Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 447: Hai chữ
Hạ Tuyết bị ném trên ghế sa lon, tức giận đến xanh mặt, cô “soạt” một tiếng, đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa tức giận gào lên: "Tôi muốn đi, muốn ở, tại sao anh ngăn cản tôi ?
Hàn Văn Hạo níu chặt cánh tay của cô, cứng rắn kéo cô trở về, nói: "Không cho đi! !
"Anh buông tay! ! " Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra, liều mạng xông đến bên cửa, Hàn Văn Hạo nhìn hai tròng mắt của cô, đích xác là nổi giận, hắn lập tức thừa dịp cô muốn tông cửa xông ra ngoài, nắm chặt cánh tay của cô, mạnh thở một hơi, thái độ dịu lại, thấp giọng nói: "Đừng như vậy!
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh là kẻ điên, lôi tôi vào, anh cũng không sợ người trong nhà của anh nói xấu! ! Tôi muốn đi ra ngoài! " Hạ Tuyết lại muốn vặn khóa cửa, Hàn Văn Hạo lại bắt chặt cánh tay của cô, nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không được đi !
"Cút! " Hạ Tuyết thật sự tức giận đến không thể nhịn nổi nữa, cô cắn chặt răng, liều mạng giãy giụa, bây giờ Hàn Văn Hạo không có biện pháp, từ sau lưng nhanh chóng ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ của cô, nói: "Được rồi, tôi xin lỗi !"
"Anh tát người ta một bạt tai, rồi cho người ta một viên kẹo, có ích lợi gì? " Hạ Tuyết lạnh lùng nói xong, lại muốn ra cửa, Hàn Văn Hạo nắm chặt tay của cô, sau đó kéo cả người cô trở lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại cắn răng, hai mắt đỏ bừng, đẩy hắn ra, tránh né nụ hôn của hắn, nói: "Tôi không muốn anh hôn tôi ! !
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Văn Hạo đột nhiên ôm cả người cô, đạp trên thảm lông cừu màu nâu, đi tới phòng ngủ của mình.
"Anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra! " Trong lòng của Hạ Tuyết bị ủy khuất, đánh hắn, cố sức vỗ bờ vai của hắn, kéo áo sơ mi của hắn.
Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, chỉ nhanh chóng ôm cô đặt xuống giường màu xanh dương đậm thêu hoa văn hạnh phúc, sau đó cả người đè lên người cô, ôm mặt của cô muốn hôn cô.
"Buông tay! ! Con báo chết tiệt này ! ! " Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt đỏ bừng đẩy hắn ra, muốn nhảy xuống giường, nhưng Hàn Văn Hạo lại phía sau lưng ôm lấy cô lăn xuống, sau đó đè lên người của cô, cắn chặt răng, đè mạnh xuống người cô, sau đó ngẩng đầu, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, gầm nhẹ: "Tôi đã nói xin lỗi với em rồi, còn không được? Cho tới bây giờ tôi cũng không nói xin lỗi với cô gái nào! Không! ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói xin lỗi với bất cứ ai ! ! "
"Đó là chuyện của anh! Tại sao tôi phải chịu đựng cho anh vũ nhục ? Anh thật là cái gì cũng nói ra được !" Hạ Tuyết tức giận muốn giãy giụa, nhưng lại không thể động đậy, vừa mệt, đầu đầy mồ hôi, cô bất đắc dĩ cố sức nói: "Tại sao sáu năm trước rồi sáu năm sau, chúng ta cũng như vậy? Tại sao anh muốn đối xử với tôi như vậy? "
"Em không muốn biết sao ? " Hàn Văn Hạo nhìn cô nói!
Hạ Tuyết tránh né vấn đề này, thở phì phò nói: "Tôi không muốn biết! Tôi chỉ biết anh làm cho tôi mệt chết đi ! "
Hàn Văn Hạo không ngờ cô có loại cảm xúc này, cúi đầu ăn vạ, nói: "Hôn một chút".
"Không muốn" Hạ Tuyết xoay mặt đi.
Hàn Văn Hạo lại hôn lên mặt của cô, sau đó cúi đầu, khẽ hôn tai của cô, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô, giống như đang thì thầm: "Cho tới bây giờ, cũng không có ai nằm lên cái giường này, em là người thứ nhất".
