Doanh Trưởng, Bắn Một Phát
|
|
Chương 11 “Tại sao phải nói cho anh biết?!” Yểu Nhiên tức giận nhìn chằm chằm Mục Thiếu Liên.
Đã chẳng biết tung tích của Kỷ Ngân Viễn, còn dám hỏi lung tung này kia!
Mục Thiếu Liên á khẩu.
Phải, đây là đang trách anh ta!
Yểu Nhiên thấy Mục Thiếu Liên bị nghẹn lời, tâm tình hơi tốt lên, không làm khó anh ta nữa, vả lại đồng nghiệp còn đang đợi cô bên ngoài, ở lâu quá không tốt, “Được rồi, anh làm việc tiếp đi.”
Yểu Nhiên phất tay một cái rồi đi ra khỏi phòng, cô ngửa mặt nhìn lên vừa lúc thấy rõ cửa phòng đóng chặt trên lầu.
Đó là phòng làm việc của Kỷ Ngân Viễn.
Tâm tình hiện tại của Yểu Nhiên khá phức tạp, người vẫn luôn bên cạnh mình bỗng nhiên biến mất, còn không một lời báo trước, ai cũng sẽ không thích ứng.
Cô cứ đứng lẳng lặng nhìn cánh cửa kia hồi lâu, tuyệt đối không thừa nhận là mình đang lo lắng cho anh.
Có lẽ nên tìm Kỷ Ngân Tĩnh hỏi thử xem, cô ấy là em gái Kỷ Ngân Viễn, hẳn phải biết chút gì đó.
Sau khi Yểu Nhiên rời đi không lâu, Mục Thiếu Liên cũng không tiếp tục đi thị sát nữa mà tới thẳng phòng làm việc của Trung đoàn trưởng Trần Nhất.
Mục Thiếu Liên chào hỏi mấy câu xong vào đề luôn, “Đoàn trưởng, khi nào thì Kỷ doanh trưởng về?”
Dù chung một trung đoàn nhưng Mục Thiếu Liên và Kỷ Ngân Viễn rất ít có cơ hội gặp nhau, hai người đều là những quân nhân ưu tú, lại kiêu ngạo riêng, nên khó mà kết thân được. Lúc này Mục Thiếu Liên hỏi thăm cũng là vì Yểu Nhiên mà thôi.
Trần Nhất hơi kinh ngạc, “Hả, cậu và Ngân Viễn quen nhau lúc nào vậy?”
Trần Nhất biết tính hai người, nên thấy Mục Thiếu Liên chủ động hỏi thăm thế này thì rất ngạc nhiên.
“Không phải Đoàn trưởng nói hai chúng tôi phải hòa hảo sao? Tôi chỉ là đang phục tùng mệnh lệnh của cấp trên thôi!”
Trần Nhất cười nói, “Cậu thật lanh miệng! Ngày hai mươi về, nói cách khác, còn ba ngày nữa!”
Mục Thiếu Liên rời khỏi phòng làm việc của Trần Nhất xong lập tức gọi điện thoại cho Yểu Nhiên, nghe thấy giọng đáp bình tĩnh của cô, anh ta nhíu mày, hỏi, “Vấn đề của em đã được giải quyết, vậy tiếp theo là câu hỏi của anh?”
Yểu Nhiên biết Mục Thiếu Liên đang nói về chuyện cô và Kỷ Ngân Viễn quen nhau, nhưng một câu thì nói không rõ, mà giải thích lại lãng phí quá nhiều thời gian, “Không nói, anh sẽ tức giận?”
Mục Thiếu Liên nghiêm túc nói, “Sẽ!”
Mặc dù nói con gái lớn tự nhiên sẽ có nhiều bạn bè, nhưng làm ba ba mình vẫn phải biết con gái giao du với ai. diễn-đàn-lê-quý-đôn Có lẽ phải nói là quan tâm quá sẽ bị loạn. Kỷ Ngân Viễn bình thường trông có vẻ lạnh đạm, không hứng thú với điều gì, nhưng lúc bàn về tác chiến, anh ta rất quyết đoán, sợ rằng Yểu Nhiên sẽ bị tổn thương.
Cô hút một ngụm trà sữa, ừ, .....câu trả lời trong dự đoán của cô, “Vậy anh cứ tức giận đi!” Dứt lời, cô không đợi Mục Thiếu Liên có cơ hội nói, đã tắt máy.
Đầu kia, Mục Thiếu Liên vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, quả thật không thể tin cô sẽ cúp điện thoại!
Đây chính là câu ‘dùng xong liền ném’ ?
Chạng vạng, Kỷ Ngân Tĩnh nghe Yểu Nhiên nói chuyện anh trai xong, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, khiến Yểu Nhiên khá bất ngờ.
“Bình thường mà!” Ngân Tĩnh vỗ vỗ vai Yểu Nhiên như an ủi, cười nói, “Chị phải thông cảm cho anh em nha, ảnh là quân nhân, ba năm ngày không ở nhà là chuyện thường tình.”
Chắc là lại đang đi tập huấn sinh tồn dã ngoại gì đó, nên mới không cách nào nghe điện thoại được.
“... .......” Yểu Nhiên buồn bức cắn ống hút, phình má.
Biết thì biết vậy, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu!
“Yểu Nhiên, chị cứ thoải mái đi!” Kỷ Ngân Tĩnh hút một ngụm trà sữa, cười cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, “Anh ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ ?!”
“... .......” Ai lo lắng anh ta sẽ có chuyện chứ ?!
