Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần
|
|
Tác phẩm: Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần Tác giả: Khương Lê Thể loại: Xuyên không, dị năng
Vân Liệt Diễm, tổ trưởng tổ đặc công dị năng quốc tế, danh hiệu “Hỏa thần”, một khi xuyên qua, trở thành thất tiểu thư ngu ngốc của thừa tướng Đông Thịnh quốc, biệt danh “kinh thành đệ nhất ngốc tử”. Tứ hôn? Mất hứng, nghênh ngang rời đi, thuận tiện đốt nửa tòa thành! Mang thai? Ngươi là cha của con ta? Hừ! Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!
|
Chương 1: Ngốc tử
Phía đông kinh thành Thịnh Quốc, phủ Thừa Tướng.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng chết a!” Hai tay Mộc Miên dùng sức ấn xuống ngực tiểu thư nhà mình, hi vọng tiểu thư có thể nôn hết nước trong phổi ra.
Thế nhưng, cho dù nàng có dùng bao nhiêu sức thì tiểu thư vẫn cứ nằm ngay đơ trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Hừ! Một ả đàn bà dâm đãng mà thôi, ném hết mặt mũi của cả phủ Thừa Tướng mà còn dám nhảy hồ tự tử, ngại không đủ xấu mặt người khác sao?” Tam tiểu thư Tướng phủ Vân Mộng Dao ghét bỏ nhìn nữ tử trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tốt nhất là đừng có tỉnh lại!
“Tam tiểu thư, người cũng đừng quên thân phận của mình!” Mộc Miên tức giận liếc mắt nhìn Vân Mộng Dao một cái, rồi lại tiếp tục ấn xuống ngực Vân Liệt Diễm.
“Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với bổn tiểu thư à? Ai cho ngươi lá gan đó? Người đâu, vả miệng cho ta!” Tức khí của Vân Mộng Dao trỗi dậy. Đại phu nhân chết cũng nhiều năm rồi, nha hoàn của bà ta cũng dám lớn tiếng với nàng sao?
“Cút hết cho ta!” Theo tiếng gầm giận dữ, chỉ nghe thấy vài tiếng “bành bạch”, mấy nha đầu đi theo Vân Mộng Dao vốn muốn tiến lên đánh Mộc Miên đều thống khổ che mặt.
“Đồ vô dụng!” Vân Mộng Dao phất tay đẩy ra bọn họ ra, rút đoản kiếm từ tay một nha hoàn bên cạnh, ánh sáng đỏ thẫm trên thân kiếm lưu chuyển, không lưu tình đâm về phía Mộc Miên.
Đột nhiên, một ánh hỏa quang hiện lên, đường kiếm Vân Mộng Dao đang đâm tới nhất thời bị hóa thành tro tàn, cả người nàng ta cũng bị đạo hỏa quang đó đánh cho rơi vào trong hồ.
“Kẻ nào dám phá giấc ngủ của lão nương? Không muốn sống nữa rồi hả?” Vân Liệt Diễm vốn nằm trên mặt đất tự dưng đứng lên, đôi mi thanh tú bất mãn cau chặt.
“Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh, thật tốt quá! Cám ơn trời đất! Tiểu thư, người còn sống!” Mộc Miên kích động giắt trên ngưởi Vân Liệt Diễm, một phen nước mũi một phen nước mắt chảy dài.
Vừa rồi, nàng thật nghĩ tiểu thư nhà mình sẽ chết. Phu nhân trước khi đi đã dặn nàng phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào, nàng cũng không còn mặt mũi xuống Cửu Tuyền gặp lại phu nhân.
“Tiểu thư? Con mẹ nó ngươi mới là… Tiểu thư?” Lời mắng của Vân Liệt Diễm chỉ ra được một nửa mới giật mình nhìn những người xung quanh. Trang phục cổ? Nàng không phải là đang nằm mơ chứ?
Nàng nhớ rõ mình vừa sắp xếp cho những lính đặc công mới nhập ngũ xong, định nấu cho chính mình một bữa cơm, mặc dù có chút khó ăn nhưng tốt xấu gì cũng là do mình làm, nàng cũng không có ghét bỏ. Sau đó nàng ngủ một chút, sau đó…
“Chết tiệt, lão nương thế nhưng lại quên tắt bình gas” Vân Liệt Diễm nắm chặt hai nắm đấm, giận dữ gầm lên một tiếng, ngũ quan rối rắm treo chung một chỗ. Nàng đường đường là tổ trưởng tổ đặc công có dị năng đặc biệt của thế giới, một đời “Hỏa Thần”, thế nhưng lại chết một cách lãng nhách như vậy sao?
“Tiểu… tiểu thư, người… người không sao chứ?” Mộc Miên run rẩy theo từng biểu cảm của tiểu thư nhà mình. Nàng làm sao lại cảm thấy tiểu thư càng ngày càng không bình thường…
“Ngươi cà lăm à?” Vân Liệt Diễm khẽ nhíu mày, đôi mắt hoa đào nhíu lại có chút không vui nhìn Mộc Miên. Nàng ta kêu nàng là tiểu thư thì hẳn là người một nhà, thế nhưng, sao lại là một kẻ cà lăm vậy? Nàng không thích nhất là người nói không ra hơi!
“Không có, tiểu thư, ta không có cà lăm!” Mộc Miên vừa nghe đến hai chữ ‘cà lăm’ liền giống như bị giội máu gà lên đầu, bật người phấn chấn đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, cam đoan lời thề son sắt: “Tiểu thư, người nhảy hồ tự sát, ta cứ nghĩ người sẽ chết, ai ngờ rằng người còn sống cho nên, ta nhất thời kích động, liền…”
Vân Liệt Diễm liếc xéo cái tiểu nha đầu này. Ừ, không sai, xem bộ dáng là kẻ dễ dạy.
