Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 213: Tớ có bạn gái 8
Editor: Quỳnh Nguyễn "Tớ... Trong nhà tớ có chút việc, vừa rồi mẹ tớ gọi điện thoại để cho tớ xin nghỉ cùng thầy." Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, sau đó có chút mất tự nhiên cười cười nói. "A...... Vậy cậu nhanh lên đi, chủ nhiệm lớp mới vừa ra ngoài." Bạn ngồi cùng bàn gật gật đầu, cũng không có hỏi nhiều. "Uh`m." Hạ Vân Hi đeo cặp sách lên, từ trong phòng học đuổi theo ra ngoài, nói cùng chủ nhiệm lớp một chút, chủ nhiệm lớp liền gật đầu đồng ý. Hạ Phong cau mày nhìn Hạ Vân Hi theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn ra ngoài, chần chờ một chút chính mình cũng thu dọn cặp sách muốn đi xin nghỉ cùng chủ nhiệm lớp. Anh ta vừa đi ra phòng học, sau đó nhìn Hạ Vân Hi đi tới, đuổi theo chủ nhiệm lớp mở miệng nói: "Thầy giáo Trương, em..." "Uh`m?" Thầy giáo Trương quay đầu, nhìn Hạ Phong, trong mắt nghi hoặc. "Cái kia..Em...Bụng em vô cùng đau đớn, buổi tối em có thể xin nghỉ hay không?" Hai tay Hạ Phong ôm bụng mình, vẻ mặt thống khổ hướng tới thầy giáo Trương hỏi. "Em muốn về nhà?" Thầy giáo Trương nheo một đôi mắt lại nhìn Hạ Phong, vẻ mặt cảnh giác hỏi. "Vâng... Đúng vậy a... Ôi... Bụng em đau quá..." Hạ Phong mặt nhăn hướng tới thầy giáo Trương tiếp tục nói. "Cụ thể đau chỗ nào?" " Ách... Nơi này..." Hạ Phong chỉ chỉ dạ dày chính mình. "Đau bụng?" "Vâng." " Đi phòng y tế cho cô giáo chăm sóc sức khoẻ xem một chút, cô ấy đồng ý thầy liền đồng ý." "Ách..." Hạ Phong chần chờ một chút. Không cần đi... Mặc dù bình thường cô giáo chăm sóc sức khoẻ nói chuyện rất tốt, nhưng mà loại tùy tiện xin phép nghỉ này cho tới bây giờ cô mặc kệ, nếu như học sinh thật sự bệnh tình nghiêm trọng mà nói, cô đều là tự mình đưa học sinh đi bệnh viện, sau đó lại điện thoại thông báo cha mẹ.... "Làm sao vậy? Dạ dày lại không đau rồi hả??" Thầy giáo Trương hơi hơi nhíu mày hỏi. "Không đau, không đau rồi... Đột nhiên không đau rồi!" Hạ Phong vội vàng lắc đầu, xoay người liền hướng tới phòng học chạy tới. "Hừ!" Thầy giáo Trương nhìn bóng dáng Hạ Phong như chạy trốn không nói gì: "Người này, lấy cớ xin phép thật sự là vô cùng kỳ quặc." ---- Bên này sau khi Hạ Vân Hi xin nghỉ cùng chủ nhiệm lớp liền đi theo cách Trình Chi Ngôn không xa. Cô ta đi theo anh xuống cầu thang, đi qua hành lang, vào nơi để xe đạp, lại đi theo anh ra cổng trường, cưỡi lên xe liền đi theo xa như vậy. Có thể là vì quá thích một người, mặc dù anh nói chính mình có bạn gái, nhưng mà không có tận mắt nhìn thấy cô chính là không muốn tin tưởng. Cũng bởi vì nữ sinh cố chấp, cảm thấy anh không có chính miệng nói với mình, tôi không thích cô, liền không xem như từ chối rõ ràng. Trình Chi Ngôn một đường hướng tới phương hướng tiểu khu nhà bọn họ cưỡi, mới vừa cưỡi đến cửa tiểu khu vậy mà liền thấy được bóng dáng Tiểu Thỏ lắc lư. Mới mấy giờ, người này mới vừa tan học? Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ rưỡi, bọn họ không phải nên là năm giờ liền tan học sao... "Tiểu Thỏ!" Anh dừng ngay ở bên cạnh cô, cúi đầu gọi cô một tiếng. Tiểu Thỏ đang lắc lư ở trên đường đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên ở bên tai mình, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại nhìn anh: "Anh nước chanh?" Hạ Vân Hi đi theo Trình Chi Ngôn không xa, nhìn anh đột nhiên ngừng lại bên cạnh một cô gái buộc tết đuôi ngựa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, trên cổ cô gái kia còn mang theo khăn quàng đỏ, nhìn dường như cũng có chút quen mắt... Giống như....Cô gái cùng truyền nước ở trong bệnh viện cùng Trình Chi Ngôn?
