Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 228: Con liền đồng ý sao 3
Editor: Quỳnh Nguyễn "A?" Tiểu Thỏ bị những lời hỏi này chợt ngẩn ra, sau một lúc lâu mới chần chờ trả lời: "Em... Không biết..." " Không có hỏi?" "Không có hỏi..." Tiểu Thỏ yếu ớt lên tiếng. "Em có phải liền nghe mẹ em hỏi một câu em liền chạy đến hay không?" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, thấp giọng nói: "Cái khác cũng không có hỏi, cũng không có quan tâm mẹ em một chút?" "Không có..." Tiểu Thỏ cúi đầu, thanh âm rầu rĩ trả lời. "Ai... Thôi..." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: "Nếu như trong lòng em thật sự không qua được chuyện này, trước hết không quay về, dù sao hai ngày tới cũng cần phải đi chơi, em liền xem như là giải sầu được rồi." " Nhưng mà..." Lúc này Tiểu Thỏ mới phản ứng kịp, người trong lòng mẹ cô sẽ là cái dạng gì a...? " Nhưng mà cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ nhẹ giọng hỏi. " Nhưng mà em giống như có phần tò mò..." Tiểu Thỏ có chút ý tứ không tốt lắm hướng tới Trình Chi Ngôn nói. Thực ra cô cũng là vừa mới lờ mờ một chút, mới theo bản năng chạy ra. Nhiều năm như vậy cô cũng từng vụng trộm suy xét tìm một cái ba ba mới cho mẹ mình, cô nên làm cái gì bây giờ, vốn cô đã thuyết phục chính mình, chỉ cần mẹ hạnh phúc khoái hoạt liền tốt, nhưng mà chuyện thật sự đã xảy ra cô lại vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận. Nhưng mà tỉnh táo lại cô phát hiện chính mình giống như xem nhẹ một cái vấn đề quan trọng--- người trong lòng mẹ cô rốt cuộc là ai? Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười nhìn cô. " Không phải em mới vừa còn đang đau lòng sao?" "Đúng a... Nhưng mà..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn lại là tiếp tục nói: "Em cuối cùng không thể để cho mẹ liền một mình cả đời như vậy đúng không?" " Nếu không... Trước để cho mẹ em sắp xếp gặp mặt cho em?" Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cho dù nói như thế nào, cũng cần phải xem đối phương là người thế nào trước một chút..." " Uh`m..." Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu gật gật đầu. Trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh trầm mặc, Tiểu Thỏ ngồi bên cạnh Trình Chi Ngôn một hồi, đột nhiên đứng dậy hướng tới ngoài cửa vừa đi vừa nói: "Em đi về trước hỏi mẹ em một chút." " Nói chuyện cho tốt." Trình Chi Ngôn nhìn bóng dáng cô vội vàng đứng dậy, lo lắng dặn dò cô nói: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh." "Được." Tiểu Thỏ lên tiếng, liền trực tiếp chạy vội về nhà. --- Hai ngày sau, tại cửa tiệm Mạch Đương Lao đối diện công viên nhân dân. Tiểu Thỏ có chút căng thẳng theo sát phía sau mẹ mình, từng bước một đi tới cổng lớn. Tối hôm đó sau khi cô trở về, cực kỳ nghiêm túc nói chuyện cùng mẹ mình một chút, hai mẹ con đều nói một chút ý nghĩ trong lòng, cuối cùng quyết định chuyện tìm hay không tìm ba ba mới này trước để qua một bên, quan trọng trước mắt là, để cho Tiểu Thỏ biết người mình thích một chút. Vì thế hôm nay liền có lần gặp mặt này. Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay đẩy cửa chính Mạch Đương Lao ra, một cánh tay kia nắm Tiểu Thỏ đi vào. Lúc này cũng không phải thời gian ăn cơm, cho nên trong quán cơ bản không có người. Hai người vừa đi vào, bóng dáng một người ngồi ở bên cạnh cửa sổ liền đứng lên, hướng tới các cô đã đi tới. Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn lại. Đó là một người đàn ông nhìn cực kỳ ôn hòa, giữa lông mày của ông mang theo một chút ý cười nhợt nhạt, trên người mặc bộ tây trang màu xám nhạt, thắt caravat màu tối, đưa tay chào hai người một tiếng. ************
