Họa Thủy - 12 chòm sao
|
|
Tên Truyện: Họa Thủy - 12 chòm sao
Tác Giả: Tiểu Miêu
Thể Loại: Huyền huyễn, ngôn tình, truyện tự sáng tác, truyện về 12 chòm sao.
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 13+
Cảnh cáo về nội dung truyện: Không có
Giới Thiệu Nhân Vật : Từ từ đọc sẽ biết
Nguồn Truyện: santruyen.com
|
Chương 0 : Yêu nghiệt
Chương 0 : Yêu nghiệt Bỉ ngạn hoa, nghìn năm nở, nghìn năm tàn Địa ngục Vong Xuyên, nhuốm đỏ nước sông Vong Xuyên đi qua, kí ức cũng qua, đầu thai kiếp khác Nhưng đáng tiếc, nó lại chẳng có chút hiệu nghiệm nào với Xử Nữ cả . Canh Mạnh Bà nàng cũng đã uống, đầu thai cũng đầu thai Chỉ có điều cớ sao kí ức nàng còn nguyên thế này ? Chẳng sao cả, nàng biết bản thân rất giỏi a ~ Mặc dù giỏi đến mức làm món canh nổi tiếng mất hiệu nghiệm cũng thật phải có tài năng đó ~ Đã từng có lần, Âu Dương Xử Nữ nàng tự hỏi mình : "Mợ nó, ta có phải yêu nghiệt không vậy ?!" Nàng thực rất rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng ~ Hắc hắc hắc ~ Mạnh Bà, thực xin lỗi, canh của bà quá dởm ! Còn ta thực là cường hãn a ~ "....." Chậc chậc ~ Yêu nghiệt hay không, cái đó còn phải phải hỏi tiền kiếp của nàng là cái gì nữa kìa... Còn không phải...lần đầu nàng đến địa phủ hại Diêm Vương thua bạc mấy trăm năm không trả hết sao.... Bình yên ấy hả ? Mơ đi ! Số của nàng kiếp này qua kiếp khác là một kẻ gây họa rồi Đừng trách ông trời, hãy trách bản thân quá cường hãn !!!
___Thiện Đạo quốc năm 1200 trước công nguyên___
Xưa kia, từng có một truyền thuyết rằng : "Nghìn năm trôi qua, bỉ ngạn ngang trời, yêu nghiệt xuất thế"
Thật hay giả không ai biết . Mọi người cũng chỉ có thể biết một điều rằng :
"Việc này chẳng hay ho gì cả !!!"
Này nhé, 3000 năm trước, có một vị tên là Nhiên Nhiên, 18 tuổi đã khiến giang hồ nổi sóng, người gặp người chạy, hoa gặp hoa héo
Vì sao ư ? Vì người nàng toàn độc !
Người đời xưng tụng : Độc thánh !
Mà lúc nàng sinh ra, chính ra bỉ ngạn rơi đỏ bầu trời, quỷ dị vô cùng....
Tiếp đó, 1000 năm lại trôi qua, lại có một kẻ xưng là Thiên Ma, tắm máu thiên hạ
-19 tuổi, thảm sát giang hồ, 3 môn phái lớn tuyệt tích
-26 tuổi, triều đình cư nhiên mất đi 2 vị quan lớn là thái sư và quốc cữu
Nghe đâu chỉ hai người này từng chê hắn xấu trai...Khiến hắn tức mình hủy dung bọn họ quỷ thần đều sợ...
Làm dân chúng vừa gặp thái sư liền tưởng là quỷ ma đem thiêu chết...
Quốc cữu còn thảm hơn...bị tưởng là sinh vật lạ nấu cao xương người còn bảo là ăn vào bất tử....
Kể từ đó, hai từ Thiên Ma như một lời nguyền trong giang hồ, ai cũng không dám nhắc đến.
Rủa sau lưng ư ? Ngươi e mình sống quá thọ rồi !
Mà ngày sinh của hắn, cư nhiên cũng là bỉ ngạn ngang trời....
Yêu nghiệt là thế nhưng cũng không khiến ít tín năm tín nữ hâm mộ
Đơn giản, dung nhan quá đẹp, thật là "cool"
Thần tượng thời đại chính là Yêu nghiệt a ~
Người hâm mộ có, người ghen tức có, người thù hận có, riêng triều đình thì tuyệt đối căm ghét.
Yêu nghiệt chính là một kẻ họa thủy siêu cấp, hoa đào một đống
Các đời yêu nghiệt chưa bao giờ thiếu hoa đào, đếm cả đời cũng không hết
Muốn biết yêu nghiệt là thế nào ư ?
Bây giờ tính ra cũng đã ngàn năm, yêu nghiệt cũng sẽ xuất thế ~
Hắc hắc, yêu nghiệt, sẽ là ai đây ?
Yêu nghiệt, crazy fan của ngươi khá là đông đó....
Qua hai đời yêu nghiệt, đời thứ ba khổ không kể xiết a ~
Mà có lẽ ở đây....Người chịu thiệt nhất chính là triều đình...cư nhiên lại rước về một con yêu nghiệt... ....còn khủng bố hơn hai con trước.....
_____Kinh thành Đông Lăng - Thiên Đạo quốc năm 1214 trước công nguyên____
Thành Đông Lăng, Thiên Đạo quốc, nổi tiếng hoa lệ, người đời truyền tụng, đời này không đến thành Đông Lăng, uổng phí một đời.
Cây xanh đón gió, cầu ngọc vắt ngang sông, khung cảnh quả thật danh bất hư truyền.
Trước cửa thành, một người thiếu niên vác tay nải, dáng dấp thư sinh, phong trần ngẩn ngơ ra trước mĩ cảnh có một không hai trên đời.
Bộp
- Vị tiểu huynh đệ này, chắc là mới đến thành Đông Lăng ?
