TIẾT TỪ Tiên giới, điện Nguyệt lão.
Một tiểu cô nương thoạt nhìn ước chừng khoảng mười lăm tuổi, tung tăng bước vào điện
Nguyệt lão, nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy người nàng người muốn tìm.
Nàng lập tức giương giọng kêu: “Nguyệt lão gia gia? Nguyệt lão gia gia? Hồng nương đến rồi, Nguyệt lão gia gia, ngài đang ở đâu?”
“Ở phía sau! Tự vào đi!” Thanh âm già nua của Nguyệt lão từ đầu sau điện Nguyệt lão truyền đến. Phía sau, không phải là chỗ đá Tam Sinh, với Oa Nhi cư sao? Chắc hẳn Nguyệt lão gia gia đang làm việc.
Quá may mắn! Hồng nương lập tức hưng phấn chạy tới.
“Nguyệt lão gia gia, ngài đang làm cái gì vậy?” Hồng nương cố gắng che dấu sự hưng phấn của mình.
Thật là, năm mươi mốt năm trước nàng đã trở thành hồng nương thực tập, nhưng Nguyệt lão gia gia lại không cho nàng tiếp cận phòng Oa Nhi, nói sợ nàng làm bừa bãi thứ tự sắp xếp của ông, nói đến cùng giống như nàng luôn không tuân thủ quy củ vậy, nàng nhưng thật biết điều lại nhanh nhẹn, mặc dù có chút mơ mơ màng màng, có chút cẩu thả, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng gây phiền toái gì đâu. . . . . .
À, yến tiệc bàn đào của Vương Mẫu năm ngàn năm trước bị hủy hẳn không phải là lỗi của nàng, đều là lỗi của tên Bạch Xà lang quân kia, lúc khác thì không xuất hiện, cố tình xuất hiện đúng thời điểm nàng bưng bàn đào. Người ta cái gì không cũng sợ, chỉ sợ rắn thôi mà! Cho dù hắn tiên tư tuấn mỹ lỗi lạc, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hắn là xà, nàng tiện tay chân rét run thế nào! Nhưng đầu sỏ gây nên Bạch Xà lang quân không có việc gì, nàng lại vì vậy mà bị phạt ba năm. . . . . .
Còn có bốn ngàn bảy năm trước rớt bể ấm Tử Tinh của Ngọc đế cũng không phải lỗi của nàng, nói đến thật đáng thương, đó là ngày kì hạn cuối bị phạt ba năm của nàng! Chỉ cần hoàn thành nó, trừng phạt dành cho nàng sẽ kết thúc, nhưng. . . . . . bất đắc kì tử, tên Bạch Xà lang quân lại phát hiện ra. . . . . .
Ừm, hắn không xuất hiện, chỉ là một nhóm tiên tử cùng quét tước nhắc tới hắn, sau đó nàng nghe thấy xà thì biến sắc, nghĩ đến tên đáng sợ kia lại xuất hiện, sợ tới mức kêu to, đập nát vật đang cầm trên tay theo động tác phản xạ, muốn cưỡng chế không nhớ đến Bạch Xà lang quân tưởng xuất hiện nhưng lại không thấy đâu, sau đó. . . . . . thời hạn thi hành án của nàng lại tăng thêm mười năm.
Còn có ba mươi bảy năm trước. . . . . .
Còn có hai mươi năm trước. . . . . .
Còn có mười lăm năm trước. . . . . .
Còn có mười một năm trước. . . . . .
Còn có ba năm trước đây. . . . . .
A, tính một lần, nàng hình như sai không ít lỗi ha?
Gãi gãi đầu, Hồng nương ngượng ngùng thè lưỡi, nhưng không thể trách nàng, tất cả đều là lỗi Bạch Xà lang quân!
Hả? Nghĩ lại hết lần một mới nhớ ra, nàng phạm phải lỗi, tất cả đều có lien quan Bạch Xà lang quân nha!
Hậu! Nàng chỉ biết, nàng chỉ biết mình và tên Bạch Xà lang quân kia không đội trời chung! Tốt nhất vĩnh viễn đều không cần nhìn thấy, nghe thấy hắn, bằng không thời hạn thi hành án của nàng vĩnh viễn không có biện pháp kết giản!