|
Chương 229: Con liền đồng ý sao 4
Editor: Quỳnh Nguyễn Mẹ Tiểu Thỏ nắm tay Tiểu Thỏ, cười tít mắt hướng tới ông đi tới. " Lão Từ, tới rồi?" Bắt đầu cực kỳ bình thường cũng cực kỳ trắng ra, mẹ Tiểu Thỏ lên tiếng chào hỏi cùng ông, ngồi xuống ngay ở vị trí đối diện. Từ Hướng Tư hướng tới mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười nói: "Uh`m, Cảnh Thần cũng đến đây." Ông cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh Chu Linh, vẻ mặt nụ cười ôn hòa nhìn cô hỏi: "Con chính là Tiểu Thỏ?" "Chú khỏe..." Tiểu Thỏ nắm tay mẹ, nhút nhát nhìn ông một cái, nhỏ giọng nói. " Chào con!" Từ Hướng Tư cười tít mắt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên hướng tới mẹ Tiểu Thỏ nói: "Cảnh Thần đi phòng vệ sinh, một lát sẽ đến đây, chúng ta ngồi xuống chờ nó một chút trước nhé?" "Được." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu. Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn mẹ mình, kỳ quái nói: "Cảnh Thần là ai?" " Ai nha, đã quên cùng con nói, chú Từ con còn có một em trai nhở hơn so với con, tên Từ Cảnh Thần, năm nay em ấy tám tuổi, lên tiểu học năm hai, ưm... Nghỉ hè xong em ấy liền lên tiểu học năm thứ ba rồi." Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng giải thích cho Tiểu Thỏ một chút. "A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cũng không biết nên nói cái gì đó mới tốt. Nhưng mà chỉ chốc lát, buồng vệ sinh góc rẽ cách bọn họ không xa có một đứa bé trai toàn thân mặc tây trang đen áo sơmi trắng xoay xoay vặn vặn đi tới. Bộ dáng đứa bé trai kia có chút thanh tú, tóc mềm mại che ở trên trán, đôi mắt ngập nước xinh đẹp có chút thăm dò hướng tới cái phương hướng bọn họ nhìn xem, da cậu ta trắng nõn giống như búp bê sứ, môi hồng nhạt nhếch lên nhìn dường như có chút không mấy vui vẻ. Vẫn lại là Tiểu Thỏ chú ý tới đứa bé trai không ngừng nhìn bên này kia trước, bộ dáng cậu ta thật sự quá mức thanh tú, làm cho hai mắt cô nhịn không được liền hướng tới cậu ta nhìn nhiều chút. Từ Hướng Tư vẫn cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ liền chú ý tới tầm mắt của cô, sau đó hơi run sợ một chút, hướng về phía đứa bé trai kia vẫy tay nói: "Cảnh Thần, tới đây, đứng ở nơi đó để làm gì?" Đứa bé trai còn đang vụng trộm nhìn bị gọi như vậy cả người dường như đều đã cứng một chút. Sau đó cực không tình nguyện hướng tới bên này đi tới. " Tới đây, ba ba giới thiệu cho con một chút, đây là dì Chu." Từ Hướng Tư đưa tay ôm chầm bả vai Cảnh Thần, cười giới thiệu với cậu ta. "..." Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ Tiểu Thỏ, không nói lời nào. "Tại sao không chào?" Từ Hướng Tư khẽ nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu ta. "Dì..." Giọng nói đứa bé trai vô cùng không tình nguyện gọi bà một tiếng. "Chào con." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười với cậu ta. " Còn có vị này, là Tiểu Thỏ chị con, chị lớn hơn con bốn tuổi, sau khi chấm dứt nghỉ hè liền lên sơ nhất, sau này con trên học tập có cái gì không hiểu liền trực tiếp hỏi chị ấy." Từ Hướng Tư cười lại giới thiệu với cậu một chút về Tiểu Thỏ. "..." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, xoay vặn mặt đi, trực tiếp làm bộ như không thấy được cô. "...." Không khí lập tức liền trở nên có chút xấu hổ. "Tại sao không lễ phép như vậy?" Từ Hướng Tư nhìn cậu ta một cái sau đó có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ và mẹ Tiểu Thỏ nói: "Có thể là chú nói chuyện này với nó có chút quá đột nhiên, nó chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt..." *********
