Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
|
|
Chương 278: Cao nhân không cho nói Long Phi Dạ nắm tay Hàn Vân Tịch đi ở phía trước, Như di ở phía sau, mật đạo trong thân cây một đường hướng xuống, càng ngày càng dốc, đến cuối cùng, lại là thông đạo thẳng. Long Phi Dạ ôm Hàn Vân Tịch nhảy đi xuống, Như di theo sát phía sau, ai biết cái nhảy này liền rơi vào một dưới thạch thất dưới đất, dạ minh châu chiếu lên vùng ánh sáng, chỉ thấy thạch thất trống rỗng, có cửa thông không biết dẫn đến nơi nào, mà trong không khí vị chua rõ ràng nồng hơn phía trên. Long Phi Dạ ôm Hàn Vân Tịch rơi xuống đất, cũng không có buông nàng ra, mà là lại dắt tay nàng, Hàn Vân Tịch ánh mắt hướng xuống những ngón bị hắn nắm chặt mười ngón đan nhau, nàng nhẹ nhàng giật giật, ý tránh khỏi, đáng tiếc Long Phi Dạ cầm quá chặt. Hàn Vân Tịch chân mày nhíu chặt, dứt khoát nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, đường nét kia giống như là điêu khắc mà ra, anh tuấn lãnh nghị, nghiêm túc bá đạo. Hàn Vân Tịch chăm chú nhìn trong chốc lát, lại kéo tay, cũng không biết Long Phi Dạ có biết nàng đang nhìn hay không, tóm lại hắn là lạnh lùng lại bá đạo, lờ nàng đi, tay cũng không thả ra. Cuối cùng, chung quy Hàn Vân Tịch chịu thua, lười nhác tranh đấu, tùy hắn vậy. Hết thảy, Như di đều thu trong mắt, nàng quyết định trở về mới từ từ thẩm vấn Đường Li hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dạ nhi là người muốn thành đại nghiệp, cho dù Hàn Vân Tịch đối với hắn có tác dụng lớn thế nào, hắn cũng không thể rung động, nhi nữ tình trường cuối cùng sẽ hỏng việc! Mẫu Phi của Dạ nhi đã sớm khuyên bảo hắn, cho dù là người thân nhất bên cạnh ngươi, chỉ cần là vì đại nghiệp, nên giết phải giết, nên vứt bỏ nhất định phải vứt bỏ. “Tạc Sơn Kiến Cung, nơi này chắc là yếu địa của Độc Tông.” Như di nghiêm túc nói. Đáng tiếc, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đều không để ý bà, hướng cửa duy nhất của thạch thất mà đi ra ngoài, Như di nhìn bóng lưng của bọn hắn, há to miệng, thế mà không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể đuổi theo. Ra cửa thạch thất chính là một con đường bằng đá, con đường bằng đá rất dài, đi đến cuối đường có khúc quanh, mà trong không khí vị chua cũng dần dần thêm nồng, nói nơi này là một tòa cung điện bí mật dưới mặt đất, thà không bằng nói là một mộ huyệt thì đúng hơn. Sau nửa canh giờ, họ phát hiện cuối đường không phải chỗ khúc quanh, mà là một cái cửa đá, trong cưa lộ ra ánh sáng còn sáng hơn so với dạ minh châu bên ngoài. Lúc này, Hàn Vân Tịch dừng bước: “Bên trong có khí độc, là tử chướng.” Như di tò mò. Bọn họ đứng ở chỗ cách cửa đá một khoảng cách, nàng ta lại có thể phát hiện. Hàn Vân Tịch làm thế nào biết được? Nếu như vừa mới không biết đến bản lĩnh của Hàn Vân Tịch, Như di nhất định sẽ không tin, nhưng qua sự việc lúc này, bà tin. “Cũng chỉ có con đường này.” Long Phi Dạ mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, không đi không được. Như di vội vàng giải thích, tử chướng là loại yếu nhất trong độc chướng, độc tính yếu đến dường như có thể không cần tính, sẽ chỉ làm người trúng độc xuất hiện triệu chứng choáng đầu hoa mắt. Loại độc này không có giải dược, cũng không cần giải dược, một khi hít vào, chỉ cần ở không khí sạch sẽ tươi mát nghỉ ngơi một hồi liền không sao. “Bằng tinh lực của chúng ta, cái này không tính là độc.” Như di có chút tự tin. Sau khi hiểu rõ, Long Phi Dạ không nói hai lời liền muốn đi vào, Hàn Vân Tịch yên lặng không nói theo sát, thế nhưng, đến cổng, lại dừng bước: “Chờ đã.” Nàng từ túi chữa bệnh lấy ra ba bọc nhỏ dược thảo đưa cho Long Phi Dạ cùng Như di mỗi người một phần, mình lưu lại một phần: “Đây cũng coi là giải dược, đặt ở trong miệng nhai là được.” Như di mở ra xem, thoáng cái liền nhận ra dược thảo này là lá bạc hà tươi, bà hồ nghi: “Tử chướng có giải dược?” Từ khi tỷ tỷ qua đời, bà một lòng nghiên cứu độc thuật, đem tàng thư của tỷ tỷ tất cả đều xem qua, độc chướng là độc thường gặp nhất, bà chưa hề nghe nói có giải dược.” “Không có giải dược và không cần giải dược là độc đáng sợ nhất, phương thức đối phó tốt nhất với bọn chúng không phải gượng chống đỡ, mà là dự phòng. Bạc hà không phải giải dược, nhưng có thể phòng ngừa tử chướng tiến vào hệ hô hấp, phòng ngừa trúng độc, nếu không, nồng độ tử chướng một khi vượt chỉ tiêu, chính là kịch độc không có thuốc nào cứu được” Hàn Vân Tịch vừa giải thích, vừa đem lá bạc hà ném vào trong miệng nhai, cũng mượn cơ hội tránh khỏi tay Long Phi Dạ, đi đến phía cửa đá. Nhìn xem vẻ tự tin kia của nàng, bóng lung thoải mái, Long Phi Dạ có chút thất thần, Như di nhịn không được thấp giọng: “Dạ nhi, độc thuật nàng ta là học của ai, ta cũng không nghe nói qua Hàn gia hiểu độc thuật.” “Cao nhân.” Long Phi Dạ không hề nghĩ ngợi liền trả lời. “Cao nhân?” Như di buồn bực: “Ai?” “Cao nhân không cho nói!” Long Phi Dạ đem lá bạc hà thả trong miệng nhai, lập tức đuổi theo Hàn Vân Tịch, để Như di mặt mày mê mang: “Cao nhân? Bây giờ độc giới người lợi hại như vậy còn mấy vị, là ai đây? Dạ nhi tiểu tử này có cần phải giấu diếm với ta không?” Khẽ dựa gần cửa đá, Như di liền phát giác được phía sau cửa không chỉ có tử chướng, mà lại rất nồng, bà thầm nghĩ may mà Hàn Vân Tịch đã để ý, nếu không nồng chướng khí như vậy bọn họ vừa tiến đến tất sẽ trực tiếp ngất xỉu. Hàn Vân Tịch đang muốn đi vào, Long Phi Dạ lại một nữa bá đạo dắt tay của nàng, vẫn là cùng nàng mười ngón đan xen, lần này, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, rất thẳng thắn. Nàng nhìn hắn chằm chằm, không nói. Đây rõ ràng là đang chất vấn, lại hoặc là đang cho hắn cơ hội, cơ hội giải thích. Nhưng mà, ánh mắt Long Phi Dạ lườm một cái Như di đang nhìn bọn họ, chẳng những không có trả lời Hàn Vân Tịch, hơn nữa còn tránh đi ánh mắt của nàng. Đôi mi thanh tú Hàn Vân Tịch nhăn lại, thình lình hung hăng vung tay, lần này, Long Phi Dạ không kịp chuẩn bị, cứ như vậy bị nàng hất ra. Long Phi Dạ, có vài tình huống tay có thể kéo, thế nhưng mà, không thể tùy tiện mười ngón đan xen! Mười ngón đan xen ý gì, nàng biết hay không? Hàn Vân Tịch hất tay Long Phi Dạ liền nhanh chân đi vào cửa đá, Long Phi Dạ thất thần tại chỗ, ngược lại Như di đi vào theo, nhưng mà đi vào bà liền hét lên: “Dạ nhi!” Long Phi Dạ vội vã đi vào, chỉ gặp sau cửa đá là một gian thạch thất lớn, dưới tác dụng của dạ minh châu cùng tử chướng khí, toàn bộ thạch thất đều thành màu tím, ngay tại sắc tím mông lung trong sương mù, chỉ thấy đối diện bọn họ chính là năm cái cửa đá rộng mở, mỗi cửa thông đến những nơi khác nhau chưa biết là đâu. Một đường đi thẳng đến nơi này, lại xuất hiện tình huống như vậy! Như di thử mấy lần năm cửa đá, phát hiện không khí trong năm cửa có tính axit giống nhau. Bà vô ý thức quay đầu nhìn sang Hàn Vân Tịch, lúc này, Hàn Vân Tịch cau mày, quét mắt năm cửa đá, nhưng, hệ thống giải độc nhắc nhở nàng đều không có độc! Năm lựa chọn đặt ở trước mặt bọn họ, làm sao bây giờ? “Chia ra hành động?” Như di hỏi. “Không được.” Long Phi Dạ lập tức phủ định, đây là biện phát tiết kiệm thời gian nhất, nhưng cũng là biện pháp nguy hiểm nhất. “Hàn Vân Tịch, nàng cảm thấy thế nào?” Long Phi Dạ mở miệng, đoạn đường này đi hơn một canh giờ, rốt cục cũng nói chuyện rồi. Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không nhìn hắn một chút, chỉ là lắc đầu: “Ta không biết, ta không cảm nhận được độc tính.” Nàng vẫn là cẩn thận, tính axit trong không khí càng ngày càng đậm, nhưng, nàng còn kiểm tra không thấy có độc, cái này cũng không đại biểu không khí nơi này nhất định không có sự tồn tại của độc tố tính ăn mòn, chỉ có thể thể hiện rằng nàng không kiểm tra được. Nếu như nơi này tính axit có quan hệ Mê Điệp Mộng, như vậy hệ thống giải độc kiểm tra không ra Mê Điệp Mộng, cũng có khả năng rất cao không kiểm tra ra độc khí của nơi này. Nàng yên lặng yêu cầu bản thân, không muốn vì bất cứ chuyện gì phân tâm, nhất định phải duy trì tính cảnh giác cao, một khi xuất hiện dấu hiệu trúng độc, nhất định phải lập tức lui lại. Sáu đường, phía trước năm đường, phía sau một đường. Phía trước dẫn đến đâu còn không biết, nơi đến không biết, nguy hiểm không biết, phía sau là đường đến, đường trở về. Cuối cùng phải lựa chọn, Hàn Vân Tịch cùng Như di đều không thể cho ý kiến, Long Phi Dạ cũng không chậm trễ, đang muốn hướng cánh cửa thứ nhất đi, ai ngờ, cánh cửa thứ nhất bên trong lại đột nhiên xuất hiện một nữ hai nam ba người cùng đi đến! Hai người nam đều một thân chật vật, giống như là bị hỏa thiêu, quần áo rách nát, đầu tóc rối bời, nữ tử kia mặc dù được bảo hộ, thế nhưng quần áo cũng lộn xộn. Cho dù là bộ dạng này, Hàn Vân Tịch vẫn liền nhận ra ba người này. Ngũ quan hình dáng thâm thúy khí quyển, thân hình cao lớn uy mãnh chính là Tây Chu Thái tử Đoan Mộc Bạch Diệp. Lông mày nghiêng nghiêng, khí khái anh hùng hừng hực, chính là Tây Chu danh tướng Sở Thiên Ẩn, Hàn Vân Tịch không quen hắn, nhưng nhìn đến sau lưng của hắn cõng cái cung tiễn Ô Mộc nổi tiếng, liền biết thân phận của hắn. Nữ tử kia, khuôn mặt mỹ lệ, biểu cảm lãnh ngạo, trên lưng cũng có một bộ cung tên, cả người cho ta cảm giác chính là cao lạnh, đây chính là muội muội của Sở Thiên Ẩn, mỹ nhân lãnh ngạo nổi danh của Sở gia Sở Thanh Ca. Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Sở Thiên Ẩn thấy Hàn Vân Tịch bọn họ, cũng đều sửng sốt, vô cùng bất ngờ. Trong lúc nhất thời, đối mặt nhìn nhau, đều mang tâm tư, bầu không khí trở nên căng thẳng. Tại y thành nhìn thấy Đoan Mộc Dao gặp liền gặp Diệp Thái tử không đủ để lạ, vị Thái tử này có tiếng thương yêu muội muội, thường xuyên bầu bạn bên cạnh. Thế nhưng, ở nơi này nhìn thấy hắn, thì đáng để suy nghĩ! Hắn làm sao biết nơi này, hắn tới làm cái gì? Bọn hắn rất không có khả năng biết đến Mê Điệp Mộng đâu! Hàn Vân Tịch không chỉ đánh giá Đoan Mộc Bạch Diệp, càng đánh giá kĩ Sở Thiên Ẩn. Sở gia là danh môn Tây Chu, Tây Chu Sở gia sinh Đại tướng, đó là việc mà Vân Không Đại Lục ai cũng biết, Sở Thiên Ẩn là Đại tướng thế hệ mới của Sở gia, danh tiếng so với Mục Thanh Võ còn lớn hơn, tiễn thuật của hắn có thể coi là số một ở Vân Không, trên chiến trường, một lần giương cung có thể bắn được một loạt mười binh lính. Nhân vật như vậy vì sao cùng Đoan Mộc Bạch Diệp tới đây? Hàn Vân Tịch chính là băn khoăn điểm này, Long Phi Dạ đột nhiên giữ chặt tay của nàng, không chỉ kéo lại, hơn nữa còn đưa nàng lui sau lưng, giống như là muốn bảo vệ nàng. Phải biết, Tây Chu cùng Thiên Ninh tuy là quan hệ thông gia liên bang, nhưng quan hệ giữa hắn và Đoan Mộc Bạch Diệp không tốt, lại thêm trước đó không lâu hôn sự của Đoan Mộc Dao, Đoan Mộc Bạch Diệp đã sớm mang thù trong lòng. Huống chi, nơi này là cấm địa dưới mặt đất cung điện bí mật của Độc Tông, bọn hắn đôi bên đều làm trộm, ở chỗ này phát sinh cái gì cũng không bị truyền ra ngoài, nơi này không có Tần Vương, cũng không có Diệp Thái tử, chỉ có hai bên đối địch. Lúc này, Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Sở Thiên Ẩn cũng đang đánh giá Hàn Vân Tịch bọn họ, so với Sở Thiên Ẩn âm trầm, Đoan Mộc Bạch Diệp khoa trương cực kỳ. Hắn lườm Như di một chút, cũng không để trong lòng, nói khẽ với Sở Thiên Ẩn: “Hàn Vân Tịch không biết võ công, phần thắng chúng ta rất lớn, ngươi cùng ta kiềm chế lại Long Phi Dạ, để Thanh Ca bắt hai nữ nhân kia đi thăm dò bốn cửa còn lại.”
|
Chương 279: Đơn đấu Đoan Mộc Bạch Diệp bọn họ đã đến rất lâu rồi, đối diện với năm cánh cửa không biết đường nào lựa chọn, chỉ có thể dùng cách thử từng cái một, ai ngờ mới thử cánh cửa đầu tiên đã chịu tổn thất lớn. Bọn họ đã đi được gần một ngày, không nhìn thấy bất cứ cái gì, kết quả ở đích đến lại gặp lửa lớn đột nhiên bùng lên, may mà chạy chốn nhanh, nếu không hai người đã bị đốt thành tro bụi rồi. Trong năm cánh cửa này, chỉ có một cánh cửa ẩn giấu thứ mà bọn họ muốn, những cái khác đều là cơ quan trí mạng. Đoan Mộc Bạch Diệp là một người hay lên giọng phách lối, nhưng đối mặt với Long Phi Dạ, hắn luôn đề phòng hơn bình thường. Còn lần này không phải hắn phách lối, mà là vì có Sở Thiên Ẩn và Sở Thanh Ca ở bên cạnh hắn. Tiễn thuật của Sở gia vẫn luôn được dùng trong chiến trận, rất ít dùng trong những cuộc tranh chấp bình thường, nhưng trong những cuộc tranh chấp cũng không hề thua kém một chút nào, ít nhất theo Đoan Mộc Bạch Diệp thấy, tiễn thuật của Sở Thiên Ẩn có thể chống lại kiếm thuật của Long Phi Dạ. Đoan Mộc Bạch Diệp rất vội, huynh muội Sở thì thì ngược lại, Sở Thanh Ca lạnh lùng đánh giá Hàn Vân Tịch, ánh mắt lộ ra sự thông suốt. “Ngươi không tò mò tại sao bọn họ lại ở chỗ này sao?” Giọng nói Sở Thiên Ẩn trầm thấp đầy từ tính. “Nhất định là đến vì vật nào đó, trước tiên giữ chân Long Phi Dạ, cầm được đồ trong tay rồi, những cái khác hỏi lại cũng chưa muộn. Nếu là quá khứ, chuyện Hàn Vân Tịch khiến Đoan Mộc Dao nhục nhã ở Y thành, Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn thấy nàng nhất định lập tức rút kiếm. Rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến hắn tạm thời bỏ Dao Dao mà hắn thương yêu nhất qua một bên? Là kim khố mà Độc Tông giữ lại! Đoan Mộc Bạch Diệp hoàn toàn không hiểu gì về Y thành hay độc thuật, mấy năm nay hắn cũng rất ít kết giao với thế lực bên ngoài, vì bận tranh giành hoàng vị. Lần này thực ra vì đuổi theo Đoan Mộc Dao mà đến đây, hắn là người biết sớm nhất việc Đoan Mộc Dao cấu kết cùng Khang Vương, để khuyên bảo Đoan Mộc Dao, hắn tự mình đuổi tới Y thành. Ai ngờ, ngày đầu tiên đến Y thành Sở Thiên Ẩn và Sở Thanh Ca lại chủ động đến tìm hắn, nói với hắn rằng trong cấm địa Độc Tông ở Y thành có một kho báu năm đó Độc Tông giữ lại, một cái kim khố khổng lồ. Hắn với các huynh đệ tranh giành hoàng vị đã nhiều năm, tiêu tốn rất nhiều của cải, đã sớm rỗng túi, huống hồ, một ngày nào đó hắn đăng cơ, ắt phải có một khoản quân lương cực lớn để thu phục lòng quân trước tiên, hợp tác cùng Sở Thiên Ẩn chính là chuyện hắn hằng mong ước từ lâu, huống chi đây còn là hợp tác kiếm tiền. Hắn gần như không cân nhắc mà đến đây cùng huynh muội Sở thị, trong mắt hắn, bọn người Long Phi Dạ nhất định cũng vì cái ngân khố kia mà đến. Hôm nay, cho dù hắn liên kết với huynh muội Sở thị giết chết Long Phi Dạ, hắn cũng phải có được cái kim khố kia. Đoan Mộc Bạch Diệp tay đã đặt trên thân kiếm, chuẩn bị động thủ, nhưng Sở Thiên Ẩn lại thấp giọng: “Chúng ta cùng lắm chỉ có thể hòa bọn chúng.” “Hàn Vân Tịch không biết võ công, phụ nhân kia cũng không giống người luyện võ, ngươi sợ cái gì?” Đoan Mộc Bạch Diệp không vui hỏi. “Hàn Vân Tịch biết độc thuật.” Sở Thiên ẩn thấp giọng. “Thanh Ca không phải cũng biết sao?” Đoan Mộc Bạch Diệp hỏi ngược lại, nếu như lần này không đến, hắn vẫn không biết Sở Thanh Ca không chỉ tiễn thuật cao cường, ngay cả độc thuật cũng lợi hại, nếu như không phải nàng bảo bọn hắn nhai lá bạc hà, bọn họ căn bản là không thể cầm cự ở trong Tử Chướng lâu như vậy. Lúc này, Sở Thanh Ca vẫn luôn yên lặng lên tiếng, mặc dù từ ngữ kính trọng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Thanh Ca đã muốn tỷ thí với nàng ta từ lâu.” Hàn Vân Tịch chỉ dựa vào Ô Mộc cung mà đoán ra thân phận của Sở Thanh Ca, nhưng Sở Thanh Ca lại điều tra nàng rất lâu rồi. “Thanh ca!” Sở Thiên Ẩn lập tức răn đe. Ai biết Đoan Mộc Bạch Diệp lại đột ngột rút trường kiếm ra: “Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch, các ngươi khiến Dao Dao bị thương như vậy, mau nộp mạng đi!” Kiếm của Đoan Mộc Bạch Diệp rất nhanh, Sở Thanh Ca cũng không ngăn được. Hàn Vân Tịch thật lòng chán ghét Đoan Mộc Bạch Diệp, cái tên này ra tay thì ra tay đi, còn lấy Đoan Mộc Dao làm cái cớ, nghe thật buồn nôn. Long Phi Dạ vốn không để tâm tới Đoan Mộc Bạch Diệp, càng không có ý đánh nhau, hắn che chở Hàn Vân Tịch lùi về sau, sự chú ý của hắn đặt ở trên người huynh muội Sở thị. Như di cũng không nhúc nhích, đứng yên một chỗ âm thầm phi ra một tiêu, chỉ nghe “Keng” một tiếng, trường kiếm của Đoan Mộc Bạch Diệp lại bị đánh gãy! Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lại nhìn Như di, lúc này mới nhận ra bản thân đã đánh giá thấp đối phương! Chỉ là, hắn không chấp nhận được, thẹn quá hoá giận, lạnh giọng: “Sở Thiên Ẩn, bổn Thái tử lệnh cho ngươi ra tay!” Sở Thiên Ẩn còn chưa ra tay, Sở Thanh Ca đã gỡ cung xuống, giương cung nhắm vào Hàn Vân Tịch ở sau lưng Long Phi Dạ. “Muốn chết!” Long Phi Dạ trực tiếp rút roi mềm bên hông ra, đến kiếm cũng không rút ra. Nhìn Long Phi Dạ, đáy mắt Sở Thanh Ca lướt qua một tia đau đớn, chỉ là nàng ta che dấu quá kỹ, ai cũng không phát hiện ra được, nàng ta kiên quyết kéo căng dây cung! Thấy thế, Đoan Mộc Bạch Diệp cũng chỉ có thể gia nhập, hắn cũng gỡ cung tiễn xuống, đứng ở một bên, từ một phương hướng khác nhắm vào Long Phi Dạ. Thấy thế, Như di lập tức tới gần Long Phi Dạ, cùng hắn tựa lưng vào nhau che chở Hàn Vân Tịch ở giữa. Tiễn thuật Sở gia, hoàn toàn không phải hư danh, không được khinh thường. Thấy thế, Đoan Mộc Bạch Diệp vứt bỏ kiếm gãy, đứng sang một bên, lạnh giọng: “Hàn Vân Tịch giao cho ta!” Diệp Thái tử quả nhiên là một tên hèn hạ, lần đầu tiên Hàn Vân Tịch có sự xung động mãnh liệt muốn hạ độc người như vậy. Ba đấu ba, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. “Yên tâm.” Long Phi Dạ thấp giọng, liếc nhìn Sở Thiên Ẩn vài lần, trong ba người đó, hắn chỉ để ý duy nhất Sở Thiên Ẩn, kiếm thuật của Sở Thiên Ẩn, hắn đã từng lĩnh giáo một lần. Tình hình lúc này, bọn họ mặc dù không thua được, nhưng phần thắng cũng không lớn. Trong bầu không khí vô cùng căng thẳng, Sở Thanh Ca đột nhiên lạnh giọng: “Hàn Vân Tịch, có gan thì đứng ra, đừng nói với ta là ngươi quen trốn ở sau lưng nam nhân rồi nhé?” Đây là khích tướng! Thông minh như Hàn Vân Tịch lập tức nghe ra, nàng biết độc thuật, có ám khí, nhưng chung quy là người duy nhất không biết võ công ở đây, Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn đang mong Hàn Vân Tịch đứng ra. Mỹ nhân lạnh lùng này có vẻ không phải là bình hoa di động, nàng ta nhìn có vẻ xung động, nhưng thực chất vô cùng thông mình. “Thế nào, ghen tỵ sao? Nếu không ngươi cũng trốn về phía sau đi.” Hàn vân tịch cười trả lời. Ghen tỵ? Đúng vậy, nàng ta ghen tỵ sắp điên rồi. Mũi tên trong tay Sở Thanh Ca suýt nữa đã bắn ra, nhưng nàng ta chung quy là người tỉnh táo, nàng ta không những không lộ ra sự tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Thảo nào Dao công chúa nói ngươi là gánh nặng của Tần Vương, chỉ tổn làm liên lụy Tần Vương, xem ra Dao công chúa cũng không phải ghen tuông mà vu cáo ngươi.” Lời này vừa nói ra, cả người Hàn Vân Tịch đều khó chịu. Nếu như là bình thường, cho dù nghe thấy cái tên này mười lần, nàng cũng sẽ bình tĩnh mà phản bác lại đối phương, thế nhưng cuộc chiến tranh lạnh giữa nàng và Long Phi Dạ lúc này chính là vì cái tên này. Được lắm, Sở Thanh Ca, ta nhận định ngươi là bạn thân của Đoan Mộc Dao rồi! Hàn Vân Tịch vốn dĩ thật sự không có ý định đánh nhau, nàng cũng nhìn ra phần thắng của bọn họ không lớn, nhưng bây giờ nàng thật sự tức giận rồi. “Thế nào, Sở cô nương muốn đơn đấu với ta?” Hàn Vân Tịch lạnh giọng hỏi. Tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ đứng ra, lại không nghĩ rằng nàng lại thốt ra cái từ "Đơn đấu" như vậy. Hàn Vân Tịch ơi Hàn Vân Tịch, người ta chính là cung tiễn thủ võ công cao cường đấy, ngươi muốn chết sao? Long Phi Dạ im lặng, nhưng nắm chặt tay Hàn Vân Tịch không buông, sợ không cẩn thận để nàng tránh thoát. Sở Thanh Ca chỉ mong như vậy, nàng ta không nói một lời nào, trực tiếp tiến lên phía trước ba bước, khiêu khích nhìn Hàn Vân Tịch. Thế nhưng là, Hàn Vân Tịch lại khiến mọi người bất ngờ một lần nữa: “Ta vừa không biết võ công, vừa không biết bắn cung, ngươi định đơn đấu cái gì?” Nghe xong lời này, khóe miệng Long Phi Dạ giật giật, suýt nữa bật cười, còn Như di lại cười rộ lên, nói: “Đương nhiên là luận võ công, so tiễn thuật, nếu không làm sao thắng ngươi?” Đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù ấn tượng về Như nương không tốt, Hàn Vân Tịch cũng rất sẵn lòng phối hợp với bà ấy, nàng tỏ vẻ nghiêm túc hỏi Sở Thanh Ca: “Thật vậy sao?” Rõ ràng đơn đấu chỉ luận thắng thua, cả hai bên đều cam tâm tình nguyện là được, ai quan tâm ngươi biết cái gì, thế nhưng Hàn Vân Tịch và Như di này một xướng một họa, nói giống như Sở Thanh Ca đang ức hiếp người. Sở Thanh Ca đang giương cung sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng cực kỳ không cam lòng mà hạ cung tiễn xuống. “Thanh Ca!” Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc Sở Thanh Ca tính khí kiêu ngạo, nàng lạnh giọng: “Vậy ngươi muốn đơn đấu cái gì?” Hàn Vân Tịch vui vẻ, không luận võ công và tiễn thuật, Sở Thanh Ca còn có sở trường nào khác sao? Nàng đang muốn mở miệng, lúc này Sở Thiên Ẩn vẫn luôn im lặng vội vàng nói: “Tần Vương điện hạ, có thể nghe tại hạ nói một câu hay không.” Ai nấy đều thấy được, Sở Thiên Ẩn vẫn luôn không có ý định đánh nhau, Long Phi Dạ kéo tay Hàn Vân Tịch về sau lưng, một tay khác cũng đưa về phía sau, giữ nàng lại. Một tay bị hai tay hắn cầm chặt, Hàn Vân Tịch biết Long Phi Dạ sẽ nể mặt Sở Thiên Ẩn. Quả nhiên, hắn lạnh lùng nói: “Nói.” “Thanh Ca cùng Tần Vương phi đơn đấu, nếu như Thanh Ca thắng, xin Tần Vương điện hạ vui lòng rời khỏi nơi này, nếu như Thanh Ca thua, bọn ta sẽ rời đi, thế nào?” Sở Thiên Ẩn nghiêm túc nói. Lời này của Sở Thiên Ẩn đã nói đến trọng điểm, hắn biết tất cả mọi người đều đến đây vì bí mật phía sau năm cánh cửa, ở trong thế cân bằng, ai cũng không chiếm được thứ mà mình muốn. Đơn đấu, lại chính là một cách. “Đơn đấu cái gì?” Long Phi Dạ đáp ứng. “Độc thuật!” Đoan Mộc Bạch Diệp vội vã nói, không ngại tiết lộ chuyện Sở Thanh Ca biết độc thuật. Sở Thanh Ca biết độc thuật, cho nên việc bọn họ biết dùng lá bạc hà đối phó Tử Chướng là Sở Thanh Ca nghĩ ra được? Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, nhưng nếu so độc thuật nàng rất sẵn lòng. Thế nhưng, Sở Thiên Ẩn lập tức cự tuyệt, hắn nói: “Hãy so xem ai có thể bình yên vô sự ra khỏi năm cánh cửa này, muốn vào cánh cửa nào, có thể tự chọn.” Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trở nên cảnh giác. Hàn Vân Tịch không thể không nhìn Sở Thiên Ẩn bằng con mắt khác, cái tên này quả nhiên là một nhân vật đáng gờm. Như vậy, không chỉ hóa giải khó khăn của Sở Thanh Ca, còn tránh khỏi xung đột chính diện, càng thể hiện công bằng, lựa chọn dựa vào vận may, mà có thể ra ngoài hay không đều dựa vào bản lĩnh. “Tần Vương điện hạ, cách này là công bằng nhất, ngươi cảm thấy thế nào?” Sở Thiên Ẩn khiêm nhường hỏi. So với Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thanh Ca, Sở Thiên Ẩn thật sự quá lợi hại, khẩu phật tâm xà, nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng thật ra rất khó đối phó. Quả thực, đây là cách công bằng nhất, rất khó để người ta cự tuyệt. Long Phi Dạ rất tán thưởng Sở Thiên Ẩn, nhưng không có ý định đáp ứng, bởi vì thực lực chung của Hàn Vân Tịch không như Sở Thanh Ca, hơn nữa, không ai có thể xác định được phía sau năm cánh cửa kia rốt cuộc có mối nguy hiểm gì. Hắn đang muốn cự tuyệt, Hàn Vân Tịch lại gật đầu: “Được!” Ngay cả Sở Thanh Ca cũng nói nàng là gánh nặng của Long Phi Dạ, nàng sao có thể để Long Phi Dạ ra mặt cự tuyệt Sở Thiên Ẩn?
