Mở Đầu
Như một con sóc nhanh nhẹn , chàng lao thẳng ra khỏi phủ ,leo lên tuấn
mã của mình , phi thật nhanh , thật nhanh “ Y Ninh , ta xin lỗi , ta
không nên vì nghĩ nàng giận ta mà ta không đến thăm nàng lần cuối , đáng
lẽ ta phải nói với nàng ta yêu nàng , yêu không khống chế được mình nữa
rồi , ta không thể mất nàng ,nàng phải đợi ta” – Cha….cha…. . .
_Thiếp không sao, miễn chàng và bá tín bình an , cho dù thiếp có chết
cũng không hối tiếc.
_Cuộc đời Lưu Hạo ta chỉ có một thê tử là Đồng Y Ninh, người con gái này
vì ta , vực sâu vạn trượng vẫn không từ , ta đi đâu có thể tìm một người
như thế.
_ An nguy của chàng vẫn quan trọng nhất.
_ Đồng Y Ninh, bổn vương nói cho nàng biết, địa vị Vương Phi Phổ Quốc
nàng hãy ngồi vững ở vị trí này cho bổn vương, đó là tình yêu ta dành
cho nàng, không phải muốn bỏ là bỏ, muốn nhường là nhường.
CHƯƠNG 1 : NGHI NGỜ VÔ CĂN CỨ
Một cung điện nguy nga rực rỡ đầy trang nghiêm . Một vị vua già tầm
khoảng ngũ tuần cô đơn ngồi một mình trên chiếc ngai vàng lạnh lẽo ,
đứng đằng xa kia là một bóng kiều đã hơn tứ tuần , chẳng ai khác là Ngọc
Phi nương nương của Triều Hiên Phổ . Đằng sau gương mặt mĩ miều đó là
một tâm hồn căm phẫn , hụt hẫng đến cực độ . Ánh mắt bà ấy vẫn nhìn vị
vua cô đơn đó bằng thái độ khinh miệt , chẳng chút thương sót.
_Ai đấy – Hoàng Đế Lưu Mãn giọng yếu ớt vọng lên.
Cái dáng người thướt tha uyển chuyển đó bắt đầu nhấc gót đi đến gần ,
thân hình ấy khom người cúi đầu , tay đặt bên ngang hong , đấy là một
nghi thức vô cùng bình thường giữa quân thần , ngay cả vợ chồng bao năm
chăn gối.
_Thỉnh an Hoàng thượng.
_Là Ngọc Phi của trẫm – một giọng nói âm trầm đầy yêu thương – lại đây
ngồi gần trẫm nào.
Bóng hồng dần di chuyển nhẹ nhàng , ngồi lên ngai vàng cùng Hoàng Đế Lưu
Mãn.
_Hoàng thượng đang có gì buồn phiền sao.
Cách đó không quá ba bước chân , một vị nội giám tổng quản quẫy cây phớt
trần một cái rồi đành thở dài đứng nhìn Hoàng thượng và vị nương nương
được sủng ái nhất.
_Chẳng phải Hoàng Thượng đang đau đầu về người kế vị sao?
_Tên nội giám to gan , ai cho ngươi xía miệng vào , không thấy trẫm và
nương nương đang nói chuyện à.
_Thần đáng chết , thần đáng chết.
Hai ánh mắt đó vẫn cứ nhìn nhau , một bên đầy yêu thương nhưng chứa đựng
sự nghi ngờ chẳng thể nói ra , một bên ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn ,
hận chẳng thể một đao giết chết người chăn gối bao năm cùng chung sống .
Cả hai đề có một nỗi niềm riêng , nhưng cứ như thế ngày qua ngày vẫn
sống bên nhau mà không thể nào kháng cự, như đó là định mệnh đã an bày.
_Hoàng thượng vẫn không tin thiếp – Ngọc phi nương nương nói với giọng
rất nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng hàng ngàn con dao sắt bén.
_Trẫm không có ý đó.
_Vậy tại sao ngài còn chần chừ không trao hoàng vị lại cho Hạo nhi của
thiếp – nước mắt bắt đầu rơi xuống , như muốn van nài , nhưng lại có
chút ra lệnh – vì nó là con của thứ phi sao , nhưng ngài hãy nên nhớ ,
Hạo nhi là con trai trưởng của ngài , nếu ngài không ra chiếu lệnh thì
khi ngài mất , nó vẫn đường hoàng chính chính ngồi lên ngôi vị mà thôi.
_Trẫm đã nói là trẫm không có ý đó mà.
_Hay niềm nghi ngờ của Hoàng Thượng vẫn còn – Ngọc phi lời nói nhẹ nhàng
nhưng đầy chua xót – cho rằng nó vẫn là con của thiếp và vua Phùng Thiệu
của Triều Hiên Mộc.
Hai ánh mắt lại lần nữa nhìn nhau , nhưng lần này vị Ngọc Phi đang rất
đau lòng . Người phụ nữ này đã từng nghĩ , rời xa vua Phùng Thiệu, đổi
lấy sự bình an của hai nước Phổ - Mộc , kèm theo đó là tính mạng người
quân phu mà bà yêu nhất chính là vua Phùng Thiệu , giờ đây lại là sự
nghi ngờ của vua Lưu Mãn , người luôn miệng nói yêu bà , có thể vì bà bỏ
cả giang sơn , nhưng đứa con ruột thịt của bà và ngài là Vương Gia Lưu
Hạo phải chịu đựng sự khinh khi của chính cha đẻ của mình , phải chăng
là do bà đã có thai quá sớm khi mới rời xa vua Phùng Thiệu khiến cho vua
Lưu Mãn phải nghi ngờ về thân phận thật sự của chính con ruột của mình.