Cô buồn bực tiêu diệt hết tất cả thịt nướng trên bàn, xong giận dỗi nói, “Nếu không biết khi nào anh ta trở về, vậy chị dọn về với Tống Tống cho xong!”
Lúc trước đồng ý ở chung với anh ta chính là vì muốn chọc cho anh ta không thoải mái, giờ người không ở đây còn thực hiện kế hoạch gì nữa ?diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Hơn nữa, cô rất ghét ở một mình!
“Đừng mà, mấy cái huấn luyện kia không tốn thời gian lắm đâu, chị dọn tới dọn lui như vậy rất phiền toái!” Kỷ Ngân Tĩnh khuyên.
Yểu Nhiên nhíu mày, “Chị không sợ phiền, chờ anh ta về có anh ta dọn lại!”
Giọng điệu này rõ ràng là dỗi. Kỷ Ngân Tĩnh sao lại không nghe ra, “Chị đang giận anh em hả?”
Trách ảnh đi mà không nói một câu, để chỉ lo lắng?
“Đúng thì sao! Ai bảo anh ta không rên một tiếng đã bỏ chạy !” Ghét nhất loại người không chịu trách nhiệm, còn nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ chăm sóc cô thật tốt, giờ thì cả cái bóng cũng không thấy!
“Éc.... ....” Lên án thế này có vẻ hơi quá, Kỷ Ngân Tĩnh nháy mắt mấy cái, cố gắng nói tốt cho Kỷ Ngân Viễn, “Thật ra cũng không thể trách hết anh em, nghề của anh đặc biệt, có lệnh là phải đi liền, mà lệnh ra lúc nào thì....... Không ai biết!”
Anh à, bây giờ anh mới biết em anh tốt biết bao đúng không! Không chỉ giúp anh chăm sóc bạn gái, còn bao cả việc an ủi khuyên bảo nữa!
“Chị mặc kệ!” Yểu Nhiên cau mày, không thèm nghe, “Em chở chị về chỗ Tống Tống đi, mấy ngày kế em có thể thoải mái ngủ nướng!”
“... ..... Nhưng.... .....”
“Cứ quyết định như vậy!”
Kỷ Ngân Tĩnh thấy Yểu Nhiên đã quyết, đành nuốt xuống một bụng giải thích, nhỏ giọng đồng ý.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Tiểu Quai giống như là hiểu được nỗi lòng của cô chủ, dùng lưỡi liếm liếm tay Ngân Tĩnh mấy cái.
Đến chỗ Diệp Tống Tống, vừa xuống xe, Yểu Nhiên liền thấy ánh đó không xa có một chiếc xe màu xám, bảng số xe rất quen.
Cô từ từ đi tới, tự hỏi, tại sao Thư Yểu Ninh lại tới?
Giống như là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Thư Yểu Ninh ngồi trong xe liếc cô một cái, ý ra lệnh cho cô lên xe.
“Xem ra tâm tình anh không tệ, tối khuya còn lái xe đến đây ngắm trăng!” Yểu Nhiên cười nói, “Trăng ở đây đẹp hơn à?”
Ý là, anh ăn no không có chuyện gì làm hả?
“Tôi cũng không ngờ cô sẽ nghe lời như vậy, ngoan ngoãn quay về đây.” Thư Yểu Ninh thản nhiên phản kích, châm chọc nói, “Hay là, do người kia không cần cô nữa?”
“Anh!” Yểu Nhiên giận dữ, so về bình tĩnh vĩnh viễn cô đều không phải là đối thủ của anh ta, nhưng cũng chính vì vậy, cô mới thường bật thốt lên những lời khiến người ta tổn thương, “Anh nghĩ tôi là anh sao?!”
|
Cô siết chặt nắm tay, “Kỷ Ngân Viễn, không chỉ người là của tôi, mà tim cũng là của tôi! Tôi không cần giam cầm anh ấy lại, cũng không lo lắng anh ấy sẽ chạy trốn!”
Sắc mặt Thư Yểu Ninh chợt biến, nhược điểm của hai người đều nằm trên tay đối phương, cho nên mỗi lần bọn họ đấu, cả hai đều thương tích đầy mình.
Thư Yểu Ninh bật vọt ra, cuộc sống quanh năm trong quân đội khiến anh ta có một tốc độ kinh người. Yểu Nhiên vừa chớp mắt, cổ đã bị Thư Yểu Ninh bóp chặt. Cô hít thở khó khăn, cố gắng giãy giụa, nhưng sức của cô đối với anh ta mà nói thì chỉ như gãi ngứa.
Thư Yểu Ninh ấn người cô vào mui xe, ánh mắt âm trầm dữ tợn, “Thư Yểu Nhiên, cô đừng nghĩ tôi không dám động cô!”
Mặt Thư Yểu Ninh lạnh lùng như băng, khiến người ta không dám nghi ngờ chỉ cần anh ta mạnh tay thêm chút nữa là có thể khiến một mạng người biến mất.
Yểu Nhiên không nói nổi, dùng hết sức cũng không cạy được tay Thư Yểu Ninh ra. Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ, “Tôi hỏi lại lần nữa, có về hay không?” Giọng Thư Yểu Ninh lạnh thấu xương.
Thật ra, mặc kệ cô trả lời thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, nhưng anh ta hỏi vậy là muốn cô phải chịu thua.
Nhưng phải chịu thua anh ta, cô làm không được!
‘Có giỏi thì bóp chết tôi đi!’
Mắt cô như tóe lửa, cố chấp trong đôi mắt đó khiến Thư Yểu Ninh phải giật mình.
Thư Yểu Ninh chợt nhận ra, nỗi hận của Yểu Nhiên với mình, sợ là đã sớm sâu đến tận xương rồi.
