Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 248: Lần đầu tiên xa cách 3
Editor: Quỳnh Nguyễn Loại cảm giác lẻ loi một mình đi tới một lớp xa lạ này thật sự một chút cũng không tốt. Tiểu Thỏ đang đánh giá khắp nơi, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Tiểu Thỏ." "Uh`m?" Tiểu Thỏ theo bản năng lên tiếng, quay đầu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ninh Thư đang đứng thẳng người sau lưng mình. "Ai!? Cố Ninh Thư?Tại sao cậu lại ở chỗ này?" "Tớ với cậu cùng lớp a." Cố Ninh Thư hướng tới cô cười cười, cầm cặp sách thuận tiện ngồi xuống vị trí sau lưng cô nói: "Cậu không xem thông báo phân lớp sao?" " Ách...Tớ chỉ chú ý xem danh sách nữ sinh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nở nụ cười một chút, gãi gãi đầu chính mình nói: "Tớ nhìn thấy Đồng Đồng không có cùng lớp với tớ, tớ liền không có tiếp tục nhìn xuống." " Cô ấy ở lớp ba, chúng ta ở lớp một, ở giữa còn ngăn cách một cái lớp hai." Cố Ninh Thư thuận miệng đáp: "Nhưng mà có thể đến lớp học thấy cậu, tớ còn là rất cao hứng." " Ha ha. Tớ cũng vậy." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới cậu nói. Đến khi bạn cùng lớp đều đã đến đủ, chủ nhiệm lớp gọi mấy người học sinh giúp đỡ mang sách giáo khoa đi phát, sau đó lại sắp xếp chỗ ngồi đang loạn thất bát tao theo vóc dáng chiều cao, liền tuyên bố tan học. Cho nên mãi đến tan học Tiểu Thỏ ngoại trừ biết mình ngồi cùng bàn với bạn tên Đường Tiểu Vũ ra thì cái gì cũng chưa kịp hỏi. Mà chỗ ngồi Cố Ninh Thư đúng lúc lại bị sắp xếp ở tại phía sau Tiểu Thỏ. Về phần bạn mới ngồi cùng bàn Cố Ninh Thư gọi là gì Tiểu Thỏ cũng không biết... Sau khi tan học về nhà, Tiểu Thỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn thu dọn hành lý trong phòng khách. Anh đã sắp sửa toàn bộ quần áo mang đi học xong, đang cất từng bộ vào trong rương hành lí. Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhìn một hồi rốt cục mở miệng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh nước chanh?" "Uh`m?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở cửa, cười cười, thanh âm ôn nhu nói: "Trở về khi nào, tại sao đứng ở cửa không tiến vào a?" " Có phải anh..... Ngày kia liền phải đi học hay không?" Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt ngập nước nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi. "Đúng vậy." Trình Chi Ngôn không khỏi bật cười nói: "Không phải em đã sớm biết sao?" " Nhưng mà..." Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong lớp, cái loại cảnh tượng trong mắt đều là người xa lạ này, "Trước vốn đang cảm thấy không có gì... Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có chút không nỡ anh nước chanh..." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ. Cô đứng ở bên trong ánh mặt trời giữa trưa, ngoài cửa là lá cây xanh tươi và bầu trời xanh lam, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua thân thể của cô, chiếu lên trên mặt đất một mảnh màu vàng, mà bóng dáng thon gầy cô bóng dáng thon gầy đứng ở nơi đó bị ánh mặt trời chiếu sáng bên cạnh gần như trong suốt. Trình Chi Ngôn trầm mặc. Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ gần như không xa cách thời gian dài. Xa cách dài nhất cũng là lúc ăn tết, hai người bọn họ mỗi người trở về mỗi quê nhà. Nhưng mà tết xong liền lại tụ cùng một chỗ lần nữa. Bây giờ anh đi một thành thị xa lạ bắt đầu con đường nghiên cứu học hỏi đại học, cô lại ở lại cái thành phố đã không còn anh này như cũ. Đối mặt bốn năm xa cách tương lai, ngay cả anh cũng không biết có thể ứng phó xong hay không, huống chi Tiểu Thỏ còn nhỏ a... ------------------
|
Chương 249: Lần đầu tiên xa cách 4
