Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 473: Quyết định kết hôn 3
Editor Quỳnh Nguyễn. Từ khi Trình Chi Ngôn lên đại học, cô nhìn thấy cha mẹ anh thường thường nhìn gian phòng trống rỗng sau đó đờ người ra, liền không tự chủ được nghĩ tới sau này mình lên đại học, trong căn phòng cũng chỉ còn lại mẹ cô sống một mình! Sau khi cha mất, cô mặc dù không có cha, thế nhưng bên cô còn có mẹ, còn có anh, còn có cha mẹ anh bên cạnh cô, bảo vệ cô. Nhưng còn mẹ thì sao? Mẹ chỉ có mình cô. Nhưng mà cô nhỏ như vậy, căn bản không có biện pháp bảo vệ mẹ, trái lại đều là khóc lóc nhốn nháo đòi đi tìm cha, cô cơ hồ không biết an ủi mẹ, cuối cùng vô duyên vô cớ khiến mẹ lại đau lòng. Mặc dù cho tới bây giờ, mẹ của cô đã thích người khác, mà người đó cũng đã hướng về mẹ cô cầu hôn, mẹ vẫn hướng về cô hỏi, Tiểu Thỏ, mẹ có thể tái hôn không? Nước mắt Tiểu Thỏ, lập tức liền chảy ra. Cô rốt cuộc là không có hiểu nhiều chuyện, mới có thể khiến mẹ cô nhiều năm sống như vậy. Cô ngẩng đầu lên, nhớ lại về tuổi trẻ đẹp đẽ của mẹ cô, không biết từ lúc nào, trên trán của mẹ cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, trên mái tóc đen cũng đã bắt đầu pha thêm mấy sợi tóc bạc. Cũng may năm tháng tuy rằng để mỹ nhân không còn trẻ, nhưng cũng lưu lại cho mẹ cặp mắt sáng ngời. Mẹ Tiểu Thỏ chợt thấy sau khi mình nói xong câu kia, nước mắt Tiểu Thỏ bắt đầu từng giọt rơi xuống, lập tức hoảng hồn, cô đưa tay ôm lấy bờ vai của Tiểu Thỏ, đưa đầu cô đặt ở trên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tiểu Thỏ, hoảng loạn nói:"Tiểu Thỏ, làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc, nếu như con không đồng ý cho mẹ tái hôn, mẹ sẽ không kết hôn, cả đời còn lại mẹ cũng không kết hôn, chỉ bên cạnh nuôi dưỡng con, có được hay không?" Tiểu Thỏ nghe xong những lời này, chợt nước mắt càng nhiều hơn. Cô dùng sức hút hút mũi của chính mình, từ trong lòng mẹ cô ngồi thẳng lên, xoa xoa nước mắt nói:"Không phải, là con.... Con vui mừng quá!" "Vui mừng?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc. "Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, nhưng vẫn như cũ không khống chế được nước mắt của chính mình vẫn đang rơi xuống, "Mẹ, mẹ cùng chú Từ nhất định phải hạnh phúc!" Mẹ Tiểu Thỏ ngẩn người ra, một lát mới phản ứng lại, cô trợn mắt nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh kích động, lắp bắp nói:"Tiểu Thỏ, ý con là..... Con đồng ý cho mẹ và chú Từ kết hôn với nhau?" "Ừ." Tiểu Thỏ xoa xoa nước mắt, mũi lại dùng sức khịt khịt. Cô nhìn thấy Từ Hướng Tư cùng Từ Cảnh Thần dáng vẻ tựa hồ đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, liền không nhịn được có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Từ Cảnh Thần nói:"Không phải, người phản đối nhất không phải là cậu sao, cậu làm sao đột nhiên lại nghĩ lại rồi?" Từ Cảnh Thần đại khái là không nghĩ tới Tiểu Thỏ đột nhiên chất vấn mình, cả người sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt không được tự nhiên nói:"Ai cần cô quan tâm." "Cảnh Thần!" Từ Hướng Tư quay đầu, bất đắc dĩ nhìn con trai mình một chút, âm thanh ôn hòa nói:"Đối với chị không được vô lễ như vậy!" "Ai nói cô ta là chị con? Con còn không thừa nhận!" Từ Cảnh Thần từ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Từ Cảnh Thần liền đỏ ửng lên. "Chẳng phải bởi vì con rất thích chị Tiểu Thỏ, muốn Tiểu Thỏ làm chị của con, mới đồng ý cho cha cầu hôn mẹ Tiểu Thỏ hay sao?" Từ Hướng Tư vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu ta.
