Bút Ký Coi Mắt Của Boss !!!
|
|
Bút Ký Coi Mắt Của Boss
Tác giả: Nguỵ Sương
Thể loại: Hiện đại, hài hước
Tình trạng: End (35 chương + 19 ngoại truyện)
Nữ chính: Quan Tiểu Bội
Nam Chính: Dịch Phàm
Người dịch: Mã Tộc
__________________________________
Cuộc sống chính là một vở bi hài kịch, sau 23 năm vui vẻ, đột nhiên tôi phát hiện, cuộc sống của tôi chỉ còn lại bi kịch.
Mọi thứ bắt đầu từ buổi sáng ngày đầu tiên đi làm, tôi đã cùng với cái tên giáo chủ gào thét ‘chào hỏi nhau một cách nhiệt tình’, sau đó thì cuộc sống của tôi đột nhiên thay đổi.
Từ đó, nếu không phải là ở bên cạnh cùng Boss coi mắt, thì cũng là hộ tống hắn đến nơi coi mắt.
Thượng đế, phật tổ, thánh Alla, xin hãy để cái người đàn ông muốn kết hôn đến điên cuồng này coi mắt thành công!
__________________________________
Đôi lời 8))
Nam chính: Nhỏ nhen, thù dai, thù vặt, lạm dụng chức quyền ức hiếp nhân viên, có thể nói là tiểu nhân… nhưng khi có chuyện xảy ra lại vô cùng… dịu dàng, ấm áp >_<… Sắc đẹp thì khỏi nói, đẹp rạng ngời, tiền bạc thì cũng khỏi bàn… nhiều vô cùng…
Nữ chính: Tính cách bạn nì rất hay nhá, Mã thích, bị bạn nam chính ức hiếp ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng lại ngấm ngầm tìm cách đối phó, trả đũa… Bạn ý cũng không hiền lành gì, nếu không phải vì bạn nam chính nắm thóp thì còn khuya bạn ý mới nhẫn nhịn chịu đựng…
Truyện này đến chương 35 là hết, đây là phần kể chuyện từ góc nhìn của Tiểu Bội. Sau từ chương 36-42 là phần ngoại truyện, là câu chuyện được kể dưới góc nhìn của Dịch Phàm. Từ chương 43-end lại quay về phần kể của Quan Tiểu Bội, nói về từ lúc họ chính thức quen nhau đến kết hôn.
Chương 1 Thứ hai, ngày 20 tháng 08 Thời tiết: Trong xanh —————————————— Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, thời tiết rất tốt, tâm tình của tôi cũng rất tốt. Trích lại lời nói trước đó của Tô chính là“Khi may mắn đạp phải phân chó đi rồi, sẽ bị miếng cái bánh cực lớn đè chết.” Tôi vượt qua bao khó khăn trùng trùng để thông qua buổi phỏng vấn của công ty AC danh tiếng, trở thành một tân binh trong bộ phận pháp luật. ((1)theo quan niệm của người Trung Quốc, đạp phải phân chó sẽ gặp được may mắn bất ngờ,ý của Tô là không có may mắn nào tự nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ kèm theo điềm xuinào đó.) Công ty có đồng phục cho nhân viên, một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc váy hình chữ A cùng với áo khoác, nhưng hoàn toàn không có yêu cầu bắt buộc phải mặc. Nhưng tôi lại thích bộ đồng phục này, phần eo và ngực của chiếc áo sơ mi thiết kế rất đẹp, có thể lộ rõ cái nên có, che đậy cái không nên có, lại không lộ rõ sự hở hang hoặc cứng ngắc, mà chiếc váy cũng thể hiện một phần tính chất nghề nghiệp, tô điểm cho phần eo là cái nơ hình con bướm cùng màu, hình thức lại rất đẹp thể hiện được chí khí tiến thủ cho nhóm tân binh này. Nghe nói bộ đồng phục này là do đích thân tổng giám đốc AC chọn lựa, trong tiềm thức tôi tự nhiên sản sinh hảo cảm đối với vị Boss nghe danh nhưng chưa thấy mặt này. Tôi đứng trước gương, nhìn vẻ mặt phấn chấn của bản thân, tự xin tràn đầy. Tô dựa vào trên tường một lúc lâu, xoay người trở vào phòng, lúc đi ra cầm theo một ly nước, mở lòng bàn tay ra có một viên thuốc be bé. “Đây là cái gì?”Tôi hỏi. “Thuốc an thần. Uống đi.” “Em uống cái này làm gì? Em đi làm mà. Chị hai, như vậy thì em sẽ buồn ngủ.” Tô chỉ nói năm từ:“Lễ nô-en (noel)năm ngoái.” Lễ nô-en năm ngoái là một câu chuyện rất kinh điển, lúc bắt đầu rất hỉ kịch(vui vẻ),khúc giữa rất bi kịch, kết cục rất thảm kịch. Cho nên tôi hiểu rõ ý của Tô: Lúc mà tâm tình của tôi rất high, sẽ luôn có những hành động không thể ngờ tới, dẫn đến một loạt bi kịch. “Nhưng mà…”Tôi vẫn do dự như cũ, tôi thật không muốn trong lúc Boss đang nói chuyện có biểu hiện ngủ gật nha. “Yên tâm, thuốc an thần này sẽ không làm cho em buồn ngủ, chỉ khiến em trấn tĩnh thôi.” Tôi yên tâm nuốt viên thuốc, vui vẻ ra khỏi cửa. Trên đường đi làm một đường thuận lợi, chưa đến tám giờ, tôi đã ra khỏi trạm tàu địa ngầm. Tuy thời gian hãy còn sớm, nhưng tôi vẫn quyết định chọn đường tắt đi đến toà cao ốc AC. Con đường đến công ty này quanh co uốn khúc, rất ít người đi, trước khi nhậm chức, cùng chung tổ với tôi trong khoản thời gian được huấn luyện tạm thời còn có Lạc Lạc, Peter cũng thường xuyên đi con đường này. Trích lại câu nói của Peter, đây chính là con đường“Thích hợp giết người phóng hoả, nói chuyện yêu đương.”Tôi nghĩ tới câu nói của Peter không nén được khẽ cười, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ. Người đàn ông đó độ khoảng 30 tuổi, bộ vest màuxám không có thắt cà-vat, cúc áo gần ngực mở tung. Người phụ nữ kia mái tóc búi cao, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, dựa vào chiếc xe màu đen bên cạnh, bị người đàn ông giam vào lòng. Tôi nhìn một cái, liền quay đầu định dùng tốc độ nhanh nhất tránh đi. Đúng vậy, thời tiết trong xanh, không làm cái việc anh anh em em nói chuyện yêu đương, thì thật là phụ đi cái quang cảnh đẹp đẽ này. Nhưng mà, chính vào lúc này, chính vào lúc tôi một lòng tốt bụng hy vọng chúc phúc cho đôi tình nhân, tôi nghe thấy một âm thanh gào thét đáng sợ – – “Tại sao, tại sao em lại rời bỏ tôi! Tôi đã vì em, mới phấn đấu để có được như ngày hôm nay, nhưng mà… thằng đó rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn tôi hả?” Tôi kinh ngạc quay lại nhìn, sau đó nhìn ngó khắp nơi xem có máy quay phim cùng khán giả vây quanh không, kết quả không thấy gì hết. Thế nên tôi trợn mắt há miệng nhìn anh đẹp trai mặc đồ vest kia, xác định 100%, là linh hồn của giáo chủ Tiểu Mã ca(2)gào thét xuyên không rồi. ((2)Giáo chủ Tiểu Mã ca gào thét. Là biệt danh mà các fan đặt cho Mã Cảnh Đào. Anh thường được đảm nhận vai nam chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao, trong phim anh thương xuất hiện vớihìnhảnhgào thét, nên đã để lại ‘ấn tượng sâu đậm’ trong lòng khán giả. Muốn biết Mã Cảnh Đào cùng Quỳnh Dao là ai, cũng như sự gào thét của him, xin liên hệ google ca ca.) Anh đẹp trai cực kỳ phối hợp với sự suy đoán của tôi. “Tại sao, tại sao! Anh đã từng là một lãng tử, như lục bình trôi lênh đênh cùng trời, nhưng, khi mà em xuất hiện đã đoạt mất trái tim anh, anh đã vì em mà thay đổi tất cả, hết thảy đều giao cho em, nhưng em lại không cần anh. Em đừng có đi, đừng rời xa anh!”Anh ta dùng hết sức lực mà gầm rống, còn phối hợp thêm đôi tay bóp chặt bả vai người phụ nữ, sau đó dùng lực làm một động tác hết sức kinh điển là lắc. Tôi thật sự lo lắng cho chiếc cổ nhỏ bé yếu ớt của người phụ nữ đó. Sau đó, tôi thục nữ, ưu nhã, trợn mắt há miệng như bị sét đánh – – tông phải cột điện. Tôi ôm lấy đầu rên rỉ, lại không cẩn thận đâm phải một chiếc xe đang dừng bên đường, âm thanh báo chống trộm của chiếc xe đó kêu lên, âm thanh chói tai bất ngờ vang lên trong ngõ hẽm. Lý trí của người đàn ông giống như lấy lại được một chút, xoay đầu lại trừng mắt nhìn tôi một cách hung tợn. Anh hai, anh vẫn còn phóng điện được sao? Tuy đầu tôi rất đau, nhưng tâm tình thì rất tốt. Cười thôi, cười thôi, cô nương tôi lại 囧(3), cũng không bằng anh.
