Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Tài Thần Bí
|
|
Chương 5: Nhận Nuôi Mèo Nhỏ Buổi chiều cô trở về khu nhà trọ,cô ngạc nhiên khi thấy đồ đạc của mình ở ngoài cửa phòng.
Bà chủ nhà thấy cô về liền gọi: -"Bảo Ngọc..cô về rồi à!! Cô lên tiếng: - Dạ!!" Bác sao??đồ đạc của cháu lại ở bên ngoài..!! Cô đã về thì tôi nói luôn: -Tháng này cô chưa trả tiền nên tôi lấy lại phòng cô mau dọn đồ đạc đi đi..!! cô lên tiếng năn nỉ: -Bác cho cháu ở lại tháng sau cháu lấy lương cháu sẽ trả hết. Bà chủ không có ý định cho cô ở lại lên cao giọng nói: -cô mau đi đi để tôi còn cho người khác thuê!! Rồi bà ta bỏ đi luôn..
Thượng Hải ban đêm thật là phồn hoa.Cơn mưa lớn khiến người đi qua lại thưa thớt. Một chiếc xe đen sang trọng lướt nhanh trên đường phố bất chợt người đàn ông trong xe cất tiếng nói: .. "!Dừng xe lại!"... Bên ven đường một cô gái đang đứng trong mưa nhìn rất quen. Anh mở cửa kiếng xe và nhận ra là con mèo nhỏ buổi sáng nay. Mở cửa xe anh bước lại gần thì nghe thấy cô than thở: -Cả ông trời cũng muốn bắt nạt con sao??công việc thì mất, bị đuổi khỏi nhà trọ!!! Trời thì đổ mưa..a..cô thật là xui xẻo mà... Cô ngồi sụp xuống đất thì một giọng nói vang lên: -Mèo nhỏ sao cô lại thê thảm thế này!!" Ngước nhìn lên là tên khiến cô bị đuổi việc sáng ngày hôm nay... Bao nhiêu uất ức cùng tức giận cô đứng dậy nhào vô người anh hét lớn: - Tại ai mà tôi bị đuổi việc, bị đuổi khỏi phòng trọ đồ đáng ghét!!" Cô đánh vào ngực anh và khóc lớn khiến anh cau mày. Chạm vào người cô anh giật mình vì cô rất nóng hình như đang bị sốt. Anh vội bế cô lên, đang khóc thì bị anh bế cô hét ầm: -Tên khốn kiếp, anh tính mang tôi đi đâu?? ..Á..mau thả tôi ra..!! Anh tức giận quát: -Cô mà còn hét nữa tôi sẽ quẳng cô xuống dưới.."! Cô sợ hãi vội im lặng ôm chặt cổ anh, nép mình vào lồng ngực anh. Cảm giác ấm áp từ người anh mang mùi hương nam tính dễ chịu khiến cô bớt run rẩy vì lạnh... Cô mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ kéo đến đôi mắt lim dim dần dần thiếp đi trong ngực anh. Cúi nhìn mèo nhỏ đã ngủ yên, ánh mắt anh hiện lên ý cười.Miệng nhếch lên thì thầm vào tai cô: -"Mèo nhỏ từ giờ tôi sẽ nhận nuôi em.Em phải theo tôi đến hết đời"!!.. Trong cơn mê man cô nghe có người nói chuyện với cô. Nghe không rõ nên cô đành lên tiếng ậm ừ cho qua mà đâu ngờ lời nói đó là định ước dây dưa cả đời với nam nhân này. Ngồi vào xe,cả 2 người đều ướt hết..anh lạnh lùng nói: -Về biệt thự chính Hàn gia.."!! Chiếc xe nhanh chóng lướt nhanh trong màn đêm u tối cùng tiếng mưa tí tách rơi..