“Vân Liệt Diễm, ả đàn bà dâm đãng, ngươi cũng dám đẩy ta xuống hồ sao? Cẩn thận ta tố cáo ngươi với phụ thân…” Vân Mộng Dao chật vật trèo lên khỏi hồ, còn chưa nói xong đã bị Vân Liệt Diễm nắm cán.
“Ngươi có gan nhắc lại một lần nữa cho lão nương!” Vân Liệt Diễm vừa nghe đến năm chữ ‘ả đàn bà dâm đãng’ liền phát hỏa. Muốn chết phải không? Vân Liệt Diễm nàng tuy rằng đã hai mươi sáu nhưng còn chưa có bất kỳ một tên bạn trai nào, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đây mà ả ta dám nói nàng dâm đãng. Chán sống!
Tổ đặc công dị năng kẻ nào mà không biết, có gan chọc giận Vân Liệt Diễm thì cũng đừng mong yên ổn qua ngày! Vân Liệt Diễm nàng hễ nhìn không thích, cho dù là con người hay đồ vật cũng đều không có kết cục tốt!
“Ngươi… ngươi tối hôm qua đi cả đêm mới về, hôm nay lúc trở lại thì quần áo không chỉnh tề, mẫu thân kiểm tra qua thì ngươi… ngươi…” Vân Mộng Dao dù sao vẫn là tiểu thư chưa gả ra ngoài, vấn đề kia nàng ta thật sự là nói không nên lời. Bất quá, nàng ta nói chính là sự thật, ả ngu ngốc này cả đêm không về, hôm nay về đã trở thành một ả đàn bà dâm đãng. Hơn nữa, mẫu thân đã bẩm báo cho phụ thân, “ngày lành” của Thất tiểu thư cũng gần đến rồi. Vân gia chính là thế gia đứng đầu phía đông Thịnh Quốc, phụ thân là Thừa tướng đương triều, con gái chưa chồng đã mất trinh tiết, ông ta nên để mặt mũi ở đâu đây?
Tên ngu ngốc này cũng biết mình nhất định sẽ bị xử phạt nên mới sợ tới mức nhảy hồ.
“Ngươi nói, rốt cuộc là sao?” Vân Liệt Diễm nhìn Mộc Miên đang đứng bên cạnh.
“Tiểu thư, là thật” Mộc Miên hắng giọng, trong nháy mắt nàng ta chợt phát hiện tiểu thư nhà mình có vẻ như không ngốc, bất quá chính sự bây giờ là quan trọng hơn “Tối hôm qua ta giúp tiểu thư đi tìm Thất vương gia, tiểu thư lại không dám gặp ngài ấy cho nên bảo ta gọi ngài ấy, người còn người đứng bên ngoài phủ chờ. Thế nhưng ta không tìm được Thất vương gia, khi trở ra thì người đã đi mất. Ta tìm cả đêm cũng không tìm được người, cuối cùng sáng nay người tự trở về, quần áo không chỉnh tề, trên người còn có vết máu, ma ma trong phủ cảm thấy kỳ lạ liền dẫn người vào phòng kiểm tra, sau đó liền phát hiện trinh tiết của người đã không còn. Tam tiểu thư nói khi thừa tướng gia trở về sẽ giết người, người sợ hãi bỏ chạy, lúc ta tìm được thì người đã nằm dưới hồ”
Vân Liệt Diễm nhíu mày, lực đạo trên tay nặng thêm vài phần. Vân Mộng Dao bị Vân Liệt Diễm giữ chặt đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng ta giãy dụa muốn thoát khỏi tay Vân Liệt Diễm, lại nhận ra cho dù nàng ta dùng hết toàn lực cũng không mảy may xê dịch được tay Vân Liệt Diễm nửa phần.
Vân Liệt Diễm cẩn thận hồi tưởng đến chuyện đã xảy ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ xa lạ. Không có nội dung phấn khích gì, Vân Liệt Diễm căn bản chính là một đứa ngốc, sinh ra đã không khóc một tiếng, tới bảy tuổi còn chưa biết nói. Vân gia là thế gia đại danh đỉnh đỉnh cao chót vót trên đại lục, sinh ra một kẻ ngu như vậy đương nhiên mất mặt vô cùng. Cho nên Vân Liệt Diễm không được đối đãi tốt, ngay cả cái tên đứng đắn cũng không có, cuối cùng là tự mẫu thân nàng đặt tên cho. Bởi vì trên tay nàng có một vết bớt hình ngọn lửa nên lấy tên Liệt Diễm, sau này mẫu thân chết đi, đem nàng giao cho Mộc Miên lớn hơn nàng hai tuổi. Tám năm nàng sống sau khi mẫu thân qua đời đều do một tay Mộc Miên chiếu cố. Duy nhất đáng nhắc tới chính là ngốc tử này lại thầm thương Thất vương gia Hiên Viên Minh trong một lần hắn ta đến phủ Thừa Tướng, cả ngày đòi đi tìm Thất vương gia, Thất vương gia lại ngay cả nhìn một chút cũng chưa từng để mắt đến nàng. Sau đó đều như Mộc Miên nói, ngốc tử muốn gặp Thất vương gia, muốn Mộc Miên đến Thất vương phủ tìm người, mà nàng thì chờ ở bên ngoài. Ai biết chờ chờ chờ lại bị một hắc y nhân bị thương bắt đi.
Sau đó ngốc tử chỉ biết khóc, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi hồi phủ bị phát hiện, lại bị Vân Mộng Dao hù nên nhảy xuống hồ tìm chết.
