Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 218: Lẽ nào chính là cô ấy 3
Editor Quỳnh Nguyễn. Những bạn học khác đang dồn tâm trí vào bài thi, cũng không nhận ra được chuyện gì đang phát sinh trong lớp. Hạ Vân Hi thả bút trong tay, trong lòng thấp thỏm không yên, theo sát giáo viên chủ nhiệm ra cửa phòng học. Hành lang bên ngoài phòng học, giáo viên chủ nhiệm đứng lại, chờ Hạ Vân Hi đi tới. Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hạ Vân Hi, cúi đầu bước từng bước nhỏ đi tới. "Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Giáo viên chủ nhiệm nhìn Hạ Vân Hi, giơ giơ tờ giấy trong tay, trầm giọng hỏi. Hạ Vân Hi cúi đầu, dùng hết sức cắn chặt môi mình, không nói lời nào. " Em không nói ra, thầy cũng biết rõ." Giáo viên chủ nhiệm buông tờ giấy trong tay ra, trừng mắt nhìn Hạ Vân Hi, chậm rãi nói:"Tốt xấu thầy cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em, chữ viết các bạn trong lớp, phần lớn thầy còn nhận ra được, huống chi là của Trình Chi Ngôn." Hạ Vân Hi vừa nghe thấy nhắc tới tên củaTrình Chi Ngôn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên. "Tờ giấy này là trò viết cho Trình Chi Ngôn?" Giáo viên chủ nhiệm lớn giọng hỏi lại một lần. Hạ Vân Hi trong lòng trở lên căng thẳng, theo bản băng gật đầu trả lời một câu:"Dạ....." "Em nói một chút, giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm tư để ý đến những thứ này." Giáo viên chủ nhiệm một vẻ mặt tiếc nuối nhìn Hạ Vân Hi, tiếp tục nói:"Thầy nói mấy lần thi gần đây, thành tích của em đều thất thường như vậy, lúc thì làm bài rất tốt, lúc thì rớt vài thứ hạng, trong lòng em là suy nghĩ những chuyện này sao?" "....." Hạ Vân Hi bị giọng nói nghiêm nghị của giáo viên làm cho hết hồn, lại cúi đầu, không dám nói thêm. Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy bộ dáng của cô ta, không nhịn được thở dài một hơi, giọng nói hơi trì hoãn một lúc rồi nói:"Các em đến tuổi này, thầy biết,mối tình đầu, nhìn thấy các chàng trai ưu tú, trong lòng ít nhiều sẽ có chút tình cảm, thế nhưng tình cảm là tình cảm, học tập là học tập, em không thể để cho một chuyện nhỏ như thế làm trễ nải đến việc học tập, em biết không?" "Dạ....." "Hơn nữa, em yêu thích Trình Chi Ngôn, vậy thì em cũng nên hướng về cậu ta mà học tập, em nhìn cậu ta một chút, nhiều lần thi đều đứng số 1, một nam sinh ưu tú như thế, nói như thế nào, cũng phải là nữ sinh ưu tú mới xứng với cậu ta chứ?" Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nhìn Hạ Vân Hi thật lòng nói:"Lớp 12 như thế này, chính là đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, em xem người khác đều ra sức nỗ lực học tập, chăm chú vào việc thi cử, em xem lại em một chút, em đang làm gì ở đây? Em không phải muốn thầy mời phụ huynh đến đây chứ?" "Không phải!" Hạ Vân Hi vẻ mặt kinh hoảng nhìn giáo viên chủ nhiệm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn. "Không phải là tốt rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay, thầy coi như chưa từng xảy ra, em mau thu hết những tâm tư kia lại, còn có nửa năm nữa là thi vào trường đại học, lấy kết quả học tập của Trình Chi Ngôn, thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa đều không có vấn đề gì, em nếu như thật sự yêu thích cậu ta, em phải nỗ lực học tập, sau đó cùng cậu ta đăng ký cùng trường học, đến khi đó em có rất nhiều cơ hội, nghe có hiểu không?" "Dạ.... được ạ....." Hạ Vân Hi gật đầu thấp giọng trả lời. "Được rồi, đi vào thôi, gọi Trình Chi Ngôn ra đây cho thầy." Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn cô ta một chút, ra hiệu cho cô ta đi vào. "......" Hạ Vân Hi do dự một chút, cuối cùng đi vào phòng học. Đã là lớp 12, bạn cùng lớp toàn bộ đặt việc học tập lên trên.
