Trọn đời yêu nhau!
|
|
Chap 3: Con chó đột nhiên sủa một cái rồi quay đầu chạy đi mất, Bảo Phong lúc đó mới thở phào, quay sang nhìn Anh Anh: - Tiểu Anh có sao không? Đừng sợ, có Phong Phong ở đây rồi! Anh Anh lúc ấy mới hoàn hồn, có cảm giác vừa trải qua ranh giới giữa sống và chết vậy, tuy sợ đến sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cố cãi: - Chị không có sợ a~ - Chỉ được cái võ mồm - Bảo Phong bĩu môi nhìn Anh Anh nói. - Phong Phong nói gì vậy? Ai dậy em nói thế? - Anh Anh mở to mắt nhìn cậu nhóc trước mặt mình. Bảo Phong lúc lắc cái đầu thản nhiên nói: - Là mẹ Phong thường nói như vậy với ba ba. - Bắt chước người lớn là xấu đấy - Anh Anh nhíu mày trách móc Bảo Phong. - Nói dối cũng xấu lắm a~ - Chị không nói dối - Tiểu Anh rõ ràng sợ Brutal. - Không phải. - Phải. - Không phải!!! - Không thèm cãi nhau với trẻ con! - Này Trần Bảo Phong, chị không phải trẻ con! - Phải. - Không phải! - Phải. - Không phải!! ..... - Cậu gì ơi, đến nơi rồi đó - Người lái xe lại một lần nữa kéo Bảo Phong ra khỏi hồi ức. - Cảm ơn bác. Bảo Phong xuống xe, trả tiền rồi kéo hành lí đi đến ngôi nhà màu trắng phía trước. Cậu dừng lại trước cửa bỗng cảm thấy một cỗ cảm xúc từ trong tim trào lên, chần chừ không dám gõ cửa. Suy nghĩ một lúc, cậu lấy hết can đảm đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ trước mặt. Cốc. Cốc. Cốc. Tiếng gõ cửa vang lên như kéo nhịp tim lơ lửng của cậu. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra... - Xin hỏi...cậu là?... - Một người phụ nữ với khuôn mặt hiền từ mở cửa cho cậu. Bảo Phong bất giác thấy sống mũi cay cay, cậu cố đè nén cảm xúc, mỉm cười nói: - Chào cô ạ, cháu là Trần Bảo Phong... - Bảo Phong?? - mẹ Anh mở to mắt nhìn cậu thanh niên cao lớn, khôi ngô trước mặt, bất chợt thốt lên - có phải con trai của mẹ Dung không cháu? - Dạ vâng. Mẹ Anh mừng rỡ kéo Bảo Phong vào nhà, cậu đặt hành lí xuống, đưa mắt nhìn xung quanh. Căn nhà tuy đã được xây lại, nhưng cách bài trí vẫn như xưa: - Ngồi đi cháu. - Dạ. - Bao nhiêu năm rồi nhỉ, à 13 năm. Cô nhớ hồi ấy gia đình cháu phải quay lại Bắc, bố cháu nói với cô công ty lại điều động về trụ sở chính làm. Haizzz, lúc cháu đi Anh Anh nó khóc nhiều lắm, còn đòi ra Bắc thăm cháu. "Thế còn bây giờ..?" Bảo Phong muốn hỏi vậy nhưng rốt cục lại không hỏi được, đành nói sang chuyện khác: - Chú Hoàng thế nào rồi ? Kinh doanh vẫn tốt chứ ạ? - Nói chung cũng tốt - Mẹ Anh cười, đẩy đĩa hoa quả vừa mới gọt đến trước mặt Bảo Phong - thế nào? Còn nhớ Anh Anh không? Bảo Phong không biết nói gì, chỉ cười cười rồi đưa tay gãi đầu. Mẹ Anh tủm tỉm cười nói: - Anh Anh lại đang đi học ở trường rồi, hay là thế này, cháu đi đón nó về nhân tiện hai chị em gặp nhau luôn. Chắc Anh Anh bất ngờ lắm đấy. - Dạ vâng. - Để cô ghi địa chỉ ra đây cho cháu. Còn đây là số điện thoại của Anh Anh, khi nào đến nơi thì gọi cho nó nhé. Mẹ Anh kiếm một tờ giấy rồi cắm cúi ghi.