|
Chương 280: Nàng cũng biết ta có trái tim Sở Thanh Ca còn đang mong Hàn Vân Tịch đáp ứng, vừa nghe thấy chữ “Được” kia của Hàn Vân Tịch, nàng ta lập tức hỏi: “Còn lại bốn cánh cửa ngươi chọn cánh cửa nào?” Dáng vẻ nôn nóng của nàng ta, giống như sợ Hàn Vân Tịch đổi ý. Hàn Vân Tịch không đổi ý, thoải mái nói: “Ngươi chọn trước đi.” “Không cần!” Sở Thanh Ca rất kiêu ngạo. Hàn Vân Tịch cũng lười làm cao với nàng ta, nàng nhún vai, hỏi: “Cánh cửa thứ hai, ngươi có lựa chọn chưa?” “Ta chọn cánh cửa thứ ba!” Sở Thanh Ca lập tức trả lời, thật ra đối với nàng ta mà nói, chọn cánh cửa nào cũng không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là đơn đấu như vậy, Hàn Vân Tịch sẽ chịu tổn thất lớn. Trong bốn cánh cửa cũng chỉ có một cánh cửa cất giấu thứ mà bọn họ muốn có, ba cánh cửa còn lại đều là cạm bẫy, là đường chết. Nàng ta không tin vận may của Hàn Vân Tịch tốt đến mức có thể chọn đúng cánh cửa kia, dù nàng có chọn đúng, nàng cũng gặp những cạm bẫy như vậy, nói không chừng còn là cạm bẫy đáng sợ nhất. Bất luận thế nào, bình yên vô sự mà ra ngoài là chuyện hoàn toàn không thể, không biết võ công như nàng đến cả tốc độ thoát thân cũng chậm hơn người khác, không chừng còn mất mạng. Đương nhiên, Sở Thanh Ca không chắc mình có thể toàn vẹn trở ra, nhưng nàng ta thà bị thương cũng muốn Hàn Vân Tịch gặp nguy hiểm, ít ra nếu nàng ta bị thương, Hàn Vân Tịch cũng sẽ bị thương nặng hơn nàng ta! Sở Thanh Ca bước nhanh đến cánh cửa thứ ba, lạnh lùng bổ sung: “Trong vòng nửa canh giờ, người không thể ra ngoài coi như thua, người bị thương nặng cũng thua!” “Được!” Hàn vân tịch sảng khoái đáp ứng, muốn thoát khỏi tay Long Phi Dạ, đáng tiếc, Long Phi Dạ vẫn nắm chặt tay nàng, khuôn mặt hắn u ám đáng sợ. Nữ nhân luôn tự mình quyết định này, nàng quả thực là muốn chết! “Buông tay!” Hàn Vân Tịch thấp giọng. Long Phi Dạ không buông tay, hắn đã thay đổi quyết đinh, thay vì để Hàn Vân Tịch mạo hiểm, hắn thà đánh một trận còn hơn. Thế nhưng, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên: “Buông tay... cũng hãy yên tâm, được không? Tin ta một lần.” Buông tay, yên tâm? Hàn Vân Tịch, hóa ra nàng còn biết bản vương là người có trái tim! Biết thì tốt! Đã có trái tim, làm sao có thể buông? Long Phi Dạ vẫn không buông tay, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ: “Long Phi Dạ, ta đã bao giờ lừa chàng chưa? Đã bao giờ để chàng phải thất vọng?” Quả thực, lần nào nàng cũng đều làm tốt, dù là việc của nàng hay việc của hắn, nàng đều xử lý vô cùng toàn vẹn, cơ bản không có chỗ nào có thể bới móc. Cho dù lúc gặp nguy hiểm trăm bề, nàng cũng có thể gặp dữ hóa lành. Trước mắt bao người, tất cả mọi người đang chờ, nhưng Long Phi Dạ cũng không để ý. Cuối cùng thứ khiến hắn phải buông tay chính là ánh mắt tự tin và kiên định của Hàn Vân Tịch, hắn nói thật khẽ, giọng nói bất giác dịu dàng ba phần: “Cẩn thận, không biết làm gì thì ra ngoài, bản vương ở ngay ngoài cửa.” Giống như lúc trước khi nàng rời khỏi nhà trọ, hắn cũng từng nói với nàng, hắn vẫn luôn ở Y thành. Hắn nghĩ, nữ nhân này nhất định đã phát hiện ra điều gì, hoặc là, nàng đã tìm được lối đi chính xác. Lần nào, nàng cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên. Như di vốn cũng muốn khuyên nhủ, thấy Long Phi Dạ buông tay, bà ấy cũng không nói gì thêm. Trông thấy Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ nhìn nhau đắm đuối, Sở Thanh Ca không nhịn được thúc giục: “Hàn Vân Tịch, không phải người sợ thua, muốn đổi ý đấy chứ?” Hàn Vân Tịch bước nhanh đến cánh cửa thứ hai, nàng không để ý đến Sở Thanh Ca, mà nhìn về phía Sở Thiên Ẩn: “Trong nửa canh giờ, người bị thương nặng sẽ thua và phải rời khỏi đây?” Sở Thanh Ca là một người cao ngạo như vậy, chưa từng bị người khác khinh thường, nàng ta tức giận trong lòng, đáy mắt hiện lên một tia tính toán, lại nói: “Hàn Vân Tịch, thêm một ván cược, có dám không?” Đã đồng ý là người thua phải rời khỏi đây rồi, nàng ta còn muốn như thế nào nữa? Người ta đã hỏi có dám hay không rồi, Hàn Vân Tịch còn có thể nói gì? Nàng tỏ vẻ thong dong: “Nói đi đừng ngại.” Thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi đến khi nàng bước vào cửa, hối hận thì cũng đã muộn. “Hàn Vân Tịch, nếu ngươi thua cuộc, trước khi đi ngươi phải để lại túi chữa bệnh của ngươi, có dám không?” Đây cũng chính là ván cược mà Sở Thanh Ca thêm vào, không thể không nói, nàng ta mặc dù tức giận, nhưng không đánh mất lý trí. Độc thuật của Hàn Vân Tịch thần bí như vậy, túi chữa bệnh của nàng nhất định có bí mật, cho dù không có bí mật, thì nhất định cũng có không ít đồ tốt. Túi chữa bệnh, hòm thuốc đối với một thầy thuốc mà nói rất quan trọng, có ý nghĩa tương tự với thanh kiếm của một kiếm khách. Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người để mắt đến túi chữa bệnh của nàng, túi chữa bệnh này là nàng lục trong đống đồ cưới mà Thiên Tâm phu nhân để lại cho nàng, bên trong đều là đồ của nàng. Sở Thanh Ca không khỏi quá biết chọn rồi à? Thấy Hàn Vân Tịch do dự, Sở Thanh Ca biết mình đã chọn đúng, nàng ta lạnh lùng ngạo nghễ đi qua: “Hàn Vân Tịch, ngươi không dám?” Ai ngờ Hàn Vân Tịch rất thoải mái: “Không thành vấn đề, vậy ngươi thua thì sao?” Sở Thanh Ca còn chưa trả lời, nàng đã nói: “Để lại toàn bộ y phục của ngươi lại, thế nào?” Khụ khụ! Lời này vừa nói ra, mọi người bao gồm cả Long Phi Dạ đều giật mình, Sở Thiên Ẩn ho khan liên tục, không phải giả vờ, mà là thật sự bị sặc. Cái gì gọi là chơi lớn? Chính là như Hàn Vân Tịch này! Còn chưa phân định thắng thua mà trước tiên đã khiến người ta nhục nhã một trận, còn khiến người ta không thể phản bác. Sở Thanh Ca sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như nàng ta đã cởi sạch đứng trước mặt mọi người vậy, nàng ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng không nhịn được nổi giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi vô sỉ!” “Cho nên, ngươi không dám?” Hàn Vân Tịch quả thực rất vô sỉ, cười hỏi ngược lại. Hỏi như vậy, Sở Thanh Ca không biết nói gì mới đúng, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được. Hàn