Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
|
|
Chương 15: Hại người hại mình
Đợi đến lúc Diệp Thiên ngủ đủ tỉnh dậy, liền trông thấy Dự Vương đã thức từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn nàng. "Điện hạ?" Diệp Thiên ngủ đến đầu óc có chút mơ hồ, qua một lúc mới suy nghĩ rõ ràng mình đang ở đâu. Tóc nàng rối loạn, tóc mái trên trán nghịch ngợm vểnh đứng lên, Tiêu Ngôn Phong cười xoa xoa đầu nàng, "Thiên Thiên, lại đây, ta giúp muội chải tóc." Diệp Thiên bò dậy, Tiêu Ngôn Phong giúp nàng đem giày mang tốt, lôi kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đem hai cái dây buộc tóc đều tháo ra, dùng lược ngọc nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc. Tóc nàng mềm mại tinh tế, hắn cầm trong tay cũng không dám dùng sức quá lớn, nhè nhẹ tay giúp nàng một lần nữa chải hai cái búi tóc, lại đem hoa cài thắt tốt bên trên. Diệp Thiên nhìn nhìn chính mình trong gương, rất là vừa lòng. "Y phục của Thiên Thiên bị nhăn rồi, ta giúp Thiên Thiên đổi một bộ khác, được không?" Diệp Thiên vội vàng lắc đầu, nàng dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết không thể để cho hắn giúp mình thay y phục được, "Để cho Lục Phỉ tới." Lục Phỉ đã lo lắng đề phòng cả buổi, cô nương cùng Dự Vương vào phòng ngủ liền không động tĩnh gì, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng lớn hơn cô nương mấy tuổi, hiểu chuyện cũng nhiều hơn chút, rất sợ Dự Vương sẽ làm ra chuyện gì không màng tới hậu quả, muốn vào xem, lại bị Khang công công ngăn lại. Đột nhiên nghe thấy Dự Vương gọi tên mình, liền vội vàng chạy vào, trước tiên liền nhìn đến cô nương nhà mình, trông thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cùng với ngày thường khi vừa mới ngủ dậy giống nhau như đúc, lúc này mới an tâm. Dự Vương biết tiểu nha đầu để ý, đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Thiên phân phó: "Giúp ta đem y phục thay đổi, đều nhăn nhúm cả rồi." Lục Phỉ đang có chút kỳ quái, nơi này nào có xiêm y cho cô nương mặc, lại theo Diệp Thiên ánh mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện một cái tủ lớn chứa đầy xiêm y cho tiểu cô nương, thầm mắng chính mình thật ngu ngốc, Dự Vương điện hạ liền tòa viện lớn như vậy đều chuẩn bị, như thế nào sẽ không chuẩn bị sẵn y phục cho cô nương chứ? Lục Phỉ kéo cửa tủ quần áo, không khỏi hít hà một hơi. Bên trong là xiêm y đủ loại kiểu dáng, từ trong ra ngoài đều đủ cả, mấu chốt là toàn bộ số xiêm áo này đó, từ chất liệu cho đến họa tiết đều tinh tế, mềm mại hoa mỹ, nàng đều chưa từng gặp qua bao giờ. "Làm sao vậy?" Diệp Thiên thấy Lục Phỉ nửa ngày không có động tĩnh, liền mở miệng hỏi. Lục Phỉ khôi phục tinh thần, cẩn thận mà chọn ra một bộ áo váy hồng nhạt, màu sắc kiểu dáng cùng Diệp Thiên vô cùng phù hợp, đem lại giúp nàng thay. "Điện hạ." Diệp Thiên thay y phục xong liền đến gian ngoài, nhún gối thi lễ, "Ta cần phải trở về." Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, "Ta tiễn Thiên Thiên ra ngoài." Tiểu nha đầu lần đầu tiên tới, hắn không thể đem nàng lưu lại quá lâu, miễn cho mẫu thân cùng ca ca của nàng không yên tâm, nàng một mình ở đây cũng không an tâm. Khang công công từ bên cạnh dâng lên một giỏ mây nhỏ, bên trong giỏ lót một lớp khăn tuyết trắng, bên trên xếp đầy những quả anh đào tươi mới đỏ mọng. Diệp Thiên nhìn thấy Khang công công đem giỏ đưa cho Lục Phỉ, biết đây là quà tặng cho mình, cảm kích mà nhìn Dự Vương chớp chớp mắt: "Cảm ơn điện hạ." Hắn luôn chu đáo tinh tế lại chiếu cố chính mình như vậy, ngay cả trái cây nàng thích cũng muốn chuẩn bị tốt. Tiêu Ngôn Phong cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nắm tay nhỏ, đưa đến tận cổng lớn, đem nàng bế lên xe ngựa. Trở lại Tế Bình Hầu phủ, Diệp Thiên xuyên qua hoa viên, nghĩ trước nên đi Tư Viễn đường cùng mẫu thân nói một tiếng, vừa mới đi đến bên cạnh hồ nhỏ, liền trông đến Diệp Dung nghênh ngang tiến lại. Tóc nàng ta đã được chải chuốt cẩn thận cho tốt lại, để đem đoạn tóc bị cắt ngắn giấu vào bên trong, nàng lúc này chải một búi tóc đơn giản, cài thêm vài đóa cung hoa, mới miễn cưỡng che khuất được. Sau khi từ Dự Vương phủ trở về, nàng vừa tức giận vừa sợ hãi, chạy đến chỗ mẫu than đang cùng các quản sự bà tử nghị sự, bất chấp đang có nhiều người ở đó, nhào vào trong lòng mẫu than lớn tiếng khóc rống lên. Nhị thái thái Tề thị trông thấy nàng tóc tai tán loạn, rõ ràng mà chặt đứt một đoạn, liền hoảng sợ, lại thấy Diệp Phù theo sát phía sau đuổi lại đây, trong lòng có dự cảm bất ổn. Tề thị phất tay cho các quản sự các bà tử lui xuống, Diệp Phù mặt trắng bệch, đem chuyện ở Dự Vương phủ kể lại một lần. Tề thị vừa đau lòng vừa tức giận. Nữ nhi gia đầu tóc cỡ nào quan trọng, liền như vậy bị Dự Vương một roi huỷ hoại, lọn tóc này bị cắt đứt chỉ còn lại khoảng một tấc, muốn nuôi dài ra nhu cũ phải mất thời gian bao lâu a. Nàng cũng thực tức giận nữ nhi không nghe lời, "Lão thái thái rõ ràng đã nói để cho Phù tỷ nhi đi, ngươi như thế nào lại vụng trộm đi theo? Đi liền đi, ngươi như thế nào lại đắc tội với Dự Vương?!" Diệp Dung thấy mẫu thân không những không an ủi mình, nghĩ cách giúp mình xả giận, ngược lại còn oán giận lên, tiếng khóc tức khắc liền lớn hơn mấy phần. "Hảo hảo, đừng khóc, xem xem đều khóc đến hai mắt sưng lên." Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh, nàng vừa khóc Tề thị liền mềm lòng, liên thanh dỗ nói: "Đem tóc chải lại cẩn thận, sẽ không nhìn ra nữa. Nương nơi đó còn có một hộp hoa cài mới, đều cho ngươi." Diệp Dung khóc lóc vặn vẹo thân mình, hoa cài cái gì, nàng mới không hiếm lạ đâu. Tề thị thở dài, "Lần trước ngươi không phải nói bài trí trong phòng nhìn phiền chán, muốn lại thay đổi một lần sao, được rồi, nương mở nhà kho, cho ngươi một lần nữa chọn một bộ khác, được không?" Diệp Dung vừa nức nở vừa điểm mấy thứ bình phong, giường mới đồ vật ngày thường mình thèm muốn gì đó, Tề thị đều đáp ứng. Dùng qua ngọ thiện, gia cụ Diệp Dung muốn đổi liền được chuyển từ nhà kho lại đây, các bà tử bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đổi tốt cho nàng. Diệp Dung ngó trái ngó phải, rất là vừa lòng, chạy đi đem Diệp Phù kéo tới, muốn khoe khoang với nàng một phen. Diệp Phù trong lòng rất không cao hứng. Dự Vương chính là thân vương, nàng còn trông cậy vào mượn dung quan hệ của Dự Vương kết bạn với nhóm tôn thất huân quý đâu, kết quả, bị Diệp Dung một câu liền làm hỏng, làm hại nàng đương trường bị đuổi ra ngõ nhỏ, mặt mũi đều bị đem đi quét rác. Diệp Dung còn một bộ vô tâm vô phế, mẫu thân cũng ứng nàng, không những không có phạt nàng, ngược lại còn đem phòng ở của nàng một lần nữa bố trí lại. "Đại tỷ tỷ, ngươi xem thế nào? Bình phong này xinh đẹp đi?" Diệp Dung đắc ý dào dạt hỏi. "Xinh đẹp." Diệp Phù cười nói: "Lại nói tiếp, có chuyện còn đáng buồn cười đâu, Tứ muội muội ở trên Đa Bảo Các trưng bày một hộp gỗ đẹp đẽ, ta còn tưởng rằng bên trong là thứ gì tốt đâu, kết quả, bất quá chỉ là một con châu chấu làm bằng mây, ta mới nhìn thoáng qua, Tứ muội muội liền khẩn trương mà đoạt lại, xem nàng bộ dáng như canh giữ bảo bối, cũng không biết là người nào đưa cho nàng." Nói xong, nàng liếc nhìn Diệp Dung, trông thấy nàng sắc mặt quả nhiên thay đổi. Người nào đưa cho nàng? Khẳng định là Dự Vương! Diệp Dung lửa giận lập tức dâng lên, nàng lại nghĩ tới một roi kia của Dự Vương, hắn rõ ràng là muốn tuyển chọn mình làm vương phi, lại bị Diệp Thiên nhặt cái tiện nghi, còn không biết nàng ở bên tai Dự Vương nói xấu mình nhiều ít, ly gián cảm tình của Dự Vương và mình nữa. Diệp Phù vừa đi, Diệp Dung liền nổi giận đùng đùng mà đến viện của Diệp Thiên, Bạch Trân rốt cuộc chỉ là tỳ nữ, ngăn không được nàng, mắt thấy nàng cầm đi hộp gỗ trên Đa Bảo Các, kết quả, vừa đến tiểu hoa viên, Diệp Dung liền cùng Diệp Thiên đụng phải. Diệp Dung vừa thấy Diệp Thiên thảnh thảnh thơi thơi bộ dáng liền nổi trận lôi đình, lại thấy Lục Phỉ ở đằng sau nàng, trong tay dẫn theo một giỏ mây tinh xảo, bên trong là anh đào tươi mới đỏ mọng bắt mắt, hiển nhiên là từ chỗ Dự Vương được đến, tức khắc tức giận đến hai mắt đều đỏ ngầu, hảo a, ngươi đoạt vị trí Vương phi của ra, còn châm ngòi khiến Dự Vương phiền chán ta, chính mình lại chiếm hết tiện nghi! Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra hộp gỗ trong tay Diệp Dung, đó là của nàng, là nàng dung để cất châu chấu ca ca tự tay bện cho nàng! Bởi vì dù sao cũng là hàng mây tre lá, thời gian dài thực dễ dàng hư hao, nàng chuyên môn tìm cái hộp kia thả vào. "Diệp Thiên, ngươi thật không biết xấu hổ!" "Trả lại cho ta!" Diệp Thiên tiến lên đoạt lại hộp gỗ trong tay Diệp Dung, Lục Phỉ hoảng sợ, vừa định đi lên hỗ trợ, đã bị hai nha hoàn đi theo sau Diệp Dung ngăn cản lại. Diệp Dung rốt cuộc lớn hơn Diệp Thiên một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn chút, nàng cố ý giơ hộp gỗ lên cao Diệp Thiên đuổi theo nửa ngày cũng không với tới tay, nhưng lại đem chính mình mệt mỏi đến thở hổn hển. Diệp Dung liếc liếc mắt nhìn hồ nước bên cạnh, đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng lớn mật, nàng chạy đến một khối đá lớn trơn bóng bên cạnh hồ nước, giơ hộp gỗ, làm bộ muốn ném vào trong ao nước. "Không được ném!" Diệp Thiên vội chạy tới, muốn cướp về. Lục Phỉ trên mặt bị hai nha hoàn bắt ra mấy đường máu, giỏ nhỏ cũng đã sớm đánh rớt, anh đào lăn ra khắp nơi, phần lớn bị giẫm nát, nàng vội vã muốn đi giúp cô nương nhà mình, chính là lại thoát thân được, mắt thấy Diệp Thiên hướng phía ao nhỏ đi tới, lo sợ tới mức tim đều muốn ngừng đập, tê tâm liệt phế mà hô: "Cô nương, đừng qua đi!" Diệp Dung một lòng muốn đem Diệp Thiên đẩy vào hồ nước, liền tính không dìm chết được nàng, loại thời tiết này cũng đủ khiến nàng bệnh một hồi, đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên, chờ nàng tới trước mặt rồi đẩy một phen, lại không chú ý tới chính mình đã dẫm lên mặt đá thập phần bóng loáng, mặt trên còn mọc một chút rêu xanh, nàng chân càng hoạt càng trơn trượt, Diệp Thiên còn chưa tới trước mặt, nàng liền mất cân bằng, đôi tay lung tung ở không trung bắt vài cái "Thình thịch" một tiếng, rơi vào trong hồ nước.
|
Chương 16: Có ca ca ở đây
Diệp Dung rơi xuống nước, mọi người có mặt đều hoảng hồn, hai tiểu nha hoàn của nàng ta vội vàng buông Lục Phỉ ra, chạy đến bên hồ nước, kéo Diệp Dung đang ở trong nước giãy dụa lung tung loạn xạ lên. Ven hồ nước cũng không quá sâu, các nha hoàn lại tới rất nhanh, Diệp Dung chỉ bị uống mấy ngụm nước, bất quá, hiện tại dù sao cũng là mùa xuân, nước trong hồ vẫn thật lạnh lẽo, Diệp Dung vừa được đưa lên liền lập tức đánh mấy cái nhảy mũi. "Ai u, Dung tỷ nhi của ta, là ai độc ác đem con đẩy xuống nước chứ?!" Nhận được tin tức Tề thị một đường kêu khóc lao tới, một tay kéo lấy Diệp Dung, "Nữ nhi đáng thương của ta, thiếu chút liền phải mất mạng a!" Nho Nhỏ Sủng Hậu Sơ Dưỡng Thành Trail Diệp Dung nghĩ đến vừa sợ vừa phẫn nộ, nghe lời nói của mẫu thân, đưa tay lên chỉ, "Chính là nàng! Là Diệp Thiên đem ta đẩy xuống!" "Không phải ta, ta căn bản cũng không có đụng trúng ngươi, là chính ngươi tự trượt chân té xuống!" Diệp Thiên lên tiếng giải thích. Cùng Tề thị đi đến còn có Diệp Phù và Diệp Sở lúc này cũng vừa vặn đang ở nhà, Diệp Phù ôn nhu nói: "Tứ muội muội, không sao, bọn tỷ muội đùa giỡn khó tránh khỏi chút va va chạm chạm a, nhưng mà nói dối gạt người thì thật là không tốt, ngươi vẫn là dựa vào tình hình thực tế mà nói thật đi, coi như muội đẩy tam muội muội rơi xuống nước, mẫu thân cũng sẽ không trách phạt muội đâu." "Ta nói không phải ta!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên đỏ lên. "Không phải lỗi của cô nương chúng ta!" Lục Phỉ gương mặt còn lưu mấy đường cào xước ứa máu đứng bên người Diệp Thiên phản đối, "Cô nương chúng ta còn chưa có tiến đến, tam cô nương đã tự trượt chân rơi xuống!" Diệp Phù mặt trầm xuống, "Các chủ tử nói chuyện, nơi nào đến phiên bọn nô tỳ tùy tiện xen vào, vả miệng cho ta!" Bà tử đi theo phía sau nàng ta nhìn Tề thị một cái thấy nàng không có phản đối, liền tiến lên hướng phía Lục Phỉ đi tới. Diệp Thiên ngăn tại trước mặt Lục Phỉ, đôi cánh tay ngắn nhỏ dang ra, che chở cho Lục Phỉ, trừng mắt nhìn bà tử kia, "Ngươi dám đụng đến nàng thử xem!" Lục Phỉ mới vừa rồi bị hai tên nha hoàn kia lại túm lại vặn, trên thân thể vô cùng đau đớn, nàng cũng không có rơi nước mắt, lúc này trông thấy cô nương nhà mình thân thể nho nhỏ che chở đằng trước mình, hốc mắt vẫn không khỏi nóng lên. Diệp Sở so với Diệp Lệ chỉ nhỏ một tuổi, nhất nhất đều do nhị lão gia tự mình dạy bảo, hắn không nói gì đứng một bên nhìn xem một màn này, nữ nhân chính là như vậy, không biết giải quyết vấn đề từ gốc rễ, liền chỉ biết ầm ĩ náo loạn vì mấy việc lông gà vỏ tỏi, "Tốt, sự tình còn không có biết rõ ràng, ai cũng không thể vội vã kết luận, mẫu thân, trước tiên vẫn nên đưa tam muội muội về phòng đi, miễn cho dính nước lâu bị nhiễm phong hàn." Hắn nói kiểu này, Tề thị mới kịp phản ứng, gọi một bà tử to khỏe, cõng Diệp Dung, nhưng cũng không phải đưa về viện của nàng, mà là trực tiếp đưa đến Thọ An đường. Diệp Thiên muốn trở về viện tử của mình để cho Lục Phỉ đem những vết thương trên mặt xử lý một chút, lại bị Diệp Phù kéo lại, "Tứ muội muội, chúng ta cũng đi Thọ An đường đi, nhìn xem tam muội muội có sao không." Lục Phỉ làm sao có thể yên tâm cô nương nhà mình một mình đi qua đó, không quản tới mất thương tích trên mặt, cũng đi theo ngay phía sau. Rất nhanh, Thọ An đường liền tụ tập đầy người, ngay đến tam thái thái Mai thị cũng tới. "Thiên tỷ nhi, các ngươi đùa giỡn thì đùa giỡn, sao có thể đem Dung tỷ nhi đẩy xuống nước chứ?" Lão thái thái trách