|
Bảo Phong bước ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt, cậu khẽ nheo mắt lại đưa tay vẫy một chiếc taxi gần đấy. Chiếc xe dần vòng ra đường lớn, Bảo Phong ngước mắt nhìn ra bên ngoài không hiểu sao cảm thấy rất hồi hộp, có cảm tưởng như đang quay trở về ngày này của 13 năm về trước, đội mũ, đeo balo đi dưới trời nắng đón Anh Anh về nhà. Chiếc xe đỗ ngay trước cổng chính của một trường Đại học. Bảo Phong xuống xe, bất giác bước đến gần cổng lớn, rồi không nghĩ ngợi tìm một chỗ cao để đứng lên đó. Sau đó mới giật mình nghĩ lại, bây giờ cậu đâu còn là một cậu nhóc thấp bé nữa, tại sao lại phải leo lên cao? Bảo Phong bật cười bước xuống thấp, bỗng thấy một hồi chuông reo inh ỏi. Là chuông tan học. Một lúc sau, sinh viên bắt đầu từ các phòng học đi ra phía cổng. Cậu chợt nhớ ra phải gọi điện báo trước cho Anh Anh, liền chậm rãi cầm điện thoại nhấn số, không hiểu sao ngón tay có chút run rẩy. Bỗng tò mò không biết giọng Anh Anh bây giờ sẽ như thế nào, có còn trong trẻo như ngày trước hay gọi "Phong Phong" nữa không? Tút....tút...tút.. Mỗi tiếng vang lên tưởng như dài lê thê, Phong hồi hộp chờ đợi: - Cho hỏi bạn là ??? - Đầu giây bên kia đột nhiên nhấc máy. Nghe giọng con gái hơi trầm Bảo Phong cảm thấy hơi thất vọng. Cũng phải, thời gian trôi qua cái dễ thay đổi nhất chính là giọng nói. - Chị có phải Anh Anh không? – Sehun hít một hơi sâu rồi hỏi. Bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: - Đúng rồi, nhưng bạn là ai vậy? - Em..em là Trần Bảo Phong - Bảo Phong ngập ngừng đáp. - Bảo Phong??? - Đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi lại, có vẻ không tin vào câu trả lời của cậu. - Em đang đợi chị ở cổng trường, chị ra đi rồi chúng ta nói chuyện sau. - Được. Tôi ra ngay! Bảo Phong tắt máy, đút chiếc điện thoại vào trong túi quần, hướng ánh mắt về phía sân trường tự hỏi không biết Anh Anh bây giờ trông như thế nào. Có còn xinh đẹp như ngày trước không, có cao lên nhiều không hay vẫn thấp bé như trước. Cậu đã thử tưởng tượng khuôn mặt của cô không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tài nào hình dung ra được. Liệu khi gặp Anh Anh cô có thể nhận ra anh không? Trước cổng trường tự nhiên xuất hiện một soái ca, các nữ sinh viên không khỏi trầm trồ, ai đi qua cũng liếc mắt nhìn Bảo Phong một cái. Không hiểu cậu học sinh từ câu chuyện cổ tích nào bước ra mà lại đẹp đến động lòng người như vậy. Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tuyệt đẹp dù có phảng phất vẻ lạnh lùng, mũi vừa cao vừa thẳng như được chạm khắc rất kĩ lưỡng, không có nét nào chê được. Bảo Phong cúi đầu thở dài, ngày trước cứ cho rằng nữ sinh ngoài Bắc rất thích con trai đẹp, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình sai lầm. Thực ra nữ sinh ở đâu cũng vậy. - Woa! Xem kìa, nam sinh ở đâu tới vậy, thật là đẹp trai quá đi - Một nữ sinh viên đi qua không nhịn được mà cảm thán, trong mắt lập lòe hai hình trái tim đỏ chót. Cuộc gọi đến : Anh Anh. - Chị đang ở đâu? - Bảo Phong vừa nhấc máy vừa đưa mắt nhìn xung quanh. - Đang ở cổng trường. Cậu mặc áo màu gì? - Màu trắng. - A, nhìn thấy cậu rồi... Bảo Phong phóng tầm