Cô Vợ Bé Nhỏ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc
|
|
[c][c]Chương 1: Va Chạm Au:Min
Trời Thu cao và trong xanh. Gió thổi nhè nhẹ. Cô- Tô Tịch Nhi đang dạo quanh trên đường phố thân thuộc, mái tóc cô tung bay theo gió, cô đang suy nghĩ về những điều mà mẹ cô đã nói: "Tịch Nhi năm nay con cũng không còn trẻ nữa, gái lớn phải gả ck, chiều nay con phải cùng mẹ đi xem mắt con trai bn thân của mẹ". Haizz...... bây giờ là thời đại gì rồi mà mẹ lại bắt cô phải đi xem mắt như vậy chứ. Mải mê suy nghĩ những gì mà mẹ cô nói thì:Kétttttttt...... _Aaaaa..- Cô la toáng lên. Cô đụng phải 1 chiếc xe. Người trong xe từ từ mở của xe và bước xuống. Khuôn mặt rất đz nhưng ..lạnh lùng, body chuẩn không cần chỉnh, nhìn xung quanh chiếc xe xem xét thìa anh ta lên tiếng: _đi không nhìn đường sao? Mắt mù à? _Mù cái đầu nhà mi nha....có mà nhà mi mù thì có đi không nhìn, còn trách tôi, hứ?- Cô tức lắm chưa ai dám nói cô như vậy ngoại trừ 1 người. _ Cô đụng vào xe tôi còn không xin lỗi? _Xin lỗi? Tôi có làm gì đâu mà xin lỗi- Cô hất cằm cãi lại _Cô..... Crashing, hit a wall Right now I need a miracle Hurry up now, I need a miracle Stranded, reaching out I call your name but you're not around I say your name but you're not around......... Đang định nói gì đó thì điện thoại của hắn vang lên, trước khi nghe điện thoại hắn không quên nhìn cô và hừ lạnh 1 cái. _.... _Con trai, chiều nay 2h đến quán cafe Happy nhé. Mẹ có việc muốn nói.- Đầu dây bên kia là mẹ của hắn, giọng nói trông có vẻ rất vui. _Tút..tút..- Đang định nói gì đó thì mẹ hắn đã cúp máy. Về phía cô thì sau khi thấy hắn bỏ đi cô cảm nhận được rằng người đàn ông đó có chút quen thuộc dường như rất giống với người ấy. Mải mê với những dòng suy nghĩ cô cũng không biết mình đã về nhà từ bao giờ. Bây giờ cũng đã là 11h trưa, vội lên phòng thay đồ rồi xuống bếp nấu vài món ăn. Ăn xong rồi lên định ngủ một giấc nhưng cô lại nghĩ về hình ảnh của hắn, cô cũng nghĩ về người ấy. Cô thắc mắc: _Tại sao 2 người họ lại giống nhau đến như vậy? Đặc biệt là đôi mắt và.....- Suy nghĩ đến đây, cô vội lấy điện thoại nhắn tin cho Trịnh Cẩm Tú- là bạn thân của cô từ lúc cô còn học cấp 1. Ngoài cô và Cẩm Tú ra họ còn có 1 người nữa nhưng rất ít khi lộ diện: - Cẩm tú hnay mk thấy 1 người đàn ông rất giống người ấy.. -Thật sao? Có lẽ anh ấy đã về.. -Không thể trả phải vụ hỏa hoạn năm đó đã...-gõ đến đây bất giác nước mắt của cô rơi xuống. Mặc dù đã tự hứa vs lòng mình không được khóc nhưng cô lại không thẻ kìm nén được cảm xúc nữa rồi.....
|
Chương 2:Gặp Gỡ Au: Min
Sau khi nhắn tin với Cẩm Tú cô đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt sưng húp. Chợt nhận ra bây giờ cũng sắp đến giờ hẹn với mẹ cô, vội vàng trang điểm, thay quần áo. Diện 1 bộ váy trắng, mái tóc buông xuống, đeo đôi giày búp bê, trang điểm nhẹ. Bấy nhiêu đó cũng đã làm cô nổi bật hơn, nổi bật 3 vòng của cô hơn. Ra ngoài lái con BMW đến quán cafe mà mẹ cô nói. Vừa đến nơi, rất nhiều những ánh mắt thèm thuồng của những tên đàn ông háo sắc về phía cô. Còn đang tìm kiếm chỗ của mẹ cô thì từ phía xa tiếng mẹ cô đã vang lên: _Tịch Nhi....Tịch Nhi..ở chỗ này..mau mau lại đây-Tiếng mẹ cô vui vẻ gọi _Dạ..con tới đây-Haizz......cô thầm thở dài Tới nơi cô thấy mẹ cô ngồi cùng 1 người phụ nữ trung niên vui vẻ cười, trên người bà toát lên 1 sự trang trọng, quý phái. Người phụ nữ đó vui vẻ nói với cô: _Con là Tịch Nhi đúng không? Trông con xinh quá _Hjhj...con cảm ơn bác ạ. Bác là... _À, ta là Phương Hoa là mẹ của Thiên Du... _À... _Ánh Linh bà có phúc thật đấy sinh 1 đứa con gái rất xinh gái dễ thương lại lễ phép nữa- bà ấy vui vẻ quay sang nói với mẹ cô _Ukm... mà sao Thiên Du nhà bà đâu rồi sao còn chưa đến vậy?- Mẹ cô thắc mắc hỏi _Chắc do nó có việc bận thôi, có lẽ tí nữa mới đến- Bà ấy cũng đang lo lắng"haizz cái thằng này không biết làm gì mà đến muộn vậy chứ?" _À, Tịch Nhi con mau gọi cái gì uống đi?_ Bà vội chuyển chủ đề _Cho con 1 ly nước cam ạ _Phục vụ...- Bà gọi người phục vụ ấy _Dạ thưa quý khách cần dùng gì ạ? _Ừm, cho tôi 1 ly nước cam _Dạ mong quý khách chờ 1 chút ạ
_à 2 người nói chuyện đi ạ con xin phép đi vệ sinh 1 lát ạ- Cô e dè hỏi người _Được con đi đi
Cô bước vội, vừa đi vừa suy nghĩ về hắn và người ấy, nước mắt cứ như vậy mà lặng lẽ rơi.Ai có thể nói cho cô biết bây giờ người còn sống hay đã chết? Tại sao hắn với người ấy lại giống nhau đến như vậy? Các câu hỏi cứ luôn phiên nhau hiện ra trong đầu cô.Ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, đôi mắt đỏ hoe. Vội vàng gạt nước mắt. Ra khỏi toilet Mẹ cô từ lúc đến giờ cũng quan sát cô, thấy khuôn mặt và đôi mắt của cô sưng húp lên. Bà cũng cảm thấy lo lắng, từ trước đến giờ bà chưa thấy bao giờ co như vậy. Trừ khi, cô đã gặp lại thằng bé năm ấy Đến nơi cô ngồi xuống, cùng lúc đó 1 người đàn ông tiến lại chỗ bàn cô giọng nói lạnh lẽo vang lên: _Xin lỗi, con đến muộn...
