Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 134: Xa xỉ Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Dạ Thiên Thiên bận quay phim quảng cáo phải đi trước ……
Hàn Văn Vũ chợt nhớ lúc tối hôm qua đi đến đây, đã để quên kịch bản ở nhà, Hạ Tuyết muốn về lấy, hắn nói để hắn đi lấy, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người ……
Hàn Văn Hạo đang im lặng ăn cháo. . . . . .
Hàn Văn Kiệt cũng im lặng ăn cháo, Hạ Tuyết ăn xong bữa ăn sáng, đi vào phòng bếp rửa chén. . . . . .
"Chú ba, hôm nay không phải chú đi làm sớm sao?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi em trai. Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Em sẽ đi. . . . . ."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đáp lời. Hàn Văn Kiệt ăn xong bát cháo, ăn thêm một miếng bánh trứng, lúc nhai, nhàn nhạt gọi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết. . . . . ."
"Ừ" Hạ Tuyết phía trong, giọng giòn tan đáp lời. "Bánh trứng này ăn thật ngon!" Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói. "Cám ơn!" Hạ Tuyết cười đến rất sảng khoái nói, quay đầu lại, vội vàng lau tủ chén, vừa lau vừa nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tổng giám đốc, lần sau anh có thể thay đổi mùi nước rửa chén hay không, mùi vị này rất khó ngửi!"
"Mắc mớ gì tới cô? Cô cảm thấy mình còn có cơ hội đi lên đây sao?" Hàn Văn Hạo tức giận nói. Hạ Tuyết một bên “hừ” một tiếng nói: "Anh có biết không? Phòng bếp là chỗ kiêu ngạo nhất trong đời tôi ……"
"Vì vậy cô mới có cuộc sống như thế!" Hàn Văn Hạo tiếp tục tổn hại nàng! "Anh. . . . . ." Hạ Tuyết tức giận quay đầu, ném cái khăn lau nói: "Tôi không lau cho anh nữa! Nấu cơm cho anh ăn, còn phải lau dọn phòng bếp cho anh?"
"Ai ở trong nhà tôi ngủ một buổi tối?" Hàn Văn Hạo nhắc nhở nàng! "Cô kiếp trước là con gà sao, lại kêu lên như vậy!" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cầm cái khăn lau tức giận kêu to: "Anh mới là 12 con giáp đó!"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười để đũa xuống, nhìn anh cả nói: "Em đã ăn no …… Vậy …… Em đi trước ..."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo tiếp tục đáp lời. Hàn Văn Kiệt đứng lên, cầm áo khoác của mình, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, nhàn nhạt cười một tiếng, im lặng rời đi ……
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, Hạ Tuyết đột nhiên dừng động tác trong tay, đứng bên cạnh tủ bếp, miệng mếu máo, nước mắt từ từ rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Hạo ăn xong chén cháo, cầm khăn ăn lau khóe miệng một cái, đứng dậy, đi tới bên sofa, cầm cặp tài liệu, lạnh lùng nói: "Dọn sạch chỗ này cho tôi, sau đó có thể đi, nếu như tôi về nhà, phát hiện có một chút không sạch sẽ, tôi sẽ không tha cho cô!"
Hắn nói xong, bước nhanh ra thang máy, nhấn xuống nút thang máy, mở cửa ra, vừa định đi vào, lại không nhịn được đi ra, cau mày có chút tò mò, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tuyết đang quay lưng lại phía hắn, đầu cúi thấp giống như con đà điểu, người co quắp, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ vỗ vai của nàng!
"Cút ngay!" Hạ Tuyết hất tay của hắn ra. . . . . ."Đụng đến tôi, tôi báo cảnh sát nói anh vô lễ với tôi!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, xoay người nàng lại, rõ ràng thấy cái người không sợ trời đất này lại đang khóc? Bị phỏng dầu sao?
"Cô nổi điên cái gì? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc lên, ai đắc tội với cô?" Hàn Văn Hạo chậm rãi hỏi. "Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết lại đẩy hắn ra . . . . . .
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt vai của nàng, nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nước mắt từng dòng tuôn ra, lớn bằng hạt đậu, hắn nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Ai cần anh lo?" Hạ Tuyết đột nhiên khóc to lên, muốn đi ra khỏi phòng bếp! Hàn Văn Hạo một tay lấy kéo nàng, sau đó mặt lạnh ôm lấy nàng vào lòng! "Buông tôi ra!" Hạ Tuyết khóc muốn thoát khỏi thân thể hắn! "Muốn khóc thì khóc đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, ôm chặt nàng! Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nắm âu phục của hắn, nhớ tới mấy lời của Hàn Văn Kiệt nói lúc nảy, đột nhiên “oa” một tiếng, khóc to: "Hắn là một tên bại hoại!"
Hàn Văn Hạo nghe có chút ngạc nhiên, không phải cô ấy chửi mình chứ? "Ai?" Hắn tò mò hỏi.
"Hắn là một tên bại hoại! Tôi không thích hắn!" Hạ Tuyết “oa” một tiếng khóc rống lên, vùi mặt trong ngực Hàn Văn Hạo, hắn dùng sức ôm chặt nàng trong lồng ngực. . . . . .
Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn buồn bực, hỏi: "Rốt cuộc ai làm tổn thương cô?" "
"Chuyện không liên quan đến anh!!" Hạ Tuyết lần nữa khóc to. Sắc mặt Hàn Văn Hạo cau lại, nhưng vẫn ôm chặt thân thể của nàng nói: "Không liên quan đến tôi, cũng không nên mắng hai em trai tôi!"
"Ai mắng hai em trai anh?" Hạ Tuyết vừa khóc vừa kêu lên!
"Không phải một người trong bọn hắn khi dễ cô sao! ?" Hàn Văn Hạo tò mò hỏi.
"Anh mới là người khi dễ tôi!!" Hạ Tuyết tức giận rống to!