nhìn ra phía trước, thấy một nữ sinh mặc áo phông đen vừa cầm điện thoại vừa rẽ đám đông tiến đến. - Có lẽ, em cũng nhìn thấy chị rồi... - Sehun lẩm bẩm trong miệng, nhìn người đang đi đến, nét thất vọng ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Anh Anh hiện tại thật khác xa với tưởng tượng của cậu. Đôi mắt nai to tròn ngày ấy không hiểu sao giờ đây lại lờ đờ như thiếu ngủ lâu năm, khuôn miệng nhỏ xinh năm nào giờ biến thành vừa mỏng vừa rộng, da mặt cũng không mịn màng mà đầy mụn với tàn nhang. Ưu điểm duy nhất đó là chị ta khá cao, đứng gần chắc cũng bằng cậu. - Bảo Phong??? - Anh Anh cuối cùng cũng đến trước mặt cậu, nheo đôi mắt thiếu ngủ hỏi. Không hiểu sao giọng của Anh Anh khiến cậu thấy có chút ác cảm. - Đúng vậy - Phong gật đầu - mẹ chị nhờ em đến đưa chị về. - À - Anh Anh cười hỏi - Dạo này mẹ cậu thế nào? Sức khỏe vẫn tốt chứ. - Vẫn tốt, còn nhờ em chuyển lời với chị..... - Yaaaaa!! Thu Vân!! Cậu lại dám lấy điện thoại của tớ! Trả lại mau!! Tiếng nói giận dữ từ sau lưng Bảo Phong vang lên, không hiểu sao trong khoảnh khắc trống ngực cậu đập thình thịch, bàn tay run run khẽ siết chặt lại, rồi ngay lập tức quay đầu lại nhìn . Là một người con gái vô cùng xinh đẹp, vô cùng thuần khiết. Dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt trong veo như nước hồ thu, sóng mắt dường như đang chuyển động nhè nhẹ. Chiếc mũi thanh tú càng làm tôn lên những đường nét ấy, khuôn miệng lại nhỏ nhắn như miệng của một cô gái, dù có cắt tóc ngắn, ăn mặc bụi bặm như vậy chắc sẽ chẳng ai tin đó là con trai. - Anh Anh, đùa một chút thôi mà, cần gì phải nổi nóng như thế - Người đứng cạnh cậu đột nhiên nói, chân bước lùi dần về phía sau. Anh Anh? Đó là Anh Anh? Bảo Phong toàn thân bị chấn động, ngây ngốc nhìn người con gái thấp hơn cậu cả một cái đầu đang ra sức giật chiếc điện thoại màu trắng ra khỏi tay người kia. - Lần sau không chỉ là nổi nóng đâu, được rồi, xin lỗi đã làm phiền hai cậu, tiếp tục nói chuyện đi nha. Anh Anh lúc này mới nhận ra Thu Vân đang nói chuyện với người khác, liền quay sang nhìn người con trai mặc áo sơ mi trắng mà cáo lỗi. Thế nhưng ánh mắt vừa dừng trên khuôn mặt người đối diện lại không thể rời đi được. Không hiểu sao nhìn người trước mặt lại có cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa trái tim dường như đang co thắt lại, đập rất nhanh. Người này...rốt cuộc là ai? Liệu có phải...? - Á suýt quên, cậu ấy tìm cậu đấy - Thu Vân vỗ vai Anh Anh cười giả lả - Là Trần Bảo Phong. Sững sờ! Anh Anh không tin vào tai mình, ba tiếng Trần Bảo Phong nện thẳng vào tâm trí kéo theo những kỉ niệm của nhưng năm tháng vô tư ấy. Là cậu nhóc ngày xưa mỗi sáng đều đến bấm chuông cửa gọi cô đi học đây sao? Là cậu nhóc bất kể trời mưa hay nắng đều đi bộ tới trường đón cô về? An ủi anh những lúc cô buồn, bảo vệ anh khi cô sợ hãi? Một Trần Bảo Phong đã làm cô khóc hết nước mắt khi đột nhiên rời đi, cứ tưởng sẽ không gặp lại nhau nữa thế mà giờ đây lại đang trưởng thành đứng trước mặt cô.... - Tiểu Anh - Bảo Phong trong vô thức bỗng thốt lên hai tiếng ấy. Không ngờ người đối diện cũng mỉm cười nhìn cậu mà nói: - Phong Phong...