Vân Tịch chỉnh lại dây đeo túi chữa bệnh, khoanh tay trước ngực, không nói lời nào, thích thú thưởng thức biểu cảm của nàng ta. Thái độ của Hàn Vân Tịch, khiến mỹ nhân lạnh lùng không có đường lui, nàng ta tức giận nói: “Cứ như vậy đi! Hàn Vân Tịch, ngươi đợi thua đi! Tốt nhất giữ lại nửa cái mạng mà ra ngoài!” Sở Thanh Ca sắp tức chết tồi, Hàn Vân Tịch lại không tức giận: “Ừm, ta sẽ cố gắng.” Sở Thiên Ẩn bắt đầu tính thời gian, Hàn Vân Tịch lập tức đi vào cánh cửa thứ hai, Sở Thanh Ca không chịu yếu thế, bước chân vào cánh cửa thứ ba. Mặc dù toà mật cung dưới lòng đất này khắp nơi đều là dạ minh châu, nhưng mật đạo phía sau cánh cửa rất sâu, cộng thêm tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng bao lâu đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người. Long Phi Dạ và Như di đợi trước cánh cửa thứ hai, Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn đợi ở cánh cửa thứ ba, hai bên đều im lặng, bầu không khí trong căn phòng rất tĩnh lặng. “Dạ nhi, Hàn Vân Tịch nàng... phát hiện cái gì rồi?” Như di không nhịn được hỏi, Long Phi Dạ đã buông tay để nàng đi, nhất định có nguyên nhân. Long Phi Dạ quả thực không biết, hắn nhìn Như di một cái, không trả lời. Nhưng ánh mắt này của hắn giống như đã cho Như di một liều thuốc an thần, bà nghĩ chỉ cần Long Phi Dạ biết rõ ngọn nguồn của nữ nhân kia, vấn đề chắc là không lớn. Chờ đợi nửa canh giờ trôi qua rất lâu, Long Phi Dạ dồn hết sự chú ý vào bên trong cánh cửa, mà Như di lại thích thú đánh giá Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn. Bà nghĩ mà không hiểu, hai người này sao có thể tìm được chỗ này, phải biết rằng bà đã tìm nhiều năm như vậy mà cũng không tìm được. Chẳng lẽ là Sở Thanh Ca tìm được, vừa rồi Đoan Mộc Bạch Diệp cũng đã nói, nàng ta biết độc thuật. Chỉ là, nữ nhi Sở gia ở Tây Chu vì sao muốn học độc thuật? Bọn họ tới đây, chẳng lẽ cũng tới vì bí mật của Mê Điệp Mộng? Chỉ là, bọn họ không không thể nào biết sự tồn tại của Mê Điệp Mộng! Lúc này, sự chú ý của Đoan Mộc Bạch Diệp cũng ở trong cánh cửa, còn Sở Thiên Ẩn dù ánh mắt đặt trên cánh cửa nhưng tâm tư lại ở bên ngoài. Hắn suy nghĩ không ra, bọn người Long Phi Dạ sao có thể tìm đến nơi này được, có phải Hàn Vân Tịch dẫn bọn họ tới, phụ nhân ở bên cạnh Long Phi Dạ là ai? Bọn hắn tới đây vì cái gì? Người ở ngoài cửa đều đầy bụng nghi hoặc, trạng thái của hai nữ tử bên trong cánh cửa hoàn toàn khác biệt. Sở Thanh Ca vừa vào cửa liền xốc lại mười phần tinh thần, tập trung cao độ, bước tùng bước đi sâu vào mật đạo, luôn luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh, có thể nói nàng ta vô cùng thận trọng. Nàng ta không chỉ hy vọng mình thắng, mà còn hy vọng mình có thể thắng một cách ngoạn mục. Long Phi Dạ, năm năm trước ngẫu nhiên gặp nhau ở Nhạn thành, ngươi còn nhớ ta đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Dao? Tất cả mọi người đều đang hoan hô tiễn thuật của ta, chỉ có mình người làm như không thấy. Hôm nay, ta không cho phép ngươi làm thinh như vậy nữa. Sở Thanh Ca một tay cầm cung, một tay cầm tiễn, bước nhanh hơn, nàng ta đã đi rất xa, đến giờ cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì, điều này khiến nàng ta bắt đầu mong đợi, có lẽ, vận may của nàng ta đã đến, con đường này là lựa chọn chính xác. Ừm, nàng phải toàn lực ứng phó! Một bên khác, Hàn Vân Tịch cũng không ngừng tiến sâu vào mật đạo, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là, nàng không đi liền một mạch, nàng xác định người bên ngoài cửa không nhìn thấy nơi này, lập tức liền dừng lại. Nàng có viện binh! Vừa rồi bên trong cánh cửa thứ nhất dấu lửa, trời mới biết trong này ẩn dấu cái gì, nàng phải thừa nhận mình ngay cả tốc độ thoát thân cũng không bằng người khác. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nghĩ đến một người, công tử áo trắng, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, hỏi rõ ràng một số việc. Nàng nhanh chóng hoàn hồn, đang muốn lấy vật nhỏ đang trốn trong túi chữa bệnh ra, ai biết vật nhỏ lại đi trước nàng một bước, tự chui ra, nhảy xuống mặt đất. Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Thú nhỏ, chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi sao? Ngươi ra giúp ta sao?” Sở dĩ nàng dám đi vào, còn không phải là dựa vào bảo bối trong tay này? Thú nhỏ dù gì cũng là độc thú Độc Tông, có nó bảo vệ, giống như có một tấm bùa hộ mệnh, chỉ là lúc có nhiều người, Hàn Vân Tịch không tiện mang nó ra mà thôi. Xác định phía sau không có người bám theo một lần nữa, lại nhìn xung quanh một chút, xác định là an toàn, Hàn Vân Tịch lập tức lấy Mê Điệp Mộng ra, bình độc dược này bị nàng và Long Phi Dạ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là rơi vào tay nàng. Đánh cược với Sở Thanh Ca cái gì, chỉ là thứ yếu, nàng tạm thời ném sang một bên, Mê Điệp Mộng mới là điều quan trọng nhất. Không biết Sở Thanh Ca mà biết thì có tức hộc máu không? Chắc chắn là có! Vừa nhìn thấy Mê Điệp Mộng, vật nhỏ lập tức liền nhảy lên trên tay Hàn vân tịch, thứ này không ăn được, thì ngửi một chút cũng được. Đối mặt với Mê Điệp Mộng, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch không có tác dụng, mùi axit đồng đều trong không khí, khiến nàng không thể lựa chọn phương hướng để đi. Nàng chỉ có thể mượn cơ hội này, cầu cứu thú nhỏ, nếu như Mê Điệp Mộng thật sự có quan hệ với Độc Tông, không chừng thú nhỏ sẽ biết. Hàn Vân Tịch không biết giao tiếp với thú nhỏ như thế nào, nàng để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng, còn mình thì hít hà khắp nơi một cách khoa trương, ra hiệu cho thú nhỏ mùi axit trong không khí. Thú nhỏ nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, cũng không biết nó có hiểu ý của Hàn Vân Tịch hay không, nó đứng lên, bắt chước dáng vẻ của Hàn Vân Tịch, ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, ngửi tới ngửi lui. Thấy thế, Hàn Vân Tịch căng thẳng, hẳn là có manh mối? Quả thực có manh mối, chỉ có điều Hàn Vân Tịch nhanh chóng phát hiện, manh mối này không phải cái mà nàng muốn...