Vì thế, trong chớp mắt, như số mệnh, truyền thuyết, đến kỳ lạ tôi giơ tay lên, hướng anh ta chào hỏi:“Hi, Tiểu Mã ca, anh cứ tiếp tục, gào thét càng nhiều sẽ càng khoẻ mạnh!” Từ đó có thể thấy, viên thuốc kia của Tô căn bản không có tác dụng. Người đàn ông cũng không lên tiếng nữa, tháo mắt kiếng xuống. Người phụ nữ từ trong xe lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho anh ta, hai người lại tiến vào đoạnsướt mướttiếp theo trong phim Quỳnh Dao. Trong thang máy tôi gặp được Lạc Lạc. Tôi kéo lấy cô ấy, kể cho cô ấy nghe toàn bộ quá trình sinh động của ‘tân binh ngày đầu tiên đi làm gặp phải Tiểu Mã ca gào thét’. Mãi đến khi buổi lễ chào đón nhân viên mới bắt đầu, khi mà phiên bản sinh động này được tôi kể đến lần thứ năm, Lạc Lạc cuối cùng cũng chịu hết nổi, cô ấy trừng mắt nhìn tôi nói:“Cậu bị tông đến ngu ngơ luôn rồi phải không, đầu bị tróc da luôn rồi còn ở đó mà vui vẻ.” “Đương nhiên rồi, cậu thử nghĩ mà xem, giáo chủ gào thét sống sờ sờ, sống sờ sờ đó nha. Đời người có mấy lần có thể gặp.”Tôi một bên kéo tóc che mấy vết bầm tím, một bên khua tay múa chân diễn tả lại động tác của Tiểu Mã ca cho Lạc Lạc xem. Lúc này Peter đang đứng phía trước quay đầu lại nhắc nhở tôi:“Nè, đừng nói nữa, Boss sắp nói chuyện rồi.” Một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn lịch sự từ trong tiếng vỗ tay đứng dậy bước lên bục. Trong chớp mắt, bi kịch của tôi tới rồi…
|
Chương 2 Thứ ba, ngày 21 tháng 08 Thời tiết: Sấm chớp ầm ầm ————————————- < “Quan Tiểu Bội, em thức dậy cho chị!”Tô ở bên cạnh giường kéo tấm mền của tôi, “Thời tiết hôm nay rất tốt, không có gió thổi cũng không có đổ mưa!” “Thế giới của em đang đổ mưa, mưa gió cùng lúc!”Chiếc mền trên người bị kéo ra, tôi không thèm để ý đến sự loã lồ của mình, lộ ra bên ngoài là chiếc quần lót màu xanh có hình Hello Kitty trên mông, liều mạng dùng chiếc mền trùm kín đầu. “Tâm lý này của em là do stress mà tạo thành, trị liệu loại bệnh tình này chỉ có một phương pháp…”Tô dùng sức kéo, tôi cảm thấy chiếc mền mỏng như có gió cuốn đi, bay vào trong tay chị ấy,“Mở to mắt mà đối diện sự thật đi!” Tô là một người chị họ xa của tôi, sau khi đi du học trở về nước, tại thành phố F mua một căn nhà 2 tầng nằm ở mặt tiền, tầng ở trên dùng để ở, tầng ở dươi là khu vực làm việc của ‘văn phòng làm việc Ngật Tâm”. Ngật Tâm là tên của Tô, mà cái được gọi là văn phòng làm việc, thật ra là một phòng khám tâm lý. Công việc mỗi ngày của chị ấy rất đơn giản, xuống lầu nói chuyện với bệnh nhân, không có việc thì đi làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh, rồi lại lên mạng trả lời các thắc mắc khó giải, về cơ bản có thể coi là SOHO(1). ((1)SOHO là dựa theo hứng thú cùng sở thích tự do của bản thân mà lựa chọn công việc, không bị giới hạn bởi thời gian và địa điểm.) < Công việc của chị ấy từng bị tôi chê cười một cách vô tình. Có một lần ở bên cạnh nhìn thấy chị ấy cứ ‘phải, đúng, ừm, được’ cùng với người khác nói hết một tiếng đồng hồ, lại hoàn toàn không có một chút xấu hổ lấy của người ta 500 đồng, tôi nói:“Tô à, chị có biết không, quả thật chị đúng là một người bạn tri kỷ, nhưng cũng chính là lão địa chủ vô cùng bất lương.” Lúc đó, Tô chỉ nở một nụ cười hiền hậu, cười mà không nói. Nhưng ở chung lâu rồi, tôi mới phát hiện, Tô hoàn toàn không có vẻ nhân từ như vẻ bề ngoài, tôi cuối cùng ý thức được nụ cười lúc đó của chị ấy, có một loại ẩn nhẫn cùng tàn khốc ‘quân tử báo thù, mười năm không muộn’. Không có mền, tôi vẫn chúi đầu xuống giường, nằm úp xuống trong yên lặng. Quả nhiên, liền nghe Tô nói:“Có biết tại sao lúc đầu chị lưu em lại không? Vì nha đầu em khi xúc động thì đặc biệt không thể khống chế, phản ứng thất thường, rất dễ kích động biến thành bệnh loạn tinh thần… Chị luôn muốn tự tay bồi dưỡng cùng quan sát một người bệnh tâm thần hoàn toàn thuộc về mình.” Tôi ngồi bật dậy:“Em có chỗ nào bất thường chứ, ai bất thường! Người bình thường đều sẽ không chịu nổi sự đả kích này. Rõ ràng hắn rất vô địch, hắn rất doạ người, tại sao ngược lại lại biến em thành giống như người bệnh thần kinh chứ.” Tô cười khúc khích, tôi dường như vô tình đã rơi vào bẫy của chị ấy. Nhưng, hễ mà cứ nhớ lại ngày hôm qua, tôi liền cảm thấy, tôi vẫn là nên điên đi cho rồi. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nho nhã, người đàn ông mặc bộ vest màu xám không thắt cà-vat, cúc áo gần ngực mở tung, tuy rằng khoé mắt hơi đỏ, nhưng nhìn thì không giống đã từng khóc qua, mà là mệt mỏi do phải làm việc cả đêm. Sau khi tiếng vỗ tay hoan nghênh của cả hộitrườngkết thúc, anh ta nhẹ nhàng mở miệng:“Xin chào mọi người, tôi là Dịch Phàm, tổng giám đốc AC…” Âm thanh trầm thấp dịu dàng… Tiểu Mã ca gào thét đã xuyên trở lại mất rồi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi linh hồn tôi rời khỏi thân xác. “Ê, ê, Tiểu Bội, cậu làm sao vậy, từ lúc nãy liền mất hồn mất vía.”Lạc Lạc ở bên cạnh gọi hồn tôi quay về,“Lẽ nào tổng giám đốc đại nhân đẹp trai quá?” “Hả?!”Tôi lúc này mới lấy lại tinh thần,“Cậu vừa nói cái gì?” “Mình nói đợi một chút là đến phần tự giới thiệu bản thân rồi, cần phải cố gắng để lại ấn tượng cho mọi người đó, nhất là với vị tổng giám đốc đẹp trai này.” Tự giới thiệu bản thân. Đúng rồi, mỗi năm vào buổi lễ chào đón chào nhân viên mới của AC, mỗi một nhân viên mới đều phải tự giới thiệu về bản thân một cách ngắn gọn, mục đích là để cho ông chủ nhớ đến mình, thuận tiện cho tương lai tranh thủ được cơ hội liền liều mạng giày vò bạn. Vì hai phút này, tôi từng đứng trước gương luyện tập hết lần này tới lần khác, từ ánh mắt, nụ cười đều làm đến hoàn