Hạ Tuyết nghe xong, giật mình, ánh mắt giận dữ cũng giảm bớt, nhưng vẫn tức giận muốn đẩy hắn ra, nói: "Chỉ một mình tôi thì thế nào? Có gì đặc biệt hơn người ?"
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt cô, cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Tôi rất thích hai chữ mà em gọi tôi ở khu vui chơi".
"Ở khu vui chơi, tôi nói rất nhiều lời, tôi đều quên mất" Hạ Tuyết vẫn tức giận nói.
"Em quên sao ? " Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, đuôi mắt nơi xẹt qua một chút dịu dàng, cúi đầu nói: "Em gọi tôi là chồng ơi"
Hạ Tuyết giật mình, sắc mặt đỏ bừng, cô chớp mắt, nhìn chòng chọc hắn, có chút lúng túng nói: "Tôi có sao ? Tôi có sao ? Tôi không có"
"Tại sao lại không có ?" Hàn Văn Hạo biết không thể lấy cứng đối cứng với Hạ Tuyết, cũng không dám chạm vào cô, liền cúi đầu hôn nhẹ tai của cô, làm cho cô toàn thân ngứa ngáy, rồi kêu nhỏ: "Vợ ơi".
Trái tim Hạ Tuyết phanh phanh nhảy, cả người nhanh chóng tràn qua dòng nước ấm, cô khẽ cắn môi, hai mắt xốc xếch nhìn hắn một cái, nói: "Nói bậy! Ai là vợ của anh ? Vợ của anh đang nằm trong bệnh viện, không nên nói lời quá đáng như vậy"
"Không phải gia gia bảo chúng ta nghe theo tiếng nói trái tim sao? Tiếng nói trái tim không phải là hạnh phúc sao? Tôi thích gọi em là vợ" Hàn Văn Hạo vừa nói, vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô, tai của cô, cổ của cô, hôn rất tình thâm.
"Anh đừng như vậy” Hạ Tuyết lập tức mềm nhũn, trên mặt tràn qua một chút nụ cười, nhưng không phản kháng, chỉ nhẹ giọng gọi hắn.
"Tôi muốn em gọi tôi như vậy một lần nữa" Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, hai mắt đầy dịu dàng nói.
"Tránh! " Hạ Tuyết cố ý đẩy hắn ra!
"Vợ ơi" Hàn Văn Hạo kêu xong, cũng không nhịn được cười, muốn cúi đầu khẽ hôn cô.
"Anh như vậy, đây là nhà của anh, đến lúc đó cha mẹ anh biết, không phải đem tôi ra trách mắng ? Đứng đắn một chút, một chút nữa Lý thẩm còn đưa nước lên cho tôi uống đó" Hạ Tuyết mặt của vừa đỏ bừng.
"Cho đến bây giờ tôi cũng không để ý đến ánh mắt và tâm tư của bất kỳ ai" Hàn Văn Hạo bá đạo nói.
"Vậy tôi thế nào ? " Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên hỏi.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cúi đầu nhìn cô, xẹt qua nụ cười thần bí, mới đột nhiên đưa tay khều nhẹ sợi tóc trên trán cô, nhìn hai tròng mắt lấp lánh, trong suốt của cô, nói: "Em nói đi?"
|
Chương 448: Tấm ảnh
"Tôi làm sao biết". Hạ Tuyết không muốn nghe, lại không khỏi cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết nằm dưới người mình, trên mặt đỏ bừng, lộ ra nụ cười thẹn thùng, cảm giác dây dưa triền miên làm cho trong lòng hắn trào lên suy nghĩ vô hạn, kiềm chế không được nữa, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, hai mắt nóng rực nhìn cô, nói: "Hôn một chút”.
Hạ Tuyết xoay mặt, không lên tiếng, lại xấu hổ cười.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy, bật cười, từ từ cúi đầu, vừa muốn khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, hắn sững sờ, trên mặt không vui ngẩng đầu, hỏi: "Ai ?”.
"Cậu cả, nước đã nấu xong rồi" Lý thẩm mỉm cười đứng ở bên ngoài nói.