|
Chương 474: Quyết định kết hôn 4
Editor Quỳnh Nguyễn. "Cha cha cha...... Cha đừng nói lung tung!" Từ Cảnh Thần vội vội vàng vàng tiến lên che miệng Từ Hướng Tư lại, vẻ mặt giấu đầu lòi đuôi nói:"Ai nói con thích chị, con làm sao có thể thích chị!?" "Nha......" Từ Hướng Tư đem bàn tay của Từ Cảnh Thần trên miệng xuống, một mặt cười xấu xa nói:" Cũng không biết là ai nhất định phải hoàn thành việc bố trí màu hồng cho phòng của mình, còn mua một đống lớn búp bê thỏ về." "Không cho nói, không cho nói!" Từ Cảnh Thần hướng về cha mình quát. Chuyện như vậy, làm sao có thể nói ngay trước mặt Tiểu Thỏ chứ! Sau đó cậu ta nhất định sẽ bị cười nhạo! "A?" sau khi Tiểu Thỏ nghe xong Từ Hướng Tư, hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Từ Cảnh Thần bằng ánh mắt đầy nghi hoặc nói:"Tại sao cậu lại đem phòng biến thành màu hồng vậy?" Từ Cảnh Thần trợn mắt đầy vẻ hung dữ nhìn cô một chút, sau đó quay đầu đi, không nói lời nào. Từ Hướng Tư vẫn nở nụ cười xán lạn hướng về Tiểu Thỏ nói:"Thật ra chú cũng không biết tại sao, còn tưởng rằng đứa trẻ này đột nhiên bị nữ tính, cho đến hôm này chú đến nhà cháu tham quan, nhìn qua phòng của cháu chú mới biết......." Tiếng nói dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Từ Cảnh Thần, tiếp tục cười lớn rồi nói:"Hóa ra là chính vì gian phòng của Tiểu Thỏ, Cảnh Thần chẳng qua là đem gian phòng của mình bố trí giống như gian phòng của cháu." "Bố trí thành giống gian phòng của cháu?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, quay đầu nhìn lại Từ Cảnh Thần, vẫn đầy nghi hoặc hỏi:" Tại sao vậy?" "......." Gương mặt Từ Cảnh Thần đỏ lên, nhìn cô, không biết nói gì. "Có thể là trước đó có một lần nó bị sốt ở nhà cháu." Từ Hướng Tư đưa tay sờ sờ đầu con trai mình, cười híp mắt nói:"Từ sau lần đó, nó liền bắt đầu bố trí gian phòng, có lẽ là cảm thấy phòng của cháu khá là ấm áp, có thể cho nó cảm giác của gia đình." Lần cậu ta sốt a??? Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, chuyện tình của hai, ba năm trước đó? Sau đó cô cũng không làm sao gặp lại Từ Cảnh Thần, ngày hôm nay giống như là lần thứ nhất trong năm nay cô gặp cậu ta. Tiểu Thờ vừa suy nghĩ vừa hướng về nhìn Từ Cảnh Thần. Cậu ta hiện tại đã học lớp sáu. Chỉ là xem ra thật giống như thời điểm năm lớp ba không có gì khác biệt...... Tiểu Thỏ trong lòng đầy nghi hoặc mà suy nghĩ, cô nhớ tới chính mình khi học năm lớp sáu đã cao một mét sáu, nhưng mà nhìn Từ Cảnh Thần trước mắt thật chưa tới một mét sáu nha?? Cô quay đầu nhìn chú Từ đang ngồi bên cạnh. Chú Từ vóc dáng cũng rất cao nha, dựa theo quy tắc mà nói, thì Từ Cảnh Thần cũng không thể thấp như thế nha...... Từ Cảnh Thần cảm thấy ánh mắt Tiểu Thỏ đang dán chặt lên người mình, quét qua quét lại nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được đành mở miệng hỏi:"Chị đang nhìn gì chứ???" "Tôi đang nhìn cậu...... Vóc dáng thật không cao thêm chút nào nha......" Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu của mình, ánh mắt đầy khó hiểu nói:" Cảm thấy cậu không có cao hơn tôi khi học lớp sáu." "Chị......" Từ Cảnh Thần nguyên bản mặt đang ửng hồng, nghe xong liền trực tiếp đỏ bừng bừng lên rồi. "Tiểu Thỏ." Mẹ Tiểu Thỏ gấp gáp kêu một tiếng, kiên nhẫn hướng về cô nói:" Thời kỳ trưởng thành của con gái đến sớm hơn con trai hai năm, vì thế vóc dáng con lúc đó mới cao lên, bình thường con trai lớn lên không bắt đầu từ đó, mà phải chờ lên trung học phổ thông, vóc dáng mới bắt đầu phát triển."