Đem mọi thứ hiểu rõ một lượt, Vân Liệt Diễm càng phát hỏa. Nàng khi nào thì bị hù đến sợ? Nàng khi nào thì sợ đến phải nhảy hồ?
Chết tiệt, không phải chỉ là bị cường bạo sao? Coi như cũng chỉ là chó táp một phát, thế nhưng lại đi tìm chết!
Bất quá, đôi mắt Vân Liệt Diễm chuyển dời đến trên người Vân Mộng Dao, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lên. Ngốc tử đương nhiên sẽ không phải vì mất trinh tiết mà đi tìm chết, vì nàng ta vốn không hiểu rõ trinh tiết là cái gì, cho nên, đầu sỏ gây nên vẫn là cái tỷ tỷ đã hù dọa nàng ta – Vân Mộng Dao.
Phủ Thừa Tướng có ba vị lão gia, lão đại Vân Phụng Thiên, lão nhị Vân Phụng Cử, lão tam Vân Phụng Khải, mà cha của nàng – Vân Phụng Thiên là gia chủ. Vân Phụng Thiên có hai nhi tử ba nữ nhi, nhị đệ Vân Phụng Cử có một nữ một nam, tam đệ Vân Phụng Khải chưa lập gia đình, cho nên Vân Liệt Diễm đứng hàng thứ bảy trong nhà, nhân xưng ngốc tử tiểu Thất, kẻ ngốc nhất kinh thành. Còn có, Vân Liệt Diễm là đứa con duy nhất của vợ cả trong nhà này, huynh đệ tỷ muội còn lại cũng như hai người con của nhi thúc đều là thứ xuất. Xui thay, mẫu thân Vân Liệt Diễm chết quá sớm, nàng lại là ngốc tử cho nên địa vị trong nhà căn bản không cao bằng huynh đệ tỷ muội thứ xuất khác, thậm chí còn là đối tượng để mọi người bắt nạt. Mà kẻ thường khi dễ Vân Liệt Diễm nhất ngoài tam tỷ Vân Mộng Dao ra còn có nhị tỷ Vân Mộng Vũ, nữ nhi của Nhị thúc. Mộc Miên không có khả năng lúc nào cũng che chở cho nàng, cho nên, Vân Liệt Diễm không ít lần bị thương trên tay các nàng.
Vân Mộng Dao bị hỏa quang trên người Vân Liệt Diễm làm cho khiếp sợ. Nàng ta nhớ rõ mẫu thân từng nói, lúc Vân Liệt Diễm sinh ra, trong phủ vô cớ bị cháy, hơn nữa trên tay nàng có một vết bớt hình ngọn lửa cho nên bị coi là điềm xấu. Mẫu thân Vân Liệt Diễm chết khi nàng ra đời được bảy năm, cũng chính là do nàng khắc chết.
Tuy nói nàng ta thường xuyên khi dễ nàng nhưng chưa từng gặp nàng phản kháng, Vân Mộng Dao còn tưởng rằng ngốc từ này ngu đến nỗi không biết nguy hiểm là gì. Nếu không có một người biết võ công như Mộc Miên bên cạnh, nàng chỉ sợ là đã chết sớm không biết bao nhiêu lần. Nhưng là lúc này đây, Vân Mộng Dao nhìn thấy đôi mắt kia chậm rãi chuyển sang màu đỏ, sợ đến nỗi thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
“Như thế nào? Cũng biết sợ rồi?” Vân Liệt Diễm cười lạnh, trên đời này chưa từng có kẻ nào khi dễ nàng mà còn sống sót, ngốc tử tiểu Thất đã chết, Vân Liệt Diễm nàng cũng không phải là người mặc kệ cho kẻ khác khinh nhờn.
Mộc Miên nuốt một ngụm nước bọt, tiểu thư nhà nàng quả nhiên không giống với lúc trước, bất quá tiểu thư hiện tại quá cường hãn, một cánh tay đã có thể xách tam tiểu thư lên cao.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Mộng Dao bị ánh mắt của Vân Liệt Diễm hù đến phát khóc, nhưng Vân Liệt Diễm lại tựa hồ như không nhìn thấy, đôi mắt càng ngày càng thâm sâu.
“Lão gia đến đây! Lão gia đến đây!” Lúc này, nha hoàn đi theo Vân Mộng Dao đột nhiên kêu một tiếng.
Mộc Miên nhìn xa xa, biết sự tình không ổn liền nhanh chóng nói với Vân Liệt Diễm: “Tiểu thư, lão gia đến đây, người trước tiên buông tam tiểu thư ra đi, sau này chúng ta lại tính sổ sau!”
“Hừ! Tới đúng lúc!” Vân Liệt Diễm không có ý tứ buông tay chút nào, cứ như vậy treo Vân Mộng Dao trên không trung, một tay còn lại thì rút sạch trâm cài đầu của Vân Mộng Dao, một đôi mắt hoa đào cười tà khí.
|
Chương 2: Quá kiêu ngạo
“Dao nhi, Dao nhi của ta, ngươi mau buông nó ra!” Nhị phu nhân vốn là mang theo lão gia tới thu thập Vân Liệt Diễm, nàng gây ra rắc rối, lão gia nhất định sẽ không tiếp tục dung túng. Tuy nói lão gia cho tới bây giờ đều không thích ngốc tử này nhưng vẫn duy trì danh phận trưởng nữ của nàng, chi phí ăn mặc chưa từng cấp thiếu một xu. Chỉ là một ngốc tử mà thôi, có đãi ngộ như vậy thật sự khiến bọn họ thấy không công bằng.