|
Chương 6:Chăm Sóc Mèo Nhỏ bị Sốt Xe dừng lại trước biệt thự chính Hàn gia.Cánh cổng sắt tự động mở ra,chiếc xe đen tiến vào trong biệt thự.. Vệ sĩ che dù mở cửa xe cung kính nói: -Mời ngài xuống xe..!!" Anh bế cô đang mê man do cơn sốt rời khỏi xe bước vào trong nhà.Một ông lão đi tới cúi đầu chào: - Thiếu chủ ngài đã về!! Khi ông nhìn lướt qua người nằm trong ngực ngài thì mắt không thể che giấu sự ngạc nhiên,ông hỏi: -"Thiếu chủ cô gái này là.." Ông chưa kịp nói hết câu Hàn Phong đã ngắt lời ông: -Lão quản gia..mau kêu bác sĩ đến phòng tôi.."! Anh nhanh chóng bế cô đi về gian phòng trên lầu 2. Mở cửa phòng, anh để cô nằm trên giường rồi đi lấy khăn lông. Cầm chiếc khăn lông trên tay anh ngồi xuống giường nhẹ nhàng lau tóc với mặt cho cô. Nhìn quần áo cô ướt hết mà không có đồ thay.Anh mở tủ áo lấy chiếc áo sơ mi dài tay cởi quần áo cô ra thay. Khi nhìn những đường cong lung linh tuyệt đẹp trên cơ thể cô Nếu cô không bị bệnh anh sẽ không kiềm chế được mà ăn sạch cô. Mặc áo vào anh cài từng cúc áo bàn tay nhẹ lướt qua vòng ngực đầy đặn. Anh nghiến răng rủa thầm: -Hàn phong ơi Hàn phong chỉ là con mèo nhỏ mà khiến mày mất khống chế vậy sao??"!... Nhắm mắt cài nhanh những chiếc cúc còn lại đứng dậy đắp chăn cho cô thì nghe tiếng gõ cửa anh lên tiếng: -"Vào đi.."!! Lão quản gia dẫn một vị bảc sĩ già cung kính nói: -Bác sĩ đến rồi!!Thưa thiếu chủ.." Nghe vậy anh liền nói: -Mau xem cô ấy thế nào"!! Ông bác sĩ gật đầu đi tới bên giường khám bệnh cho cô. Môt lúc sau ông đi ra cung kính nói: - Thưa ngài cô ấy bi sốt tôi đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, đây chỉ là bị cảm nhẹ hết sốt thì cô ấy sẽ không sao.."!! -Được rồi ông mau đi đi.."!Anh lạnh nhạt nói:. Bác sĩ cúi đấu cung kính đáp: -Dạ!!"Tôi xin phép ra ngoài.. Ngắm nhìn gương mặt đang ngủ như thiên xứ mà tinh quái như tiểu ác ma anh bất giác mỉm cười. Đêm anh chăm sóc cho cô thay khăn ấm, đo nhiệt độ. Anh thấy cô nhăn mặt sợ hãi giống như cô đang gặp ác mộng.. Cả người cô co rúm lại anh liền nằm lên giường ôm cô vào lòng thì thầm: -Mèo nhỏ ngoan!!có tôi ở đây em đừng sợ.."! Trong cơn mê man nghe được lời ai nói tạo cho cô cảm giác được an ủi và bảo vệ. Cô mỉm cười dụi dụi vào ngực anh tìm tư thế thoải mái ngủ.. Anh và cô ôm nhau chìm vào giấc ngủ mà không hề biết trong tim 2 người có cái gì đó đang ươm mầm.. Sáng ngày hôm sau, trong căn biệt thự yên tĩnh truyền ra tiếng hét lớn từ lầu 2 vang xuống: -Á..Đồ biến thái..anh dám ôm tôi ngủ"!!..