|
Chương 475: Quyết định kết hôn 5
Editor Quỳnh Nguyễn. "Thật sao???" Khuôn mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi hoặc nhìn mẹ mình nói:" Nhưng con nhớ tới anh nước chanh khi học lớp sáu, cũng đã rất cao nha." Cô còn nhớ vào lúc đó, cô mỗi ngày đều phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với anh. "Đứa trẻ ngốc!" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô nói:" Đó là bởi vì khi đó con còn bé, rất lùn, con khi đó mới năm tuổi, nhìn cậu ta tất nhiên cảm thấy cao rồi." "Thật sao?" Tiểu Thỏ gật gật đầu, được rồi.... Ai bảo anh so với cô lớn hơn bảy tuổi, cô cảm giác bản thân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn phải ngước lên nhìn anh. "Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Thỏ cũng đồng ý chuyện chúng ta kết hôn, vậy chúng ta liền tìm ngày để tổ chức lễ cưới đi." Từ Hướng Tư cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, đúng lúc này liền chuyển sang chuyện khác:" Ta cũng muốn sớm tìm một công ty để tổ chức đám cưới." "Còn muốn làm lễ cưới???" Mẹ Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng mà liếc nhìn Từ Hướng Tư, nhỏ giọng nói:" Hay là thôi đi, các con đều đã lớn như vậy, cũng không phải là lần thứ nhất kết hôn, tổ chức làm lễ cũng không tiện." "Có gì mà không tiện?" Từ Hướng Tư đưa tay nhẹ nhàng ôm vai mẹ Tiểu Thỏ, âm thanh ôn nhu nói:" Anh và em là lần thứ nhất kết hôn, bất kể như thế nào, anh nhất định phải cho em một lễ cưới thịnh soạn!" Trong nháy mắt, khuôn mặt mẹ Tiểu Thỏ đỏ lên. Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thời hướng về đối phương le lưỡi một cái. Chuyện đã quyết định như vậy, buổi tối đó nhất định là cùng đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng một hồi. Cũng may là ngày mai là thứ bảy, mấy người Tiểu Thỏ cũng không có tiết học, bài tập về nhà thì cũng có thể để hôm sau làm cũng được. Trước khi ra cửa trước, Tiểu Thỏ liền nhắn tin thông báo cho Trình Chi Ngôn, đại khái muốn nói chính mình cùng mấy người chú Từ ra ngoài ăn cơm, chờ cô ăn cơm về sẽ tìm anh. Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay thon dài gõ thật nhanh, gửi lại một tin nhắn cho cô: " Đi đi, tuyệt đối không được uống rượu, nếu không lại trở về xàm sỡ anh!" Tiểu Thỏ nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng đem điện thoại di động của chính mình nhét vào trong túi, leo lên xe của chú Từ. Từ Cảnh Thần bên cạnh không hiểu sao mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, không nhịn được hướng về cô hỏi:" Chị sao mặt đỏ vậy?" "Không có gì." Tiểu Thỏ đáp lại một tiếng, trong lòng bất chợt cảm thấy chột dạ. Ăn xong bữa cơm, Từ Hướng Tư lái xe đưa mẹ con Tiểu Thỏ về nhà, đến khi về đến cửa, Tiểu Thỏ cùng mẹ xuống xe, không nghĩ Từ Cảnh Thần cũng theo xuống. Từ Hướng Tư vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn con trai của mình, kỳ quái nói:"Cảnh Thần, con xuống làm gì?" Từ Cảnh Thần đứng bên ngoài xe, khuôn mặt tuấn tú bất chợt đỏ lên, "Con...... Hôm nay con muốn ở nhà Tiểu Thỏ." ........ Cậu ta vừa nói ra lời này, phạm vi xung quay hoàn toàn một bầu không khí yên tĩnh. Từ Hướng Tư bất chợt cảm thấy có chút buồn cười nhìn cậu ta nói:" Làm sao lại đột nhiên muốn ở nhà Tiểu Thỏ? Trước kia không phải còn nói là không thích chị hay sao?" "......" Từ Cảnh Thần không biết nói lời nào, khuôn mặt đỏ lên. "Ở lại thì ở lại đi, ngược lại sau này đều là người một nhà, ở chỗ nào không được." Mẹ Tiểu Thỏ cười híp mắt nhìn Từ Cảnh Thần nói:" Lát nữa, dì sẽ dọn một phòng bên cạnh phòng Tiểu Thỏ, sau này Cảnh Thần đến nhà chúng ta, cũng có phòng riêng của mình." "Con muốn ngủ trong phòng Tiểu Thỏ."