mỹ vô khuyết, vì để tổng giám đốc trong khoảng thời gian ngắn ngủi không thể nhớ tôi liền phải nhớ đến tôi. Nhưng mà bây giờ, tôi lại bắt đầu thống hận sự nổ lực như vậy của bản thân. Trong thấp thỏm tôi tự an ủi bản thân: Mình chẳng qua chỉ là một người qua đường, tổng giám đốc đang nhập tâm vào trạng thái gào thét, sẽ không nhớ đến mình đâu. Nhưng mông lại không có nghe lời cứ dịch chuyển ra ngoài mấy lần, miệng bất giác thốt ra một câu:“Mình, mình muốn đi vào nhà vệ sinh một chuyến.” “Ơ, sắp đến phần tự giới thiệu bản thân rồi, nhà vệ sinh rất xa, không trở về kịp đâu, cậu không thể nhịn một lát sao.” “Không được, mình rất gấp, nhịn không nổi.” “Tiểu Bội, cậu đang làm cái trò gì vậy! Sáng sớm hôm nay cậu đã không bình thường rồi.”Lạc Lạc nhìn tôi với vẻ nghi hoặc. Lúc này, giám đốc của chúng tôi quay đầu nhỏ giọng trách cứ:“Lúc lãnh đạo đang phát ngôn, xin đừng chụm đầu nói chuyện! Quan Tiểu Bội, có vấn đề gì thì sau buổi lễ giải quyết!” Tôi chỉ đành di chuyển lại chỗ ngồi. Nhưng cái trận tranh chấp nhỏ xíu này, đã thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc đại nhân, anh ta liếc nhìn một cách thăm dò về phía này, mà đúng lúc tôi vừa ngồi xuống đang hướng mắt nhìn về phía trước, tìm một nơi để dán ánh mắt mình vào. Ngay lập tức, tôi và tổng giám đốc bốn mắtchạm nhau. Không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, tôi cảm thấy trong không khí loé lên những tia chớp kỳ quái vang lên ‘xoẹt xoẹt’, sau đó một mùi ozon bốc lên mãnh liệt. Tổng giám đốc làm như không có việc gì di chuyển ánh mắt, tiếp tục diễn thuyết. Còn tôi, không cần dùng đến giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng biết được, anh ta không chỉ nhận ra tôi, mà còn có ý định giết tôi để diệt khẩu nữa! Trong lúc tôi đang thống khổ tiếp nhận cơ hội phát ngôn. Tôi cực kỳ không tình nguyện mà đứng dậy, bắt đầu nhả ra một đống từ đã học thuộc. Những câu nói sớm đã thuộc nằm lòng từ miệng tuôn ra, không có ánh mắt xinh đẹp nhướng lên cùng với động tác bổ trợ, tôi chỉ như một cái máy phát ra tiếng nói. Hai phút dài đăng đẳng như chưa từng có, cuối cùng, tôi cũng đã nói xong những điều cần nói, chuẩn bị ngồi xuống. Lúc này, Dịch Phàm trên bục mỉm cười nói:“Cô ơi, phần giới thiệu của cô rất sinh động, nhưng cô có thể nói cho mọi người biết tên của cô không?” Tôi trầm mặc, tên thì tôi đã nói qua rồi, chỉ là… nói rất nhỏ thôi. Đồng nghiệp xung quanh mỉm cười thân thiện. Mọi người đại khái cảm thấy ông chủ của mình ấm áp giống như gió xuân, dịu dàng như ánh mặt trời, nhưng, từ trong nụ cười kia tôi lại nhìn ra được lời nguyền rủa độc ác“Tôi sẽ làm cho cô chết rất thảm”. “Quan Tiểu Bội.”Tôi nói, nhân tiện coi như bản thân vừa ký xuống bản phán quyết tử hình. “Quan Tiểu Bội… Tiểu Bội. Rất tốt, chào mừng cô Quan gia nhập AC, trở thành một thành viên trong đội ngũ này của chúng tôi, hy vọng cô cùng AC đều sẽ đạt được những thành tựu trong tương lai.”Dịch Phàm gật đầu mỉm cười. Trong nháy mắt, tôi đã dự đoán chính xác được tương lai giày vò lẫn nhau của chúng tôi. “Xem đi em chả có chút tiền đồ gì hết, chỉ có vài ánh mắt đã bị doạ thành như vậy rồi!”Tô nói. “Ánh mắt! Nếu chỉ là ánh mắt thì tốt rồi! Chị nói cho em nghe thử xem sau đó hắn làm như vậy là có ý gì?!” Sau buổi lễ, tôi không có cùng với Lạc Lạc, Peter và các nhân viên mới khác ở cùng nhau, giống như đoá hoa tổ quốc nhận được sự kiểm duyệt của chủ tịch, nhận được sự khích lệ cùng lời gửi gắm của tổng giám đốc, mà co đầu rụt cổ, nhanh chóng chúi đầu vào không gian nhỏ của tôi, vùi đầu vào chồng văn kiện. Nhiều năm kinh nghiệm xem tiểu thuyết võ hiệp nói với tôi rằng, khi bạn gặp phải kẻ địch lớn mạnh, biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là dùng tấm lòng bao la đi cảm hoá hắn, lôi kéo hắn, kéo hắn xuống nước, mà cần phải tìm một nơi không một bóng người để ẩn nấp, đây chính là câu tục ngữ ‘biến càng xa càng tốt’. Địch không nhìn thấy thì trong lòng sẽ không buồn bực, tự nhiên ý tưởng muốn giết người sẽ bay biến. Tôi chỉ là nguỵ trang dáng vẻ như xem tư liệu, còn lỗ tai lúc này lại lắng nghe động tĩnh xung quanh, có tiếng bước chân tiến lại gần, thân thể tôi theo bản năng liền có phản ứng. Cho nên, khi Elle trợ lý của tổng giám đốc tìm tôi, tôi vờ như đang nhặt cục gôm đến lần thứ ba, cúi xuống dưới gầm bàn. “Cô Quan, Dịch tổng mời cô đến văn phòng một chuyến. A, cô không sao chứ?” “Không sao.”Tôi xoa xoa đầu từ gầm bàn chui ra,“Dịch tổng có nói là việc gì hay không?” Tôi cảm thấy phía sau lưng những cái lỗ tai ra-đa ngay lập tức dựng lên. Nhân viên mới cùng tổng giám đốc chính là giống như Nam cực và Bắc cực của trái đất, không có giao điểm, bây giờ tổng giám đốc đột nhiên triệu kiến một nhân viên mới, nhất định là có ẩn tình bên trong! Elle lắc đầu biểu thị không biết. Đằng sau vang lên những tiếng nói thì thầm, như là một khúc ca ai oán sung sướng trên nỗi khổ của người khác, đem tôi tiễn thẳng không có đường về. “Hắn đang ở văn phòng đợi em, em liền ngồi xuống sô-pha đối diện với hắn.”Tôi ai oán nói. “Sau đó thì sao?”Tô hỏi. “Sau đó em cứ ngồi ở đó mãi thôi.” “Em xem, đây đều là do em tưởng tượng, hắn thực chất hoàn toàn không có làm gì hết, em lo lắng dư thừa rồi.”Nghe tôi thuật lại trong phẫn nộ, Tô an ủi tôi nói. “Lo lắng dư thừa? Lo lắng dư thừa?!”Tôi lại phát điên lên. Tô, chị rốt cuộc có hiểu được hay không, em từ 09 giờ 30 sáng đến 05 giờ 30 chiều, ngồi trên sô-pha đối diện với bàn làm việc của hắn, cùng hắn mắt lớn trừng mắt bé, một lời cũng không nói, mặt đối mặt, suốt tám tiếng đồng hồ…
|