cứ nhìn Diệp Thiên, "Về sau cũng không thể lại thế này, giữa tỷ muội với nhau phải biết tươn than tương ái mới phải." Cửa lớn Thọ An đường cũng không đóng, lời này liền thanh thanh sở sở truyền ra ngoài, Phùng ma ma một đường đi tới khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nàng cũng không có lập tức đi vào, lần này là một cơ hội, nàng cũng muốn nhìn xem hầu phủ này nước đã bị khuấy đục đến mức nào. "Lão thái thái, cũng không nhất định là Thiên tỷ nhi đẩy a?" Tam thái thái Mai thị đã nghe kể qua chuyện này, cũng góp lời nói: "Thiên tỷ nhi đó giờ vốn luôn là một hài tử rất có phép tắc, lễ nghĩa, coi như mọi chuyện có rùm beng, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy." Lão thái thái lườm Mai thị một cái, đè ép lửa giận trong lòng, người con dâu này từ trước đến nay đều không hề thuận theo ý mình, dưới gối cũng không có lấy nổi một hài tử, tính tình còn đặc biệt hay ghen tị, bọn nha hoàn mình đưa qua cho lão tam làm thông phòng liền ngay đến cửa viện tử cũng không thể nào vào được, liền bị nàng trả ngược về, nếu không phải xem xét đến phân thượng của phụ thân nàng, há có thể dung nàng muốn làm gì thì làm cho tới hôm nay sao. "Ta không có đẩy nàng, là nàng trượt chân tự mình ngã xuống." Mấy lời này Diệp Thiên cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, lúc này lại lặp lại một lần nữa. Diệp Phù lắc đầu, thở dài: "Tứ muội muội, nói dối cũng không tốt a, ngươi —— " "Chuyện gì đã xảy ra?!" Diệp Lệ vội vã chạy đến, hắn đang ở sân tập võ, cách nội viện xa nhất, nghe nói muội muội xảy ra chuyện, một đường chạy vội trở về. Tiến vào Thọ An đường, chỉ thấy lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, mọi người còn lại chia nhau ngồi tại hai dãy ghế hai bên, mà muội muội bảo bối của mình thì lại lẻ loi trơ trọi đứng ngay giữa phòng, thân thể nho nhỏ quật cường đứng thẳng tắp. "Ca ca!" Diệp Thiên vừa trông thấy Diệp Lệ, liền cảm thấy ủy khuất dâng tràn, miệng nhỏ cong lên, vành mắt lập tức đỏ lên. Diệp Lệ trong lòng đau như bị kim châm, hắn đi đến bên cạnh Diệp Thiên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười lạnh một tiếng, "Các ngươi đây là đang thẩm vấn phạm nhân sao?" Tề thị cười nói: "Lệ ca nhi nói quá nghiêm trọng rồi, cái gì thẩm vấn phạm nhân, bất quá là Thiên tỷ nhi cùng Dung tỷ nhi —— " Diệp Lệ không quan tâm nàng nói cái gì, lôi kéo Diệp Thiên đi đến một bên ghế ngồi xuống, "Thiên Thiên, nói cho ca ca biết chuyện gì đã xảy ra." Từ đầu tới cuối, cũng không có một ai hỏi qua nàng chuyện đã xảy ra như thế nào, không chỉ có không hỏi nàng, cũng không hỏi Diệp Dung và hai nha hoàn của nàng ta, tựa hồ tất cả mọi người trăm miệng một lời nhận định, chính là nàng đã đẩy Diệp Dung xuống hồ. Chỉ có mỗi ca ca tới, mới nghiêm túc muốn nghe nàng nói chuyện. Diệp Thiên kiềm nén cho nước mắt đừng chảy ra, đem chuyện đã xảy ra tất cả nói rõ lại một lần, "Ca ca, ta thật sự không có đẩy nàng." "Ân." Diệp Lệ ôn nhu đem tóc mái trên trán nàng đang tán loạn vẹn ra sau tai, "Ta tin tưởng Thiên Thiên." Nghe được câu này của ca ca, nước mắt Diệp Thiên rốt cục rớt xuống. "Thiên Thiên không sợ, có ca ca ở đây." Diệp Lệ dùng ngón cái xoa mặt nàng, đem nước mắt đều lau đi. Bản thân hắn tập võ từ thuở nhỏ, vô cùng nỗ lực, khắc khổ và cố gắng, thiếu niên mười bốn tuổi, mà lòng bàn tay đều là vết chai, khuôn mặt nhỏ non mềm của Diệp Thiên cảm nhận được sự thô ráp từ đầu ngón tay hắn mang tới hơi cân cấn khó chịu nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng yên ổn, coi như toàn bộ người trong hầu phủ đều không tin nàng, chỉ cần có ca ca tin nàng là đủ rồi. Diệp Lệ cầm bàn tay nhỏ của nàng, đôi mắt lành lạnh nghiêm nghị quét mắt nhìn một vòng trong phòng, "Nếu tam muội muội đã nói là Thiên Thiên đẩy nàng, Thiên Thiên lại nói là tam muội muội chính mình rơi xuống, như vậy, đem mấy nha hoàn có mặt lúc đó đều dẫn tới đây." Rất nhanh, hai nha hoàn của Diệp Dung cùng Lục Phỉ đều tiến vào, song song quỳ gối ngay giữa phòng, đây cũng thật là chính là tư thế thẩm vấn phạm nhân. Diệp Lệ sai người đưa tới một sợi roi mây, nắm ở trong tay ước lượng, đứng ở phía sau ba người, "Bá bá bá", mỗi người trên lưng đều bị quất trúng một roi. Hai đứa nha hoàn của Diệp Dung lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, các nàng đều là nha hoàn nhất đẳng bên người Diệp Dung, liền việc nặng chút đều không phải làm, nuôi đến da mịn thịt mềm, làm sao chịu được đòn rồi của Diệp Lệ. Lục Phỉ sửng sốt một chút, về phần lớn tiếng hét ư, nàng làm sao lại không cảm thấy đau đâu? Bất quá, nàng nghĩ đến dụng hình chính là thế tử gia, đột nhiên liền nhanh trí hiểu ra, cũng theo sau hét thảm một tiếng, mặc dù so với hai người kia chậm chạp hơn chút. Diệp Thiên nhìn thấy ngoại bào của Lục Phỉ cũng đã toác ra, lại thấy nàng là thảm như vậy, liền nhào tới ôm lấy nàng, "Ca ca, huynh không nên đánh nàng!" Lục Phỉ trong lòng cảm động cực kỳ, cô nương hôm nay đều đã là lần thứ hai che chở cho nàng, nàng cũng ôm lấy Diệp Thiên, thừa cơ tại bên tai nàng thấp giọng nói: "Nô tỳ là diễn." Diệp Thiên nghe thấy thanh âm của nàng một chút đều không thống khổ, không khỏi ngẩng đầu nhìn ca ca, gặp hắn nháy mắt cực nhanh, "Thiên Thiên, tránh ra!" Diệp Thiên là ca ca chiếu khán lớn lên, hai người có thể nói là cực kỳ ăn ý, nàng lập tức hiểu được, yên lặng thối lui đến ghế bên cạnh ngồi xuống. Diệp Lệ âm thanh lạnh lùng: "Chắc hẳn ba người các ngươi cũng sẽ nói không giống nhau, không quan hệ, ta cứ như vậy đánh xuống, thẳng đến khi lời khai của ba người các ngươi hoàn toàn thống nhất mới thôi, ta nghĩ đến khi đó, trong miệng các ngươi liền sẽ là lời thật." "Lệ ca nhi ngươi làm gì vậy?!" Lão thái thái bất mãn quát lên: "Bất quá là tỷ muội đùa giỡn với nhau thôi, làm sao lại kéo đến tra tấn người? Mau dừng tay!" "Tỷ muội đùa giỡn với nhau không có gì, nhưng là cố ý hãm hại người khác liền là vấn đề lớn, về phần ba đứa nha hoàn này, lời khai không đồng nhất, tất có người đang nói láo, hầu phủ chúng ta không chứa chấp loại hạ nhân này!" Diệp Lệ nói xong, lại là ba đường rồi quất ra. Lục Phỉ lần này đã có kinh nghiệm, sợi roi vừa rơi xuống ở trên người liền hét thảm một tiếng, hai nha hoàn kia thì đã đau đến kém chút nữa ngất đi, mắt thấy Diệp Dung không ra mặt, nhị thái thái không mở miệng, lão thái thái cũng không cứu mình, lập tức luống cuống, tranh nhau chen lấn mở miệng. "Đừng đánh nữa, thế tử gia đừng đánh nữa, nô tỳ nói!" "Tứ cô nương không có đẩy cô nương của chúng ta, cô nương là tự mình ngã xuống!" "Tứ cô nương còn chưa chạy đến trước mặt cô nương chúng ta, cô nương đã bị trượt chân, liền ngã vào trong hồ!" Diệp Lệ đem sợi roi trong tay ném đi, "Hai nha hoàn này, ngày mai liền đem bán ra ngoài!" Nói xong, hắn lôi kéo Diệp Thiên tay, không quay đầu lại rời đi Thọ An đường.