“Hồng nha đầu!” Nguyệt lão hô to, đem hồn nàng đang đi vào cõi tiên trở về.”Con đó! Khi nào thì mới có thể lớn lên? Làm một chuyện gì đều phải hết sức chăm chú, nhất là chúng ta người làm những việc chặt chẽ tương liên với nhân thế, lại không thể có sơ sẩy, con thường thất thần như vậy, thật không biết con chừng nào mới có thể một mình đảm đương một phía?” Phạt rồi lại phạt, ai! Từ năm mươi mốt năm trước nàng có hình thể, sau khi trở thành hồng nương thực tập, vẫn đang tiếp thụ trừng phạt.
“Nguyệt lão gia gia, con cũng không muốn vậy mà! Còn không phải đều là người kia làm hại sao!” Hồng nương vểnh miệng nói.
“Người kia? Người nào?” Nguyệt lão nghi hoặc.
“Còn không phải là tên . . . . . . Bạch Xà lang quân!” “Bạch Xà lang quân? Con ở đây nói bậy bạ gì đó? Năm mươi năm trước trong yến tiệc bàn đào của Vương Mẫu, cho dù hắn vô tình, nhưng hắn biết là do mình hù con, từ đó không từng tái xuất hiện ở Tiên giới, vì tránh cho lại có chuyện đồng dạng phát sinh, mà con lại đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên người hắn? ! Hồng nương ơi Hồng nương, con thật là làm cho ta quá thất vọng rồi!”
Nguyệt lão thở phì phì trừng mắt nàng, không muốn nói nhảm nhiều với nàng, trực tiếp dặn dò công việc.
“Con dựa trên sổ ghi chép nhân duyên xếp hàng cho toàn bộ tượng búp bê, một lát sau ta phải giúp bọn chúng buộc dây tơ hồng, đây là việc đầu tiên giao con làm sau khi kết thúc trừng phạt, ta hi vọng con có thể viên mãn hoàn thành, đừng sai lầm nữa.”
Hồng nương lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt lão phát giận, sợ tới mức chỉ có thể khẽ giật mình nhìn ông phẫn nộ xoay người rời đi, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhận mệnh bắt đầu làm việc.
Căn bản không liên quan tới Bạch Xà lang quân sao?
Nhưng. . . . . . Tuy rằng chỉ có lần đầu tiên là bị chính bản thân hắn hù, nhưng sau lại cũng là bởi vì nghe thấy xà nên biến sắc, cho nên mới lại không cẩn thận gặp rắc rối thôi!
Hồng nương lại gãi gãi đầu, không yên lòng liếc nhìn sổ ghi chép nhân duyên. . . . . .
Ân Kỳ, thiếu gia thủy vận Thiếu Đông, hợp với. . . . . . hiệp nữ võ lâm gặp thuyền thì choáng váng?
Phong Triều Sinh, hậu nhân của võ lâm danh môn, liệp nhân (thợ săn) săn tiền thưởng vô tình, hợp với. . . . . .thiên kim quan gia nhu nhược?
Lý Mộ Tỉnh, Thuận thân vương phong lưu phóng khoáng, em trai hoàng thượng, hợp với. . . . . . nữ cường nhân thương trường?
Ghép đôi thật lạ! Nếu như là nàng an bài, khẳng định đưa bọn họ đổi chỗ, thiếu gia thuỷ vận hợp với nữ cường nhân thương trường? Liệp nhân săn tiền hợp với võ lâm hiệp nữ, vương công quý tộc phong lưu phóng khoáng thì hợp với thiên kim quan gia, phu xướng phụ tùy, thật quá viên mãn rồi!
Rốt cuộc Nguyệt lão gia gia có phải già hồ đồ rồi hay không?
Dù vậy quản ông khỉ gió, nàng chỉ cần chiếu theo sổ ghi chép nhân duyên sắp xếp là được.
Chỉ là nàng không biết, nàng nhìn lầm sổ ghi chép nhân duyên rồi, thật ra phải xếp thành đôi như nàng đã nghĩ mới phải.
Nghĩ là vậy, nhưng. . . . . . Hiện nay xếp thành như thế, cũng là nàng cho rằng thật kì lạ ghép thành đôi. . . . . .
Rồi sau đó đến lúc Nguyệt lão buộc tơ hồng, cũng không xác nhận lại một lần, tơ hồng đã buộc, đá Tam Sinh đã định danh, khoáng nam oán nữ trên đời —— tự cầu nhiều phúc!
Trong tháng đó lão rốt cục phát hiện những con búp bê bùn bị xếp sai chỗ, ba đôi giai ngẫu đã ghép bị nhầm lẫn, tức giận đến thiếu chút nữa không nhịn nỗi mà đến chỗ Ngọc đế thỉnh tội, may mắn Hồng nương nhanh trí, vội vàng giữ chặt áo bào tức giận đến mất đi lý trí.