|
Ngồi trên xe về nhà, hai người nói với nhau rất ít, dường như không khí có chút gì là lạ. Phải chăng khoảng cách 13 năm quá lớn? - Anh Anh, Bảo Phong, 2 đứa mau vào đây - Mẹ Anh thấy hai người về vội vã mở cửa - vào nhà rồi nói chuyện. Anh Anh gãi đầu bước vào nhà, không hiểu sao cảm thấy rất ngại ngùng, vốn nghĩ nếu có cơ hội gặp lại Bảo Phong, nhất định sẽ nói thật nhiều chuyện với cậu ấy, rằng khi cậu ấy đi cô đã khóc nhiều thế nào, rằng suốt 13 năm qua cô vẫn chưa bao giờ nguôi nhớ cậu. Nhưng khi Bảo Phong bằng xương bằng thịt đang ở ngay cạnh, Anh Anh lại lúng túng không mở lời được. - Hai đứa nói chuyện được nhiều không? - Mẹ Anh kéo hai người ngồi xuống ghế, đặt trước mặt mỗi người một cốc nước cam. Bảo Phong bất giác liếc nhìn Anh Anh, thấy cô đang cúi gằm mặt, mắt chăm chăm nhìn xuống cốc nước cam trên tay, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Anh Anh đúng là không hề thay đổi. Thấy hai người không ai trả lời, mẹ Anh tủm tỉm cười, nghiêng mặt hỏi con gái: - Anh Anh? Đã hỏi chuyện với em Phong chưa con? - A...- Anh Anh giật nảy mình, chợt nhớ ra mình chưa hỏi Bảo Phong tại sao lại vào Nam. Liền cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Bảo Phong hỏi: - Phong...Ph, Bảo Phong cậu sang đây chơi hay có việc gì? Anh Anh khó nhọc lắm mới nói xong một câu, theo thói quen định gọi Phong Phong nhưng cái cảm giác ngại ngùng đã ngăn cô lại. - Em vừa nhận được xuất học bổng vào đây học, chắc ở lại khoảng 1,2 năm gì đấy. - Thật sao? - Mẹ Anh mừng rỡ nói - Đã tìm được chỗ ở chưa? Hay là ở đây cùng gia đình cô? Vừa hay còn thừa một phòng. - Cháu... - Bảo Phong gãi đầu - chỉ sợ gây bất tiện cho mọi người. - Cái thằng nhóc này, bất tiện gì chứ? Anh Anh con nói gì đi. Anh Anh nãy giờ ngồi ngẩn người theo dõi cuộc trò chuyện, bỗng dưng bị lôi vào, bất ngờ nên không biết nói sao. Cảm xúc lúc này rất khó diễn tả. Bảo Phong thấy cô chỉ im lặng lại nghĩ Anh Anh không muốn nên xua tay cười: - Thực ra cháu cũng có vài người bạn đi cùng, đang bàn nhau thuê chung một chỗ ở cho tiện... Anh Anh nghe Bảo Phong nói vậy chợt cảm thấy thất vọng, chưa kịp suy nghĩ gì vội chen vào: - Ở đây không phải tiện hơn sao? Dứt lời muốn tự đào mồ chôn mình cho xong, thấy Bảo Phong ngạc nhiên quay sang nhìn, mặt Anh Anh bất giác đỏ bừng. Chỉ là lúc ấy thấy luống cuống, thực sự không muốn Bảo Phong rời đi. Bảo Phong nhìn người con gái bên cạnh đang lúng túng cầm cốc nước cam lên uống bỗng cảm thấy có chút gì đó ấm áp len lỏi vào tim, không kìm được ý muốn trêu chọc cô: - Cái gì tiện hơn? Anh Anh nghe xong suýt phun hết chỗ nước cam vừa uống ra, thật may đã kịp thời nuốt xuống. Nhìn khuôn miệng nửa cười nửa không của Bảo Phong mà lắp bắp: - Thì...thì... ở đây mẹ tôi sẽ giúp cậu việc nhà, chẳng phải rất tiện? - Đúng đó! Đúng đó! - Mẹ Anh hào hứng gật đầu phụ họa - Đừng ngại gì cả? Cô coi cháu như con trai cô vậy. Cháu mà không ở đây coi như không nể mặt cô rồi. Thế này, để cô gọi điện hỏi mẹ cháu, Dung mà đồng ý coi như cháu phải ở lại đấy. - Cái đó...vâng, cảm ơn cô ạ. Bảo Phong cảm thấy không còn cách nào từ chối được nên đồng ý, suy cho cùng ở đây vẫn là tốt nhất. Mẹ Anh ngay lập tức dùng điện thoại gọi cho mẹ cậu, hai người nói chuyện rôm rả một lúc cuối cùng mẹ Anh cũng tắt máy quay lại cười tươi rói: - Mẹ cháu đồng ý rồi. Anh Anh, giúp em Phong mang đồ lên phòng đi con. - Vâng. Anh Anh thở hắt ra một cách nhẹ nhõm, cúi xuống định xách túi hành lí mang lên tầng thì bị một bàn tay đoạt lấy: - Để em tự mang. - Bảo Phong vẫn như ngày