Sự im lặng trong bóng tối trong căn phòng trang nghiêm , chỉ có hoàng đế
Lưu Mãn và nương nương Ngọc phi . Hai dòng lệ không thể nào ngăn lại,
người phụ nữ này đang uất ức thay cho đứa con tài đức vẹn toàn của bà ,
từ nhỏ luôn là người nổi bật trong ba huynh để cùng cha khác mẹ , nhưng
tới giây phút cuối cùng thì sự vẹn toàn đó luôn bị hoàng đế Lưu Mãn
khướt bỏ qua một bên.
_Sao người không nói gì hết là như thế nào – một hồi im lặng thì Ngọc
phi đành lên tiếng trước – ngài có ba người con trai , năm người con gái
, con gái thì không nói chi , con trai ba đứa hết một đứa tinh thần
không minh mẫn , một đứa không tài chẳng chả đức , chỉ có Lưu Hạo của
thiếp mới thật sự xứng đáng làm đế vương tương lai , Lưu Minh và Lưu Du
cùng một Hoàng Hậu Triệu Hiền sinh ra , một trong hai anh em Minh – Du
được lên ngôi thì mẫu tử thần thiếp chỉ có nước chết theo ngài mà thôi ,
ngài thật sự muốn như vậy sao , ngài thừa biết Hoàng Hậu của ngài độc
đoán đến cỡ nào mà phải không ?
Những lời cãi nhau inh ỏi chẳng thể nào làm căn phòng trong bóng đêm đó
yên lặng được , cứ như thế mãi đến canh hai của giữa khuya . Mọi chuyện
qua ngày hôm sau liền đến tai của Hoàng Hậu Triệu Hiền cũng như Vương
Gia Lưu Hạo.
VƯƠNG TRIỀU HIÊN THỔ.
_Dẹp hết cho ta , ta không ăn uống gì hết – một nàng công chúa đanh đá
của triều Hiên Thổ - nói với phụ hoàng , nếu muốn ta xuất giá lấy cái
tên Lưu Minh đó thì đừng có mơ , ta thà chết đi còn hơn.
_Công chúa , xin người đừng tức giận – Đồng Y Ninh , một cung nữ theo
hầu từ nhỏ của công chúa Liêu Ngọc – Hoàng Thượng chỉ nói là đưa người
qua đó làm khách vài năm , xem như cho người làm quen với các Vương Gia
, đến thật sự ai lên ngôi thì người đó mới chính là phu quân của công
chúa kia mà.
_Người tưởng ta là không có não để suy nghĩ sao ? – Liêu Ngọc tức giận
ném bể hết không biết bao nhiêu bình cổ có trong cung cấm – Hoàng đế Lưu
Mãn có ba người con trai . Tên Lưu Du thì tinh thần bất bình thường ,
Lưu Hạo không được lòng Hoàng Thượng , chẳng phải tên Lưu Minh đó lên
ngôi thì là ai kia chứ , đừng tưởng ta không lên triều như văn võ bá
quan thì nói ta là công chúa yếu mềm chỉ biết bắt bướm hái hoa.
Y Ninh có căn dự thế nào thì những lời mình nói chẳng thế nào lọt vào
tai của công chúa Liêu Ngọc , tính tình của công chúa đã bị Hoàng Thái
Hậu chiều chuộng trở thành quá ươn ngạnh và bướng bỉnh , chẳng chịu nghe
bất cứ người nào nói , ngay cả Y Ninh, cô cung nữ mà Liêu Ngọc yêu
thương nhất.
Cứ thế trôi qua , đã gần hai tháng , cho dù công chúa Liêu Ngọc có bướng
bỉnh như thế nào thì cũng phải biết , sứ mệnh của một công chúa khi sinh
ra là để trở thành vật phẩm ban tặng có các hoàng đế nước lân cận . Cổ
xe ngựa hộ tống của chúa Liêu Ngọc bắt đầu lăn bánh , khởi hành từ Hiên
Thổ đến Hiên Phổ . Đã biết bao đêm khởi hành rồi nhưng công chúa Liêu
Ngọc vẫn không thể nào hết khóc , nàng không cam tâm bị gả đi một cách
không được tôn trọng như thế , nàng thừa biết , đã là một vật tặng phẩm
thì cho dù được sủng ái nhất hậu cung thì chẳng qua chỉ là một vật được
ban tặng.
Tại một vườn trúc , nơi đoàn xe của Hiên Thổ dừng lại , Lưu Ngọc nắm tay
Y Ninh ra ngoài nói chuyện riêng chỉ có hai người biết . Hai gương mặt
như hoa như ngọc đang đối diện nhau rất gần , đầu gối của Liêu Ngọc đang
khụyu dần xuống.
_Công chúa – Y Ninh giật mình dùng hai tay đỡ Liêu Ngọc đứng dậy – người
làm gì thế , nô tỳ không thể nào nhận được.