Hàn Văn Hạo thở dốc một hơi, nhìn Hạ Tuyết phía dưới, có chút không cam lòng, véo nhẹ cằm của cô nói: "Chờ một chút !?
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đẩy hắn ra nói: "Được rồi! ! Mau dậy đi! Không nên để người khác nói xấu! Tôi cũng muốn đi ra ngoài!”
"Chờ một chút!" Hàn Văn Hạo đứng dậy, sau đó chậm rãi đi ra bình phong, đi tới cửa, mở cửa, liền nhìn thấy Lý tẩu đang cầm một chén nước đậu xanh, đứng ở cửa chờ mình.
"Đưa cho tôi được rồi!" Hàn Văn Hạo nhận lấy chén, sau đó vừa muốn xoay người, lại thấy Văn Kiệt lúc nảy lên lầu muốn về phòng, hai mắt hắn phát ra một chút ánh sáng khiêu khích nhìn em trai, Hàn Văn Kiệt cũng đứng ở bên cửa, mỉm cười nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, mặt lạnh cầm chén nước xanh, hai mắt nhìn chòng chọc em trai, cửa đóng “phịch” một tiếng ! !
Hạ Tuyết giật mình, ngồi bên trong, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh đi tới, nói: "Anh làm gì đóng cửa lớn tiếng như vậy".
Hàn Văn Hạo đang cầm chén đi tới, vừa nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của em trai, lồng ngực của hắn đột nhiên phập phồng kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh sáu năm trước, rồi sáu năm sau, Hạ Tuyết ném cái khăn tay trắng của mình, cô yêu em trai của mình ! ! Cô yêu em trai của mình! ! Hắn cắn răng, đem chén nước để xuống bên giường, đột nhiên giống như mãnh thú nhào về phía Hạ Tuyết, đè trên người của cô, hôn lên môi của cô.
"Ưmh" Hạ Tuyết bị hắn đột nhiên mãnh liệt có chút giật mình, cô bị đè chặt, thân thể không thể động đậy, hai tay vỗ bờ vai của hắn, vừa định muốn nói chuyện, lại bị Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt mút đầu lưỡi mình, trong hơi thở truyền tới khí nóng dồn dập, hắn lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt, lẽ ra cô nên cự tuyệt, nhưng cô phát hiện, nụ hôn của hắn như có ma lực, làm cho không một ai có thể cự tuyệt, thậm chí chống đỡ không được, cô nhắm mắt lại, đón nụ hôn của hắn, hai tay ôm cổ của hắn.
Hàn Văn Hạo vừa mút đầu lưỡi ngọt ngào của cô, vừa nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình, ném xuống sàn, rồi cởi bỏ giày, từng bước đè lên thân thể của cô lăn vào bên trong giường, hai tay không chút cố kỵ xông vào cổ áo của cô, xoa nắn cô.
"Ưmh" Hạ Tuyết vẫn đón nhận nụ hôn của hắn, hơi thở hổn hển, hai tay không nhịn được xoa nhẹ lồng ngực của hắn, khi xẹt qua lồng ngực rắn chắc, nhớ tới đã từng nhìn thấy hắn xích lỏa trên người, đang lúc mặt của cô nóng lên, đầu ngón tay hơi hơi run run, trong lòng dâng lên một luồng hơi nóng, thật ra cô cũng nhiệt tình yêu thương thân thể của hắn, muốn chết trong thân thể của hắn một lần nữa, hắn vô lại, bá đạo, mọi thứ của hắn, cũng làm cho người ta mê muội.
Hàn Văn Hạo kết thúc nụ hôn thật lâu, lại nhanh chóng hôn lên mặt của cô, cằm của cô, cổ của cô, nhanh chóng cách lớp quần áo hôn cô.
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, thở phì phò, hai tay khẽ xoa đầu tóc mềm mại của hắn, Hàn Văn Hạo cảm thấy cô có chút dịu dàng, rốt cuộc trong lòng cảm giác cô gái này có lẽ có chút yêu của mình, hắn lập tức kết thúc nụ hôn kia, ngẩng đầu lên, thở phì phò, ôm mặt của cô, nhìn vào hai tròng mắt của cô, hỏi: "Rốt cuộc em yêu ai ?"