Mà tất cả là do đâu?
Thừa dịp Thư Yểu Ninh giật mình, Yểu Nhiên vội dùng hết sức vùng vẫy thoát ra được.
Cô dựa vào thân xe mà ho khan, nhưng cho dù có gặp phải hành hạ kinh khủng hơn nữa, cô cũng tuyệt không hối hận.
Thư Yểu Ninh đứng im suy nghĩ. Tính tình Thư Yểu Nhiên rất cố chấp, cứng rắn với cô quả là không sáng suốt.
Thư Yểu Ninh hơi híp mắt, lại đến gần cô.... ....
Lúc Kỷ Ngân Tĩnh đến bệnh viện thì tư lệnh Kỷ đang tiếp khách, cô ôm Tiểu Quai đứng ngoài cửa, chần chờ hồi lâu rốt cuộc quyết định đợi ở ngoài.
Binh sĩ gác ở phòng bệnh biết Kỷ Ngân Tĩnh nên cười nói, “Tư lệnh có dặn, nếu cô đến thì cứ vào, hình như là có chuyện quan trọng.”
Kỷ Ngân Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, lúc ông nội làm việc ghét nhất là bị quấy rầy, nhưng lần này lại cho phép cô vào, chẳng lẽ thật có chuyện gì gấp?
Kỷ Ngân Tĩnh vừa vuốt vuốt bộ lông mềm của Tiểu Quai vừa nghĩ, đúng lúc mình cũng đang có chuyện muốn nhờ ông nội giúp một tay.
Kỷ Ngân Tĩnh gõ lên cửa vài cái, nghe ông nội cho phép cô mới đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng có mấy người sĩ quan lạ, cô sững sờ một lát, rồi lễ phép mỉm cười.
“Đây là Ngân Tĩnh, vẫn còn đang đi học!” Tư lệnh Kỷ giới thiệu Kỷ Ngân Tĩnh với một người sĩ quan trung niên, người đó nhìn cô, gật đầu một cái.
Cô đột nhiên cảm thấy người sĩ quan này nhìn rất quen.
Tư lệnh Kỷ tiếp tục nói chuyện với mấy sĩ quan, thỉnh thoảng xen vào vài chuyện quân sự, Kỷ Ngân Tĩnh nghe không hiểu lắm, chỉ yên lặng ngồi trong góc chơi với Tiểu Quai. Không lâu sau, mấy sĩ quan kia đứng dậy chào, tư lệnh Kỷ khách sáo tượng trưng mấy câu rồi tiễn bọn họ đi.
Kỷ Ngân Tĩnh thấy mọi người đi hết mới mở miệng nói, “Ông nội, con có chuyện muốn nhờ.... .....”
“Không gấp,” Tư lệnh Kỷ cười cười, sửa lại gối dựa, “Người ngồi giữa lúc nãy, con đoán là ai?”
Người ngồi giữa.... ... Không phải là người sĩ quân trung niên gật đầu với mình sao? Kỷ Ngân Tĩnh cười nói giỡn, “Ai ạ? Không phải là đối tượng kết hôn của con chứ?”
Mấy ngày nay đã gặp nhiều sĩ quan trẻ, nhưng đáng tiếc không hợp nhãn, không phải vì vậy mà ông nội bắt đầu tìm cho mình sĩ quan bậc chú chứ?
“Con nhóc này, nói lung tung gì đó,” tư lệnh Kỷ vỗ ót Kỷ Ngân Tĩnh cười mắng, “Đó là cha của Yểu Nhiên.”
“Vậy....... Ông nội không nói gì kỳ quái đó chứ ?!” Kỷ Ngân Tĩnh nhảy bật dậy.
“Ông có thể nói gì ?!” Tư lệnh Kỷ nghiêm mặt, “Cái gì cũng không nói!”
“Vậy ông nội mời ba của chị Yểu Nhiên tới làm gì?” Kỷ Ngân Tĩnh thở phào, nhưng lập tức nghiêm mặt nói, “Nếu ông nội tự ý làm, anh sẽ giận đó.”
Đã từng bị vậy rồi, còn không chịu nhớ!
“Nếu vậy khi ủy viên chính trị tới thăm bệnh, ta phải đóng cửa từ chối gặp đúng không ?!” Vậy sẽ hài lòng chứ gì! Tư lệnh Kỷ tức đến râu dựng ngược.
Kỷ Ngân Tĩnh thấy tình hình không ổn, vội đảo mắt cười làm lành, “Ây da, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ông nội đừng chấp con mà!”
“... ..... Con nhỏ này.... ...” Tư lệnh Kỷ định nói tiếp, thì Kỷ Ngân Tĩnh đã tiếp lời, “Ông nội, con nói nè, anh lại chạy đâu mất tiêu rồi!”
Kỷ Ngân Tĩnh buông Tiểu Quai ra, cọ đến bên cạnh tư lệnh Kỷ, nắm lấy tay của ông lắc lắc, “Chị Yểu Nhiên đang rất lo lắng, ông mau giúp một chút đi!”
Tư lệnh Kỷ hừ một tiếng, không động.
Giờ mới biết cần mình giúp ?
“Chẳng phải vừa rồi con nói, không được tự ý làm sao!”
Kỷ Ngân Tĩnh thản nhiên phất tay, “Lúc này là vì chị Yểu Nhiên mà, anh còn có thể nói gì !” Hơn nữa, nếu có trách, cứ đẩy chị Yểu Nhiên ra là xong!
“Lém lỉnh!”