“Nguyệt lão gia gia, ngài đừng xúc động! Ngài bẩm báo Ngọc đế, Hồng nương bị phạt là chuyện phải làm, nhưng Nguyệt lão gia gia ngài cũng khó thoát thất trách mà!”
Nguyệt lão ngẩn người, biết nàng nói đúng sự thật.
“Con nói đúng phải không!” Hồng nương nhẹ nhàng thở ra, thật vất vả xử phạt mới chấm dứt, nàng cũng không muốn lại bị phạt mười năm.”Nếu tơ hồng đều đã trói vào, đá Tam Sinh thượng định danh rồi, vậy hãy để cho bọn họ thuận theo tự nhiên không phải tốt sao, vừa không có tổn thất gì, đúng không!”
“Hồng nương hồ đồ nhà ngươi biết cái gì?! Sự tình rất nghiêm trọng!” Nguyệt lão trừng mắt liếc nàng một cái.
“Hả? Vì sao?”
“Ba đôi này, ta giao con sắp xếp ghép thành đôi thành thế này, giữa bọn họ hoàn toàn không có duyên phận, lại bị trói vào tơ hồng, nhất định kết thành nhân duyên, nếu chiếu như lời con nói thuận theo tự nhiên phát triển, khả năng đợi đến thất thập cổ lai hi vẫn không thể gặp phải mặt! Con nói xem, như vậy có khác biệt gì với việc phải cô độc cả đời?”
“Hả? Duyên phận bạc nhược đến vậy sao?” Hồng nương thất thần. Ngẫm lại cũng đúng, căn bản là người không cùng thế giới mà!
“Đúng vậy! Chính là bạc nhược vậy đấy!”
“Vậy. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ, nghĩ biện pháp để bọn họ gặp mặt nhau vào đúng tuổi hôn phối! May mắn là ba đôi này tuổi xấp xỉ nhau, bằng không xem con làm sao thu dọn!”
“Nghĩ biện pháp làm cho bọn họ gặp mặt? Cần phải có biện pháp gì?” Hồng nương gãi đầu, vẻ mặt buồn rầu.
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai! Họa là do con gây, con tự nghĩ biện pháp!”
“Con? Nguyệt lão gia gia, ngài không sợ con lại làm hỏng sao?” Tự mình hiểu ra công dụng của mình vào thời khắc này tựa hồ có điểm đã quá muộn.
“Lại phá hư thì cũng kết quả cũ.” Nguyệt lão tựa như ra lệnh.
“Được rồi! Vậy. . . . . . Con sẽ nghĩ biện pháp ngay.” Hồng nương gật đầu tiếp nhiệm vụ.
“Ta sẽ thay con xin cho phép hạ phàm, nhớ kỹ, nếu may mắn thành công, trước khi rời đi phải xóa sạch trí nhớ của bọn họ đối với con, biết không?”
“Cái gì may mắn thành công, Nguyệt lão gia gia, ngài thực xem thường con nha!” Nếu không tin nàng, còn muốn nàng hạ phàm làm gì!
“Con cho là mình đáng giá phó thác trọng trách sao?”
“Vậy sao Nguyệt lão gia gia giao cho con nhiệm vụ này?”
“Bởi vì họa là con gây. Từ nay về sau, phàm là họa do con gây sẽ tự mình thu dọn, không phải là bị phạt vài năm có thể xong việc đâu.”
“Hả? Ý ngài nói, cho dù con thu xếp được ba đôi này, trở về thiên đình vẫn phải chịu phạt?” Không cần đâu! Ông trời thật không có mắt!
“Còn chưa biết, xem biểu hiện của con thế nào đã.” Nguyệt lão thắt lại mấu chốt.
”Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi xuống đi, nhớ rõ, lúc phải đi nhớ xóa trí nhớ bọn họ về con!”
“Biết rồi!”
“Đúng rồi, Hồng nha đầu!” Nguyệt lão lại bất thình lình gọi nàng.
“Nguyệt lão gia gia còn có việc muốn phân phó sao?”
“Con tính bắt đầu từ đôi nào trước?” Hồng nương cúi đầu cân nhắc, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên.
“Lấy năng lực của con, đương nhiên là ba đôi một lượt! Con không có khả năng có mặt mọi lúc mọi nơi, cứ tập họp bọn họ ở chung một thời gian! Lợi dụng lúc đó, giúp bọn họ trở về đúng phối ngẫu của mình, đối với con mà nói hẳn không phải là quá khó khăn mới đúng.” Nàng nói tràn đầy tự tin, lại không phát hiện vẻ mặt Nguyệt lão đầy hắc tuyến.
