Tôi Yêu Cô, Đó Là Sự Thật!
|
|
Chương 1: Tiểu Thư Nhà Giàu.
*Một buổi chiều mát mẽ----- ở vỉa hè* -Eh, Vân, mai tao chuyển trường rồi, hix, buồn thiệt mày ơi!- Nhã Phong nói -Có sao đâu, hí hí, tao thấy vui đó mày, đc qua trường Quốc tế còn gì, nghĩ lại thì cũng nhờ mày, ba mày thương mày, sợ không ai làm bạn với mày, cho tao đi theo…giám sát- Khã Hân cười toe toét đáp -Gừ, giám sát gì mày, mày muốn gì hả con kia – Nhã Phong vừa nói vừa đưa nấm đấm nói tiếp – Tao có cá biệt đến vậy đâu… Khả Hân nhíu mắt lại, lấy ánh mắt viên đạn nhìn Nhã Phong. Biết mình lỡ làm gì, Nhã Phong liền bỏ tay xuống vui vẻ nói – Hì hì, bản tính mày ơi! Thông cảm! Khả Hân lắc đầu lia lịa làm Nhã Phong cũng chóng mặt –Bởi vậy… mày phải nhờ đến Khả Hân xinh đẹp tuyệt vời này giáo huấn đó! Ha ha ha ha- Khả Hân thay đổi thái độ rất nhan, còn cười to lên
*SÁNG HÔM SAU* -Chị Linh ơi!!!Nhanh lên chị- Nhã Phong hét to, hối chị giúp việc. Vì hôm nay Nhã Phong phải chuyển trường, kèm theo việc, nhà Nhã Phong và Khả Hân đều không thể tiện qua lại, nên hai người quyết định chuyển đến nhà họ hạng gần trường. Chị Linh là người làm nhà Khã Phong 9 năm và cũng gần gũi cũng như chăm sóc Khả Phong từ nhỏ đến lớn. Tình nghĩa hai người như chị em ruột, Khả Phong không bao giờ thích tính toán với chị ấy. Ngày tiếp theo, đã đến lúc chuyển đi, Nhã Phong lẫn Khả Hân đều đến từ biệt mọi người. Sau đấy, chiếc xe đến biệt thự lăn bánh, từ nhà Nhã Phong đến nơi chỉ mất khoản hơn 2 tiếng. Men theo con đường miền quê hẻo lánh là những ngọn đồi, nhìn từ phía xa thật là đẹp. Sâu hơn là các đèo ngoằn ngèo. Cuối cùng mới đến được đô thị nhộn nhịp. Trên chiếc xe ấy, cả Nhã Phong và Khả Hân đều không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp. Có lẽ vì sở thích của giới trẻ đã ảnh hưởng không ít đến tâm lí cả hai. Đến nhà mới, Nhã Phong và Khả Hân bước xuống xe, nhìn sư căn nhà sẽ là “ổ” của hai đứa. Do họ hàng ở đây, đều rất bận, họ lại đi công tác, nên những năm gần đây, căn nhà bị bỏ trống, chỉ có vẻn vẹn vài người lâu lâu có vào quét dọn. Biệt thư này đc thiết kế theo phong cách châu Âu, cổ kính như có phần sang trọng, sàn bên trong, đều được lót gỗ. Có lẽ theo sở thích chủ nhà, ngoại trừ phòng tắm và nhà kho thì được lót gạch. Nhưng công bằng mà nói, căn nhà này thật không hợp với lứa tuổi của cả hai. Mặt Nhã Phong thì hết sức méo mó, còn Khả Hân thì không lấy gì làm lạ với phong cách này. Bởi đây là nhà cậu và mợ cô. Dọn đồ vào là công việc không phải của cả hai. Nhưng đó là lúc ở nhà. Còn khi đi, ba Nhã Phong chỉ cho cô đem theo chị Linh để trông nom. Vì vậy, khi đến nơi đây, cả hai phải tập độc lặp sẵn sàng. Dọn đồ vào nhà xong đã là một tiếng sau đó. Nhã Phong mệt mỏi nằm dài ra ghế sopha mà than :”Thiệt tình…đường đường là tiểu thư khuê cát lại phải đi dọn nhà…tao thấy vụ này không xong rồi Hân ơi!” Khả Hân thấy vậy, cũng thở dài, nhìn cô bạn thân với vẻ ‘mày tiểu thư quá’ sau đó nói:”Ừ thì mày là tiểu thư, nhưng đó là tiểu thư khi mày ở cùng ba mày…đến đây là phải độc lập cho tao. Nói mày biết, tao là người đề nghị ba mày như thế đấy!” “Mày…mày được, không hổ…bạn thân tao, hic” Nhã Phong vừa khen lại có ý chê liếc Khả Hân. Khả Hân làm sao thích chất vấn mấy vấn đề này với bạn thân! Thế nên, sau đó, bước qua vỗ nhẹ vai Nhã Phong:”Này, còn học bạ nữa, tao với mày còn chưa đăng kí kìa!” Nghe xong Nhã Phong bật người dậy:”Trời ơi, sao mày ác quá vậy Hân, tao chết với mày quá thôi” Cô vừa nói vừa ra vẻ rất đau lòng:”Mày bạn tao thiệt à?” Khả Hân nghe vậy, lại không nói gì, trầm mặt bước thẳng ra ngoài đi một mình đăng kí. Nhã Phong thở dài thường thượt rồi cũng chạy theo mà còn đăng kí. [color=blue]
|
Chương 2: Trường Học.