ấy, không muốn Anh Anh phải động tay vào bất kì thứ gì nặng . Anh Anh ngẩn người ra một lúc sau đó vội lắc lắc đầu xoay người dẫn đường cho Bảo Phong lên phòng. Bảo Phong chậm rãi đi theo sau, ánh nhìn hướng đến người đang đi phía trước, nhìn Anh Anh từ đằng sau thế này cảm giác có chút kì lạ. Ngày bé luôn là cậu đi trước cô, nói phải đi phía trước để bảo vệ Tiểu Anh, Anh Anh lúc ấy dù là Bảo Phong nói gì cũng đều chiều theo nên lần nào cũng nhăn nhó mà lẽo đẽo đi sau Bảo Phong, cái dáng vẻ không cam tâm của Anh Anh lúc ấy càng làm cậu muốn bắt nạt. - Đến rồi - Anh Anh đột nhiên dừng lại, đưa tay mở cánh cửa màu trắng trước mặt, rồi nghiêng người cho Bảo Phong bước vào - phòng này ở tầng 3 nên tương đối thoáng mát, lại có thể nhìn ngắm thành phố về đêm nữa, hi vọng là cậu thích. Còn nữa, phòng tôi ở ngay đối diện, có gì cần cứ gọi. Bảo Phong gật đầu mang hành lí đặt lên chiếc bàn gần giường ngủ, cẩn thận đưa mắt quan sát căn phòng. Căn phòng được sơn toàn bộ màu trắng nhưng lại không có cảm giác tẻ nhạt, nó mang nét trang nhã, thoạt nhìn rất thoải mái. Cửa sổ phòng lại rộng nên không gian vô cùng thoáng mát, yên tĩnh. Anh Anh đứng cạnh nhìn Bảo Phong, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười. Có những thứ mà năm tháng không thể thay đổi được, Bảo Phong bây giờ có lẽ đã khác trước rất nhiều, nhưng thói quen chỉ cần thích thứ gì là tự động há hốc miệng ra nhìn vẫn không hề thay đổi.
|
- Chị cười cái gì? - Thấy Anh Anh vừa đứng vừa ngoác miệng ra cười Bảo Phong nhăn mày hỏi. Anh Anh giật mình vội khép miệng lại e hèm hai tiếng rồi trả lời: - Không có gì. Chỉ là thấy bộ dạng há hốc miệng của cậu rất buồn cười. Đúng là chẳng thay đổi gì cả. - Thế ư ? - Bảo Phong nheo mắt nhìn người xinh đẹp trước mặt đang cố nén cười. Rốt cuộc phun ra một câu - Điệu cười đến rớt hàm của chị cũng vẫn vậy. - Cái...cái gì? - trợn trừng mắt, không nghĩ Bảo Phong dám mang cô ra trêu chọc - Bảo Phong cậu dọn hành lí ra khỏi nhà tôi ngay!! - Xin lỗi chị, nhưng chỉ chủ nhà mới có quyền đuổi khách. - Tôi chính là chủ nhà! - Chị là con của chủ nhà, vẫn không có quyền - Bảo Phong thản nhiên khoanh tay nhếch miệng cười nhạo người trước mặt. - Sau này căn nhà sẽ là của tôi. - Lúc ấy hẵng nói. - Cậu..cậu...không nói chuyện với cậu nữa. Chào. Anh Anh biết không thắng nổi, tức giận đạp cửa xông ra ngoài, trước khi đi còn nghe thấy tiếng người trong phòng nói : - Không tiễn. AAA, sao cô không nghĩ ra chứ? Trần Bảo Phong vẫn là Trần Bảo Phong, 13 năm trước như thế, 13 năm sau vẫn vậy, cái thói quen bắt nạt cô của cậu ta ngàn lần không thể bỏ. Ngày trước không biết mẹ Phong đã giáo huấn Bảo Phong bao nhiêu lần, nói cậu ta không được bắt nạt cô, không được trêu chọc cô, nhưng được 1,2 ngày đâu lại đóng đấy. Tưởng hiện tại cậu ta sẽ chín chắn hơn, ai ngờ...haizzz...vẫn ngựa quen đường cũ. Bảo Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, chợt nghĩ bắt nạt Anh Anh hình như vẫn là thú vị nhất. Sắp xếp hành lí xong thì mẹ Anh lên gọi cậu xuống ăn cơm tối, Anh Anh đã xuống trước đang lấy bát đũa đặt lên bàn. Bảo Phong liếc nhìn biểu cảm của cô mà cười thầm trong bụng, rõ ràng là vẫn đang giận cậu nhưng sợ mẹ biết được nên cố tỏ ra bình thường, tuy nhiên nhìn nét mắt rất khó coi. Ăn cơm xong Bảo Phong phụ mẹ Anh dọn dẹp rồi quyết định đi ngủ sớm để ngày mai con lên trường làm một số thủ tục nhập học. Vừa bước chân lên tầng 3 đã thấy Anh Anh từ cửa phòng đối diện bước ra, tay ôm đống chăn màn to bằng nửa người. Không hiểu sao thấy rất đáng yêu, tâm trí tự động