_Ngươi cứ để ta quỳ xuống trước ngươi – Liêu Ngọc đang rất cầu khẩn ,
tha thiết được Y Ninh giúp đỡ - ngươi tuy được ta cứu về từ buổi đi săn
cùng phụ hoàng , nhưng ta xem ngươi chẳng khác nào tỷ muội tốt , có đôi
lúc ta thường ganh đua sự yêu thương của mẫu hậu ta dành cho ngươi ,
luôn bị nói , nhan sắc của một công chúa đương triều không thể so sánh
với một nô tỳ như ngươi, nhưng đó chỉ là giận dỗi của trẻ con mà thôi
,mong ngươi đừng để trong lòng.
_Nô tỳ nào dám trách oán gì công chúa – Y Ninh giọng nhẹ nhàng an ủi –
nhờ công chúa tin yêu nô tỳ mới sống được tới ngày hôm nay , nô tỳ thà
rằng là một người có gương mặt bình thường , còn hơn vì gương mặt này
khiến cho công chúa bao lần cứu nô tỳ thoát khỏi tay của lục vương gia ,
ơn này còn hơn cha mẹ tái sinh nữa huống chi trách và chả oán.
_Vậy ta muốn ngươi thay ta gả đến Phổ Quốc ngươi có đồng ý không ?– Liêu
Ngọc liền đi thẳng vào vấn đề .
_Nô tỳ nào có diễm phúc được sánh đôi với hoàng đế Phổ Quốc tương lai ,
nô tỳ chỉ là một người có thân phận thấp hèn mà thôi.
Một cuộc nói chuyện rất dài giữa Liêu Ngọc và Y Ninh , Liêu Ngọc biết
như thế là rất ít kỷ , nhưng chính công chúa biết , tính tình ươn ngạnh
của mình nếu thật sự bước vào một nơi thâm hiểm như Phổ Quốc , không
những không bảo vệ được bản thân mà có nguy cơ trở thành mối họa làm hai
nước diễn ra binh biến . Sau một hồi bị công chúa Liêu Ngọc thuyết phục,
Y Ninh đành phải đồng ý để báo đáp công ơn cứu mạng và bao bọc của công
chúa đối với mình bao năm qua.
CHƯƠNG 2: GẶP GỠ
Hai mươi ngày , một con số khá lâu khi từ Thổ Quốc sang Phổ Quốc. Tất cả
các tùy tùng đi theo công chúa cũng đã nhận một số ngân lượng nhất định
để im ắng những chuyện không nên nói . Giờ đây Y Ninh đường hoàng với
ngôi vị công chúa Thổ Quốc Liêu Ngọc để gã đến Phổ Quốc, còn công chúa
Liêu Ngọc thật sự giờ đây đã rời khỏi đoàn binh ngựa hộ tống công chúa
Liêu Ngọc đến Phổ quốc , lấy danh bị mất tích một hầu nữ trên đường đi.
Khi gần đến kinh thành của Phổ quốc , đoàn người ngựa hộ tống Liêu Ngọc
nghỉ chân tại một quán trọ nhỏ cách kinh thành Phổ Quốc hơn mười dặm
đường , ở đây tuy không được sang trọng nhưng cũng đủ nghỉ chân cho hơn
năm mươi người đi theo hộ tống.
Canh ba đêm khuya , Y Ninh không ngủ được ,đành đi ra khỏi quán trọ để
hít thở một chút không khí trong lành mà bao lâu nay phải chịu đựng
không thể ung dung tự tại.
_Chẳng lẽ cuộc đời mình phải làm vật thế thân , sống trong cung cấm lạnh
lẽo , mãi mãi không sống được với thân phận Y Ninh nữa hay sao – một suy
nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Y Ninh , nàng cảm thấy tủi thân cho số
phận hẵm hiu của mình , từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi trong rừng hoang , và
một lần đi săn cùng hoàng thượng Thổ Quốc , Liêu Ngọc công chúa đã lên
năm tuổi , một hai phải đưa tiểu muội muội đáng yêu này về chăm sóc , từ
đó cuộc đời nàng xem như sung sướng được một chút , nhưng giờ vì báo ân
tình cứu mạng đó , nàng phải thay công chúa Liêu Ngọc gã đến biệt xứ ,
không thân không thích , không người bảo vệ, nàng chưa tưởng tượng được
phải sống như thế nào sau những ngày màu hồng đã qua đi , màu đen lại
một lần nữa bao trùm nơi nàng đến.
“leng keng , leng keng”: đó là tiếng binh đao đánh nhau , Y Ninh tò mò
đi về phía âm thanh đó , một cảnh tượng quá sức chịu đựng , những thanh
đao, những thanh kiếm sắc bén đang đấu đá lẫn nhau . Một đoàn người mặc
y phục màu đen đang cùng nhau đánh một thanh niên trạc tuổi nàng . Nàng
hoảng hốt la lên thì đột nhiên , sự tập trung của thanh niên đó bị chi
phối , liền lập tức bị đám hắc y nhân đâm ngay một đao gần bã vai . Đám
hắc y nhân liền chạy đến chỗ Y Ninh đứng , kề đao vào cổ nàng để uy hiếp
người thanh niên điển trai đó.
_Thân….à không , ngươi chẳng qua là kẻ bị khinh khi mà thôi , đâu xứng
đáng với danh hiệu đó.
_Thả cô gái đó ra- người thanh niên tỏ ra lo lắng , mặc dù Y Ninh chỉ là
một cô gái bình thường qua đường chẳng hề quen biết.
_Ngươi tự dùng kiếm đâm vào tay ngươi cho tàn phế ta sẽ thả cô ấy ra.