|
Chương 219: Lẽ nào chính là cô ấy 4
Editor Quỳnh Nguyễn Đã là cấp ba, bạn học trong lớp đều đặt việc học tập lên trên, ngoại trừ một người Hạ Phong, con mắt nhìn chằm chằm tới Hạ Vân Hi và giáo viên chủ nhiệm trò chuyện bên ngoài. "Trình Chi Ngôn, Hạ Vân Hi bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi ra ngoài, hình như là việc cô ấy truyền tờ giấy cậu bị phát hiện." Hạ Phong nhỏ giọng ghé tai bên cạnh Trình Chi Ngôn nói. "Nha." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục làm bài thi của mình. "Ai, cũng không biết Hạ Vân Hi và giáo viên chủ nhiệm nói cái gì, cô ta có vẻ rất uất ức." Hạ Phong tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài, nhỏ giọng hướng về Trình Chi Ngôn thông báo. "....." Lần này, Trình Chi Ngôn chẳng thèm đáp lại cậu ta. "Cô ta tiến đến, tiến đến, ài, cô ta đi về hướng của cậu......" Hạ Phong vừa nhìn thấy Hạ Vân Hi đi tới, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo Trình Chi Ngôn. Hạ Vân Hi đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt vô cùng ủ rủ nhìn anh nói một câu:"Giáo viên chủ nhiệm đang chờ cậu ngoài đó." Sau đó liền trở về chỗ của mình. Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy giáo viên chủ nhiệm hai tay đan trước ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm mình. Anh trầm mặc một chút, thả chiếc bút lông màu đen xuống, đứng dậy, hướng ra đi bước đi. Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Trình Chi Ngôn, trên mặt hiện vẻ hỏi trì hoãn liền nói:"Tới đây." Trình Chi Ngôn đi tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông hỏi:"Thầy Trương, thầy tìm em?" "Gần đây cảm thấy việc học tập như thế nào?" Giáo viên chủ nhiệm ôn nhu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi. "Không tồi." Trình Chi Ngôn giật mình, thuận miệng trả lời. "Nha....." Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút, cúi đầu đưa tờ giấy trong tay tới trước mặt Trình Chi Ngôn nói:"Chữ viết trên tờ giấy này là của em đúng không?" "Vâng" Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt tờ giấy kia một cái, thản nhiên gật đầu. "Sắp thi đại học rồi, vừa nãy thầy gọi Hạ Vân Hi đi ra, đã dạy em ấy liên quan tới vấn đề này, thế nhưng đối với em, thầy cảm thấy em nên biết phân rõ nặng nhẹ chứ? Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là thi đại học, em....." Thầy Trương đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt đem đạo lí nói cho anh, Trình Chi ngôn liền dứt khoát thẳng thừng nói:"Em đã từ chối cô ấy." "Ạch....." Thầy Trương sửng sốt một chút, sau đó khoát tay nói một câu:"Không phải vấn đề này, em từ chối em ấy, thầy đã biết, từ trong đoạn hội thoại thầy có thể nhìn ra điều đó, thế nhưng trên tờ giấy lại còn viết, bây giờ em đang trong một mối quan hệ với một học sinh lớp 6?" "....." Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, cúi đầu liếc tờ giấy kia, trầm mặc chốc lát, sau đó liền mở miệng đáp:"Đúng thế!" "Em nói một chút xem, đây chính là không biết phân nặng nhé, các em ở tuổi này, thầy biết, dù sao mọi người đều là tuổi trẻ, thầy cũng từng trải qua tuổi này của các em, đối với một người nảy sinh một cảm giác khó nói hay là thích ai đó, thầy đều có thể lý giải, thế nhưng em sao có thế đi quá mức chứ??? Cô gái đó còn chưa tốt nghiệp tiểu học, em làm sao có quan hệ với cô gái đó? Chuyện lớn như vậy, cha mẹ cô gái đó đã biết chưa? Em đã nói cho cha mẹ em biết chưa?"