“Hì hì, đều nhờ ông nội dạy giỏi mà!” Kỷ Ngân Tĩnh nói xong, chợt trừng mắt, “Ba chị Yểu Nhiên là ai.... ..... Làm sao ông nội biết ?!”
Tư lệnh Kỷ rất hài lòng với câu hỏi này, ông híp mắt, nhặt một quả nho lên ném vào miệng, dáng vẻ nhàn nhã. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđônKỷ Ngân Tĩnh thấy vậy vội lắc lắc tay ông, “Ông nội nói mau đi, nói mau đi mà!”
Tư lệnh Kỷ buồn cười, rốt cuộc không chọc cháu gái nữa, “Chẳng lẽ con không phát hiện, Yểu Nhiên rất giống Chính ủy Thư ?”
Nghe vậy, Kỷ Ngân Tĩnh rốt cuộc ngộ ra tại sao lúc nãy lại thấy người kia rất quen, giờ mới phát hiện, rõ ràng khuôn mặt hai người là từ một mẫu ra mà!
“Hơn nữa con gái của Chính ủy Thư...... Cũng xem như là người ‘nổi tiếng’ ở thành phố S này.”
Nếu hiện tại người thích Thư Yểu Nhiên là một đứa nào khác trong nhà họ Kỷ, ông nhất định là không đồng ý, không có đường thương lượng !
Nhưng nếu là Ngân Viễn.... ....
Tư lệnh Kỷ nặng nề thở dài, mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày, dáng vẻ như đã già đi vài tuổi chỉ trong nháy mắt.
Chớp mắt đã qua ba ngày, Kỷ Ngân Viễn vừa dẫn binh trở lại doanh trại đã bị Mục Thiếu Liên chặn đường.
“Doanh trưởng Kỷ!” Mục Thiếu Liên đứng dựa vào cửa sắt gọi.
Kỷ Ngân Viễn dừng bước, dù trên quân phục còn dính một ít cỏ vụn, nhưng khí thế không hề thua Mục Thiếu Liên.
“Có thời gian nói vài câu chứ ?” Mục Thiếu Liên cười nói.
“Không rảnh.” Kỷ Ngân Viễn tiếp tục bước qua.
Nghe vậy, Mục Thiếu Liên cười cười, chậm rãi bước theo sau Kỷ Ngân Viễn.
Đến sân huấn luyện các binh sĩ giải tán, Kỷ Ngân Viễn vừa định tới phòng Trần Nhất báo cáo thì đã bị ngăn lại.
Mục Thiếu Liên khẽ cười, “Doanh trưởng Kỷ không có thời gian, tôi có là được!”
|
chương 12 Khi Mục Thiếu Liên dẫn theo Kỷ Ngân Viễn đi vào đại sảnh thì tầm mắt mọi người cũng rơi vào hai người họ.
Hoặc ẩn ý, hoặc tò mò. Kỷ Ngân Viễn đều tự nhiên đón nhận.
Thư Yểu Ninh đặt ly nước xuống, liếc nhìn hai người.
“Tôi tới để dẫn Thư Yểu Nhiên đi.” Kỷ Ngân Viễn nói thẳng, không cho Mục Thiếu Liên cơ hội chen vào.
Thư Yểu Ninh cười châm chọc.
“Doanh trưởng Kỷ, hình như anh có nhầm lẫn gì đó.” Dẫn Thư Yểu Nhiên đi? Quá mạnh miệng! “Thư Yểu Nhiên là người nhà họ Thư, không phải người nhà anh.”
“Không, đó là lúc trước.” Kỷ Ngân Viễn bình tĩnh mỉm cười, “Từ lúc Thư Yểu Nhiên gặp lại tôi, cô ấy đã là của tôi.”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng yên ắng. Yểu Nhiên nhíu mày, vẫn nằm trên giường ngơ người.
Cô vừa nằm mơ thấy người đã lâu không gặp, ‘chị gái xinh đẹp’ Tống Quân.
Họ ngồi trên bãi cỏ sau bữa trưa, trò chuyện về những việc vụn vặt gần đầy, thỉnh thoảng bị mình chọc vui, chị Tống Quân sẽ mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trên má.
“Nhiên Nhiên, em hiểu lầm rồi. Giữa chị và Yểu Ninh.......không phải như em nghĩ đâu.”
Yểu Nhiên nghiêng đầu, “Nhưng hai người luôn ở bên nhau ?!”
Ngày ngày chị Tống Quân đều tới nhà tìm anh hai, rồi có tiệc gì hai người đều đi chùng, hơn nữa, hiện tại chị ấy cũng đã vào ở nhà mình.
“Ở chung một chỗ cũng không đại biểu là yêu nhau.” Tống Quân lắc đầu.
“Bây giờ em còn nhỏ, chờ khi em trưởng thành sẽ hiểu, tình cảm là chuyện rất phức tạp, mà việc cần suy tính cũng quá nhiều, quan trọng nhất là....... Cảm giác của cả hai người.”
“Em không nhỏ, sang năm là thành niên rồi!” Yểu Nhiên mất hứng bĩu môi, nói tiếp, “Em cảm thấy, anh hai rất thích chị, là cái kiểu thích kia......!”
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy anh hai vui vẻ như vậy.
Ở bên chị Tống Quân là thời điểm anh hai thoải mái và dịu dàng nhất.
Tống Quân lại nở nụ cười dịu dàng, nhưng một ít khổ sở trong mắt lại không lọt khỏi ánh mắt của Yểu Nhiên.
Yểu Nhiên lo lắng nói, “Chẳng lẽ...... Chị không thích anh hai?”