|
Chương 7:Trêu Chọc Mèo Nhỏ Hàn Phong đang ngủ nghe tiếng hét của cô thì vội ngồi dậy. Anh thấy con mèo nhỏ đang ngồi trên giường mang gương mặt tức giận với anh.. Anh cười nhìn cô: Mèo nhỏ, cô nhìn ân nhân cứu mạng mình như kẻ thù vậy sao?? Giọng điệu nói của anh mang phần tà mị, trêu đùa. Cô kìm nén tức giận nói: -Anh đã làm gì tôi??Tại sao tôi lại mặc áo sơ mi của anh?? Anh thờ ơ nói: -" Mèo nhỏ, hôm qua cô bị mưa lên sốt cao quần áo ướt hết tôi có lòng tốt thay đồ cho cô nếu không giờ cô vẫn nằm hôn mê làm gì cò sức tức giận.."! sự tức giận bùng nổ,cô nhào tới vừa đánh vừa chửi: -hừ anh có lòng tốt à!!tôi khinh.. Dám chiếm tiện nghi của chị đây còn lộ vẻ tốt bụng..gừm"! Ngắm Mèo nhỏ đang giận dữ trên người anh, thật đáng yêu làm anh nổi lên hứng thú trêu chọc cô: -Mèo nhỏ hôm qua cô ôm chặt tôi, thoải mái nằm trong lòng tôi không biết ai mới là người chiếm tiện nghi của ai đây!! Cô lắp bắp nói: -Ai..ai..ai thèm chiếm tiện nghi của anh chứ!!" Gương mặt xấu hổ hai gò má đỏ ửng, ngực phập phồng đôi môi đỏ hồng chu ra vì tức giận nhìn thật mê hồn.. Khiến anh muốn ôm hung hăng hôn cái miệng nhỏ xinh xắn. ọc..ọc..ọc Tiếng kêu từ bụng mèo nhỏ phát ra khiến anh bât cười. Cô xấu hổ mắng: -Cười đi cười cho anh chết luôn đi..!! Anh biết cô đã đói bụng nên thôi đùa giởn, bước tới giường bế cô mặc cho cô giẫy dụa la hét đi vào nhà tắm nói: -Cô mau lấy quần áo tôi mới chuyển đêm qua về lựa 1 bộ mặc vào rồi xuống ăn sáng.." Cô lườm anh bĩu môi nói: -Đừng mơ tôi cám ơn anh!!hứ.. Anh lắc đầu bước ra khỏi phòng đóng cửa đi xuống dưới lầu miệng mỉm cười thầm nghĩ: (mèo nhỏ đáng yêu có lẽ chỉ ở bên cô tôi mới cười được nhiều như thế). Xuống lầu,Lão quản gia cúi đầu nói: -Thiếu chủ, chào ngài buổi sáng tốt lành..đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.."! Anh phục hồi vẻ lạnh nhạt đi đến ngồi trước bàn ăn nói: -ừm..ông dọn bữa sáng lên đi.."! Ông cung kính đáp: -Dạ..Thiếu chủ tôi sẽ dọn đồ ăn lên ngay..!! Rồi ông quay lưng bước xuống khu nhà bếp..
|
Chương 8: Bữa sáng ấm áp Tắm xong, cô bước xuống lầu thì thấy một ông lão đã già, gương mặt hiền hoà mang vẻ phúc hậu nở nụ cười với cô nói -Chào buổi sáng tiểu thư.Tôi là quản gia ở đây...Thiếu chủ đang đợi cô đến ăn sáng.Mời đi theo tôi"!.. Cô đi theo ông quản gia nhìn ông cười đáp: -Bác cứ gọi cháu là Bảo Ngọc đừng gọi là tiểu thư cháu ngại lắm!! Trong lòng ông quản gia cười nói thầm:"một cô gái nhỏ hiền lành, đơn thuần thật đáng yêu". (Tác giả: chị ấy mà hiền la tiểu ác ma đó ông..!Ngọc nhi: nói gì đó nói lại thử xem?? Tác giả: xách dép bỏ chạy-"!! Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt ông nói: -Đây là quy tắc của Hàn gia chúng tôi..mong tiểu thư thông cảm!! Đến bàn ăn, nhìn những món ăn ở trước mắt cô than thầm: -"đồ ăn ở trên bàn có thể mở được bàn tiệc lớn đấy chứ!!" Đang suy nghĩ một giọng nói lạnh lùng cất lên: -Cô không ngồi xuống ăn tính đứng nhìn tôi ăn à!! ... Không thèm quan tâm tên yêu nghiệt trước mặt cô ngồi xuống bắt đầu ăn sáng. Ăn được một lúc cô lên tiếng hỏi: -Anh tên là gì vậy??Anh sẽ cho tôi ở lại đây sao?? Giọng nói lạnh nhạt pha chút tà mị vang lên: Tôi tên Hàn Phong..cô có thể ở đây tôi không ngại nuôi một con mèo nhỏ".. Cô thầm nghĩ: [đành chịu ở đây thôi cô làm gì có nhà để về.