|
Chương 230: Con liền đồng ý sao 5
Editor: Quỳnh Nguyễn "Không sao...Không sao..." Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ không vui, trong lòng nhịn không được là một tiếng thở dài. " Đến đây đi, chú mang các con đi gọi cơm." Từ Hướng Tư nhìn thoáng qua mẹ Tiểu Thỏ, quay đầu nhìn về hai đứa con nít cười nói: "Có phải đã đói bụng hay không?" "Vâng..." Thanh âm Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng. "Con mới không đói bụng." Từ Cảnh Thần ngược lại lớn tiếng hô một câu. " Không đói bụng cũng đến xem đi." Từ Hướng Tư có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con trai của mình, đứa nhỏ này vừa rồi khi ở trên xe rõ ràng còn ồn ào mình đói bụng, tại sao đến chỗ này liền nói chính mình không đói bụng rồi hả? Rốt cuộc vẫn là bởi vì bình thường công việc chính mình bận quá, không có thời gian dạy dỗ nó, lại không có mẹ ở bên cạnh, mới dưỡng thành loại tính cách kỳ quái lại không coi ai ra gì này, ai.... Từ Hướng Tư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đứng dậy mang theo Tiểu Thỏ dẫn đầu hướng tới phương hướng quầy hàng đi qua. Từ Cảnh Thần đứng tại chỗ, mắt thấy ba ba mình và cái chị gái không rõ nguồn gốc kia đi gọi cơm, đôi mắt nhịn không được đỏ hồng lúc này mới cực không tình nguyện vội vàng đi theo. " Tiểu Thỏ, muốn ăn cái gì? Không cần khách khí cùng chú Từ, cứ việc chọn." Từ Hướng Tư mang theo Tiểu Thỏ đi đến quầy hàng bên cạnh, cúi đầu ôn nhu hướng tới cô hỏi. "Cháu... Khoai đi..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ lên tiếng. "Được." Từ Hướng Tư gật gật đầu, xoay người hướng tới Từ Cảnh Thần hỏi: "Cảnh Thần, con ăn không?" "Con mới không cần!" Từ Cảnh Thần tức giận hướng tới Từ Hướng Tư nói: "Khoai khó ăn nhất, ai thích ăn cái loại này." "..." Từ Hướng Tư hơi hơi nhíu mày, trong ngày thường chẳng lẽ không phải con ăn khoai nhiều nhất sao? Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Từ Cảnh Thần lùn trọn vẹn một cái đầu so với chính mình, chần chờ một chút vẫn lại là thấp giọng mở miệng hỏi: "Vậy em có cái gì muốn ăn không?" "Tôi cái gì cũng không muốn ăn." Từ Cảnh Thần liếc Tiểu Thỏ một cái, vô cùng kiêu ngạo nghiêng đầu đi, ánh mắt không nhìn cô trả lời. "A......" Tiểu Thỏ sượng mặt, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái mũi của mình. " Không muốn ăn trở về cái bàn bên kia ngồi." Từ Hướng Tư cau mày nhìn Từ Cảnh Thần, trong thanh âm mang theo một chút nghiêm khắc nói:" Làm sao có thể nói chuyện với chị như vậy." " Ai nói cô ta là chị của con?Con mới không cần chị như vậy." Từ Cảnh Thần hướng tới ông hô lớn: "Con cũng không cần cái gì mẹ mới! Con muốn mẹ mình! Con chán ghét các người!" Cậu ta hô xong những lời này liền xoay người hướng tới ngoài cửa lớn chạy. " Xấu hổ a, Tiểu Thỏ chờ một chút..." Từ Hướng Tư có chút xin lỗi hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Từ Cảnh Thần đi ra ngoài. Mẹ Tiểu Thỏ ngồi ở chỗ không xa cũng thấy được một màn này, bà nhịn không được thở dài một hơi đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay sờ sờ đầu cô, thấp giọng hỏi: "Vẫn là mẹ chọn giúp con đi... Tiểu Thỏ, còn muốn ăn cái gì?" " Không còn gì nữa..." Tiểu Thỏ cúi đầu, tâm tình có chút uể oải, một chút muốn ăn đều không có. "Ai... Thôi..." Mẹ Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần toàn thân mặc tây trang đứng ở bên ngoài cửa quán hướng tới Từ Hướng Tư gào khóc, nhịn không được lại thở dài một hơi. Sự việc này quả nhiên vẫn là nói quá đột nhiên, hai đứa nhỏ không tiếp thụ được, rốt cuộc vẫn không thể miễn cưỡng bọn họ a...