_Các ngươi hãy nhắm vào ta , làm gì phải ra tay với một cô gái tay không
tấc sắt như vậy chứ.
Cả hai bên nhìn nhau một cách chăm chú , không khí trở nên căng thẳng
đến tột độ .Y Ninh cảm thấy rất sợ nhưng giờ này không phải lúc phân
biệt ai đúng ai sai , nên giúp ai , nhưng nàng phải tự thoát thân là
cách duy nhất . Nàng chợt nhớ ra , trong người lúc nào cũng mang theo
một loại bột cay làm từ ớt , khi hòa với trời nóng ẩm sẽ tạo lên một
loại khói , làm mờ tầm nhìn và cay mắt đối phương không chịu nổi . Nàng
liền nhẹ nhẹ đôi tay nhỏ nhắn đó loàng vào túi lấy bột cay , một thoáng
nhanh như cắt , bọn hắc y nhân cay xé mắt , hoảng loạn dùng kiếm quơ
loạn xa , lúc này chàng thanh niên thấy Y Ninh đã thoát khỏi tay bọn hắc
y nhân nên liền chạy đến nắm lấy tay nàng , khi chàng thanh niên đó nhìn
lên liền thấy thanh kiếm điên loạn đang thẳng tiến đến lưng của Y Ninh,
chàng liền ôm nàng vào lòng , dùng lưng của mình đỡ lấy đòn kiếm đó.
Đôi mắt Y Ninh xoe tròn nhìn vị ân nhân bị kiếm chém ngang lưng mà lòng
đau như cắt. Khi Y Ninh chưa hoàn tỉnh thì chàng thanh niên đã nắm tay
nàng chạy về phía trước , cứ chạy mãi, chạy mãi , đến khi kiệt sức ,
chàng thanh niên đã ngã xuống.
_Công tử , công tử…..
Y Ninh lúng túng chẳng biết phải làm gì thì chàng thanh niên ráng sức
nói thêm vài từ - đưa tôi về chỗ cô đang sống , nơi này không ở lâu
được.
Y Ninh dùng những thanh cây ngã vụn trong rừng , kèm theo là những sợi
dây thừng của thợ săn dùng trói thú bỏ lại , nàng kết thành một đòn cây
, đặt chàng thanh niên lên đòn cây từng bước , từng bước nặng nhọc kéo
về tửu quán.
Khi nàng đặt chàng thanh niên lên được tới giường thì cũng là lúc nàng
cảm thấy đôi chân mình quá mệt vì mỏi , nhưng nàng không thể nào bỏ cuộc
như vậy , nàng biết không mau tìm đại phu đến thì vị tráng sĩ trước mặt
nàng sẽ mất mạng . Khi nàng đứng dậy thì bị chàng thanh niên đó nắm tay
nàng lại , làm cho Y Ninh giật cả người.
_Cô đi tìm lá cây cầm máu giúp ta , đừng tìm đại phu , bọn người khi nãy
vẫn còn tìm ta …..
Trong đêm tối mịt mờ hơi sương , Y Ninh vẫn cặm cụi tìm những lá cây có
thể cầm máu , và nàng cũng xin một chút thuốc bổ của chủ quán , mang
danh trong người không khỏe nên cần uống thuốc bổ . Gần tới canh năm
sáng thì nàng đã nấu xong thuốc , khi đem vào tới phòng thì chàng thanh
niên đã tỉnh.
_Tôi xin lỗi ,tôi chỉ có thể đắp thẳng lên áo, tôi biết như vậy máu vẫn
không ngừng chảy , nhưng có thể đỡ đi phần nào – Y Ninh nhẹ nhàng cầm
bát thuốc ngồi nhẹ nhàng gần bên giường của chàng thanh niên.
Một cái mĩm cười nhẹ nhàng của chàng thanh niên làm cho đôi tay của Y
Ninh run rẫy , không cầm nổi bát thuốc trên tay …- “ chết rồi, sao thế
này , sao thế này , mình làm sao thế này”.
_Nàng tên là gì – chàng thanh niên nhẹ nhàng mĩm cười và đón nhận lấy
bát thuốc của Y Ninh “Người này chắc chỉ là người bình thường , chắc
cũng chẳng cần biết sự giấu giếm của mình làm gì , vã lại hắn cứu mình
nên mới thành ra như thế , không cho hắn biết tên thật của mình quả là
quá thất lễ”.
_Đồng Y Ninh.
_ Y Ninh mau giúp ta băng lại vết thương nào – nói xong chàng thanh niên
liền cởi xiêm y ra, lộ ra ngay một tấm lưng khá vạm vỡ , ngoài vết
thương xéo ngang lưng thì quả thật chẳng có gì khiến tấm lưng này gọi là
có nhược điểm . Gương mặt Y Ninh lúc này đỏ lên vì ngượng , lần đầu tiên
nàng nói chuyện nhiều như thế với nam nhân , nói chi là nam nhân này lại
cởi xiêm y trước mặt nàng.
Im lặng một hồi không phản ứng , chàng thanh niên quay lại cầm chiếc
khăn đã nhúng nước nóng ,kèm theo đó là đưa vào tay Y Ninh – Nàng không
lau , vết thương ta sẽ nhiễm trùng đấy,ta sẽ chết ….