”Được rồi! Con muốn chạy nhanh xuống dưới đó, muốn nói chuyện phiếm thì chờ con trở về nói tiếp nha.” Nguyệt lão nhìn theo nàng hạ phàm, nhịn không được thở dài một tiếng. Ai ——
|
CHƯƠNG 1
Kiều phủ ở Kinh thành
Ngày hôm nay Tam tiểu thư Kiều phủ đầy tuổi, theo thường lệ, chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai.
Nói đến Kiều phủ, Kiều lão gia cưới một thê ba thiếp, trước vị Tam tiểu thư này, đã có hai trai hai gái, tất cả đều là tiểu thiếp sinh, thật vất vả nguyên phối có thai, kết quả sinh ra cũng là hàng lỗ vốn, chính là Tam tiểu thư này đây.
Nghe nói a! Kiều lão gia thất vọng chán chường, đến nay ngay cả con dòng chính thức cũng không ẵm lần nào!
Cũng là nghe nói! Hai trai hai gái nọ lúc trước chọn đồ vật đoán tương lai, nói đến có chút buồn cười, hai đứa con trai đã chuẩn bị tốt này nọ cũng không bắt, phàm là thi thư, bàn tính, nguyên bảo, văn chương. . . . . . Vân vân, nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, trực tiếp bỏ qua, bò đến trước mặt khách nhân, bắt người ta đút cơm cho, đây là trưởng tử.
Về phần thứ tử, Kiều lão gia đã có tấm gương trước mắt, rút toàn bộ thức ăn xuống, đứa con lần này cũng hiếu động, bò rồi lại bò, bò vào trong lòng bà vú sờ ngực, muốn bú sữa.
Đến trưởng nữ, lúc này Kiều lão gia ngay cả bà vú cũng đuổi đi, trưởng nữ này bò một hồi, cũng không bắt đồ, ngược lại đứng lên, lại dừng bước! Cũng không ổn, khẽ vấp, thiếu chút nữa ngã xuống dưới, đứng ngoài quan sát có một nam nhân trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn, tức thời bắt được nàng, mới tránh khỏi vận mệnh té xuống của nàng, sau đó. . . . . . Nàng đã bắt hắn —— một nam nhân.
Tiếp theo là thứ nữ, Kiều lão gia không cho bất cứ nam nhân nào có mặt, để tránh nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai dám bắt nam nhân! Thứ nữ lần nảy cũng không có việc ngoài ý muốn gì, dù vậy cũng không bắt được gì, nàng căn bản là ngay cả đi cũng không đi, chỉ ngồi chảy nước miếng, sau đó oa oa khóc lớn.
Vài lần liên tục, Kiều lão gia lần nào cũng đều giận sôi lên, những người đứng xem nhiều lần cũng đem sự việc này ra làm chuyện giải trí, đùa giỡn một thời gian.
Bây giờ, đến lúc Tam tiểu thư chọn đồ vật đoán tương lai, mỗi người đều vạn phần chờ mong, nữ nhi do nguyên phối sinh ra, sẽ có biểu hiện kinh người gì.
“Ha, oa nhi này tướng mạo thật khôi ngô.” Trong đám thân thích, đột nhiên có một phụ nhân thấp giọng khen.
“Nàng hồ đồ, nữ oa nhi làm sao lại có tướng mạo khôi ngô.” Vi phu của nàng sửa đúng.
“Không không không, tướng mạo thật sự khôi ngô mà! Chàng không nhìn thấy sao?” Phụ nhân kiên trì.
“Nhìn thấy, dù vậy thì như thế nào, nữ oa nhi chính là nữ oa nhi.”
“A! Nàng bắt đầu bò!”
“Không biết năm nay oa nhi này lại sẽ bắt cái gì thú vị đây?” Có người chờ mong.
Chỉ thấy nữ oa nhi bò bò, đối với thêu tuyến nữ công làm như không thấy, tay phải trực tiếp nắm mỹ kim lóe sáng trong bảo khố nhét trong lòng, tay trái bắt chước cầm bàn tính lắc lắc, tiếng bàn tính khua nhau không ngừng va chạm, tựa hồ cảm thấy thanh âm này rất thú vị, nàng vui vẻ nở nụ cười.