|
Chương 17: Trừng phạt
Diệp Lệ nắm tay kéo Diệp Thiên trở về tiểu viện của nàng. Lục Phỉ cùng Phùng ma ma cũng theo sau trở lại, Bạch Trân nhìn thấy khuôn mặt Lục Phỉ liền giật nảy mình, nàng nghe nói cô nương nhà nàng cùng tam cô nương phát sinh tranh chấp, không nghĩ tới còn náo đến mức động thủ. Phùng ma ma an ủi: "Không có chuyện gì, ta thoa cho Lục Phỉ cô nương một ít cao thuốc, sẽ không lưu sẹo." Lục Phỉ tiểu cô nương này thật ra lại là một người rất trung tâm hộ chủ, bà xem rất vừa mắt. Lục Phỉ cảm kích đi theo Phùng ma ma về sương phòng, Bạch Trân theo Diệp Thiên vào chính phòng, sau đó Diệp Lệ lại mang Diệp Thiên đến tây thư phòng, Bạch Trân cũng bị đuổi ra ngoài, đóng cửa lại, Bạch Trân trong lòng chợt cảm thấy không ổn, trước kia cô nương tinh nghịch làm sai chuyện, thời điểm thế tử gia trừng phạt cô nương, đều là làm như vậy. "Thiên Thiên tới đây." Diệp Lệ ngồi trên ghế, trong tay cầm một thanh thước, mặt trầm như nước. Diệp Thiên đôi chân ngắn từng chút từng chút một nhích về phía trước, nhưng dù sao thì thư phòng cũng chỉ rộng được đến như vậy, nàng nhích từng chút từng chút cũng không quá bao lâu liền đã đến trước mặt Diệp Lệ. "Đưa tay ra." Diệp Thiên chậm chạp đem tay nhỏ của mình gác lên đùi của ca ca, lòng bàn tay ngửa lên. Thước trong tay Diệp Lệ đánh lên lòng bàn tay mềm mại bé nhỏ của mình, thân mình Diệp Thiên không tự chủ được run lên một cái. "Thiên Thiên biết mình sai ở chỗ nào chưa?" "Ta, ta không nên cùng Diệp Dung... Cùng tam tỷ tỷ cãi nhau, thế nhưng là... thế nhưng là nàng cướp đi châu chấu ca ca tự tay cho ta bện cho ta!" Diệp Thiên nói, lại bắt đầu ủy khuất muốn khóc. "Không phải cái này." Đáy mắt Diệp Lệ thoáng hiện lên sự thống khổ, muội muội là người hắn yêu thương quan tâm nhất, là chính hắn thuở nhỏ liền đem nàng chiếu cố, chăm sóc lớn lên, mỗi lần trừng phạt nàng đều sẽ khiến hắn đau lòng không thôi, thế nhưng, nàng còn quá nhỏ, có một số việc nhất định phải dạy nàng. Ngón cái của Diệp Lệ vuốt vuốt lòng bàn tay nhỏ bé của nàng, trầm giọng nói: "Thiên Thiên, ta đã nói qua với muội bao nhiêu lần rồi, vô luận như thế nào, không thể đến địa phương nguy hiểm, nước, lửa, đều nhất định phải cách xa. Diệp Dung rõ ràng là muốn dụ muội đi qua đó, nàng là muốn đẩy muội xuống nước. Thiên Thiên, muội suy nghĩ một chút, nếu là nàng thành công đâu? Nếu như hồ nước kia rất sâu đâu?" Hắn tại võ trường nghe nói muội muội xảy ra chuyện, người đến bẩm báo còn nói không rõ ràng, chỉ nói có người rơi xuống nước, có trời mới biết một khắc này hắn có bao nhiêu sợ hãi. Ngón cái hắn rời khỏi lòng bàn tay nàng, cây thước trong tay lại giơ lên, "Ba" một tiếng, nặng nề rơi xuống, lòng bàn tay trắng nõn lập tức liền đỏ lên. Diệp Thiên thân thể rung lên một cái thật mạnh, mắt hạnh to tròn bên trong kìm nén nước mắt, phấn hồng miệng nhỏ gắt gao mím chặt. "Thiên Thiên, muội suy nghĩ một chút, nếu như muội xảy ra chuyện, ca ca sẽ sống thế nào? Mẫu thân sẽ sống thế nào?" Diệp Lệ đem bàn tay nhỏ của nàng từ trên chân mình dời đi, lại đặt một tay của mình thế vào, "Bất quá, Thiên Thiên còn nhỏ, vô luận đã làm sai điều gì, đều là ta làm ca ca không có giáo tốt, ca ca tự phạt." Hắn vừa nói chuyện, vừa giơ thước lên, hướng phía lòng bàn tay của mình nặng nề mà đánh xuống ba lần. Hắn đánh Diệp Thiên không nỡ dùng sức, đánh chính mình coi như khác biệt, bàn tay lớn đầy vết chai kia lập tức phá ra, máu theo đó mà rỉ ra. "Không!" Diệp Thiên hét lên một tiếng, đem tay của ca ca ôm vào trong ngực, "Ca ca không nên đánh chính mình, ta sai rồi, đánh ta, đánh ta đi!" Diệp Lệ thở dài, đem thước để qua một bên, bàn tay đặt lên đầu nàng, "Thiên Thiên, đáp ứng ca ca, không muốn lại đến gần những địa phương nguy hiểm, đã nghe chưa?" Diệp Thiên nước mắt rơi như mưa, liều mạng gật đầu, "Đáp ứng, nhớ kỹ...sau này...không đi.. địa phương...nguy hiểm." Nàng khóc đến khóc thút thít không ngừng, đứt quãng thật vất vả đem một câu nói xong. Diệp Lệ đem tay mình từ trong ngực nàng rút ra, đưa nàng ôm đến trên chân của mình "Ngoan, Thiên Thiên không khóc." Ngoài cửa phòng, hầu phu nhân Mạnh thị nước mắt cũng rơi xuống. Nàng nghe nói nữ nhi xảy ra chuyện, quả thực là giãy dụa đứng lên, để cho một bà tử tráng kiện cõng nàng, muốn đến Thọ An đường, kết quả, nàng tốc độ quá chậm, đi đến một nửa, nha hoàn đi trước dò đường báo nữ nhi đã trở về viện tử của mình. Nàng không yên lòng, lại chuyển tới nơi này, nghe được hai huynh muội đối thoại. Không có phụ thân, mẫu thân thân thể lại yếu nhược bệnh tật, không có người dạy bảo hai huynh muội vậy mà lại dạng này hiểu chuyện, Mạnh thị yên lặng thở dài, nàng sao lại may mắn đến thế, sinh ra nhi tử cùng nữ nhi đều xuất sắc hiểu chuyện nhường này. Nếu có một ngày, thân thể của mình có thể tốt lên, mặc kệ hầu gia còn có thể trở về hay không, nàng cũng muốn đem hết toàn lực, hảo hảo chiếu cố các hài tử của họ. * Sau khi Diệp Lệ đi, Diệp Thiên một người ở tại thư phòng, lặng lẽ suy nghĩ thật lâu. Triệu ma ma cầm dược cao, tại cửa thư phòng thăm dò nhìn một chút, nhẹ giọng gọi: "Cô nương?" "Ân, ma ma vào đi." Diệp Thiên nhàn nhạt lên tiếng. Sắc trời đã chuyển đen, Triệu ma ma đem đèn thắp sáng, đi đến bên người Diệp Thiên, kéo bàn tay nhỏ của nàng qua xem xét, trong lòng bàn tay rõ ràng một đạo vết đỏ. Triệu ma ma chọn lấy một chút dược cao, xoa xoa cho nàng, ngón tay tinh tế xoa quá xoa lại, đau lòng nói: "Đáng thương cô nương tốt của ta, đã bị kinh sợ còn muốn bị phạt, thế tử gia cũng quá ngoan tâm rồi, cô nương thế nhưng là thân muội muội của y, y làm sao lại nhẫn tâm xuống tay được a..." "Ma ma." "Cô nương?" Triệu ma ma giương mắt nhìn Diệp Thiên có chút không hiểu sao nàng lại ngắt lời mình. Đôi mắt hạnh đen lay láy của Diệp Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, "Không được nói ca ca không đúng, một câu đều không được." Triệu ma ma giật mình, nhẹ nhàng đánh một cái, lên miệng mình, cười nói: "Nhìn xem cái miệng này của lão nô, nên đánh! Ma ma làm sao dám nói thế tử gia không đúng, chỉ là đau lòng cô nương thôi." Diệp Thiên không nói gì. Triệu ma ma trong lòng vẫn không khỏi gấp gáp lên, nàng không dám lại mở miệng, chỉ yên lặng đem dược cao bôi thật tốt. Đêm đó, Dự vương liền biết chuyện đã phát sinh ở hầu phủ. Dự vương tức giận muốn chết, hận không thể hiện tại liền đi qua đem cả đám người của hầu phut lần lượt thu thập một lượt, ngoại trừ Phùng ma ma ra, hắn còn sắp xếp thêm mấy ám vệ ở hầu phủ, bất quá, hắn phân phó trừ phi tiểu vương phi thập phần nguy hiểm, bọn hắn không cần ra tay. Hắn muốn để nàng vô ưu vô lự lớn lên, lại cũng không muốn để nàng chỉ tiếp xúc với người tốt, như thế sẽ chỉ đem nàng nuôi sai lệch đi. Hắn hi vọng tiểu vương phi có thể kiến thức đến muôn hình muôn vẻ các loại nhân, có năng lực phân rõ sai trái cùng lòng người thiện ác, thậm chí nếu có cơ hội, hắn còn muốn mang nàng rời nhà, ra ngoài lịch lãm một chút. Khí qua, Dự vương vuốt cằm, xem ra, Diệp Lệ này thật đúng là một mầm mống tốt, rõ ràng không ai dạy bảo hắn, vậy mà một chút