Chương 3 Thứ sáu, ngày 24 tháng 08 Thời tiết: Mưa gió bão bùng ——————————— Trước khi nhậm chức, tôi từng lập một kế hoạch chính xác cho sự nghiệp của tôi, bản kế hoạch đó cơ hồ chính xác đến từng giây, kim giây trên đồng hồ mỗi một lần lắc lư ‘tích tắc’, đều sẽ đưa tôi đến ngưỡng cửa tương lai huy hoàng. Nhưng… Tôi chưa từng nghĩ đến sự nghiệp của mình lại bắt đầu như thế này. Đương nhiên, tôi đã từng nghĩ đến việc từ chức, nhưng Tô đã lạnh lùng quăng ra một câu“Tiền phòng tháng trước em vẫn còn thiếu đó”, liền chặn đứt hoàn toàn ý niệm này của tôi. Xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa ‘nhà’ và ‘sống bám víu vào người khác’. Khi mà mưa gió sắp đến, nhà có thể cản gió tránh mưa, còn ở nhà người khác, khi mà gặp phải mưa gió lại đem bạn đẩy ra bên ngoài, tự mà chạy lấy. Bây giờ quá trình làm việc của tôi rất đơn giản, buổi sáng ở dưới lầu quét thẻ, đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc tự bản thân làm một cái ‘ổ’ trong góc sô-pha, ngồi đến trưa, ăn trưa, sau đó lại ngồi đến chiều. Trong quá trình, nếu có người đến tìm tổng giám đốc, tôi liền tự giác di chuyển qua một góc khác, mà cái hạng mục ăn cơm trưa này, chính thức hoạt động chỉ mới hai ngày nay thôi. Ngày đầu tiên, đến giờ ăn trưa, tổng giám đốc đi ra. Tôi không có nhận được chỉ thị rõ ràng, nên không dám manh động, sau đó đến lúc đói thật sự chịu hết nổi chuẩn bị đánh bạo xuống lầu tìm đồ ăn, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tôi bị khoá ở trong này rồi! Sau một trận vật lộn hết gõ cửa đập tường, tôi bỏ cuộc, ngoan ngoãn ngồi lên sô-pha ‘một lòng một dạ’ chờ đợi tổng giám đốc trở về. Mãi cho đến khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, hắn mới trở lại, đi thẳng đến trước bàn làm việc xem văn kiện của hắn. Không phụ sự kỳ vọng âm thanh ‘rột rột’ từ cái bụng của tôi vang lên, nhắc nhở hắn sự tồn tại của tôi. “Chưa ăn trưa sao?” “Ừm.”Tôi gật đầu một cách yếu ớt, chờ đợi sự ân xá của hắn chuẩn bị đi tìm chút ‘cơm thừa canh cặn’. “Ồ, vậy thật đáng tiếc. Cơm trưa của AC đều là những món ăn ngon có tiếng, mà buổi trưa hôm nay có bữa tiệc chào đón nhân viên mới, đặc biệt còn chuẩn bị đồ ăn và nước uống cộng thêm đồ ăn nhẹ nữa.” Cái bụng của tôi không biết điều lại kêu réo lên. Hắn lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, không lên tiếng nữa,hoàn toàn không có ý định thả cho tôi đi ăn cơm. Tôi thật ngu ngốc. Buổi sáng ngày thứ năm, tôi đúng giờ ngồi trên sô-pha của văn phòng tổng giám đốc. Tổng giám đốc đi đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói:“Cô Quan hình như gầy đi rồi, người cũng không có tinh thần như lần đầu tiên gặp.” Tôi nhìn thấy cặp mắt kiếng vô biên của hắn loé lên tia lạnh lẽo đáng sợ, nụ cười thấp thoáng nơi khoé miệng, xác định một vạn %, là hắn cố ý! Lại đến giờ ăn trưa, tôi đem xúc xích, bánh quy, sữa chua tàng trữ khắp nơi trên người – – lôi hết ra, như khiêu khích bày ra trên bàn. Tổng giám đốc cười mà như không cười nhìn tôi:“Cô Quan thật lợi hại nha, đang trống trơn biến ra một đống đồ ăn, quả là giống như Đôremon.” Hứ, trên có chính sách, dưới có đối sách, tôi bị đói đúng ba ngày trời còn tiếp tục để bị chết đói ở trong căn phòng tồi tàn này của anh à, trừ khi não bị vô nước!(chỉ đầu óc có vấn đề) Hắn lại đi đến nói:“Bất quá, đồ của cô Quan có thể cất vô rồi, hôm nay tôi dẫn cô đi ăn cơm.” Chính vì như thế, tôi rất không có chí khí, vui vẻ bám gót đi phía sau tổng giám đốc, leo lên xe của hắn trong ánh mắt ngờ vực của đồng nghiệp trong công ty. Chiếc xe quẹo qua quẹo lại đến một nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất trong thành phố. Người gác cửa ân cần mở cửa xe, tiếp lấy chìa khoá, thay khách đỗ xe. Mà người phục vụ cũng không cần hỏi lấy một câu, liền trực tiếp dẫn hắn đến một cái bàn dành cho hai người:“Dịch tổng, chào anh, vị trí được đặt sẵn, hai người.” Tổng giám đốc ngồi xuống, tiếp lấy thực đơn, bắt đầu xem một cách tỉ mỉ. “Hai phần bò bít-tết(beefsteak)đặc biệt, một phần là bảy phần chín, một phần là năm phần chín. Rượu vang đỏ.” “Vậy sa-lát(salad: rau trộn)với tráng miệng thì sao?” “Giống mọi khi.” “Được, xin anh chờ một lát, sẽ có ngay.”Người phục vụ lấy lại thực đơn xoay người rời khỏi. Tôi có chút không vui, tốt xấu gì cũng là mời tôi ăn bữa cơm, ít ra cũng phải hỏi ý kiến của tôi một chút chứ, mặc dù tôi đối với chỗ này không quen thuộc cho lắm, cũng không đến nỗi hoàn toàn không có chủ kiến. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nhà hàng năm sao đó nha, vào uống ly trà cũng tốn kém rồi, càng huống hồ là ăn, cho nên tôi lại cảm thấy thoải mái. Có người đi đến rót rượu, trước tiên là ly kia của tổng giám đốc, sau đó là đến chiếc ly trước mặt tôi, tôi đưa tay nhấc ly, khi mà tôi chuẩn bị nhấm nháp ly rượu nho Pháp lần đầu tiên trong đời, liền nghe thấy tổng giám đốc nói:“A, cô Quan, thật ngại quá. Tôi là mời một vị khách hàng ăn cơm, vẫn là mời cô đi đến bàn khác mà ăn. Tôithật sơ ý, thật sự xin lỗi.”Nói xong, hắn búng nhẹ ngón tay, gọi một người phục vụ khác đến, dẫn tôi đến chiếc bàn bên cạnh. Anh phục vụ trẻ đó trong lúc tôi cúi mặt thì đặt menu xuống, rời đi. Đồ chó chết! Đồ bị thịt! Trong lòng tôi tức điên lên nói lời thô tục. Cái tên nhãi này tuyệt đối là cố ý làm cho tôi nhục nhã mà! Nếu như không phải thì tôi ngồi đối diện lâu như vậy, hắn tại sao bây giờ mới nói ra chứ! Tôi trợn mắt nhìn hắn trừng trừng, mà hắn thì nâng ly rượu lên, hướng tôi làm động tác cạn ly, dáng vẻ nhàn nhã thưởng thức rượu. Tôi ném thực đơn dự định bỏ đi. Một người phục vụ đi đến ngăn tôi lại:“Cô ơi, cái bàn này là được đặt, nếu cô không dùng