Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 99: Tiếng tim đập
Sáng sớm!
Chín giờ!
Tuyết rơi!
Tuyết bay phất phới!
Hàn Văn Vũ nằm ngủ trên giường đang ngủ say, lại nghe được từng đợt tiếng động kỳ quái, sau đó nghe tiếng một cô bé khẽ hát “Ánh trăng tròn” . . . .". Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em, mình tựa sát vào nhau, diều bay cao thật xa, buông cánh tay ra, nếu muốn bay thì dùng sức đuổi theo, mộng đẹp trở thành hiện thực … Tương lai một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ quên, có lẽ sẽ làm cho em khóc, em vẫn yêu anh, không đổi thay, tương lai một ngày nào đó, vĩnh viễn nhớ đến lời anh nói, giữ lời thề cùng nắm tay nhau, thật đẹp? A a a a a. . . . . ."
Hàn Văn Vũ chân mày dần dần thả lỏng, nghe bài hát ru ngọt ngào, muốn dần dần đi vào giấc ngủ, đột nhiên mở mắt, nhớ tới tối hôm qua Hạ Tuyết ngủ ở đây, người ca hát kia là cô ấy?
Hàn Văn Vũ từ trên giường ngồi dậy, vuốt lại tóc, vội vàng xuống giường, vọt vào phòng tắm, cọ rửa loạn xạ, đi chân trần ra khỏi phòng, giẫm lên sàn nhà trắng phau, đi xuống thang lầu xoắn ốc trắng phau, lại nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy ngắn màu trắng do sáng nay hắn sai người đưa tới, bên ngoài khoác chiếc áo màu đen rộng là thời trang Paris đang thịnh hành, tai đeo khuyên tai tròn, chân mang giày đen, đang cười vui vẻ cầm bình tưới, xịt lên chậu cây xương rồng . . . . .
"Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em. . . . . ." Hạ Tuyết vẩy nước cho cây xương rồng, lại đông đông đông đi đến phía sau ghế sa lon, ngồi trước bể cá vàng, cầm lấy thức ăn, múc 3 muỗng cho vào bể cá . . . ."Sớm ăn, ăn cơm a, ăn thỏa thuê, sinh nhiều cá con, chờ chúng mày lớn lên, tao vớt chúng mày lên đem bán!"
Hàn Văn Vũ không khỏi cười lên. . . . . .
Hạ Tuyết vừa nghe tiếng cười, lập tức ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Vũ đang đi xuống thang lầu. . . . Nàng cười vui vẻ nói: "A...? Anh tỉnh rồi! Tôi đã làm buổi sáng xong, quét dọn nhà sạch sẽ, tưới nước cho cây hoa, cho cá ăn!"
Hàn Văn Vũ ngồi trên sofa, nhìn Hạ Tuyết chạy đến tủ giầy, lấy ra một đôi dép lê đưa tới bên chân Hàn Văn Vũ nói: "Sau này không được đi chân trần!"
Hàn Văn Vũ vừa mang dép, vừa tò mò nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Hạ Tuyết hỏi.
"Cô ở lại nhà tôi buổi tối, không sợ tôi ăn cô sao?" Hàn Văn Vũ ôm vai, tựa vào trên sofa, thật sự tò mò hỏi.
Hạ Tuyết cố ý trợn mắt nhìn hắn, cầm một cái gối ôm, ném đến vai của hắn, hắn hơi khom lưng, nhét cái gối ôm vào sau lưng, nói: "Anh muốn ăn sạch tôi sao? Dương Tinh cho anh, anh cũng không ăn!"
Hàn Văn Vũ thật sự không biết nói gì, trừng mắt nhìn nàng....."Cho nên cô đã tỉnh lại. . . . . ."
"Tôi đã tỉnh lại, liền phát giác mình nằm ở nhà anh, tôi vô cùng cảm ơn anh, sau đó đi tắm nước nóng, sau đó mặc quần áo anh đưa, vui vẻ giúp anh làm việc nhà để báo đáp anh!" Hạ Tuyết mặt dày cười.
Hàn Văn Vũ a một tiếng, không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu cười nói: "Cô thật sự là cực phẩm!"