|
Chương 476: Tiểu quỷ ở đâu ra
Editor: Quỳnh Nguyễn " Con muốn ngủ ở phòng Tiểu Thỏ." Từ Cảnh Thần cực kỳ thản nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, thanh âm thanh thúy nói. " Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào. " Cảnh Thần." Từ Hướng Tư nhíu nhíu mày, cúi đầu quát lớn con trai của mình một tiếng nói: "Không thể không lễ phép như vậy, con đi nhà Tiểu Thỏ là làm khách, làm sao có thể ngủ phòng chị Tiểu Thỏ?" "Con chính là thích căn phòng kia." Từ Cảnh Thần vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tiểu Thỏ. Cảm giác kia thật giống như là Đại vương ta nhìn trúng gì đó, ngươi phải cảm giác vinh hạnh, thức thời liền ngoan ngoãn cống hiến gì đó đi lên. Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn Từ Cảnh Thần nói: "Cậu như vậy có tính là tu hú chiếm tổ chim khách không??" Từ Cảnh Thần hất cằm lên nhìn cô, không nói lời nào. "Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười nói: "Có phải Cảnh Thần thích phong cách trang trí phòng Tiểu Thỏ hay không?? Dì cũng trang trí phòng của con giống như chị ấy được không??" "Không cần, con chính là ngủ phòng của cô ấy." Từ Cảnh Thần đưa tay chỉ Tiểu Thỏ một phen, kiên trì nói. "Cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ chỗ nào a?" Tiểu Thỏ nhịn không được liếc cậu một cái, tức giận nhìn cậu nói. "Cô có thể ngủ cùng tôi, cũng có thể nhìn tôi ngủ, tựa như lần trước tôi phát sốt." Từ Cảnh Thần nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói. "..." "..." Từ Hướng Tư có chút xấu hổ nhìn mẹ Tiểu Thỏ, đứa nhỏ này, thật sự là từ nhỏ bị ông làm hư, hiện tại biến thành tính cách muốn thế nào được cái đó, ông thật sự là khó thoát trách nhiệm. Mẹ Tiểu Thỏ cũng có chút xấu hổ nhìn Từ Hướng Tư, này... Dù sao không phải con mình, bà cũng không quá quản giáo a. Ngay lúc ở xung quanh đều là một mảnh trầm mặc, Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được trực tiếp đưa tay "Bốp" một tiếng, liền trực tiếp gõ đầu Từ Cảnh Thần một phen. "..." Mọi người lập tức đều đã ngây ngẩn cả người. Từ Cảnh Thần đưa tay sờ sờ đầu mình, đôi mắt xinh đẹp trừng Tiểu Thỏ nói: "Cô vậy mà đánh tôi!" "Tôi đánh cậu thì sao?" Tiểu Thỏ hướng về phía Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ nói: "Sau này tôi chính là chị cậu, chị gái đều là sẽ bắt nạt em trai, cậu không biết sao?? Nếu như cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ ít bắt nạt cậu một chút, nếu như cậu không ngoan, tôi liền đánh cậu mỗi ngày!!" "Cô nghĩ rằng tôi đánh không lại cô?" Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn cô, thanh âm rầu rĩ nói. "A... A..., đúng rồi, cậu có học Taekwondo, hiện tại là đai đen đi??" Tiểu Thỏ như là đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn cậu nói: "Nhưng mà ̣ không phải cậu nói huấn luyện viên các cậu không cho nhóm người các cậu dùng Taekwondo đánh nhau sao? Cho nên, chẳng lẽ cậu thật sự định đánh tôi? Tôi là nữ sinh a, nam sinh là không thể đánh nữ sinh!" "..." Từ Cảnh Thần vẻ mặt buồn bực nhìn cô, muốn phản bác mà lại không thể nào hạ miệng. "Cho nên, cậu ngoan ngoãn người nào ngủ nhà đấy." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Từ Cảnh Thần kinh ngạc, hết sức hài lòng vỗ vỗ tay nói: "Nói cách khác, cậu liền ngoan ngoãn về nhà đi ngủ." "..." Từ Cảnh Thần trầm mặc chốc lát, rốt cục yên lặng gật gật đầu nói: "Được." Một tiếng này mới vừa ra khỏi miệng, liền làm Từ Hướng Tư hoảng sợ. Phải biết rằng con trai này từ nhỏ không ai quản giáo liền dưỡng thành tính cách cậu nói một không cho người khác nói hai.