khắc ghi hình ảnh ấy. - Này, cho cậu. - Anh Anh tiến đến quăng đống chăn màn vào người cậu -còn cần gì nữa không? - Không cần nữa. - Bảo Phong vừa cười vừa ôm chăn về phòng. Đêm ấy ngủ rất ngon lành không gặp một chút mộng mị nào, chợt cảm thấy hài lòng với cuộc sống sắp tới. Là do bước vào môi trường mới nên thấy vui? Hay do được gặp lại một người nào đó?... Sáng sớm, Bảo Phong thay quần áo rồi vội vã xuống nhà đã thấy mẹ Anh đang chuẩn bị bữa sáng. - Chúc cô buổi sáng tốt lành - Bảo Phong đi đến định giúp làm thì mẹ Anh ngăn lại. - Cũng sắp xong rồi, cháu lên gọi Anh Anh dậy giúp cô. Con bé ấy đúng là con sâu ngủ. - Vâng. Bảo Phong quay lên tầng, đứng trước cửa phòng Anh Anh ngần ngừ một lúc rồi cũng thở dài vặn tay nắm cửa. Vặn đến 2,3 lần không được mới biết là cửa khóa, đành đưa tay lên gõ cửa: - Anh Anh, mẹ gọi chị dậy ăn sáng. - .... - Anh Anh. - .... Đáp lại tiếng của Bảo Phong là tiếng đồng hồ kêu tích tắc đều đều từ trong căn phòng. Cộc cộc cộc Bảo Phong mất kiên nhẫn gõ thật mạnh vào cánh cửa trước mặt, không biết gõ đến lần thứ bao nhiêu thì đột nhiên cánh cửa từ từ mở ra. Trước mặt cậu, Anh Anh mặc một bộ quần áo ngủ in hình nai con, đầu tóc rối bù, xù lên như lông nhím, 2 mắt nhắm tịt không có lấy một khe hở. Không hiểu tại sao không nhìn đường mà vẫn có thể di chuyển chính xác ra mở cửa. Thật đáng ngưỡng mộ. Sau khi mở cửa, con người ấy lại trong vô thức tiếp tục quay về giường ngủ. Bảo Phong ngẩn cả người nhìn Anh Anh đang cuộn tròn trong đống chăn trước mắt, không khác gì con mèo nhỏ lười biếng không chịu thức giấc. Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ấm áp, thực sự muốn ôm cả người lẫn đống chăn kia vào lòng mà nuông chiều, chở che. Vừa nảy ra ý nghĩ ấy Bảo Phong chợt giật mình. Tại sao cậu lại có suy nghĩ hoang đường như thế, Anh Anh là chị, dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẫn lớn hơn cậu. Cậu sao có thể. Bảo Phong lắc đầu xua đuổi mọi thứ trong đầu, đi đến lay lay cục bông đang say giấc. - Anh Anh, mau tỉnh dậy! - .... - Anh Anh!! Muộn rồi, dậy ăn sáng. - .... Thật không chịu nổi con người này, Bảo Phong chán nản lay mạnh hơn. Anh Anh cảm thấy có người cố ý phá giấc ngủ của mình liền càu nhàu mấy tiếng rồi lăn sang trái vài vòng. Ai ngờ lăn quá đà, cả người lẫn chăn bị rơi khỏi giường, nghe đến bịch một tiếng. Bảo Phong hốt hoảng lo Anh Anh bị đau vội vã đến nâng anh dậy, nhưng căn bản con sâu ngủ kia không hề biết mình bị ngã, vẫn vô tư nhắm mắt ngủ, hơn nữa thấy lồng ngực Bảo Phong ấm áp lại tự động rúc đầu vào dụi dụi. Thịch! Nhìn người con gái đang ra sức dụi đầu vào lòng mình trái tim Bảo Phong dường như đập lỡ một nhịp, mặt bất giác nóng bừng. Theo phản xạ đẩy Anh Anh ra khiến đầu cô lại rơi cái cộp xuống đất. Bị đau nhưng rốt cuộc vẫn không tỉnh dậy, chỉ hơi nhăn mặt rồi lại thở đều đều ngủ tiếp. Bảo Phong dở khóc dở cười không biết nên làm gì, chẳng nhẽ xuống báo cáo với mẹ Anh là nhiệm vụ này cậu không thể đảm nhiệm? Hay là... Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu Bảo Phong, cậu cúi đầu thì thầm vào tai Anh Anh: - Tiểu Anh, con Brutal đến!! - AAAA, Phong Phong, Phong Phong... - Anh Anh nửa tình nửa mê nghe được đúng từ Brutal theo thói quen vô thức gọi tên Bảo Phong, cả người cũng bật dậy như lò xo mắt mở to nhìn xung quanh. Nhưng con chó dữ màu đen ấy chẳng thấy đâu thay vào đó là bộ mặt đắc ý của tên khách trọ đáng ghét nào đó. Định thần một lúc mới hiểu ra mọi chuyện, ngay lập tức không chú ý đến hình tượng mà rống lên: - Trần Bảo Phong!!!!!!!!