Hạ Tuyết cũng không để ý lời hắn nói, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy, nói: "Nhanh lên! Ảnh đế! Chúng ta tới ăn bữa sáng! hôm nay tôi làm rất nhiều món a...!"
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ đứng lên, ánh mắt hơi chút ngạc nhiên, vui tươi, cảm giác được bàn tay bé nhỏ của Hạ Tuyết, đang nắm chặt lấy tay hắn, hắn lập tức đỏ mặt, ho khan một tiếng, lại cố ý nắm bàn nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, thậm chí lơ đãng đan xen năm ngón tay mình vào tay nàng, nói: "Tôi đi nhìn xem cô làm bữa sáng ra sao?" Hắn nói vừa xong, kéo tay Hạ Tuyết, đi vào phòng bếp, nhìn trên bàn cơm bày đầy món ăn …."Oa … rất phong phú …."
"Đương nhiên rồi!" Hạ Tuyết cũng rất thỏa mãn, cầm lấy đũa, gắp lên một khối bánh trứng nho nhỏ, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ, cười nói: "Ha ha nhìn đi!"
Hàn Văn Vũ nhìn nàng, lơ đãng đôi tay nhẹ kéo hông của nàng, mở rộng miệng ăn miếng bánh trứng, hắn phát giác bánh trứng này quả thực rất khác, tan vào trong miệng, ăn rất ngon, hắn ừ một tiếng, vội vàng gật đầu cười nói: "Ăn rất ngon. . . . . ."
Hạ Tuyết cười vui vẻ đẩy hắn đến ghế, ngồi xuống, sau đó khẽ cúi người, từ phía sau lưng hắn nghiêng mặt nhìn mặt hắn, nói: "Tôi còn cắt một miếng cá muối trong tủ lạnh của anh, xắt sợi, nấu cháo! Tôi lập tức múc lên cho anh ăn!"
Bàn tay Hàn Văn Vũ hơi duỗi về phía sau, vỗ nhẹ lên mặt nàng, mỉm cười nói: "Được. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Hắn nói vừa xong, đột nhiên, không hiểu sao trái tim lại “bang bang” đập, đập rất mạnh, thật thỏa mãn, hắn sững sốt, đưa tay sờ lên ngực mình, suy nghĩ không biết tại sao như vậy?
|
Chương 100: Cái bạt tai
"Tới! Cháo tới rồi!" Hạ Tuyết vui vẻ bưng cháo đến, đặt trên bàn cơm, sau đó cầm lấy thìa nhỏ, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng đưa lên môi thổi thổi, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ nói: "Uống đi! Xem uống được không?"
Hàn Văn Vũ nhìn nàng một cái, trái tim lập tức “bang bang” ầm lên đáng sợ, hắn chặn ngực, miễn cưỡng uống xong muỗng cháo. . . . . .
Hạ Tuyết đứng sát vào Hàn Văn Vũ, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Uống được không?"
"Uhm! Không tệ!" Hàn Văn Vũ nhịn không được mỉm cười!
"Ha ha ha ha . . . . . ." Hạ Tuyết cười vui vẻ lấy một chén nhỏ, để gần trước mặt Hàn Văn Vũ, sau đó cầm muỗng múc một cái, nói: "Anh ngoan ngoãn ăn xong cháo, sau đó chúng ta cùng đi đến cao ốc Thế Kỷ quay phim, sau đó tôi diễn vai quần chúng nên không thể phục vụ cho anh được, nhưng anh yên tâm, thỉnh thoảng tôi sẽ để ý đến chỗ của anh!"
Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng nói: "Rõ ràng mình muốn kiếm tiền, lại giả vờ quan tâm tôi! Ghê tởm!"
Hạ Tuyết cười hì hì hì hì, để cái muỗng xuống, sau đó gắp một miếng rau trộn dưa xanh, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ nói: "Ăn đi! Tôi trộn với dưa xanh giòn, ăn rất ngon".