|
Chương 3:Gặp Lại Au:Min
Cô ngoảnh lại, 2 người nhìn nhau:
_Là cô/anh?-2 người đồng thanh
Mẹ cô và mẹ hắn thì ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: +
_Hai đứa quen nhau sao?
_Dạ, sáng nay con đụng phải xe của anh ta thôi ạ- Cô giọng chả mấy là vui vẻ,nhắc đến chuyện lúc sáng là cô thấy bực mình rồi
_À, thì ra là vậy- mẹ tỏ vẻ gật gù,chợt nhận ra cái j đó liền nói :
_Tịch Nhi đây là Thiên Du con trai của Phương Hoa
_À, hóa ra anh chính là người mà mẹ tôi khen suốt đây hả ?
_Ừ,còn cô là NinhTịch Nhi sao ?
_Phải là tôi, sao không ?
_Không...
_Thui nói truyện đến đây thôi, ta nghĩ kĩ rồi để bồi dưỡng tình cảm 2 đứa nên sống chung với nhau có lẽ sẽ tốt hơn, Ngọc Ánh bà thấy sao ?-Hắn đang định nói gì đó thì liền bị mẹ hắn cướp lời, làm ai kia mặt đen thui lên
_Được được tôi cũng nghĩ như vậy...-Hai người vừa nói vừa liếc nhau,cười thầm
_Con sẽ không ở chung với cái tên này đâu, mặt thì lúc nào cũng lạnh như..tiền ấy ở cạnh con chỉ cảm thấy như đang ở Nam Cực ý...con khống muốn đâu mẹ ạ....-cô vội lên tiếng phản đối »bắt cô phải ở chung với tên này sao, không đời nào »
_Không được, Tịch Nhi sao con lại có thể nói như vậy chứ...con và Thiên Du vốn đã có hôn ước từ đời trước..đâu thể không muốn là không muốn được ..- Mẹ cô lên tiếng phản bác
_Mẹ à nhưng...-Cô lên tiếng phản bác nhưng có lẽ lần này mẹ cô đã quyết rất kĩ kĩ căn bản là cô không thể phản kháng
_Không nhưng nhị gì hết, con sẽ phải ở chung với Thiên Du nếu không coi nư mẹ không có đứa con như con...-Giọng bà chắc nịch
_Ngọc Ánh à, không nhất thiết phải làm như vậy chứ....
_Không được, chuyện này mình đã quyết định rồi.._Phương Hoa lên tiếng nhưng bà đã xen lời
_quyết định vậy đi Thiên Du đưa Tịch Nhi về căn biệt thư mà con đang sống đi chiều nay ta sẽ sẽ cho người chuyển đồ của nó đến
Có lẽ từ nãy đến giờ hắn là người im lăng nhất, ngồi quan sát hắn thầm thắc mắc dần »bao nhiêu người muốn hắn để ý dù chỉ là 1 cái thôi là hạnh phúc lắm rồi,vậy mà cô gái này lại không hề có phản ứng gì, hay mình bị giảm nhan sắc nhỉ ? ngĩ đến đây hắn nhếch môi lên tạo1 đường vòng cung rất đẹp nga~~~, ggaatj đầu và nói :
_Được, con sẽ đưa cô ấy về trước 2 người cứ ở lại nói chuyện, con xin phép đi trước..-Nói xong, hắn cầm tay cô lôi nhanh ra khỏi quántruwowcs bao ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người trong quá.
Cô thì hét lên :
_Này cái tên kia mi bỏ ta ra mau....
_Cô mà còn nói nữa cô có tin tôi bế cô lên không ?
Nghe hắn nói vậy cô im ngay không nói gì, để lại trong kia 2 người phụ nữ nhìn nhau mà cười.
Vào xe cô ngòi ghế phụ..............
|
Chương 4: Về nhà Au: Min
Nghe hắn nói vậy cô im lặng, thấy cô vậy hắn nhếch môi mãn nguyện. Đẩy cô vào trong xe ghế phụ, hắn ngồi ghế chính rồi cho xe chuyển động
|
Chương 4 Au: Min
Nghe hắn nói vậy cô im lặng, thấy cô vậy hắn nhếch môi mãn nguyện. Đẩy cô vào trong xe ghế phụ, hắn ngồi ghế chính rồi cho xe chuyển động
|