Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 233: Hai người du lịch 3
Editor: Quỳnh Nguyễn. Mùa hè ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, lại tỏa ra ánh nắng nóng bức, ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ, trong không khí này khiến mọi người luôn luôn buồn ngủ. Tiểu Thỏ ngồi cạnh ghế lại trên chiếc xe buýt về Chiết Giang, trên xe buýt, nhìn chặng đường dài đã đi qua, rốt cuộc không nhịn được, nhìn Trình Chi Ngôn thấp giọng nói:"Anh....?" "Hả?" Trình Chi Ngôn đang cặm cụi đọc tin tức trên điện thoại, nghe tiếng Tiểu Thỏ gọi mình, liền đáp một tiếng. "Không phải nói là chúng ta cùng đi núi Đại Lâm sao?" Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vẻ không hiểu, liền hỏi sự thắc mắc trong lòng:"Sao lại trên tờ truyền đơn lại viết đích đến của chúng ta là biển Đại Trúc vậy?" "....." Trình Chi Ngôn nghe xong dừng việc dùng điện thoại, chợt có vẻ lúng túng xoay lại nhìn Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng cười với cô, ấp úng nói:" biển Đại Trúc.... cùng núi Đại Lâm.....cũng gần giống nhau nha." "Có phải khác nhau rất nhiều không?" Tiểu Thỏ nhìn hắn với vẻ đầy khinh bỉ nói:" Trong rừng rậm đều là cây cối! Biển Trúc bên trong nhiều trúc ư!" "Chỉ cần nhìn là thấy một màu xanh là được..... Em chỉ cần coi nó là cây trúc là được....." Trình Chi Ngôn ấp úng trả lời cô. "Nhưng mà em có nhớ, tuần trước anh ở nhà đọc hướng dẫn, lúc đó không phải là đảo Cửu Trại sao, còn có núi Đại Hưng An Lĩnh....." Tiểu Thỏ được thể, hướng về anh hỏi liền một mạch. "....." Trình Chi Ngôn thả điện thoại trong tay ra, duỗi bàn tay thon dài ra một cái, giơ giơ trước mặt Tiểu Thỏ nói:"Nhìn thấy sao?" "Nhìn thấy cái gì?" Tiểu Thỏ mơ màng nhìn hoa văn trong lòng bàn tay anh, khó hiểu hỏi. "Tay của anh." "Nhìn thấy." Tiểu Thỏ gật gật đầu. "Ừ" Trình Chi Ngôn gật đầu nói" Muốn trách cũng chỉ trách nó đã cầm nhầm tờ truyền đơn..... Dù sao, trong chuyến hành trình này ẩn dấu nhiều loại cây, cũng có thể xem như một ngọn núi, em có thể đứng đó nhìn thấy rất nhiều cây cối. "@@....." “Như vậy cũng được???” Tiểu Thỏ nhìn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Trình Chi Ngôn thì cảm thấy lúng túng, chỉ biết cười gượng gạo nhìn Tiểu Thỏ, sau đó lại tiếp tục cặm cụi vào xem điện thoại di động. Máy điều hòa trên xe buýt thồi gió lạnh, tiếng hít thở sâu của mọi người, Tiểu Thỏ dần dần cũng đi vào giấc ngủ. Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đang tựa vào vai ngủ, không nhịn được thở dài một cái. Đưa tay quàng nhẹ qua vai, đưa bàn tay véo nhẹ vào má cô, làm hắn nổi lên một tia bất chính. Xe tiếp tục lắc lư trên đường, Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe, gió thét, cây cối, nhà cửa, trời xanh mây trắng nối bật như một bức tranh. Tuy cảnh đẹp nhưng cũng không bằng dáng ngủ của mỹ nhân bên cạnh anh. Dù cho một phần một vạn cũng không bằng. ___ Từ thành phố ngồi xe buýt đến núi An Lĩnh, đại khái gần 7 giờ. Dọc theo đường này, Tiểu THỏ hết ngủ lại tỉnh, tỉnh một lúc lại ngủ. Vừa mới bắt đầu đi, Trình Chi Ngôn còn dùng điện thoại, đi được một lúc cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
|
Chương 234: Hai người du lịch 4