|
Chương 214: Tớ có bạn gái 9
Editor: Quỳnh Nguyễn "Tại sao trễ như vậy mới trở về?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày nhìn cặp sách trên người Tiểu Thỏ, trầm giọng nói: "Trời sắp nhá nhem rồi." " Ai nha, hôm nay ba mẹ không ở nhà, sau khi em tan học liền thuận tiện ăn bát mỳ ở tiệm mì gần cửa nhà, đây không là vừa vặn ăn no trở về sao." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười rực rỡ, kỳ quái nói: "Anh nước chanh, tại sao anh đã trở về? Hôm nay không tự học buổi tối?" Anh nước chanh? Hạ Vân Hi nghe xưng hô thế sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng kịp, cô bé này thì ra thật là em gái Trình Chi Ngôn. "Uh`m, lúc chơi bóng rổ ngã một cái, cánh tay rách chút da, trở về trước." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lúc đang muốn dời đề tài này đi Tiểu Thỏ đã vẻ mặt lo lắng ôm cánh tay của anh, thật cẩn thận hỏi: "Chỗ nào rách đưa em xem." Trình Chi Ngôn nhìn cô dáng vẻ khẩn trương nhịn không được cười cười, đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô nói: "Một chút vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì." "Cho em xem...." Tiểu Thỏ thật cẩn thận ôm cánh tay của anh, cách quần áo muốn nhìn rốt cuộc cái cánh tay kia bị thương thế nào. " Hiện tại cũng bình thường, về nhà lại nhìn đi." Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ cười cười vỗ vỗ đầu Tiểu Thỏ nói: "Lên xe, anh mang em trở về." "Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vòng đến phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn ngồi lên. "Ngồi xong rồi hả?" Thanh âm Trình Chi Ngôn ôn nhu hỏi một câu. "Vâng! Được rồi!" Tiểu Thỏ gật đầu, một đôi cánh tay nhỏ ôm eo Trình Chi Ngôn. Hạ Vân Hi nhìn Trình Chi Ngôn như vậy chỉ cảm thấy có chút xa lạ. Trong trí nhớ, anh dường như rất ít cười, cho dù là thỉnh thoảng cười một chút cũng là cái loại cực kỳ xa cách cực kỳ cười nhạt. Cô chưa từng thấy ý cười trong mắt anh khi nhìn một người, giữa lông mày, trên vẻ mặt tràn đầy đều là sủng nịch. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua anh ôn nhu nói chuyện đối với một người như vậy, trong giọng nói, trong thanh âm, tràn đầy đều là vui sướng. Trong nháy mắt như thế cô đột nhiên cực kỳ hâm mộ Tiểu Thỏ. Cô bé nhỏ có thể cùng người trong lòng cô dựa vào gần như thế, có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tươi cười ôn nhu, có thể cùng anh cùng nhau đi vào chung nhà, mà những thứ này đều là thứ cô tha thiết ước mơ. Nếu không tận mắt thấy Trình Chi Ngôn có thể ôn nhu đối đãi một người như vậy có lẽ cô sẽ vẫn cho là anh là người trời sinh tính lạnh nhạt. Hạ Vân Hi chần chờ một chút vẫn lại là đi theo Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, hướng tới phương hướng nhà bọn họ đi qua. Đến chỗ cửa nhà Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nhảy lên, liền phía sau xe đạp của anh nhảy xuống tới. Trình Chi Ngôn ngừng xe đạp xong, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chuỗi chìa khóa vừa mở cửa vừa hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Gần đây học tập căng thẳng sao?" "Không tồi a." Tiểu Thỏ sôi nổi theo sát sau lưng anh, hai tay cầm lấy cặp sách chính mình, cười hì hì trả lời: "Em chỉ là thi sơ trung mà thôi, cũng không phải thi vào trường đại học, không có áp lực lớn như vậy a." "Vậy là tốt rồi." Cái chìa khóa trong tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng chuyển động, bên trong vang hai tiếng "Cùm cụp, cùm cụp" Nhưng mà cửa chưa động. "Làm sao vậy?" Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, nhịn không được mở miệng hướng tới anh hỏi. " Khóa giống như hỏng rồi..." Trình Chi Ngôn rút cái chìa khóa ra, xoay vặn khóa cửa thấp giọng nói.