|
Làm thủ tục nhập học xong, Bảo Phong chỉ đươc nghỉ 1 tuần, sau đó phải tham gia học ngay. Những ngày mới vào trường còn khá lạ lẫm, căn bản do phương pháp giáo dục ở đây có rất nhiều điểm khác biệt nên rất khó tiếp nhận kiến thức. Thật may là trí thông minh của cậu khá tốt nên việc nghe giảng cũng không quá khó khăn. Ngoài việc học ra trong lớp cũng kết thân được với một nhóm bạn, cảm giác môi trường học tập ở đây cũng thật tốt, có thể giúp cậu học hỏi được rất nhiều thứ. Dần dần, sau một tháng học đã tiến bộ thấy rõ, còn đứng thứ 2 trong top những học sinh giỏi thể thao của trường, nhờ thế mà được các nữ sinh trong trường đưa lên đứng đầu bảng xếp hạng " Những Hot boy ngoại thành". Thành tích như vậy cũng đáng gọi là rực rỡ đi. Anh Anh sau khi biết Bảo Phong vinh dự trở thành hot boy số một của trường thì bĩu môi nói: - Cậu đứng đầu vì trường đấy không có chị thôi. Chị mà học trường đó thì Bảo Phong cậu cũng không có cơ hội. Lúc ấy Bảo Phong nhìn bộ mặt đắc ý của Anh Anh không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc: - Làm như em không biết chị được xếp vào top những người sợ chó nhất ấy. - A, cái...cái đó, họ xếp sai rồi!! Chị phải là người con gái mạnh mẽ nhất Bắc Kinh. - Sợ chó nhất. - Không phải! - Phải. - Không phải!!! ..... - Đang nghĩ gì thế cháu - mẹ Anh thấy Bảo Phong ngồi một chỗ ngây ngốc cười như đang nghĩ về chuyện gì đó liền hỏi. - Dạ - Bảo Phong sực tỉnh - không có gì ạ. - Ở đây cũng được một tháng rồi mà chẳng thấy cháu đi đâu chơi, cứ ở nhà mãi cũng không tốt. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, để cô kêu Anh Anh đưa cháu đi chơi nhé. - Không cần đâu ạ, cháu... - Ngại cái gì, Anh Anh cũng đang rảnh. - mẹ Anh nói là làm, vội cao giọng gọi con gái - Anh Anh, xuống đây mẹ nhờ chút việc. - Chuyện gì mẹ? - Anh Anh từ trên phòng vội chạy xuống. - Đưa em Phong đi chơi được không? Ra công viên mới mở ấy, nghe nói có nhiều thứ để chơi. - Đồng ý! Con cũng đang chán. Thế là hai người một thấp một cao ra trước cửa nhà bắt một chuyến xe bus đi về phía trung tâm thành phố. Công viên hôm nay đông hơn bình thường, riêng việc xếp hàng mua vé đã ngốn mất gần nửa tiếng. Anh Anh quen ngồi nhà quạt mát nay phải ra đường đứng nắng mặt mũi nhăn nhó đến khổ sở. Bảo Phong không nói không rằng cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài trùm lên đầu cô. Anh Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ thấy bộ mặt thản nhiên của Bảo Phong, làm như người trùm áo lên đầu cô không phải là cậu vậy. Vào được bên trong không khí khác hẳn, vì công viên có nhiều cây nên nắng không thể chiếu tới đầu. Anh Anh hưng phấn cởi ngay áo ra trả cho người bên cạnh, đang định chạy sang khu vui chơi thì nghe thấy từ xa có tiếng gọi: - Anh Anh! - Thu Vân?