Hàn Văn Hạo sắc mặt của lạnh lẽo, đẩy nàng ra, xoay người chuẩn bị tránh ra. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu khóc rống lên, cầm khăn lau, lau nước mắt của mình ……
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn người này chợt cười, chợt khóc, lại ngẩng mặt khóc rống, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: "Rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt sàn tiếp tục khóc. . . . . .
Hàn Văn Hạo thật sự không có cách nào với nàng, để cặp tài liệu xuống, bế cả người nàng lên, đi vào phòng khách, đặt trên ghế sa lon, nàng giống như con mèo cuốn rúc vào trên ghế sa lon khóc, hắn nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, chậm rãi nói: "Làm tốt lắm …… giống như lúc cô đưa lưng về phía tôi mà khóc . . . . . ."
Hạ Tuyết ngừng khóc, nhìn người này. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Đưa lưng về phía kẻ địch của cô, người yêu của cô, một mình khóc lóc, mặc dù thua thiệt một chút, nhưng người ta kính trọng. . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lại tiếp tục lăn xuống, nhớ lần đó hai người chia tay, người ở trong xe, người đứng ngoài xe, hai tay nàng ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng. . . . . .
"Nếu muốn hắn yêu cô, có hai biện pháp, hoặc là đi tới bên cạnh hắn, thổ lộ với hắn …… Hoặc là hoàn toàn rời bỏ hắn, để cho hắn biết cô đáng quý ……" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Tôi chưa từng nghĩ đến làm cho người nào thích tôi! Ai lại đi yêu tôi!" Hạ Tuyết đột nhiên đứng dậy, sau đó nắm ba lô của mình lên trên ghế sa lon, đeo lên lưng, thuận tiện cầm hai bánh ngọt trên bàn, và một bình sữa chua lúc nảy lấy trong tủ lạnh ra, bỏ vào ba lô của mình, vừa đi vừa lảm nhảm: "Loại người giống tôi, có thể ăn cơm no, đã là rất tốt rồi, sao dám nói đến tình yêu? Hừ! Thật là quá xa xỉ!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi, đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đóng cửa lại . . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn hắn trong phòng khách, cũng trầm mặc cúi đầu, cửa thang máy chậm rãi đóng chặt.
|
Chương 135: Thế thân Bờ biển!
Sáng sớm hôm nay chuẩn bị quay cảnh nam, nữ nhân vật chính trong phim rơi xuống nước ở bờ biển, thế thân của Hàn Văn Vũ đã sắp xếp xong xuôi, cho nên chỉ cần quay cảnh bên trên bờ biển, hắn lập tức chạy đến trên xe ngủ bù, mà nhóm làm việc chung với Văn Vũ cũng chạy vào trong lều nghỉ ngơi đi, chỉ có một mình Hạ Tuyết ngồi uống sữa chua, đối mặt với từng cơn gió biển lạnh thấu xương, tò mò nhìn đoàn phim chuẩn bị quay phim!!
"Cái gì, người đóng thế thân không tới? Cô ta cho mình là ngôi sao lớn à? Hiện tại ảnh đế cũng không dám đến muộn, cô ta lại có thể để cho lão tử trở thành con rùa chết?"
Phó Đạo diễn tức giận đập kịch bản, nhìn trợ lý đạo diễn kêu to!
"Nhưng cô ấy nói đột nhiên tạm thời có chuyện, cho nên không có biện pháp a!" Có một nhân viên nói!
"Cô ta nói không muốn trà trộn nơi này, cho nên cô ta nói bận việc! Lần trước còn xin tôi cho cô ta đóng thế thân, nói thật dễ nghe, cũng chỉ xin ở trong màn ảnh lộ cái lưng cũng cam tâm tình nguyện! Mẹ kiếp!! Cả đoàn phim đều đang đợi cô ta tới làm việc, cô ta lại chưa tới! Chuyện như vậy, sau này bổ sung vai diễn cũng không tốt đâu!" Phó Đạo Diễn tức giận kêu to, ngại ngùng nhìn về phía mỏm đá bên bờ biển, Tôn Minh vẫn đang chăm chú nhìn vào tivi nhỏ …
Tôn Minh quay đầu, nhíu mày hỏi: "Không đến? Tại sao không đến? Mọi người đang đợi cô ta, cô ta lại nói không đến?"
"Hả? Gọi một chút xem?" Tôn Minh nói!
"Nên làm cái gì bây giờ? Theo tính khí của đạo diễn, nhất định sẽ nổi giận! cậu!! Mau gọi điện thoại tìm một người đóng thế thân cho tôi, một tiếng 5000 đồng!!"
Hạ Tuyết vừa nghe, vừa uống sữa tươi, đi về phía trước, phía sau “đinh” một tiếng, con ngươi trợn trừng, nàng lập tức quay đầu lại, nhìn Phó Đạo Diễn đang gọi diễn viên trong công ty, nàng lập tức kêu to: "Chờ một chút!!"
Phó Đạo Diễn và các nhân viên nghiệp vụ nhìn Hạ Tuyết giống như con thỏ nhảy nhót chạy tới, quấn trước mặt bọn họ, ánh mắt của nàng tỏa sáng, vui vẻ cảm động lại tràn đầy thích thú nhìn Phó Đạo Diễn nói: "Ông vừa nói cái gì? Ông vừa nói đóng thế thân một canh giờ bao nhiêu tiền?"
"5000 đồng! Thế nào? Cô muốn diễn à?" Phó Đạo Diễn nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hạ Tuyết, ha ha cười hỏi.
Hạ Tuyết vội vàng gật đầu!
“Cô muốn diễn?" Phó Đạo Diễn hoài nghi nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô nên hỏi Hàn Văn Vũ một chút, nếu không, tôi cho cô cơ hội, đến lúc đó lại bị hắn mắng!"