Hàn Văn Vũ cũng vui vẻ để cho nàng phục vụ, khoanh hai tay, mở miệng ăn dưa xanh, nhưng ai biết Hạ Tuyết gắp đưa đến không chính xác, làm dính một chút nước trên môi hắn, nàng “ai nha” một tiếng, lập tức co các ngón tay thon dài của mình, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước đang dính trên môi hắn. . . . . .
Tức khắc, Hàn Văn Vũ cảm giác ngón tay nàng dịu dàng quẹt lên khóe môi hắn, cảm giác có chút ngứa ngáy, hắn nghe trong lòng mình ngọt ngào, thậm chí có chút vui vẻ, trái tim đập nhanh, không được, cảm giác này quá kỳ quái, hắn lập tức đứng dậy, nói với Hạ Tuyết: "Cô ăn trước đi! Tôi nhớ tới còn có việc, muốn gọi điện thoại!"
"A...!" Hạ Tuyết không nói thêm, liền múc cho mình một chén cháo, vừa ăn vừa nhìn hắn ngây ngốc cười. . . . . .
Hàn Văn Vũ lườm nàng một cái, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm của nàng nói: "Cô từ từ ăn, ăn no đi, gầy quá!"
"Ừ!" Hạ Tuyết tay cầm đũa, so một cái trên mặt bàn, gắp thức ăn ăn ngấu nghiến!
Hàn Văn Vũ nhanh chóng lên lầu, cầm lấy mobile phone, đi vào phòng ngủ của mình, đứng bên cửa sổ, bấm điện thoại gọi Tiểu Thanh. . . . . .
"Alo! Văn Vũ! Chúng ta đã đến hiện trường rồi, đang chờ anh đấy!" Tiểu Thanh đứng trước cao ốc Thế Kỉ, hít một hơi gió lạnh, nói!
"Những người bình thường trong thế giới các cô, thích một người sẽ như thế nào ?" Hàn Văn Vũ nhanh chóng hỏi.
Tiểu Thanh “phốc” một tiếng, cười nói: "Anh không phải là ảnh đế sao? Lại xưng tình thánh ảnh đế, sao lại hỏi vấn đề phàm phu tục tử này?"
"Đừng nói nhảm! Nghiêm túc đi!" Hàn Văn Vũ nói.
"Ồ! Không có gì hơn chính là tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai, nhìn người này, lại cự tuyệt người này, lại muốn nhìn người này, nghe trong lòng ngọt ngào, sau đó bắt đầu thần kinh thất thường, cho là trái tim mình có vấn đề, thậm chí còn ngu ngốc giống như anh mới vừa rồi vậy, hỏi yêu là gì? Sau đó có thể càng không ngừng hỏi mình, tại sao lại yêu? Tại sao phải yêu đây?" Tiểu Thanh cười nói.
Hàn Văn Vũ sững sờ, cúp điện thoại, một tay chống cửa sổ, không biết nói gì, hắn làm sao có thể thích người kia. . . . . . Cực phẩm a?
"Ôi!!" Giọng Hạ Tuyết từ ngoài phòng truyền đến, Hàn Văn Vũ kinh ngạc nhìn, thì ra Hạ Tuyết mang rác đi ra bên ngoài biệt thự đổ, không biết từ đâu, một con dê núi nhỏ chạy tới, khẽ liếm mông Hạ Tuyết, Hạ Tuyết tức giận tay che mông của mình, quay đầu lại, hung hăng tát cho con dê núi nhỏ một bạt tai nói: "Bại hoại!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên cười. . . . .
|
Chương 101: Thiếu nợ
Ads Hạ Tuyết lái xe bên cạnh nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Cái gì? tạm thời chưa có chỗ ở hả? Tôi làm sao bây giờ?"
Hàn Văn Vũ bên cạnh lật kịch bản xem, nói: "Ừ! Bởi vì tạm thời chưa có phòng, lại tìm không được chỗ thích hợp, cho một mình cô ở!"
Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Tôi làm sao bây giờ?"
Hàn Văn Vũ lại lật một tờ kịch bản, giống như bâng quơ nói: "Có thể làm sao? thì ở nhà tôi thôi! Cố gắng đi!"