"Tôi không có phức tạp như thế" Hạ Tuyết nhìn hai tròng mắt cuồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, không nhịn được đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng ôm mặt của hắn, nhìn khuôn mặt hắn lộ ra bá đạo, giống như trẻ con, cô đột nhiên bật cười, hơi nâng cao đầu hôn lên môi hắn.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, không nói lời nào, cúi đầu mãnh liệt ôm hôn cô, thậm chí không ngừng di động, tay của hắn đã muốn dò vào trong quần, kéo chặt cô, muốn kéo quần xuống.
"Hàn Văn Hạo! Đang ở nhà của anh! !" Hạ Tuyết giữ một chút bình tĩnh nhìn hắn nói.
"Nếu không phải ở nhà tôi, em nguyện ý cho tôi không?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng hỏi cô! Thật là bá đạo! !
"Đi đi! " Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhưng vẫn đẩy hắn ra, lộ ra một chút nụ cười nói: "Không phải anh dẫn tôi vào thăm phòng của anh sao".
Hàn Văn Hạo nhìn cô, đột nhiên bật cười, nắm cằm của cô, nói: "Em từ từ thăm đi, tôi đi tắm, thay đồ xong ra ngoài với em".
Hạ Tuyết đành phải cười khẽ một tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi của cô, ở bên tai của cô thì thầm nói: "Vợ ơi"
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, sau đó vỗ vai của hắn, mỉm cười nói: "Được rồi! Mau đi đi "
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa cười khẽ, đứng dậy, chậm rãi đi vào một trong cửa nhỏ sau phòng ngủ, Hạ Tuyết vẫn nằm trên giường, tay nhè nhẹ vuốt trên khăn trải giường tơ tằm mềm mại, nhìn phía trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn đôi chim uyên, trông rất sống động, không trách được, gia đình hiển hách như Hàn gia, người bên ngoài vẫn nói chuyện say sưa, cuộc sống tinh xảo, hoàn mỹ như vậy, trên đời này có bao nhiêu người có thể có.
Giờ khắc này, trong lòng của cô lạnh lẽo, lúc nảy thu lấy nhiệt độ từ trên người của Hàn Văn Hạo đã nhanh chóng lạnh lẽo, cô khẽ chuyển đầu nhìn một chiếc đèn bàn bên mép giường, đang phát ra ánh sáng màu vàng, một màn lụa mỏng bao bọc chiếc đèn bàn, thêu vài con chim sơ ca đậu trên đầu cành, trong các loài chim, chim sơn ca được ví như linh hồn, nghiêng nhìn phía trước, hai mắt cũng lộ ra trong suốt.
Cô sâu kín nhìn con chim sơn ca này một lúc lâu, vừa muốn dời tầm mắt, lại phát hiện trên tủ nhỏ trước giường, trưng bày tấm ảnh Tần Thư Lôi lúc đính hôn, đang cầm bó hoa, cô sững sờ, nhìn tấm ảnh này, trái tim của mình giống như bị quả chùy nặng nề đập một cái!
|
Chương 449: Ông thọ
Hạ Tuyết ngồi dậy, hai mắt bắt đầu lóe lên lo lắng, chậm rãi vươn tay, cầm khung hình lên, nhìn Tần Thư Lôi đứng trước bánh ngọt đính hôn, đang ngậm răng cười khẽ, thật quyến rũ và hạnh phúc, hai tròng mắt của cô đỏ lên, nhớ mình đã từng nói lời thề son sắt: Phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ!
Thực tế giống như một cái tát tai thật mạnh, hung ác tát vào mặt của mình! Mặt đỏ tới mang tai, ô ô vang dội! Mất hết mặt mũi!
Hạ Tuyết tranh thủ trả khung hình về chỗ cũ, không dám nhìn lại, một tay chặn ngực, biết lòng tham của mình đã qua, bắt đầu trừng phạt mình, chút kích động đã qua, về nguyên tắc, về trong sạch, giống như con chim sơn ca in trên lụa mỏng, nó đẹp nhất, nhưng có lẽ mất đi sinh mạng và chân thật. Hạ Tuyết chậm rãi đứng dậy, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm ở phía sau phòng ngủ, đối với người yêu nhau, âm thanh này, thật ra nghe cảm động nhất, giống như bọn họ trải qua cuộc sống gia đình bình yên, rất gần gũi, rất quen thuộc.