đều không có trưởng thành sai lệch ra, còn tự thân dạy dỗ tốt muội muội. Phải biết, chính mình và Diệp Lệ đều cùng tuổi, một thế này ngang ngược càn rỡ là cố ý, kiếp trước, hắn lại thật là cái hoàn khố hoàng tử, thẳng đến sau khi mẫu phi qua đời mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Diệp Lệ tuổi còn nhỏ, cũng rất là thành thục, nguyên nhân có lẽ là bởi vì phụ thân đột nhiên mất tích, mẫu thân lại bị bệnh liệt giường, còn có một tiểu muội muội cần hắn chiếu cố đi. Mặc dù nói hắn đánh Diệp Thiên, Dự vương cũng không thể không thừa nhận, hắn làm đúng, Thiên Thiên còn nhỏ, có một số việc nhất định phải giáo. Huống chi, hắn tự phạt đến càng nặng, Thiên Thiên chịu cái kia một thước, bất quá là ý tứ một chút thôi. Ân, hắn ngược lại là có chút ưa thích vị đại cữu ca này nha. Trước hết để cho Diệp Lệ cùng Diệp Thiên tâm tình bình phục một chút, hai ngày nữa, hắn muốn đích thân đi một chuyến đến Tế Bình hầu phủ. Hôm sau trời vừa sáng, Tề thị đang chuẩn bị đi đại phòng khách nghị sự, liền nghe báo trưởng sử phút Dự Vương tới, điểm mặt muốn gặp vị chưởng quản việc nội trợ của Tế Bình hầu phủ. Tề thị vội vàng đi gặp. Trưởng sử nói: "Nghe nói quý phủ có hai tên nha hoàn, nói xấu Dự vương phi tương lai của chúng ta, lại đem lễ vật Dự vương điện hạ tặng cũng lộng hỏng, điện hạ tức giận, phái bản quan tới hỏi thăm một chút, quý phủ dự định xử trí hai nha hoàn vô pháp vô thiên này như thế nào." Chớ nhìn hắn là trưởng sử của vương phủ, lệ thuộc vào phủ thân vương, nhưng cũng đường đường là một quan viên ngũ phẩm, lần này đến đây lại là đại biểu cho Dự vương đến tra hỏi, Tề thị không dám thất lễ, vội nói: "Hai tên nha hoàn sẽ bị phát mãi bán ra ngoài." Trưởng sử nói: "Bán ra ngoài tự nhiên là nên, nhưng các nàng làm hỏng lễ vật Dự vương điện hạ đưa cho vương phi tương lai, lại không thể không phạt, như vậy đi, mỗi người phế bỏ một cánh tay tốt lắm." "Vâng vâng vâng, ta đã biết." Tề thị âm thầm kêu khổ. Nàng lúc đầu đã đáp ứng Diệp Dung, sẽ đem hai nha hoàn này vụng trộm lưu lại, dù sao Diệp Lệ thường ngày đều ở tại ngoại viện, cũng không biết mấy nha hoàn này. Coi như hắn biết, cũng có thể làm bộ bán ra, đưa đến trang viên cũng được. Không nghĩ tới Dự vương phủ tự mình hỏi đến chuyện này, phế bỏ một cánh tay, làm sao còn có thể bán được cho người trong sạch đi. Nàng dám lừa gạt Diệp Lệ, cũng không dám lừa gạt Dự vương a. Trưởng sử Dự Vương phủ lại nói: "Tam cô nương quý phủ vu khống Dự vương phi tương lai của chúng ta đẩy nàng xuống nước, ý đồ đem vương phi tương lai phủ chúng ta biến thành là một cái lãnh huyết vô tình, giết hại người thân, không biết quý phủ dự định xử trí như thế nào?" Tề thị lần này thật sự luống cuống, nàng có thể đuổi hai đứa nha hoàn, nhưng lại không nỡ phạt Diệp Dung a, "Cái này, nàng, nàng còn nhỏ..." "Đã còn nhỏ, liền phải hảo hảo dạy bảo mới phải, phạm sai lầm cũng muốn trừng phạt, như vậy lần sau nàng mới sẽ không tái phạm nữa, phu nhân nói có đúng hay không?" "Là, là, phạt nàng cấm túc ba tháng, chép ba mươi lần Nữ giới..." Tề thị âm thầm nhìn một chút sắc mặt trưởng sử Dự Vương phủ, "Không, phạt nàng cấm túc nửa năm, chép nữ giới... một trăm lần!" Trưởng sử Dự vương phủ lắc đầu, "Cấm túc cùng chép nữ giới, kia là quý phủ đối với tam cô nương dạy bảo, cũng không phải là trừng phạt, dựa theo quy củ của Dự vương phủ, dứt khoát nói xấu người khác là muốn vả miệng, huống chi là nói xấu vương phi nương nương tương lai. Bản quan mang theo ma ma phụ trách đến, còn xin phu nhân đưa tam cô nương quý phủ tam cô nương mời ra." "Không, không cần phải khắc nghiệt như thế đi, tỷ muội các nàng chỉ là chơi đùa với nhau mà thôi..." Tề thị nghe thấy muốn vả miệng, vẫn là người của vương phủ phụ trách hành hình, liền bị dọa sợ. Phải biết hình phạt vả miệng này, nếu ma ma lợi hại đánh người, thanh âm không lớn, bề ngoài nhìn tổn thương cũng không trọng, bên trong thịt lại có thể đập nát hết cả. Trưởng sử cũng không làm khó Tề thị, "Đã phu nhân cho là Dự vương phủ xử trí bất công, vậy vương gia chúng ta cũng chỉ phải đi cầu bệ hạ thánh —— " "Không, không, đại nhân chớ đi!" Tề thị gấp gáp, người nào không biết hoàng thượng sủng ái nhất là Dự vương tiểu nhi tử này, để hoàng thượng xử trí còn đáng sợ đến mức độ nào, chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là vả miệng, có khi liền mệnh cũng khó giữ, "Ta lập tức gọi nàng ra!" Rất nhanh, một cái bà tử liền cõng Diệp Dung ra, nàng còn đang dính phong hàn, bọc lấy một thân áo choàng thật dày, bà tử đưa nàng đặt ở trên ghế. Diệp Dung mơ mơ màng màng hỏi: "Nương, gọi ta tới làm cái gì, ta đang khó chịu đâu." Ma ma của Dự vương phủ tới tiến lên một bước, hai bà tử phía sau nàng một trái một phải đỡ lấy bả vai Diệp Dung, không cho nàng nhúc nhích. "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?!" Diệp Dung hiện tại mới ý thức thấy không thích hợp. Ma ma trầm mặt, "Ngươi nói xấu vương phi nương nương tương lai của Dự vương phủ, theo luật phải chịu vả miệng ba mươi cái." "Ngươi, ngươi dám!" Diệp Dung liều mạng giằng co, "Nương, nhanh khiến các nàng buông tay!" Nàng rơi xuống nước đã bị bệnh, trên thân cũng không còn khí lực, vô luận như thế nào đều không tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hai vị bà tử, Tề thị quay đầu đi, không đành lòng nhìn nàng. Ma ma đứng ở trước mặt Diệp Dung, âm thanh lạnh lùng: "Theo lý là phải dùng gậy gỗ lim vả miệng, tam cô nương dù sao thân phận cùng với nô tỳ bình thường khác biệt, lão thân liền trực tiếp dùng tay đến hầu hạ tam cô nương tốt lắm." Nàng nói dứt lời, liền nâng tay lên lại hạ xuống một bàn tay. Không có âm thanh thanh thúy "ba" vang lên chỉ có âm thanh lộp bộp khi bàn tay cùng kiều nộn gương mặt tiếp xúc với nhau phát ra Diệp Dung lại đau đến thét chói tai đều không làm nổi. Ma ma thủ hạ không ngừng, một hơi rút hai mươi lần, Tề thị nhìn Diệp Dung đã hôn mê, khóe miệng uốn lượn một đầu tơ máu, gương mặt ẩn ẩn lộ ra hắc tử, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Xinma ma thủ hạ lưu tình, lưu nàng một mạng đi!" Ma ma kia lại nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một chút, chỉnh chỉnh tề tề đánh ba mươi lần, lúc này mới dừng tay, liếc mắt Tề thị, "Phu nhân mau đứng lên, lão thân cũng không chịu nổi phu nhân hành đại lễ như vậy. Tam cô nương chỉ là bị vả miệng, tính mệnh là không lo, phu nhân quá mức kinh hoảng." Trong nội tâm nàng rất xem thường hai mẹ con này, kinh đô này người nào không biết Dự vương điện hạ là cái ngang ngược càn rỡ, hết lần này tới lần khác hai mẹ con này lại không để vào mắt, còn muốn mưu hại tiểu vương phi. Coi như điện hạ không thích tiểu vương phi, đó cũng là mặt mũi của hắn, dung không được người khác xoa tròn xoa dẹt, chớ nói chi là điện hạ đem tiểu vương phi xem thành thịt trên đầu trái tim, sao có thể để người khác động đến một ngón tay của nàng. Ma ma cùng trưởng sử Dự Vương phút nhiệm vụ hoàn thành, liền cáo từ, Tề thị liền vội vàng cho các bà tử đem Diệp Dung cõng về viện, phái người đi mời đại phu tới.
