Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 114: Lên xe
Hạ Tuyết vẽ mệt mỏi, ném nhánh cây, đứng giữa bánh ngọt, nhìn hoa văn hai bên, ngẩn ngơ cười nói: "Tới khi nào thì mình mới có thể có được tất cả những thứ đó? có thể cho em trai hạnh phúc và không lo toan cuộc sống?"
Chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước mặt Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, trong tuyết ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến cửa kính xe thấy vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, trong lòng nàng vừa động, lại không biết nên làm gì mới tốt, chỉ ngồi xổm trên tuyết, mờ mịt nhìn hắn. . . . . .
Lái xe vội vàng đi xuống xe, mở cửa xe cho Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, mời lên xe. . . . . ."
Hạ Tuyết vẫn ngồi xổm trong tuyết rơi, nhìn khuôn mặt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, nàng lại cắn môi dưới. . . . . .
Lái xe vẫn đợi. . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi bên trong xe hừ một tiếng. . . . . .
Không khí lập tức như băng giá. . . . . .
"Lên xe. . . . . ." Hàn Văn Hạo chậm rãi nói, mang theo một loại âm trầm thâm sâu!
Hạ Tuyết chớp mắt, làm cho người ta cảm giác không khí mập mờ, nàng không có lòng để nghĩ đến chuyện khác, nhất là nghĩ đến fan của Dạ Thiên Thiên đã cắt mái tóc của mình hỏng bét, lòng nàng chợt lạnh, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt nói: "Không cần, cám ơn anh … Tôi chỉ…ở đây đi tản bộ …. Sau đó …. Cái kia … Cái kia …. Tôi mới vừa tách ra với Văn Vũ không lâu, tôi chỉ hít thở không khí một chút, chút nữa tôi trở về nhà rồi. …."
Hàn Văn Hạo hơi không kiên nhẫn thở dốc một hơi, rốt cục trong xe quay đầu, trừng ánh mắt nóng bỏng giống như con báo nhỏ nhìn Hạ Tuyết ….
Hạ Tuyết trong lòng chợt lạnh, đã lĩnh giáo qua loại ánh mắt này của hắn, loại ánh mắt này là muốn nói cho nàng biết, hắn có bao nhiêu không vui vẻ, vì nàng không nghe lời, trong cổ nàng chợt khô khốc, lập tức đứng lên phủi phủi tuyết trên người, ha ha ha ha cười to nói: "Tôi đột nhiên quên túi xách ở Đài Truyền Hình chưa lấy, tôi đi lấy … gặp lại sau!"
Nàng nói xong, vội vã đạp mặt tuyết, rất nhanh hướng cổng đài truyền hình trốn đi …. Ai biết mới xoay người không bao lâu, tay nàng đã bị người nắm chặt, nàng lập tức nhận mệnh, mặt nhăn lại, quay đầu, vung cổ tay thật mạnh, đá chân nói: "Tôi không muốn cùng một chỗ với anh, anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Lần trước cũng bởi tôi đi tìm anh ở cao ốc, tôi đã bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt mất tóc của tôi rồi. . . . . ."
Nàng sửng sốt đứng tại chỗ, mới phát giác vừa rồi vì quá sốt ruột, nàng đã nói lỡ lời, đứng trong tuyết, đón nhận hai tròng mắt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, thậm chí sắc mặt hắn khẽ sửng sốt, trầm giọng nói: "Cô nói cái gì? Tóc của cô là bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt ?"
"Anh không nên ép tôi! Dù sao tôi không muốn cùng một chỗ với anh … Cùng một chỗ, không có chuyện gì tốt! !" Hạ Tuyết lắc mạnh cổ tay của mình. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng, nhanh chóng mạnh mẽ ôm cả người Hạ Tuyết vào trong lòng mình, siết chặt cằm của nàng, nâng mặt nàng lên, trầm giọng không vui nói: "Cô đã lĩnh giáo cơn tức giận của tôi rồi? Cũng biết, nếu cô chống cự lại thì có kết quả gì?"