Một vị đại hán vỗ vỗ vai thiếu niên nọ, thiếu niên bất chợt hoàn hồn lại, chắp tay hữu lễ với vị đại hán
- Qủa thật là vậy - rồi đưa tay lên đầu xấu hổ cười hai cái
Đại hán cười lớn một cái trêu đùa rồi hớn ha hớn hở kéo vị thiếu niên kia vào quán trà bên cạnh, nhất thời không phản ứng kịp, đến lúc hoàn hồn thì vị đại hán kia đã vừa kêu một bình trà xanh vừa nói lia lịa không thôi
- Tiểu huynh đệ, nể tình ngươi mới đến đây ta giới thiệu cho ngươi biết thế nào là thành Đông Lăng nhé ! Ta đây ở kinh thành cũng đến chục năm, không gì không biết, ngươi cũng coi như may mắn mới gặp phải ta, còn không chắc là bị người khác khi dễ ma mới như ngươi đi .
Đại hán vừa nói, không kịp để thiếu niên chen miệng vào đã tự rót trà rồi, bây giờ, thiếu niên nọ mới hiểu, hóa ra đại hán này là người thích khoe khoang, hắn vừa đến đã gặp phải ma âm trói hồn thế này rồi Thở dài một cái, thiếu niên miễn cưỡng nở nụ cười
- Vậy xin hỏi đại ca, tiểu đệ vốn định đến thăm muội tử làm Thiên An mĩ nhân trong cung, liệu huynh có biết gì về tình hình của hậu cung hoàng đế lão nhân gia hay không ?
Đại hán kia vừa nghe vậy, lại càng cười lớn
- Tiểu huynh đệ, có muội tử làm mĩ nhân trong cung chắc cũng tự hào, có điều...- Nói đến đây, vị đại hán kia ngừng cười, thoáng chốc thâm trầm rồi nói nhỏ với thiếu niên- ...Coi như ngươi gặp xui xẻo lớn rồi
- Hả ? - Thiếu niên nọ giật mình kinh hách
- Ta nói ngươi này, kinh thành này không ai không biết, bất kể con gái quan lại tể tướng, đến thôn nữ được tiến vào cung làm phi, chỉ có thể nói một chữ - Khổ để hình dung a - Đại hán vừa nói, vừa thoáng hiện lên tia đồng cảm sâu sắc rồi lại thấp giọng nói nhỏ
"Kể ra thì cũng phải nói đến, từ khi tiên hoàng băng hà đến nay, có tất cả là bốn người con, một là hoàng thượng, hai là nhị vương gia vốn nổi tiếng tàn khốc - mệnh xưng là Lãnh vương, ba là tam vương gia thanh tao thoát tục - Tiêu dao vương..."
"...Cuối cùng, cũng là vị đệ muội được hoàng đế cưng chiều nhất, cũng nổi tiếng nhờ nhan sắc xấu xí nhất kinh thành, tứ công chúa - Thủy Liên công chúa "
- Thủy Liên công chúa ? - Xú nữ kinh thành, mà lại là công chúa được yêu chiều nhất ?...Cái này...cũng khó tin lắm a.....
Vị đại hán kia gật đầu mạnh một cái rồi lại tiếp
"Cái này a....nghe nói là khi tiên hoàng qua đời....có nói với Thủy Liên công chúa rằng, hoàng hậu sau này sẽ do nàng chọn"
" Nhưng nàng đối với tất cả các nữ nhân xinh đẹp đều vô cùng có thành kiến, bất kể là ai, chỉ cần lấy lòng hoàng huynh của nàng - cũng tức là hoàng thượng, đều bị nàng đầy đến lãnh cung - sống dở- chết dở"
Thiếu niên nọ thoáng chốc kinh hoàng
Công chúa này cũng thực ác, chẳng lẽ vì nàng xấu xí nên ganh tị với người xinh đẹp ư ? Qúa nguy hiểm rồi
" Chưa hết, ta kể ngươi nghe, con gái tể tướng đương triều, cũng là người có khả năng làm hoàng hậu nhất, sau khi vào cung liền làm luôn Đức phi, nhưng nghe đâu do dám trước mặt Thủy Liên công chúa mà giả vở ngã vào lòng hoàng thượng, khiến nàng tức giận, liền bảo rằng Đức phi yếu liễu đào tơ là vậy, lại là con gái tể tướng, tin tưởng hiểu hoàng thượng vô cùng, thật đáng ban thưởng"
"Nhưng khi nàng nói xong, Đức phi liền run rẩy không thôi, nàng liền nói tiếp, sẵn tiện Lương quốc đang có chiếu cầu thân, Đức phi mới vào cung còn chưa được thị tẩm, nhan sắc khuynh thành cũng nên vì bá tánh, vì hoàng thượng mà góp chút công sức, làm luôn công chúa cầu thân đi ! "
- Vậy...hoàng thượng cũng đồng ý yêu cầu vô lí đó ư ? - Khóe miệng thiếu niên co giật không ngừng
- Nhắc đến hoàng thượng a, người cái gì cũng tốt, nhưng lại quá nuông chiều công chúa ...Ai...Đức phi kia cũng thật tội nghiệp....mà Vương gia Lương quốc cầu thân kia hình như là một kẻ biến thái.....
- Đại thúc nói đều là sự thật ? - Thiếu niên run giọng hỏi
- Hứ, ngươi nghĩ ta là ai chứ, ta nghe từ nhà họ hàng bên cố nội vốn có người làm thị nữ trong cung, đúng lúc hầu hạ hoàng thượng lúc đó nên mới biết đấy !
- Thủy...Thủy Liên công chúa....nàng bao nhiêu tuổi....
- Hình như cũng là...mới 14 thì phải - Đại hán xoa cằm ngẫm nghĩ - Mà thôi, kể ra cũng tội nghiệp em gái ngươi, xui xẻo mới phải vào cung làm Mĩ nhân...Chắc cũng chắc gặp phải hoàng thượng nhiều nên cũng yên ổn....
Thiếu niên cơ mặt mơ hồ có xu hướng đông cứng lại, nhỏ giọng nói...
- Mong là vậy a....
