Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 109: Ngọt hay cay ?
"Mọi người không biết, Hạ Tuyết nói dóc hạng nhất đấy, sáng nay lúc ăn quả quýt, tôi bị cô ấy lừa, cho nên vừa rồi trêu chọc cô ấy một chút!" Hàn Văn Vũ cười nói!
"Anh nói chuyện gì, làm cho cô ấy sặc nước ướt hết người vậy?" Mộng Hàm mỉm cười hỏi, Hàn Văn Kiệt cũng đã gỡ xương miếng cá xong, đưa đến trong chén của cô, mới ngẩng đầu, uống nước ấm, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết . . . . . .
"Tôi lừa cô ấy, nói anh cả vẫn còn xử nam! Cô ấy liền kích động rồi ! Ha ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười rộ lên. . . . . .
Mọi người vừa nghe, cũng không nhịn được cười rộ lên. . . . . .
Hàn Văn Hạo vẻ mặt không vui nhìn em trai nói: "Miệng nói bậy! Vì chú nói chuyện không lịch sự cho nên cô ấy mới sặc nước ra ngoài!?"
"Ôi! đùa thật vui mà!" Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười rộ lên.
Hạ Tuyết tuy tức giận nhưng lại thật sự không có biện pháp, nàng liền cầm một trái ớt dùng để nấu canh cá, đưa lên miệng khẽ cắn, nàng uhm một tiếng, ánh mắt sáng lên, giơ trái ớt màu xanh nhìn, có chút vui vẻ nói: "Trái ớt này . . . . . . tại sao lại ngọt vậy nhỉ? Vừa rồi tôi còn cho rằng thật cay a?"
Mọi người lập tức ngạc nhiên nhìn nàng. . . . . . Bao gồm cả Hàn Văn Hạo, ánh mắt chớp lóe, có phần hoài nghi nhìn nàng. . . . . .
Hàn Văn Vũ “A” một tiếng, lại vỗ vai Hạ Tuyết cười nói: "Mọi người đừng bị cô ấy lừa, trái ớt này khẳng định là cay đến không chịu nổi!"
"Đừng làm rộn! Ai lại chơi đùa hai lần ác vậy?" Hạ Tuyết cố ý trừng mắt nhìn hắn một chút tiếp tục cắn trái ớt, hưởng thụ, ngọt quá, ngọt quá, nàng kêu lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Thật sự rất ngọt a. . . . . ."
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ ngẩn ra, hơi nghi ngờ nhìn nàng. . . . . .
Vẻ mặt Mộng Hàm cũng ngạc nhiên nhìn nàng một cái, mới “chậc” một tiếng, nói: "Cô. . . . . . xác định là ngọt ?"
Hạ Tuyết lại cầm trái ớt ăn tiếp, vừa ăn vừa gật đầu cười nói: "Đúng là rất ngọt . . . . . . Tôi còn chưa nếm qua trái ớt ngọt như vậy".
Hàn Văn Kiệt cười cười nhìn nàng. . . . . .
Dạ Thiên Thiên lắc đầu, cười nói: "Tôi không tin!"
"Nhưng cô nhìn vẻ mặt của cô ấy kìa ..... dường như là ngọt thật đó …" Mộng Hàm lại tò mò!
"Ôi, Mọi người thử một chút đi! Thật sự là mùi vị rất tốt!" Hạ Tuyết lại lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ bằng vẻ mặt đáng đánh đòn, nói: "Không cho anh ăn đâu...! Lúc nảy anh dám trêu chọc người ta, anh không được ăn!"
Hàn Văn Vũ ánh mắt chớp lóe, hừ một tiếng, nói: "Tôi mới không bị cô lừa!"
"Tôi không kêu anh ăn!" Hạ Tuyết không để ý hắn, tiếp tục cắn trái ớt kia, vừa ăn vừa hưởng thụ. . . . . .
Hàn Văn Vũ mày nhíu lại, ánh mắt nheo lại nhìn Hạ Tuyết, sắc mặt của nàng thậm chí một chút biến hóa cũng không có, lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn nhịn không được cầm lấy một trái ớt bỏ vào miệng cắn, nói: "Tôi muốn ăn thử xem có phải hay không ……phốc ……" hắn lập tức đem trái ớt cay bốc lửa phun ra ngoài, ho khan liên tục, chụp ly nước uống ừng ực. . . . . .