"Mặc kệ hắn, đừng quan tâm!! Để cho tôi diễn đi! Tôi thật sự cần tiền! Huống chi, kỹ thuật bơi lội của tôi rất tốt, ông hãy yên tâm đi! !" Ánh mắt Hạ Tuyết tỏa sáng, nói.
"Tôi muốn diễn!" Hạ Tuyết lập tức gật đầu nói: "Muốn diễn thế nào?"
Phó Đạo Diễn suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu nói: "Tốt! Tôi nói chuyện với đạo diễn một chút!"
"Đạo diễn. . . . . . Ừm …… Người đóng thế thân cho Tô Diệu Diệu không tới. . . . . ." Phó Đạo Diễn nhỏ giọng giải thích với Tôn Minh.
"Ở chỗ này!" Phó Đạo Diễn kéo Hạ Tuyết qua đứng trước mặt Tôn Minh.
"Làm cái gì?"
Tôn Minh vừa ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết đang nhiệt huyết sôi trào, ngược lại ông ta hơi giật mình cười nói: "Cô …… Cô muốn diễn thế thân của Diệu Diệu!"
"Vâng! Đạo diễn, xin ông cho tôi cơ hội này!" Hạ Tuyết sợ mình không được diễn, đi lại gần năn nỉ. . . . . ."Làm ơn đi!"
"Là cô à, Hạ Tuyết!" Một nhân viên đột nhiên đi tới cầm cuộn phim, cười nói.
"Ừ!" Phó Đạo Diễn cũng cười nói: "Đúng vậy! Không chuyên nghiệp lắm, chẳng qua tôi tìm một thế thân tạm thời, vóc người cũng hơi giống Diệu Diệu!"
Tôn Minh suy nghĩ một chút, bỏ kịch bản xuống, tháo cái nón xuống, kéo nhẹ cánh tay Hạ Tuyết, dắt nàng đến bên vách núi, chỉ vào nước biển đang cuộn trào bên dưới vách núi nói: "Từ nơi này cách mặt biển cao 30 mét, sau đó chúng tôi muốn quay ở trong nước biển lạnh thấu xương, có thể là một phút! Nhưng ống kính quay không tốt, sẽ phải quay lại vô số lần! Cô chịu nổi sao?"
"Tôi diễn được! Ông yên tâm! !" Hạ Tuyết lập tức gật đầu nói!
Tôn Minh do dự nhìn Hạ Tuyết một chút, mới mỉm cười nói: “Được rồi!"
"Vậy có phải cho dù quay bao nhiêu lần, thù lao cũng là 5000 đồng một giờ không!" vẻ mặt Hạ Tuyết hưng phấn, nàng chỉ quan tâm đến vấn đề này!
*****************
"Cô biết? Tốt! Chúng ta chuẩn bị!!" Tôn Minh dặn Phó Đạo Diễn chuẩn bị quần áo cho Hạ Tuyết, sau khi sắp xếp xong, mỗi người vào vị trí của mình để chuẩn bị quay cảnh rơi xuống nước. . . . . .
"Bình tĩnh một chút, lưng phải thẳng một chút. . . . . . Bởi vì cô không còn nhớ nhung gì nên nhảy xuống . . . . . . Ở trong kịch bản, sau khi sống lại, cô là một cô gái dũng cảm, dũng cảm đối mặt tình yêu. . . . . . Hiểu chưa?" Tôn Minh lại nói.
"Tốt! Tôi hiểu rồi!" Hạ Tuyết lập tức nhìn Tôn Minh gật đầu nói!
"Vậy đơn giản, nếu cô biết bơi, cô mặc quần áo nữ chính, sau đó đứng ở bên mỏm đá, tung người nhảy xuống biển, lặn xuống nước một phút, để cho chúng tôi quay bóng lưng của cô là được rồi!
"Hiểu rồi. . . . . ." Hạ Tuyết bình tỉnh, hai tay kéo áo choàng thật dài, thả lỏng cả người của mình, để bản thân vào nhập vai, từng bước, từng bước đi tới vách núi . . . . . .
"Hạ Tuyết!! Cô chuẩn bị xong chưa?" Tôn Minh lớn tiếng nhìn Hạ Tuyết trong tivi nhỏ, cao giọng hỏi.
"Chuẩn bị tốt rồi!" Hạ Tuyết gật đầu, thở ra một hơi, cố chịu đựng cơn gió lạnh thấu xương, cắn chặt răng . . . . . .
****************
Tôn Minh từng chút, từng chút giảng giải cho Hạ Tuyết, Hạ Tuyết rất nghiêm túc lắng nghe . . . .
"Hình như đang dạy cô ấy thứ gì đó!" Có một nhân viên cũng tò mò nói.
Phó Đạo Diễn cũng kinh ngạc nói với trợ lý đạo diễn: "Thật kỳ lạ, tại sao đạo diễn lại quan tâm cô ấy như vậy? Còn giảng giải này nọ cho cô ấy?"
Trong màn hình nhỏ, Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo giống vai nữ chính Tô Diệu Diệu như đúc, váy dài đỏ thẫm, tóc dài bay bay trong gió đứng bên vách núi, hai tay lạnh phát run, nắm chặt áo choàng thật dài, nhìn dưới biển sâu 30 m, không ít nhân viên nghiệp vụ đang bơi ở trên mặt biển, chuẩn bị quay phim dưới nước . . . . . .
Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết một cái, ánh mắt có chút do dự, vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết, nhỏ giọng nói: "Lúc quay phim, trước hết phải học tập nhìn vào ống kính ...... Ống kính có tổng cộng tám loại . . . ."
******************
"A sĩ!" Tiểu Thanh đang đánh bài xì phé với người trong nhóm của Hàn Văn Vũ, vừa chơi vừa cười nói: "Không biết hôm nay người đóng thế thân ra sao? Mẹ nó! Nhảy xuống 30 m! Trời lạnh như thế này còn nhảy xuống biển! Ai dám quay cảnh này vậy?"
Bọn Tiểu Thanh bỏ bài xuống, kinh ngạc kêu to: "A ……cô ấy?"