Editor: Quỳnh Nguyễn " Không có việc gì." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười an ủi cô nói: "Nam Kinh cách nơi này không xa, muốn nhìn thấy anh, Chủ nhật anh trở về nhìn em." "Uh`m!" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vừa cười, đúng a, anh nước chanh đến trường lại không xa nhà, muốn trở về tùy thời đều đã có thể trở về. Trình Chi Ngôn nhìn cô tươi cười, chần chờ một chút, cuối cùng có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Anh có cái này cho em." "Cái gì?" "Em đợi chỗ này một lát." Trình Chi Ngôn nói xong câu đó liền xoay người lên lầu. Lưu lại Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc đứng tại chỗ. Nhưng mà chốc lát anh lại từ trên lầu đi xuống, trong tay dường như nắm chặt thứ gì đó. Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Anh nước chanh, anh có thứ gì cho em?" Trình Chi Ngôn không nói gì, chỉ là đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống nhìn cô, dường như còn đang xoắn xuýt thứ trong tay muốn cho Tiểu Thỏ hay không. ?? Tiểu Thỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. "Em nhắm mắt lại đi." Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp vững vàng hướng tới Tiểu Thỏ nói. "A......" Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhắm mắt. Cô cảm giác được Trình Chi Ngôn vòng phía sau mình, sau đó một cái hơi lạnh đụng chạm đến làn da trên cổ cô. Tiểu Thỏ theo bản năng mở to mắt, cúi đầu nhìn lại, thì ra một sợi vòng cổ treo chiếc nhẫn. Dây chuyền vàng bạch kim tinh tế lóe ra một chút ánh sáng rực rỡ, một cái nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản treo ở trên dây chuyền, chiều dài vừa lúc ở phía dưới xương quai xanh của cô. "Đây là??" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn sợi dây chuyền kia, đầu ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đụng vào cái nhẫn kia. "Tặng cho em." Trên khuông mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn hiện lên một chút đỏ ửng không thể nhận ra, thanh âm trầm thấp hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Là anh dùng tiền thưởng thi vào trường đại học mua, nhưng mà bởi vì tài chính có hạn, chỉ có thể mua cái kiểu dáng đơn giản..." Đầu ngón tay Tiểu Thỏ chạm đến nhẫn lạnh giá mà cứng rắn, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù. "Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ cười hì hì trực tiếp nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn. Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Chờ sau này có tiền đổi cái khác cho em." " Không sao, cái này em cũng rất thích!" Tiểu Thỏ giơ cái nhẫn kia cười đến đôi mắt cong trăng lưỡi liềm, "Anh nước chanh, anh đưa em nhẫn có phải liền đại biểu em đã chính thức trở thành bạn gái của anh hay không?" "..." Trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng rõ ràng. "Ha ha, không trả lời chính là ngầm thừa nhận." Tiểu Thỏ vẻ mặt bỡn cợt nhìn anh, cúi đầu sờ sờ nhẫn, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy vì sao anh không trực tiếp đưa em một cái nhẫn đeo trên tay, tại sao treo ở trong dây chuyền?" "Em không cần đến trường sao?" Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô nói: "Trường trung học phụ thuộc cực kỳ nghiêm khắc bắt yêu sớm, em cẩn thận bị hiệu trưởng để mắt." "Ai nha, đã quên..." Tiểu Thỏ nghịch ngợm thè lưỡi hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ. " Nhưng mà...Em còn chưa chuẩn bị quà tặng đưa cho anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh muốn quà gì?" "Không sao, em đã đưa." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cánh môi chính mình, thanh âm trầm thấp nói. ----------------
