hết, như vậy... Khoa trương lại giả tạo tràn trề... Cô sửng sốt một hồi lâu, mới bắt đầu nhìn tờ giấy tiếp tục nói: "Cậu nói như vậy, tớ cực kỳ cảm động... Nhưng mà tớ..." " Cầu xin cậu, cho tớ một một cơ hội..." Thanh âm Cố Ninh Thư chân thành hướng tới Tiểu Thỏ nói. "Tớ...Tớ suy xét cân nhắc..." Trình Chi Ngôn đứng ở bên ngoài phòng mình, nghe cái đối thoại trong phòng kia, một đôi lông mi thanh tú nhịn không được nhíu chặt lại. Vẻ mặt Trình Thi Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sau khi nghe xong đoạn đối thoại này chỉ cảm thấy hai người kia độc thoại quá mức nhạt nhẽo, một chút tình cảm mãnh liệt đều không có! " Khụ khụ, chú nhỏ, tại sao chú đứng ở chỗ này a? Không phải nói mở máy tính cho cháu sao?" Trình Thi Đồng nghe lời thoại đọc không sai biệt lắm ho khan vài tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi. ". . ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, đưa tay đẩy cánh cửa phòng mình ra, tiến vào. Qua một lúc lâu sau, hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư trên mặt hồng hồng cũng đi đến. Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một cái, không nói chuyện. Trình Thi Đồng ngồi ở trước mặt máy tính vui vẻ lướt chuột trên trang web, vừa bấm vừa nói: "Ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu và Cố Ninh Thư nói, tớ và chú nhỏ đều nghe được a, tình cảm cần mạo hiểm, yêu đương cần cẩn thận a." ". . ." Tiểu Thỏ nghe xong Trình Thi Đồng nói, mặt càng đỏ hơn. Nhưng mà Cố Ninh Thư vẻ mặt thản nhiên hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Tớ với Tiểu Thỏ là nghiêm túc." "A.... . ." Trình Thi Đồng quay đầu lại, hướng tới cậu nháy mắt ra hiệu nói: "Như thế nào mới có thể chứng minh cậu nghiêm túc với cậu ấy?"
|