nó, cũng phải chi trả 20% phí phục vụ.” Tôi vừa định nói: Đi đòi cái tên mặt trắng(1)đang cười nham hiểm ở bàn bên cạnh kìa, rồi lập tức liền nghĩ đến: Phải rồi, dù sao cũng là hắn trả tiền, không ăn thìuổng phí, hôm nay cô nương ta sẽ ăn chongươi nghèo mạt luôn! Thế là tôi mở thực đơn ngó những món trong đó từ trên xuống dưới một lượt. ((1)Mặt trắng hay tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những tên chỉ biết dựa vào bạn gái hoặc vợ nuôi, trợ cấp kinh tế. Ngoài ra, còn chỉ người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng thanh tú tuấn mỹ. Nói chung, đàn ông mà được gọi như vầy thường không có ý tốt, có ý chê bai, châm biếm.) Hứ, ăn không hết tôi bỏ bịch mang về! Sau đó, tôi cũng hướng hắn đang ở cách một bàn,mỉm cườimột cách đáng sợ. Không lâu sau, khách của tổng giám đốc đến, và cũng cùng lúc đó, người phục vụ bưng đến cho tôi món đầu tiên. Nhìn thấy cơm trắng, trứng chiên, tôi càng nhìn càng cảm thấy đây giống như món ‘cơm chiên Dương Châu’ trong truyền thuyết. “Xin hỏi… Có phải đã đem sai rồi không? Tôi hình như không có gọi món này.”Tôi hỏi người phục vụ bên cạnh. “Đây là do người cùng đến với cô gọi giúp cô, anh ta nói bao tử của cô không tốt, không thích hợp ăn đồ dầu mỡ, đặc biệt dặn dò chúng tôi làm cho cô món ‘cơm chiên trứng Kim Ngọc Mãn Đường’.” Quả nhiên là cơm chiên Dương Châu. “Lấy cơm chiên để trêu chọc tôi à, tôi không ăn! Đổi lại cho tôi, tôi cũng phải ăn… bít-tết!”Tôi cất cao giọng nói với thái độ cương quyết. Giọng nói của tôi thu hút những ánh mắt bất mãn của những người khác trong nhà hàng, người phục vụ đó vội vàng giải thích:“Cô ơi, cái món cơm chiên này tuy rằng truyền thống, nhưng cũng trải qua sự chế biến tài tình của siêu đầu bếp của nhà hàng chúng tôi, nguyên liệu dùng để chế biến đều ngon và tốt cho sức khoẻ, vả lại chỉ có 198 đồng, tuyệt đối là đáng tiền.” (1 đồng = 2.500VND, 198 đồng = 450.000VND, cái này là tỷ giá lâu rồi, giờ không biết lên bao nhiêu, Mã lấy số chẵn cho dễ tính.) Cơm chiên Dương Châu 198 đồng… Tôi đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo nàn đã ôm ấp cách nghĩ ‘uống một ly trà cũng tốn kém’ đã bị khuất phục rồi, quyết định ngồi xuống tiếp nhận sự sắp đặt của vận mệnh. Tôi buồn bực bới đĩa cơm chiên, nghĩ: Cơm chiên có mắc đi chăng nữa, thì có thể có mùi vị của thịt bò sao? Một tiếng sau, tôi lại ngồi trên xe tổng giám đốc. “Cô Quan ăn có ngon miệng không?”Hắn hỏi tôi. “Đừng nói cơm chiên của nhà hàng năm sao, ngay cả nước lã cũng thấy ngon.”Tôi mỉa mai. “Ăn ngon thì tốt. Tôi cứ lo lắng cô Quan có tâm lý gánh trách nhiệm. Vì công ty chúng ta có quy định, chỉ có nhân viên quản lý của bộ phận giám đốc trở lên, do công việc phải ra ngoài ăn cơm, mới được hoàn trả chi phí ăn uống. Còn những nhân viên khác ra ngoài ăn cơm thì đều phải tự trả tiền. Giống như bữa cơm hôm nay của cô Quan vậy, tuy là do công ty trả, nhưng sẽ trừ vào trong tiền lương.”Tổng giám đốc điềm tĩnh hoàn thành chế độ phổ cập giáo dục cho nhân viên mới của công ty. … Cơm chiên Dương Châu 198 đồng… Tự trả… Tim tôi như bị bóp nghẹt.
|
Chương 4 Thứhai ngày 27 tháng 08 Thời tiết: Nhiều mây – – – – – – – – – – – – – – – – “Tô, chị nói đi, hắn như vậy là có thái độ gì đây!”Đến cuối tuần, tôi đem toàn bộ những hành vi ác độc của Dịch Phàm thêm mắm thêm muối kể qua một lượt cho Tô nghe. “Hắn đó hả…” Tôi vểnh tai lên chuẩn bị nghe cao kiến của Tô. “Muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp của chị, mỗi tiếng là 500 đồng, không đến nửa tiếng thì tính theo nửa tiếng, vượt quá nửa tiếng mà chưa đúng một tiếng thì vẫn tính là một tiếng. Dựa theo tình trạng của Boss em thì nói cũng phải hơn hai tiếng. Quan hệ của tụi mình tốt, nên giảm giá cho em 30% đó.” “Chị là cái đồ hám tiền, thôi dẹp đi!” Kết quả vẫn là không thể hiểu rõ được trạng thái tâm lý của tổng giám đốc, nhưng lại hiểu rõ được ý định của bản thân. Hắn đã bắt đầu khiêu khích, còn dùng đến phương pháp bỉ ổi mà khai chiến, bổn tiểu thư hầu nhà ngươi tới cùng! Tô cũng không có đến nỗi quá tuyệt tình tặng tôi một câu“Địch chính là cái lò xo, em mạnh thì hắn yếu.” Buổi sáng đầu tuần, dưới sự khích lệ của Tô, thu gom tốt tâm tình bị tàn phá, tôi lại hùng dũng khí thế bừng bừng ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Hắn đang họp, nghe cấp dưới báo cáo, sau khi trải qua buổi sáng đầu tuần bận rộn, hắn lại bắt đầu yên tĩnh xem báo cáo. Còn tôi, sau khi đi thám tính một lượt các vấn đề nội bộ công ty xong, liền lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò ‘rắn ăn đậu’(1). ((1)Trò chơi ‘rắn ăn đậu’ tương tự như trò ‘Pac-man vậy đó. Thay vì ‘Pac-man’ hình tròn thì đổi lại thành ‘rắn’ hình dài thôi. Cách chơi như sau: Người chơi điều khiển rắn (Pac-Man) trong một mê cung và ăn các chấm (hạt đậu). Nếu người chơi ăn hết các chấm (hạt đậu) thì rắn (Pac-Man) được đưa qua màn chơi mới. Ai muốn biết rõ về trò ‘Pac-man’ liên hệ google ca hen.) “Damn!”Trải qua việc sự dụng quá độ tuần trước, điện thoại của tôi đã bị tổn hại nghiêm trọng, ngay khi tôi vừa khởi động, máy đứng luôn. Tổng giám đốc ngẩng đầu liếc nhìn tôi, chuyển cho tôi một tờ giấy:“Cô Quan, nhờ cô gọi giúp tôi một cuộc điện thoại.” Tôi nhận lấy trong hồ nghi, muốn hỏi hắn gọi cho ai, nói cái gì, nhưng hắn lại có thái độ như“Cô không cần phải biết”, rồi lại tiếp tục bận rộn. Sau khi gọi được vài cuộc, tôi nói với hắn:“Dịch tổng, không có ai bắt máy.” “Gọi cho bằng được.” Tôi buồn chán gọi hết lần này đến lần khác, vẫn chả có ai thèm nghe điện thoại, khi mà tôi bắt đầu hoài nghi chủ nhân của số điện thoại này có phải hay