|
Chương 250: Lần đầu tiên xa cách 5
Editor: Quỳnh Nguyễn "A? Em đưa cái gì rồi hả?" Tiểu Thỏ ngẩn ra thuận miệng hỏi. "..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó khéo léo đổi đề tài nói: "Hôm nay khai giảng có gặp được bạn học mới hay không?" " Tất cả lớp học đều là bạn học mới!" Vừa nhắc tới cái này nhất thời Tiểu Thỏ tinh thần tỉnh táo nói: "Phóng mắt nhìn không một người em biết, a... Đúng rồi, chỉ có Cố Ninh Thư em biết." " Cố Ninh Thư?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, "Cái bạn trai Trình Thi Đồng kia?" "Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hơn nữa càng khéo là thầy giáo vẫn sắp xếp cậu ấy ở phía sau em, uh`m... Như vậy tốt xấu có một người quen biết, dù sao vẫn tốt hơn so với một người cũng không biết." " Cách xa cậu ta một chút...." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, thuận miệng nói. "A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh. " Đừng quên chuyện hai người còn ở trong phòng đọc đối thoại." Trình Chi Ngôn tức giận nói một câu, dùng lực nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô. " Ha ha ha ha.... Anh nước chanh đây là ghen tị?" Mặc dù khuôn mặt Tiểu Thỏ bị nhéo thật sự đau, lại vẫn là nhịn không được bật cười. Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói. Hai ngày sau Tiểu Thỏ chính thức khai giảng, đại học Trình Chi Ngôn cũng bắt đầu thông báo rồi. Buổi tối Tiểu Thỏ tan học trở về trong nhà, theo thói quen hướng tới phòng Trình Chi Ngôn vọt tới, song khi cô đẩy cửa phòng ra nhìn phòng trống không lúc này mới nhớ tới anh nước chanh nhà cô đã đi Nam Kinh báo danh rồi. Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đi đến trước mặt bàn học của Trình Chi Ngôn, kéo ghế dựa bình thường anh ngồi, ngồi lên. Trên mặt bàn sạch sẽ, những cái sách trước kia anh xem hẳn là đều đã mang đi rồi.... Còn có một chút vật trang trí nhỏ cô đưa cho anh, đồ chơi nhỏ, phỏng chừng cũng mang đi rồi.... Sau khi cầm toàn bộ vài thứ kia, bàn sách này vậy mà có vẻ trống trải ra. Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cảm khái, tiếng chuông di động của cô đột nhiên vang lên. Cô cúi đầu vừa nhìn dĩ nhiên là Trình Chi Ngôn gọi điện thoại tới, vì thế vội vàng tiếp. "Uy... Anh nước chanh??" "Uh`m." Thanh âm bên kia điện thoại dường như cực kỳ ồn ào, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp dịu dàng cách điện thoại truyền tới, làm cho Tiểu Thỏ cảm giác dễ chịu một chút, "Đang làm gì?" " Mới vừa tan học về nhà, cặp sách còn chưa để xuống..." Tiểu Thỏ thè lưỡi, thành thật hướng tới Trình Chi Ngôn nói, "Còn anh?" "Anh mới vừa thu dọn ký túc xá xong, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống, một lát trở về." Trình Chi Ngôn đứng ở trên ban công phòng ngủ nhìn phong cảnh bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên lan can, thấp giọng trả lời. " Ký túc xá anh lớn không, có mấy người?" Tiểu Thỏ lập tức liền tò mò hỏi Trình Chi Ngôn. " Ký túc xá không lớn, liền mười mấy mét vuông đi, tổng cộng có bốn người." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nói cho cô: "Trừ anh ra còn có ba người khác, một người nhà là Côn Minh Vân Nam, một người là thành phố Tứ Xuyên, còn có một người là Tô Châu." " Nghe qua liền rất tốt a!" Tiểu Thỏ vẻ mặt hâm mộ nói: "Chờ em học đại học có phải cũng sẽ có nhiều bạn cùng phòng đến từ trời Nam đất Bắc như vậy hay không?" "Sẽ." Trình Chi Ngôn cười cười, thấp giọng trả lời. "Ký túc xá phòng 107! Đến giờ lên lớp rồi!" Bên kia điện thoại dường như có một tiếng kêu la rất xa. "Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng.