Tống Quân không phủ nhận, im lặng một lúc sau mới chậm rãi nói, “Có lúc, tình cảm không chỉ cần có thích là đủ, chị chỉ có thể nói cho em biết, cảm giác của Yểu Ninh với chị hoàn toàn khác cảm giác của chị với Yểu Ninh.”
“???” Gì mà cái này khác cái kia.... ... Rốt cuộc chị ấy đang nói gì? Tại sao cô nghe không hiểu.
Tống Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Yểu Nhiên, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay em tìm chị, là muốn nói chị biết cái gì?”
“A,” Yểu Nhiên lập tức cười tươi như hoa, “Em muốn nói.... ....”
Cốc cốc cốc
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên khiến hình ảnh trong đầu Yểu Nhiên dần mơ hồ.
Yểu Nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mặt trời làm mắt cô đau nhói, nhưng cô vẫn cứ nhìn chăm chăm như vậy, mặc kệ đau đớn, cho đến khi hơi nước dần ngập hốc mắt.
Chị Tống Quân, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp....... Thư Yểu Nhiên.... ....
Những ký ức này đã quá lâu, lâu đến mức cô sắp quên mất hết.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang, khiến người ta thật sự bội phục sự kiên nhẫn của người gõ.
Yểu Nhiên lại nằm trong chốc lát, mới lảo đảo đi ra mở cửa.
Một mùi hương thoang thoảng bay tới, đập vào mắt Yểu Nhiên là một cô gái rất dịu dàng xinh đẹp, “Là Nhiên Nhiên phải không? Chị là vợ chưa cưới của anh hai em.”
Giọng nói của người kia rất nhẹ, khiến người ta biết thế nào là dịu dàng như nước.
Người kia nở nụ cười thân thiện, để lộ lúm đồng tiền bên má, “Có tiện nói chuyện một chút không?”
“Chị....... Chị chị......” Yểu Nhiên nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, khiếp sợ đến mức ngón tay cũng run rẩy, “Tống Quân....... Chị là Tống Quân!”
Yểu Nhiên thật sự không thể nào tin nổi, người mới vừa thấy trong mơ lại có thể xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt mình thế này!
Yểu Nhiên không cách nào kiềm chế được vui mừng đang trào dâng, mạnh mẽ ôm lấy người kia,diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn liên tục nỉ non, “Chị không chết....... Chị không chết! Tống Quân, em biết ngay là chị không chết mà! Làm sao chị có thể chết được?! Thật tốt quá, thật tốt quá!” khiến cho câu hỏi ‘Em đang nói gì?’ của người kia bị bao phủ trong lời của cô.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc em.......” Đang nói gì.......
Lời của người kia lại Yểu Nhiên cắt ngang, “Những năm này rốt cuộc chị đã đi đâu? Biến mất không nói một tiếng, hại em lo lắng gần chết!”
“Hả? Chị không đi đâu hết.......”
Yểu Nhiên trợn mắt, “Chị luôn ở trong thành phố này? Vậy tại sao không đến tìm em?”
Làm hại mình cứ thủ mãi ở đây, chỉ sợ về sau chị ấy trở về lại không tìm thấy mình, kết quả, chị ấy chưa bao giờ rời đi!
“Đúng rồi, hiện tại em lập tức dẫn chị đi!” Yểu Nhiên bỗng nhớ ra gì đó, vội buông người kia ra, kéo xuống dưới lầu, “Nơi này quá nguy hiểm, nếu để Thư Yểu Ninh thấy thì biết làm sao ?”
Người kia bị Yểu Nhiên vừa lôi vừa kéo, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Điều quan trọng nhất là, người kia hoàn toàn không hiểu Yểu hiên đang nói gì ?!
Trước mắt Yểu Nhiên đột nhiên xuất hiện gương mặt lạnh lẽo của một người, cô chợt dừng bước, theo bản năng đẩy người kia ra sau lưng.
Thư Yểu Ninh thấy cảnh này đột nhiên ánh mắt chợt lạnh như băng, cảnh này rất quen thuộc, quen thuộc đến nổi.... ..... Khiến mình sắp không khống chế được bản thân nổi nữa!
“Thư Yểu Nhiên,” giọng Thư Yểu Ninh càng âm trầm hơn trước, “Cô định dẫn vợ chưa cưới của tôi đi đâu?”
“Yểu Ninh.......” Người kia muốn đi về bên cạnh Thư Yểu Ninh, lại bị Yểu Nhiên dùng hết sức kéo về, “Vợ chưa cưới của anh? Từ khi nào thì chị ấy trở thành vợ chưa cưới của anh rồi?”
“Từ cái lúc mà cô bị cưỡng chế đưa ra khỏi nhà họ Thư.”
“Anh!”
Yểu Nhiên đang muốn phản kích, thì có một người đi ra từ sau lưng Thư Yểu Ninh, anh mặc đồng phục không quân màu xám tro, nhìn cô nói “Thư Yểu Nhiên.”
Giọng nói kia không tính là dịu dàng, nghe lành lạnh, nhưng lại giống như dòng nước mát, cuốn đi tất cả lửa giận của cô.
Kỷ....... Ngân Viễn ?
Kỷ Ngân Viễn duỗi tay về phía Yểu Nhiên, “Chúng ta về nhà.”
“Về nhà nào? Không phải anh đã bỏ chạy sao?” Yểu Nhiên chợt cảm thấy trong lòng như chua chua ngọt ngọt,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn giống như khi uống trà chanh, người này không rên một tiếng đã bước đi không thấy tăm hơi, trở về cũng chưa chào cô một lời, cô mới không thèm để ý đến anh!