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ lên, cắn chặt môi dưới ………..
|
Chương 115: Gọi số 120
Lên xe!!" Hàn Văn Hạo không nói nữa, kéo Hạ Tuyết lên xe, nhưng Hạ Tuyết lại ngồi xổm xuống mặt tuyết, khổ sở nói: "Tôi van cầu anh, không cần như vậy, tôi biết tôi không thể từ chối anh được, nhưng tôi không phải loại người như anh tưởng tượng, tôi sẽ không đáp ứng anh cái gì! Tôi chỉ đơn giản muốn cố gắng sống qua ngày bình thường! Tôi không muốn giống như các cô gái kia, làm phụ nữ của anh, cuộc sống xa hoa nhưng tôi không quan tâm !"
Hàn Văn Hạo cúi đầu ngồi xổm bên chân Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cắn răng có phần nghẹn ngào nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng giày vò tôi, tôi thật sự rất sợ anh, sợ muốn chết. . . . . ."
Hàn Văn Hạo lạnh lùng duỗi ngón trỏ ra khỏi bao tay da màu đen, trước tiên, chậm rãi vuốt đầu Hạ Tuyết, sau đó xẹt qua mặt nàng, đến cằm, sau đó nắm cằm của nàng, nhìn vào mặt nàng ...
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt rơi ra. . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua giọt nước mắt tội nghiệp trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Cái gọi là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi không quan tâm là ý tứ gì?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, không dám nói, muốn cúi đầu, hắn siết chặt cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh. . . . . . Nàng đành phải bất đắc dĩ nhìn hắn, hai tròng mắt kia giống như muốn đem nàng lột ra, nói: "Anh biết . . . . . . cần gì phải nói rõ?"
"Phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, cô ấy phải đặc biệt tôi mới chọn lựa! Không phải vì tôi chọn lựa mà cô ấy mới đặc biệt!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chậm rãi nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm, người đàn ông này xem ra mặt lạnh, tim lạnh, tàn nhẫn vô tình đáng sợ, nhưng lại vì người phụ nữ của mình mà giải thích …. Hắn lại có thể giải thích …. Nàng kìm lòng không được lại nhìn hắn một cái. . . . . .
"Lên xe! Tôi không có ý để cho cô trở thành người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ không muốn nhìn cô bị lạnh chết trong bánh ngọt vẽ của cô! Dù sao, bây giờ, cô cũng là người ở bên cạnh Văn Vũ!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói!
Hạ Tuyết rốt cuộc hơi buông lỏng nhìn hắn, biết người này nói sẽ giữ lời, nàng yếu ớt hỏi: "Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Tôi mang cô đi đâu, thì đi đó! Dù sao cô vẫn còn sống! Không đến mức lạnh chết!" Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, thật sự lạnh không chịu nổi, hôm nay dự báo thời tiết nói có luồng khí lạnh, nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói thêm nữa, ngồi trước vào trong xe, nhìn phong cảnh xa xa phía trước xe, không để ý đến nàng. . . . . .
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cũng ngồi vào trong xe, Hàn Văn Hạo trực tiếp phân phó lái xe ...."Lái xe!"
Xe chậm rãi chạy về phía trước, Hạ Tuyết vừa rồi ở trong lạnh lẽo, vào trong xe ấm áp, nàng nhẹ nhàng thở ra, hài lòng ôm vai, hít cái mũi đỏ bừng, cười nói: "Thật là ấm áp a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, lạnh mặt, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó nghiêng người, vô cùng không khách khí choàng lên người nàng, lại cởi bao tay da ném lên người nàng ...
Hạ Tuyết nhìn hắn, vội vàng đưa bao tay ấm áp dễ chịu trả lại cho hắn, nói: "Không cần, cám ơn . . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa nghe từ chối, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Tuyết, đeo bao tay da của hắn vào, hơi tức giận địa nói: "Biết thời tiết lạnh, thân thể mình không tốt, một đôi bao tay cũng không mua! Thật là làm phiền người khác!"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, nhìn hắn. . . . . .
"Như thế nào?" Hàn Văn Hạo không khách khí nói: "Lại muốn báo cảnh sát bắt tôi? Lần sau nhớ kỹ, báo cảnh sát gọi số 110, số 120!"