Thế nhưng, bà ta vội vội vàng vàng chạy tới lại nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị treo tòn teng, nhị phu nhân hét lên một tiếng vội đánh về phía say gáy của Vân Liệt Diễm, muốn đưa con gái mình xuống.
Nhị phu nhân đánh trượt Vân Liệt Diễm, thuận đường bị nàng đạp một cước. Chỉ nghe “bùm” một tiếng, vận mệnh nhị phu nhân lại giống như nữ nhi bảo bối của bà ta, hoa hoa lệ lệ nhào xuống hồ.
“Diễm nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt Vân Phụng Thiên có chút khó coi, sáng sớm liền nghe người ta nói Vân Liệt Diễm làm chuyện hư đốn, ông ta còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện đã nhìn thấy một màn bất kính như thế của nàng.
“Ta đang làm cái gì, không phải ngươi đã thấy rõ sao? Ta không thích nhìn thấy hai mẫu tử này, thuận tay giáo huấn một chút, có vấn đề gì không?” Đôi mắt sắc ánh lửa liếc xéo Vân Phụng Thiên, khóe môi mang theo trào phúng.
Khởi binh vấn tội sao? Người này mang danh nghĩa là phụ thân nhưng chưa từng quan tâm đến nàng. Nhất là sau khi mẫu thân qua đời, ông ta ngay cả nhìn thẳng cũng chưa từng liếc mắt đến nàng một cái. Hiện tại nàng xảy ra chuyện, ông ta lại thật thà chạy đến hỏi tội.
Vân Phụng Thiên chưa từng nhìn thấy khóe môi trào phúng của Vân Liệt Diễm bao giờ, ánh mắt ông ta liền tối sầm. Ông ta không hề muốn đối xử với nàng như thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống như đúc với Tâm nhi, ông ta liền nhịn không được nhớ tới Tâm nhi. Tâm nhi là vì nữ nhi này mới giận ông ta, cuối cùng hậm hực mà chết. Mỗi một lần nhớ tới Tâm nhi, lòng ông ta đều đau như cắt, cho nên càng ngày càng không muốn gặp nàng.
Cho dù, đây là nữ nhi duy nhất của ông ta cùng Tâm nhi.
“Bất kể thế nào thì đó cũng đều là trưởng bối cùng tỷ tỷ của ngươi, ngươi trước tiên buông Dao nhi ra đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói” Vân Phụng Thiên cũng không nói lời gì tàn nhẫn, ông ta thiếu nữ nhi này nhiều lắm, nhưng cho dù là vậy thì tới bây giờ ông ta cũng không muốn đối mặt với nàng.
“Trưởng bối? Tỷ tỷ?” Vân Liệt Diễm lạnh lùng cười ra tiếng “Trưởng bối của ta chỉ có một mình mẹ ta, mà mẹ ta lại chỉ sinh ra một nữ nhi duy nhất là ta, ở đâu chui ra một tỷ tỷ vậy? Phụ thân, ngài là lão già hồ đồ trí nhớ không tốt hay vẫn thích nhận một hạ nhân làm trưởng bối của ta?”
“Diễm nhi, con…” Vân Phụng Thiên ngẩn người, ông ta vẫn luôn cho rằng nữ nhi này là một kẻ ngốc, Tâm nhi cũng dùng hết bảy năm để dạy nàng nói chuyện. Thế nhưng bộ dáng hiện giờ cùng lời nói của nàng ở đâu ra nửa phần ngu đần?
Là do hắn đã lâu không để ý đến nàng sao?
“Lão gia, người xem xem nàng ta đang nói cái gì kìa, người cần phải làm chủ cho thiếp thân a!” Nhị phu nhân được hạ nhân kéo lên bờ, bắt đầu úp sấp bên người Vân Phụng Thiên khóc lóc kể lể, toàn thân rất chật vật.
“Diễm nhi, con trước tiên hãy buông Dao nhi ra đi” Vân Phụng Thiên vốn không để ý đến nhị phu nhân, nhưng thấy Vân Mộng Dao bị Vân Liệt Diễm xách đến thở không nổi nên ông ta trước tiên phải khiến nàng thả Vân Mộng Dao ra, những chuyện khác, ông ta thật không muốn quan tâm.
“Phụ thân, ngươi không phải là đang kể chuyện cười chứ?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, mắt lạnh nhìn Vân Mộng Dao “Người này hại ta thiếu chút nữa là mất mạng, ta cứ buông tha dễ dàng như vậy, sau này còn mạng để mà sống sao?”
“Có chuyện gì?” Vân Phụng Thiên cũng lạnh mặt, nhìn về phía nhị phu nhân đang khóc đến núi lở tuyết rơi bên cạnh. Ông ta bình thường không thích quản chuyện trong nhà, cho nên chuyện nhỏ chuyện to gì cũng giao cho nhị phu nhân lo lắng. Cho dù thế nào đi nữa, Diễm nhi cũng là nữ nhi của ông ta, nàng rất thường xuyên bị người khác khi dễ sao?
“Lão gia, oan uổng a. Là Diễm nhi xem trọng Thất vương gia, lén lút đi gặp Thất vương gia, kết quả là cả đêm không về còn đánh mất trinh tiết quý giá nhất của nữ nhân. Chuyện lớn như vậy, thiếp thân luôn chờ lão gia về để thông báo, ai biết Diễm nhi luẩn quẩn trong lòng liền nhảy hồ. Là Dao nhi lo lắng nên mới đến xem như thế nào” Nhị phu nhân đổi trắng thay đen, thật giống như đây là thật.