không chính là người phụ nữ áo vàng đã bỏ rơi hắn vào ngày hômđó, đột nhiên phát hiện hắn ngồi bên cửa sổ cười với tôi một cách kỳ quái. Vì lưng quay về phía ánh sáng mặt trời, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, còn điện thoại thì nhấp nháy trong tay hắn, làm cho khuôn mặt hắn ánh lên một tầng xanh lè quỷ dị. Tôi bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, lắp ba lắp bắp hỏi:“Đây… là số điện thoại của anh?” “Tôi chính là muốn chứng minh một chút, cô nhàm chán ra sao thôi.” Lúc này tôi mới ý thức được, chờ cho điện thoại kết nối vào trò chơi, ngón tay của tôi di chuyển nhanh chóng từ phím 2, 4, 8, 6. Toi rồi, điện thoại treo luôn rồi . Tôi nghĩ trong bi thương. Nhưng mà nói đến nhàm chán, vẫn là tổng giám đốc anh nhàm chán hơn tôi đó nha! Tôi lại co rúm lại trở về sô-pha, khoảng một lúc sau, một ý tưởng loé lên trong đầu tôi, Quan Tiểu Bội đã từng khí phách hào hùng, tinh thần phấn chấn nay đã quay trở lại – – Tôi tiến mấy bước về phía trước bàn của tổng giám đốc, chớp mắt quyến rũ nhìn hắn,“Soạt”kéo chiếc áo sơ mi xuống một chút, phơi bày chiếc bra(áo ngực)ren màu đen đầy gợi cảm và có cup 34B của tôi, ép hắn phải nhìn vào. Sau đó, dưới mỹ sắc của tôi, phản công với khí thế mạnh mẽ, đã đánh bại được hắn. Hứ, đàn ông đều không phải bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong thì lại yếu xìu như con hổ giấy sao. Khụ khụ, đương nhiên, đây chỉ là tự tôi tưởng tượng thôi. Đây là chiêu thứ 99 trong ‘100 chiêu khắc phục ông chủ nham hiểm của bạn’ mà tôi đọc được trên mạng. Khi mà bạn nhịn đến nỗi không thể nào nhịn được nữa thì lúc đó hãy dùng tới chiêu này với ông chủ bạn, tình hình thông thường thì, nếu như Boss của bạn không phải là dê xồm đói khát cực độ, hắn sẽ ý thức được bản thân đã phải bức ép bạn đến bước đường này, tiếp sau đó hắn sẽ xem xét lại hành vi của bản thân, giảm bớt lại mọi hành động. Tôi bắt đầu triển khai hành động… Sau đó bi ai phát hiện, hiện thực so với trong tưởng tưởng của tôi khác xa một trời một vực, tôi… mới là kẻ bên ngoài thì mạnh mẽ, bên trong thì yếu xìu như con hổ giấy. Tôi do dự một lúc đi tới trước mặt hắn, tay khoanh trước ngực. Tổng giám đốc ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt có chút nghi hoặc, hắn có lẽ chưa từng nghĩ đến, tôi dám cả gan chưa được gọi đã đi đến cái bàn, đến trước mặt hắn. Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi đến cổ áo hơi mở của tôi. “Cô muốn làm cái gì vậy?”Hắn hỏi. Tay tôi cứng ngắt trước ngực – – Tôi lại lê lết trở về sô-pha của tôi. Xem ra tôi chỉ có thể sử dụng chiêu thứ 100 thôi. Tác giả của bài đó có nói, khi mà 99 chiêu phía trên không cách nào chế phục được Boss của bạn, bạn chỉ còn cách là đi chết thôi! Trong lúc tôi đang gặm nhắm nỗi tủi thân, tổng tài bỗng cất tiếng. “Quan Tiểu Bội.”Lần này hắn không có gọi tôi là cô Quan nữa,“Tôi biết cô đang nghĩ cái gì, cũng biết cô dự dịnh làm cái gì, tôi khuyên cô một câu, hãy dẹp ngay những cái ý tưởng buồn cười đó đi. Cô đừng có mà nói với tôi những cái này đều là việc nhỏ, việc riêng, giữa đồng sự phát sinh bất cứ việc nhỏ gì cũng đều có thể diễn biến hành tai nạn công cộng. Cô cũng đừng có mà hy vọng tôi đại nhân đại lượng, mắt nhắm mắt mở coi cái gì cũng đều chưa từng phát xảy ra. Nếu như tôi có thể, còn có thể để cô ngồi ở đây mấy ngày nay sao?!” “Mỗi một người đều có một giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ. Ở ngoài giới hạn, tôi có thể rất độ lượng khoáng đạt, nhưng ở trong giới hạn, thì là vùng đất chết chóc, kẻ nhìn thấy thì móc mắt, ai nghe được thì cắt tai. Thật không may,cô đã chạm phải giới hạn của tôi, tuy tôi không thể giết cô để diệt khẩu, nhưng trước khi nắm được thóp của cô, trước khi cô chịu khuất phục hoàn toàn, tôi sẽ không buông tha cô đâu..” “Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung! Buổi sáng thứhai đó cái gì cũng không có xảy ra! Tôi có thể dùng nhân cách để bảo đảm!” “Không có cái gì xảy ra? Vậy sao cô lại đối với buổi sáng thứhai hôm đó nhạy cảm như vậy? Ngoài ra, lúc cô tìm cô Lý Lạc nói chuyện, cô đừng nói với tôi rằng, buổi sáng thứhai đó cô không kể cho cô ấy nghe câu chuyện ‘giáo chủ gào thét’ không dưới năm lần. Hơn nữa cô ấy chắc còn đang cố gắng suy đoán tại sao cô bị tôi nhốt trong phòng tổng giám đốc, rồi nhân tiện đem câu chuyện này nói cho toàn bộ người trong công ty biết. Bây giờ, chắc câu chuyện này lại có thêm một nhân vật chính nữa rồi đó.” Tôi có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Hoạ từ miệng mà ra, hoạ từ miệng mà ra mà. Tô, chị khi đó tại sao lại không trực tiếp đánh em ngất xỉu luôn cho rồi. “Cô Quan, tôi tin tưởng nhân cách của cô. Nhưng đã làm người thì cô nhất định phải có nhược điểm, rồi sẽ có một ngày, cô nằm mơ mà nói lộ ra, hoặc dưới tình trạng bị người ta uy hiếp cưỡng chế mà nói ra sự việc này. Cho nên tôi không thể mạo hiểm.” Toàn thân tôi đổ mồ hôi. “Có nhớ tôn chỉ( = mục đích)của công ty là gì không? ‘Gia nhập AC, chúng ta sẽ cùng hỗ trợ để cùng nhau đạt được những thành tựu’, Quan Tiểu Bội, cô sẽ trở thành một thành viên tự hào của AC.”Tổng giám đốc da cười mà thịt không cười(2)mà tổng kết,“Được rồi, thời kỳ giám thị kết thúc, bây giờ cô có thể trở về phòng làm việc của cô rồi.” ((2)Da cười mà thịt không cười: Nụ cười miễn cưỡng, giả tạo, không tự nhiên,mang lại chođối phương cảm giác không thoải mái.) Tôi giống như là mộng du lướt đến trước cửa, phía sau truyền đến âm thanh của tổng giám đốc:“Còn nữa, tôi khuyên cô một câu, đừng có cố gắng từ chức hoặc là có bất kỳ hành động nào rời khỏi công ty. Sự việc một