"Ở nhà anh? Kia. . . . . . rất xấu hổ a. . . . . . Thôi để tôi trở về chen chúc với bạn bè đi, cửa nhà anh có dê núi!" Hạ Tuyết thiệt tình nói.
Hàn Văn Vũ có chút xanh mặt, đóng kịch bản lại, tức giận nhìn nàng nói: "Cửa nhà tôi có dê núi, cũng không phải có sói xám lớn, sợ ăn thịt cô hay sao?"
"Tôi sợ tôi làm thịt con dê núi kia, làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết cười lái xe chạy ra lưng chừng đường núi, dọc theo đường cao tốc chạy tới!
"Làm thịt thì làm thịt, còn sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi không trả tiền nổi một con dê núi sao?" Hàn Văn Vũ không nghĩ quá nhiều nói.
"Ôi, nghe sao không có đạo lý vậy?" Hạ Tuyết cố ý nói: "Đến lúc đó truyền thông phát hiện tôi và anh ở chung, còn nói tôi tìm cách quyến rũ anh, hoặc nói cái loại ở chung này là tôi bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng, cua được đàn ông đệ nhất thiên hạ, câu dẫn ảnh đế, biểu diễn chuyện tình lãng mạn của cô bé lọ lem . . . ."
"Cô không đi quay phim thực là đáng tiếc, ảo tưởng! người giống cô như vậy, người khác cảm thấy tôi thích cô sao?" Hàn Văn Vũ tức giận nói: "Tôi cũng không phải ngu ngốc, gà rừng, gấu chó, dê núi, sói xám lớn, chết hết hay sao, tôi lại thích cô?"
"Ha ha ha ..." Hạ Tuyết thật không thể nhịn được cười ha hả nói: "Anh nói rất buồn cười a...!"
Hàn Văn Vũ vẫn chưa xong, nói tiếp: "Cô thích ở hay không, tùy cô, bất quá, không cho phép cô ngủ trong xe tôi, đến lúc đó truyền thông viết cái gì, tôi đem một cô gái ăn sạch nhưng cái giường cũng không cho nàng ngủ!"
Hạ Tuyết lại ha ha ha cười, không chút để ý, giơ tay nói: "Anh yên tâm, sẽ không như vậy! Tôi đến nhà bạn bè tôi ở, dù sao tan tầm cũng đã khuya, cùng các cô ấy chen chúc một chút còn hơn, tôi không muốn đem phiền toái cho anh! Truyền thông thật đáng sợ, đến lúc đó nếu anh xảy ra chuyện gì, ai phát tiền lương cho tôi?"
"Tùy tiện!" Hàn Văn Vũ lập tức đóng kịch bản lại, đầu hơi ngữa ra, giả vờ ngủ. . . .
Hạ Tuyết bên cạnh một tay lái xe, một tay kéo cái mềm lông lên người Hàn Văn Vũ, nói: "Đắp chăn lông cho tốt, kẻo ảnh đế bị cảm lạnh!"
Hàn Văn Vũ nhắm mắt lại, vươn tay từ trong mền lông, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Không bằng. . . .ở nhà tôi đi, một cô gái nhỏ ở bên ngoài ăn nhờ ở đậu rất đáng thương !"
Hạ Tuyết rút tay về, cho xe chạy xuống cầu, nói: "Anh cũng không biết, Hạ Tuyết tôi rất quý trọng người đối xử tốt với tôi, bởi vì từ nhỏ, không có bao nhiêu người đối xử tốt với tôi và em trai, tất cả người thân, bạn bè đều sợ chúng tôi liên lụy bọn họ, thậm chí lên tiếng chào hỏi, họ cũng chột dạ! Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, phụ vụ anh thật tốt, không cần liên lụy bất cứ ai, đây chính đền đáp lớn nhất của tôi đối với mọi người rồi !"
Hàn Văn Vũ mở to hai mắt ra, nhìn cảnh tuyết bay trước mặt, hai bên xe nhanh chóng xẹt qua. . . . . .
