Tình Yêu Lạnh Lẽo ( Anh Sẽ Bảo Vệ Em )
|
|
_" Bỏ đi." - cô gọi anh ta tới không phải trách tội. Như thế chỉ càng lãng phí thời gian hơn.
_" Rút hồ sơ, tôi muốn chuyển tới học viện Thánh Ân" - quyết định này tuy chỉ vừa nghĩ tới nhưng cô chắc chắn nó là đúng đắn đi. Cô chán việc lúc nào cũng bị sắp xếp sẵn rồi.
Jun cơ hồ nghe xong lời cô nói liền tỏ ra bị động. Anh không nghĩ chủ nhân đưa ra điều này.
_" Thưa , e là không được...." - nói thế nào thì tuyệt nhiên không thể. Chủ tịch và Lão phu nhân , cậu Thiếu Nam sẽ ra sao khi biết Hòn Ngọc của cả Hoàng gia chuyển đến học viện khác, học viện không thuộc trực quyền của ĐƯƠNG KIM ĐỆ NHỊ GIA TỘC LỚN Ở ĐÔNG Á đây. Chưa kể.... còn là Thánh Ân. Là Thánh Ân - KING của các học viện giàu có.
_" Ngăn tôi ? " - Thần Anh đáp trả. E là không được. Ý này là đang ngăn cản cô ư?
Jun rõ ràng sợ hãi. Anh cũng chỉ là trợ lí kiêm cận vệ của Chủ nhân . Vốn không có quyền hành lẫn khả năng ngăn cô .
_" Tôi không có ý đó thưa Người ! " -
Thần Anh biết được suy nghĩ của Jun. Jun không có khả năng cản cô. Hoàng gia xem chừng kiểm soát cuộc sống của cô quá mức rồi thì phải. Đến người của cô cũng ra lệnh được tới mức này.
_" Nói với bọn họ. Hoặc bàn tay tôi, hoặc tôi tới Thánh Ân . Ra ngoài đi " - cô lạnh lẽo nói. Đừng trách cô vô tình. Là bọn họ vứt bỏ cô trước, vì vậy đừng cố bắt ép cô .
Cô phải giả trai để làm gì ? Còn không phải muốn mình trở nên mạnh mẽ , vô cảm hơn sao. Gia đình đã không còn , mẹ mất, cô bị lạnh nhạt . Thế là đủ thảm hại rồi.
Jun nghe thấy lời nói của cô, mặt chuyển sang trắng xanh. Bàn tay..... cô cũng đem ra cược sao ? Đây là thế nào chứ .
_" Chủ nhân, xin Người...." - Jun cố nén lắp bắp nói, Chủ nhân trước giờ nói sao làm vậy . Chuyện này có khả năng. Rất có khả năng . Không phải đùa .
_" Ra ngoài " - cô không thích những ai nhiều lời , trái lệnh cô .
Jun nhìn cô , định nói thêm nhưng thôi. Anh có nói thì có ích gì. Chủ nhân lạnh lùng như vậy. Đành cúi chào rồi lui ra ngoài. Đóng cửa lại. Đem lại yên tĩnh cho căn phòng xa hoa .
" Muốn đau đớn sẽ có đau đớn "
Jun đi ra đại sảnh lớn, mặt vẫn ngơ ngác về lời cô vừa nói trong thư phòng. Bát kể người hầu trong trang viên cúi chào đều không để ý tới. Bộ dạng khác hẳn ngày thường làm mọi người lấy làm lạ
Quản gia Trương mím môi, bước đến gần chỗ Jun. Ông nhìn cũng hiểu vài phần. Cậu chủ không đưa ra quyết định bất ngờ cùng lời nói vô tình thì không phải cậu chủ. Ông không ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ đến phụ cận như Jun cũng bị, tưởng rằng chỉ có 2 phụ tá kia thôi chứ. _" Cậu chủ đưa ra quyết định gì hay sao mà cậu Jun lại như vậy ? " - ông hỏi
Jun hoàn toàn không biết Quản gia Trương đứng trước mặt khi nào cho tới lúc ông cất giọng hỏi.
_" Sao ? À.... không có gì . Ông đừng bận tâm. Sắc mặt chủ nhân hơi kém. Chuyện này không tốt . " - Jun lảng tránh đề cập tới vấn đề khác.