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn người này, trong lòng lại có thể nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc đầu quen biết, nàng vì dọa hắn, cố ý muốn gọi số 120. . . . . .
|
Chương 116: Nhát gan
Xe dọc theo đường cao tốc chạy xuống, sau đó tiến vào một cái sân rộng, hướng tòa nhà cao nhất chạy tới. . . . . .
Hạ Tuyết tò mò nhìn tòa nhà gần 100 tầng, tọa lạc tại khu vực vàng ở trung tâm thành phố, dưới lầu là trung tâm giải trí thật lớn, siêu thị, công viên cây xanh … Cái gì cần đều có, vào giờ này, tuy đã sắp rạng sáng, vẫn vô cùng náo nhiệt. . . . . .
Xe chạy qua rạp chiếu phim Hoàng gia náo nhiệt, vòng qua vườn cây phía trước, rốt cục dừng trước đại sảnh tòa nhà … Hàn Văn Hạo bước xuống xe, Hạ Tuyết với vẻ mặt tò mò bước xuống xe, nhìn mọi thứ xung quanh …
"Anh ở gần đây? Tôi nghĩ anh cũng giống như Văn Vũ, ở trong tòa nhà lớn?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nói!
Hàn Văn Hạo đi tới bậc thang, bên cạnh lạnh lùng nói: "Đây là khu nhà ở tư nhân của tôi, nếu cô nghĩ là trở về tòa nhà cao cấp của Hàn gia chúng tôi, cũng có thể!"
Hạ Tuyết lập tức không lên tiếng, đi theo Hàn Văn Hạo vào đại sảnh tráng lệ, sau đó Hàn Văn Hạo dẫn Hạ Tuyết đi qua đường lớn, đi tới trước một cái cửa thủy tinh, Hàn Văn Hạo nhấn lòng bàn tay vào máy theo dõi kiểm tra, cửa thủy tinh mở ra, bọn hắn đi vào, Hạ Tuyết mới phát hiện, bên trong chỉ có một thang máy, nàng uhm một tiếng, tò mò liếc nhìn thang máy bên ngoài, hỏi: "Tại sao nơi này chỉ có một thang máy?"
"Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, tôi chưa bao giờ thích dùng chung một vật với người khác!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"A?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn thang máy ầm ầm mở ra, bên trong treo mỗi bên bốn bức tranh, vô cùng xinh đẹp tinh xảo, Hàn Văn Hạo đi vào thang máy, Hạ Tuyết cũng theo vào, vừa đi theo vào, nàng liền hối hận. . . . . .
"Hay là anh cho tôi mượn mấy chục đồng, tôi ở khách sạn bình dân thôi …" Nàng hơi hoảng sợ, mọi thứ nơi này, khác với biệt thự ấm áp thoải mái của Văn Vũ, luôn lộ ra một loại thâm sâu, xa hoa làm cho người ta sợ hãi mà cự tuyệt !
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục nhìn thang máy tầng trệt nhanh chóng đi lên trên. . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Hạ Tuyết thật sự tò mò quay đầu, nhìn một bên mặt của Hàn Văn Hạo, hỏi …. “Anh . . . . . . người kia. . . . . ."
"Nói chuyện không cần áp a áp úng!" Hàn Văn Hạo nói!
"Vì an toàn của tôi, tôi thật sự tò mò muốn hỏi một câu, người kia … Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp không quay phim và đóng quảng cáo, đột nhiên xuất hiện ở nhà anh chứ?" Hạ Tuyết vừa nói, trong lòng có chút phát run …
Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng cười nhạo, nói: "Cô sợ? Cô cũng có người để sợ?"
"Anh có ý tứ gì?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đưa tay đè trên ngực mình, nói: "Lá gan tôi rất nhỏ!"
"Nếu cô nhát gan, còn dám làm trợ lý đời sống cho Văn Vũ? Cùng hắn về nhà ngủ, ném tuyết? Đây cũng là một loại muốn đến gần tôi! Cô không biết sao?" Hàn Văn Hạo nói thẳng thừng!