"Ha ha ha ha . . . ." Hạ Tuyết nhịn không được chỉ vào Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh ngốc quá đi . . . . . . Ôi. . . Mẹ ơi! ! Cay chết tôi rồi ! Vừa rồi tôi cố gắng nhịn muốn chết!" Nàng vừa nói xong, mặt đỏ tới mang tai cầm lấy ly nước ấm vội vàng uống vào. . . . . .
Nàng vừa nói, tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười. . . . . .
"Rất tốt! Cô dám đùa giỡn tôi! !" Hàn Văn Vũ không thể nhịn được nữa chụp lấy Hạ Tuyết . . . . "Tôi muốn ném cô xuống hồ!"
|
Chương 110: Xe lửa nhỏ
"Tôi không dám! Tôi thật không dám!!" Hạ Tuyết ôm cổ Hàn Văn Vũ, cười kêu to!!
"Tôi muốn ném cô xuống!!" Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, lập tức đi tới rào chắn bên cạnh, muốn hướng hồ băng ném đi. . . . . .
"A……cứu mạng! !" Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, kêu to …."Không muốn!! Đừng nói đùa! Nếu lỡ trên hồ là khối băng mỏng thì làm sao bây giờ? Té xuống chết người a!!"
"Vậy thì thử một chút!! Giống như vừa rồi lão tử ăn ớt cay!" Hàn Văn Vũ nói xong, đột nhiên ôm Hạ Tuyết vượt qua rào chắn, đi vào trên mặt hồ ….
"A …." Hạ Tuyết sợ hãi kêu to lên, nhưng nàng đã cùng Hàn Văn Vũ đứng trên mặt hồ, thậm chí cảm giác được băng trên mặt hồ giống như trên mặt đất, nàng sửng sốt . . . . . .
Hàn Văn Vũ lập tức cúi đầu, véo mũi Hạ Tuyết nói: "Ai lại giống như cô, mỗi ngày đều chơi đùa ác vậy!!" Hắn nói xong, đột nhiên hai tay nắm hai tay của Hạ Tuyết, hai chân dùng sức, thân thể hai người mà chậm rãi chuyển động trên mặt hồ. . . . . . Hạ Tuyết ngẩn ngơ, thân nàng di chuyển về phía trước trong nháy mắt, nhìn thân thể Hàn Văn Vũ từ từ lui về phía sau, hắn bên cạnh cười trong gió hỏi: "Chơi có vui không?"
"Chơi rất vui!" Hạ Tuyết đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nàng là một cô gái phóng khoáng!
Hàn Văn Vũ vừa thấy khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trong tuyết bay bay như đóa hoa nở rộ, ánh mắt cười cong cong như vầng trăng, trong lòng hắn ấm áp, nhưng ánh mắt lập tức hiện lên một chút xấu xa nói: "Được rồi! Tôi muốn buông tay ra, một mình cô xoay vòng quanh trên mặt hồ, hắc hắc!"
Sắc mặt Hạ Tuyết chợt lạnh, lập tức nắm chặt Hàn Văn Vũ kêu to: "Không muốn! Tôi không biết bơi!!"
Hàn Văn Vũ lại gia tăng tốc độ cho hai người xoay một vòng, đột nhiên buông lỏng hai tay Hạ Tuyết, cả thân thể nàng hướng rào chắn bờ hồ nhanh chóng bay ra ngoài. . . . . .
"A……." Hạ Tuyết sợ tới mức kêu to lên, hai tay khoa loạn trong không … "Cứu mạng………"
Hàn Văn Kiệt khẩn trương vừa đứng lên, nhìn nàng. . . . . .
Hàn Văn Hạo mặt lạnh, bất đắc dĩ buông ly rượu đỏ xuống. . . .
Bọn Dạ Thiên Thiên và Mộng Hàm khẩn trương nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
"Cứu mạng ….. đụng vào rồi ….." Hạ Tuyết nổi điên thét chói tai, tròng mắt muốn rơi ra, nhìn thân thể mình muốn đập lên rào chắn, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh. . . . . . Một đôi tay đột nhiên nhanh chóng nắm chặt eo nàng, ôm vào trong ngực hắn, sau đó thân thể lại bay trên mặt hồ ...
Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, lắc lư trong gió, nhìn Hàn Văn Vũ ở phía sau ôm chặt nàng, sau đó vui vẻ xoay quanh trên mặt hồ, hắn cúi mặt, dịu dàng nhìn nàng cười nói: "Đứa ngốc, tôi để cho cô đụng vào rào sao?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, kêu to: "Anh lại trên chọc tôi?"
Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười ha hả, đột nhiên ôm cả người Hạ Tuyết lên. . . . . .
Hạ Tuyết lại oa kêu to một tiếng, ôm của hắn cổ cười nói: "Anh lại muốn làm gì?"
"Ôm chặt tôi!" Hàn Văn Vũ nói xong, ôm chặt Hạ Tuyết khoái chí xoay tròn trên mặt hồ, thậm chí gia tăng tốc độ hướng rào chắn kia, khắp rừng phong bông tuyết trắng phau phau, một trận gió xuy thổi đến, bông tuyết trắng bay bay trong không trung, hai người xuyên qua trong tuyết bay ...
Hạ Tuyết “oa” một tiếng, vươn tay bắt lấy bông tuyết rơi xuống, kích động nhìn Hàn Văn Vũ. . . .
Hàn Văn Vũ cũng nhìn nàng mỉm cười nói: "Cô có nghe được tiếng xe lửa nhỏ không?"
Hạ Tuyết sửng sốt, ở trong gió tiếp tục nhìn hắn hỏi: "Cái gì?"
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết xúc động hỏi: "Cô không hiểu?"
Hạ Tuyết ngẩn ngơ. . . . . .
|
Chương 111: Buổi tối gặp
“Không hiểu. . . . . ." Hạ Tuyết nói.
Hàn Văn Vũ chỉ cười cười, cố ý thần bí nói: "Nếu không hiểu xem như xong đi, sau này, chờ tâm tình tôi tốt lên, sẽ nói cho cô biết!"
"Này!" Hạ Tuyết nhịn không được trừng mắt nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Vũ lại cất tiếng cười to, đột nhiên ôm lấy Hạ Tuyết hướng rào chắn đầy tuyết ném đi ...
"A……." Hạ Tuyết cả người bị nện trong đống tuyết, oa oa oa kêu to … "Người này bại hoại!"
"Trứng chim, trứng ngỗng, trứng vịt!" Hàn Văn Vũ bên cạnh cười nắm lên một nắm tuyết, ném trên người nàng, Hạ Tuyết cũng tóm lấy tuyết, ném trên người Hàn Văn Vũ, hai nguời ở chỗ này không coi ai ra gì cứ ném tuyết … Bên bờ hồ, Mộng Hàm cười nói: "Văn Vũ thật sự như một đứa bé! Quá háo hức!"
Dạ Thiên Thiên nâng ly rượu đỏ, nhìn Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ ném tuyết trên mặt, oa oa kêu to, một bên phun ra tuyết, một bên cười rũ rượi, vui vẻ, cô mút nhẹ ngụm rượu, trở về chỗ cũ nói: "Thật hâm mộ ánh mắt của cô ấy … Chưa bao lâu, tôi cũng từng có loại ánh mắt này, nhưng bước vào cái giới này, về sau, người có thể giữ lại loại ánh mắt này không nhiều lắm?"
Hàn Văn Kiệt không nhìn Hạ Tuyết và anh hai nữa, chỉ tiếp tục nhặt xương cá cho Mộng Hàm ...
"Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi! Đều là người hoạt bát, cởi mở mà dường như Văn Vũ rất thích Hạ Tuyết!" Mộng Hàm mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Thời gian không còn sớm, cũng nên về thôi . . . . ."
Bữa cơm trưa, Hàn Văn Hạo nói một câu liền rất nhanh kết thúc, Dạ Thiên Thiên mở cửa xe của mình, Hàn Văn Kiệt vẫn đưa vị hôn thê của mình về công ty trước, Hàn Văn Vũ đoạt lấy chìa khóa trong tay Hạ Tuyết, nói: "Tôi lái xe cho, cô chạy đường núi không vững chắc, tôi lo lắng!"
Hạ Tuyết đứng bên xe, mày nhíu lại nói: "Này! Tôi lái xe vô cùng vững chắc mà? Tương lai, tôi muốn lái taxi!"
"Phi!" Hàn Văn Vũ cầm cái chìa khóa bước vào xe, sau đó mới nói: "Cô cứ ngồi phía sau đi, trò chuyện với anh tôi!"