|
Chương 231: Hai người du lịch
Editor: Quỳnh Nguyễn. Lần đầu tiên hẹn nhau gặp mặt, xem như đã bị thất bại rồi. Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ đến bệnh viện đa khoa để trực đêm, Tiểu Thỏ nằm ôm con búp bê của mình, đi tới phòng ngủ của Trình Chi Ngôn. Trình Chi Ngôn vừa tắm xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhìn thấy Tiểu Thỏ đi tới, không nhịn được cười nói:"Em lớn như vậy rồi, vẫn còn muốn ngủ chung với anh sao?" "Ừ....." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, ôm búp bê đi tới giường Trình Chi Ngôn, trèo lên giường, trùm chăn kín người, giọng nói mang chút buồn phiền:"Hôm nay em thấy người trong lòng của mẹ." "Thật sao?" Trình Chi Ngôn lúc đầu có hơi ngẩn ra, sau đó trèo lên giường rúc người nằm trong chăn, thấp giọng hỏi:" Người đó như thế nào?" Tiểu Thỏ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp:"Cũng có thể xem là một người tốt..... Người chú Từ cao, rất đẹp trai, tính cách hiền lành, nhìn rất xứng đôi với mẹ em..... Thế nhưng con trai chú ấy lại không thích mẹ với em......" Trình Chi Ngôn nghe đến đó, không nhịn được cau mày nói:" Chú đó còn có con? Bao nhiêu tuổi?" "Mới tám tuổi thôi....." Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, liền trả lời:"Chờ xong kỳ nghỉ hè, sang năm đã lên lớp 3 rồi." "Nha....." Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhóm, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, thuận miệng nói:"Đứa bé trai này cũng khó tính nha?" "Cũng không thể nói khó tính được....." Tiểu Thỏ suy nghĩ một lúc, hướng về Trình Chi Ngôn chậm rãi nói:"Đứa trẻ đó chỉ là muốn mẹ mình, dù sao vẫn là một đứa trẻ, nói chuyện rất thẳng thắn, nếu đổi lại là em, em cũng không muốn có một người cha mới....." Tay Trình Chi Ngôn đang xoa đầu Tiểu Thỏ liền ngừng lại. Anh chợt nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói trầm xuống nói:"Đứa trẻ? Dĩ nhiên cũng có một ngày như vậy, đến lượt em nói người khác là đứa trẻ." "Làm sao lại không có một ngày như thế chứ?" Tiểu Thỏ đưa tay đẩy tay Trình Chi Ngôn ra khỏi đầu mình, chu miệng ra nói:" Dù sao em cũng đã lớn lên không ít, bây giờ đã là học sinh trung học, dù sao cũng đã khác với học sinh tiểu học rồi!" "Ừ....." Trình Chi Ngôn cười ôn nhu, nhẹ nhàng gật gật đầu. "Ai..... Nếu mà mẹ em với chú Từ ở chung với nhau, em cũng có thể chấp nhận....." Tiểu Thỏ lại thở dài một hơi, nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Nghe nói mẹ với chú Từ là đồng nghiệp, cũng là bác sĩ, thường ngày khi làm việc đều rất quan tâm mẹ em....." “Em không phải không muốn có một người cha mới sao?" Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt đầy nghi hoặc. "Đúng vậy, nhưng mà....." Tiểu Thỏ đang nói bỗng ngừng lại, nghĩ một hồi lại tiếp tục nói:" Em cũng hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của mẹ..... Dù sao trong lòng em cũng rất thương mẹ....." Trình Chi Ngôn lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đưa tay kéo cô vào trong ngực anh, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói:"Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện này nữa, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đi du lịch, gặt bỏ buồn phiền trong lòng, lấy lại vui vẻ." "Ừ....." Tiểu Thỏ gật gù, trầm mặc chốc lát, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhìn Trình Chi Ngôn nói:"A, đúng rồi, tí thì quên nói cho anh biết..... Mẹ em nói mẹ không đi được, tháng sau bệnh viện đa khoa tổ chức thi gì đó, mà dạo này mẹ phải tăng ca liên tục, nên mẹ phải dành thời gian cho việc học tập....." ______