|
Chương 215: Tớ có bạn gái 10
Editor: Quỳnh Nguyễn "A?? Không thể nào..." Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt cửa chính, đưa tay xoay vặn, khóa cửa dường như thật sự xoay vặn không được, "Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?" "Thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khóa hư mất cũng là bình thường." Trình Chi Ngôn thu cái chìa khóa lại, nắm tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng nhà cô cách vách đi tới nói: "Đi nhà em trước đi, chờ ba mẹ anh trở lại để cho bọn họ tìm người sửa một cái khóa." "Vâng! Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, một đôi bàn tay ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, lại chuyển hướng cửa lớn nhà mình. Chỉ là, cô cầm cái chìa khóa mở mở cửa, khóa cửa vẫn chỉ là vang hai tiếng "Cùm cụp cùm cụp" như cũ, sau đó liền bất động rồi. "Sao lại thế này??" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cái chìa khóa, kỳ quái nói: " Tại sao cửa nhà em cũng rồi?" Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, một đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, anh híp mắt nhìn cửa chính nhà Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt khóa cửa cẩn thận quan sát. "Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ bị động tác bất thình lình của anh dọa, vội vàng thật cẩn thận hỏi. "Nơi này..." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ vị trí ổ khóa, quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Nơi này bị người cậy qua." "A!?" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng cúi đầu hướng tới vị trí ngón tay Trình Chi Ngôn nhìn qua. Quả nhiên xung quanh ổ khóa để lại một chút dấu vết thưa thớt. "Anh nước chanh, ý của anh là nói.... Khóa cửa nhà em bởi vì bị cậy qua cho nên mới mở không ra??" Tiểu Thỏ nhất thời căng thẳng, cô túm cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Khóa cửa nhà anh, có thể hay không?" " Có khả năng." Trình Chi Ngôn cau mày gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ lại về tới cửa lớn nhà mình, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó thanh âm âm trầm nói: "Cánh cửa nhà hai chúng ta đều bị cậy qua." "Có kẻ trộm!?" Trong đầu Tiểu Thỏ lập tức liền hiện lên ý niệm này. "Uh`m..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn khóa cửa, sau đó quyết đoán lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão Trình, nói với ông chuyện này. Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Trình ba ba nói như thế nào??" "Ba nói để cho chúng ta chờ ở cửa, đừng chạy loạn khắp nơi, ông lập tức liền trở lại." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu an ủi cô nói. "Được rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có Trình Chi Ngôn ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ yên tâm một chút. " Hoàn hảo hôm nay anh xin phép nghỉ tự học." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ỷ lại chính mình, đưa tay ôm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Nếu không thì một mình em phỏng chừng còn không biết nên làm cái gì bây giờ." "Uh`m..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhưng là càng nghĩ càng sợ, cửa này cũng không biết là cậy khi nào, ngày hôm qua cô về nhà vẫn tốt, hôm nay liền không có thể mở cửa được, những kẻ trộm này cũng dám giữa ban ngày ban mặt gây án. Ngộ nhỡ cô tan học sớm, đúng lúc gặp được người cậy cửa, hoặc là một mình cô đối mặt với hai cái cửa mở không ra, tình cảnh như vậy cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ. Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ bị dọa đến trắng bệch, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon của cô nói: "Tiểu Thỏ, nhìn anh."