- Mà ngươi có biết truyền thuyết của Đông Lăng ta không a ? - Đại hán đột nhiên hỏi, rồi cười hắc hắc hai tiếng - Bỉ ngạn ngang trời, yêu nghiệt xuất thế
Thiếu niên giật mình, rồi nhanh nhẩu đáp
- Dĩ nhiên là biết, hơn nữa ta cũng thật tượng Yêu nghiệt trong truyền thuyết a, chỉ riêng dung nhan thôi cũng khiến người khác ngưỡng mộ không thôi
|
Chương 0 (2) Yêu Nghiệt
Giọng nói của thiếu niên ẩn ẩn sự sùng bái. Đại hán lại vô cùng vui vẻ nói tiếp - Vậy ngươi cũng biết 15 năm trước là tròn 1000 năm yêu nghiệt xuất thế trong truyền thuyết a ~ - Đúng đúng, có gì mà không biết cơ chứ, Yêu nghiệt xuất thế thật là trọng sự, tiểu đệ vốn có một vị nhân huynh là kiến sĩ giang hồ, tương truyền rằng 15 năm trước, yêu nghiệt xuất thế, cả bầu trời vùng Giang Đông đỏ rực màu máu, vô cùng kinh diễm - Cái đó còn phải nói, 15 năm trước, kinh thành ngập hoa bỉ ngạn đến mức cả sông Hoàng Giang còn bị tắc cơ đấy - Nói là nói vậy, nhưng không biết cũng đã 15 năm rồi, Yêu nghiệt tại sao còn chưa xuất hiện a ? Thiếu niên chợt hỏi một câu như vậy, đại hán bất thình lình vỗ vàn, mà cả quán trà vừa nghe xong câu hỏi của thiếu niên lại ồn ào lên trông thấy - Ai nói ngươi yêu nghiệt chưa xuất hiện ? Xú tiểu tử, ngươi không biết gì thì đừng có nói ? - Tiểu huynh đệ à, ngươi mù thông tin quá đấy, giang hồ 2 năm trở lại đây, Thần trộm Nhất Chi Mai tái xuất giang hồ, nghe đâu nhan sắc vô cùng kinh diễm, rất có thể nàng chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết - Ngươi nói nhảm, chẳng lẽ ngươi không biết Hắc vô thường sao ? Hắn mới chính là yêu nghiệt a, dung nhan vô cùng tuấn tú mị hoặc, đứng đầu bảng mĩ nam giang hồ, lại một thân tuyệt đỉnh kiếm pháp, hắn mới là Yêu nghiệt - Còn lâu, phải là Bạch vô thường mới đúng ! Hắn dung nhan diễm lệ đến nữ tử nhìn thấy còn phải nhảy sông tự sát, nam tử còn phải đỏ mặt, độc châm xuất thần nhập hóa, hắn mới là yêu nghiệt - Câm cái miệng thối của ngươi lại, phải là đệ nhất kĩ nữ Liễu Bảo Bình ! - Tất cả im hết cho ta ! Phải là Ma giáo Hoàng Lăng Sư Tử ! - Ngươi im ! -.... Cả quán trà ồn ào, tranh cãi một trận lớn, đến mức bàn ghế còn muốn quăng ra để đánh nhau, không ít người vì thần tượng của bản thân còn còn lén lén lút lút lôi ra một bình thuốc xổ đổ vào bình trà của quán, khiến nhà xí chật ních người, mơ hồ như vậy mà tiếng tranh cãi vẫn không giảm bớt ngược lại còn có xu hướng đi lên, càng lúc càng nói thô tục. Nếu là nam nhân thì còn đỡ chứ nữ nhân thì hung hắng vừa cào vừa đánh một trận to giữa quán trà. Mà nếu đã nhắc đến những cái tên được coi có thể đều là yêu nghiệt trên, không ai không là một cái thiết bản to bự trên giang hồ, được chúng dân hâm mộ nhiệt liệt Thần trộm Kim Yến, trên giang hồ chỉ có một câu phương châm về người này " Tiền không thể lộ, mĩ tửu không thể bày, đồ ăn tuyệt không được quá được nổi tiếng" Người ta đồn rằng, Kim Yến chính là một con ma tiền, chỉ cần là bảo vật, hôm nay vừa đồn, hôm sau liền mất, sang hôm kia thì xuất hiện trên mặt bàn đấu giá của Thiếu Yên Lâu Người ta lại đồn rằng, Kim Yến vô cùng mê rượu, khắp vùng Giang Nam, Trức Diệp Thanh mười năm một đêm liền mất tích, vô tung vô ảnh, sang hôm sau thì lại được hoàn trả...cái bình rỗng ! Người ta lại đồn rằng, Kim Yến thực chất thích đồ ngọt vô cùng, mà việc này cũng mới chỉ hai năm trở lại đây mớí biết được, chẳng là, Tuyết Liên Lâu hôm rằm tháng 8 có làm một loại bánh Trung Thu quế Liên cao, vô cùng ngọt, nhưng giá tiền đắt vô cùng, 1 lượng bạc 2 cái bánh, thế nhưng vào hôm trung thu, bánh thì chẳng thấy đâu, cư nhiên thấy trên lồng hấp của nhà bếp có một tờ giấy màu vàng kim vô cùng bắt mắt ghi là " Bánh Quế Liên Cao thực ngon, có điều ăn nhiều sẽ rất ngán, nên làm ít chè hạt sen a ~ Lần sau ghé tiếp" cuối cùng, mặt sau của tờ giấy lại ghi hai chữ đỏ thắm bắt mắt " Kim Yến" Việc này khiến cho mỗi khi đồn lại, ông chủ của Tuyết Yên lâu lại nghiến răng nghiến lợi, đập phá hết sạch lồng hấp rồi ngửa mặt lên trời hú dài - Quế Liên Cao, Quế Liên Cao của ta !!! Tám ngàn chín trăm lượng của ta !!! Kể từ đó, ai đến hai chữ Kim Yến trở thành một cấm từ của Tuyết Yên lâu, phàm là người