Trong căn phòng đó, tiếng thủ thỉ nhỏ nhỏ giữa hai người không quen
biết, lần đầu gặp gỡ , mà cứ như cặp vợ chồng đã chung sống với nhau
nhiều năm lắm rồi . Mặt trời đã bắt đầu mọc lên , ánh nắng chan hòa len
lõi vào trong phòng làm cho chàng thanh niên trẻ tỉnh giấc . Chàng từ từ
ngồi dậy , nhưng tay chàng như tê liệt , đó chẳng là gì khác , chính là
Y Ninh, nàng gối đầu lên tay chàng thanh niên ngủ ngon lành cạnh bên
giường , chăm sóc chàng cả đêm , chắc Y Ninh đã mệt lắm rồi.
_ Y Ninh …- một cái cười mĩm của chàng thanh niên kèm theo đó là cái sờ
lướt nhẹ làn da trắng nõn đẹp không chút tùy vết – một cô gái thật lương
thiện …..nàng ấy thật đẹp ….
“cốc cốc cốc” – Y Ninh cô nương , đã đến giờ xuất phát .
Y Ninh chợt tỉnh giấc và chẳng khỏi giật mình khi nhìn thấy chàng thanh
niên đang nhìn mình –“ suỵt”- như một ám hiệu để Y Ninh khỏi giật mình.
_Tôi ra ngay , mọi người chuẩn bị xe ngựa trước đi.
Sau một lúc hoàng tỉnh và nhớ lại mọi chuyện , Y Ninh biết đã đến lúc
phải rời khỏi , ai đi đường nấy , nhưng nàng cũng đang rất lo cho vết
thương vừa mới ổn định của chàng thanh niên.
_Phải rồi ….tôi chưa biết tên của công tử là gì ….
_Tôi….tôi…tôi tên Lữ Hạo…- ấp úng , im lặng một hồi thì Lưu Hạo mới nghĩ
ra tên mình thành Lữ Hạo , để che giấu thân phận Vương Gia thật sự của
mình – làm phiền cô nương có thể cho tôi đi chung vào thành được không.
_Sao huynh biết tôi đi vào thành – Y Ninh giật mình trừng mắt nhìn Lưu
Hạo.
_ Cô nhìn thoáng qua là biết không phải người Phổ Quốc , từ xa tới không
vào thành không lẽ đi buôn lậu sao….ha ha ha.
Một cái thở vào nhẹ nhõm khi Lưu Hạo nở một nụ cười khoái đãng.
_Nhưng vì an toàn của cô , tốt nhất cho tôi núp dưới gầm xe được rồi ,
vì bọn người kia đang truy sát tôi.
_Được.
Thế là mối quan hệ của Lưu Hạo và Y Ninh bắt đầu từ đây. Nàng sẽ ngạc
nhiên và chấp nhận thế nào khi biết thân phận thật sự của Lưu Hạo , thân
phận công chúa giả của nàng có được Lưu Hạo che giấu hay không , hay
phải bỏ mạng nơi đất khách và làm giao binh giữa hai nước phải diễn ra.
|
CHƯƠNG 3: UY QUYỀN
HOÀNG CUNG PHỔ QUỐC
Một vị nội giám trang nghiêm,mặc chiếc áo quốc phục chỉ dành cho những
ngày đại lễ quan trọng của quốc gia , người đang từ ngoài điện bước vào
, cầm trên tay là một thánh chỉ màu vàng có hình long , còn chiếu chỉ
nữa thì nhìn phụng hoàng.
_Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết , Vương Gia Lưu Minh có tài
nhưng không có đức , không trị vì được thiên hạ , Vương Gia Lưu Du tài
đức vẹn toàn nay trẫm viết chiếu lệnh lập Lưu Du làm Hoàng Thượng ,
nhưng do tuổi còn quá trẻ nên mọi việc chính sự sẽ do Vương Gia Lưu Hạo
làm giám quốc hiệu là Nhiếp Chính Vương, mọi việc đều do Vương Gia Lưu
Hạo quyết định mọi việc triều chính.
_Chuyện này là thế nào- cả hai vị nương nương đều ngạc nhiên . Hoàng Hậu
Triệu Hiền tức giận vì đã nắm sờ sờ ngai vàng trong tay nhưng lại mẹ con
Lưu Hạo nắm quyền quyết định . Còn Ngọc phi thì chỉ giành được quyền
giám quốc cho con trai mình , không giành được ngai vị.
_Cuối cùng thì ngài vẫn không tin ta ….hahahaha- một giọng cười điên dại
giữa nội điện rực rỡ.
_Hahaha…- lại một nụ cười đầy tham vọng nữa vang lên – Theo tin bổn cung
được biết , Vương Gia Lưu Hạo đã bị bọn thích khách đến từ Thổ Quốc hành
thích từ tối hôm qua rồi , nên quyền triều sẽ do ta giám quốc.
_Hoàng Hậu nói gì ……- Ngọc phi hốt hoảng chỉ biết mở to mắt nhìn Hoàng
Hậu độc ác muốn đưa mẫu tử người đi vào con đường chết.
“tại sao lại thế , Vương Gia Lưu Hạo tài đức thế kia mà , Phổ Quốc thật
không có phúc được ngài trị vì rồi” tiếng xì xầm to nhỏ của các văn võ
bá quan vang lên ầm ĩ làm xôn xao cả nội điện.
_Ai bảo đã chết , dễ chết như vậy bổn vương đâu còn là Lưu Hạo , đâu
xứng đáng là Vương Gia …- Từ ngoài bước vào là một tên thị vệ vẫn chưa
biết rõ là ai , chỉ biết giọng nói hết chín phần là Vương Gia Lưu Hạo.