“Nhị phu nhân người đừng nói sai sự thật, rõ ràng là tam tiểu thư đẩy tiểu thư nhà ta xuống hồ. Còn nói tiểu thư khiến Vân gia mất mặt, không bằng chết đi cho rồi!” Mộc Miên tức giận nói, cắt đứt giọng điệu của Nhị phu nhân.
Mọi người sửng sốt, khóe miệng Vân Liệt Diễm nhếch lên, lập tức trao cho Mộc Miên ánh mắt tán thưởng. Không sai không sai, rất lanh lợi.
“Diễm nhi, con mau nói rõ mọi chuyện” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua nhị phu nhân cùng Mộc Miên, ánh mắt càng thâm trầm nhìn Vân Liệt Diễm.
“Ta quả thật không biết chuyện gì xảy ra tối hôm qua, nhưng lúc Mộc Miên đánh thức ta dậy liền nhìn thấy Vân Mộng Dao cầm kiếm đâm về phía ta. Nếu không phải Mộc Miên nhanh tay, hiện tại nằm đây là thi thể của ta rồi. Ta tin tất cả mọi người ở đây đều thấy chuyện đó, là nàng ta muốn giết ta. Như thế, ta còn phải bỏ qua cho nàng ta sao?” Vân Liệt Diễm tự nhiên sẽ không nói chuyện nàng đã đốt thanh kiếm kia thành tro, lúc ấy nàng cơ hồ là vì bản năng mới ra tay, lại không nghĩ sức lửa quá mạnh.
“Diễm nhi, người cùng một chỗ với con tối hôm qua, chính là Thất vương gia sao?” Vân Phụng Thiên nhìn Vân Liệt Diễm, đột nhiên xoay chuyển lời nói.
“Không biết” Vân Liệt Diễm trong lòng hừ lạnh, hỏi cái này có ý nghĩa gì? Cho dù ông ta có nói sang chuyện khác thì cũng đừng mong hôm nay nàng sẽ bỏ qua cho Vân Mộng Dao.
“Dao nhi dù sao cũng là tỷ tỷ của con, con để cho nó một mạng, ta cam đoan sẽ không có lần sau” Vân Phụng Thiên cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Mộng Dao gần như tắt thở dưới tay Vân Liệt Diễm, bất kể thế nào ông ta cũng yêu thương đứa con thứ ba này, tuy có chút tuỳ hứng nhưng vẫn cảm thấy Dao nhi sẽ không thật sự xuống tay với Diễm nhi.
“Phụ thân, mời ngươi đi về đi” Vân Liệt Diễm cũng không có không đáp ứng.
“Mẫu thân đây Dao nhi” Nhị phu nhân cũng thấy rõ lão gia hôm nay không có ý định tiếp tục quản chuyện này, bất quá cũng may lão gia đã mở miệng, chỉ cần Dao nhi không có việc gì, Vân Liệt Diễm này, bà ta có rất nhiều cơ hội để thu thập nàng!
Vân Phụng Thiên không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Sắc mặt nhị phu nhân khó coi nhìn Vân Liệt Diễm, tức giận nói: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
“Ta chính là thích thế đấy, bà làm gì ta?” Bờ môi hồng nhạt của Vân Liệt Diễm gợi lên một độ cong mị hoặc, bàn tay làm như vô ý xẹt qua mái tóc dài đến eo của Vân Mộng Dao “Mộc Miên, ta cảm thấy mái đầu này của tam tiểu thư vướng víu quá, lấy kéo cắt sạch sẽ cho ta!”
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Nhị phu nhân nhất thời hoảng sợ, bà ta không có nghe lầm chứ?
“Mộc Miên, nếu nhị phu nhân không rõ ý của ta, trước hết làm mẫu một lần trên người nhị phu nhân đi!” Vân Liệt Diễm một tay ném Vân Mộng Dao về phía Mộc Miên, vỗ vỗ tay. Nàng động thủ, còn sợ bẩn tay nàng!
|
Chương 3: Hoàng thượng tứ hôn
Vân Phụng Thiên trở lại thư phòng, triệu gọi ma ma kiểm tra Vân Liệt Diễm sáng nay.
Lý ma ma bất chợt bị lão gia gọi cũng hiểu được là có chuyện gì, lão gia nhiều năm nay đều chưa từng để ý đến Thất tiểu thư, làm sao bây giờ lại quan tâm đến chuyện tình của Thất tiểu thư đây?
Nhưng là chuyện này cũng không đến phiên bà đoán mò, đành phải đem chuyện hồi sáng kể hết cho Vân Phụng Thiên.
Vân Phụng Thiên cau mày, thần sắc có chút nghiêm túc: “Ngươi nói, chính là sự thật?”
“Lão nô không có nửa câu nói dối” Lý ma ma nhanh chóng quỳ xuống.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này, không nên nói lung tung” Vân Phụng Thiên cảnh cáo nhìn Lý ma ma, Lý ma ma nhanh chóng lui xuống. Bây giờ lão gia đã nhúng tay vào, bà đương nhiên không dám nhiều lời, trừ phi là không muốn sống nữa.
“Người đâu, chuẩn bị một chút, ta muốn tiến cung” Lý ma ma sau khi ra ngoài, Vân Phụng Thiên nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng liền quyết định.