- Lộc Hàm quay đầu lại thấy cô bạn thân đang rẽ đám đông đi tới, bên cạnh cô ta còn có một cô gái khá xinh xắn. Thu Vân đến gần, liếc thấy Bảo Phong đang đứng cạnh Anh Anh thì bất giác cười thầm, hỏi: - Lạ nhỉ, chẳng mấy khi thấy Anh tiểu thư chịu ra khỏi nhà, tại sao hôm nay lại có hứng thú vậy? - Thì đang rảnh rỗi, - Anh Anh cười - giới thiệu với hai cậu đây là... - Trần Bảo Phong, biết rồi biết rồi - Thu Vân gật gù đưa tay ra bắt tay Bảo Phong - Rất vui được gặp cậu, xin lỗi vì hôm trước đã lừa cậu nha. Tại tôi tò mò không biết cậu em hàng xóm mà Anh Anh hay kể rốt cuộc đẹp trai đến thế nào mà làm cậu ta ăn không ngon ngủ không yên ngày đêm nhớ nhung . - Thu Vân! Tớ ăn không ngon ngủ không yên hồi nào? - Anh Anh bị tố cáo mặt bỗng đỏ hồng, đá vào chân tên bạn lắm lời vài cái. Bảo Phong ngẩn người vì lời nói của Thu Vân, trong lòng rất tò mò không hiểu chị ta đang nói thật hay đùa. Anh Anh kể nhiều điều về cậu lắm sao? 13 năm qua vẫn luôn nhắc đến cậu? - Bảo Phong, đừng nghe cậu ta nói bừa, - Anh Anh thấy Bảo Phong nhìn mình chằm chằm thì không khỏi chột dạ vội xua tay loạn xạ, tìm cách lảng sang chuyện khác - A, còn bạn này là...? - Đỗ An đó, bạn trai của tớ. - Chào các bạn - Chàng trai nhìn hai người đối diện, Đỗ An nhìn bạn gái có chút không hài lòng, vội nắm tay cô rồi nói: - Thôi tớ với Thu Vân đi chơi đây, hai người cứ từ từ mà thăm thú nhé. Tạm biệt. Anh Anh chỉ chờ có thế, vẫy tay lia lịa chào cả hai, đến khi cái dáng dong dỏng cao của cậu ta bị hòa lẫn vào đám đông mới thở phào nhẹ nhõm. - Bảo Phong, chúng ta sang khu trò chơi đi. - Qua đó làm gì? Chị cũng đâu chơi được trò gì bên đó. - Bảo Phong nhướng mày nhìn người trước mặt, trong lòng thắc mắc " chẳng lẽ chị ta không sợ độ cao nữa hay sao?" - Này, ai bảo chị không chơi được, đây mạnh mẽ trò gì cũng chơi được hết. - Anh Anh thấy mình bị khinh thường liền phản bác. - Vậy... - Bảo Phong suy nghĩ - Chơi tàu lượn? - Cái đó... - Nếu chị không dám thì thôi vậy - Ai nói chị không dám, đi! Dứt lời nắm tay Bảo Phong hùng hổ ra khu giải trí, nhìn nét mặt không khác gì chiến binh ra trận. Bảo Phong cúi đầu, cảm nhận được bàn tay Anh Anh đang run nhẹ, chợt thấy buồn cười, rõ ràng là rất sợ mà cứ luôn mồm nói không. Cậu lại muốn trêu Anh Anh một chút: - Đi 3 vòng nhé? - Cái gì? - Anh Anh trợn mắt nhìn Bảo Phong - Đi những 3 vòng? - Chị lại không dám? - Bảo Phong cong môi cười, không hiểu sao thấy dáng vẻ của Anh Anh lúc này rất đáng yêu, hệt như một chú cún con bị mẹ bỏ rơi vậy. - Không phải, chỉ là đi nhiều rất tốn tiền. - Tiền em trả. - Được - Anh Anh bị dồn vào chân tường đành gật đầu làm liều - nếu chị đi được 3 vòng thì sao? - Em sẽ làm theo một yêu cầu của chị - Bảo Phong đột nhiên nhếch miệng cười gian tà - Nhưng nếu chị không đi được chị cũng phải chấp nhận yêu cầu của em. Anh Anh nhìn nụ cười nửa miệng của Bảo Phong bỗng thấy rùng mình, cảm giác như mình đang bị rơi vào bẫy. Nhưng chẳng lẽ lại để một thằng nhóc học cấp 3 coi thường. Không thể nào! - Được
|