mình cô bị nhốt ở văn phòng làm việc của tôi, toàn công ty đều đã biết hết rồi. Văn phòng của tổng giám đốc, thì sẽ luôn có một số bí mật thương nghiệp. Cô học về luật, tự nhiên sẽ biết tiết lộ bí mật của công ty thì cá nhân đó sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào rồi.” “Anh, anh!”Tôi nổi giận rồi,“Anh không thể làm như vậy được! Anh không thể bỏ mặc lợi ích của công ty mà không màn tới, chỉ vì lợi ích riêng mà bán đi bí mật thương nghiệp!” “Tôi là tổng tài, có phải là bí mật thương nghiệp hay không, tôi nói phải là phải!”Hắn cười một cách ưu nhã,“Cô có thể đi được rồi.” Vào giờ nghỉ trưa khi tôi trở về phòng làm việc. Lạc Lạc, Peter và còn có một nhân viên mới, làm một cử chỉ quan tâm, bao gồm luôn cả thái độ hóng hớt, ngay trước tiên đã vây lấy tôi. Tôi trong âm thanh nghị luận bàn tán xôn xao của mọi người, trấn tĩnh từ dưới bàn lấy ra một thùng giấy, đổ hết mọi thứ ra, cắt một cái lổ, giấu cái đầu vào trong đó. Đem tôi từ cái thùng giải cứu ra, chính là trợ lý giám đốc của bộ phận nhân sự, anh ta nói giám đốc nhân sự muốn gặp tôi. Giám đốc nhân sự là một ông chú trắng trẻo mập mạp, được gọi là lão Ngô, khuôn mặt ông hoà nhã thân thiện, chỉ có điều đôi mắt híp như đang cười, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác nhìn không thấu được. Sau khi ngồi trong phòng làm việc của lão Ngô, ông cứ híp mắt nhìn tôi cả buổi. Thường thì bị người khác nhìn như vậy, tôi sẽ không tức giận, chỉ là căng thẳng mà thôi, nhưng sau khi ngồi trong trong phòng tổng giám đốc được một tuần, có mười lão Ngô cầm kính viễn vọng quân sự quan sát tôi ở cự ly gần đi chăng nữa, tôi cũng chả có cảm giác gì. “Xin hỏi, giám đốc Ngô tìm tôi có việc gì ạ?”Tôi hỏi một cách chán nản. Lão Ngô hé miệng nhưng không nói gì, giống như là không biết làm sao để nói ra. Ông thở dài một tiếng, đẩy một tờ giấy ra trước mặt tôi: “Cô Quan, mời xem cái này.” Một lá thư khiếu nại từ văn phòng tổng giám đốc. Nội dung là“Tổng giám đốc bị người ta quấy rối”! “Tôi là phụ nữ, tôi mới là người dễ bị người ta quấy rối mới đúng chứ.”Tôi giận sôi máu. Dịch Phàm ơi, Dịch Phàm! Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không! Lão Ngô không thèm để ý mà cười:“Cô Quan không cần phải tức giận, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô Quan, việc này có thể chỉ là một trò đùa.”Sau cùng, ông còn nhẹ nhàng nói thêm một câu:“Nhưng mà ở cái công ty này, phụ nữ muốn quấy rối tổng giám đốc, cũng nhiều lắm đó nha.” Không biết lão Ngô rốt cuộc nghĩ ra sao về lá thư khiếu nại khó xử này, ông chỉ mỉm cười với tôi mà thôi, coi như là một cái nhắc nhở nhẹ nhàng nhất đi, nhân tiện, ông lại đưa cho tôi xem một tờ giấy điều động nhân sự. “Cô Quan, bây giờ chức vụ của cô là từ trợ lý pháp luật trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.” Bên cạnh tổng giám đốc luôn có tổng cộng bốn người trợ lý, ngay cả Hứa Khách có kinh nghiệm làm việc lâu nhất cũng chưa từng được dùng cái tên ‘đặc biệt’. Như vậy thì ‘trợ lý đặc biệt’ rốt cuộc là cái thứ gì đây? Lão Ngô hoàn toàn không có cho tôi đáp án, chỉ nói một cách thâm ý tràn đầy:“Cô gái trẻ, làm cho thật tốt, tiền đồ đang rộng mở trước mắt đó.”
|
Chương 5 Thứsáu ngày 31 tháng 08 Thời tiết: Gió nhẹ có sương mù —————————————– Làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, có nghĩa là địa điểm phòng làm việc của tôi từ bộ phận pháp luật chuyển đến bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc. Mấy chiếc bàn làm việc được xếp thành một hàng rất kỳ quái, từ xa mà nhìn lại sẽ có hình dạng như vầy ‘— — — — __’ không cần phải hỏi, cái bàn cuối cùng ở bên phải nằm lệch đội hình chính là của tôi. Nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì thời kỳ giam cầm đã kết thúc, sự nghiệp đã chính thức bắt đầu rồi, tôi vẫn là rất vui mừng. Tôi đang sắp xếp bàn làm việc với tâm tình vui vẻ, thì phía sau truyền đến tiếng cười ‘ha ha’. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Phàm đang cúi người xem xét phần báo cáo trên bàn của Elle bên cạnh. Tôi lẳng lặng nhìn hắn một hồi, thầm nói với hắn: Không cần giả bộ nữa, tôi biết anh cố ý bảo người đặt cái bàn ở chỗ này, cũng biết anh cố tình đến xem náo nhiệt. Chúng tôi giằng co trong im lặng một hồi, hắn rốt cuộc ngước đầu lên nói với tôi:“Cô Quan, cóvấn đề gì sao?” Tôi mỉm cười xán lạn:“Chào tổng giám đốc!” Dịch Phàm ngẩn ra, hắn hình như không ngờ được tôi sẽ có phản ứng như thế này, hắn lại nhìn tôi một lúc rồi mới nói:“Ừm, chào. Chào mừng cô, làm việc cho tốt.” Khi hắn xoay người rời đi, tôi nhìn thấy khoé miệng hắnnhếch lên một nụ cười, mang tính giễu cợt, có chút dịu dàng, rất đẹp nha. Dịch Phàm có bốn người trợ lý, Hứa Khách trong truyền thuyết, Elle thì lúc trước đã gặp qua, còn có Alice và Vinh Mặc Dương. Hứa Khách tuổi tác tương đối lớn, xử lý sự việc vững vàng thành thục, chào đón tôi với thái độ như là một người anh, nụ cười thật sự giống như ánh nắng mùa xuân ấm áp. Elle với Vinh Mặc Dương đều có danh bài là nghiên cứu sinh đại học, khi hai người đứng cạnh nhau thì dùng cụm từ ‘trời sinh tài giỏi’ này để diễn tả. Alice tuy dáng vẻ dịu dàng hiền lành, nhưng bạc môi mỏng kia lại biểu hiện ra thái độ là một người nhạy bén và lanh lợi. Nghe nói, chị ấy là người duy nhất trong công ty tốt nghiệp cao đẳng, dựa vào cố gắng của bản thân, từng bước từng bước từ vị trí thấp nhất của công ty làm đến vị trí trợ lý của tổng giám đốc. Cả ba người đều biểu thị sự chào đón đối với tôi. Tôi hít sâu một cái, ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lý lạitư tưởng. Đúng vậy, sự nghiệp của tôi bắt đầu