đến đây đều tự biết giữ mồm giữ miệng mà im thin thít không nói gì đến thần trộm Kim Yến cả. Nhắc đến cũng cả là một truyền kì Mà nếu như Kim Yến đã nổi danh như vậy, thì Hắc Bạch vô thương lại đáng nói hơn nhiều Hai người bọn họ, hành tung quỷ dị, thân thế bất minh, tính tình cổ quái. Ở đâu có Bạch vô thường, ở đó sẽ có Hắc vô thường, hai kẻ này, giết người vô số, cứu người thì cực ít. Mà nghe người trên giang hồ nói, Hắc vô thường nghe lời Bạch vô thường vô cùng, phàm là Bạch vô thường muốn gì, hắn đều tìm cho y, ngay cả thân thể cũng đem ra để y thử độc châm, từ đó thêu dệt lên một truyền kì về bọn họ. Tỷ như việc, Bạch vô thường muốn Cửu khúc dạ châu, Hắc vô thường liền trăm phương ngàn kế tìm Kim Yến nhờ trộm, dùng một trăm mâm Quế Liên Cao để đổi lấy một viên Cửu khúc dạ châu Tỷ như việc, Bạch vô thường thèm ăn Ngân tuyết hồ, Hắc vô thường mất một tháng ròng rình trên Tuyết sơn để đem về cho y ăn Tỷ như việc, để đổi lấy một nụ cười của y, mà Hắc vô thường thoát y giữa đường để mua vui...sau đó tất cả những người có mặt ở đấy đều bị hắn giết hết.... Bạch vô thường, dung nhan quả thật có thể khuynh đảo thiên hạ, nhưng nếu so ra với đệ nhất kĩ nữ Liễu Bảo Bình thì thật là bất phân thắng bại Đệ nhất kĩ nữ, lưu lạc phong trần nhưng tuyệt nhiên không nhuốm bụi trần. Nàng chính là hiện thân của Liên hoa, Băng cơ thoát tục, mị hoặc vô song. Nữ nhân muốn đọ nhan sắc với nàng, chỉ có thể cúi đầu chịu thua, thà rằng cả đời này không gặp nàng, bằng không đã gặp rồi thì sẽ tự ti đến già, chẳng hạn như con gaí Thái phó vì lỡ đến gặp nàng một lần mà đóng cửa không ra ngoài, tuyệt thực đến chết Tiên Yên lâu, một ngày ngàn người đến, bảo vật vô số, chỉ mong đổi lại được một nụ cười của giai nhân Đáng tiếc, giai nhân không cười mà người đến lại càng đông, thậm chí có người, vì nàng mà tự sát, nguyện dâng tim để mong nàng thấu chân tình Có kẻ bảo hắn ngu, có kẻ bảo nàng thật vô tình, nhưng nữ nhân thiên hạ, lưu lạc phong trần, có ai cho nàng được tình nghĩa ? Kể từ đó, truyền kì về nàng, thành một trong những truyền kì buồn thảm nhất giang hồ Nhắc đến vô tình, thì không phải cũng vì hoàn cảnh mà buộc bản thân phải vô tình như Liễu Bảo Bình, giáo chủ ma giáo Hoàng Lăng Sư Tử chính là một kẻ rất biến thái, điên cuồng giết người, bởi vì với hắn mà nói, thế gian này, người được xưng là chính nghĩa vốn không hề tồn tại, thà rằng giết hết đi cho đỡ chướng mắt. Thế là chỉ cần hắn gặp một người, là sẽ giết một người, bất kể là ai. Tương truyền, hắn có một dung nhan mãi mãi ở tuổi thiếu niên, nghe đâu là do năm xưa bị hạ độc mà thành Vì thế mà hắn thù những kẻ dụng độc, chỉ cần là kẻ dụng độc vào tay hắn, tuyệt đối sống không bằng chết ! Mà hình như...kẻ hạ độc hắn chính là Ma Độc Ngọc Thiên Bình.... Ma Độc, cũng chính là một trong những ứng cử viên của yêu nghiệt, tính tình nghe đồn vô cùng độc. Nàng vì đam mê độc dược là tìm người để độc thấm vào xương tủy, sau lại lóc hết thịt ra, đem xương nấu thành cao, gọi là Nhân cốt độc Nhắc đến tàn nhẫn, tuyệt không thiếu nàng.
Nói nàng, dung nhan có dung nhan, thân hình có thân hình, mà ngay cả võ công cũng khó ai sánh kịp.
Độc dược thì...thôi khỏi nhắc, so tài với nàng...
Ai..thiện tai thiện tai a... ....Lên Tây Thiên vui vẻ...
Mà yêu nghiệt lần này, cư nhiên có cả...ăn mày vào đấy
Chính là Cái Bang tứ đường chủ, nam nữ bất phân của cái Bang.
Nghe đồn rằng tuy làm tứ đường chủ nhưng còn trong thời gian tập việc, chưa ai gặp bao giờ. Nhưng người gặp rồi thì không thể sống hơn nữa lại còn chết trong tình trạng mất máu quá nhiều !
Vết thương còn kì quái hơn....chính là máu xông ra từ đằng mũi....
Tứ đường chủ của Cái Băng này, tuy chưa gặp ai bao giờ, nhưng cư nhiên cũng khiến người khác nể sợ
Giang hồ đối với người này thì chỉ bốn chữ thôi
"Không thể vọng động ! " Thế nhưng, ứng cử viên cho yêu nghiệt, đa số đều là ở giang hồ, ai cũng không thể ngờ được một điều rằng, yêu nghiệt chính là ở hoàng cung.... ....Hơn nữa....chức vị còn rất không tầm thường.... ....Âu Dương Xử Nữ, Thủy Liên tứ công chúa...... Một xú công chúa làm yêu nghiệt, họa là ai cũng không thể ngờ đi a....