|
Chương 281: Chơi xấu thì phải trả giá Thấy dáng vẻ chăm chú của thú nhỏ, Hàn Vân Tịch vội vàng ngồi xổm xuống, cho thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng. Thú nhỏ rất phối hợp, ngửi Mê Điệp Mộng một lúc, rồi lại bắt đầu ngửi khắp nơi. Thế là, hai chủ tớ bọn họ cứ ngửi tới ngửi lui như vậy, đột nhiên, thú nhỏ ngừng lại, giống như đã phát hiện ra cái gì, lập tức đứng lên, mở to mắt nhìn Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch vui mừng: “Ngửi thấy cái gì rồi?” “Chi chi!” Thú nhỏ kích động kêu, nhảy lên người nàng, rồi ngồi trên vai nàng: “Chi chi chi...” Hàn Vân Tịch vội vàng kéo nó xuống đặt ở trong lòng bàn tay, vui mừng hỏi: “Có phải có phát hiện gì không? Cái mật đạo có mùi của Mê Điệp Mộng? Đúng không?” Thú nhỏ thấy dáng vẻ vui mừng của chủ tử, nó càng thấy vui vẻ hơn, nhảy nhót mấy cái trong lòng bàn tay Hàn Vân Tịch. “Có thật sao?” Hàn Vân Tịch rất hy vọng có một đáp án chính xác! Thú nhỏ đột nhiên nhảy xuống, chạy sâu vào mật đạo. “Chính là con đường này?” Hàn Vân Tịch vui mừng, vội vàng đuổi theo, thú nhỏ thấy nàng đuổi theo, còn dừng lại quay đầu nhìn nàng, giống như đang chờ nàng. Thấy biểu hiện này của thú nhỏ, Hàn Vân Tịch nắm chắc tám phần trong lòng, nàng tăng tốc bước chân, đuổi theo thú nhỏ. Thấy Hàn Vân Tịch tiếp tục đuổi theo, thú nhỏ liền chạy nhanh hơn. Nhưng ai ngờ, cứ chạy như vậy, Hàn Vân Tịch đột nhiên nghe được âm thanh huyên náo truyền đến từ phía trước, giống như có một bầy gì đó đang tiến đến gần, tạo ra âm thanh xôn xao. Đã xảy ra chuyện gì? Hàn Vân Tịch dừng bước, trở nên cảnh giác. Cùng lúc đó, thú nhỏ cũng dừng lại ở phía trước. Chỉ trong nháy mắt, lại thấy một bầy lớn nhện đen to bằng bàn tay, lúc nhúc, giống như hồng thủy, ùn ùn bò đến. Hàn Vân Tịch sợ ngây người, trong nháy mắt lông tơ toàn thân đều dựng lên! Nàng không sợ nhện, chỉ là, một bầy lớn đen xì như vậy không khỏi quá kinh khủng, quá buồn nôn rồi sao? Nàng phát hiện chân của mình đã mềm nhũn. Hệ thống giải độc không cảnh báo, những con nhện này hẳn là không có độc, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có độc, nàng không kiểm tra được. Trong cấm địa Độc Tông, có quá nhiều đồ vật vượt qua lẽ thường, khiến Hàn Vân Tịch cảm thấy hỗn loạn. Không nói đến việc có độc hay không, chỉ nói một bầy lớn lúc nhúc như này, không có bị cắn chết cũng sẽ bị dọa chết tươi. Hàn Vân Tịch không nghĩ nhiều, gần như lúc nhìn thấy bầy nhện, nàng liền quay người chạy theo bản năng. Thú nhỏ cũng chạy, gần như chạy cùng lúc với Hàn Vân Tịch, nhưng phương hướng cả hai khác nhau, nó chạy về phía bầy nhện kia! Côn trùng hay thú vật trong này, bất kể có độc hay không có độc đều phải sợ nó, căn bản là sẽ không tới gần nó, khó khăn lắm mới lợi dụng mùi của chủ tử nhân loại thu hút những con nhện này đến đây, đương nhiên nó không thể bỏ qua. Đáng tiếc, chủ tử chạy quá nhanh, thú nhỏ vừa mới chạy tới, bầy nhện lập tức tản ra, từng con nhện đen giống như chạy trốn, chạy ra bốn phía, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu. Ngao grừ grừ... Thú nhỏ nhìn mật đạo trống trơn, đặt mông ngồi dưới đất, rất muốn khóc, người ta đã ăn chay nhiều ngày, còn chưa được ăn mặn lần nào! Hàn Vân Tịch chạy liền một mạch, nhanh chóng phát hiện thú nhỏ không chạy theo, nàng dừng bước, lúc này mới nhận ra mình căn bản không cần phải chạy nữa. Đến bầy nhện mà thú nhỏ cũng không đối phó được, nó sao có thể lăn lộn trong Độc Tông đây? Nàng vội vàng quay trở lại, chỉ thấy bầy nhện lúc nhúc ban đầu giống như chưa từng xuất hiện, không để lại chút dấu vết nào, hoàn toàn biến mất không thấy. Thú nhỏ ngồi im trong mật đạo, cái đầu nhỏ rũ xuống, dáng vẻ mất mát. Hàn Vân Tịch nhìn nó, càng nhìn càng thấy không đúng, tiểu súc sinh này không thể không nhận ra bầy nhện ở gần, cho nên, vừa rồi nó đang ngửi... Được rồi, Hàn Vân Tịch đã hiểu! Nàng tiến lên kéo thú nhỏ qua, đứng nguyên tại chỗ, để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng. Không được ăn thịt nên thú nhỏ buồn bã ỉu xìu, mặc cho Hàn Vân Tịch tóm lấy, cái mũi nhỏ đặt bên trên miệng bình Mê Điệp Mộng, không nhúc nhích. Hàn Vân Tịch nhìn, không nhịn được mà bật cười, nàng nhìn xuống đồng hồ cát mang theo bên người, cũng không làm khó nó, nhét nó vào bên trong túi chữa bệnh, lấy một ít cốt độc trong hệ thống giải độc ra cho nó ăn. Sắp hết thời gian rồi, nàng phải ra ngoài rồi. Chờ đợi nửa canh giờ không ngắn không dài, nếu như không có thú nhỏ, Hàn Vân Tịch đã bị bầy nhện bao vây từ lâu, cho dù không bị bao vây, cũng không thể trốn thoát trong một hai canh giờ. Lúc này, ở bên ngoài mật đạo Sở Thanh Ca vừa mới đi ra, cũng không biết nàng ta gặp cái gì, trên bộ y phục trắng, loang lổ vết máu, tay trái ôm cánh tay phải, có vẻ nàng ta bị thương không nhẹ. “Thanh Ca, muội sao rồi!” Sở Thiên Ẩn lo lắng, vội vàng đi qua muốn đỡ nàng ta, Sở Thanh Ca lại nói: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!” Nàng ta nói, hít sâu một hơi, gắng gượng bước từng bước ra khỏi cửa đá, đi ra khỏi mật đạo. Vận may của nàng ta thật là tệ, lại bị Bạch Hổ tấn công trong mật đạo, may mà nàng ta phản ứng nhanh, nếu không phen này đã mất cánh tay. Nàng ta bị thương quả thực không nhẹ, thế nhưng, nàng ta vẫn giả bộ không có gì đáng ngại, vừa ra khỏi cửa liền nhìn sang phía cửa đá bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hàn Vân Tịch còn chưa đi ra?” Nha đầu này đã bị thương đến mức này, Hàn Vân Tịch sẽ như nào? Chờ giây lát, Sở Thanh Ca không chờ nữa, chịu đựng đau đớn toàn thân, cười nói: “Hàn Vân Tịch không phải không ra được chứ?” “Ha ha, thời gian cũng không còn nhiều lắm, theo bản Thái tử thấy lành ít dữ nhiều.” Đoan Mộc Bạch Diệp cười lạnh nói. Long Phi Dạ và Như di không để ý, đáy mắt Long Phi Dạ cuối cùng cũng lóe lên vẻ lo lắng. Nhưng đúng lúc này lại thấy một bóng dáng đi ra từ mật đạo, càng lúc càng rõ ràng, không phải ai khác, chính là Hàn Vân Tịch. Chỉ còn cách một chút nữa, Long Phi Dạ suýt nữa đã xông tới, nhưng hắn không nhúc nhích. Hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, nhìn nàng. Sở Thanh Ca và Đoan Mộc Bạch Diệp có chút không tin, vội vàng đi tới, chỉ là, Long Phi Dạ lại tiến lên, thân hình cao lớn chặn trước cửa mật đạo. Đoan Mộc Bạch Diệp đang muốn lên tiếng, lại bị Sở Thanh Ca ngăn lại, nàng ta đầy tự tin, thấp giọng: “Không vội, chờ xem sao.” Hàn Vân Tịch từ xa đã nhìn thấy Long Phi Dạ, cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn chặn trước cửa, nàng bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng ấy có một loại cô độc không thể nói được. Nàng đi đến trước mặt hắn, hắn cũng không tránh ra, thân hình cao lớn vừa cho người ta cảm giác áp lực vừa cho người ta cảm giác an toàn, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu xa tựa biển cả. Hàn Vân Tịch vốn muốn hắn tránh ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng không thể mở miệng nổi, nàng cúi đầu. Hai người im lặng. Long Phi Dạ im lặng quan sát nàng, dò xét từng chỗ trên người nàng, xác định nàng không bị thương. Rốt cuộc, ngay cả Sở Thanh Ca cũng không nhịn được, nàng ta lạnh lùng hỏi: “Tần Vương, ngươi đây là ý gì?” Sở Thanh Ca vừa lên tiếng, Đoan Mộc Bạch Diệp liền cười lạnh: “Long Phi Dạ, sao thế, thua còn không dám nhận à?” Long Phi Dạ vẫn bất động, mặc kệ bọn họ nói gì, hắn vẫn chậm rãi quan sát Hàn Vân Tịch, giống như mỗi một chỗ trên người nàng đều được hắn kiểm tra một lần. Sở Thanh Ca bị gạt sang một bên nên thực sự không nhịn được nữa, tức giận: “Long Phi Dạ, chẳng lẽ người muốn công khai bao che sao? Nhưng chính Hàn Vân Tịch là người tự nói muốn đơn đấu!” Lúc này, Long Phi Dạ mới quay đầu lại nhìn nàng ta, Sở Thanh Ca bất ngờ, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn lập tức giật mình. Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên Long Phi Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng ta! Trái tim cao ngạo của Sở Thanh Ca không nhịn được mà đập thình thịch, nhưng không ngờ Long Phi Dạ lại khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lập tức thu tầm mắt lại, lùi khỏi cánh cửa. Lúc này, Hàn Vân Tịch liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, váy áo nàng sạch sẽ, búi tóc chỉnh tề; ánh mắt nàng trong trẻo, nụ cười thấp thoàng, nàng, đúng là không có tổn hại nào! Làm sao có thể như vậy? Sở Thanh Ca trợn mắt há mồm, nàng ta không tin! Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn cũng sợ hãi như vậy, nhưng nỗi sợ hãi của hai người bọn hắn không giống Sở Thanh Ca, hai người bọn họ nhìn nhau một chút, dường như đã phát hiện cái gì. Hàn Vân Tịch ung dung, bước ra khỏi cửa đá, thấy Sở Thanh Ca cả người loang lổ vết máu, nàng bật cười: “Xem ra, Sở tiểu thư bị thương không nhẹ nhỉ?” “Làm gì có!” Sở Thanh Ca vẫn còn chống chế. “Vậy ngươi thua rồi chứ?” Hàn Vân Tịch cười hỏi. Lần này, Sở Thanh Ca không còn đường chối cãi, cho dù nàng ta có bị thương nhẹ, đối mặt với một Hàn Vân Tịch không chút thương tổn nào, nàng ta vẫn thua! Làm sao có thể chứ! Ca ca đã nói, trong năm cánh cửa này đều vô cùng nguy hiểm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể không chút thương tổn nào! Sở Thanh Ca nghĩ mãi mà không rõ, nhưng Hàn Vân Tịch đang đứng trước mặt nàng ta, không phải do nàng ta không tin, không phải do nàng ta chơi xấu. Nàng ta không nhịn được lén nhìn về phía Long Phi Dạ, thấy ánh mắt của Long Phi Dạ đều đặt trên người Hàn Vân Tịch, chăm chú như vậy, không thấy vẻ lạnh lùng vốn có của hắn. Nhớ tới tiếng cười khẽ kia của Long Phi Dạ, trái tim Sở Thanh Ca đều nát tan. “Thua rồi, trước tiên bỏ y phục lại, sau đó...” Hàn Vân Tịch nói, lúc đầu còn cười, nhưng lúc nàng quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Bạch Diệp, sắc mặt bỗng nhiên u ám, nàng lạnh giọng: “Sau đó, các ngươi có thể cút!” Ai ngờ, bóng dáng của Đoan Mộc Bạch Diệp vút quá, đẩy Hàn Vân Tịch đứng trước mặt hắn ra, lập tức chui vào cánh cửa thứ hai. Hàn Vân Tịch có thể toàn vẹn đi ra, chỉ có một lời giải thích, đó chính là trong cánh cửa thứ hai không có bất kì nguy hiểm nào, vận may của Hàn Vân Tịch tốt, chọn đúng! Sở Thiên Ẩn đã nói, trong năm cánh cửa chỉ có một cánh cửa là con đường dẫn đến kim khố, hoặc là không có nguy hiểm, hoặc là vô cùng nguy hiểm, xem ra, con đường bọn hắn muốn tìm chính là cánh cửa thứ hai! Thấy Đoan Mộc Bạch Diệp chui vào, đáy mắt Sở Thiên lướt qua một tia phức tạp, hắn cũng không do dự, một tay kéo Sở Thanh Ca, hai huynh muội cũng chui vào cánh cửa thứ hai. Nếu như cánh cửa thứ hai là con đường bọn hắn muốn tìm, như vậy dù có thất hứa hay mất uy tín, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ! Bởi vì, thứ hắn muốn tìm quá quan trọng, liên quan tới sứ mệnh của gia tộc, còn cái gọi là kim khố, cũng chỉ để lừa gạt Đoan Mộc Bạch Diệp. Long Phi Dạ kéo lại Hàn Vân Tịch bị đâm phải, cũng không kịp cản bọn họ lại. Xác định Hàn Vân Tịch không có vấn đề gì, hắn liền muốn đuổi theo, Hàn Vân Tịch lại vội vàng ngăn lại: “Không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm!” Bên trong có bầy nhện đen, lúc nha lúc nhúc, nếu như không có thú nhỏ trấn giữ, ai đi vào cũng khó thoát khỏi, cho dù không chết, cũng bị giày vò mất nửa cái mạng. Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn tranh nhau chui vào làm gì? Muốn chết sao?
|
Chương 282: Thiên tài tiểu sủng vật Cánh cửa thứ hai cũng rất nguy hiểm? Nghe Hàn Vân Tịch khuyên can, Như di thực sự nhịn không được, chăm chú hỏi: “Nguy hiểm như thế nào? Ngươi làm sao có thể bình yên vô sự đi ra?" Hàn Vân Tịch nghe ra được Như di chất vấn, nàng coi là Long Phi Dạ cũng sẽ giống Như di truy vấn, thế nhưng hắn lại chỉ trầm mặc, không tiếp tục thêm mắm thêm muối. Tên này bình thường không phải như vậy, bình thường hỏi rất nhiều vấn đề mà? Hàn Vân Tịch không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không có ý định cùng Như di giải thích, nàng cười đùa hỏi lại: “Ta tại sao phải nói cho bà biết?" "Ngươi thật không biết võ công?" Như di lại hỏi. Hàn Vân Tịch không phải đồ đần, nàng biết Như di đối với nàng không có nhiều thiện ý. Đối mặt chung một địch nhân, nàng có thể cùng Như di hợp tác rất ăn ý, nhưng việc này cũng không đại biểu nàng sẽ cùng Như di biến chiến tranh thành tơ lụa. Mấy canh giờ trước đó nàng suýt nữa mất mạng dưới tay Như di, nàng không phải mang thù, mà là tiếc mạng. "Có thể hay không cũng không liên quan đến bà." Hàn Vân Tịch bày tỏ thái độ. Ai ngờ, Như di lại đột nhiên giữ chặt cổ tay Hàn Vân Tịch, dường như là đồng thời, Long Phi Dạ đè tay Như di xuống, hắn lạnh lùng nói: “Nàng sẽ không. Đừng chậm trễ, tìm đường đi." Như di đã sờ đến mạch đập của Hàn Vân Tịch, chỉ biết là dựa vào mạch tượng này là căn cơ tốt để tập võ, chỉ là, nàng còn muốn tiếp tục mò xuống, Long Phi Dạ lại kéo tay của nàng ra: “Đủ rồi!" Ánh mắt của hắn lăng lệ, trong giọng nói của hắn cất giấu phẫn nộ, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng là Như di nghe được, nàng vừa tức giận vừa khổ sở, làm sao đều không nghĩ tới Phi Dạ cũng có một ngày so đấu với nàng như thế Không được, nàng nhất định phải thẩm tra Đường Ly, Hàn Vân Tịch lợi hại hơn nữa, dù hữu dụng, nếu thật là mối họa, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ! Ẩn lên cảm giác mất mát, Như di chỉ coi chuyện gì đều không có phát sinh: “Chỉ còn lại hai cánh cửa, đi đâu?" Cánh cửa thứ nhất có lửa, cánh cửa thứ hai có con nhện đen, cánh cửa thứ ba có trời mới biết Sở Thanh Ca ở bên trong gặp được cái gì, nhưng là dựa vào vết thương kia của nàng ta, cửa thứ ba bên trong nguy hiểm cũng không thua hai cửa phía trước. Bây giờ chỉ còn lại cửa thứ tư cùng cửa thứ năm chưa tiến vào. "Không, vẫn là năm cánh cửa." Hàn Vân Tịch lập tức phủ định: “Mật cửa rất sâu, nửa canh giờ không đủ để đi đến, vả lại, không ai có khẳng định có nguy hiểm không phải là đường chính xác." Tâm tư Hàn Vân Tịch vẫn là kín đáo, không nói đến Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn tìm đồ vật có phải giống đồ bọn họ tìm hay không, dựa vào tình huống năm cánh cửa bây giờ, hoặc là bốn cửa gặp nguy hiểm, một cửa an toàn chính là cửa đúng, cho nên Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn lựa chọn cửa thứ hai; hoặc là năm cửa đều gặp nguy hiểm, trong đó một cửa là chính xác. Thuyết pháp này, Long Phi Dạ hiểu, hắn nhàn nhạt nói: “Trước tìm hiểu tình huống một chút cửa thứ tư cùng cửa thứ năm rồi lại nói." Hàn Vân Tịch rất đồng ý, Như di đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà, ngay khi bọn họ muốn đi vào cửa thứ tư, Hàn Vân Tịch đột nhiên phát giác được trong tay áo có đồ vật gì đang cào nàng. Ngoại trừ thú nhỏ, sẽ còn là cái gì đâu? Thú nhỏ này luôn có thể thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi túi chữa bệnh, ngay cả Hàn Vân Tịch đều không phát hiện được. Lúc này, cào nàng làm gì đâu? Nàng lại không thể đáp lại nó, chẳng may bị Long Phi Dạ cùng Như di phát hiện, hậu quả cũng không tốt. Có trời mới biết mục đích của Long Phi Dạ chuyến này có phải hay không là trộm độc thú? Tùy ý thú nhỏ cào, Hàn Vân Tịch tiếp tục cùng Long