Khuôn mặt căng thẳng của Kiều lão gia lúc này chậm rãi thả lỏng, cũng hơi lộ ra nụ cười an tâm, rốt cục a! Có một đứa không gọt mất mặt mũi của ông rồi!
“Bắt được bàn tính và nguyên bảo, thật đáng tiếc! Là một nữ oa nhi, nếu không sau này nhất định là kỳ tài kinh thương.” Trong đám thân thích có người cảm thán. Kiều gia nhiều thế hệ kinh thương, ở kinh thành cũng coi như danh môn, kỳ tài kinh thương, đúng là hy vọng có con nối dòng của Kiều lão gia.
“Hả? Các người xem, oa nhi lại bắt. . . . . . Bút, nàng lại bắt bút. . . . . . Gì? Tại sao mới một tuổi, lại biết nhét đủ thứ vào trong lòng? Này này! Nàng bắt tứ thư. . . . . . Hả? Lại nhét vào?”
Đứa trẻ này, về sau khẳng định không đơn giản, nhất định sẽ đối đầu với các ca ca tỷ tỷ.
Đây là tiếng lòng của tất cả những người có mặt lúc ấy, mà không bao lâu, ngắn ngủn năm năm, đã xác minh được tính chân thật của lời đoán.
“Cha, mày người nhíu lại giống toà núi nhỏ, đang phiền não gì sao?” Kiều Thủ Ngân năm ấy sáu tuổi—— sau khi chọn đồ vật đoán tương lai thì được Kiều lão gia đặt chính danh—— lúc huynh trưởng còn đang chơi đùa khắp nơi, gây rắc rối, đã ở trong thư trai trải qua hai năm đầu, đã nhận biết mặt chữ, biết đọc sách, sớm đã vượt trội hơn nhiều vị phu tử của hai vị huynh trưởng cùng hai vị tỷ tỷ.
“Ngân nhi, là con sao, sao không ở cùng một chỗ với đệ đệ con vậy?” Nguyên phối phu nhân bởi vì sinh Kiều Thủ Ngân, làm Kiều lão gia vui mừng, một năm trước lại mang thai, ngày trước sinh hạ một nam anh, chính là đệ đệ của Kiều Thủ Ngân.
“Nương đang cho đệ ấy bú sữa, Ngân nhi đến thư phòng bồi phụ thân.” Kiều Thủ Ngân nhu thuận lễ độ, trên vầng trán có cỗ phong vận trưởng thành sớm, tuyệt đối không như đứa nhỏ sáu tuổi.”Phụ thân, người đang phiền não cái gì?” Nàng nhắc lại đề tài ban nãy.
“Một chút chuyện người lớn, con còn nhỏ, không hiểu đâu.” Kiều lão gia uất ức cười, nữ nhi tuy nhỏ tuổi nhưng đã biết quan tâm, làm cho phiền não của ông tạm thời đặt một bên.
“Phụ thân, nói Ngân nhi biết đi! Coi như là càu nhàu vài câu, cũng có thể làm tâm tình thư giãn, rất tốt đó!” Nàng bám riết không tha.
“Nha đầu con, chỉ là muốn nghe. Phải không?” Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào, nhìn Kiều lão gia.
“Được rồi! Ta kể thì kể, nói cho con biết cũng vậy thôi.” Ông bất đắc dĩ cười.
”Ngân nhi, con có biết chúng ta lấy nghề nông lập nghiệp chứ?”
“Ngân nhi biết.” Nàng gật đầu.
“Hai năm qua, tuy rằng mưa thuận gió hoà, cũng không biết vì sao, thu hoạch khiếm thu, rất nhiều tá điền ngay cả tô cũng giao không được.”
Kiều Thủ Ngân rũ mắt xuống, “Cha, là nơi nào vậy, cái gì thu hoạch khiếm thu?”
“Gạo, tiểu mạch, đậu nành vân vân, đều khiếm thu cả.” Kiều lão gia đem sổ sách giao cho nàng, để nàng tự xem, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, một đứa trẻ mà thôi, sao có thể làm được gì?
Kiều Thủ Ngân nhìn một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên. “Cha, lần sau người muốn đi thu tô thuế có thể dẫn Ngân nhi theo không?”
“Vì sao?”
“Ngân nhi muốn nhìn thử mảnh đất bị khiếm thu.”