Sắc mặt Hạ Tuyết tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn hắn nói: "Tôi không phải cố ý ! Tôi làm trợ lý đời sống của hắn, mới biết được hắn là em trai của anh!"
Hàn Văn Hạo quay đầu, nhìn trong kính thang máy phản chiếu Hạ Tuyết ở trước mặt, chậm rãi nói: "Mặc kệ cô có cố ý hay không! Cô đến gần hắn, cô nhất định muốn nhận vài thứ! Bao gồm của hắn, bao gồm của tôi! Bất quá cô muốn càng nhiều, vậy thì hãy quên đi!"
Hạ Tuyết có chút tức giận nói: "Anh có ý tứ gì? Anh cho là tôi cố ý ?"
Hàn Văn Hạo xoay qua nhìn người này, có phần ngạc nhiên nói: "Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"
"Tôi nghe không hiểu tiếng người chính là anh cảm thấy tôi muốn càng nhiều!" Hạ Tuyết tức giận, muốn tiến lên nhấn nút thang máy ….Tôi không về nhà anh nữa!!"
Hàn Văn Hạo giận dữ nắm chặt cổ tay nàng, xoay nàng cả người áp vào cửa thang máy, hắn ép thân mình tới. . . . . .
|
Chương 117: Nụ hôn
"Anh làm gì?" Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt đôi tay của nàng đem ra sau lưng nàng, ôm lấy nàng, đè trước cửa thang máy. . . . . .
Hạ Tuyết tức giận đến đỏ mặt, xoay người, đôi tay bất đắc dĩ bị hắn kiềm thật chặt sau người, nàng nặng nề thở dài một hơi, người xoay qua xoay lại, nàng không vùng vẫy nữa, cam chịu nhìn hắn nói: "Anh thật là động vật họ mèo, ham mê chơi đùa như vậy!"
Nàng biết hắn cố ý, hắn không cho phép phản kháng lại hắn. . . . . .
"Vậy cô cảm thấy tôi giống loại động vật họ mèo kia?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nàng hỏi.
"Anh là con báo nhỏ! Lúc con báo vồ mồi, thì ẩn núp chỗ nào đó không nhúc nhích, thậm chí để cho đối phương xem nhẹ sự tồn tại của nó, sau đó nó nhân cơ hội vồ một cái phải trúng!" Hạ Tuyết ở sát bên nhìn hắn nói …
Hàn Văn Hạo nhìn nàng lạnh lùng cười chế giễu, không nói lời nào, cúi mặt xuống, cái mũi cao thẳng, chạm nhẹ vào cái mũi mềm mại của nàng, hơi thở ấm áp, có chút mập mờ, làm cho nàng nhồn nhột, ngứa ngáy. . . . . . Thậm chí nàng còn cảm thấy hai tay hắn kiềm chặt tay của nàng ở phía sau thắt lưng, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, một loại khiêu khích sâu kín, nàng nặng nề thở ra, cam chịu nói: "Tôi không đi. . . . . . Tôi không đi được chưa? Tôi đáp ứng anh, tôi từ chức … Tôi từ chức được chưa ….."
Hàn Văn Hạo cúi nhìn kỹ hai tròng mắt trong veo của Hạ Tuyết, sau đó mắt nheo lại, nhìn đôi môi mềm mại của nàng, sâu kín nói: "Cô là người sắp chết, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt? Vất vả làm việc như vậy, là vì cái gì? Có thể vì mấy đồng tiền sao?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, không lên tiếng, chỉ là cảm giác được lồng ngực rắn chắc của hắn, nóng hổi thiêu đốt người nàng nóng lên, đoán chừng đầu óc cũng nóng theo, cho nên nàng phải tiếp tục nói: "Sống được một ngày thì một ngày, tới thế giới này, không phải để sống thật tốt sao?"
"Cô sắp chết, Văn Vũ làm sao bây giờ?" Hàn Văn Hạo đè chặt Hạ Tuyết, bá đạo hỏi.