"Tôi ……" Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn Hàn Văn Hạo, hắn đã ngồi vào trong xe, vẻ mặt lạnh lùng …… Nàng bất đắc dĩ miệng thở ra hơi lạnh, sau đó nhìn Hàn Văn Kiệt đi đến trước chiếc Ferrari, mở cửa xe cho vị hôn thê, Mộng Hàm ngồi vào trong xe, thậm chí Hàn Văn Kiệt khom người, thắt dây an toàn cho cô, đứng lên nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết vội vàng cười nói với Hàn Văn Kiệt: "Bác sĩ Hàn, tôi đi trước, hẹn gặp lại!"
Hàn Văn Kiệt nhìn nàng một cái, vẫn không nóng không lạnh, xoay người ngồi vào xe của mình, nói với Hạ Tuyết: "Đến thứ hai, nhớ phải đến tái khám!"
"A...!" Hạ Tuyết đáp lại xong, lập tức xoay người mở cửa xe, muốn ngồi vào trong xe, lại nhìn Hàn Văn Hạo ngồi ngay cửa xe, nàng nói: "Anh ngồi dịch qua một chút!"
Hàn Văn Hạo nhướng mắt bất mãn nhìn nàng, ngồi dịch vào bên trong, Hạ Tuyết cũng vào ngồi, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt lái xe dọc theo đường núi chạy xuống, Dạ Thiên Thiên cũng lái ở phía sau, mở cửa xe, khẽ hôn gió Hàn Văn Hạo, nói: "Buổi tối gặp. . . . . ."
"Uhm. . . . . ." Hàn Văn Hạo cúi đầu đáp lời!
Hạ Tuyết giả vờ nghe không được, khuỷu tay tựa vào trên cửa kính xe, cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. . . . . .
Hàn Văn Vũ trực tiếp lái xe, chậm rãi xuống núi. . . . . .
|
Chương 112: Sinh nhật
Xe dọc theo đường núi thật dài chạy xuống, Hàn Văn Vũ vừa lái xe, vừa nói chuyện phiếm qua điện thoại với Tả La bên cạnh, nói cảm nghĩ đoạt giải lần này.
Hạ Tuyết im lặng nhìn cảnh tuyết hai bên rừng phong vô cùng xinh đẹp ….
Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng ngồi ở một bên, không lên tiếng. . . . . .
Bầu không khí không tự nhiên, trong đầu Hạ Tuyết không chỉ một lần nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, nghĩ tới đây, bất đắc dĩ, ngượng ngùng khẽ thở dài, tiếp tục cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài của sổ xe …
Hàn Văn Hạo đang im lặng, đột nhiên trực tiếp nghiêng người sang Hạ Tuyết, lạnh lùng, mạnh mẽ áp vào người nàng. . . . . .
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết hai tay chống trong ngực của hắn, muốn đẩy ra hắn, ai biết, người hắn chỉ áp xuống đè cái nút cửa kính xe, lạnh lùng nói: "Cô muốn lạnh chết, ngu ngốc còn nói nữa!"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, thân thể hơi lui về sau một chút, nói: "Anh nói sớm một chút thôi, tôi để cho anh đóng là được!"
Hai người khoảng cách rất gần, giống như đang ôm nhau. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn mặt Hạ Tuyết, ánh mắt nàng trong veo động lòng người đang nhìn hắn, thậm chí môi đỏ mọng vì lạnh làm cho căng ra, nàng cắn môi dưới, nhớ đến nụ hôn kia, hơi đỏ mặt nhìn hắn, trái tim “bang bang” nhảy dựng, có chút mê man. . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa thấy vẻ mặt của nàng, hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhìn xe tiếp tục chạy tới, em trai vẫn đang lái xe và gọi điện thoại, hắn lạnh lùng nói: "Lúc lái xe, phải chú ý!"
Hạ Tuyết thở nhẹ, quay đầu. . . . . .
Xe rất nhanh chạy trở về cao ốc Thế Kỷ, Hạ Tuyết tự mình xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo xoải bước đi ra, nói với em trai: "Không có việc gì thì về nhà, ba mẹ rất nhớ đến chú!"
"Biết rồi!" Hàn Văn Vũ cười nói.
Hàn Văn Hạo xoay người rời khỏi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Hạ Tuyết, hắn vẫn lạnh lùng không lên tiếng, rời khỏi. . . . . .
Hạ Tuyết lén liếc mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm giác hắn giống như hung thần bóng tối, thống trị tất cả thế giới tuyết trắng . . . . . .
"Đi thôi! Hôm nay rất nhiều việc!" Hàn Văn Vũ vỗ lên vai Hạ Tuyết cười nói.