Mọi ánh nhìn của những người trong nội điện đều hướng về tên thị vệ vô
danh đó , đến khi nhận ra đó là Vương Gia Lưu hạo thì tất cả văn võ bá
quan đều đồng loạt quỳ xuống hô hoán « Vương Gia Điện Hạ vạn tuế vạn
tuế vạn tuế »
_Người Thổ Triều có ý đồ hành thích với bổn vương hay không , phải điều
tra thật cặn kẽ mới cho ra quyết định được , dựa vào tin đồn mà xảy ra
đao thương giữa hai nước thì chỉ bá tín thiên hạ chịu khổ thôi – Lời nói
như có chứa đựng lời ám chỉ gì đó của Lưu Hạo , ánh mắt thì nhìn chầm
chầm vào Triệu Hiền Hoàng Hậu , trong lòng Lưu Hạo thừa biết là ai làm
việc này , việc mà chàng không ngờ tới là chàng một lòng nhường ngôi báu
, không tranh giành , nhưng Triệu thị lại một hai giết chết chàng ,
chàng sống hay chết ảnh hưởng đến ngôi báu của con bà đến thế sao ,
chàng không sao , nhưng vì mẫu phi chàng phải chiến đấu ,vì chàng biết ,
cứ nhấn nhường thì có ngày người bị giết không chỉ chàng , mà còn mẫu
phi hiền lành của chàng.
Sau chuyện hành thích không thành này , Triệu Hiền Thái Hậu càng lo sợ
tột cùng , nếu cứ để Lưu hạo sống sót , nhất định có ngày đứa con ngu
dốt Lưu Du sẽ gây họa , đến lúc đó , người ngồi vào ngôi báu không ai
khác ngoài Lưu Hạo . Nhưng hiện tại bà không thể ra tay , mọi ánh nhìn
của văn võ bá quan đang ngắm nhìn vào bà ,nếu Lưu Hạo có xảy ra chuyện
gì , chẳng khác nào bà nói cho toàn thiên hạ biết rằng , bà chính là
người ám sát Vương Gia Lưu Hạo. Ngày qua ngày, Triệu Hiền Thái Hậu không
có bất kỳ động tĩnh nào , bà lấy cớ công chúa Liêu Ngọc tấn kiến mở một
yến tiệc hoành tráng giữa cung điện tráng lệ .Lưu Hạo thừa biết bà định
ghép mối lương duyên của Lưu Du và Liêu Ngọc công chúa để cho vay cánh
của bà càng thêm mạnh mẽ , nhưng chẳng thể nào làm khác , đây là việc
hậu cung , Lưu Hạo giỏi lắm chỉ có thể can ngăn việc triều chính , còn
đối với việc này Lưu Hạo đành khoanh tay đứng nhìn.
_Con phải nghĩ cách – Ngọc phi nương nương uyển chuyển đi đến bàn đọc
sách của Lưu Hạo – Liêu Ngọc công chúa là một người con gái vẹn toàn của
Thổ Quốc , nếu cuộc đời của cô gái như vậy rơi vào tay của Lưu Du quả
thật quá lãng phí , chưa nói đến Thái Hậu Triệu Thị luôn muốn mọc thêm
tay cánh bên ngoài nước Phổ.
_Chứ mẫu phi bảo con phải làm thế nào đây – Lưu Hạo trong việc tình cảm
luyến ái thì phải chịu thua mẫu phi của mình thôi.
_Liêu Ngọc công chúa chẳng phải gả qua nước ta cho người nắm quyền hành
của đất nước sao , mà người nắm quyền bây giờ là con.
_Nhưng trên danh nghĩ con chỉ là giám quốc , không phải Hoàng Đế.
_Con phải động não đi chứ , nhất định công chúa Liêu Ngọc phải là Vương
Phi – lời nói như chắc nịch của mẫu phi làm cho trái tim Vương gia đột
nhiên thắt lại.
Đúng , hắn chưa trải qua yêu là gì , nhưng quan điểm của chàng , nếu
không yêu nhau thì miễn cưỡng làm gì , vã lại người con gái tên Y Ninh
cách đây khoảng một tuần cứu chàng , chàng không biết cảm giác đó là gì
, nhưng dường như cánh tay tê hôm nào dường như vẫn chưa hết , cái cảm
giác tỉnh lại tay bị tê tê rất khó chịu , nhưng bỗng nhiên chàng lại rất
thích . “Y Ninh …” chàng gọi rất nhỏ tên người con gái đã cứu chàng.
Ngày yến tiệc đó cũng đã đến , biết bao cung nữ xinh như hoa như ngọc
đang rất cẩn thận rót trà , tóp khác thì nhảy múa , tóp thì đánh đàn ,
chao ôi , cảnh tượng đúng là chốn bồng lai tiên cảnh . Ngồi trên cao
nhất đó chẳng ai khác là Lưu Du , vị vua trẻ vừa mới lên ngôi , ngồi
ngang hàng là Vương Gia Điện Hạ Lưu Hạo , phía dưới một bậc của hai bàn
vàng là bàn ngọc của Ngọc Phi nương nương và Triệu Hiền Thái Hậu .Nhìn
dài xuống hai bên đại sảnh cung điện là các bàn bằng gỗ tràm quý hiếm ,
là chỗ ngồi của các vị quan lớn nhỏ trong triều. Mọi người đang say mê
với các mỹ nhân cung đình thì một tiếng hô hoán thông báo công chúa Liêu
Ngọc của Thổ quốc yết kiến.