Ngôi trường mà Nhã Phong sắp bước vào là trường quốc tế dành cho bậc cấp 2 cùng cấp 3. Năm nay cả hai đứa Nhã Phong và Khả Hân đều 16. Trong mắt Khả Hân thì: TRường này khá ổn, mình có thể dành được nhiều thành tích trong các môn học, cố gắng lên. Còn phải kèm nhỏ Phong! Trong mắt kẻ còn lại: Ui chu choa, trường đáng yêu quá, sẽ có biết bao chàng sẽ đổ dưới tay mình. Học tập thì đã có Hân đáng yêu lo. Trường ơi đến đây! Mỗi người mỗi suy nghĩ, tuy vậy nhưng mặt cả hai rất rạng rỡ. Vừa nhìn qua đã phân biệt được trường này gồm 2 dãy. Một bên rất khang trang, xin đẹp, trong khá được mắt. Dãy bên còn lại thì nhìn như rất lâu năm. Lại có cam giác không sạch sẽ. Khả Hân nhìn thì không cảm xúc gì, Nhã Phong thì có chút thắc mắc. Nhưng việc này, cả hai đều không trú trọng cho lắm. Theo sự hướng dẫn tận tình của các bác lao công cũng như bảo vệ nên cả hai đang đứng trước phòng văn phòng của hiệu trưởng. Do bây giờ là tháng 7, còn chưa vào học thế nên trường chỉ có vài lớp mở cửa học hè. Bước vào văn phòng, là không khí mát lạnh. Nhã Phong cùng Khả Hân đều chào hiệu trưởng rồi vào ghế ngồi. Do hiệu trưởng là một cô gái xinh đẹp khoảng hơn 25 nên Khả Hân có chút ngạc nhiên. Nhã Phong thì tò mò. Mở lời là hiệu trưởng:”Chào mừng hai em đến trường của cô! Hai em cần gì nào?” Cô ấy nói chuyện rất ngọt, lại có chút phong thái riêng, khiến học sinh không áp lực mà dễ chịu một chút. Khả Hân không trông chờ gì tài ăn nói của Nhã Phong, bèn mở miệng trả lời:”Dạ hai em đến đây đăng kí học ạ, năm nay cả hai em học lớp 10, cô xem xét giúp em!” Vừa nói, Khả Hân ra hiệu Nhã Phong đưa tập hồ sơ đưa cô hiệu trưởng:”Đây là của em, còn của bạn này đây ạ!” Hiệu trưởng xem một hồi không lâu thì nở môi cười hiền:”Được rồi, cuối tháng 8 sẽ chuẩn bị nhập học, vào đầu tháng 9 là khai giảng, các em đi xem thong tin rồi đến đúng ngày!” Liền sau đó, Nhã Phong nãy giờ bị cho ra rìa thì khẽ nói:”Cô hiệu trưởng ơi, cô xem có thể cho em và Khả Hân học cùng lớp không ạ?” “Không được em à. Lớp 10 đã là cấp 3, phải xét theo học lực, bạn Khả Hân đây là học sinh rất xuất sắc từ hồi cấp 2, em thì học chỉ đạt khá. Thật sự cô không thể xếp em vào lớp giỏi hơn được!” cô hiệu trưởng từ tốn. Nhã Phong nghe thế mặt bí xị xuống, theo Khả Hân ra khỏi phòng Hiệu trưởng. Cô Hiệu trưởng chỉ nhìn theo rồi cười. Lúc đã đang ngồi trên xe, nét mặt Nhã Phong càng lúc càng khó coi. Lần này chết cô thật rồi, tuy cùng trường, nhưng cô lười học lắm, không có Khả Hân bao bọc, chỉ dạy, cô làm sao làm tốt được. Thấy