Tiểu Thanh nhào đến trên xe, kéo Hàn Văn Vũ. . . . . .
Hiện trường đóng phim!! "Hạ Tuyết muốn diễn thế thân Tô Diệu Diệu nhảy xuống biển sâu a!" Tiểu Thanh vội vã kêu to! Hàn Văn Vũ đang mơ màng, nghe những lời này, lập tức nhảy vọt xuống xe, chạy tới hiện trường đóng phim …
|
Chương 136: Minh Cơ "Tốt ...... Hãy nghe tôi nói. . . . . . Từ từ mở áo choàng của cô, nhắm mắt lại, ngửa đầu lên .... Không còn lưu luyến gì, tung người nhảy xuống …… Ba …… Hai …… Một …… ACTION!" Tôn Minh khẩn trương nhìn ống kính!
Hạ Tuyết nhắm mắt lại, mở áo choàng đỏ thẩm, cảm nhận trời cao biển rộng tự do tự tại, sinh mạng tốt đẹp, nàng mỉm cười đưa đôi tay ra, áo choàng trong tay tung bay trên trời, nàng tung người nhảy một cái, hướng mặt biển rơi xuống …...
Biển rộng mãnh mẽ, vách đá thật sâu, một bóng dáng đỏ thẩm, ở trên cao tư thái tuyệt đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng “ầm” một tiếng, người rơi xuống biển. . . . . .
Hạ Tuyết ngậm chặt miệng, cố chịu đựng nước biển lạnh lẽo như dao cắt, dưới biển nhanh chóng xoay tròn, thậm chí trong nước biển mở mắt ra, tò mò nhìn đủ loại phong cảnh dưới đáy nước. . . . . .
Tôn Minh khẩn trương đứng trên bờ nhìn Hạ Tuyết trong ống kính đang ở dưới biển, giống như trong nàng tiên cá trong nước, vui vẻ bơi lội tung tăng, chiếc váy dài bay bay, sáng sớm bị nước ướt sủng! Trên mặt ông ta từ từ tràn đầy nụ cười thỏa mãn, kêu to: "Tốt! ! Cắt! !"
Tất cả nhân viên nghiệp vụ đoàn phim rối rít vây quanh Hạ Tuyết như con vịt bơi tới, cũng cảm thán nàng rất dũng cảm. . . . . .
"Đạo diễn!" Hàn Văn Vũ khẩn trương nhào tới trường quay, đã nhìn thấy Hạ Tuyết trong ống kính, một tiếng “cắt”, lập tức nhân viên công ty xúm lại, đầu óc của hắn nhất thời muốn nổ tung lên, đứng trên vách núi cao kêu to: "Hạ Tuyết ……."
Hàn Văn Vũ nhìn Tôn Minh, có chút trách móc, nói: "Đạo diễn, ông muốn dùng người của tôi đóng thế thân, ít ra phải nói với tôi một chút! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Cô ấy không có người thân, chỉ có một đứa em nhỏ!"
**************
Dưới nước ba máy quay, nhắm ngay phần lưng của Hạ Tuyết với tư thế tuyệt đẹp trong nước .....
Hàn Văn Vũ bị sợ đến run rẩy, tựa vào trước cửa xe, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Muốn tiền đến phát điên rồi!!
Hàn Văn Vũ đứng ở hiện trường, suy nghĩ vấn đề này!
**************
"Chuẩn bị cái đầu cô!!" Hàn Văn Vũ chạy đến xe của mình, lấy tấm chăn và mở máy sưởi, thuốc cảm, tức giận đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người nàng, sau đó đi tới bên trong xe, vừa đi vừa nói: "Cô cần tiền sao không nói? Làm công việc nguy hiểm như vậy đáng giá sao? Nếu như xảy ra chuyện thì làm thế nào?"
"Cái người này, cô…!!" Hàn Văn Vũ lập tức ôm Hạ Tuyết đưa vào trong xe, sau đó bảo nàng thay quần áo, đau lòng nói: “Cô nhanh chóng thay đồ mau! Nếu không sẽ bị cảm, thân thể cô không tốt!"
Hạ Tuyết vội vàng gật đầu, lúc kiếm tiền rất vui vẻ, tỉnh lại, chợt cảm thấy nước sâu lạnh thấu xương, tay run lẩy bẩy vội vàng đóng cửa lại! !
"Văn Vũ!" Tôn Minh chậm rãi đi đến.
"Chuyện gì?" Hàn Văn Vũ tò mò nhìn đạo diễn nói.
"Cô gái này có chủ kiến, vừa rồi lúc cô ấy nói chuyện với tôi, mắt sáng ngời, vô cùng động lòng người, tôi muốn thương lượng với cậu một chút chuyện!" Tôn Minh suy nghĩ, quyết định nói.
"Tôi xem cô gái này rất có thiên phú đóng phim! Tôi muốn chiều nay cô ấy đến trường quay thử vai diễn trong phim “Vương triều hiện đại”, diễn vai Minh Cơ! là người cậu đã từng yêu! Tổng cộng có ba cảnh!" Tôn Minh mỉm cười nói.
Hàn Văn Vũ nhướng mày, khó tin nhìn Tôn Minh nói: "Hạ Tuyết? Cô ấy? đất dành cho vai diễn Minh Cơ mặc dù không nhiều, nhưng nhân vật này thật sự rất đẹp, rất mơ mộng, bị trúng tên ở trong tuyết, chết đi, cảnh tượng này chính là cao trào của phim……Có rất nhiều nữ minh tinh đều đua nhau phái người đại diện tới đây dò thăm tin tức, muốn diễn vai Minh Cơ ! Ông nói xem chuyện này. . . . . ."