|
Chương 1 : Truyền kì hoàng cung
Chương 1 : Truyền kì hoàng cung Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng.... Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi... Là tự em vẫn đa tình... ___________ Vẽ chân dung nhưng làm sao vẽ được trái tim người Tuyết hoa hồng mai giữa đêm đông giá lạnh Mình em bên cửa sổ đêm đông Chỉ trách sao mình đã yêu chàng... _______ Vạn Niên cung, quanh năm giá lạnh, quanh năm không bóng người, không ai biết bên trong đó là gì, nhưng cũng không ai đủ can đảm để bước vào để tìm hiểu. Người ta nói rằng, Vạn Niên cung, ngàn năm không đổi sắc. Không biết bao nhiêu năm tuyết rơi, bao nhiêu năm hồng mai nở, nhưng Vạn Niên cung vẫn sừng sững ở đấy, sánh vai bên Thiên Niên cung... Vạn Niên cung là cung của Hoàng hậu Thiên Niên cung là cung của Hoàng đế Nhưng 15 năm trước, vào tiết Tam hàn cửu thiên Vạn Niên cung đã không còn là cung của Hoàng hậu mà Vạn Niên cung trở thành cấm địa mất rồi. Một Vạn Niên cung lạnh lẽo, thê lương, hồng mai vẫn nở nhưng người chẳng còn. Hoàng hậu hồi ấy tương truyền khi còn trẻ là một tuyệt sắc đại mĩ nhân, người gặp người chở, hoa gặp hoa nở, xinh đẹp tuyệt luân, vừa vào cung đã được Hoàng thượng nhìn trúng, độc sủng hậu cung, họ Ảnh, xưng là Ảnh hậu. ...Nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, trời xanh đố kị mĩ nhân.. Ảnh hậu làm chủ Vạn Niên cung chưa đầy 5 năm thì qua đời, Thủy Liên tứ công chúa vừa được sinh ra thì cũng đã mất mẫu thân. Song đế vì nàng, mà đêm ngày trong Vạn Niên cung, ngày ngày họa Hồng mai, ngày ngày họa lại chân dung Ảnh hậu. Vạn Niên cung cũng vì thế mà thê lương, đau xót. Hồng mai tiên diễm cũng vì thế mà thất sắc, phai màu. Song Đế đã từng nói, chừng nào mà Thiên Đạo quốc còn tồn tại, Thiên Niên cung còn trường tồn, Vạn Niên cung mãi không thể mất. Người ta nói, đấng nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng trong Hoàng cung hiếm chân tình, Song đế cư nhiên vì Ảnh hậu mà rơi lệ.... Đáng buồn thay, lúc người còn thì không trân trọng, đến lúc mất đi thì nước mắt nhiều vô kể.... Có điều, người người ai cũng biết, Ảnh hậu sinh Tứ công chúa vào đêm tuyết rơi, nhưng lại không ai biết Tứ công thực ra từ lúc sinh ra, bỉ ngạn đã rơi đỏ Vạn Niên cung. ...Hoàng cung đã có triều lệ rằng, chỉ cần là Yêu Nghiệt, hoàng đế các đời, đều phải diệt... Ảnh hậu vì che dấu sự ra đời của Yêu Nghiệt, mà vào tiết tam hàn cửu thiên giá lạnh, ngày Yêu Nghiệt xuất thế, mình nàng giữa Vạn Niên cung, Xuân Mai, Hồng Tuyết, hai thị tỳ thân cận giúp nàng che dấu, kiệt sức chờ đợi đến khi màn đêm đen đặc, gió lạnh thấu xương, bỉ ngạn ngừng rơi mới gấp rút mời thái y, nhưng thái y đến thì nàng cũng đã sức cùng lực kiệt...Miệng nàng cũng chỉ mấp máy được hai chữ :
"Tử Yên" Đó lên tên của Song đế, đến phút cuối cùng nàng vẫn gọi hắn. Lúc nàng cần thì hắn ở đâu, hắn chính là ở bên sủng phi mới nạp của mình, Kiêu phi, Kiêu Thích Sương, con gái tướng quân đương triều ! Hắn từng hứa với nàng, lúc lấp nàng làm hậu, hắn sẽ không nạp thêm bất kì một phi tần nào nữa Qủa nhiên, giữa giang sơn và chân tình, trong mắt hắn vẫn chỉ có quyền lực... Bên cạnh nàng, chỉ để lại một thân ảnh nhỏ bé thẫm đẫm máu tươi ... Mà thân ảnh đó, chính là Âu Dương Xử Nữ, tứ công chúa Hôm đó, công bố thiên hạ, không phải vì Hoàng cung có thêm một vị công chúa, mà là Thiên Đạo quốc đã mất đi một Hoàng hậu. Ảnh hậu, quyền lực trên vạn người dưới một người nhưng nàng chính là mất đi trong cô độc, đau xót, sinh mệnh buông rơi như chiếc lá lìa cành.