|
Chương 232: Hai người du lịch 2
Editor: Quỳnh Nguyễn. "Mẹ em không đi được?" sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chợt có chút kinh ngạc. "Đúng vậy....." Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục nói:"Có điều không sao, mẹ chỉ có một mình, chúng ta vẫn có thể đi với mẹ và cha anh." "Hai người họ..... Cũng không đi được nữa...." Trình Chi Ngôn cười vẻ gượng gạo, nhìn Tiểu Thỏ giải thích:"Cha anh ngày mai phải đi công tác, mẹ anh nhận nhiệm vụ tìm một người biết dân ca, có người nói lần này phải đưa tác phẩm đi thi đấu quốc tế....." "Vì vậy....." Tiểu Thỏ ngơ ngác nhìn Trình Chi Ngôn, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần:"Vì vậy chỉ còn lại hai chúng ta đi du lịch sao???" Trình Chi Ngôn đưa bàn tay trắng nõn đưa lên trán mình, nhẹ giọng nói:"Nếu như thế, thì đúng là chỉ còn hai chúng ta." Một mình cùng anh đi du lịch..... Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy như thế cũng không sao. Dù sao có thể được đi ra ngoài chơi, chỉ cần có anh ở bên, những người khác có hay không cũng không quan trọng. "Vậy thì chúng ta cùng đi." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, dõng dạc nói:"Dù sao chúng ta cũng không đi quá xa nhà,theo trí nhớ thì nơi xa nhất cũng chỉ đến vườn thú ở Thượng Hải mà thôi." "Nhưng mà....." Trình Chi Ngôn có vẻ ấp úng nhìn cô. Con gái 13 tuổi, đang thời kỳ trưởng thành, trên người cô không chỉ mang theo đồ đạc của trẻ con, còn mang theo đồ đạc của một cô gái mới lớn, cùng mang hai loại đồ vật kia, Tiểu Thỏ sẽ phải khóc mất. Hơn nữa, từ khi cơ thể nàng trưởng thành, cơ bản là vòng ngực đã dần nhô lên, vô tình đi bên cạnh cô, cánh tay có thể chạm tới ngực cô, lúc nào cũng có thể cảm thấy sự ấm áp mềm mại. Cô đã trở nên xinh đẹp, con ngươi như dòng nước trong, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào ướt át, vóc dáng của cô ngày càng trở nên hấp dẫn hơn. "Nhưng mà chuyện gì?" Tiểu Thỏ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. "Dù sao em bây giờ cũng đã lớn..... Một mình cùng anh đi ra ngoài cũng không tốt lắm....."Trình Chi Ngôn hơi nhẹ giọng nói. "A?" Tiểu Thỏ sững sờ, tất nhiên không hiểu ý của Trình Chi Ngôn:"Tại sao lại không tốt? Chả phải lúc ở nhà, cũng chỉ có hai chúng ta, anh xem đi, trong phòng này, trên giường này, cũng không phải chỉ có chúng ta sao...." Nghe tới câu nói này..... "Sao lại có thể tốt?" Em là..... Trình Chi Ngôn im lặng chốc lát, đưa tay lôi cánh tay cô lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô, cảm giác có chút khó nói ra, nghiệm túc nhìn cô nói:"Vì thế anh mới nói....Em lớn như thế, nếu một mình đi với anh rất nguy hiểm....." "Nguy hiểm chuyện gì?" Tiểu Thỏ tỏ vẻ vẫn chưa hiểu, đưa tay chống dưới cằm, nhìn thẳng vào mắt anh, sâu thẳm bên trong phản chiếu hình ảnh nhỏ nhắn của cô. Trình Chi Ngôn hơi run, nhìn ánh mắt trong suốt lộ vẻ ngây thơ kia, đột nhiên cảm thấy bản thân có chú buồn cười liền nắm lấy tóc mình, âm thanh mang theo một tia đùa giỡn:"Không có gì..... Anh hồi nãy.... Là chỉ nói đùa....." "Nha....." Tiểu Thỏ ngẫm nghĩ, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
|