"Để cho cô ấy quay thử một chút. . . . . . Tôi cũng không nói nhất định là cô ấy phải diễn! nhưng muốn xem ý của cô ấy ra sao! Đến lúc đó, tôi và cậu, Giám chế cùng nhau xem một chút! Nếu như Hạ Tuyết có ý muốn diễn Minh Cơ, tối nay, tốt nhất cậu giảng giải cho cô ấy cách diễn! Thuận tiện tập luyện một chút tốt hơn! Đây là …… Tôi cho cô ấy đi cửa sau rồi …… chờ một lát nữa trợ lý đạo diễn sẽ đưa kịch bản cho cô ấy! Còn nữa, tiện thể nói cho cô ấy biết, ngày mai Hồ Điệp cũng sẽ tới đây quay thử vai!" Tôn Minh nói xong, xoay người nhàn nhạt rời đi ……
"Đã xảy ra chuyện gì? Thật là!!" Hạ Tuyết nhìn ông ta, thần trí mơ hồ nắm khoản tiền kia, ôm vào trong ngực, vui vẻ đến nổi muốn vào thắp hương bái Phật tổ . . . . . .
Hạ Tuyết khoác tấm chăn thật dầy, lạnh run lẩy bẩy, bên cạnh là 5000 đồng, vừa nói: "Không cần cảm động vì tôi dũng cảm, hôm nay nếu như không phải là tôi, cũng sẽ có người sẽ nhảy xuống! Kiếm tiền không dễ dàng, mọi người có biết không?"
Hạ Tuyết vừa đếm tiền, vừa nghe Hàn Văn Vũ bâng quơ nói với nàng ý tứ của Tôn Minh, nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm, lại đếm tiền, nói: "Tôi vẫn không hiểu, ý của anh là muốn tôi diễn thế thân Minh Cơ sao?"
Hàn Văn Vũ thở dài, ném cho nàng chiếc gối ôm tức giận nói: "Là diễn vai Minh Cơ!! Đất diễn không nhiều lắm, nhưng là vai diễn nặng ký!"
Con ngươi Hạ Tuyết trợn to, khó tin, hỏi: "Không thể nào? Tôi không phải là diễn viên, tôi làm sao có thể diễn vai Minh Cơ? Huống chi, vừa rồi ông giảng giải cho tôi nhân vật Minh Cơ này, nàng dịu dàng, xinh đẹp, mềm mại như nước. . . . . . làm sao có thể diễn được?"
Nàng nói xong, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, cả người cứng đờ, ngón tay duỗi ra, càng không ngừng đếm tiền, càng đếm trong lòng càng thích, thậm chí trên mặt lộ ra sự vui vẻ muốn chết, nói: "Mẹ kiếp! học phí của em trai tôi, đã kiếm được rồi!!"
Trong biệt thự Hàn Văn Vũ!
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết, trên mặt nở nụ cười nhẹ. . . . . .
Hạ Tuyết cũng nhìn Hàn Văn Vũ, ánh mắt sáng lên … "Anh?"
"Tôi cũng không biết cô có thể dịu dàng, xinh đẹp, mềm mại như nước hay không …… Nhưng đạo diễn đã nhìn trúng cô, đạo diễn có lý của ông ấy! Nhân vật Minh Cơ này rất bi thảm, nàng yêu Thái tử điện hạ, tuy nhiên, bởi vì đức Vua không thích nàng, nhiều lần ngăn trở tình yêu giữa bọn họ, cô gái này là người sáng sủa, hoạt bát, lanh lợi, vì tình yêu mà sẳn sàng bị giam cầm ba năm, ba năm sau, chẳng những nàng không vì bị giam cầm mà mất đi dáng vẻ xinh đẹp, mà còn dịu dàng hơn nước, giống như mộng ảo, thông minh, trong sáng . . . . . .
Đức vua đã thực hiện lời hứa, chấp thuận cho Thái tử điện hạ nghênh đón nàng vào cung! Nhưng đang lúc Thái tử điện hạ ôm Minh Cơ cởi ngựa bay trong núi tuyết, đang nghĩ đến tương lai hạnh phúc thì bị đức Vua phái sát thủ núp trong rừng, giương cung bắn chết Minh Cơ. . . . . .
Khi đó, Thái tử điện hạ vẫn còn đang giục ngựa như bay, mỉm cười nói cử hành hôn lễ như thế nào, Minh Cơ đã trúng tên độc, dựa vào trong ngực thái tử điện hạ, nhìn ánh mắt thâm tình của thái tử, cuối cùng nước mắt lăn xuống, máu tươi từ khóe miệng của nàng tràn ra. . . . . ." Hàn Văn Vũ nhàn nhạt nói về nhân vật này . . . . . .
Sắc mặt Hạ Tuyết hơi run lên, ánh mắt đột nhiên hồng hồng, trong hốc mắt từ từ rơi xuống giọt lệ đau thương. . . . . .
|
Chương 137: Diễn Hôn "Đến chết vẫn muốn yêu. . . . . ." Hạ Tuyết nghẹn ngào nói xong, cúi đầu rút khăn giấy lau nhẹ nước mắt trên mặt mình nhưng lau hoài không xong, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống!
"Tôi có một loại cảm giác, vừa rồi lúc nghe anh nói về Minh Cơ, tôi đau lòng quá, nghĩ tới một cô gái hoạt bát, vì yêu tình thay đổi nhiều như vậy, chắc rằng có rất nhiều điều tốt đẹp ở bên trong…… nhất định nàng cảm thụ cuộc sống rất nhiều ……"
"Cô muốn diễn sao?" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết khóc, phát hiện, quả nhiên cô ấy nhập vai cực mạnh! Hạ Tuyết hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ. . . . . ."Ai là nam chính?"
Hàn Văn Vũ nhìn kỹ Hạ Tuyết, thật lâu thật lâu, cười như không cười, nói: "Tôi!!"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Vũ kinh ngạc nói: "Anh?"
"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.
Hạ Tuyết im lặng nghe, sau đó có chút không tin nói: "Nhưng. . . . . . Tôi không có lòng tin. Vì tôi không biết đóng phim a. . . . . ."