Đau xót thay ! Mệnh danh là người được sủng nhất hậu cung nhưng thực chất có ai hay ! Yêu nghiệt sinh ra, có mấy khi được yên bình ? Ảnh hậu vì che dấu Yêu nghiệt mà mất mạng, Song đế vì giang sơn mà bỏ lỡ phút cuối bên người mình yêu. Âu Dương Xử Nữ sinh ra, nàng sinh ra thì chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ, mà trên làn da phấn nộn trắng noãn lại có một bông bỉ ngạn giữa mi tâm. Rực rỡ, chói mắt, mà cũng đau khổ. Đứa trẻ khi sinh ra, việc đầu tiên chính là khóc thật lớn, thật lớn, oa oa to tiếng mà khóc, nhưng Âu Dương Xử Nữ thì khác, nàng sinh ra chính là lặng lẽ khóc, không khỏi khiến người khác cảm thấy kì lạ ! Máu của Ảnh hậu dính trên khuân mặt nàng, hòa vào với nước mắt như thẫm đỏ như đang chảy huyết lệ. Mà Song đế, khi bế trên tay Âu Dương Xử Nữ, mặt hắn cư nhiên lại thê lương vô cùng, hoàng bào rực rỡ khảm vào trời tuyết, làm nổi lên bóng dáng cô độc một đời của đế vương. "Thiên Đạo quốc năm 1200, Hoàng hậu băng hà, Song Đế một tháng không lên triều, lập lời thề suốt đời không vào hậu cung, Kiêu phi bị đầy vào lãnh cung, ban chết bằng rượi độc" Sự ra đời của "Yêu nghiệt" cũng vì thế mà khép lại cùng cái chết của nàng, 15 năm trôi đi, người ta cũng chỉ biết hôm đó trời đỏ rực như máu, bỉ ngạn ngập Hoàng Giang, Vạn Niên cung mất đi một Hoàng hậu, hậu cung mất đi một phi tử, hoàng tộc có thêm một công chúa và người ta cũng chỉ biết được... Yêu nghiệt đã ra đời một cách bí ẩn, vô thanh vô thức. Hoàng cung đồn rằng, năm xưa, khi Song Đế nhìn thấy Xử Nữ, cứ ngỡ là Ảnh hậu sống lại, ngày đêm bên mình, không cho ai gặp được nàng, để nàng trong Vạn Niên cung cùng Xuân Mai, Hồng Tuyết. Cho đến tận khi hắn băng hà, trăm phương nghìn kế bí mật mời cho bằng được Thần y Tiếu Họa Trần, dịch dung cho Xử Nữ, để bóng hình Ảnh hậu chỉ của một mình hắn, lúc đó, Xử Nữ sáu tuổi, Song đế băng hà lúc 45 tuổi. Cho đến khi chết, hắn vẫn muốn con gái của mình và Ảnh nhi, chọn Hoàng hậu sau này, chỉ có nàng mới xứng để chọn chủ nhân cho Vạn Niên cung. Âu Dương Xử Nữ, từ đó trên Thiên Đạo quốc mới chính thức có một Thủy Liên Tứ công chúa đường đường chính chính. Mà lúc đó, Âu Dương Song Ngư là con trai trưởng của Song đế , vốn có họ ngoại hùng mạnh là tể tướng đương triều, mẫu thân là Hoàng quí phi quyền lực ngang trời bao trùm hậu cung, liền được ủng hộ thành thái tử, lên ngôi thuận lợi lúc 14 tuổi, Hoàng quí phi cũng vì thế mà trở thành thái hậu, xưng làm Liên hậu, tể tướng nghiễm nhiên trở thành đại thần phụ chính, cai quản mọi việc, dưới một người, trên vạn người. Nhị hoàng tử Âu Dương Cự Giải, vốn không quyền không thế, mẫu thân chỉ là một Mĩ nhân nho nhỏ, nhưng tài năng kinh diễm tam quốc, được phong làm Lãnh vương, khi mới chỉ là đứa trẻ 10 tuổi. Tam hoàng tử Âu Dương Ma Kết, 3 tuổi biết làm thơ, 5 tuổi biết vẽ tranh đến họa sư còn phải gập người kính phục, tài năng hơn người, mẫu thân lại là Hiền phi, con gái của trấn quốc tướng quân, hiển nhiên được phong làm Tiêu Dao vương, lúc ấy, hắn 8 tuổi. Mà sau khi chính thức công bố sự có mặt của Thủy Liên công chúa, triều đình nổi lên một cơn sóng gió không hề nhẹ. Nghe đồn, hoàng thái hậu vì bị Song đế ghẻ lạnh nên ghen ghét Ảnh hậu, mà đố kị Thủy Liên công chúa không nhỏ, 3 ngày náo một trận nhỏ, 5 ngày náo một trận lớn, muốn nàng hướng nàng ( Liên hậu) dập đầu quì lạy, nàng (Xử Nữ) liền đem Ngọc giản khai quốc của hoàng hậu các đời truyền thừa ra, bắt Liên hậu phải quì lạy lại nàng ( Xử Nữ). Liên hậu vốn nhờ thế lực hùng mạnh mới được lên làm hậu, dĩ nhiên thấy Ngọc giản thì tức đến đỏ mắt, đem hậu cung làm tới trời long đất lở. Kết luận lại một câu : Mẹ ghẻ con chồng, quả thật không thể yên ổn. Chẳng biết có phải Liên hậu bị Xử Nữ ép tới tức điên hay không, nhưng lên làm hậu được hai năm thì đổ bệnh, rồi liền ban lệnh lên núi Phong Nam qui y cửa phật. Thế là một truyền kì cực kì xấu xa về Âu Dương Xử Nữ tứ công chúa được hình thành, thêu dệt thành đủ mọi thể loại khác nhau, trong một đêm nức tiếng tứ quốc. Mà nổi tiếng nhất, là phải nhắc đến dung nhan của nàng... Trong sáu năm từ lúc sinh ra thì chỉ có hai người Xuân Mai, Hồng Tuyết, cùng Song Đế là biết dung nhan nàng, đã vậy còn bí mật dịch dung, nên sau khi Song Đế mất, nàng được ra khỏi Vạn Niên cung, thì thái giám đầu tiên gặp nàng đã bị chặt đầu, hai thị nữ vô tình thấy dung mạo nàng thì bị lăng trì... Ai...ai...nói đến dung nhan ấy, quả thật là "kinh diễm" thiên hạ...có 10 người gặp nàng, thì cư nhiên đến quá nửa bị chém đầu vi tội khinh thường hoàng thất... Dung nhan ấy, thật khiến người khác tò mò, Thần y Tiếu Họa Trần nổi danh tính cách như lão ngoan đồng, mưa bão thất thường, không biết dịch dung nàng thành cái gì nữa... Haizzz...truyền kì vẫn chỉ là truyền kì a...