Phi Dạ đi lên phía trước, thế nhưng là, nàng càng đến gần cửa thứ tư, thú nhỏ liền cào đến càng lợi hại, cuối cùng lại nhẹ nhàng cắn tay của nàng, đương nhiên, không có thật cắn. Lần này, Hàn Vân Tịch coi trọng. Có vấn đề! Thú nhỏ tựa như là đang ngăn trở nàng hướng phía trước, chẳng lẽ trong cửa thứ tư lại gặp nguy hiểm? Không, nguy hiểm nơi này đối với thú nhỏ tới nói cũng không tính là nguy hiểm. Thú nhỏ rốt cuộc muốn nói cho nàng cái gì? Nàng thử dừng bước, thú nhỏ lập tức liền buông ra nàng, quả nhiên, thú nhỏ đang ngăn trở nàng đi lên phía trước. Nguy hiểm trong cửa đối thú nhỏ tới nói không phải nguy hiểm, nó lại ngăn cản nàng, như vậy thì chỉ có một khả năng, thú nhỏ muốn dẫn nàng đi đúng đường! Hàn Vân Tịch phát hiện cùng thú nhỏ câu thông thực tình phí không ít đầu óc, nhưng bọn họ ở chung mới có mấy ngày, tin tưởng thời gian lâu dài, nhất định sẽ chân chính tâm hữu linh tê. "Đi cửa thứ năm trước đi!" Nàng thật sự nói. "Vì cái gì?" Long Phi Dạ không hiểu hỏi, nếu như không phải Như di ở đây, hắn đã sớm đặt câu hỏi, từ khi Hàn Vân Tịch bắt cóc được cứu đến nay, hắn có không ít nghi vấn, tại Viện y học cãi nhau về sau, nàng liền đi, hắn đều không có cơ hội hỏi thăm rõ ràng. Nghi vấn lớn nhất không ai qua được là nàng làm thế nào cứu Long Thiên Mặc! "Nơi này hơi thở mục rữa là yếu nhất!" Hàn Vân Tịch không chút nghĩ ngợi trả lời. Bọn họ là hướng về phía tính ăn mòn a xít, câu trả lời này liền có sức thuyết phục, nàng chỉ hi vọng thú nhỏ đừng hại nàng. "Ngươi đoán được?" Như di lập tức đặt câu hỏi. Người học độc đều có một cái mũi thính, nàng nghe được, mùi vị trong năm cửa không hề khác gì nhau. "Không tin bà có thể đi vào thử một chút." Hàn Vân Tịch nói kiểu này, lại chặn lại miệng Như di. Như di rất không cam tâm, đáng tiếc, nàng tự biết độc thuật không bằng Hàn Vân Tịch, chỉ có thể chịu đựng, lại quan sát kĩ. Long Phi Dạ ngược lại là không có hoài nghi, nhanh chân muốn hướng cửa thứ năm cửa đi. Hàn Vân Tịch cản lại: “Chậm đã, ta chăm chú nhìn một chút, chúng ta quyết định sau đi." Cùng để Long Phi Dạ và Như di đi theo nàng thử một cửa, còn không bằng chính nàng đi. Không thể không nói, Hàn Vân Tịch rất thông minh, bởi như vậy, nàng sẽ không lại trả lời vấn đề cùng loại "Vì cái gì". Long Phi Dạ nhẹ gật đầu, Hàn Vân Tịch sờ lên thú nhỏ trong tay áo, đi vào hướng cửa thứ năm, lần này thú nhỏ lập tức lại cào nàng. Nàng dừng bước, gặp Long Phi Dạ cùng Như di nhìn nàng, nàng cũng không giải thích nhiều, đổi đi cửa thứ ba, không nghĩ tới thú nhỏ vẫn cào nàng. Cửa thứ ba cũng không thể đi! Lần này chỉ còn lại cửa thứ hai cùng cửa thứ nhất, nhìn cửa thứ hai, Hàn Vân Tịch khóe miệng có chút run rẩy, tên tiểu súc sinh này sẽ không phải là muốn ăn nhện chứ? Long Phi Dạ cùng Như di ở một bên nhìn Hàn Vân Tịch tại cửa ra vào đi tới đi lui, ngược lại là thật coi nàng là đang chăm chú phán đoán. Hàn Vân Tịch hai tay ôm cùng một chỗ, nhìn như tùy ý, kỳ thật nàng đã sớm vụng trộm dùng hai cái ngón tay nắm lỗ tai thú nhỏ, đây là đang cảnh cáo nó, dám can đảm lại hại nàng, tự gánh lấy hậu quả! Cứ như vậy, Hàn Vân Tịch một bên nắm vuốt lỗ tai thú nhỏ, một bên hướng cửa thứ hai đi đến. Từng bước một chậm rãi đi, lực chú ý của nàng tất cả trên thân thú nhỏ, liền đợi nhìn phản ứng của nó, ai biết mắt thấy nàng đi đến cửa thứ hai, thú nhỏ thế mà còn không có phản ứng. Cho nên, nàng mong muốn đơn phương hiểu rõ nó. Cho nên, nó thật chỉ là muốn trở về ăn con nhện đen? Hàn Vân Tịch hận không thể đem thú nhỏ lôi ra ngoài ném ra bên ngoài, nàng nhịn không được vụng trộm hướng Long Phi Dạ nhìn thoáng qua, gặp hắn cũng nhìn mình, muốn giấu diếm trước mặt người nam nhân này cũng khó! Nàng nên làm gì? "Là cửa thứ hai? Ngươi vừa mới không phải đi vào rồi sao? Không đoán được?" Như di lập tức chất vấn. Hàn Vân Tịch đâm lao phải theo lao, không biết trả lời như thế nào, lúc này, thú nhỏ đột nhiên lại cào nàng. Hàn Vân Tịch sững sờ, đều có chút không thể tin được. Thú nhỏ co quắp trong tay áo chủ nhân, miệng không ngừng ngọ nguậy, kỳ thật nó xoắn xuýt rất lâu! Nó đúng là ngửi được mùi hương giống Mê Điệp Mộng, chỉ là, nó thật sự xoắn xuýt vô cùng! Ba người vừa mới tiến vào, hơi người nặng như vậy, nhất định sẽ dẫn đến càng nhiều con nhện đen đến hút máu, nó không nỡ bỏ lỡ! Nhưng mà, cuối cùng nó vẫn quyết định làm một con thủ hộ thú tận trung. Thấy chủ nhân còn không di chuyển vị trí, thú nhỏ lại dùng sức cào một chút, lần này, Hàn Vân Tịch tỉnh táo lại, nàng hướng cánh cửa thứ nhất đi đến, thú nhỏ không tiếp tục cào nàng, mà là dùng cái đầu nhỏ nũng nịu cọ qua cọ lại trên cánh tay nàng. Không nghĩ tới thú nhỏ đúng là muốn nàng đi cánh cửa thứ nhất! Thấy Hàn Vân Tịch đứng lâu như vậy, Long Phi Dạ cùng Như di cũng đều đến đây. "Nơi này?" Long Phi Dạ có chút không xác định. "Nơi này đầu có lửa, ba người bọn hắn vừa mới bị đốt." Như di thật sự nói. Chỉ gặp Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn bị đốt, trời mới biết lửa là đến từ đâu, làm sao đốt. Đừng nói là Long Phi Dạ cùng Như di, chính là Hàn Vân Tịch cũng thật không dám xác định, nhưng đây là thú nhỏ chỉ đường, nàng lựa chọn tin tưởng. Thú nhỏ này sẽ đùa nghịch nàng, nhưng là sẽ không hại nàng. "Là nơi này, đi thôi." Hàn Vân Tịch rất quả quyết. Long Phi Dạ không nói hai lời, lại một lần bá đạo kéo tay nàng, Hàn Vân Tịch lại một lần giãy dụa, vẫn thất bại như lúc trước. Mặc dù nàng làm việc quyết đoán, dứt khoát lưu loát, chán ghét nhất là không rõ ràng, như gần như xa mập mờ, nhất là chán ghét hắn không giải thích. Thế nhưng là, đối mặt hắn bá đạo, nàng lại luôn bất tri bất giác thua trận, phá lệ nhượng bộ. Tùy ý hắn nắm, thời gian dần qua mười ngón tay đan xen, nàng buông thõng mắt, tự nói với bản thân không được để bụng. Sau khi đi vào cửa thứ nhất, bọn họ đi cực kỳ lâu, cái gì đều không có gặp được, Hàn Vân Tịch điều chỉnh tốt tâm tình, nghiêm túc chú ý khí thể biến hóa trong không khí. Nhưng mà, ngoại trừ tử chướng càng lúc càng mờ nhạt, vị chua mục nát cũng không có cái gì dị thường, cũng không có khí độc xuất hiện. Mà lửa bọn họ một mực lo lắng, thế mà cũng không xuất hiện. Bọn họ đi, đi lần này đúng là hai ngày, may mắn bọn họ đều có chỗ chuẩn bị, trên người có lương khô, nếu không thật đúng là đói bụng. Đêm ngày thứ hai, bọn hắn thấy được cánh cửa cuối cùng. Chỉ thấy xung quanh bốn vách tường đen kịt một màu, dạ minh châu cũng bị hủy hoại một chút, rõ ràng là vết tích bị lửa đốt cháy qua, nơi cuối cùng có một bức tường gỗ, bị lửa đốt ra một cái cửa hang to, có thể một lần đủ cho hai người thông qua. Long Phi Dạ chăm chú dò xét, phát hiện cửa gỗ dày khoảng chừng nửa mét, độ dày này người chém không được, chắc hẳn lửa cũng phải đốt trước mấy ngày. Hàn Vân Tịch cũng nhìn bốn phía, thật sự nói: “Xem ra Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn làm lá chắn cho chúng ta!" Xem hiện tại, lửa là dẫn tới cơ quan, sau khi bị khởi động đã đốt mấy ngày, đốt sạch cửa chắn. Mà cơ quan này mang tính chất một lần, một khi khởi động liền sẽ không có lần thứ hai. Bọn họ, tương đối an toàn! Đoan Mộc Bạch Diệp nếu như biết chân tướng, có thể bị tức chết không? Lúc này, bọn hắn nói không chừng còn bị vây ở trong cửa thứ hai! Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch liền vui vẻ, nàng cười nói: “Đi vào xem một chút đi!" Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Hàn Vân Tịch, khóe miệng Long Phi Dạ lạnh lùng nghiêm nghị từ trước đến nay bất chợt có hơi cong lên. Sau cửa gỗ, bọn họ sẽ phát hiện điều gì?
|