"Anh nói cảm giác là có ý gì?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Vũ hỏi.
"Cảm giác là. . . . . ." Hàn Văn Vũ do dự một lát, ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, sau đó từ từ miêu tả. . . . . ."Cảm giác chính là, trong lúc cô nhập vai nhân vật này, đột nhiên cô quên đi rốt cuộc nhân vật này muốn cái gì, tại sao bi thương, tại sao thống khổ, xuất hiện không gian thứ ba, cô ở trong không gian thứ ba đó, không cần diễn, cô cũng chính là nhân vật đó!
Cảm giác rất kỳ diệu, giống như lấy cảm hứng từ lúc đó, cô đột nhiên nắm bắt được hồn của nhân vật, biết rõ làm sao để diễn thành nhân vật đó mới là trình độ cao nhất đấy!"
Trong đầu Hạ Tuyết đột nhiên bừng tỉnh, giống như thái tử điện hạ uy phong lẫm lẫm đang ở trước mắt, nàng nhất thời có cảm giác lạ xông vào tim……
"Vừa rồi dường như tôi nghe được ý tứ của anh . . . . . . Anh sẽ giúp tôi? Đúng không?" Ánh mắt của Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ hỏi.
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: "Đúng! Cô tìm được cảm giác sao?"
"Ừm!" Hàn Văn Vũ mỉm cười gật đầu!
Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt của Hàn Văn Vũ, rất hồi hộp hỏi: "Giúp tôi thế nào?"
“Có lẽ tối nay cô ở lại, tôi sẽ giúp cô luyện tập . . . . . ." Hàn Văn Vũ nói.
"Chuẩn bị tập luyện như thế nào?" Hạ Tuyết rất sốt sắng nhìn Hàn Văn Vũ.
Hàn Văn Vũ giơ kịch bản trong tay lên, cho Hạ Tuyết nhìn nói: "Cầm kịch bản, chúng ta dựa theo kịch bản, khi cảm giác xuất hiện, diễn thử ngôn ngữ động tác một chút. . . . . . Chỉ là. . . . . . Cô có thể vượt qua một cửa ải kia sao? Nếu cô là diễn viên, cô sẽ vượt qua cửa ải kia!"
"Cái gì?" Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
"Hôn thật, mới có cơ hội! Tìm một chút cảm xúc thôi! đạo diễn yêu cầu thế nào! Có cái gì mà xấu hổ? Đến lúc đó, trước máy quay, trong đầu cô chỉ suy nghĩ, làm thế nào để diễn cho tốt, vượt qua cửa ải này của đạo diễn, cũng đã rất may mắn rồi! Huống chi, là một diễn viên, nên vì nghệ thuật hy sinh một chút, nếu không, khán giả đâu đến xem chúng ta diễn cảnh lãng mạn chứ?"
À?" Hạ Tuyết kinh ngạc kêu to lên. . . . . ."Tôi không được!!"
"Diễn hôn thôi mà!" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh nói, nói xong, trái tim bùm bùm nhảy loạn!
"Đến lúc đó. . . . . . Giám chế sẽ sắp xếp cho cô có cơ hội học tập thời gian ngắn! Hiện nay “Vương triều hiện đại” là một bộ phim lớn, diễn viên các nơi cũng rối rít tham gia thử sức, vai diễn cũng xác định rồi, cũng đã chuẩn bị xong trang phục rồi! Hơn nữa nhân vật Minh Cơ này, có rất nhiều người muốn ra sức!" Hàn Văn Vũ nói.
"Vậy tôi càng không thể. . . . . ." Hạ Tuyết có chút nhàm chán lại đếm tiền, muốn nhìn sang TV!
"Tùy cô! Tôi không muốn gây áp lực cho cô! Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chút, thù lao đóng nhân vật Minh Cơ này là 20 nghìn!" Hàn Văn Vũ nhàn nhạt ôm vai nói!
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Hạ Văn Vũ, khoa trương kêu to: "Anh nói cái gì? Bao nhiêu tiền?"
"20 ngàn! Cũng không nhiều!" Hàn Văn Vũ cố ý quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói.
"20 nghìn cũng có thể để cho tôi mua mấy chục cái mạng!!"
Hạ Tuyết đang có vẻ đăm chiêu! Hạ Tuyết vừa làm cơm tối, vừa nghĩ lời Hàn Văn Vũ nói, 20 nghìn, một nụ hôn. . . . . ."Mẹ kiếp! Tại sao phải hôn? Rất ghê tởm đi? Hai người không quen! Lại muốn hôn? Bất quá nàng và hắn không phải xa lạ? Nhưng không phải càng kỳ quái sao? Hôn xong muốn làm gì đây? Sau đó vỗ vỗ lưng nói, CUT! Kết thúc công việc rồi, chúng ta cùng đi ăn ốc đồng đi! Nhưng …… Hai người sẽ không ngượng ngùng chứ? Hai mươi nghìn a …… Trời ạ. . . . . . một con số to lớn dường nào, quả thật là con số trời cho! Mẹ kiếp!! Các ngôi sao không phải cũng hôn như vậy sao? Tôi sợ cái gì? Nhưng chị đây sợ thật a. . . . . ."
Hạ Tuyết rất khổ não, nghĩ tới, nghĩ lui, nàng đột nhiên linh cơ chợt lóe, cầm điện thoại di động gọi cho tiểu Thanh!
Phòng bếp!
"Alo!! Có chuyện gì?" Tiểu Thanh đang ở túc xá cùng mọi người ăn lẩu ……
"Bạn yêu dấu!" Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, chạy đến cửa sổ phòng bếp, nhìn ra bên ngoài thấy có mấy con dê núi chạy tới, nàng vừa nhìn mấy con dê núi này, vừa rất nghiêm túc hỏi: "Các ngôi sao, lúc diễn hôn, sẽ không lúng túng chứ? Là thật hôn sao?"