Editor: Quỳnh Nguyễn. Khi xe đến khách sạn, trời đã vào chiều. Xe buýt vừa mới dừng lại, những người ngủ gật trên xe như cái máy, vừa bấm nút mở cửa, tất cả trong nháy mắt đều tỉnh lại. Tiểu Thỏ cũng đang mơ màng cũng mở mắt dậy, hướng về phía cửa xe nhìn ra. Nơi này xem là đang ở sườn của một ngọn núi nhỏ, xung quanh khắp nơi toàn những nhà cao tầng, người tài xế sau khi mở cửa, hướng dẫn viên du lịch liền cầm loa lớn tiếng nói:" Xin chào lữ hành đoàn, sau khi trải qua đường xá xa xôi, bây giờ chúng ta đã đến nơi du lịch, những khách sạn nơi này vốn được sửa chữa từ nhà dân, mỗi một nhà, đại khái ở được từ 10 đến 12 người, trong mỗi gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng, mọi người không cần lo lắng, buổi tối lúc đi ngủ nhớ đóng kỹ cửa phòng, người khác chắc chắn không biết người bên trong đang làm gì." Tất cả mọi người trên xe nghe đến câu này, đột nhiên cười vang ra, trên mặt mỗi người lộ ra chung một vẻ mặt "ta đã hiểu." Tiểu Thỏ có chút không hiểu, quay lại hỏi Trình Chi Ngôn:"Bọn họ đang cười gì vậy?" "Không có gì....." Trình Chi Ngôn lúc này có vẻ có chút khó chịu. Phần lớn những người khách du lịch đến đây đều là những người yêu nhau, chỉ có mấy người là mang theo vài đứa nhỏ đi cùng. "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chia phòng, xin mọi người chuẩn bị trước chứng minh thư." Hướng dẫn viên du lịch cầm loa nói một hồi, sau đó tắt loa, bắt đầu tiến hành thu chứng minh thư từng người. Đến lượt Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn đem chứng minh thư của mình đưa tới. Hướng dẫn viên du lịch đưa tay ra, tuy nhiên không có ý định thu về, cười hì hì hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Chứng minh thư của cô gái bên cạnh cậu đâu?" "Cô ấy không có chứng minh thư." Trình Chi Ngôn hướng về hắn trả lời:"Cô ấy mới mười hai tuổi." "A?" Hướng dẫn viên du lịch bất chợt sửng sốt, sau đó chợt nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt nguy hiểm cười nói:"Trẻ chưa thành niên cậu cũng dám ra tay?" "....." Trình Chi Ngôn nhìn hướng dẫn viên du lịch, không biết nói gì, đành ậm ờ đáp lại cho qua chuyện:"Cô ấy là em gái em, hai anh em rủ nhau đi chơi." "Vậy sao..... Trách gì tôi nhìn hai người giống nhau đến vậy!" Hướng dẫn viên du lịch thu lại nụ cười bỉ ổi, đánh mặt hướng về Tiểu Thỏ nói. Tiểu Thỏ bất chợt xạm mặt lại. "Đến đây, đến đây, chuẩn bị trước chứng minh thư đi nha....."Hướng dẫn viên du lịch nhìn hai người cười một cái, tiếp tục đi làm việc. Đợi hướng dẫn viên du lịch thu xong chứng minh thư, ngay sau đó bắt đầu tiến chia phòng rồi. Mọi người lục tục đi từ trên xe xuống, cầm cẩn thận hành lý của mình, liền bắt đầu xếp hàng chờ. Qua một lúc sau, hướng dẫn viên du lịch cầm một tờ phiếu phòng đi tới. Một bên hô họ tên từng người, một bên phát phiếu phòng ở cho từng người, đến lượt Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói:"Hai bạn trẻ, số hai người thật may mắn, hai người ở riêng trong một ngôi nhà, xung quanh không có ai quấy rối." "Cảm ơn!" Trình Chi Ngôn liếc anh ta một cái, đón lấy phiếu phòng của mình, cúi đầu nhìn số phòng cùng số nhà, sau đó kéo hành lý đi một mạch tới nhà của mình. "Đừng quên 7h sáng mai tập trung nha!" Hướng dẫn viên du lịch cầm loa nhắc nhở mọi người lần nữa. Tiểu Thỏ đi theo Trình Chi Ngôn đi tới ngôi nhà số 5 trước mặt, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà 3 tầng này, thích thú nói:"Chỉ hai chúng ta ở ngôi nhà này sao?" ________
|
Chương 235: Hai người du lịch 5