Xe thắng gấp lại phía trước quảng trường nhỏ của cao ốc Thế Kỷ, hai người bọn họ ngồi trong xe, nhìn thấy các nhân viên nghiệp vụ đã ở nơi đó dựng cảnh, chuẩn bị quay cảnh sau khi Hàn Văn Vũ vươn người nhảy lầu, đời sau của hắn là một tổng giám đốc nổi tiếng, nên mượn cao ốc nhà mình, thuận tiện lấy cảnh, cho nên khi Hàn Văn Vũ tới cao ốc Thế Kỷ quay phim, tất cả nhân viên nữ của cao ốc Thế Kỷ muốn phát điên, trang điểm, thoa phấn, chỉ thiếu chút nữa lập tức đi sửa lại khuôn mặt. . . . . . còn có vô số fan cuồng của Văn Vũ cao giọng địa thét chói tai, giơ cao áp-phích Hàn Văn Vũ, khàn giọng hò hét. . . .
Lúc này Hạ Tuyết không để ý đến hiện trường có bao nhiêu người điên cuồng, náo nhiệt, chỉ nhìn tòa cao ốc Thế Kỷ trước mặt rất quen thuộc, vẫn còn một chút hoang tưởng hỏi: "Văn Vũ, nghe nói anh và Hàn Văn Hạo tổng giám đốc là anh em ruột?"
"Ừ!" Hàn Văn Vũ tiếp tục xem kịch bản, khi chưa đến lúc quay phim!
"Quan hệ của các người tốt chứ?" Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cắn môi dưới, gian nan hỏi.
"Tốt" Hàn Văn Vũ lại nói.
Hạ Tuyết vẻ mặt đau khổ, trong lòng lập tức có chút suy nghĩ xấu xa, hi vọng anh em bọn hắn như kịch bản trong phim truyền hình biết bao nhiêu, tưởng tượng tất cả vận máu chó, một người là con của mẹ, một người là con của cha, hai bên có mâu thuẫn …. Như vậy cả đời sẽ không qua lại với nhau rồi !
|
Chương 102: Bị phát hiện rồi
Lúc quay phim là 10 giờ 30 phút!
Nội dung kịch bản là Hàn Văn Vũ ở trong chuyện xưa sau khi trọng sinh, làm tổng giám đốc của một công ty, mà Tô Diệu Diệu là nữ nhân viên trong công ty đó, cho nên vai diễn của Hạ Tuyết là thân phận trước kia của Tô Diệu Diệu, nhưng nhân viên tiếp tân ở trước sân khấu khi nhìn thấy nàng hóa trang xuất hiện tại đại sảnh cao ốc Thế Kỷ thì nhân viên nữ của công ty, rối rít nói: "Nữ diễn viên này trông rất quen mặt a. . . . . ."
Hạ Tuyết giả vờ như mặt bị ngứa, đưa tay gãi mặt, sau đó nhìn trợ lý đạo diễn nói với các diễn viên quần chúng: “Mọi người chờ chút nữa đi theo bên cạnh nữ chính, sau khi đạo diễn hô một tiếng action, nam chính đi tới, mọi người cùng nữ chính cúi người chào. . . . . .
"Ok! Mọi người tới tập luyện trước một chút! Trợ lý đạo diễn lập tức kêu một số diễn viên nữ ra, đứng ở đại sảnh công ty, sau đó cầm microphone, kêu to: "Ok! action!!"
Hạ Tuyết vừa nghe hiệu lệnh, hai tay nàng lập tức đặt lên hông bên trái, hơi cong thắt lưng lại như chào hỏi. . . . . .
"Tốt! Như vậy là được! Mọi người cũng đừng nhích tới nhích lui, đứng ở vị trí này! Chờ một lúc, bắt đầu diễn!" Trợ lý đạo diễn nói xong, lập tức bỏ đi, đến chỗ khác chỉ đạo công việc.
Hạ Tuyết từ khi đi vào đại sảnh công ty, toàn thân của nàng như bị con kiến bò, trong người không thoải mái, chỉ thấy nàng cắn chặt môi dưới, tròng mắt quẹo trái quẹo phải, suy nghĩ, Hàn Văn Hạo kia có lẽ lúc này sẽ không xuống lầu làm gì chứ? Chắc là không, văn phòng của hắn ở tầng lầu 80, đi xuống nhiều lần mệt a? Chân nàng bắt đầu có phần đứng không vững, muốn đi ra một chút, chờ đến lúc quay phim sẽ trở về hàng đứng, ai biết lại nghe nhân viên tiếp tân công ty ở đại sảnh nói tổng giám đốc đang đến, sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch. . . . . .