"Cô ngốc này, diễn hôn thôi, có gì quan trọng sao?" Tiểu Thanh hỏi.
"Á. . . . . . Cắt!!" Hạ Tuyết nói xong, thấy mấy con dê núi ngoài cửa sổ lại chạy vào trong vườn hoa nhỏ muốn ăn lá củ cải do mình khổ cực trồng trọt, nàng kêu to một tiếng, lập tức chạy như bay ra ngoài, mở rào chắn nhỏ màu trắng, đi tới trước mặt con dê núi, hung hăng cho một bạt tai trên mặt con dê núi này, nói: "Chết tiệt!! Ngày nào cũng ăn lá cây nhà của chúng tôi! Mùa đông đến, không còn mấy cây sống!! Đi đi đi! !"
Con dê núi bị Hạ Tuyết tát vào mặt, vội mang theo mấy con dê con chạy ra!
Hạ Tuyết tức giận nhìn đàn dê núi biến mất ở đường núi bên kia, nàng tức giận đỏ mặt: "Đây không phải là khu nhà cao cấp sao? dê núi ở đâu tới à? Kỳ quái! !"
*****************
Hoàng hôn! Nàng tức giận xoay người, nắm da đầu tê dại kêu to: "A! ! Hai mươi nghìn a! ! Rốt cuộc không muốn diễn sao? ? ?"
Hạ Tuyết lập tức cầm tiền đứng lên, giống như một vị lãnh đạo quốc gia, khàn giọng kêu to: "Cuộc sống không phải là như thế sao? Có gì phải sợ! Vì tiền! Vì mơ ước của tôi và em trai! Tôi muốn dũng cảm tiến tới!! Tôi cho anh biết!! Lão nương nhất định phải bắt lấy vai diễn kia! Nếu như ... Cái đó …… Cái đó …… Minh Cơ không được …… Tôi có thể làm nha hoàn của Minh Cơ a!!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng. . . . . .
|
Chương 138: Hôn môi Lúc ăn cơm tối.
Hạ Tuyết hận hận ăn cơm. . . . . .
Hạ Tuyết ăn củ cà rốt, vẫn đang suy nghĩ, coi như là ăn một củ cà rốt đi? Ăn củ cà rốt thì không phải là miệng đối miệng sao? Nhưng củ cà rốt trong đĩa là chín, củ cà rốt kia là sống! Nàng rất phiền não, lấy muỗng cơm ăn …
Hàn Văn Vũ im lặng, cười như không cười ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, phát hiện nàng rất dễ nổi nóng, hắn nhịn không được, bật cười.
Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tại sao anh. . . . . . muốn giúp tôi?"
Hàn Văn Vũ lườm nàng một cái, chồm ngang qua mặt bàn, véo véo cái mũi của nàng nói: "Cô cố gắng sống tốt, kiên cường dũng cảm, ai cũng sẽ giúp cô! Ông trời cũng sẽ giúp cô!!"
Hạ Tuyết chăm chú suy nghĩ đến vấn đề này! Hạ Tuyết múc cho hắn một chén canh, đặt trước mặt hắn, tức giận nói: "Ăn canh đi! nấu vất vả như vậy!"
Hàn Văn Vũ nghe lời uống canh, có chút nghi ngờ. . . . . ."Tại sao tôi lại cảm giác, gần đây cô giống như là bà chủ của tôi?"
Hạ Tuyết bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nàng có chút động tâm, ăn một miếng cơm. . . . . .
Hàn Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi xuống, ăn cơm, sau đó cầm củ cà rốt, vừa cắn vừa nói: "Cô nghĩ cho kỹ, tôi không ép buộc cô!"
Hạ Tuyết còn đang suy nghĩ đến chuyện hôn!
Hàn Văn Vũ nhìn bộ dáng thật sự phiền não của nàng, trong lòng hắn có chút tức giận, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết nói: "Ôi, tôi nói cô cũng rất kỳ quái a, nhận nụ hôn của tôi, đối với cô ảnh hưởng lớn lắm sao? Quá khoa trương đi? Thiên hạ này có bao nhiêu cô gái muốn hôn môi với tôi? Cô sao lại từ chối?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tôi cũng không phải là hôn môi cá! Tại sao muốn tôi vui vẻ hôn môi với anh?"
Hàn Văn Vũ nhún nhún vai, tiếp tục gắp một miếng cá chiên ăn, vừa ăn vừa cảm thấy hôm nay cá ăn thật ngon, ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn Hạ Tuyết nói: "Ừ? Cái này làm thế nào? Con cá này ăn thật ngon a!"
Hạ Tuyết cũng gắp một miếng ăn, vừa ăn vừa tức giận nói: "Tôi đem cá trong hồ vớt lên chiên đấy!"
"Phốc …….." Hàn Văn Vũ phun cá ra ngoài, tức giận la hét: "Này ….. thật hay giả?"
*******************
"Tôi dựa vào cái gì để gia nhập vào giới Giải Trí ?" Hạ Tuyết bắt đầu suy nghĩ chuyện này.
"Cô dựa vào cái gì mà cho là không được? Tôi thấy cô rất thông minh! Nhập vai nhanh chóng! Hơn nữa, tôi đã nói với cô. . . . . . đạo diễn Tôn dường như muốn bồi dưỡng cô. . . . . . Đây là cơ hội khó có được! Ông ấy là người đàng hoàng, không thích diễn viên đi cửa sau, nhiều người đầu tư mua một chút nhân tình, tham gia diễn vai nhân vật phụ thôi, ông ấy chỉ ậm ừ, có lúc đồng ý, có lúc không đồng ý! Càng không cần phải nói đến vai diễn chính! Ông ấy đã mở lời cho cô diễn vai Minh Cơ, đại biểu đã mở cánh cửa cho cô rồi!"
Ước mơ của cô là gì?" Hàn Văn Vũ hỏi nàng.
Hạ Tuyết lầu bầu nói: "Kiếm tiền!"