|
Chương 220: Lẽ nào chính là cô ấy 5
Editor Quỳnh Nguyễn. Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt đầy thản nhiên, giọng nói bình tĩnh đáp lại:"Biết." "Em......"Giáo viên chủ nhiệm lập tức bị đáp án này làm cho nghẹn họng, trợn mắt lên nhìn, nói không thành lời, một lát sau mới có thể lấy lại bình tĩnh. "Em với cô ấy....."Trình Chi Ngôn dừng lại một chút, lấy hết sức ra để giải thích:"Chính là người yêu của em, đã từ lâu rồi, cô ấy không làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, điểm này thầy có thể yên tâm." "Thầy......" Giáo viên chủ nhiệm nghe đến câu "Đã từ lâu rồi" liền nghẹn họng lần nữa, nói không thành lời. "Vả lại, mặc dù cô ấy là người yêu của em, thế nhưng em cũng không có ý nghĩ gì đối với cô ấy, dù sao cô ấy còn nhỏ như thế, coi như em có ý nghĩ gì với cô ấy, dù sao cũng phải đợi cô ấy lớn lên, người chưa thành niên được pháp luật bảo vệ, điều này em hiểu rõ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm một cái, vô cùng bình tĩnh hướng về thấy ấy nói tiếp:"Dù thế nào chuyện tình cảm của em với cô ấy, cũng không thể một hai câu là có thể nói hết, chỉ có thể nói từ trước đến nay đều trong sạch, dù cho thầy thông báo cho phụ huynh cũng không thay đổi được điều gì." "....." Đến lúc này giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn bị cứng họng, chỉ biết đứng đó mà giận dữ không thể nói ra lời nào. "Thầy, thầy còn có chuyện gì khác sao?" Trình Chi Ngôn đợi nửa ngày, cũng không thấy giáo viên chủ nhiệm nói tiếp, đánh hướng về giáo viên lên tiếng hỏi. "Không còn....." Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm mới nói lên một tiếng đầy vẻ khó chịu. "Nha..... Nếu như không còn chuyện gì, em xin phép về phòng tiếp tục làm bài thi nha?" Trình Chi Ngôn nhún nhún vai, tiếp tục hỏi. "Đi thôi....." Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi xé toang tờ giấy trong tay. Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc thầy một cái, liền bước vào phòng học. ______ Sau khi câu chuyện về tờ giấy đi qua không bao lâu, bảo vệ trong tiểu khu của Trình Chi Ngôn lúc đang đi tuần tra liền bắt được một người. Người đó đi ban ngày, đội một chiếc mũ màu đen, găng tay màu trắng tuyết, khi đi trong tiểu khu, hết nhìn ngôi nhà này, đến nhìn ngôi nhà khác, hành tung thực sự rất khả nghi, liền bị bảo vệ dẫn đi. Sau khi mang đi, sau một hồi tra hỏi mới biết, người này cũng chính là kẻ mà trước đó đã phá hủy nhiều khóa cổng của nhiều gia đình. Tuy nhiên, phải nói tên trộm này cực kì tội nghiệp, cho tới nay hắn chỉ biết tìm đến những ngôi nhà cũ trong tiểu khu để ra tay, những cái khóa đều đã sử dụng hơn mười mấy năm, chỉ cần một cái móc sắt là dễ dàng có thể mở cửa vào nhà. Phần lớn những ngôi nhà cũ trong tiểu khu mà anh ta ghé qua, đều không có thứ gì đắt tiền, thế nên tên trộm liền liều mạng lẻn vào những ngôi nhà khá giả trong tiểu khu bên này, anh ta giấu thanh móc sắt ở thắt lưng, đang đi quan sát các ngôi nhà khá giả trong tiểu khu. Tuy tiểu khu bên này xây dựng cũng đã lâu, thế nhưng ổ khóa cửa đều dùng loại mới nhất, chỉ bằng vào thanh móc sắt, căn bản là không thể mở nổi cửa, ngược lại lúc tên này cạy khóa cửa, đã làm cho thanh sắt bị đứt mấy chỗ ở khóa cửa gia đình khác. Đây là lần đầu tiên tên trộm thực hiện mà không đạt được kết quả gì. Sau khi trở về, tên trộm càng nghĩ càng ấm ức, cái ổ khóa tuy là loại mới, tuy nhiên anh ta đã có kinh nghiệm mười mấy năm, điều này làm cho anh ta nghĩ rằng, kỹ thuật của anh ta nhất định phải tăng lên, như thế mới lấy được nhiều đồ vật có giá trị hơn. Nhưng mới qua mấy ngày, lúc anh ta đang đi dạo bên trong tiểu khu, muốn quan sát một chút về khóa cửa trong tiểu khu đã bị phát hiện rồi.