Ông ta nợ nữ nhi này, thật sự là nhiều lắm. Cũng bởi vì lúc nàng được sinh ra, thiếu chút nữa Tâm nhi đã mất mạng, hơn nữa trong phủ đột nhiên cháy lớn, lòng bàn tay của nàng lại có cái bớt hình ngọn lửa, hắn cảm thấy đứa bé này là điềm xấu. Quả nhiên, từ khi nàng sinh ra, thân thể Tâm nhi càng lúc càng yếu, sau đó Tâm nhi vì đứa bé này mà nhẫn tâm cự tuyệt gặp hắn, chỉ ở trong viện của mình, không bao giờ đi ra ngoài. Lại không nghĩ, hài tử kia ngốc nghếch, suốt bảy năm Tâm nhi mới có thể khiến nó mở miệng gọi nàng một tiếng “nương”. Tâm nhi khi đó đã là đèn cạn dầu, nhưng chỉ với một tiếng “nương” cũng đủ khiến nàng ấy thỏa mãn. Ông ta cũng không biết mình là ghen tị hay là cảm xúc khác. Từ đó về sau, ông ta càng thêm không muốn nhìn thấy đứa con này.
Như thế, thoáng một cái đã là tám năm, bây giờ nàng đã mười lăm tuổi.
Cũng đến thời điểm gả đi rồi, nếu nàng thật sự thích Thất vương gia, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt. Nàng dù sao cũng là trưởng nữ duy nhất của hắn, nếu không phải do ông trời ban sự ngu dại thì nàng còn có thể là người kế tục Vân gia. Vân gia là đại thế gia của cả đại lục này, người thừa kế đương nhiên phải nổi bật. Vốn, nàng là người có tư cách nhất, chỉ là không ngờ… Vân Phụng Thiên thở dài một hơi, lấy thế lực trong triều của ông, ít nhất có thể bảo vệ nàng sống hết một đời vô ưu vô lự. Chuyện trong gia tộc này, đừng liên lụy đến nàng thì hơn.
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
“Ái khanh đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?” Chủ nhân Thịnh Quốc, hoàng đế Hiên Viên Hi Đức buông tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
“Hoàng thượng, cựu thần có một chuyện xin thỉnh cầu, mong rằng hoàng thượng có thể thành toàn” Vân Phụng Thiên quỳ xuống.
“Phụng Thiên, ngươi làm cái gì vậy? Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần khách khí với trẫm như thế” Hiên Viên Hi Đức từ trên ghế rồng, vòng qua bàn đi đến trước mặt Vân Phụng Thiên, đỡ ông đứng dậy. Lúc ông ta còn là thái tử, hai người đã là bằng hữu tốt, ông ta cũng từng nói khi không có người ngoài, cũng không cần nghi thức xã giao rắc rối kia. Huống hồ, lấy địa vị cao chót vót của Vân Phụng Thiên, cho dù ông không hành lễ trước vị vị hoàng đế này, cũng là chuyện có thể.
“Hoàng thượng, cựu thần là muốn thỉnh hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nữ” Vân Phụng Thiên đứng dậy, mở miệng nói.
“A? Đây chính là đại hỷ sự, là cái tiểu nha đầu Mộng Dao kia à? Nàng ta nhin trúng công tử đại thế gia nào?” Hiên Viên Hi Đức nhíu mày, nữ nhân Vân gia hắn chưa gặp qua nhưng cũng có nghe lão bằng hữu này nhắc tới Vân Mộng Dao vài lần. Nàng ta năm nay chắc cũng đã mười sáu rồi chứ?
“Không phải, là tiểu nữ nhi, Liệt Diễm” Vân Phụng Thiên có chút xấu hổ. Cái tên Vân Liệt Diễm dù rất lạ trong kinh thành nhưng hễ nhắc đến tiểu nữ nhi của ông thì vẫn không ít người biết. Ngốc tử tiểu Thất, đệ nhất ngốc tử kinh thành, chính là tiểu nữ nhi của ông – Vân Liệt Diễm!
“Liệt Diễm?” Hiên Viên Hi Đức rõ ràng là lặng đi một chút, chính là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, tiểu nữ nhi của Vân Phụng Thiên – Vân Liệt Diễm?
Nàng, không phải là một ngốc tử sao?
Đương nhiên, lời này Hiên Viên Hi Đức cũng không có hỏi ra, chỉ là có chút tò mò nhìn Vân Phụng Thiên “Không biết Phụng Thiên ngươi để ý đến vị công tử nào?”
“Bẩm hoàng thượng, là… Thất vương gia” Vân Phụng Thiên hơi có chút ngượng ngùng, nhưng là vì tiểu nữ của ông, bất cứ giá nào ông cũng phải hé nét mặt già nua này ra ngoài, đây là bồi thường duy nhất ông có thể cho nàng “Hoàng thượng, tiểu nữ thần thanh khiết thông minh, chỉ vì mẫu thân của nàng mất sớm nên đau buồn, cả ngày chỉ ở trong khuê phòng nên tạo thành một ít hiểu lầm cho mọi người thôi. Nàng không như lời mọi người đồn thổi”
Vân Phụng Thiên cũng biết mình lúc này đang dùng công phu sư tử ngoạm, ông đương nhiên biết, hoàng thượng rất sủng nịch tiểu nhi tử Thất vương gia này. Thế nhưng, hiện giờ trong sạch của nữ nhi cũng đã bị hủy, mà đầu sỏ gây nên rất có thể chính là Thất vương gia đó, bất kể thế nào, ông cũng không thể khiến cho nữ nhi bị khi dễ không minh bạch cứ như vậy. Đương nhiên, chuyện này cũng không thể nói cùng hoàng thượng.
“Ha ha ha” Hiên Viên Hi Đức cười to “Trẫm còn tưởng vị công tử nào lọt vào mắt xanh của người, thì ra là nhi tử của trẫm! Trưởng nữ của ngươi đương nhiên xứng đôi với nhi tử của trẫm, chẳng qua Minh nhi thường hay hồ nháo, trẫm chỉ sợ Diễm nhi sẽ chịu ủy khuất. Không biết Phụng Thiên người cảm thấy Dã nhi thì thế nào?”