Chuyện này Kiều lão gia cũng không để trong lòng, hai tháng sau, hành trình đi thu tô Kiều Thủ Ngân lại thật sự đuổi kịp, sau khi tới nơi, nàng chỉ sờ sờ nắm nắm đất, hết nhìn đông, lại nhìn tây, muốn Kiều lão gia thay đất trồng cây mía, lá trà thành trồng đậu nành với ngô, về phần thu hoạch khiếm thu khác, cũng nhất định sửa thành những cây thích hợp hơn, lúc đầu Kiều lão gia cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng bởi vì yêu thương nàng, cũng bởi vì dù sao đều khiếm thu, thay đổi cũng không sao, vì thế hạ lệnh sửa đổi thu hoạch.
Không nghĩ tới, kết quả lại xuất hồ ý lieu thành công.
“Ngân nhi, vì sao con biết phải sửa đổi cây trồng?” Đến mùa thu hoạch, Kiều lão gia đưa ra nghi vấn.
“Cha, bởi vì mỗi cây có mỗi loại thổ nhưỡng thích hợp khác nhau” Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào.”Tựa như cha thích ăn khẩu vị mặn, nương lại thích ăn nhạt, nếu đổi thức ăn hai người cho nhau, khẳng định cũng sẽ giống mùa thu hoạch trước.
” Thì ra là thủy thổ bất phục?
Kiều lão gia nghi ngờ, chắc chỉ do mèo mù vớ cá rán! Bằng không, một đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi, làm sao có thể . . . . . .
Năm tháng như thoi đưa, thoáng chớp mắt, mười năm lại trôi qua. Ba năm gần đây, sinh ý của Kiều gia mở rộng nhanh chóng, trưởng thành kinh người, ngành nghề kinh doanh bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, thực, quần áo, ở, đi các loại…, nhiều không kể xiết.
Chỉ tiếc, Kiều lão gia mặc dù có ba nam ba nữ, bất thành lại chiếm đa số.
Trưởng tử Kiều gia hết ăn lại nằm, thứ tử trầm mê nữ sắc, trưởng nữ cứ như sắc nữ truy nam nhân khắp nơi, thứ nữ lại kiêu căng bá đạo không coi ai ra gì, giống hệt như những gì xảy xa trong ngày chọn đồ vật lúc đầy năm, tính tình hiện nay của bọn họ toàn bộ thể hiện ra hết.
Kiều lão gia sớm bị những đứa con này làm trắng đầu, may mà ông còn có một gái một trai làm ông cảm thấy vui mừng, lúc tuổi già có thác, thì còn chỗ nguyên phối, hai đứa nhỏ nhất nhà là Kiều Thủ Ngân và Kiều Thủ Nghiệp.
“Chuyện này ta đã quyết định, không phải do các ngươi hồ nháo!” Kiều lão gia tay đập cái bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho phía dưới ba thị thiếp khắc khẩu không ngớt hoảng sợ, chẳng qua mới yên tĩnh trong chốc lát, lại tiếp tục rùm beng.
“Lão gia, ngài không công bằng! Thủ Chí là trưởng tử, ngài làm sao có thể đem quyền lớn giao cho. . . . . . Giao cho một đứa không có tiền đồ?” Nhị phòng trừng Kiều Thủ Ngân ngồi ngay ngắn bên cạnh Kiều lão gia, không cam lòng mà! Vốn tưởng rằng sinh con trai, lại là đứa con đầu lòng của lão gia, nhất định nở mày nở mặt cả đời. Kết quả. . . . . .
“Hừ! Ngươi cũng không nhìn một chút con của mình có đức hạnh gì, cả ngày hết ăn lại nằm, ta giao quyền lớn cho hắn, là để hắn quản gia nghiệp lụn bại hết thời là sao?” Kiều lão gia hừ nhẹ.
“Lão gia, nhưng Thủ Chí là con của ngài mà!” Nhị phòng kia kêu trời trách đất.
“Cho nên ta biết nó tuyệt đối không có khả năng gánh vác trọng trách, ngươi nếu muốn sau này tiếp tục sống an nhàn ấm no, cũng đừng vọng tưởng để nó cầm quyền, bằng không không cần đến năm năm, chúng ta phải ăn xin trên đường rồi!”
“Lão gia! Gìn giữ cái đã có cũng không giống như người ta ăn ngon nhưng lười làm, ngài không có lý do không cho con thiếp tiếp quản sự nghiệp chứ!” Tam phòng ở trong lòng cười trộm một trận, nhưng cũng theo công khai lên án.
“Đúng, nó không ăn xong lười làm, nhưng cả cả ngày chỉ biết lưu luyến thanh lâu, ngủ đêm trong phòng mỹ nữ, cho dù Kiều gia mở kỹ viện, cũng chỉ dễ dàng cho nó làm bậy hơn, nó cũng không thay đổi được chút gì.”