|
Chương 221: Bắt đầu thi đại học
Editor Quỳnh Nguyễn Anh ta cảm thấy đáng tiếc nhất chính là việc anh ta vừa quan sát được mấy ngôi nhà, đã bị đội bảo vệ đi tuần tra bắt được. Sau một hồi bị bảo vệ tra hỏi, liền quyết định gọi 110, sau một khoảng thời gian, một chiếc xe cảnh sát tới, trực tiếp mang anh ta về đồn. Chuyện này, vẫn là do Tiểu Thỏ nói lại cho Trình Chi Ngôn khi anh trở về nhà. Anh cứ ngồi im lặng một chỗ, nhìn khuôn mặt hớn hở của Tiểu Thỏ đang hăng say kể chuyện, rốt cuộc không nhịn được liền mở miệng hỏi:"Làm thế nào mà em biết được?" Tiểu Thỏ hơi run run, sau đó lúng túng cười nói:"Bên trong bảng thông báo của tiểu khu có viết, hơn nữa lúc tan học mọi người đều bàn luận chuyện này, nên em mới biết” "Nha....." Trình Chi Ngôn gật đầu, một lát sau, đột nhiên nhìn cô rồi hỏi:"Em đã làm xong hết bài tập hôm nay rồi sao?" "Ạch... Còn chưa xong....." Tiểu Thỏ trở nên lúng túng trả lời một câu. "Vậy sao vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm?" Trình Chi Ngôn mắt hơi híp lại, nhìn cô với vẻ mặt đầy nguy hiểm. "Em đi làm ngay đây!" Tiểu Thỏ nhanh chóng mang cặp sách trở về phòng mình. ______ Sau khi kết thúc hơn một học kỳ, nháy mắt lại tới học kỳ còn lại. Lớp 12 thời gian dường như trở lên căng thẳng hơn. Học sinh ở trường không chỉ trong thời gian học chính,mà còn kéo dài sang cả thời gian nghỉ ngơi. Chính vì thế, từ sáng cho đến chiều tối, Tiểu Thỏ không được nhìn thấy anh lần nào. Cảm giác nhớ anh, so sánh với thời điểm lúc ban đầu, chẳng qua là chỉ có hơn chứ không có kém hơn. Cũng may là hiện tại cả hai đều có điện thoại di động, cho dù không được nhìn thấy nhau, cũng có thể dùng tin nhắn để liên hệ, cho nên đối với Tiểu Thỏ mà nói, khoảng cách giữa cô và anh cũng không bị đi quá xa. Chỉ là cô cảm thấy buồn cho chính mình, khi Trình Chi Ngôn vào trung học cô vẫn học tiểu học, khi Trình Chi Ngôn thi tốt nghiệp trung học, cô vẫn đang học tiểu học, từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ là học sinh tiểu học, mà anh ấy đã sắp trở thành sinh viên đại học. Trước kì thi đại học mấy ngày, không khí trong nhà Trình Chi Ngôn rất yên tĩnh. Hầu như không ai nhắc tới chuyện thi cử này. Tiểu Thỏ cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi trở về liền nói chuyện với mẹ. Mẹ Tiểu Thỏ mỉm cười nói:" Là do cha mẹ anh ấy không nhắc tới thi đại học để khỏi tăng thêm áp lực, họ làm như vậy, nhưng thật ra là đang hy vọng anh ấy có thể duy trì tâm lí ổn định, lấy kết quả học tập bình thường, trường đại học nào trong nước anh ấy đều có thể đăng ký vào học: "Nha......" Tiểu Thỏ gật gù cái đầu như hiểu ra vấn đề,"Trong lòng cha mẹ anh ấy chắc rất khó chịu." Chớp mắt đến ngày mồng 7 tháng 6, ngày đầu tiên của kỳ thi đại học. Mới sáng sớm Trình Chi Ngôn đã đi ra, khi đi xuống dưới lầu ăn sáng, Tiểu Thỏ đã ngồi bên cạnh bàn ăn chờ anh xuống. Lão Trình cũng một vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi bên cạnh bàn ăn, đang dùng đôi mắt vẻ sâu xa xuyên qua cặp kính nhìn anh. Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt cha mình, trong lòng chợt cảm thấy có chút thấp thỏm. Không lẽ mấy ngày trước không nói chuyện với mình, dự định đến ngày thi hôm nay mới nói chuyện gì sao??? "Tiểu Ngôn à, con ngồi xuống đây!" Lão Trình hướng về Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay, giọng điệu hết sức quan tâm nói:"Con biết hôm nay là ngày gì không?" "Thi đại học." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì, chỉ trả lời một câu, đồng thời kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
|
Chương 222: Bắt đầu thi Đại học 2