Vừa mới nói xong, một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở đại sảnh công ty, hơn mười người bảo vệ và Tả An Na bước ra, đi đến chiếc chờ bên ngoài chiếc Rolls-Royce, cúi người chào ….Tả An Na bước lên, mở cửa xe, kính cẩn gọi: "Tổng giám đốc!"
Hàn Văn Hạo từ trong xe lạnh lùng bước tới, vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn vào hiện trường quay phim một cái, mới chậm rãi cỡi bao tay ra, đưa cho Tả An Na, mới lạnh lùng hỏi: "Nhị thiếu gia đến rồi hả ?"
"Đúng vậy! Hôm nay là ngày quay đầu tiên, tổng cộng phải ở chỗ này lấy cảnh ba ngày!" Tả An Na lập tức nói!
"Ừ! Để cho Nhị thiếu gia quay phim xong, giữa trưa gặp tôi!" Hàn Văn Hạo lãnh đạm sau khi nói xong, lập tức đi lên bậc thang cao ốc Thế Kỷ . . . . . .
Trong đại sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhân viên công ty Hàn thị thường xuyên cúi người chào hỏi Hàn Văn Hạo . . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi qua bọn hắn, lại xẹt qua đám diễn viên quần chúng đứng ở cạnh cửa, nhanh chóng đi về phía trước. . . . . .
Hạ Tuyết cúi đầu, cắn răng nhíu mày mặt nhăn mặt, nín thở cầu trời khấn đất, hai tay nắm chặt, rốt cục chờ Hàn Văn Hạo đi lướt qua bên mình, cuối cùng nàng nhẹ nhàng thở ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo ở xa đằng kia, chợt ngừng lại, hắn đang cúi đầu nghĩ nghĩ, mọi người đang cảm thấy kỳ quái, thì hắn chậm rãi xoay người lại, hai tròng mắt chớp động như con báo, từng bước một giẫm lên sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, một lần nữa quay trở lại trước mặt một diễn viên nữ, vươn tay nắm lấy cằm của nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, quả thật là Hạ Tuyết, ánh mắt hắn nheo lại. . . . . .
Hạ Tuyết sợ tới mức trừng mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa. . . . . .
ặc, ặc, bắt đầu tư chương này trở đi, sau khi gặp lại HVH thì mọi chuyện xãy ra vô cùng đặc sắc, ú tim, nghẹt thở không thể bỏ lỡ a....
|
Chương 103: Đừng đánh chủ ý vào cô ấy
Hàn Văn Hạo vẫn trừng mắt nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn thở phì phò. . . . . .
Hai người cứ trừng nhau như vậy, tất cả mọi người rất kỳ quái nhìn hai người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ……….
Hàn Văn Hạo hai tròng mắt lạnh lẽo, chậm rãi nhìn Hạ Tuyết từ trên xuống dưới, Hạ Tuyết cũng bắt chước bộ dạng của hắn, tròng mắt lóe sáng, nhìn từ trên xuống dưới. . . . . . thật lâu, thật lâu, rốt cục nàng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là diễn viên quần chúng, không phải muốn câu dẫn anh, sau đó mơ mộng làm cô bé lọ lem . . . . . ."
Trên mặt Hàn Văn Hạo hơi lộ ra nụ cười châm biếm, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn xinh xắn, khuôn mặt trái xoan đường cong tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, đôi môi mọng tô chút son hồng, không còn thiếu sức sống như trước, ánh mắt hắn hơi chớp một cái, lại trầm mặc không lên tiếng, xoay người rời khỏi . . . . . .
Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hù chết tôi, muốn giết người sao. . . . . .
"Ok! ok! ok!" Trợ lý đạo diễn thừa dịp Hàn Văn Hạo đã lên lầu, lập tức nói: "Ok! Tô Diệu Diệu vào chỗ! Tiểu Thanh, cô đi mời Văn Vũ!"