được nét mặt ủ dột của bạn, Khả Hân quay sang chỉ mỉm cười rồi an ủi vài câu sau đó hai đứa cũng vui vẻ về nhà. Buổi chiều hôm ấy, Nhã Phong vì mê ngủ mà ở nhà ngủ cả buổi chiều. Khả Hân ngược lại càng không có thói quen ngủ ngày nên ra ngoài đi dạo. Khu nhà Khả Hân ở tương đối vắng vẻ. Nằm sâu trong con hẻm. Khả Hân vừa đi mà tâm trạng lại treo lửng lơ nơi đâu. Cô bất giác thở dài, từ nhỏ tới lớn, Nhã Phong đều dựa vào cô, Nhã Phong thậm chí còn coi cô là người chị đỡ đầu. Cô đương nhiên biết điều đó. Bây giờ cô và Nhã Phong tuy cùng trường, nhưng khác lớp. Dù đó là trường quốc tế nhưng theo cô biết thì thành phần cá biệt có thể cao hơn trường bình thường vì toàn con nhà giàu ỷ vào gia thế, Nhã Phong học trong môi trường không có cô bảo vệ, vừa non nớt, vừa ỷ lại người khác. Hỏi sao mà học đây. Suy nghĩ vẩn vô nên Khả Hân hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi:”Này cô em, em xinh đẹp thế này đi đâu đấy? Có cần anh đây chở đi không” là giọng một tên to cao, xung quanh còn một số người có lẽ là cùng đồng đản. Bình thường theo trí nhớ của cô trong 1 số phim mà Nhã Phong hay coi cũng có cảnh này, có điều là nữ chính sẽ hoản loạn, sợ hãi, khóc bù lu bù loa. Rồi sẽ có nam chính anh hùng cứu mỹ nhân đến. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn khác. Khả Hân mặt hết sức bình tĩnh, không hề có chút vẻ hoản loạn. Đám thanh niên đó cứ tiến tới. Khả Hân cứ theo đà lùi về sau. Đến khi… HẾT CHƯƠNG 2
|
Chương 3: KẺ ĐỐI ĐẦU.
Theo Khả Hân biết, con trai thời xưa, trong mắt cô là trai tráng hảo hán, rất quân tử, không chấp tiểu nhân. Còn con trai thời này bị cô xem là những thằng vô lại, chỉ vì cô đã từng gặp trắc trở về tình cảm nam nữ một lần. Nên theo đầu óc của Khả Hân, thời nay sẽ không có khái niệm 'anh hùng cứu mỹ nhân'! Vậy mà... -"Mấy thằng ôn kia, dừng lại" một giọng nam trầm lặng, lại mang chút âm điệu khàn đục vang lên. Khả Hân quay đầu lại, bắt gặp một chàng trai rất điển trai, lại có chút 'bụi', thân hình to cao, lại có chút 'không được đô con'. Vừa định bãi bỏ cho suy nghĩ về con trai thời nay thì thêm một câu nữa làm cô thật sự muốn cầm dao đâm chết người:"Đây là địa bàn của tụi tao. Muốn chơi gái thì đi chỗ khác!" Đám đàn ông kia khi thấy anh ta thì lại tỏ vẻ khá cung kính. Nhưng hình như có chút mất hứng. Chúng bỏ cô lại rồi rút lui. Bây giờ chỉ còn cô và tên đàn ông đó. Anh ta nói:"Này cô em, tiếc hả, hay đi với tôi. Nhìn em thú vị lắm đó!" Nghe hết câu, thật sự máu cô muốn dồn hết lên não, mặt cô đỏ lên vì tức chết.