Editor Quỳnh Nguyễn "Đúng!" Lão Trình nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay gõ xuống mặt bàn ăn, tiếp tục hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Vào thời điểm này sang năm, là lúc con bước vào thi đại học, đây là chuyện quan trọng nhất của học sinh, tương lai con đi theo con đường nào, tất cả phụ thuộc vào kết quả thi đại học....." "....." "....." Tiểu Thỏ cùng Trình Chi ngôn nghe nói thế, trong nháy mắt chợt thấy không biết nói gì. Đặc biệt là Trình Chi Ngôn, ánh mắt anh có chút khó hiểu nhìn cha mình, mãi không nói lên lời. Chắc hẳn mấy ngày nay trong gia đình không ai đề cập tới chuyện thi đại học, hoàn toàn không phải là sợ anh bị căng thẳng..... Mà là bởi vì cha mình nhớ lộn hiện tại anh chỉ đang học 11. Một bên lão Trình đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Trình Chi Ngôn về ý nghĩa của việc thi đại học đối với cuộc sống, còn bên này, Trình Chi Ngôn đã xạm mặt lại rồi. Lão Trình nói một hồi, chợt phát hiện ra Trình Chi Ngôn không chăm chỉ nghe mình nói, không nhịn được nhíu mày một cái rồi nói:"Rốt cuộc con có nghe cha nói không vậy? Cha nói từ nãy giờ, con có ghi nhớ hay không?" "......" Trình Chi Ngôn nhìn cha lại tiếp tục không nói gì. "Ai, con nhìn cha bằng ánh mắt đó là có ý gì???" Lão Trình không nhìn được nhíu mày hướng về Trình Chi Ngôn, lại tiếp tục đưa tay gõ gõ bàn ăn, tiếp tục nói:" Con có biết tầm quan trọng của việc thi đại học hay không?" "Cha....." Tiểu Thỏ nhìn về phía lão Trình nhẹ giọng nói:"Anh ấy..... là hôm nay thi đại học.....không phải là sang năm mới thi đại học....." "Cái gì?" Lần này đến phiên lão Trình ngây người ra. Ánh mắt của ông ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lát, sau đó không dám tin tưởng quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:"Con.....Con năm nay không phải đang học lớp 11 hay sao?" "....." Trình Chi Ngôn nhìn cha mình rồi lại không nói gì. "Ba ba....Anh ấy học lớp 12 rồi, con cũng đã lớp 6 rồi....." Tiểu Thỏ nhìn lão Trình dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích. "Chuyện này......Chuyện này....." lão Trình không khác gì bị sét đánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Trình Chi Ngôn hồi lâu, lại nhìn một chút cháo loãng trên bàn ăn, trong nháy mắt chợt đứng dậy, hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Con đừng đi đâu, để cha đi chuẩn bị lại bữa sáng cho con đi thi, ăn xong rồi mới đi thi." "Cha....." Trình Chi Ngôn bắt đắc dĩ nhìn cha mình, vừa định mở miệng gọi, thì thấy cha mình đã đi vào trong phòng bếp rồi. Trên bàn ăn, chỉ còn lại Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, ở đó đưa mắt nhìn nhau. "Anh....." Tiểu Thỏ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hướng về Trình Chi Ngôn hỏi nhỏ:"Mẹ anh dạo này cũng không ở nhà, có phải vì bác cũng cho là năm sau anh mới thi đại học không? Nếu không phải vậy, với tính cách của bác, nhất định phải chuẩn bị cho anh bánh quẩy trứng gà rồi......" "Đúng rồi nha, ngoại trừ bánh quẩy trứng gà còn làm thêm bánh tét bánh chưng......" Trình Chi Ngôn lườm một cái, hướng về Tiểu Thỏ nói:"Anh nên vui mừng mẹ không biết, nếu không phải như hôm nay, ngay cả bữa sáng bình thường anh cũng không có mà ăn.” "Đến rồi đây, con trai!" Xem cha con rán đến hai quả trứng, đang còn nóng, mau ăn đi. Bổ sung dinh dưỡng cho não!" Trong khi hai người ở đây nói chuyện, lão Trình đã từ trong bếp bưng ra hai cái trứng chiên rồi. Ông đem cái trứng chiên tới trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt nịnh nọt, cười cười nhìn anh mà nói:"Ngoan, con trai, đang còn nóng mau ăn đi!" Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua hai quả trứng béo ngậy, ngẩng đầu lên nhìn cha mình một chút, cười như hoa, từ từ mở miệng nói:"Không phải chúng ta đang bàn về ý nghĩa của việc thi đại học sao?"
|