Hàn Văn Vũ liếc nàng một cái, mới nói tiếp: "Ngoài kiếm tiền ra! Ước mơ của cô là gì? Có liên quan đến điện ảnh và âm nhạc hay không?"
"Có!" Hạ Tuyết nói: "Tôi thích xem phim, cho nên tương lai của tôi mở phòng cà phê, nhất định phải đặt rất nhiều VCD!"
"Đây cũng là một cách để cô kiếm tiền! Hơn nữa, nếu như cô có ước mơ, đúng lúc chắp cho mơ ước thêm đôi cánh rồi!" Hàn Văn Vũ dịu dàng nói.
"Nghe nói. . . . . . Trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm phải không? Trong tương lai, tôi có gặp phải chuyện như lần trước ở hậu trường hay không?"
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, hơi do dự một chút, rồi gật gật đầu nói: "Đúng vậy! trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm! ban đầu một cô gái đơn thuần trong trắng, sau đó bị người đại diện kéo đi tiếp khách, tiếp nhà đầu tư ăn cơm, thậm chí ép buộc lên giường, còn có rất nhiều rất nhiều người, tự mình muốn hiến thân chỉ vì tranh thủ một vai diễn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào … Nhưng chỉ cần cô giữ vững ý tưởng trong sạch, sẽ không ai có thể ép buộc cô! Huống chi, còn có tôi! Hơn nữa trong giới giải trí, còn có rất nhiều người đáng yêu! Khi cô chính thức gia nhập giới giải trí, cô sẽ từ từ hiểu! Bây giờ cô cũng chỉ là người bên ngoài! Tương lai nếu như cô phát triển thuận lợi, tôi sẽ sắp xếp cho cô vào một công ty tốt, tìm cho cô người đại diện tốt nhất!"
Hàn Văn Vũ nghiêm túc giải thích: "Cô muốn gia nhập giới giải trí sao? người bên ngoài nhìn vào giới giải trí, tuy vinh quang nhưng lại có rất nhiều quy tắc ngầm!"
Hạ Tuyết vẫn hơi sợ. "Dĩ nhiên là giả!!" Hạ Tuyết ăn một miếng cá chiên, nói: "Anh gầy như vậy, có thể ăn thoải mái!"
"Tôi đã nói với cô!" Hàn Văn Vũ hơi nghiêm nghị nhìn Hạ Tuyết nói: "Nếu cô muốn gia nhập giới giải trí, như vậy. . . . . . chuyện hôn môi là khó tránh khỏi, nếu cô không muốn gia nhập giới giải trí, vậy thì không cần miễn cưỡng, 20 ngàn cũng không nhiều, bây giờ tôi trả tiền lương cho cô cũng không ít, tôi có thể tăng lương cho cô!"
************
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn nàng nói: "Cô suy nghĩ kỹ đi! Tôi đi tắm trước! Hôm nay khó có được ngày nghỉ, lão tử muốn xem đá bóng!! Còn có, hôm nay tôi tình nguyện diễn hôn môi với cô, đó là tôi đã hy sinh rồi? Thật là!"
Hạ Tuyết nặng nề thở dài, suy nghĩ một chút.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nghĩ tới diễn cảnh hôn, nàng kêu “a” một tiếng to, lúc này điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Lynda, nàng nhận. . . . . ."Alo! Chị Lynda!"
"Tôi nói cho cô nha, ngày mai nếu cô muốn đi thử vai Minh Cơ, cô phải để cho Tiểu Thanh thay cô, biết chưa? Văn Vũ là vua, một ngày không ai hầu hạ, sẽ chết đấy!" Lynda nhanh chóng nói hết lời!
"Chị Lynda! Trong mắt chị, diễn cảnh hôn, đối với các ngôi sao mà nói, có phải là chuyện rất nhỏ hay không?" Nàng không nắm chắc, hỏi.
"Đúng vậy! diễn cảnh hôn có gì sao? cô còn nhớ chứ? lần đầu tiên cô thấy Văn Vũ, hắn và Tô Diệu Diệu đang diễn cảnh hôn, quay lại vài chục lần, hôn đến nát!!
BABY, đây là công việc của cô! ok?" Lynda nhai kẹo cao su, vừa đi vừa chỉ nhân viên công ty mắng to: "Ngày hôm qua, không phải cô mời tôi ăn cá trứng ngoài chợ? Ăn món đó thật kinh khủng a, hôm nay lại có thể cho tôi lên báo, nói công ty chúng tôi không phát tiền lương cho cô, sau đó cô phải đi ăn cá trứng!! Cô!! Cá trứng cũng rất đắt rồi?? Nếu như cô còn làm chuyện mất hình tượng, hại tôi mất mặt, lão nương đem cô trở thành cá tuyết cô có tin hay không?"
Hạ Tuyết nở nụ cười, biết Lynda nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nàng liền cúp điện thoại, nghĩ cũng đúng, đây cũng là một phần công việc a, nàng nghĩ xong, lập tức bưng tô canh cho uống hết, cắn một củ cà rốt, lấy dũng khí đi lên lầu. . . . . .
Hàn Văn Vũ mới vừa tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, mặc quần thể thao màu trắng, sơ mi kẻ ô màu xanh dương nhạt, chưa cài nút, lộ ra lồng ngực rắn chắc, cơ bụng hấp dẫn, cầm khăn lông, đứng ở cửa sổ, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa dùng khăn lông trắng lau mái tóc ẩm ướt. . . . . .
"Văn Vũ! Tôi và anh thử diễn!" Hạ Tuyết đứng sau lưng Hàn Văn Vũ nói.
Hàn Văn Vũ quay đầu, nhìn nàng. . . . . . Trái tim nhảy dựng, kích động hỏi: "Cô xác định chưa?"
Hạ Tuyết gật đầu một cái!
"Tới đây. . . . . ." Hắn nhàn nhạt kêu nàng. . . . . .
|