một cách kỳ quái cũng rẽ ngoặt một cách kỳ lạ, nhưng cho dù có ra sao, tôi cũng sẽ cố gắng vượt qua, chứng minh với bọn họ, tôi Quan Tiểu Bội có thể đường đường chính chính mà ngồi vào cái vị trí này. Đương nhiên, cho dù là bị chụp lên đầu danh hiệu gì, rốt cuộc thì tôi vẫn là chân sai vặt, công việc làm nhiều nhất chính là chạy vặt, phô-tô, chuyển giao văn kiện, các loại việc lặt vặt nhưng mà cũng bận tối mặt. Ngược lại với những người không biết, khi họ đến phòng làm việc này, lúc nhìn thấy cái biển tên trên bàn của tôi có nhiều hơn của người khác hai chữ ‘đặc biệt’, nên thường cứ đi thẳng đến tìm tôi, còn tôi, thì luôn luôn thấy ngượng ngùng dẫn người đó đến giao cho người khác hoặc là cầu cứu các vị tiền bối. “Lần trước có một ông khách, tìm mình bàn công việc nhưng mình lại không hiểu, bèn mời ông ta đi tìm Hứa Khách. Sau đó ông ta trở lại, nhìn mình rồi nói, ‘Trợ lý đặc biệt, đặc biệt ghê nha. Cô gái nhỏ, sau này nếu như không muốn làm nữa, hãy nhớ đến chỗ tôi.’ Cậu nói thử coi, đây là cái thứ người gì vậy hả.”Giờ cơm trưa ngày thứ năm, tôi phàn nàn với Lạc Lạc. “Tiểu Bội, cậu nói thật cho mình, có phải cậu có thân phận gì đó rất ghê gớm cần phải che giấu? Đều là ra ngoài lăn lộn, nên có thể lý giải được.” “Quan hệ ở đâu ra chứ. Chỉ bất quá là…”Tôi vội vàng đem nửa câu sau nuốt trở lại, ừm, tổng giám đốc nói đúng, loại người như tôi thật sự dễ mang hoạ từ miệng mà. “Chỉ bất quá cái gì?”Lạc Lạc ép hỏi. Tôi lùa cơm kín miệng lắc đầu, biểu thị không thể nói. Lạc Lạc kéo cằm tôi lên tỉ mỉ xem xét một lượt:“Xem ra tin đồn là thật rồi. Tiểu nha đầu, cậu là muốn dùng cái khuôn mặt hồ ly này câu chàng rể kim quy(1)à.” ((1)Chàng rể kim quy hay kim quy tế: Kim quy chỉ những người đàn ông giàu có, lắm tiền. Còn tế thì là chàng rể => Những chàng rể lắm tiền. Ở đây Mã giữ nguyên cụm từ này, không dịch thẳng ra luôn.) “Mình không phải là gái bao!”Tôi nhả cơm ra tức giận gào lên. Trong nhà ăn trong nháy mắt một mảng im lặng như tờ, tôi bị ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người quét đến cả người cứng đờ như chết. Giờ nghỉ trưa ngày thứ sáu, tôi đưa văn viện đến cho tổng giám đốc. Hắn nhìn lướt qua tôi, ký tên xong rồiđưa cho tôi, bản thân thì tháo mắt kính xuống dựa vào ghế nhắm mắt lại dưỡng thần. “Vậy… Dịch tổng, tôi ra ngoài đây, không làm phiền anh nữa.”Tôi rón ra rón rén đi ra. “Chờ chút,”Hắn gọi tôi lại, nhưng lại không có mở mắt,“Nghe nói ngày hôm qua tại nhà ăn cô gào lên cái gì là ‘không phải gái bao’? Chuyện này là sao?” Tôi vừa nghĩ tìm ra đối sách, vừa ở trong đầu lục lọi truy tìm kẻ khả nghi đã đi mật báo tin tức, nhưng đành chịu thua, vì lúc đó cơ hồ tại nhà ăn toàn bộ người trong công ty đều tập trungở đó, người chứng kiến thì quá nhiều. Tôi không biết là tổng giám đốc rốt cuộc là đã nghe đượcnhững gì nữa, lúc này đây cách thông minh nhất chính là thành thật khai báo thôi:“Chỉ là tôi không thể hiểu rõ phạm vi chức trách của trợ lý đặc biệt. Còn những cái khác, đều là lời nói giỡn thôi.” “Giỡn chơi?”Hắn cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tôi, đôi mắt không đeo kính, càng gia tăng sự nham hiểm,“Nói như vậy cô muốn trở thành gái bao sao?” Tôi cố gắng kiềm chế hành động đi tông tường. Đây là cái loại lý giải gì vậy chứ, có thể đem lời nói bóp méo đến bước này cho được. Hắn hình như rất thích thưởng thức biểu tình luống cuống phát hoảng của tôi, qua một lúc lâu mới nói:“Được rồi, tôi cũng chỉ nói giỡn thôi. Đi nói với Hứa Khách bọn họ, hạng mục hợp tác với Luân Gia thành công rồi, buổi trưa tôi mời khách, chiêu đãi mọi người.” “A, tôi có hẹn với Lạc Lạc rồi, trưa hôm nay phải cùng cô ấy đến bệnh viện.”Tôi buột miệng nói. “Tôi có nói là mời cô sao? Cô có tham gia vào hạng mục của Luân Gia sao?” Lúc đàm phán hạng mục Luân Gia, tôi vẫn còn chưa đến… Nhưng mà cũng không cần phải làm mất mặt người ta như vậy chứ. “Bất quá, cũng đến lúc nên nói cho cô biết lúc nào cần phải thì đi theo rồi.” Trợ lý ‘đi theo’ phối hợp với tổng tài theo lý mà nói thì là một việc rất thường tình. Hứa Khách thường ‘đi theo’ Dịch Phàm tham gia các buổi họp ban giám đốc, các buổi hội nghị quan trọng…, Elle và Vinh Mặc Dương thì như tả hữu hộ pháp, ‘bảo giá hộ tống’ Dịch Phàm trong các buổi đàm phám ngoại thương, còn đối diện với công việc nội bộ trong công ty, đứng phía sau Dịch Phàm vĩnh viễn là Alice có nụ cười xinh đẹp. Còn tôi, Quan Tiểu Bội, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thì nên ‘đi theo’ vào lúc nào đây? Thời gian biểu của tổng giám đốc hình như đều phân chia xong hết rồi. “Đừng nói là lúc hắn ăn cơm, lái xe, đi toa-lét đều phải đi theo nha?”Tôi nói với Lạc Lạc. “Tiểu Bội, cậu trở nên suy đồi rồi, anh ta đi toa-lét mà cậu cũng muốn đi theo!” Sự thật chứng minh, miệng của tôi không phải là tạo nên tai hoạ, mà chính là dự báo tai hoạ. Vào bữa tiệc chúc mừng thành công hạng mục Luân Gia, Dịch Phàm rốt cuộc đã mang tôi đi theo, không phải là vì lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy, mà là hắn muốn duy trì cái vẻ nguỵ trang hoà nhã thân thiện trong lòng những cấp dưới khác mà thôi. Trong buổi tiệc, hắn nói: Ngoài những lúc bốn trợ lý đi theo tôi ra bên ngoài, còn lại thì đều do Quan Tiểu Bội cô đi theo tôi. Tôi tính một chút, trừ ra thời gian của bốn người trợ lý, thì chỉ còn chừa lại thời gian lúc hắn ăn cơm, nghỉ ngơi, lái xe… đi toa-lét thôi. Sau bữa cơm, lúc không có người tôi hỏi dòhắn:“Lúc anh đi toa-lét có cần tôi đi theo không?” Hắn ngậm tăm xỉa răng trừng mắt nhìn tôi một cái: “Nếu như cô không để ý đến, thì tôi cũng không để ý.” … Tôi để ý đó.
|