"Được!"
Bắt đầu quay phim, Hạ Tuyết lại mơ hồ đứng một bên, vừa cúi người, vừa nghĩ đến ánh mắt của Hàn Văn Hạo, lộ ra quá nhiều điểm kỳ quái, nàng không rõ ý tứ của hắn như thế nào, nàng cắn môi dưới. . . . . .
"Cắt" Tôn Minh lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Tuyết, nói với nàng: "Hạ Tuyết! Vừa rồi cô suy nghĩ cái gì? Cô chỉ là một nhân viên tiếp tân, mặt mày nhăn nhó, cắn môi là sao? Hay là cô nhập vai, cảm thấy nam chính xuất hiện, làm cho cô rối rắm?"
Khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhìn mọi người đang tò mò nhìn mình, nhất là Tô Diệu Diệu ở bên cạnh, cô ta cũng cười chế giễu nhìn nàng lom lom. . . . . .
"Đúng, xin lỗi, tôi chỉ là. . . . . ."
"Không cần giải thích. . . . . . Kiêu ngạo là việc nhỏ, nhưng phải cẩn thận, đừng xem thường, xem như cô có một chút thiên phú, cũng không thể chứng minh được gì!" Tôn Minh đột nhiên tức giận cầm kịch bản đi về!
Hàn Văn Vũ đổi vai đứng tại cửa, nhìn thoáng vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, lại liếc Tôn Minh một cái, chuẩn bị quay lại một lần nữa. . . . . .
"Tôn Minh, có phải quá quan tâm Hạ Tuyết hay không? một cảnh nhỏ như vậy, tại sao ông ta yêu cầu nghiêm khắc với cô ấy như vậy?" Lynda kỳ quái nói.
Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, bất chợt cười nói: "Có thể là ông ta xem trọng cô ấy!"
"Phi! ! Ai chẳng biết đạo Tôn Minh không thích phụ nữ!" Lynda lại nhìn đạo diễn Tôn Minh, cầm kịch bản, ngồi trước TV, nhìn vào màn hình nhỏ, lại ngẩng đầu nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, cô đổi vị trí, đứng ở phía sau Diệu Diệu! Cô đã chắn ngang vị trí của cô ấy!"
Hạ Tuyết lập tức a... một tiếng, đổi một vị trí với Tô Diệu Diệu, Tô Diệu Diệu đắc ý liếc mắt nhìn nàng một cái. . . . . .
Hạ Tuyết thở nhẹ . . . . . .
"Tại sao muốn đổi vị trí?" Lynda kỳ quái hỏi.
Hàn Văn Vũ trực tiếp xoay người rời khỏi, trước khi đi, còn nói một câu …."Hạ Tuyết khí thế mạnh mẽ, sẽ đè ép Tô Diệu Diệu … nên muốn cho cô ấy lui ra phía sau một chút ….. Tô Diệu Diệu mới đúng nhân vật chính …."
Lynda vừa nghe lời này, ánh mắt tức khắc sáng lên nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, trong lòng có chút chủ ý. . . . . .
"Cô đừng đánh chủ ý vào cô ấy! Tôi không để cho cô ấy ký hợp đồng đâu!" Hàn Văn Vũ chuẩn bị đi đến vị trí của mình, chỉ vào Lynda nói!
Lúc quay phim xong, Hạ Tuyết lập tức thay đồng phục công ty ra, chạy đến bên xe đậu ở ngoài sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhìn Văn Vũ đang khoanh tay xem kịch bản, nàng khôi phục lại bộ dáng cười ha ha, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Buổi chiều không diễn nữa, bây giờ có thể đi ăn cơm hay không? Tôi đói bụng!"
"Ừ" Hàn Văn Vũ lại liếc mắt nhìn kịch bản, nói: “Cô đừng chạy đi lung tung với bọn Tiểu Thanh, chờ một lúc nữa chúng ta cùng đi ăn cơm!"
"Thật hả?" Hạ Tuyết càng vui vẻ.
"Ừ, ăn cơm với anh tôi!" Hàn Văn Vũ lật một tờ kịch bản, nói.
|