_Truyền vào – Thái hậu và Ngọc phi cùng lúc lên tiếng , hai ánh mắt đột
nhìn nhau sau lời nói vô tình đó , đúng là giết người không cần dao là
đây , ánh mắt phượng đó có lửa, nảy lên thật ghê sợ.
Đằng xa thật xa ngoài cửa điện , một bóng hồng đang di chuyển vào , cô
khoác lên người là một quốc y đẹp nhất của Thổ quốc chuẩn bị từ trước
mang đến đây , trên người nàng không thiếu ngọc ngà châu báu , chẳng
thiếu phong thái của một vị công chúa đương triều quyền cao chức trọng ,
từ người nàng toát lên một vẻ đẹp quyền quý cao sang đến lạ thường.
_Tham kiến hoàng thượng , tham kiếm Vương Gia, tham kiến Thái Hậu , tham
kiến Ngọc thái phi …..
_Miễn lễ ….ban tọa – giọng Lưu Hạo trầm ấm vang lên giữa cung điện ,
chàng còn không nhìn rõ mặt của Liêu Ngọc công chúa, vì bản chất chàng
không quan tâm cô ta là ai , chỉ biết cô ta là công chúa của Thổ quốc ,
là miếng mồi ngon của Thái Hậu.
Yến tiệc cứ như thế diễn ra , Y Ninh được ban một vị trí cũng khá gần
chỗ của Hoàng thượng nhưng do cây cột đình quá lớn che mất tầm mắt của
nàng , nàng chỉ nhìn thấy Lưu Du , vị vua được cho là tâm trí không bình
thường , còn vị trí kế bên của Vương Gia Lưu Hạo nàng cũng tò mò nhìn
qua đôi chút , nhưng Vương Gia Lưu Hạo sau lễ ra mắt thì đã đi đâu mất
rồi , khi nãy ban tọa nàng cũng không dám ngẩng đầu quá cao ,sợ thất lễ
nên chẳng nhìn thấy mặt của Vương Gia nổi danh tứ phía.
CHƯƠNG 4 : TƯƠNG PHÙNG
Một buổi yến tiệc hoàng gia là thế , cũng chỉ là ca múa, ăn uống , vì là
tiệc yết kiến nên Thái Hậu và Ngọc phi cũng chưa nói gì nhiều đến việc
hôn sự của hai nước.
Khi lúc trở về phòng , nàng đã thay y phục chuẩn bị đi ngủ , nàng mở cửa
sổ ra nhìn lên cao , thấy vầng trăng vẫn sáng , nhưng có ai biết rằng
nàng đã ở bên Thổ Quốc quá lâu ,lâu đến nỗi nơi Phổ quốc này làm nàng sợ
hãi và cảm thấy rất cô đơn.
_Giờ người sống có tốt không , công chúa …..nô tỳ phải sống suốt cả đời
ở đây sao, nô tỳ sợ quá.
_ Y Ninh ….-tiếng nói trầm ấm rất quen thuộc của Lưu Hạo , chàng mừng rỡ
khi thấy Y Ninh xuất hiện trong cung cấm này.
Y Ninh chưa kịp định hình ra ai thì đã đóng sầm cửa lại , vì nàng nghĩ ở
cung cấm này đâu quen ai, tại sao lại có người biết tên của nàng , nhưng
khi định hình lại thì nàng lại nghĩ, ở kinh thành này ngoài những người
hộ tống thì chỉ có duy nhất Lưu Hạo mới biết tên mình , và những người
đi hộ tống cũng đã về hết rồi , vậy chỉ duy nhất một người thôi . Nghĩ
đến đây , nàng mở cửa ra lần nữa để nhìn thật rõ người đứng bên hoa viên
gần cửa sổ là ai.
Nàng vui mừng vì trông thấy Lưu Hạo , chạy vội ra cũng quên mất thân
phận lúc này của mình là công chúa Thổ quốc.
_Lữ Hạo , sao huynh lại ở đây.
_Ta…..ta là con của quan ngũ phẩm trong triều , vì hôm nay có yến tiệc
chào đón công chúa Liêu Ngọc nên ta được Vương Gia điện hạ mời vào cung
– một cái cớ thật hoàn hảo chẳng có một sơ xuất gì – còn nàng.
_Tôi là hầu nữ theo công chúa gã đến đây – đáng lẽ nàng rất muốn nói cho
Lưu Hạo biết mọi chuyện nhưng nàng đã kiềm nén lại cảm xúc của mình ,
mặt khác , nàng chưa hề lừa dối Lưu Hạo , nàng đúng thật là hầu nữ theo
Liêu Ngọc công chúa gã đến Phổ Quốc này.
_Thì ra vậy – Lưu Hạo cười mĩm và thở vào nhẹ nhõm.