|
Chương 18: Đến ở Dự Vương phủ
Đại phu vừa đi, Tề thị liền đắn đo suy nghĩ lại mọi chuyện, vị Dự Vương này xem ra đối Thiên tỷ nhi vô cùng dụng tâm a, nếu như có thể đem Thiên tỷ nhi kéo hướng về nhị phòng, đến lúc đó Dự vương chẳng phải liền chính là toà núi dựa cho nhị phòng rồi sao. Đáng tiếc, cơ hội ngày hôm qua tốt như vậy, nếu hai ả nha hoàn ngu ngốc kia chết cũng cắn chặt răng không lật lọng, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Thiên tỷ nhi đẩy Dung tỷ nhi, Thiên tỷ nhi hiển nhiên tính là đã thật thua thiệt nhị phòng một chuyện thật lớn, đến lúc đó nhị phòng dù đưa ra yêu cầu gì đều là đúng lý hợp tình. Chỉ đáng thương Dung tỷ nhi của nàng mặt bị thương thành ra dạng này, còn phải cấm túc, phạt chép nữ giới, sau khi tỉnh lại không biết sẽ náo loạn tới mức nào đâu. Nàng nghĩ ngợi nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái biện pháp nào phù hợp, liền dứt khoát đi Thọ An đường. "Lão thái thái, người ngài an bài ở viện của Thiên tỷ nhi, là ai a? Nàng có hữu dụng hay không? Ta nhìn Thiên tỷ nhi một chút cũng không thân cận với chúng ta a." Lão thái thái lườm nàng một cái, "Nói cho ngươi biết cũng không sao, Triệu ma ma là người của ta." Tề thị thầm hít một hơi, lão thái thái ánh mắt thật biết dài lâu a, Triệu ma ma nhưng là người đã ở bên chiếu cố Thiên tỷ nhi từ lúc nàng vừa ra đời. Lão thái thái dặn dò: "Còn có, ngươi cũng nên đối xử với Thiên tỷ nhi tốt đi một chút, đừng có vật gì tốt đều đưa đến Phù tỷ nhi, Dung tỷ nhi nơi đó, ánh mắt của mọi người đều sáng tỏ đâu. Ngươi nếu không đối với nàng tốt, lại thế nào khiến nàng dụng tâm đi đối tốt với ngươi tốt đâu?" Đứa con dâu này nghe lời là nghe lời, liền là ánh mắt có chút thiển cận kiến thức không đủ dùng. "Lão thái thái nói rất đúng." Tề thị liên tục gật đầu, "Con dâu minh bạch." Sau khi Tề thị rời Thọ An đường liền đến khố phòng, chọn chọn lựa lựa, tuy nói đồ vật trong khố phòng đều là tài sản chung của hầu phủ, nhưng từ khi nàng chưởng việc nội trợ, phân chia như thế nào tất cả đều do nàng định đoạt, lâu ngày, liền có cảm giác những vật này đều là của nhà mình. Nàng đông nhìn tây nhìn, quá tốt không nỡ đưa, quá kém chưa hẳn có thể dỗ dành đến Thiên tỷ nhi, cuối cùng đành cắn răng chọn lấy mấy thứ tiểu ngoạn ý bày biện ở Đa Bảo các, tìm một cái hộp đẹp đẽ, tình xảo đặt vào, vốn định phái người đưa qua, sau ngẫm nghĩ lại, liền quyết định tự mình đi một chuyến. "Thiên tỷ nhi a, nhị thẩm tới thăm ngươi." Tề thị tiến vào viện tử, liền cao giọng tới một câu. Diệp Thiên đang ở thư phòng luyện chữ, Diệp Lệ đánh là tay trái nàng, không ảnh hưởng đến công khóa của nàng, nghe được Tề thị tới, khóe miệng của nàng khẽ mím một chút, đem chữ dưới ngòi bút từng nét từng nét nghiêm túc viết xong, mới gác lại bút, đi ra ngoài tiếp đón. Tề thị đã tiến vào chính phòng, "Thiên tỷ nhi a, chuyện ngày hôm qua là tam tỷ tỷ ngươi không đúng, để Thiên tỷ nhi phải chịu ủy khuất. Bất quá, tam tỷ tỷ ngươi lần này cũng bị giáo huấn, nàng dính lạnh, nhiễm phong hàn, còn phải uống thuốc đâu. Lại nói, lần này nhị thẩm đã muốn nặng nề phạt nàng, cấm túc nửa năm, chép nữ giới một trăm lần, cho Thiên tỷ nhi hết giận, có được hay không?" Nàng không có nhắc đến chuyện Diệp Dung bị đánh, ước gì không ai hay biết đến mới tốt. Diệp Thiên rót cho Tề thị một chén trà, không có mở miệng. Nàng đã nghe nói buổi sáng Dự vương phủ phái trưởng sử tới, chắc hẳn chuyện nhị thẩm phạt Diệp Dung cũng là bị buộc phải làm. Tề thị đem trong hộp nhỏ trên tay mở ra, "Nhìn xem nhị thẩm mang cho ngươi cái gì, đây đều là đồ tốt trong khố phòng hầu phủ chúng ta, để cho Thiên tỷ nhi thưởng thức, có được hay không?" Nàng vừa nói, vừa từ trong hộp lấy ra một còn chim nhỏ chạm khắc tinh xảo bằng ngọc bích, hiến vật quý, "Thiên tỷ nhi nhìn xem có thích hay không?" Diệp Thiên nhàn nhạt liếc qua, "Số với cái mà Dự vương điện hạ chuẩn bị cho ta rất giống, bất quá, cái mà điện hạ đưa kia càng thông thấu oánh nhuận, chạm trổ cũng càng tinh xảo." Tề thị nghẹn một hơi, nàng nói hồi lâu, Diệp Thiên liền đến một câu như vậy, bọn hắn đây là hầu phủ, có thể so sánh với vương phủ sao? Nếu là bình thường, nàng đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nghĩ đến mục đích của mình, lại không thể không kềm chế lại. Lục Phỉ bị thương, vẫn đang dưỡng thương ở phòng sau, Bạch Trân cùng Triệu ma ma quy củ đứng một bên, Tề thị cho Triệu ma ma một ánh mắt, khiến nàng giúp mình đưa hạ một bậc thang đi xuống. Triệu ma ma sửng sốt một chút, chẳng lẽ nhị thái thái cũng biết mình là... Tề thị nhíu mày, lại ra hiệu cho bà ta lần nữa. Lần này Triệu ma ma thấy rõ ràng. Trong ba vị thái thái, hầu phu nhân bệnh liệt giường, tam thái thái không con cái lại hay ghen, cũng chỉ có nhị thái thái là câu được tâm tư lão thái thái, tuy nói chưởng quản việc nội trợ, nhưng phàm là lão thái thái có gì phân phó, nàng đều nhất nhất túan theo, nói gì nghe nấy. Chắc hẳn, lão thái thái đã đem lai lịch của mình nói cho nhị thái thái, hiện tại, nhị thái thái đã biết mình là người của lão thái thái rồi. Triệu ma ma cười nói: "Ai u, nhị thái thái lấy ra những vật này thật là tình xảo, thú vị đâu, đặt trên Đa Bảo các khẳng định rất đẹp mắt, để ma ma giúp cô nương đặt lên a?" Diệp Thiên mắt hạnh to tròn nhìn Triệu ma ma một cái, nhàn nhạt gật đầu. Đồ vật đã đưa qua, Tề thị nhẹ nhàng thở phào, đứng dậy rời đi. Triệu ma ma đem mấy thứ đồ chơi nhỏ đều xếp lên, "Lần này Đa Bảo các của cô nương nhìn đẹp đẽ bắt mắt hơn nhiều rồi. Nhị thái thái vốn bận rộn như vậy, còn tự mình đến thăm cô nương, sợ cô nương bị ủy khuất, tự mình đem tặng đồ, còn phạt tam cô nương giúp cô nương hả giận, cô nương, theo ma ma thấy, nhị thái thái vẫn là rất thích người a." Diệp Thiên nhíu mày, không nói gì, một mình trở vào thư phòng, tiếp tục luyện chữ vừa rồi còn chưa hoàn thành. Liên tiếp hai ngày, Diệp Thiên đều có chút rầu rĩ không vui, Diệp Lệ cũng không tới dỗ dành nàng, có một số việc, cần phải để chính nàng tự nghĩ rõ ràng. Diệp Lệ không tới dỗ nàng, thế nhưng là Dự vương lại tới, nói là muốn mời Diệp Thiên đến Dự vương phủ ở mấy ngày, giải sầu một chút. Diệp Lệ ngăn đón, "Như vậy sao được, Thiên Thiên sao có thể đến Dự vương phủ ở lại?" Hầu phủ không ai dám cản Dự vương, Diệp Lệ vì muội muội bảo bối củ mình, chỉ có thể tự mình đứng ra. Dự vương lại khó được dịp tốt tính, không nổi giận còn giải thích, "Thiên Thiên tâm tình không tốt, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt, giúp nàng thư thái đầu óc, bình ổn cảm xúc. Ngươi nếu không yên tâm, có thể cùng đi." Bảo