|
Chương 2 phần 1 : Câu cá (1)
Chương 2 phần 1 : Câu "cá" Tự cổ chí kim, phàm là hoàng đế, ngoại trừ ba việc lớn trong đời người là ăn, ngủ, nghỉ, còn lại nếu không phải là sáng sớm bảnh mắt gà vừa gáy ba tiếng đã phải lên thượng triều thì cũng là phê duyệt tấu chương, săn bắn, đánh cờ, ngày ngày bơi trong biển giấm mà sống. Nói tóm lại, làm vua thì chỉ được cái ngoài mặt có vẻ rất sung sướng, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, người người hầu hạ, đứng đầu đất nước còn bên trong thực chất lại là một con người “Siêu bận rộn”. Đương nhiên, Song Ngư đế nhà chúng ta cũng chẳng ngoại lệ. Trước hết, chỉ nói đến việc sáng sớm đã phải nghe ma âm của tể tướng, nói cả nửa canh giờ cũng loanh quanh ở hai chữ “ yêu nghiệt “, khiến tai rồng của vị ngồi trên long ỷ kia đã bị tra tấn vô cùng kịch liệt, thậm chí đêm đến đi ngủ còn bị ám ảnh bởi ma âm của cái vị quan nhất phẩm đương triều. Chắc chắn một điều rằng, Song Ngư đế chính là vị vua đầu tiên trong lịch sử các đời vua bị chính thần tử đứng đầu – người đáng lẽ ra phải phân ưu với mình làm cho mệt đến chết đi sống lại. Mà ngay sau cái ma âm trói hồn của tể tướng thì lập tức lại đến khẩu chiến trên điện của các vị công tôn đại thần. Thế nhưng vấn đề cư nhiên lại chẳng hề liên quan đến xã tắc đại sự gì cả, mà là việc…tranh giành “con rể” Tiêu Dao Vương vốn nổi tiếng đào hoa, thanh tao thoát tục. Nháy mắt một cái trong một canh giờ mà trên trán rồng của Song Ngư đế đã phủ đầy hắc tuyến, toàn thân tản mát sát khí kinh người, chỉ có dấu hiệu đi lên mà không có đi xuống ---- Trưa đến dùng ngự thiện, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, thần sắc dần khôi phục như bình thường thì ngay lập tức, long nhan lại một lần nữa vặn vẹo : đơn giản, có một người nào đó rảnh rỗi…bỏ thuốc xổ vào đồ ăn … Mà người này nói ra thì…là cái vị công chúa độc nhất của triều đình – người nổi danh được sủng ái cộng thêm tiếng xú nhan đệ nhất thiên hạ. Làm cho hắn cả năm cũng như một, trong lòng của Song Ngư đế đều thầm kêu một câu : Trời cao ơi, đất dày hỡi, lão Thiên a ! Tại sao hôm nào hắn cũng phải là kẻ thử thuốc cho nàng vậy ? Căn cứ theo sự thật mà nói…mặt của Song Ngư đế ngày ngày so ra còn có thể đen hơn cả vị Bao thanh thiên trong truyền thuyết ! Dùng xong bữa trưa chưa kịp nhấc mông lại bị Tam hoàng đệ lôi đi đàm đạo đánh cờ, nói là đàm đạo chứ thật ra là “ai đấy” thích khoe khoang “ta đây giỏi cờ” lần nào cũng đánh hắn đến thê thảm, làm hắn đến thời gian đi chơi một bữa cũng không có, hoàn toàn không khác là mấy với mấy vị tiểu thư khuê tú cả năm ra cửa một lần, toàn thân chỉ có một câu thôi – mệt nhoài ý chí, tinh thần xuống dốc. Cộng thêm với một vấn đề cực kì nghiên trọng là không hôm nào là Nhị hoàng đệ không đánh lén hắn, trên cơ bản thì gọi là đàm luận võ công còn trên thực tế thì là do con người nào đó mê vũ khí thành tính lôi hắn ra mà thử kiếm ! Ảnh vệ thì chưa đấu được 30 chiêu đã bị hắn hạ gục vô thanh vô tức. Không muốn bị thử kiếm thì phải tìm người kiếm vũ khí tốt trên giang hồ cho hắn sưu tầm bằng không thì cứ việc lo đối phó với hắn thâu đêm suốt sáng. Tấu chương thì trào về như thác đổ, phê duyệt hoài không hết, không ngừng không nghỉ. Qủa thật là “Làm cho tay muốn rụng rời, làm cho mình mẩy muốn bệnh mới thôi” Nói bận rồi thì thôi đi, chi bằng nói luôn là hành xác cho rồi, đến sắc thép còn chẳng chịu được chứ đừng nói gì đến con người phải chịu đựng trong một thời gian dài đến thế. Nếu không phải Song Ngư đế từ nhỏ luyện võ, nội công thâm hậu, thì e rằng sớm đã gục từ lâu. Tổng kết lại một điều : Kẻ đứng đầu thiên hạ ở thời đại nào cũng vậy, cuộc sống chỉ xoay quanh hai chữ “Bận rộn”. Kết luận điều cốt lõi nhất : Làm việc là “hạnh phúc” Hai điều cơ bản nhất : Làm việc chăm chỉ…Làm việc mỗi ngày không ngừng nghỉ Cũng chính vì thế mà mặc dù Thiên Đạo quốc muôn dân an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình nhưng sức khỏe của Song Ngư đế càng ngày càng có dấu hiệu đi xuống, xanh xao hẳn đi, suy nhược thân thể và tinh thần quá độ. Cho đến một ngày, hoàng cung truyền ra một tin tức kinh người :
“Song Ngư đế đổ bệnh nặng không rõ nguyên nhân”