|
Chương 216: Lẽ nào chính là cô ấy
Editor:Quỳnh Nguyễn "Ừ." Tiểu thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh nhìn Trình Chi Ngôn. "Đừng sợ, cho dù là khi một mình em gặp phải chuyện như vậy, cho dù lúc đó trong lòng có hoảng loạn, cũng phải nhất định gọi điện cho anh, biết chưa?" Trình Chi Ngôn chầm chậm nhìn Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nói:" Nhất định phải nhớ lấy, bất luận chuyện gì có xảy ra, anh đều sẽ ở phía sau bảo vệ e!" "Ừ......" Tiểu Thỏ nhìn anh, gương mặt anh tuấn tú, trắng nõn vô cùng nghiêm túc, cặp mắt rực rỡ mà rạng ngời như ánh mặt trời, giống như ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng tất cả bóng đêm trên thế giới. "Em biết rồi." Tiểu Thỏ gật gù, giọng nói mang theo một tia hạnh phúc nói:"Em sẽ nhớ kỹ!" "Ngoan." Trình Chi Ngôn mỉm cười, anh nhìn Tiểu Thỏ trước mắt với gương mặt hiểu chuyện, nghe lời lại ngoan ngoãn, con mắt chớp chớp, hơi cúi người, liền nhẹ nhàng hôn lên trên bờ môi hồng hào của cô rồi nói:"Nhớ kỹ là tốt." Tiểu Thỏ cảm giác được bờ môi vừa chạm vào có chút ấm áp, hơi ngẩn người, không hiểu tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lại hình ảnh hôm đó, lúc Trình Chi Ngôn bị sốt cao nằm trên giường,cô len lén hôn trộm anh. Cảm giác mềm mại lúc đó, đến bây giờ đều trong ký ức, chưa bao giờ quên. Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt Tiểu Thỏ càng ngày càng hồng, không nhịn được hơi nhíu mày hỏi:" Em bị sao vậy, sao khuôn mặt trở nên đỏ vậy??" "Không có gì, không có gì......" Tiểu Thỏ đưa hai tay lên che hai gò má đang nóng lên, cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, tim đập càng lúc càng nhanh. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...... Làm sao hiện tại anh nước chanh tùy tiện hôn cô một cái, tim cô liền bắt đầu đập nhanh hơn? Mà giờ phút này, Hạ Vân Hi trốn phía xa sau bụi cây, nhìn thấy tình cảnh này liền ngây ngẩn cả người. Dù sao cách nhay quá xa, lúc đầu cô ta nhìn thấy Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ cùng đi tới đi lui ở hai căn nhà, trong lòng còn đang cảm thấy khó hiểu cả hai sao không trờ về nhà, sau đó nhìn thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc gọi điện thoại, cô ta liền đại khái đoán ra có thể đang xảy ra chuyện gì đó. Cô ta thấy khuôn mặt ôn nhu của Trình Chi Ngôn đang vừa khoác vai vừa an ủi Tiểu Thỏ, trong lòng đang còn hâm mộ, hóa ra Trình Chi Ngôn lại biết ôn nhu như vậy, nhưng sau đó khi cô ta thấy Trình Chi Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn Tiểu Thỏ, rốt cuộc liền cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Coi như là có quan hệ anh em tốt, nhiều nhất cũng chỉ là hôn lên má chứ?? Với trí nhớ cô ta, cô ta cùng anh cô ta hôn môi, là lúc đang còn nhỏ không hiểu chuyện mới có thể làm như vậy, sau này cô ta lớn hơn, không còn cùng anh cô ta hôn môi. Nhưng trước mắt, dù cho Tiểu Thỏ không hiểu chuyện, nhưng Trình Chi Ngôn không thể không hiểu chuyện chứ??? Chuyện hôn môi, chỉ có người yêu mới có thể thực hiện..... Hạ Vân Hi vẻ mặt hết sức hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, trong đầu dần dần hiện lên một suy đoán: "Lẽ nào Tiểu Thỏ không phải là em gái của Trình Chi Ngôn, mà chính là bạn gái của cậu ấy!? " Nghĩ đến đó, cô ta đột nhiên nhớ lại, lúc Hạ Phong cùng Trình Chi Ngôn nói chuyện phiếm, đều cười hì hì trêu ghẹo nói:" Cô bạn gái nhỏ, bạn gái nhỏ", lẽ nào chính là đang nói tới Tiểu Thỏ?