"Đúng vậy! Hôm nay rất nhiều việc, tới trước Quảng trường để quảng cáo phim mới, rồi đến Đài Truyền hình nổi tiếng thế giới để thu âm phim “Hắc đế”, đây là hoạt động giúp đỡ hữu nghị, tiếp theo quay phim “Thời gian yêu”, quay đến 12 giờ sáng hôm sau, Hàn Văn Vũ biết Hạ Tuyết cố ý không chịu đến nhà hắn ở, nên chia tay Hạ Tuyết ở trước cửa Đài Truyền Hình, để nàng về nhà sớm một chút. . . . . .
Hàn Văn Vũ trước tiên ở bên trong xe sửa lại khoác áo cho Hạ Tuyết, lại kéo cái nón len của nàng, nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói: "Cô về nhà ngủ cho tốt, ngủ một giấc, đến 12 giờ trưa mai tới tìm tôi! Đừng mới 7 giờ chạy tới kêu tôi như con gà vậy!!"
"Biết rồi!" Hạ Tuyết nói xong, bước xuống xe, đạp mạnh xuống tuyết, đóng chặt cửa lại, vẫy vẫy tay với Hàn Văn Vũ, cười nói: "Gặp sau!"
"Uhm!" Hàn Văn Vũ đành phải mỉm cười lái xe rời khỏi. . . . . .
Hạ Tuyết đứng bên đường, thở ra luồng hơi trắng, hơi mờ mịt nhìn này xung quanh tối đen, đành phải rút ra điện thoại ra, tìm danh bạ trên màn hình, muốn gọi cho Quách Dung, nhưng nghĩ đến việc chen lấn ngủ chung với các cô ấy, như vậy hôm qua nàng đã nói dối, rất xấu hổ a? Một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Tuyết rất lạnh bước đi tên con đường nhỏ tới mái hiên trạm xe bus, ngồi xuống, nhìn xe bus đóng cửa lại, thậm chí nàng cảm thấy cô đơn, trên người mình một chút tiền bạc cũng không có, làm sao đến nơi đó ở một đêm?
Bầu trời dần dần có tuyết rơi xuống, từng đốm, từng đốm rơi xuống, Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đầy trời, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nhớ tới lời mẹ nói. . . . . ."Tiểu Tuyết, con sinh vào mùa đông, ngày 17 tháng 12, ngày đó rơi tuyết rơi trắng trời, bầu trời vô cùng đẹp, ba đã nói, chúng ta họ Hạ, nên đặt cho bảo bối một chữ Tuyết, phiên âm là Hạ Tuyết để kỷ niệm ngày tuyết bay tán loạn!"
Hạ Tuyết cúi đầu, nước mắt không sao kiềm được rơi xuống, đã rạng sáng rồi, hôm nay là ngày 17 tháng 12 ……….
|
Chương 113: Ai tới vậy ?
Sinh nhật vui vẻ! Hạ Tuyết!" Hạ Tuyết sâu kín nói, rồi vội vã lau khô nước mắt, nở nụ cười. . . . . .
"Ừ! hôm nay, rốt cục mình đã hai mươi tuổi rồi !" Nàng ngẩng đầu, nhìn tuyết bay đầy trời, ngây ngốc nói: "Chúng mày cũng biết hôm nay là sinh nhật của tao sao! ? Hãy đến đây! Lạnh chết tôi a! !"
Bông tuyết rực rỡ bay tán loạn trong không trung, nhiều vô kể, đẹp vô cùng động lòng người, Hạ Tuyết thở nhẹ một hơi khí trắng, đi đến một gốc cây phía sau trạm xe bus, tìm được một nhánh cây to và dài, nàng vội vàng đứng lên, chạy đến biển quảng cáo dưới đèn trạm xe bus, cúi người xuống dùng nhánh cây vẽ một vòng thật to trên mặt tuyết, sau đó vẻ các hoa văn trong vòng tròn, sau đó hít hít cái mũi đỏ bừng, cười ha ha nói: "Bánh ngọt! ! ! Ừ? Còn thiếu đèn cầy!"
Hạ Tuyết nói xong, lại dùng nhánh cây vẽ trên vòng tròn vài cây đèn cầy, thậm chí vẽ ánh nến, nàng xúc động đứng trước bánh ngọt, nhìn hoa văn xinh đẹp, nhớ tới mấy ngày trước, nàng vẫn lo lắng mình sẽ chết đi, nhưng giờ phút này, nàng còn sống, thậm chí còn có được toàn bộ thế giới, mặc kệ là thế giới rét lạnh, vẫn là thế giới ấm áp, đối với nàng là một loại tốt đẹp!!