bối muội muội hai ngày này đều không cười lấy một cái, Diệp Lệ tự nhiên cũng đau lòng, nghe vậy liền do dự. Dự vương lại đối với Diệp Thiên nói: "Thiên Thiên, con chim nhỏ trên Đa Bảo các lần trước, còn nhớ rõ không? Lần này, ta vậy mà tìm được một con chim thật trông giống nó như đúc, còn biết nói chuyện đâu, liền nuôi dưỡng ở viện của Thiên Thiên, Thiên Thiên không phải nói muốn đem nó gọi là A Hoàng sao? Thiên Thiên đi xem một chút đi, khẳng định sẽ rất thích." "Chim thật? Còn biết nói chuyện?" Diệp Thiên kinh ngạc mở to hai mắt. "Viện của Thiên Thiên?" Diệp Lệ cũng rất kinh ngạc. "Ân." Dự vương cười híp mắt nhìn xem biểu tình của hai huynh muội, "Các ngươi đến xem liền biết." Thế là, Diệp Lệ, Diệp Thiên hai huynh muội cùng đến Dự vương phủ làm khách mấy ngày. Ba người trước tiên liền đến đại viện của Diệp Thiên. Viện này bài trí cảnh sắc tươi đẹp, còn đặc biệt làm riêng bàn đu dây, rõ ràng chính là để cho nữ nhi ở. Diệp Lệ thầm nghĩ: Dự vương phủ thật lớn, lại chỉ có một vị chủ tử là Dự vương, muội muội chỉ là thỉnh thoảng đến ở một chút, liền chuyên môn xây riêng một cái đại viện tử như thế cho nàng a. Dưới hiên treo một lồng chim, bên trong thật sự có một con chim nhỏ toàn thân màu xanh lá, trên đầu có một túm lông vàng nhạt, tiên diễm đáng yêu, gặp người tới, vỗ vỗ cánh, gọi lớn: "Vương phi nương nương vạn phúc kim an. Vương phi nương nương vạn phúc kim an." Diệp Lệ đen mặt, cái gì vương phi nương nương, muội muội còn chưa có gả cho hắn đâu. Diệp Thiên cao hứng chạy tới, cẩn thận ngó ngó, "Thật là cùng ngọc điêu kia giống nhau như đúc!" Nàng đạp đạp chạy vào trong phòng, từ trên Đa Bảo các cầm ngọc điêu hình chim nhỏ kia lấy xuống, lại chạy ra bên ngoài, cùng chim nhỏ trong lồng so sánh một chút, cười nói: "Ca ca, mau đến xem." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của nàng tươi cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, Diệp Lệ tâm lập tức mềm nhũn, chỉ cần muội muội có thể hài lòng, ở lại Dự vương phủ mấy ngày cũng tốt. "A Hoàng!" Diệp Thiên áp ngón tay bên ngoài ôm lấy lồng chim. Lồng chim này cũng vì chiếu cố nàng mà treo rất thấp, song song với tầm mắt nàng. Đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu đen của A Hoàng tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đột nhiên kêu lên, "Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!" Đây là Khang công công khẩn cấp dạy cho nó hai ngày nay, dùng để dỗ tiểu vương phi nhà mình vui vẻ. Diệp Thiên khanh khách cười lên, "A Hoàng! A Hoàng!" A Hoàng líu ríu, "Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!" "A Hoàng! A Hoàng!" "Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!" Diệp Lệ khóe miệng giật một cái, có chút im lặng, muội muội bảo bối của mình giống như đần độn, sẽ không bị Dự vương coi như trò cười đi. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem biểu tình của Dự vương. Đã thấy Dự vương chính là đang mỉm cười nhìn muội muội mình, hắn ngày thường cực kì tuấn mỹ, lúc này khóe môi mang cười, thật sự là kinh thế tuyệt mỹ, kỳ thế vô song, liền Diệp Lệ đều nhìn một giây lát. Đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn bên trong mang theo một tia thỏa mãn, ánh mắt ôn nhu dừng lại trên người Thiên Thiên, tựa hồ có thể thấy được nàng vui vẻ như vậy, cũng đủ để cho hắn cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
|
Chương 19: Tương lai của ca ca
Diệp Thiên lôi kéo ca ca, đem chính phòng đều đi một lượt, ngay đến cả tủ y phục đều mở ra, để cho Diệp Lệ xem qua. Diệp Lệ rất động dung,vị Dự Vương này bên ngoài bày ra bộ dáng ăn chơi trác táng, hoàn khố hoàng tử, nhưng đối muội muội mình lại tốt đến thật không lời gì để nói, nơi nơi chốn chốn đều chu đáo tinh tế, không riêng gì cấp muội muội một đại viện tử lớn như vậy, ngày đến xiêm y, phục sức đều đặt mua đầy đủ cả, bên trên Đa Bảo Các trưng bày rất nhiều đồ chơi nhỏ, thư phòng, văn phòng tứ bảo giấy bút nghiên mực, không có chỗ nào mà không tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy rằng chỉ có ba người, bữa tối cũng là chính quy tiệc tối, một bàn lớn đồ ăn, Diệp Thiên ăn thật sự vui vẻ, Dự Vương cùng Diệp Lệ còn uống một chút rượu. Dùng qua cơm tối, Dự Vương cùng Diệp Lệ đưa Diệp Thiên trở về viện, sau đó, hai người lại đến tiền viện, vào thư phòng của Dự Vương. “Thế tử có nghĩ tới việc nhập sĩ hay không?” Dự Vương cùng Diệp Lệ mặt đối mặt ngồi xuống. Diệp Lệ có chút chần chờ, “Nghĩ tới, chỉ là...” “Thế tử có gì nghi ngờ, không ngại nói ra một chút, một người kế ngắn, hai người kế dài, không chừng chúng ta có thể thương lượng ra điểm gì đâu.” Dưới ánh đèn, ánh mắt Dự Vương vô cùng nghiêm túc, không biết vì sao, Diệp Lệ liền tin hắn, hơn nữa, trong lòng hắn ẩn ẩn có loại dự cảm, Dự Vương, cũng không giống với biểu hiện bên ngoài của hắn, ăn chơi trác táng. Hoàng gia vô phụ tử, trong hoàng thất tranh đấu phá lệ tàn khốc, cái danh hoàn khố ăn chơi trác táng này có lẽ chỉ là biện pháp để hắn tự bảo hộ chính mình đi. Diệp Lệ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Phụ thân năm đó là Hộ Bộ Thị Lang, ta lại từ nhỏ thích luyện võ, muốn nhập sĩ mà nói có chút không biết từ đâu, các vị bằng hữu của phụ thân năm đó đều là quan văn, cũng không thể giúp ta thế nào.” Phụ thân năm đó là sau khoa cử nhập sĩ, nhị đệ Diệp Sở cũng chuẩn bị làm như vậy, cho nên, Diệp Sở ở thư viện đọc sách, còn hắn lại không thích tứ thư ngũ kinh, công khóa lại càng không tốt như Diệp Sở. Hắn mới mười bốn tuổi, cũng đã nghĩ tới muốn nhập sĩ, bản thân mình kiếp trước khi mười bốn tuổi, còn cả ngày ăn nhậu chơi bời đâu, vị đại cữu ca này thật đúng là một hạt giống tốt. Dự Vương rất cảm khái, càng muốn giúp hắn một phen, “Ngươi không thích đọc sách, liền không cần miễn cưỡng chính mình. Ta cảm thấy, ngươi có hai con đường để tuyển. Thứ nhất, ngươi là thế tử Tế Bình Hầu, lấy thân phận của ngươi, có thể tiến nhập Kim Ngô Vệ, đó là đội thân vệ của Hoàng Thượng, chuyên môn phụ trách bảo hộ Hoàng Thượng, rất là phong quang tứ phía, cũng cần thiết phải là con cháu giá tộc huân quý thế gia mới có thể có tư cách gia nhập. Thứ hai, ngươi có thể tòng quân. Tây đại doanh kinh giao quản lý nghiêm khắc, huấn luyện vất vả, nhưng là chỉ cần thật sự có bản lĩnh, tương lai cũng có thể trở nên nổi bật.” Dự Vương ngừng một chút, tự rót đầy trà cho cả hai lần nữa, “Ta còn tính có điểm phương pháp, vô luận ngươi tuyển Kim Ngô Vệ vẫn là tây đại doanh, ta đều có thể giúp ngươi đi vào.” Diệp Lệ suy nghĩ trong chốc lát, kỳ thật hai con đường này hắn trước kia cũng đều suy