Ở đây vẫn tốt hơn phải đi lang thang..làm mèo nhỏ còn hơn làm chuột cống trên đường!"] (tác giả:chị có cần nói quá lên không..Ngọc nhi lườm: tại ai viết mà giờ đổ tội hả??tác giả:mặt ngắn ngủn nín thinh.") -hừ..tôi tên Bảo Ngọc!" đừng có suốt ngày gọi tôi là mèo nhỏ." Rồi cô cúi đầu ăn tiếp bỗng một miếng thịt bò được bỏ vào chén cô.. Ngạc nhiên cô nhìn anh không chớp mắt.. .. Anh hơi ngượng vội ho nói: ..Khụ..Khụ..cô mới hết sốt ăn thịt cho lại sức. Cô ăn nhiều vô tôi không muốn ôm mèo nhỏ gầy gò, ốm yếu.. Ông quản gia kinh hãi lần đầu tiên thiếu chủ quan tâm đến người khác ngoài hai cậu chủ. -Trời ông có bị mờ mắt rồi không?? (tác giả:hi..không có đâu mắt ông sáng lắm ạ^^) Lần đầu có người quan tâm đến cô một cảm xúc chạy vào trong tim khiến cô ngây người tư vị thật ấm áp.. Xem ra anh ta không xấu xa như mình nghĩ.."! Cô cười tươi gắp cho anh một miếng thịt nhẹ nói: -Anh cũng ăn đi..tôi thấy anh cũng gầy giống tôi thôi.. Anh nhìn lên thấy cô đang làm động tác lè lưỡi đáng yêu khiến tâm anh xao động, bức tường băng giá trong anh dường như đang tan chảy.. Đã bao lâu rồi anh không nhận được sự quan tâm,ấm áp do một người phụ nữ mang lại từ khi mẹ anh mất.." Hai người ăn sáng trong bầu không khí ấm áp bao phủ. .Lão quản gia đứng kế bên kinh hỉ trong lòng. Ông mừng muốn khóc cuối cùng cũng có người khiến thiếu chủ bớt lạnh giá mà chở lên ấm áp.. -Thật hi vọng cô gái nhỏ xinh này sẽ giúp thiếu chủ thay đổi.."
|
Chương 9: Bắt đầu cuộc sống mới Buổi sáng, sau khi Hàn phong đi ra khỏi nhà. Ăn sáng xong cô đứng dậy đi tham quan xung quanh căn biệt thự. Ngắm nhìn quang cảnh xung quanh biệt thự cô gật đầu khen ngợi: -"...0a.."!Thật là lớn nha.phong cảnh ở đây thật đẹp,bên kia có hồ suối nhân tạo..một hồ bơi lớn.. Đi vòng ra đằng sau biệt thự cô thấy một cây anh đào thật to lớn, dưới gốc cây có đặt một chiếc xích đu màu trắng. -Cô thích thú đến bên gốc cây ngồi xuống chiếc xích đu. Cô cười đẩy nhẹ khiến nó lắc qua lắc lại..gương mặt vui vẻ nhìn đáng yêu như tiểu thiên xứ. Sau khi xử lý xong công việc, anh chở về tính tìm mèo nhỏ mà không thấy anh lạnh giọng hỏi: -"Quản gia!!Cô ấy đi đâu rồi..?? Ông cung kính đáp: - Thưa Thiếu chủ"!! tiểu thư đang ở khu vườn đằng sau biệt thự".. Nghe vậy anh cất bước đi ra phía sau mà không quên dặn : -Pha cho cô ấy 1 ly nước cam mang ra chỗ đó"! Đã biết thiếu chủ quan tâm đặc biệt đến cô gái nhỏ lên ông không ngạc nhiên vội cung kính đáp: -Dạ tôi sẽ kêu người làm ngay..tôi xin phép"!! Khi đi tới khu vườn phía xa xa anh đã thấy bóng con mèo nhỏ đang nghịch ngợm. Gương mặt thanh tú, trẳng nõn đôi mắt to tròn đôi môi mềm mại hai gò má đỏ ửng vì trời nóng thấy cô dễ thương như vậy. Anh thật muốn cắn và nhéo má cô"!! -Nhìn cô giống như một tiểu thiên xứ đáng yêu. Làn tóc nhẹ bay trong gió với những cánh hoa anh đào đang rơi tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp .. "! Đang định bưới tới chỗ cô thì tiếng chuông điện thoại vang lên: -Reng..Reng..reng.."! Anh mở máy lạnh nhạt trả lời: - A..lô..!! Một giọng nói không dấu nổi sự vui mừng vang lên: -Anh trai tụi em đã tìm ra chỗ cất giấu hàng rồi.."!
|