|
Chương 477: Tiểu quỷ ở đâu ra 2
Editor: Quỳnh Nguyễn Nhiều năm qua như vậy, vì tính cách này của cậu Từ Hướng Tư đau đầu không ít. Nhưng mà trước mắt, Tiểu Thỏ nói mấy câu vô cùng đơn giản cậu liền gật đầu đồng ý. Từ Hướng Tư cảm thấy đây cũng quá khó tin. " Được, vậy thì quyết định như vậy, dì đi thu dọn phòng." Mẹ Tiểu Thỏ mắt thấy Từ Cảnh Thần không tiếp tục kiên trì ngủ phòng Tiểu Thỏ, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi vội vàng cười hoà giải nói. "Vậy thì phiền toái em rồi." Từ Hướng Tư vẫn là có chút lo lắng nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần, Xú tiểu tử này còn không nhất định phải cho cậu sinh ra cái trò gian trá gì không. Từ Cảnh Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, phất tay tạm biệt cùng ông, liền xoay người hướng tới cửa chính nhà Tiểu Thỏ đi tới. Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì giật giật khóe miệng, xoay người cười tít mắt hướng tới Từ Hướng Tư nói một tiếng tạm biệt "Chú Từ", lúc này mới đi theo về nhà. Lão Từ thở dài một tiếng, chui về trong xe chính mình trong lòng tràn đầy lo lắng. Sau khi về nhà bởi vì mẹ Tiểu Thỏ thu dọn căn phòng cho Từ Cảnh Thần, Tiểu Thỏ liền mang theo cậu trở về phòng mình trước. Từ Cảnh Thần ngược lại cũng không khách khí, vừa vào phòng Tiểu Thỏ liền trực tiếp cởi áo khoác cả người hướng tới giường lớn hồng nhạt của cô ngã xuống. Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, lúc đang chuẩn bị nói chút gì điện thoại di động đột nhiên nhận một cái tin nhắn. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua là Trình Chi Ngôn gửi qua: Còn chưa có trở lại? Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, không có trả lời tin nhắn, mà là trực tiếp đưa điện thoại di động vào trong túi, nhìn Từ Cảnh Thần một cái, lập tức hướng tới trên ban công đi tới. Từ Cảnh Thần trên giường lớn Tiểu Thỏ chuyển người lại, nhìn bóng dáng cô hướng tới ban công đi đến, kỳ quái nói "Cô đi chỗ nào??" "Đi cách vách." Tiểu Thỏ vừa nói vừa từ trên ban công bò qua. Từ Cảnh Thần xoay người một cái không chịu nổi tò mò trong lòng, từ trên giường đứng lên cũng đi theo ban công lật chuyển qua. Chẳng qua động tác của cậu rất nhẹ, gần như không có thanh âm gì, Tiểu Thỏ cũng không có phát hiện cậu đi theo sau lưng mình. Trong phòng Trình Chi Ngôn, anh đang ngồi ở trước bàn sách, trong tay cầm một quyển sách nghiêm túc nhìn, ngọn đèn mờ nhạt kéo bóng dáng của anh thật là dài. Tiểu Thỏ nhẹ chân nhẹ tay đi đến gần anh, một đôi tay mảnh khảnh trắng nõn bất ngờ che ở trên ánh mắt của anh, sau đó cố ý đè thấp thanh âm nói: "Đoán xem tôi là ai??" Trình Chi Ngôn từ lúc cô vào gian phòng cũng đã nghe được thanh âm chỉ là vẫn ngồi như vậy không có lên tiếng muốn nhìn một chút cô định làm sao mà thôi, không nghĩ tới cô lớn như vậy vậy mà vẫn thích ngoạn chơi trò chơi đoán người mấy đứa nhỏ hay chơi. Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười đưa tay cầm bàn tay nhỏ cô che trên mắt mình, thanh âm trầm thấp mà bất đắc dĩ nói: "Tiểu Thỏ...Mùi sữa trên người em như thế, em nghĩ rằng anh ngửi không được sao?" "A??" Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, theo bản năng cúi đầu ngửi tay áo chính mình, nào có cái vị sữa gì, làm sao cô ngửi không thấy a. Trình Chi Ngôn túm tay cô, hơi chút dùng lực liền ôm cả người cô lại ngồi ở trên chân mình, trán để cái trán của cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười hỏi: "Nói đi, hôm nay lại ăn bao nhiêu kẹo sữa?" "Không nhiều a..." Tiểu Thỏ một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh nói.
|