Trong lòng Y Ninh hiện giờ vừa vui lại vừa lo sợ, người bạn hữu vừa quen
này rất đáng quý , nhưng nếu người này một ngày còn ở trong chốn hoàng
cung thì thân phận thật sự của nàng thế nào rồi cũng có ngày bị phát
hiện mà thôi , biện pháp ngay lúc này nàng nên im lặng mãi sự thật hay
thừa nhận mọi việc cho vị công tử Lữ Hạo này biết đây , thật là bài đố
khó dành cho Y Ninh. Dù sao người bạn hữu này cũng là người nước Phổ ,
liệu hắn có giúp nàng che giấu sự thật hay phanh phui mọi chuyện để được
ban công lĩnh thưởng cùng hoàng thượng , điều này càng khó khăn hơn khi
hoàng thượng kia lại là kẻ đần độn , vậy tính ra người có quyền uy nhất
trong triều lúc này lại là Vương Gia Lưu Hạo , một người anh minh thần
võ như thế liệu có bỏ qua chuyện này hay không.
Niềm lo sợ dẫn tiếp niềm lo sợ , hằng ngày nàng luôn phải đối diện với
các mặt trong hoàng cung , mọi người ngoài mặt kiên nể thân phận công
chúa và thế lực của Thổ Quốc nên ngày nào cũng có muôn vàng phần quà đem
đến dâng lên , nhưng đến một ngày mọi việc bị sáng tỏ , liệu rằng nàng
có thể sống nổi trong hoàng cung thâm hiểm này không.
_Nàng sao thế - Lưu Hạo lên tiếng làm suy nghĩ trong đầu Y Ninh đành
phải tan biến.
_Ta có chuyện này muốn nói với huynh…..
“Có thích khách , có thích khách” tiếng truy hô hoán vũ của các thị vệ
làm cho Lưu Hạo giật mình , theo phản xa tự nhiên , chàng nắm lấy tay Y
Ninh chạy vào phòng tránh mặt. Tiếng chạy xình xịch , xình xịch của bước
chân làm cho tim Y Ninh đập loạn xạ vì sợ .Một hồi sau đó , tiếng người
, tiếng bước chân dần khuất xa , Lưu Hạo từ từ đứng dậy liếc mắt nhìn ra
ngoài xem động tĩnh thế nào . Khi bước chân chàng chuyển động thì bị Y
Ninh nắm tay kéo lại.
_Huynh khoan đi đã – Y Ninh nói với giọng rất lo lắng và sợ hãi – huynh
là con quan , nữa đêm đi lại trong hậu cung là tội chết đấy , huống chi
vừa có thích khách , để mọi người nghĩ huynh là thích khách thì nguy to.
_Nàng lo lắng cho ta đó ư ? – Lưu Hạo sẵn hai đôi tay đang siết chặt ,
chàng dùng một lực nhất định nhất người Y Ninh lại gần mình hơn.
_Hay huynh cứ ở lại đây cho tới khi trời sáng , các quan viên ra vào lúc
bãi triều rồi hãy về vẫn chưa muộn.
_Ờ hớ ….ý hay – Lưu Hạo mĩm cười gian mãnh , rồi nhanh như cắt chàng bay
ngay lên giường nằm lì không đi – sẵn tiện giúp ta thay băng đi , vết
thương dường như mới chảy máu lại rồi.
“gì kia chứ”- một suy nghĩ bực mình đang lóe lên trong đầu Y Ninh – “tên
này sao cứ mỗi lần gặp mình là cứ thích cởi xiêm y ra thế nhỉ , hắn phải
người đàng hoàng không đây?”.
_Sao đây …định bỏ mặc ta sao?
Y Ninh đành nghe theo vậy , chỉ trách tại số nàng xui xẻo , gặp ngay tên
biến thái thích thoát y trước mặt nàng . Nàng từng bước từng bước đi lấy
hộp thuốc băng bó ngay đầu giường , cũng như lần trước , nàng ân cần
chăm sóc cho từng vết thương của Lưu Hạo , chàng chỉ tới đâu thì nàng
lau vết thương tới đó . Lưu Hạo lúc này biết Y Ninh đang chăm chú lau
vết thương nên diễn ra những hành động thật trẻ con , như : vết thương
đau quá , kêu la om sòm , lúc thì lại bảo đau đầu chóng mặt , làm cho Y
Ninh cuống cuồng lên vì sợ xảy ra án mạng , nhưng một lát sau đó , nhận
chợt nhận ra đây chỉ là trò lừa của Lưu Hạo liền tức giận , ném nguyên
cuộn băng vào vết thương mới lành miệng.
_Ấy……- một tiếng kêu cào khá lớn của Lưu Hạo làm Y Ninh liền cảm thấy
mình hơi nặng tay thật rồi.
_Xin lỗi , huynh có sao không ….tôi…
Một cái cười mĩm của Lưu Hạo liền khiến Y Ninh thở vào nhẹ cả người ,
thế là cả hai nhìn nhau cười thật sảng khoái.
Trong đời Lưu Hạo lần đầu gặp tình huống dở khóc dở cười như thế này ,
thích cũng không phải thích , mỗi lần xa thì hơi nhớ , khi gặp thì như
bắt được vàng , chẳng thể nào tả nổi cái cảm giác đó, phải chăng chàng
đã biết thế nào là luyến ái . Nhìn Y Ninh đi sâu vào giấc ngủ , chợt Lưu
Hạo nhận ra rằng , liệu một ngày thật sự chàng phải cưới Liêu Ngọc công
chúa thì Y Ninh thế nào , không lẽ chỉ là một nô tỳ đi theo Liêu Ngọc
thôi sao , còn nếu lập làm trắc phi thì liệu quần thần có đồng ý với
thân phận của nàng hay không . Những suy nghĩ liên tiếp ập về đầu chàng
, làm chàng rất mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
|