|
Chương 251: Đùa với bạn cùng phòng
Editor: Quỳnh Nguyễn "Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: " Anh đi nhận lớp trước, buổi tối lại gọi cho em nhé." "Được." Tiểu Thỏ gật đầu. Trình Chi Ngôn cúp điện thoại, từ trên ban công đi trở về trong ký túc xá, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống đúng lúc trở về, thuận tay liền cầm nước chanh Fanta trong tay ném cho anh nói: "Trình Chi Ngôn, nước chanh của cậu." "Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận nước chanh, hướng tới bạn cùng phòng gật gật đầu. Bạn cùng phòng chia đồ uống còn lại trong túi cho những người khác, sau đó cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:" Cậu thích uống nước chanh? Có phải bởi vì tên của cậu đọc ra giống nước chanh hay không?" " Không phải." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lon nước chanh Fanta trong tay, ngón tay thon dài kéo trên nắp lon một cái, lẩm bẩm: "Bởi vì có một người cảm thấy tớ hẳn là thích uống nước chanh..." "A??" Bạn cùng phòng của anh hiển nhiên là không có nghe rõ ràng câu nói kia. "Không có gì, vừa rồi người ký túc xá cách vách gọi chúng ta đi nhận lớp." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ nói: "Nếu không đi, phỏng chừng liền bị muộn rồi." "Ôi, nằm máng ( đại khái là chửi gì đó)! Tớ vậy mà quên vụ này rồi!" Kỷ Lâm Khải ngủ ở giường số một xưng mình là truyền nhân ( con cháu, đệ tử...) thứ mười tám của Kỷ Hiểu Lam, người này chụp đùi mình, vội vàng cầm đồ uống trong tay đặt trên bàn, cầm lấy vở và bút, liền muốn vội vã ra ngoài. "Cậu còn đi dép lê..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc dép lê đỏ thẫm trên chân cậu ta một cái, thuận miệng nhắc nhở. " Đã quên, đã quên..." Kỷ Lâm Khải nghe được lời Trình Chi Ngôn vội vàng vội vàng cuống quýt đổi giày. Vương Thước giường số hai đeo mắt kính, cười hì hì nhìn Kỷ Lâm Khải vội vội vàng vàng đổi giày, trêu ghẹo nói: "Kỷ Hiểu Lam chưa từng có đi dép lê vào triều, cậu xác định cậu là truyền nhân đời thứ mười tám của ông ấy sao?" Kỷ Lâm Khải liếc cậu ta một cái, không để ý cậu ta. Trương Vũ Phi giường số ba cũng là vị vừa mới ra ngoài mua đồ uống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Đừng bởi vì chính mình họ gì đã nói chính mình là đời sau của ai a, theo cậu nói như vậy, Vương Thước còn là truyền nhân Vương Chiêu Quân a, tớ còn là hậu nhân Trương Phi, còn có Trình Chi Ngôn, cậu ấy là đời sau Trình Giảo Kim!" "Tớ phi, hai người là đời sau Trương Phi, Trình Giảo Kim tớ không ý kiến, dựa vào cái gì tớ chính là đời sau Vương Chiêu Quân?? Vương Chiêu Quân là nữ được không, đời sau của bà tốt xấu hẳn là đi theo họ chồng bà ấy chứ?" Vương Thước vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trương Vũ Phi, nhịn không được châm chọc nói. " Vậy cậu là đời sau Vương Trùng Dương tốt lắm." Trương Vũ Phi nghĩ nghĩ, thuận miệng nói. " Vương Trùng Dương là đạo sĩ Toàn Chân giáo, đạo sĩ nào có đời sau? Không thể cưới vợ được không!" Vương Thước vừa nghe lời này càng thêm hết chỗ nói rồi, "Cậu phải nói tớ là đời sau Vương Hi Chi!" " Hành hành hành! Liền xem như cậu là đời sau Vương Hi Chi." Hai tay Trương Vũ Phi nâng hình cái đầu nói: "Nhìn xem, ký túc xá mình đều là đời sau danh gia!" "A..... Thực ra tớ không ngại các cậu tiếp tục tán gẫu rốt cuộc ai là đời sau ai một hồi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thanh âm thản nhiên nói: "Nhưng mà mười phút nữa sẽ bắt đầu nhận lớp.... Mà các cậu còn chưa ra ngoài." " Nằm máng! Nhanh lên a!" Vương Thước cảm khái một tiếng, dẫn đầu chạy ra ngoài trước. " Đợi tớ một chút...Tớ chưa đi giày xong..." Kỷ Lâm Khải vừa thắt dây giày vừa ồn ào. ------------------
|
Chương 252: Đùa với bạn cùng phòng 2