Vân Phụng Thiên vốn tưởng rằng Hiên Viên Hi Đức sẽ muốn cự tuyệt, lại không nghĩ tới hoàng thượng sẽ nhắc tới Tứ vương gia – Hiên Viên Dã. Thiên hạ này người nào không biết, Hiên Viên Dã chiến công hiển hách, bên ngoài Thịnh Quốc cơ hồ là do một tay hắn chống đỡ dựng lên, hơn nữa hắn là người thanh khiết, diện mạo tuấn mỹ, là vị vị hôn phu mong ước của biết bao nhiêu nữ nhi thế gia Thịnh Quốc. Thế nhưng có một vấn đề, ba năm trước đây trong một trận chiến, hắn bị trọng thương. Nghe nói là bị hủy dung… Mà Vân Phụng Thiên cũng biết, đây cũng là một lời đồn vì Tứ vương gia ba năm qua cũng chưa từng xuất hiện trước mặt bất kỳ ai.
“Hoàng thượng, thật ra cũng thực sự không phải là cựu thần nhìn trúng Thất vương gia, là như thế này, tối hôm qua…” Vân Phụng Thiên thấp giọng nói vài câu, hơi có chút bất đắc dĩ. Ông cũng không phải nói Tứ vương gia không tốt, chỉ là người Diễm nhi thích lại là Thất vương gia. Ông, dù sao cũng không muốn nàng thất vọng.
“Thật có chuyện này?” Hiên Viên Hi Đức không nghĩ tới là có chuyện như thế, ông ta trầm mặc, sau lại gật gật đầu “Nếu việc này là do Minh nhi làm, trẫm chắc chắn phải bắt nó chịu trách nhiệm. Trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn”
|
Chương 4: Tìm nàng giải trừ hôn ước
“Phụ hoàng, ý của người là gì? Người không phải đã nói, hôn sự của con do chính con làm chủ hay sao?” Hiên Viên Minh thật không hiểu, phụ hoàng làm sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ, bắt hắn phải cưới cái nữ nhân ngu ngốc gì đó.
Vừa nghĩ tới bộ dạng nàng nhìn hắn chảy nước miếng, hắn đã cảm thấy ghê tởm.
“Phụ hoàng, nếu người bắt con cưới nàng ta, con sẽ xuất gia làm hòa thượng!” Hiên Viên Mình thấy phụ hoàng không nói chuyện, hắn nhíu mày, tuyệt đối hắn sẽ không cưới nữ nhân đó!
“Được rồi, được rồi. Minh nhi, nàng nói thế nào cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, huống hồ trẫm đã đáp ứng rồi. Chuyện này, con trở về chuẩn bị làm tân lang đi!” Hiên Viên Hi Đức khoát tay “Trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, con không có việc gì thì đi đi!”
“Phụ hoàng…” Hiên Viên Minh chưa từ bỏ ý định, nhưng nhìn phụ hoàng chỉ lo cúi đầu xuống tấu chương, căn bản không để ý đến hắn.
Hiên Viên Minh nhấp miệng, hổn hển rời khỏi Ngự thư phòng. Hắn không tin không có cách, dù sao ngốc tử tiểu Thất kia là kẻ ngu, hắn chỉ cần nghĩ cách bắt nàng ta nhả ra, phụ hoàng tất nhiên sẽ không làm khó hắn.
Tướng phủ, Mộc Miên như phát điên, nói không nên lời, trong tay cầm một đạo thánh chỉ chói lọi.
Qua một lúc lâu mới đặt thánh chỉ lên tay Vân Liệt Diễm, một bàn tay khác thì vuốt ngực, thở hổn hển “Tiểu thư, lão gia rốt cuộc cũng mở mắt, hoàng thượng ra thánh chỉ gả người cho Thất vương gia, hơn nữa còn tùy ý người đặt ngày lên kiệu hoa”
“Ừ” Vân Liệt Diễm đang híp mắt trầm mặc, bị Mộc Miên cắt đứt, không mặn không nhạt lên tiếng.
Tuy rằng nàng xuyên không nhưng là tên, dung mạo cũng không có thay đổi, chỉ có trẻ lại mười một tuổi. Bộ dạng hiện tại của nàng căn bản chính là bộ dạng lúc mười lăm tuổi. Thậm chí, vết bớt hình ngọn lửa cũng giống nhau, trời sinh ra nàng đã có dị năng thuộc hệ Hỏa. Do đó Vân Liệt Diễm nghĩ, nhất định có cái huyền cơ gì đó. Vân Liệt Diễm nàng cũng không phải là một kẻ đoản mệnh, nói như vậy, có lẽ là ông trời muốn giao việc cho cô đi?
Nàng đột nhiên cảm giác như một giấc mơ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, vẫn đều là chính mình. Chỉ là, nàng cũng không phải là người hay lo lắng, đã đến đây thi cứ yên tĩnh sống, thỏa thích làm những gì mình muốn. Dù sao bản chất mình chính là kẻ vô tâm vô phế, chỉ cần mình sống tốt, quản khỉ gió có kẻ nào chết hay không.
“Tiểu thư? Người có nghe ta nói không?” Mộc Miên không khỏi nghi hoặc, nàng ta cầm thánh chỉ quơ quơ trước mắt Vân Liệt Diễm. Thất vương gia chính là người tiểu thư thích, bây giờ được gả cho người ta, tại sao lại không thấy tiểu thư kích động nha?
“Ngốc tử tiểu Thất, người ra đây cho bổn vương!” Đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến từ trong viện. Tay Mộc Miên run lên làm đạo thánh chỉ rơi trên người Vân Liệt Diễm.
Đôi mắt hoa đào của Vân Liệt Diễm nhíu lại, có vài phần không hờn giận: “Cái gì vậy?”