|
Vừa định mở miệng nói với thằng đàn ông kia thì có một giọng nữ ỏng ẹo vang lên:"Anh Bách à, sao đang chơi với em mà đi giữa chừng thế này! Làm người ta buồn lắm!" là một người phụ nữ. Ả ta mặc một cái áo sơ mi trắng, nút trên mở 2 cái để lộ làn da trắng muốt. Khuôn mặt trang điểm không thể đậm hơn. Vì chiếc áo sơ mi đó dài qua mông nên có thể kết luận là của tên đàn ông tên Bách. Còn bên trong, chị ta có mặt quần hay không thì Khả Hân không biết. Cô ả nhìn sang Khả Hân với ánh mắt hình viên đạn, nói:"Này, đây là bạn trai tôi. Cô là gái mà muốn quyến rủ anh ấy? Cô không xứng là kẻ đối đầu với tôi đâu cô em." Khả Hân nghe vậy, ruột gan như muốn lộn hết lên, thật sự cô muốn giết cô ả ngay khi pháp luật thay đổi. Nhưng, vì ở cạnh Nhã Phong quá lâu, tính chịu đựng của Khả Hân tăng lên không ít. Cô đáp gọn:"Cô hãy giữ cho tốt thằng ôn dịch này đi thì hơn. Tạm biệt!" Nói rồi cô đi thẳng. Khi bóng cô khuất dần, người từ nãy giờ không lên tiếng quay sang bên cạnh với vẻ lạnh lùng mà tuyệt tình nói:"Chia tay đi!"-Hạ Vũ Bách nói. Về đến biệt thư to lớn. Khả Hân bước thẳng vào phòng ngủ. Cầm cái gối to xong hét vào nó. Đương nhiên không bên ngoài nghe. Nhưng cái người đang ngủ kế đó thì bị tra tấn tai không nhẹ. Nhã Phong bật người dậy mớ mớ hỏi:"Chật Khả Hân. Mày không định hù tao chết trong khi tao đang ngủ chứ?". Nghe vậy, Khả Hân đang bực mình quay qua lườm Nhã Phong rồi rời phòng ngủ như nói như không với Nhã Phong 'đấy thì ngủ đi'. Nhã Phong biết lúc tức Khả Hân thường hành động như vậy nên cũng không lạ mấy. Chẳng qua cô hơi tò mò. Nhưng Khả Hân làm sao mà xả tức lại không đúng thời điểm, chọn ngay khi cô đang ngủ cơ chứ. Tối. Nhã Phong thì ngồi xem ti vi. Khả Hân đọc sách. Nhã Phong thật sự hâm mộ tài của Khả Hân, một người luôn chuyên tâm học tập, ghét con trai, nhưng lại không để vẻ ngoài ảnh hưởng nhan sắc. Đang định bước đến xin lỗi chuyện lúc trưa thì. <<RENG...RENG..>> điên thoại vang lên. Thấy Khả Hân không nhúc nhích, vẫn ngồi đó, cô đành bước đến nghe -"Alo?" -"À dạ là Nhã Phong đây dì Hòa" -"Vâng, chúng cháu đang ở nhà dì ạ?" -"Sao, ai dì?" -"Ơ, nhưng sao anh ấy..." -"Một thời gian thì được ạ!" -"À dạ không sao đâu dì Hòa, đây vốn là nhà dì mà!" -"Dạ con chào dì" Nghe xong điện thoại, Nhã Phong làm bộ làm tịch đứng vị trí thích hợp chắn ánh đèn đọc sách của Khả Hân:"E hèm, không biết ai đó có muốn nghe tin mới không ta. Trời ơi, tin mới..." Khả Hân còn lạ gì thái độ này của bạn thân. Thở dài rồi nói:"Nói đi, chuyện gì mà mới?" Nhã Phong cười hì hì, thái độ tỏ vẻ sốt sắn:"Dì Hòa cậu nói. Con trai của bạn dì ấy vừa từ nước ngoài về, sắp chuyển vào thành phố tụi mình đang sống á!" -"Thì...?"-Khả Hân -"Hì, tại bạn của dì Hòa lo lắng, không muốn con trai lủi thủi ở thành phố một mình nên xin dì Hòa cho họ mượn biệt thự này. Vừa rồi dì Hòa nói hai đứa mình có thể cho anh ấy ở cùng không. Biệt thự này rất rộng." -"Gì. Nhả Phong, cậu ngây thơ hay giả vờ ngu vậy. Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà người ta nghĩ gì đây?" Khả Hân bức xúc mắng Nhã Phong. Búng lên trán cô một cái thật đau. Mặt Nhã Phong méo mó:"Nhưng cậu còn ở với tớ, sao gọi là trai đơn với gái chiếc gì chứ? Dì Hòa tốt với tụi mình, tụi mình lại làm người lớn buồn được sao. Với lại, nghe nói cậu ta ở đây một thời gian sau đó sẽ dọn đi khi có chỗ ở khác!"
|
Lời tác giả: Xin lỗi TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Vì có ít lỗi kĩ thuật, Tôi đăng nhầm truyện này ở hai chương mục, bạn có thể đọc truyện này tiếp tục tại link sau đây: http://kenhtruyen.com/forum/54-3905-1 Trân trọng.
|