*** Trong hoàng cung, có một nơi gọi là Hoán y cục. Nơi này vốn là nơi cung nữ bị phạm tội đày đến, ngày này qua tháng nọ phải chăm chỉ giặt một đống quần áo lớn của mấy vị đại gia trong hậu cung, họa có là kẻ tập võ công mười năm đi chăng nữa thì đối mặt với thử thách “gian lao” “cực khổ” nhường này thì thắt lưng cũng phải còng xuống, tay cũng phải nhăn nheo lại y như mấy bà già chứ đừng nói đến mấy vị “yếu liễu đào thơ “ bị đày đến. Nhưng đáng tiếc, bắt đầu từ năm năm trở lại đây, Hoán Y cục đã trở thành nơi huấn luyện kĩ năng cho cấm quân thị vệ, khiến mặt mày của chúng nhân nhăn như quả cà. Còn giải thích một cách rất ư là văn hoa là giặt quần áo để luyện tập cơ tay, rèn tính chịu đựng…kiểu kiểu như vậy. Mà cung nữ bị đày đến thì ngang nhiên ngồi thảnh thơi trong phòng, “buôn dưa lê” “bán dưa chuột” về mĩ nam giang hồ. Theo cách nói đơn giản hiện nay chính là : Tư xuân Vì sao ư ? Xin mời các vị hãy mở to mắt xem trong hoàng cung đi ! Người con gái nào mà chẳng phải là của lão hoàng đế ! Thế nhưng hậu cung lão hoàng đế hiện tại đến một cọng lông tơ cũng chưa chạm vào thì nói gì đến việc câu dẫn một bước lên mây, chim sẻ làm phượng hoàng ? Chỉ còn nước chết già trong cung mà thôi ! Tư tình với kẻ khác thì ngay lập tức bị cái mạng nhỏ sẽ lìa đời, ai ngu gì đi chịu tội ? Cung nữ bị đày đến Hoán y cục cũng không ngoại lệ, đằng nào cũng không biết khi nào lão hoàng đế chạm đến mình, ngồi mân mê nghĩ kế thì không bằng ngắm tranh mĩ nam cho rồi ! “ Tiểu Thúy , ngươi nói coi, giữa Bạch vô thường và Liễu Bảo Bình ai đẹp hơn ai ?”, Một cung nữ nói, dáng vẻ tầm 15, 16 tuổi, dung mạo non nớt nhưng cũng tính ra là thanh tú, nét mặt hớn hở, hiện ra rành rành ra hai chữ “khoe của”, hai tay cầm hai bức tranh, giơ lên trước mặt một tiểu cung nữ khác. Tay trái cầm bức vẽ họa một nữ tử xinh đẹp khuynh thành, dáng dấp như mai, băng cơ ngọc cốt, vẻ mặt nhàn nhạt tựa như nhìn thấu thế gian mà cũng tựa như mọi thứ chẳng có gì đáng lọt vào đôi con ngươi trong vắt tuyệt đẹp ấy. Trên thân được khoát lên tử y xinh đẹp, tiên tử trên thiên đình cũng chưa chắc gì đã đẹp bằng đóa đào hoa mong manh cầm trên tay nàng. Bên góc phía trên bên phải của bức họa có vẽ một cành hoa đào điểm mấy cánh hoa đào nở rộ, vài cánh còn rơi xuống đậu trên mái tóc mây được búi đơn giản, tựa như muốn tranh sắc đọ tài với cây trâm ngọc gắn hắc trân châu trên đầu nàng. Dẫu không trang sức mĩ lệ, dẫu khuân mặt chẳng điểm phấn son mà cũng khiến người khác không thể không ngoảnh đầu nhìn. Toàn thân toát lên khí chất cô tịnh như u lan trong thâm cốc, không người với tới, tách biệt với thế gian. Phía dưới góc trái đề một dòng chữ viết thảo “Liễu Bảo Bình” nét chữ phóng khoáng, không gò bó, mềm mại xinh đẹp, không phải 5 năm luyện chữ trở nên thì cũng chẳng thể nào viết được. Tay phải cung nữ cũng cầm một bức vẽ, nhưng lại là vẽ một nam tử. Mặc dù hắn là nam tử, đáng tiếc thay dung nhan kia lại có thể khiến thiên hạ khuynh đảo, thoạt nhìn không thể nhận ra là nam hay là nữ, “mĩ” đến mức làm khiến người khác không dám nhìn thẳng, chỉ sợ nhìn vào rồi sẽ chìm vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm như biển kia.Mắt phượng hút hồn người, dáng vẻ câu hồn người. Khuân mặt tự tiếu phi tiếu, tóc đen xõa trên vai, bạch y trắng hơn tuyết,nằm trên cửa sổ chạm rỗng khắc hoa mai tao nhã, ánh nguyệt từ cửa sổ rọi vào khiến người ta có cảm giác người này không phải là người, mà là yêu, mị hoặc không nói lên lời, cả người toát lên một khí chất phong lưu khó tả. Bên cạnh cũng đề ba chữ “Bạch vô thường” rõ nét. Cả hai bức tranh đều được vẽ vô cùng tinh mĩ, bút pháp mềm mại, chân thật, tựa như là người từ trong tranh bước ra, đáng giá cũng phải mấy trăm lượng bạc, hẳn phải là đại họa sư mới vẽ được. Mà hai cung nữ này được đày đến Hoán y cục thì cũng tương đương với việc “nghèo rớt mồng tơi” nên có trong tay hai bức tranh này không khỏi khiến người khác khó hiểu. “Hừ…Hạ Nhi, ngươi tính làm khó bổn đại gia đấy hả ?” , Cung nữ kia cáu kỉnh đáp, nàng này dung mạo có mấy phần kiều diễm, thân hình rõ là đường cong chữ S, nhưng thế ngồi thì thật không dám nhắc tới…hai chân còn đang gác lên bàn, tay cầm điểm tâm ,“ Ngươi coi đó, hai người này đã được đánh giá là bất phân thắng bại, bây giờ ngươi nói ta bình phẩm thì bình phẩm thế quái nào được ? Với lại, ta nói rồi, trong lòng ta chỉ có Tiêu Dao vương, nam tử hay nữ tử xinh đẹp đến đâu cũng đừng hòng lọt vào mắt ta !” “Hứ, ngươi nói vớ vẩn, rõ rành rành ra đấy là Bạch vô thường đẹp hơn ! Giang hồ chí nói : thiên hạ không người sánh !”, Hạ Nhi đáp, mặt trưng ra cái vẻ “ngươi là đồ mù nghệ thuật”, “Một năm tiền lương của ta, đâu phải để vứt đi “ Chỉ thấy, cung nữ kia ngáp dài một cái, thả ra một câu “Giang hồ chí nói cái gì cũng tin được thì ngươi tốt nhất là xem lại đầu mình đi. Chút nghệ thuật câu khách cỏn con cũng không nhận ra” Rồi lại bồi thêm một câu nữa “Ngu ngốc ráng chịu”
|