Editor: Quỳnh Nguyễn. "Ừ....." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời, liền kéo hành lý vào nhà. "Cảm giác thật tuyệt vời! Thật giống như ngôi nhà này thuộc về hai chúng ta vậy!" Tiểu Thỏ vẫn đang hưng phấn, đi theo sau Trình Chi Ngôn mà miệng nói không ngớt. Đang đi ở phía trước, Trình Chi Ngôn đột nhiên quay người lại, quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiểu Thỏ, nhẹ giọng nói:"Tối nay anh ngủ một phòng, em ngủ một phòng khác." "A?" Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, nghi ngờ nói:"Tại sao vậy?" "Tại vì....." Trình Chi Ngôn chần chừ một lát, rồi lại tiếp tục nói:"Dù sao bây giờ thuộc về anh em mình, có nhiều phòng như vậy mà không ở, không phải đã lãng phí quá hay sao?" "A..... Nghe cũng có chút hợp lý....." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý:"Vậy cũng được, em ngủ gian phòng bên cạnh phòng anh." "Ừ." Trình Chi Ngôn thỏe phào nhẹ nhõm, tiếp tục kéo hành lý đi vào bên trong. Khách sạn này nhìn cũng giống như một nhà dân bình thường. Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng bếp, tầng ba là phòng ngủ. Trình Chi Ngôn dắt theo Tiểu Thỏ đi một mạch lên tầng ba. Tầng ba trong nhà hai người ở có tổng cộng 3 cái phòng ngủ. Hai phòng hướng Nam, một phòng hướng Bắc. Trình Chi Ngôn nhìn liếc qua, chỉ vào hai căn phòng hướng Nam, sau đó quay sang Tiểu Thỏ nói:"Chúng ta ngủ trong hai phòng này đi." "Vì sao vậy?" Tiểu Thỏ nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc hỏi:"không phải gian phòng kia rộng hơn hay sao?" "Không phải em muốn ở cạnh phòng anh sao?" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhẹ nhàng giải thích cho Tiểu Thỏ nghe. "Nha....." Tiểu Thỏ gật gù, chần chừ một lúc, nhẹ nhàng quay lại nhìn Trình Chi Ngôn rồi nói:"Chúng ta có thể cùng ngủ ở cái phòng lớn kia nha!" "....." Trình Chi Ngôn hơi run run, không trả lời lại. "Được rồi, vậy thì chúng ta ngủ hai phòng này....." Tiểu Thỏ thấy anh không có trả lời, đành bất đắc dĩ đồng ý, tuy nhiên cô không hiểu nổi tại sao anh không muốn ngủ chung với cô..... Màn đêm từ từ buông xuống, xung quanh đã không còn nhìn thấy được thứ gì rồi. Đã không có ánh đèn như thành phố, cũng không có tiếng động của đám đông, dưới bầu trời yên tĩnh chỉ có những vì sao lấp lánh, theo những cơn hơi gió lạnh thổi theo những tiếng dế kêu, Tiểu Thỏ đứng ở ban công phòng mình, chậm rãi xoay người. A..... Thật mong tới chuyến hành trình ngày mai nha..... "Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn ở bên ngoài phòng cô kêu lên một tiếng. "Đến đây, đến đây!" Tiểu Thỏ chạy nhanh như bay ra cửa, mở cửa, nhìn Trình Chi Ngôn đứng bên ngoài cười hì hì rồi nói:"Anh, không phải anh thay đổi ý kiến sang ngủ chung với em chứ???" Trình Chi Ngôn xạm mặt lại nhìn nàng, đưa bộ quần áo ngủ trong tay cho cô rồi nói:"Em nghĩ nhiều quá rồi đó..... Anh chỉ đưa quần áo ngủ tới cho em thôi....." "Nha....."Tiểu Thỏ bất chợt tắt nụ cười trên môi. "Còn chưa tắm rửa hay sao?" Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt thất vọng của cô, hơi nhíu mày, nhìn cô rồi hỏi. "Ừ..... Lúc nãy đứng ở ban công, gió thổi thật mát mẻ." Tiểu Thỏ gật gù, đưa tay đón bộ quần áo ngủ, đem đặt lên giường, sau đó chạy nhanh ra ban công, hướng về Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay nói:"Anh mau lại đây!"