Kỷ Ngân Viễn biết cô đang dỗi, nhưng không tiện giải thích, chỉ khẽ mỉm cười, “Thật không về với tôi?”
Đây không phải là thời điểm giải thích, dẫn cô trở về bình an mới là chuyện anh muốn làm lúc này.
“Anh đang cầu xin tôi?” Nói thì nói vậy, nhưng Yểu Nhiên đã đặt tay vào lòng bàn tay Kỷ Ngân Viễn, anh khẽ kéo cô về bên cạnh mình.
Cùng lúc đó, cô gái kia cũng bị cô kéo theo.
“Kỷ Ngân Viễn, bản lĩnh của anh có đủ không? Tôi muốn dẫn chị ấy theo.” Yểu Nhiên liếc Thư Yểu Ninh một cái, có Kỷ Ngân Viễn bên cạnh, cô cảm thấy mình không cần phải tốn công nghĩ biện pháp nữa.
Cô gái này chính là vợ chưa cưới của Thư Yểu Ninh, nhưng Kỷ Ngân Viễn cũng không hỏi tại sao, chỉ cười khẽ nói, “Hơi khó.”
Yểu Nhiên lập tức nhăn mày.
Hình như anh cố ý khiến cô phải sốt ruột, dừng một hồi lâu sau mới nói tiếp, “Cho nên hai người phải chạy nhanh một chút.”
Anh lại trêu cô!
Không đợi Yểu Nhiên kịp bất mãn, Thư Yểu Ninh đã nói, “Doanh trưởng Kỷ, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ trước khi làm.”
“Đây là nhà họ Thư, muốn vây khốn anh thì hơi khó, nhưng nếu anh định dẫn vợ chưa cưới của tôi và Thư Yểu Nhiên đi.... ......” Thư Yểu Ninh chỉ nói đến đây, Kỷ Ngân Viễn rất thông mình, hẳn là sẽ hiểu hàm ý.
Thư Yểu Ninh nhìn thẳng Kỷ Ngân Viễn, lạnh lùng trong mắt khiến người ta rõ không phải anh ta đang nói đùa.
Yểu Nhiên nắm chặt tay cô gái kia, tức giận quát, “Chị ấy không phải là vợ chưa cưới của anh! Nhất định là do anh ép chị ấy!” Yểu Nhiên lớn lên trong ngôi nhà này, nên tất nhiên biết ở đây đề phòng rất nghiêm ngặt, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nếu thật bức Thư Yểu Ninh điên lên, chỉ sợ ba người họ không ai đi được.
|
Tôi ép cô ấy?” Thư Yểu Ninh cười lạnh. Cô gái kia nghe vậy tiếp lời, “Nhiên Nhiên, hình như em hiểu lầm gì rồi!”
Cô gái kia muốn thoát khỏi tay Yểu Nhiên, nhưng bị cô nắm quá chặt, đành cười khổ nói, “Chị và Yểu Ninh yêu nhau, làm gì có chuyện ép gì ở đây?”
“Chị còn nói tốt cho anh ta!”
Cô gái kia tiếp, “Nhiên Nhiên, em hiểu lầm rồi.... ...”
“Tống Quân! Chẳng lẽ chị quên trước kia anh ta đối xử với chị thế nào sao?!”
“Thư Yểu Nhiên!” Thư Yểu Ninh rống lên, “Tống Quân đã bị cô hại chết từ lâu rồi!”
Thư Yểu Ninh vừa nói xong, mọi người đều ngây người.
Vợ chưa cưới của Thư Yểu Nhiên ngạc nhiên vì lần đầu tiên nghe thấy Thư Yểu Ninh nói tục, mà lại trong tình huống không hiểu gì thế này.
Còn Yểu Nhiên, hiển nhiên là sợ ngây người, cô trợn to mắt, run rẩy nhìn Thư Yểu Ninh, đột nhiên cảm thấy mặt Thư Yểu Ninh hơi mờ ảo.
Sắc mặt Kỷ Ngân Viễn khẽ biến, anh nhìn cô hồi lâu, bỗng ấn mặt cô vào lòng mình.
Yểu Nhiên ôm hông Kỷ Ngân Viễn theo bản năng, siết ngày càng chặt.
Cô bị dọa sợ.
Nghĩ vậy, mặt Kỷ Ngân Viễn lạnh xuống, anh rất hiếm khi tức giận, nhưng lúc này, Thư Yểu Ninh đã chạm đến giới hạn của anh.
“Đoàn trưởng Thư,” anh gằn từng chữ, “Mong anh hãy nói chuyện đúng mực!”
Thư Yểu Ninh nghẹn họng, tự nhiên có cảm giác kiêng dè người sĩ quan trẻ tuổi trước mắt này. Nhưng chỉ nháy mắt Thư Yểu Ninh đã phục hồi lại tinh thần, bỗng thấy buồn cười, có gì mà phải kiêng dè?
“Tôi cảm thấy tôi nói chuyện rất đúng mực.”
Thư Yểu Ninh nhìn vào cánh tay đang nắm lấy cô gái kia của Yểu Nhiên, cười lạnh nói, “Thư Yểu Nhiên, cô còn dám nhắc tới Tống Quân ?!”
Hô hấp của Yểu Nhiên dần dần khó khăn, trong đầu cô lại bắt đầu hiện lên một mảnh đỏ tươi.
Bầu trời cũng tươi đẹp giống như trong giấc mơ vừa rồi, ở ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển, dây leo xanh mướt bò cả vào cửa sổ, gió hè nhẹ nhàng thổi qua, rung nhẹ lá cây.