|
Chương 217: Lẽ nào chính là cô ấy 2
Editor Quỳnh Nguyễn Sau khi có suy nghĩ đó, Hạ Vân Hi lại nhìn về Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, đột nhiên cảm thấy, trong ánh mắt anh hiện đầy vẻ yêu thương, thật sự không hề giống như của anh trai đối với em gái, trái lại như là đối xử như người yêu, còn có tư thế anh ôm cô, bình thường anh em làm sao có khả năng ôm như vậy mà vẫn không buông tay ra. Lúc anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, khi anh nói với cô, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười nhợt nhạt, loại cảm xúc đó xuất phát từ trong tận nội tâm mà có, làm sao có thể là tình cảm của anh trai đối với em gái!? Hạ Vân Hi dùng sức cắn môi mình, chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống, rõ ràng vẫn đang trong không khí tháng 10 ấm áp, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang trong một hồ băng ở giữa mùa đông khắc nghiệt, chỉ thấy lạnh giá thấu xương. Ha ha..... Cô thích cậu ấy 3 năm nha, nhưng cậu lại yêu thích một nữ sinh lớp 6!? Cô có làn da trắng, có dáng đẹp, một cô gái xinh đẹp trước lồi sau cong, đến cuối cùng lại không sánh được với cô gái như học sinh tiểu học đến bộ ngực còn chưa phát triển??? Hạ Vân hi nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, rốt cuộc cũng phải bỏ đi..... Không cam lòng, cô ta thật sự không cam lòng..... Nhưng mà...... Trên đường Hạ Vân Hi bỏ đi, sau cơn tức giận, dần dần cũng trở lại tỉnh táo. Cuối cùng cũng chỉ là những suy đoán của cô ta, Trình Chi Ngôn đã nói là tình cảm anh em, cô ta vẫn không có kết luận, từ đầu đến cuối, cô ta đều cảm thấy chính mình vẫn còn một tia hy vọng. Ngày hôm sau tại buổi tối tự học, Hạ Vân Hi chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc quyết định viết một tờ giấy, đưa cho Trình Chi Ngôn:"Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không? Xin cậu nhất định hãy trả lời tớ thật lòng, được không? ^-^ " Trình Chi Ngôn mở tờ giấy kia ra, nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, tiện tay viết: "Có chuyện gì?" Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm 3 chữ trên tờ giấy, trong lòng rối bời một hồi, cuối cùng quyết định, lấy bút ra viết:"Cậu thực sự đã có bạn gái? (không phải là cái cớ để cậu dùng để từ chối các cô gái đúng không?)" Trình Chi Ngôn nhìn câu hỏi, trầm mặc một chút, sau đó liền viết xuống câu trả lời:"Ừ." Tờ giấy lại từ Trình Chi Ngôn truyền lại vào tay Hạ Vân Hi, cô ta cầm tờ giấy trong tay, hít vào một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, ngón tay có chút run rẩy cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy một chữ "Ừ", trong lòng đè xuống từng chút khổ sở. Con mắt cô ta nhìn chằm chằm chữ "Ừ" một hồi lâu, đến một lúc khi cảm thấy chữ kia có chút xa lạ, lúc này mời thật sự thở ra một cái, tiếp tục hỏi:"Bạn gái cậu, là người lần trước ở bệnh viện tổng hợp, lúc ở bệnh viên đa khoa truyền nước, là cô gái ngồi bên cạnh cậu đó sao? Tớ nhớ không lầm, cô gái đó bây giờ đang học lớp 6? Cầm tờ giấy nhắc lại quá khứ, Trình Chi Ngôn không có động tĩnh. Cuối cùng, anh lấy bút viết xuống một chữ, rồi truyền giấy trở lại. Hạ Vân Hi mở tờ giấy ra, lấy đầy đủ nghị lực nhìn vào chữ một chữ kia " Đúng!", phát hiện ra trong đầu, trở lên trống rỗng. Từ phía sau cô ta, đột nhiên xuất hiện một cánh tay, cầm lấy tờ giấy trong tay cô. Hạ Vân Hi giật mình, liền quay đầu lại, phát hiện ra đó là giáo viên chủ nhiệm, đang cau mày đọc nội dung tờ giấy, tim đập trở nên hồi hộp. Giáo viên chủ nhiệm xem xong tờ giấy, ánh mắt đầy vẻ thích thú, lại quét một vòng tới Trình Chi Ngôn, đưa tay gõ gõ bàn của cô ta, ra hiệu cô ta cùng mình đi ra ngoài.
|