|
Chương 236: Không ngủ cùng em
Editor: Quỳnh Nguyễn "Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, theo phương hướng ngón tay cô hướng tới trên trời nhìn qua. "Anh nhìn, quá nhiều sao a." Vẻ mặt Tiểu Thỏ hưng phấn nhìn sao đầy trời hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cảm giác em đã lâu không có thấy nhiều sao như vậy rồi...." "Uh`m." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua ánh sáng ngôi sao kia, hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục nói: "Mau đi tắm rửa, chậm thêm thì buổi sáng ngày mai em dậy không nổi." "A......" Tiểu Thỏ có chút mất hứng buông tay xuống, xoay người từ bên cạnh Trình Chi Ngôn đi qua, vừa đi vừa nói thầm: "Thật là... Một chút cũng không lãng mạn..." Thân thể Trình Chi Ngôn cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nho nhỏ của cô một hồi lâu, mãi đến khi cô biến mất trong phòng vệ sinh. Lãng mạn? Anh quay đầu lại, lại nhìn chằm chằm sao đầy trời kia một hồi, làm sao cũng không thấy có cái gì lãng mạn... Sau khi Tiểu Thỏ tắm rửa xong ra đây Trình Chi Ngôn đã trở về phòng chính mình. Cô vừa xoa tóc hơi ẩm vừa đi vào trước giường trong phòng ngồi xuống. Ở trong núi này tín hiệu điện thoại di động đứt quãng, màn hình ti vi cũng là một mảnh bông tuyết, hơn nữa bên ngoài gian phòng con dế kêu không ngừng, Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được ngáp một cái, buồn ngủ quá.... Sấy khô tóc, cô liền tắt đèn, định đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm rồi. Nhưng mà cô mới vừa nằm xuống không bao lâu, liền nghe cửa trên ban công kẽo kẹt rung động. Rõ ràng bên ngoài không có gió, cũng căn bản không có người đụng chạm cánh cửa kia, nhưng mà tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, lâu lâu vang một chút, hơn nữa Tiểu Thỏ là chính mình một người ngủ ở trong phòng xa lạ này, nhìn một mảnh đen tối không giới hạn trước mắt, trong đầu óc cô không tự chủ được bắt đầu hiện ra những cái vụ án giết người ở núi hoang này, hình ảnh ma quỷ qua lại. Kết quả chính là cô càng nghĩ càng sợ hãi vì thế vội vàng đưa tay mở đèn trần, ngay cả dép lê cũng không đi, liền bọc chăn hướng tới phòng Trình Chi Ngôn chạy vội qua. Cửa phòng Trình Chi Ngôn cũng không có khóa lại, cho nên Tiểu Thỏ đẩy liền mở ra. Nhưng mà Trình Chi Ngôn tắt đèn định ngủ từ lâu, giờ phút này cửa đột nhiên bị đẩy ra, anh còn chưa kịp nói chuyện một bóng người đã trèo lên trên giường của anh, ôm chặt anh. Hơi thở của anh nháy mắt bị một mùi quen thuộc quanh quẩn. "Tiểu Thỏ??" Trình Chi Ngôn đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc nói: "Tại sao chạy qua bên này, em còn chưa ngủ?" " Anh nước chanh, buổi tối em ngủ cùng anh có được hay không?" Đầu Tiểu Thỏ chôn ở ngực Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, rốt cục cảm thấy trái tim nhỏ vừa rồi bị hoảng sợ của mình ổn định một chút. Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ hướng tới cô nói: "Em cũng đã lớn như vậy rồi...." "Em lớn như vậy, có phải ý tứ chính là em trưởng thành hay không?" " Ưm... Miễn cưỡng xem như là..." "Em đây trưởng thành có phải là có thể làm bạn gái của anh hay không?" Tiểu Thỏ truy hỏi nói:" Đây chính là trước kia anh nói!" "..." "Vậy bạn gái không phải là có thể ngủ cùng bạn trai sao?" Một đôi bàn tay Tiểu Thỏ túm quần áo Trình Chi Ngôn, đúng lý hợp tình nói: "Nếu như anh nói em không phải bạn gái anh, vậy đã nói lên em còn nhỏ, em còn nhỏ mà nói, anh càng phải ngủ cùng em." *******
|
Chương 237: Không ngủ cùng em 2