Cô có thể nhớ rõ bộ dáng mỉm cười của Tống Quân, xinh đẹp như tiên nữ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một màu đỏ bao trùm.......
Yểu Nhiên cảm thấy đầu càng ngày càng đau, dường như đứng không vững, “Tống Quân.... .... Tống Quân.......”
Giọng cô run rẩy, các ngón tay vì níu chặt áo sơ mi của Kỷ Ngân Viễn mà trở nên trắng bệch, “Chị ấy không chết....... Không có chết.... ...”
Yểu Nhiên lặp đi lặp lại câu này, giống như chỉ cần lặp lại nó sẽ cho cô sức mạnh to lớn, cô đẩy Kỷ Ngân Viễn ra, đối diện với Thư Yểu Ninh, oán hận nói, “Nhất định là thủ đoạn của anh, anh cho rằng tôi còn có thể tin anh sao?”
Ánh mắt của cô dần kiên định, cô siết chặt nắm tay, “Anh giam lỏng chị Tống Quân trong phòng, ngày ngày ngược đãi, căn bản không xem chị ấy là người!”
“Chị ấy là bị anh làm cho suy sụp! Anh mau trả chị ấy cho tôi, trả lại cho tôi!” Giọng Yểu Nhiên càng lúc càng lớn, tức giận cũng càng ngày càng nhiều, cô xông lên muốn chụp lấy Thư Yểu Ninh, nhưng bị Kỷ Ngân Viễn kéo lại, cô càng giãy giụa anh càng ôm cô chặt hơn, cuối cùng cô quay người ôm chặt lấy anh như lúc nãy.
Loại thời điểm này, anh cũng chỉ có thể cho cô một cái ôm, một chỗ để dựa vào.
Ánh mắt Thư Yểu Ninh càng ngày càng lạnh, cũng thực sự nổi giận, “Nếu không do cô ấy luôn muốn rời khỏi tôi, tất cả sẽ mãi không thay đổi. Còn cô nữa.... ....”
Thư Yểu Ninh quát khẽ, “Thư Yểu Nhiên, tôi thương yêu cô mấy chục năm, rốt cuộc cô báo đáp tôi thế này sao? Hả?”
Kể từ khi quan hệ của hai người bị đóng băng, kiểu cãi vả này có lẽ đã trở thành lệ thường, chỉ cần gặp nhau sẽ không thể không cãi.
Lòng Yểu Nhiên trầm xuống, tức giận hét lại, “Tôi cũng vô cùng thất vọng về anh!”
Cô từng cho rằng Thư Yểu Ninh chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, là người anh trai hiền lành nhất thế giới.
Nhưng chị Tống Quân.... ... Một Tống Quân tốt đẹp như vậy.... .... Đã bị người anh trai hoàn mỹ của cô hủy diệt hoàn toàn!
Cô không cách nào quên được đoạn ký ức thê thảm đó, chị Tống Quân gầy như que củi, cả người toàn vết thương, khóc khẩn cầu cô dẫn đi, hi vọng cô có thể mang chị ấy ra khỏi cái nhà tù này. Những hình ảnh cứ lướt qua, cuối cùng dừng lại ở khi cô tình cờ xông vào phòng của Thư Yểu Ninh và thấy: anh trai cô.... ..... Người anh trai lúc nào cũng yêu thương cưng chiều, chưa một lần phát giận trước mặt cô, lại đang cười gằn đè lên người chị Tống Quân, không quan tâm phản kháng cầu xin của chị ấy, chiếm hữu chị ấy ở trước mặt cô!
Đúng, cô thừa nhận, Thư Yểu Ninh không nhìn thấy cô, cũng không phát hiện sự có mặt của cô, nhưng vẻ tàn nhẫn bạo ngược của Thư Yểu Ninh đã hoàn toàn bại lộ trước mắt cô, từ ngày đó, cô không cách nào đối mặt Thư Yểu Ninh trong một đoạn thời gian dài, cứ mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó là cô lại nôn khan.
Thư Yểu Ninh không biết, anh ta không biết gì hết! Không biết tại sao cô em gái vốn ngoan ngoãn nghe lời của mình lại giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ đối nghịch với anh ta, còn muốn tìm mọi cách giúp Tống Quân trốn đi.
“Căn bản là anh không xứng với chị Tống Quân, và cũng không yêu
chị ấy, anh chẳng qua là muốn tất cả mọi người đều bị anh khống chế, phải thần phục anh, chỉ cần có người không chịu, anh sẽ không tiếc mọi thủ đoạn cưỡng chế người đó phải cúi đầu!"
"Câm miệng!" Thư Yểu Ninh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, giữ cho mình tỉnh táo, để không bị Yểu Nhiên chọc giận ảnh hưởng đến phán đoán: "Nếu không do cô dẫn Tống Quân đi, cô ấy cũng sẽ không gặp chuyện không may!"
"Đó là do anh luôn tiêm thuốc giãn cơ liều cao cho chị ấy!" Yểu Nhiên quát khàn cả giọng, cảm thấy trước mắt đều là màu đỏ.
"Là anh hại chết chị Tống Quân, là anh!" Cô run rẩy la lên, nước mắt như vỡ bờ mà tuôn ra, "Thư Yểu Ninh, anh là đồ không có tim!"
Cô vẫn không muốn thừa nhận chị Tống Quân đã rời khỏi cô, nhưng anh ta cứ buộc cô phải thừa nhận, buộc cô phải nhớ lại chuyện năm đó tàn nhẫn, ác độc!
Bộ dạng tàn nhẫn, độc ác này mới chân chính là anh ta!