“Vậy. . . . . . Vậy Thủ Kiều đâu! Nếu Thủ Ngân là nữ nhi có thể tiếp quản gia nghiệp, Thủ Kiều vì sao lại không được?” Tam phòng ngoài sinh thứ tử, còn hạ sinh thứ nữ.
“Thủ Kiều, ha ha! Mắt ngươi bị mù sao? Thủ Kiều suốt ngày bá đạo ngang, nó cầm quyền ra sao đây? Không cần đắc tội tất cả khách nhân, đánh chạy tất cả bạn làm ăn của ta, đã a di đà Phật rồi!” Kiều lão gia trào phúng cười.
“Lão gia, ngài đã quên còn có Thủ Nguyệt, nó là trưởng nữ, vừa không hết ăn lại nằm, cũng không ngang ngược bá đạo, chẳng lẽ nó không được?” Tứ phòng rốt cục lên tiếng, trưởng nữ Kiều Thủ Nguyệt, đó là do nàng sinh.
“Ngươi cho rằng nó được sao? Thấy nam nhân thì si mê không dứt, mặt trước hay mặt sau gì đều bị nó làm mất hết rồi, nếu nó cầm quyền, chỉ sợ nó đem gia sản cho nam nhân nó thấy thuận mắt thôi!”
“Nhưng lão gia. . . . . .”
“Tất cả câm miệng cho ta!” Kiều lão gia lại phát uy, ba tiểu thiếp lập tức im miệng.”Nói nhiều nữa, ta hưu hết tất cả các ngươi, đỡ phải bên tai luôn ồn ào không dứt!”
Ba tiểu thiếp không dám kháng nghị nữa, ánh mắt oán hận cũng không dám quang minh chánh đại trừng Kiều Thủ Ngân vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cạnh Kiều lão gia, chỉ có thể vụng trộm trừng.
“Tất cả đều đi xuống.” Kiều lão gia đuổi người, các nàng cũng không dám lại dị nghị, tâm không cam lòng tình không muốn, yên lặng lui ra.
“Cha, ngài thật sự quyết định sao?” Kiều Thủ Ngân sau khi ba vị di nương đều đã lui ra, mới chậm rãi mở miệng.
“Từ ba năm trước cha đã đem tất cả sinh ý giao cho con, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn là cha làm chủ, nhưng lại do con vận tác, cha rất yên tâm.” Ba năm trước đây, nữ nhi bất quá chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi! Nói ra tuyệt đối không ai tin.
“Cha, Ngân nhi có thể tiếp nhận, nhưng đợi sau khi đệ đệ có thể một mình đảm đương một phía, Ngân nhi sẽ đem quyền lớn giao cho đệ đệ.” Nàng dù sao cũng là nữ nhi, cho dù thật sự là kỳ tài kinh thương, muốn kế thừa gia nghiệp, vẫn sẽ gây bất mãn với nhiều người.
“Thủ Nghiệp. . . . . .” Kiều lão gia thở dài, “Con cũng đừng trông cậy vào nó giữ vững sự nghiệp, nó tuy rằng chỉ có mười một tuổi, nhưng cha đã nhìn ra lường trước được nó không phải người thích hợp làm thương nhân.” Khẩu khí mặc dù có chút tiếc hận, nhưng cũng không phải rất thất vọng, bởi vì Kiều Thủ Nghiệp tuy rằng năm ấy chỉ mười một tuổi, cũng đã đọc được hết tứ thư ngũ kinh, Chu tử bách gia*, nói không chừng Kiều gia sau này có thể sẽ có Trạng Nguyên lang không chừng, người trong tộc ai cũng theo thương nghiệp, nếu bây giờ có một người làm quan chẳng phải làm rạng rỡ tổ tông hay sao.
*Chư Tử Bách Gia (諸子百家; Bính âm: zhū zǐ bǎi jiā) là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh minh (百家爭鳴 “bách gia tranh minh”) này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao. ( Nguồn Wikipedia)
“Nhưng cha, Ngân nhi dù sao cũng là nữ nhi, cha đem gia nghiệp giao cho con, con lo bị người khác chỉ trích.”