"Cái gì làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết không rõ hỏi hắn!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại, nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu Văn Vũ động tình với cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Chậc!" Hạ Tuyết không có tâm tư để ý đến người nhàm chán này, nàng quay đầu đi chỗ khác nói: "Bệnh thần kinh!"
Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết nói: "Cô dám nói, cô đối với hắn không có tâm tư?"
Hạ Tuyết tức giận quay đầu, trừng Hàn Văn Hạo hét lên: "Ở trong mắt anh, tôi không phải là con kiến sao?"
Hàn Văn Hạo hơi chút nghi hoặc nhìn nàng. . . . . .
"Nhìn thấy đàn ông giống như thấy đường, muốn bò lên sao? Anh có thể đừng lúc nào cũng xem tôi giống như mấy cô gái kia được không? Tôi thật sự không nghĩ gì, tôi cũng không có tâm tư kia!!"
Sau khi Hạ Tuyết hét lên xong, đột nhiên cảm giác thang máy đinh một tiếng mở ra, hai người đang tựa vào cửa thang máy, cho nên cửa vừa mở ra, hai người không kịp phản ứng nên cùng ngã ra bên ngoài. . . . . ."Ầm" một tiếng, Hàn Văn Hạo bổ nhào vào trên người Hạ Tuyết, môi mình dán lên môi Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo trước mặt, hai tròng mắt cũng trừng lên như mắt con báo nhỏ, nhìn nàng chòng chọc, mặt nàng đỏ lên, mím chặt môi muốn đẩy ra hắn, ai biết Hàn Văn Hạo lại lập tức mút xuống môi Hạ Tuyết, hai tay bưng mặt nàng, nặng nề hôn lên môi của nàng . . . . . .
|
Chương 118: Nước trái cây
Ưm…." Hạ Tuyết vừa định mở miệng quát to, lại bị Hàn Văn Hạo nhân cơ hội, giống như bị niệm ma chú, cái lưỡi của hắn xông vào trong khoang miệng của nàng, mút cái lưỡi ngọt lịm của nàng, mạnh mẽ, bá đạo cùng nàng dây dưa . . . . . .
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, người cũng nóng lên, tay nàng vỗ vỗ vào vai của hắn, thậm chí kéo tây phục của hắn. . . . . . Có thể là vì nàng phản kháng nhưng hành động tràn ngập mập mờ, hấp dẫn, làm cho Hàn Văn Hạo càng điên cuồng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, thậm trong đầu hắn nhớ tới hình ảnh hôm nay nàng đứng trên mặt hồ băng xoay vòng, khuôn mặt mê người, trong cảnh tuyết bay, nàng cười lên, tươi sáng, động lòng người . . . . . Thanh xuân và sức sống giấu ở thân thể nàng, tỏa ra sự duyên dáng . . . . . . Hai tay của hắn đột nhiên dò xuống, ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng, để cho thân thể của nàng sát thân thể hắn, lại cuồng nhiệt hôn . . . . . .
Hạ Tuyết cảm thấy hắn thật sự vô cùng bá đạo, bá đạo đến nụ hôn kia, nàng cũng biết hắn thích nàng, hắn nhất định thích nàng, nàng lại mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt đến mức thở nặng nề, đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đặt trên lồng ngực của hắn đã thả lỏng, buông xuống bên cạnh, lòng bàn tay thậm chí mềm mại mở ra, cam chịu, cam chịu thôi … nụ hôn của hắn vẫn còn tiếp tục, thậm chí hơi thở gấp gáp, mạnh mẽ, bá đạo, Hạ Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống ...
Dường như hắn cảm giác được nàng thương tâm, đột nhiên chậm rãi mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy hai mắt Hạ Tuyết nhắm lại, nước mắt nhỏ giọt xuống, lông mi thật dài thấm nước mắt, nhìn rất quyến rũ, ánh mắt của hắn lại lạnh, dừng lại nụ hôn, tỉnh táo nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe, hắn đã hứa với nàng cái gì, hơi ngẩng người nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, mở hai mắt đẫm lệ nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú, nghi hoặc, không biết vì cái gì, trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, đau xót, nước mắt tiếp tục tuôn ra, từng giọt, từng giọt rớt xuống đất. . . . . .