_" Vâng, cảm ơn cậu đã nhắc nhở ! " - không cần nhắc ông cũng biết chăm sóc cho cô. Đâu cần chàng trai trẻ này nhắc.
_" Không có gì tôi xin phép đi trước. Chào ông " - Jun thoái lui thật nhanh. Việc đã như thế anh đành theo lời chủ nhân dặn.
Dù có định nghe ý từ Hoàng gia thì anh cũng chắn chắn họ sẽ phải đồng ý thôi. Đánh cược bàn tay của mình cơ mà.
Thánh Ân , nơi xa hoa quyền thế bậc nhất Châu Á. Điểm đến không thua kém học viện Hoàng Anh - học viện thuộc trực quyền Của Hoàng gia. Tuy nhiên mức độ nguy hiểm không ít. Chỗ thượng lưu cũng có cái giá của thượng lưu.
Nổi tiếng xa sỉ và hay tranh đấu. Phân biệt giai cấp, trang chú ngoại hình. Học viên tại đó không một ai có thân phận tầm thường. Nói vậy ,có điều lại chỉ có 3 người lớn hơn thân phận của chủ,nhân . Ít ra chủ nhân sẽ an toàn .
|
tiếp đi nàng, ủng hộ hết mình
|
Ha ha. Tuy nhiên nó chỉ là viết lại theo tr kia thui. Nhưng sẽ cố gắng viết cho hay hơn, hoàn chỉnh hơn. Mong mọi ng ủng hộ cái ha
|
Mìk sẽ ủg hộ truyện nì nhưg tg cũg pải viết típ truyện kia chứ ag hay mà
|
"Anh Anh, con là bảo bối mẹ thương nhất trong nhà. Không được đi ghen tỵ với anh con"
"Anh Anh, mẹ dẫn con đi chơi nhé"
"Anh Anh, bị ốm không được ăn đồ lạnh"
" Anh Anh ....."
Thần Anh nghe giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương vang lên trong tâm trí mà giật mình mở mắt . Bộ dạng sợ hãi liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Rồi bất chợt cô xuống giường , không đi dép mà chạy nhanh xuống lầu. Hướng căn phòng cuối hành lang thẳng tiến
_" Mở cửa, mở cửa"- Cô đập mạnh vào cửa phòng hô . Giọng khô khốc cho thấy sự mất bình tĩnh
Quản gia Trương đang mơ màng ngủ nghe tiếng đập cửa không ngừng cùng âm thanh sợ hãi quen thuộc thì vội ngồi dậy, hết cả buồn ngủ . Gương mặt thất kinh mở cửa phòng mình ra , vừa mới mở cửa thì thân hình mỏng mảnh đã ôm lấy ông và không ngừng run run.
_"Cô chủ.. cô chủ. Người làm sao vậy?!"-Cảm nhận sự sợ hãi của cô Quản gia Trương lo lắng.
_"Lại gặp ác mộng sao ?!"-
Thần Anh không đáp trả, chỉ ôm chặt lấy ông . Đôi mắt không biết lúc nào đã ướt đẫm đi. Đang chùi chùi vào áo ngủ của ông.
Quản gia Trương khẽ thở dài, đây là lần thứ 3 trong tháng rồi. Cô chủ của ông sao vẫn ám ảnh đến thế cơ chứ.
_" Bình tĩnh nào. Không sao rồi. Không ai làm cô chủ bị đau nữa rồi. Bình tĩnh...."- Ông cũng chỉ có thể an ủi, chấn an cô thôi.
Thần Anh trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt dần tĩnh lại. Thở dần ổn định, cơ thể buông lỏng hơn.
_" Mẹ.... mẹ hận con . Nhất định người hận con ... con. .."- Cô hỗn loạn mở miệng. Vừa rồi thật đáng sợ, cô mơ thấy mẹ mỉm cười với mình. Nhưng sau đó lại nằm im bất động trong quan tài. Cô khóc, khóc thảm thương. Tuy nhiên ba và anh trai lại không hề chú ý tới cô. Cô là kẻ hại mẹ mình chết.
_"Bà chủ mất không phải do cô. Thần Anh, bình tĩnh. Không nên trách mình."
Chuyện năm xưa ông không thể mở miệng nói ra được. Lời thề với bà chủ ông tuyệt không phá bỏ đi. Ông đã hứa sẽ chăm sóc cho cô chủ , đúng vậy , cả đời còn lại ông chính là vì cô mà sống
|