xét qua, “So sánh ra, ta vẫn là muốn tòng quân hơn.” Dự Vương nói: “Tòng quân ngươi có thể trực tiếp tiến tây đại doanh, từ tiểu binh làm lên, nhưng tương đối gian nan, nếu không có chiến sự, ngươi rất khó tấn chức, nếu có chiến sự, tiểu binh lại là nhóm người dễ gặp nguy hiểm nhất.” Diệp Lệ gật gật đầu, “Này đó ta đều không sợ. Chỉ là... Thiên Thiên còn nhỏ, ta không thể rời nhà.” Hiện tại hắn tuy rằng cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên người nàng, nhưng một khi có chuyện gì, vẫn là có thể thực mau đuổi tới, nếu như vào quân doanh, vậy không phải do hắn quyết định. "Thiên Thiên ngươi không cần lo lắng, đều có ta chăm sóc nàng.” Dự Vương cười nói: “Ta cũng không gạt ngươi, bên phía hầu phủ ta đã xếp vào cái mấy cái thô sử người hầu, chuyên môn phụ trách bảo hộ Thiên Thiên, cho nên, Thiên Thiên sẽ không có nguy hiểm.” “Ngươi ——” Diệp Lệ há hốc mồm, người này, ở nhà người khác xếp vào người, còn như vậy đúng lý hợp tình mà làm trò ở trước mặt nhân gia nói ra. Bất quá, hắn thật ra một chút cũng không sinh khí, nội tâm ngược lại có một loại chua xót cảm động, hắn có đôi khi thật lo lắng chính mình chăm sóc không tốt, bảo bối muội muội xảy ra cái gì ngoài ý muốn, giống trước hai ngày rơi xuống nước liền đem hắn dọa hoảng. Hiện tại, xuất hiện một vị cường thế Dự Vương, còn coi trọng muội muội như vậy, hắn cảm thấy càng thêm an tâm. Dự Vương hoàn toàn không cảm thấy chính mình làm việc quá phận, tiếp tục nói: “Bất quá, trừ bỏ hiện tại tiến tây đại doanh, còn có con đường khác càng tốt hơn. Ta được đến tin tức, sang năm liền sẽ mở võ cử, nếu là ngươi có thể ở trong võ cử khảo thí đoạt được vị trí cao, rồi mới lại nhập quân doanh khởi điểm liền không giống hiện tại trực tiếp đầu binh.” “Thật vậy chăng? Võ cử sang năm muốn mở?” Diệp Lệ có chút kích động, người đương thời trọng văn, võ cử đã thật nhiều năm không có lại mở qua. “Tám chín phần là muốn mở.” Dự Vương gật gật đầu, “Ta phỏng chừng lần này võ cử sẽ không chỉ khảo thí cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ, còn sẽ có binh pháp mưu lược, thậm chí thiên văn địa lý cũng có khả năng hội khảo, thế tử có nắm chắc?” Diệp Lệ có chút hổ thẹn, “Binh pháp mưu lược ta học quá, nhưng cũng không tinh thông.” Sư phó võ nghệ cao cường còn dễ tìm, binh pháp lại chỉ có thể dựa vào chính mình tự học, hắn đều là xem chút sách, nhưng là sách phương diện này đều rất ít. Dự Vương lập tức liền minh bạch khốn cảnh của Diệp Lệ, cười nói: “Trong phủ của ta có một cái tiểu thư phòng, bên trong chuyên môn thả loại này thư tịch, thế tử nếu cảm thấy hứng thú có thể đi nhìn một cái.” Diệp Lệ đại hỉ, “Đa tạ điện hạ!” Hắn đứng dậy, hận không thể hiện tại liền đi xem. Dự Vương minh bạch tâm tình của hắn, gọi Khang công công lại đây tự mình dẫn hắn qua đi, “Sachs ở bên trong thế tử cứ việc tự nhiên xem, ta cũng có đọc qua mấy quyển, thế tử nếu có chỗ nào nghi vấn, hai chúng ta có thể tham tường thảo luận.” Diệp Lệ đi theo Khang công công đi tới cửa, đột nhiên lại dừng lại bước chân, xoay người hướng Dự Vương thâm thi lễ, trịnh trọng mà nói: “Diệp Lệ đa tạ điện hạ tương trợ.” Từ bảy tuổi năm ấy phụ thân mất tích, mẫu thân bệnh nặng, hắn giống như lập tức mất đi chỗ dựa vào, còn có muội muội một tuổi cần hắn chiếu cố, hắn không thể không buộc chính mình thành thục lên, bởi vì hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Hiện tại, Dự Vương hướng hắn vươn tay, hắn có thể cảm giác được Dự Vương cường đại, cũng có thể cảm giác được thiện ý cùng thân cận của hắn, tựa hồ trong một đêm, hắn lại có một thân nhân có thể dựa vào. Dự Vương cười, “A Lệ không cần thức đến quá muộn, đi ngủ sớm một chút, trong số thị vệ của ta có mấy vị hảo thủ, sáng mai A Lệ có thể đi Diễn Võ Trường, cùng bọn hắn luận bàn một phen.” Khang công công trộm cười, chủ tử nhà mình sửa miệng thật là nhanh, này liền “A lệ” tới. Không thể không nói, tiểu vương phi cùng ca ca tiểu vương phi đến đây, toà vương phủ trống rỗng này đều có vẻ có nhân khí hơn hẳn, chủ tử trên mặt tươi cười cũng nhiều hơn, hắn nhưng thật ra ngóng trông hai huynh muội này ở lại nhiều chút thời gian thì tốt rồi. Ngày kế, ba người cùng nhau dùng bữa sáng. Thức ăn dĩ nhiên thực phong phú, chính là Diệp Thiên lại phát hiện tay ca ca tựa hồ có chút không quá linh hoạt, nàng đau lòng đến độ mau khóc, ca ca khẳng định là lần trước tự phạt quá nặng, lúc ấy thước đánh ba cái, đều thấm huyết. Nàng nghẹn nước mắt, gắp cho ca ca một miếng thịt vịt nấu tương, cũng không thả vào trong chén, mà một hai phải trực tiếp uy đến bên miệng ca ca. Dự Vương rất không vừa lòng liếc Diệp Lệ một cái, Diệp Lệ có chút mờ mịt cắn cắn thịt trong miệng, trông thấy muội muội nước mắt lưng tròng không ngừng nhìn tay mình, hắn lúc này mới phản ứng lại, cười nói: "Thị vệ của điện hạ quả nhiên thân thủ bất phàm, thập phần lợi hại, sáng nay luận bàn một phen, ta thu được lợi không ít.” Hắn lắc lắc tay, “Cánh tay đều suýt nữa thoát lực.” Nguyên lai ca ca là cùng người luận bàn, không phải vết thương do thước đánh lần trước a. Diệp Thiên thu hồi nước mắt, lại có chút lo lắng, “Ca ca tay đau lắm sao?” Dự Vương múc cho Diệp Thiên một chén cháo cá lát, “Hắn từ nhỏ luyện võ, bị thương cũng là bình thường như cơm bữa, Thiên Thiên không cần quá lo lắng.” Lại nhìn Diệp Lệ, "Chỗ ta có chút dược cùng dầu thoa, bị thương dùng rất hiệu quả, dùng xong cơm ta phái người đưa qua cho ngươi.” “Đa tạ điện hạ.” Trong mắt Diệp Lệ hiện lên đầy ý cười, "Thiên Thiên đừng lo lắng, một chút tiểu tổn thương mà thôi.” Ca ca cùng Dự Vương đều nói không có việc gì. Diệp Thiên cũng liền không rối rắm. Dùng cơm xong, Dự Vương muốn mang Diệp Thiên đi dạo một vòng trong vương phủ, để cho nàng quen thuộc hoàn cảnh, Diệp Lệ lại nhớ thương mớ thư tịch binh pháp ở tiểu thư phòng kia, những sách đó đều rất khó tìm, còn có thật nhiều đều là bản đơn lẻ, cũng không biết Dự Vương là như thế nào thu thập tới. Tối hôm qua hắn hận không thể đọc suốt đêm, nề hà lại ngóng trông buổi sáng cùng người luận bàn võ nghệ, đành phải lưu luyến tiếc nuối mà đi ngủ. Cho nên, Dự Vương dắt Diệp Thiên đi dạo vườn, Diệp Lệ lại gấp không chờ nổi mà đi học tập. “Ca ca từ khi nào lại yêu đọc sách như vậy?” Diệp Thiên rất khó hiểu, ca ca trước nay đều thích luyện võ, tứ thư ngũ kinh đọc thực có lệ. Dự Vương xoa xoa bàn tay tròn tròn mềm mại của nàng đáp, “Đó là bởi vì những quyển sách đó vừa lúc đều là loại mà hắn thích xem.” Cái này thật tốt, không có chướng mắt đại cữu ca, hắn có thể cùng tiểu vương phi của mình chậm rãi từ từ mà du ngoạn.
|