Editor: Quỳnh Nguyễn Lúc bốn người phòng ngủ Trình Chi Ngôn chạy tới phòng học, chủ nhiệm lớp đúng lúc điểm danh. May mà cửa sau phòng học còn mở ra, bốn người bọn họ ngồi xuống trên chỗ ngồi bên cạnh ở phía sau. Đến khi chủ nhiệm lớp điểm danh xong, lật đi lật lại danh sách trong tay, thuận miệng nói một câu: "Hình như lớp này chưa có lớp trưởng đi. " ?? Trình Chi Ngôn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc hướng tới chủ nhiệm lớp nhìn qua. " Trình Chi Ngôn a, đứng lên cho mọi người nhìn một chút." Chủ nhiệm lớp khép danh sách trong tay lại, ánh mắt quét một vòng trong phòng học tiếp tục hỏi. "..." Trình Chi Ngôn yên lặng từ cuối cùng đứng lên. " A... Là cái đại soái ca a!" Chủ nhiệm lớp cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nói: "Nam sinh bộ dáng đẹp trai thành tích lại tốt, ở trong đại học đúng là đặc biệt được hoan nghênh a, đúng lúc bí thư chi bộ Đoàn còn chưa chọn, muốn chọn một vị mỹ nữ bí thư chi bộ Đoàn phối hợp cho em một chút hay không?" "..." Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì. Trong phòng học nháy mắt bùng nổ một trận cười vang. "Thầy giáo, em không phải mỹ nữ! Em cũng không thể làm bí thư chi bộ Đoàn được! Em cũng thầm mến Trình Chi Ngôn a! Yêu đương trước mặt, nam nữ ngang hàng a!" Vương Thước ngồi ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, hắng giọng hô lớn một tiếng, nhất thời khiến cho bên trong phòng học cười vang lớn hơn nữa. Trình Chi Ngôn cúi đầu dùng lực liếc bạn cùng phòng mình. " Ôi, lúc này mới ngày đầu tiên liền có người thổ lộ a." Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng cười hì hì nhìn bọn họ, ông cũng bất quá là cái đệ tử mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, tuổi tác không hơn bọn họ là bao nhiêu, trong khoảng thời gian ngắn tâm chơi đùa hướng tới Vương Thước hỏi: "Vậy em có cái ưu thế gì, có thể đánh bại nhiều mỹ nữ đối thủ như vậy?" "Thầy giáo! Em là Vương Thước, là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân! Vương Chiêu Quân chính là Tứ Đại Mỹ Nữ! Nữ sinh lớp chúng ta ai dám nói chính mình đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân?" Vương Thước tiếp tục cợt nhả hướng tới chủ nhiệm lớp hô. " Có sao?" Chủ nhiệm lớp đến đây hưng trí, hướng tới các nữ sinh trong lớp hỏi một câu: "Có em nào tự nhận là đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân hay không, đứng lên, dám đứng lên vị trí bí thư chi bộ Đoàn này là của em." Mặc dù lớp học còn có người đang cười, nhưng mà một đám nữ sinh vẫn lại là xấu hổ cúi đầu. Dù sao đều là con gái vừa tốt nghiệp trung học, có thể thi được Nam Đại, phần lớn đều là cô gái thích học tập, cho nên da mặt nhóm người vẫn là rất mỏng. Chủ nhiệm lớp lại một vòng ở trong lớp, nhịn không được cười lắc lắc đầu nói: "Không ai dám nói chính mình đẹp hơn Chiêu Quân, vị trí bí thư chi bộ Đoàn này liền cho vị còn đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân kia, bản thân là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân là Vương Thước rồi." "Cảm ơn thầy!" Vương Thước đứng lên, hướng tới chủ nhiệm lớp thả cái hôn gió. Lập tức lại rước lấy mọi người cười vang. " Được, được, yên lặng một chút!" Chủ nhiệm lớp nở nụ cười theo bọn họ một hồi, sau đó đưa tay gõ gõ bục giảng, ý bảo mọi người im lặng, "Thầy có mấy hạng mục chú ý nói với mọi người một chút, mọi người im lặng một chút, nghiêm túc nghe." Lớp ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh trở lại. " Mọi người đều biết, cái thứ nhất học đại học chính là phải huấn luyện quân sự! Huấn luyện quân sự là huấn luyện hình thể, ý chí của các em, cho các em bước đầu tiên bước về phía độc lập tự chủ, cho nên, thật xin lỗi thông báo cho các em, năm nay thời gian huấn luyện quân sẽ sửa kéo dài!" -----------------
|