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn chòng chọc nước mắt nàng. . . . . .
Hạ Tuyết từ từ tức giận, thậm chí vươn tay ra, một bên rơi lệ, một bên đánh đấm bờ vai của hắn, liều mạng đánh, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi khóc nói: "Sinh nhật cũng không làm cho người ta dễ chịu! Tức chết người đi được!! mỗi ngày đều khi dễ tôi!! Tôi và anh cùng một chỗ, gặp một lần là có chuyện! ! Lần trước bị fan Dạ Thiên Thiên cắt tóc của tôi, anh không biết tôi khóc đến bao lâu, tôi và anh kiếp trước là oan gia sao!"
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn nàng. . . . . .
"Tôi và anh, rốt cuộc có thù oán gì? Tôi giết cả nhà anh sao? Tôi nhiều lắm chỉ mắng 18 đời tổ tông anh mà thôi, tôi giết cả nhà anh sao? Giày vò tôi như vậy! Không phải anh cũng có bạn gái sao, sao lại trêu chọc tôi, tôi biết những kẻ có tiền suy nghĩ cái gì, tôi không có tiền, không nhà cửa, không cha mẹ, chỉ có em trai, người không đáng giá tiền bạc, hơi mê chơi một chút, tôi thật sự mệt chết rồi ! Tôi hối hận tại sao muốn cùng anh đi lên nhà!! Anh gạt người! Anh khi dễ người!!" Hạ Tuyết nói xong, lại khóc lên …
Hàn Văn Hạo có phần hết chỗ nói rồi. . . . . . Nhìn người này. . . . . .
Hạ Tuyết tiếp tục khóc rống, càng khóc càng lớn tiếng. . . . . .
Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xoay người hướng phòng khách đi đến, vừa đi vừa nói: "Đứng lên cho tôi! Tùy tiện chọn một phòng ngủ!"
Hạ Tuyết vừa khóc vừa mở to hai mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà thấy ngọn đèn màu xanh nhấp nháy, nàng sửng sốt, nàng nhớ vừa rồi nàng và Hàn Văn Hạo chỉ ở ngoài thang máy, nàng lại giật mình nín khóc, nhìn hai bên phòng khách sang trọng thật lớn, suy nghĩ: "Tại sao nàng lại ở trong nhà hắn rồi? Xuyên qua sao?" Nàng sửng sốt, quay đầu, lại nhìn thấy cửa thang máy ngay tại bên cạnh mình, nàng “a” một tiếng, kêu lên: "Thang máy này vừa mở ra là nhà anh sao? ? ? Anh cũng quá khoa trương đi?"
Hàn Văn Hạo mở cửa phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một ly nước trái cây, đi xuống bậc thang dưới ánh đèn màu xanh nhấp nháy, tới bên người Hạ Tuyết, nhìn người này đang nằm trên mặt đất, ngây ngốc, hắn lạnh lùng kêu: "Nước trái cây!"
"Không uống!" Nàng vẫn nằm thoải mái trên thảm lông, nhìn phòng khách quá sang trọng, nơi nào cũng thiết kế hiện đại và cá tính, cái đèn màu xanh trang trí trên trần nhà, cửa sổ cao sát sàn nhà, ghế sô pha màu bạc, bên cạnh có một con báo nhỏ nhìn rất sống động. . . . . .
Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh vặn mở nắp bình, ngẩng đầu, đưa lên miệng uống một ngụm nước trái cây, sau đó nhanh chóng cúi người xuống, nhắm ngay cái miệng đang há to khoa trương kêu lên của Hạ Tuyết. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Hạ Tuyết đầu tiên là chống cự, lại đột nhiên ánh mắt từ từ chậm lại, hai tay nắm chặt bờ vai rắn chắc của hắn, cảm giác Hàn Văn Hạo đang hé mở đôi môi, cho nước trái cây thơm ngon rót vào cái miệng đang khát khô của nàng, nhất thời cảm thấy thấm giọng, thoải mái. . . . .
|