Editor: Quỳnh Nguyễn Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, bị một dạng Logic này của cô biến thành sau một lúc lâu nói không ra lời. Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn quỳ gối trên giường trước người anh như cũ, một đôi bàn tay túm áo ngủ của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm anh. Cuối cùng Trình Chi Ngôn thở dài một hơi bất đắc dĩ cười lắc đầu. "Anh cười cái gì?" Tiểu Thỏ cau mày nhìn Trình Chi Ngôn nghiêm túc hỏi. " Logic này của em còn rất tinh tế....Anh đột nhiên phát hiện chính mình lại không có phản bác được..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay sờ sờ đầu của cô. " Vốn là là như thế này, em mặc kệ, dù sao anh phải ngủ cùng em." Tiểu Thỏ lại hướng tới trên người Trình Chi Ngôn bò qua nói: "Anh không biết trong phòng em có bao nhiêu khủng bố, tắt đèn cánh cửa trên ban công liền không ngừng kẽo kẹt kẽo kẹt, dường như có ma." Tiểu Thỏ vừa nói vừa ôm chăn nằm trên vị trí bên cạnh Trình Chi Ngôn, sau đó đưa tay vỗ vỗ giường nói:" Tới nhanh, anh nước chanh, chúng ta cùng nhau ngủ." "..." Trình Chi Ngôn vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường, đôi mắt trong suốt trầm trầm nhìn cô, người này mặc một váy ngủ có thắt lưng hồng nhạt, bả vai trắng nõn mượt mà liền lộ ở bên ngoài như thế, ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ rơi vào trong gian phòng giống như làm trên làn da của cô có một tầng voan mỏng nhàn nhạt giống như vầng sáng. Tóc của cô có chút lộn xộn phân tán ở trên gối, trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời nhìn chính mình, sau đó nói ngay cả chính cô cũng không biết có bao nhiêu mê người. Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, kéo chăn chính mình qua, nằm bên cạnh cô xong, thanh âm rầu rĩ nói: "Ngủ đi, khống chế tư thế ngủ của em một chút, đừng lộn xộn." "A..., yên tâm đi!" Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu. Ánh trăng như nước, rơi trên mặt đất một tầng nhợt nhạt sóng gợn. Tiểu Thỏ mới vừa rồi bị giật mình như thế, lại chạy tới nói một hồi, hiện tại đã không quá mệt nhọc, sau khi cô lật chuyển ở trên giường vài lần rốt cục nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn cọ qua, nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, anh ngủ thiếp đi sao?" "..." Trình Chi Ngôn không nói gì nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không trả lời lời của cô. " Tốc độ ngủ cũng quá nhanh đi? Mới một lát sau..." Tiểu Thỏ không được anh đáp lại, nhất thời có chút ủ rũ, một bàn tay cô chống cằm nằm úp sấp ở trên gối, một cánh tay kia dùng ngón trỏ bắt chước kẻ ty tiện bỉ ổi Hòa Trung đi đường, hai ngón tay dọc theo góc chăn đi đến ngực Trình Chi Ngôn, vòng vo lại một đường đi đến trên cằm của anh. Ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ chiếu hình dáng của anh. Đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi dài dài run nhè nhẹ, mũi của anh thẳng, lúc ngủ khóe môi vểnh lên, cằm kiên nghị ở trong không khí vẽ ra một cái độ cong hoàn mỹ. Tiểu Thỏ thu hồi tay mình, nhìn chằm chằm anh một hồi, chỉ cảm thấy anh nước chanh nhà cô thật sự là càng ngày càng đẹp trai. Ai nha... Đúng rồi, hôm nay còn không có nụ hôn chúc ngủ ngon a... Tiểu Thỏ nhìn cánh môi anh màu hồng phấn, vỗ đầu đột nhiên nhớ tới chuyện này. Nhưng mà trước mắt nếu anh nước chanh đã ngủ thiếp đi...Vậy cô liền chính mình hôn một cái... Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, đi tới gần, miệng nhỏ hồng nhuận ở trên cánh môi mềm mại anh nhẹ nhàng hôn một cái. Trình Chi Ngôn vốn là nhắm mắt lại giả bộ ngủ, ngón tay Tiểu Thỏ đi tới đi lui trên người của anh cuối cùng đi đến trên cằm của anh, thực ra anh đều biết, chỉ là vẫn trầm mặc. **************
|