Hạ Tuyết nặng nề thở dài một hơi, đưa hai tay lên, nhìn tuyết bay trên trời kêu to: "Sinh nhật vui vẻ! ! Hạ Tuyết! ! Sinh nhật vui vẻ……. Hạ Tuyết! ! Cố lên…….."
"Ngày mai đem này kịch bản sửa lại, cùng Văn Vũ nghiên cứu một chút!" Tôn Minh vừa đi ra khỏi Đài truyền hình, nói với trợ lý đạo diễn bên cạnh.
"Được! nhưng tôi sợ Văn Vũ không chịu thay đổi!" trợ lý đạo diễn nói.
"Cho nên mới nói là nghiên cứu thôi!" Tôn Minh nhíu mày nói một câu nói, quay đầu chuẩn bị lên xe rời khỏi, nhìn thấy Hạ Tuyết một mình đứng bên cạnh trạm xe bus không xa, mượn đèn quảng cáo, đứng trong tuyết rơi, cầm nhánh cây không ngừng vẽ trên mặt tuyết, vừa vẽ vừa ca hát ... "Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ . . . . Tôi muốn tương lai mình có một căn nhà lớn, có một vườn hoa lớn, có một chiếc xe taxi, có phòng nhỏ cho em trai chất đầy đồ chơi, tôi còn muốn có rất nhiều rất nhiều tiền bạc, sau đó đi du lịch toàn bộ thế giới!! Sau đó…. Tham quan toàn bộ thế giới điện ảnh, nghe toàn bộ thế giới ca. . . . . ."
Tôn Minh nhìn cô gái nhỏ đứng trong tuyết rơi, ánh mắt vẫn phát sáng, lên tiếng hô hô cười to, đáy mắt đau thương, tỏa ra nét xinh đẹp, hấp dẫn . . . . . .
"Làm sao vậy?" Vợ Tôn Minh đã từng là diễn viên oai phong một cỏi, Đào Nhiên đi tới bên cạnh chồng, mỉm cười hỏi. . . . . ."Cô gái này làm sao vậy?"
Tôn Minh tiếp tục nhìn Hạ Tuyết vẽ bánh ngọt, cầm nhánh cây vẽ hoa văn, trên mặt tràn ngập hi vọng, ông chậm rãi chỉ vào cô gái nhỏ nói: "Đứa nhỏ này, nếu tiến vào giới diễn viên, tương lai nhất định nổi tiếng!"
"A...?" Đào Nhiên cũng giật mình nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, vẫn tràn ngập hi vọng. . . . . ."Nhưng em xem đứa nhỏ này gầy yếu đáng thương, là người phúc mỏng. . . . . ."
Tôn Minh cười nói: "Phàm là thành công, con đường phía trước đều là mênh mang rối rắm, nhưng tôi tin tưởng đứa nhỏ này. . . . . ."
"Anh tính thế nào?" Đào Nhiên nhìn chồng, hỏi.
Tôn Minh không lên tiếng, chỉ đỡ vợ ngồi vào trong xe, để cho lái xe rời khỏi, xe chạy qua bên cạnh Hạ Tuyết, Tôn Minh cạnh cửa sổ thâm sâu nhìn Hạ Tuyết tiếp tục khom người, cô đơn tự đùa tự vui, ông ảm đạm cười nói với trợ lý đạo diễn: "Ngày mai gọi điện thoại cho Lynda. . . . . . Tôi muốn cùng cô ấy thảo luận công việc!"
"Được!" Xe đi mất. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn đứng trong tuyết rơi, tiếp tục vẽ hoa văn xinh đẹp, vẽ từng chút, từng chút, ánh mắt kiên định và cố chấp. . . . . .
Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa Đài Truyền Hình, ánh kim loại lóe sáng lên sự sang trọng, xa hoa . . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi phía sau xe, lạnh lùng xa cách vô vàn nhìn Hạ Tuyết đang một mình hưng phấn vẽ bánh ngọt, kêu loạn lên trong tuyết rơi …
"Tổng giám đốc …. hôm nay, tiểu thư Dạ Thiên Thiên quay đến 3 giờ sáng, chỉ sợ đêm nay không thể tiếp anh được…." Tả An Na nắm điện thoại, nói với Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi. . . . . .
|