“Tiểu thư, người có nghe thấy ta mới vừa nói cái gì không?” Trên trán Mộc Miên xuất hiện vài tia hắc tuyến. Uổng công nàng kích động một hồi, tiểu thư căn bản không có nghe nàng nói chuyện.
“Nói cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm ngáp một cái, dù sao suy nghĩ cẩn thận thì nàng cũng không có gì để xoắn xuýt lên.
“Người trước tiên nên xem trên tay người có gì đi!” Mộc Miên để tránh cho tiểu thư quá mức kích động là gây họa lên người mình, cho nên, nàng tự động lui về sau mấy bước.
“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu, tứ hôn Thất vương gia Hiên Viên Minh cùng trưởng nữ Vân Thừa tướng Vân Liệt Diễm…” Vân Liệt Diễm “bỗng nhiên” đứng lên, hỏi: “Cái này là do tên thiếu não nào viết vậy?”
Dứt lời, bàn tay trắng nõn vung lên, thánh chỉ liền rơi dài tới cửa.
Đúng lúc này, cửa bị người đá văng ra, vì thế “ba” một tiếng, đạo thánh chỉ nọ liền nện vào trên mặt người vừa bước vào.
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi dám đánh bổn vương?” Hiên Viên Minh giận dữ, hắn ở bên ngoài hô vài tiếng, ngốc tử chết tiệt này thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Hắn đạp cửa vào, nàng lại dám ném đồ về phía hắn, nàng nghĩ mạng mình quá dài à?
Một phát bắt được cái gì bay về phía mình, sắc mặt Hiên Viên Minh cực kỳ thật không tốt, thuận tay muốn ném trở về. Thế nhưng mới vừa giơ tay lên, Mộc Miên liền hét lên: “Vương gia, Vương gia hạ thủ lưu tình, vật này không thể ném được, ngàn vạn lần không thể ném!”
“Hừ! Bổn vương cũng không tin trên đời này còn có cái gì bổn vương không được ném!” Hiên Viên Minh không nhìn, hổn hển muốn ném tới Vân Liệt Diễm.
“Vương gia, người cứ ném, nô tì coi như không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!” Mộc Miên che mắt quay lưng lại chạy ra cửa nhìn, nói: “Bên ngoài không co ai, Vương gia có thể ném!”
“Hừ!” Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn cái gì đó trong tay, mặt nhất thời đen thui. Thánh chỉ?
“Ngốc tử tiểu Thất, ngươi vừa rồi ném thánh chỉ, bị tội gì biết không?” Hiên Viên Minh đem thánh chỉ thu vào, khinh thường nhíu mày. Cái kẻ ngu, thường ngày hắn nói cái gì cũng bị hù gần chết, lúc này lại vẫn đứng ở nơi đó trừng mắt với hắn.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ném?” Vân Liệt Diễm liếc xéo Hiên Viên Minh, lành lạnh mở miệng.
“Hai con mắt bổn vương đều thấy!” Hiên Viên Minh nghe Vân Liệt Diễm nói chuyện, có chút kinh ngạc. Trước kia nàng thấy hắn, một câu cũng không dám nói nha.
“Vậy ngươi móc hai con mắt của mình ra ném đi, đặt trên đó cũng chỉ để trang trí thôi!” Ánh mắt Vân Liệt Diễm sâu không tháy đáu, mơ hồ ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Ách, Vương gia, xin hỏi ngài hôm nay tới có chuyện gì không?” Mộc Miên thấy tình huống không ổn, sáng nay nàng dù không nhìn rõ nhưng bây giờ nàng có thể nhận ra tiểu thư sắp tức giận.
Để tránh cho có kẻ bị giết vô tôi, nàng vẫn nên hảo tâm tới giải vây đi.
“Bổn vương tới để giải trừ hôn ước. Ngốc tử tiểu Thất, ngươi nghe rõ cho bổn vương, bổn vương dù chết cũng sẽ không cưới ngươi, đời này của ngươi cũng đừng nằm mơ có thể tiến vào cổng vương phủ của ta. Còn có, bổn vương chỉ muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi nên biết điều đến nói một tiếng với phụ hoàng ta, nếu không, đừng trách bổn vương độc ác!”
“Con mẹ nó, ngươi nhắc lại một lần nữa lão nương!” Vân Liệt Diễm phát hỏa, “ba” một tiếng, một cái tát trực tiếp dính lên mặt Hiên Viên Minh, ngọn lửa nhỏ trên người từ từ hừng hực “Nghe rõ cho lão nương, còn dám lớn tiếng câu nào với lão nương, ta liền phế ngươi ngay lập tức! Ngươi đang muốn chết phải không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi!”
Mộc Miên không tự giác lui về sau mấy bước, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Đây mới thật là tiểu thư nhà nàng sao?
“Ngươi dám đánh bổn vương?” Mùi máu tanh nơi khóe môi khiến Hiên Viên Minh mới ý thức tới chuyện gì xảy ra, đây thật sự là ngốc tử kia sao? Là ngốc tử tiểu Thất khi nhìn thấy hắn, một câu đều nói không nên lời, chỉ biết chảy nước miếng sao?
“Cút!” Trong lúc Hiên Viên Mình còn ngây người, Vân Liệt Diễm một cước đạp vào bộ vị quan trọng của hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
“Mộc Mộc đóng cửa!” Vân Liệt Diễm rống một tiếng, Mộc Miên giật mình, không chút chần chừ lưu loát đóng cửa khóa lại. Mẹ ơi, tiểu thư rất dũng mãnh võ công của Thất vương gia chính là một trong thập vị bài danh của Thịnh Quốc nha!
|