“Nữ nhi ngốc, đây là việc nhà chúng ta, sự nghiệp là do cha khổ công gầy dựng, ta muốn giao cho ai chẳng lẽ còn phải hỏi người khác đồng ý không? Đừng thay cha lo lắng nhiều, chỉ cần làm chuyện mình nên làm là được.” Kiều lão gia làm sao không biết nữ nhi thay ông lo lắng, sợ ông khó làm người, nếu không theo tính tình của nàng, làm sao có thể thoái thác. “Nếu con lo ba di nương hay bốn huynh tỷ của con, thì cha nói cho con biết, con muốn quản chế bọn họ như thế nào cha cũng không có ý kiến, như vậy được chưa?”
Kiều Thủ Ngân nghe vậy rốt cục nở nụ cười, đây mới gọi là “Tránh lo âu về sau”!
“Nếu cha nói như vậy, vậy Ngân nhi đành gắng sức tiếp nhận.”
Năm đó, Kiều Thủ Ngân vừa mới mười sáu, liền chính thức tiếp nhận sự nghiệp Kiều gia, lúc đầu xác thực gặp nhiều chuyện làm khó dễ, có nội, có ngoại, nhưng mà không đến một năm, nàng dùng thành tích đẹp mắt thất thành công dẹp bỏ ngoại, về phần nội, dù sao những di nương huynh tỷ này cũng chẳng làm ra chuyện gì lớn, nàng cũng mặc kệ bọn họ.
Đến tận bây giờ, thời gian lại vội vàng qua bốn năm, Kiều Thủ Ngân đã hai mươi, thủ đoạn buôn bán của nàng, ánh mắt độc đáo với việc biết tiến thủ, hơn nữa không sợ cường quyền, tính cách dám nói dám làm dám chịu, làm sự nghiệp của Kiều gia lại nâng cao một bước, thanh danh hiện nay ở kinh thành, đã cùng “Văn Nhân sơn trang” với “tửu lâu Tường Thụy” của Mục gia hình thành cục diện ba chân vững chắc.
Thanh lâu nổi tiếng vang dội nhất kinh thành, là “Tích Hoa Lâu” không ai không biết, các cô nương ở đây ngoài xinh đẹp như hoa, còn có bộ dáng thướt tha yêu kiều, còn cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, các kiểu kỹ năng mọi thứ tinh thông, mặt khác, cũng là bởi vì Tích Hoa Lâu chỉ tiếp “quan to” và ” quý nhân”, khách nhân ở đây, không phải quan lớn thì là người giàu có, dân chúng bình thường muốn vào nơi này, ngay cả khe hở nhỏ cửa sổ cũng không có cơ hội.
“Mẫu Đơn cô nương, Mẫu Đơn cô nương!” Một nha hoàn mặc hồng y, thân hình kiều nhỏ chạy trên hành lang gấp khúc, ngoài miệng còn không ngừng gọi đương kim hoa khôi của Tích Hoa Lâu tên Mẫu Đơn, cho đến khi bước vào “Mẫu Đơn các”, mới thở phì phò đứng ở mép giường, nhìn Mẫu Đơn vừa thức giấc cảnh xuân còn đang hiển lộ ra ngoài.
“Hồng nhi, chuyện gì lớn tiếng ồn ào như vậy?” Khuôn mặt Mẫu Đơn vẫn luôn diễm lệ kiều mỵ, sớm thành thói quen giơ tay nhấc chân rất tự nhiên, dáng người quyến rũ động lòng người đã biểu lộ ra không sót chút gì.
Hồng nhi vội vàng tiến lên, nâng nàng nhẹ nhàng đứng lên, cũng phủ thêm áo khoác ngoài bằng sa mỏng cho nàng, che khuất cảnh xuân như ẩn như hiện tiết ra ngoài, càng làm người ta suy nghĩ xa hơn.
“Mẫu Đơn cô nương, mới vừa rồi Hồng nhi nghe mẹ nói, tối hôm nay có vài vị Vương gia sẽ đến, hơn nữa, nghe nói trong mấy vị Vương gia đó, có Thuận thân vương!”
Mẫu Đơn mị nhãn sáng ngời. “Tin tức này chính xác sao?”
“Đương nhiên! Hồng nhi tin tức gì báo đến tai người mà chưa xác thật qua đâu, hiện nay mẹ đang ở dưới lầu sai khiến bọn tiểu nhị dọn dẹp bố trí đó! Mỗi lần các vị Vương gia xuất hiện, mẹ không phải đều như thế sao?”
“Ta muốn nói Thuận thân vương thật sự sẽ đến không?” Mẫu Đơn vội hỏi.
“Mẹ là nói như vậy.” Nàng gật gật đầu.
Mẫu Đơn sau khi nghe xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh như hoa nở chiếm hữu lòng người.
|