Mà chị Tống Quân.....Đã bị một kẻ độc ác như vậy hành hạ, phá hủy hết tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo.
Nói không chừng....Cái chết của chị ấy ngược lại là một loại giải thoát!
Vợ chưa cưới của Thư Yểu Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, lúc còn chưa biết Thư Yểu Ninh, đã nghe phong thanh không khí gia đình nhà họ Thư không hài hòa, đặc biệt là cô ba Thư Yểu Nhiên cơ hồ là không về nhà, nhưng lại không ngờ quan hệ Thư Yểu Nhiên và chồng chưa cưới mình lại kém đến mức này!
Anh em chỗ nào chứ, hoàn toàn chính là kẻ thù!
"Từ trước đến giờ cô luôn thích ngụy biện." So về tàn nhẫn, làm sao Yểu Nhiên có thể là đối thủ của Thư Yểu Ninh, trong lòng anh ta như đang ẩn chứa một con sư tử hung mãnh, bị bức đến cực hạn sẽ phản kích, chiêu nào cũng trí mạng, "Có lẽ cô quên, chính tại chỗ này, chính ở khúc quanh cầu thang này, Tống Quân bị trượt chân lăn xuống lầu dưới, mà khi đó cầu thang còn chưa được trải thảm, mỗi bậc thang đều rất sắc nhọn, lúc ấy cầu thang nhuộm đẫm cả máu tươi."
Trái một vũng, phải một vũng, phủ kín cả bậc thang.
Thiệt nhiều máu, một người sao có thể có nhiều máu như vậy!
Gần như cả lầu này đều có máu của Tống Quân, thậm chí có chỗ không thể rửa sạch được vết máu, nhưng Thư Yểu Ninh vẫn không nỡ bỏ, liền đặt một tấm thảm thật dài, trải dài theo đường Tống Quân lăn xuống.
Đáng tiếc, che đươc máu nhưng không che được lòng người!
"Cô nói bởi vì tôi tiêm thuốc giãn cơ liều cao cho Tống Quân, nên cô ấy mới gặp chuyện không may, vậy tôi cũng muốn hỏi cô, nếu cô đã biết cô ấy không còn hơi sức đi, tại sao còn muốn dẫn cô ấy đi?!"
Yểu Nhiên cương người.
Thật ra....Cô nên hiểu từ sớm.
Cái chết của chị Tống Quân, Thư Yểu Ninh có trách nhiệm, nhưng....cô cũng có!
Là bọn họ..... Cùng nhau hại chết chị Tống Quân!
Nhưng mà, cô không cách nào cự tuyệt được khẩn cầu đau khổ của chị Tống Quân, cũng không cách nào trơ mắt nhìn chị ấy tiếp tục sống bên cạnh Thư Yểu Ninh cô biết, chị Tống Quân đã bị Thư Yểu Ninh bức đến hỏng mất! Cho nên, cô mới bất chấp mọi giá dẫn chị Tống Quân đi....
Cô làm sao ngờ, làm sao nghĩ đến, quyết định này.... Lại khiến cô tự tay dẫn chị Tống Quân đến đường cùng!
Thư Yểu Ninh nói chuyện rất tuyệt tình, giọng điệu này luôn dùng để phản kích người ngoài, nhưng nhiều năm qua anh ta cũng đã dùng trên người cô em gái anh ta từng thương yêu nhất.
Bản tính của Thư Yểu Ninh rất quyết tuyệt, không phải yêu thì là hận, sẽ không có giữa giữa.
"Vậy tại sao, anh lại tiêm thuốc giãn cơ cho cô ấy?" Kỷ Ngân Viễn thản nhiên mở miệng, lời nói giống như một chậu nước lạnh trong mùa đông tát vào Yểu Nhiên, khiến cô bừng tỉnh.
"Việc này tôi không cần thiết phải giải thích." Thư Yểu Ninh cười lạnh, nhìn chằm chằm Yểu Nhiên, "Thư Yểu Nhiên, tôi cho cô biết, hôm nay cô đừng nghĩ chạy đi!"
Nhẫn nại của Thư Yểu Ninh là co hạn độ, mà Yểu Nhiên đã chọc giận anh ta đến cực hạn.
"Giam lỏng, lăng nhục, thậm chí là hủy diệt tự ái của một người, chỉ lấy anh làm trung tâm là những gì mà anh rành nhất! Nhưng những thứ này với tôi là hoàn toàn vô dụng, một chút xíu tác dụng cũng không có!"
Điểm khác nhau lớn nhất giữa cô và Tống Quân chính là thân phận của cô: con gái thứ ba nhà họ Thư, cho dù chỉ trên danh nghĩa! Nếu muốn đột phá vòng vây không phải dễ dàng, cha và anh cả không có ở đây, cho nên Thư Yểu Ninh làm chủ, nhưng chắc chắn rôi sẽ có một ngày hai người kia trở về, đến lúc đó, căn bản không cần cô mở miệng, Thư Yểu Ninh cũng sẽ tự động để cô đi.
"Cô có thể thử xem." Thư Yểu Ninh giận quá hóa cười, từ từ lại gần Yểu Nhiên. "Thư Yểu Nhiên, cô còn chưa biết hết thủ đoạn của tôi đâu!"
Lúc Thư Yểu Ninh sắp bắt được Yểu Nhiên thì một bàn tay chen ngang, dễ dàng giữ được cổ tay anh ta. Nếu bàn tay đó dùng sức, cổ tay Thư Yểu Ninh sẽ gãy lìa.
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, "Đoàn trưởng Thư, hình như anh quên còn có tôi rồi."
|