Hạ Tuyết từ từ đi tới cạnh cửa phòng tắm, nhẹ tay đỡ trên khung cửa, lắng nghe tiếng nước chảy, hai tròng mắt của cô lộ ra nụ cười, chẳng qua rất khổ sở, cô thở dài một hơi, không nghĩ nhiều, chậm rãi xoay người rời khỏi phòng của Hàn Văn Hạo, cẩn thận khép cửa lại.
Tiếng nước chảy dần dần ngưng lại, trên người Hàn Văn Hạo, quấn khăn tắm bao chặt bên hông, vừa xới mái tóc ướt đẫm của mình, vừa đi ra ngoài nói: "Ở trong phòng của tôi chờ lâu, em thích không?”
Tĩnh lặng! Một mảnh tĩnh lặng! Rất tĩnh lặng.
Hàn Văn Hạo ngây ngô đứng bên cửa, nhìn bốn phía yên tĩnh, hắn nhướng mày, lại đi ra phòng khách, thư phòng, tầng lầu nhỏ, hồ tắm lộ thiên, cũng không thấy người, hắn lại trở về phòng ngủ, nhìn nếp nhăn nơi nệm giường, ánh mắt chợt lóe, rốt cuộc phát hiện có chút không ổn, hắn nhìn thấy tấm ảnh của Tần Thư Lôi đang đặt ở dưới đèn bàn, hắn căng thẳng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa.
****
Hạ Tuyết bước nhanh ra khỏi phòng, đột nhiên thấy Hàn Văn Vũ mặc áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu cà phê, cổ đang quấn khăn choàng màu đỏ thẫm, đang đứng ở cửa cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết đến nhà mình như mọi người nói, hắn lập tức cười lên ha hả, nhào tới đến trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người cô lên, xoay vòng tròn, nói: "Ôi, mẹ ơi! ! Cô thật sự tới nhà của tôi à! ! Ôi, tôi vui quá đi ! Ngày nào cô cũng tới nhà của tôi ! ! Chúng ta ngày nào cũng ở chung !
Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ ôm xoay tròn choáng váng, cô “a” một tiếng, cười to nói: "Ôi chao, tổ tông ơi! Tôi choáng váng rồi, đừng xoay nữa !
Hàn Văn Kiệt nghe tiếng nói, cũng ra khỏi phòng, thấy anh hai như vậy, hắn đột nhiên bật cười.
Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, nhìn cô, thật nhiệt tình cười nói: "Không nói gạt cô, tôi muốn bắt chước hôn lễ của người bạn thân, nếu nói sáu năm sau, chúng ta còn chưa kết hôn, chúng ta ở cùng nhau đi! Tôi muốn kết hôn với cô ! Tôi ôm cô vào động phòng !"
Hạ Tuyết nghe không khỏi cười một tiếng, sau đó vỗ vào vai của hắn nói: "Này! Lời như thế anh cũng dám nói! "
"Tới đây! ! Vào phòng tôi!" Hàn Văn Vũ trực tiếp ôm Hạ Tuyết đi vào phòng của mình, Hạ Tuyết nhìn thấy một phòng khách tương đối hiện đại, nhưng bên bộ ghế sa lon màu cà phê, lại đặt một bức tượng điêu khắc Ông Thọ trông rất sống động, đang cầm quả đào tiên, cười ha ha nhìn mình, cô vừa nhìn thấy bức tượng ông Thọ này, không nhịn được cất tiếng cười to nói: "Đây là có chuyện gì, ở đâu có Ông Thọ cao bằng người vậy?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới nói: "Ông Thọ này vốn bày biện trong phòng của cha mẹ chúng tôi, nhưng từ lúc anh hai biết chuyện tới giờ, hắn vẫn nói mình là cháu của ông Thọ, muốn mang vào trong phòng của mình, lúc đầu, cha mẹ không đồng ý, sau đó hắn thừa dịp người cả nhà đi du lịch, tự mình dời qua đấy! Người này không biết xấu hổ !"
"Ôi chao! Bây giờ nó thuộc về tôi ! Cô thích không, tôi đưa cho cô" Hàn Văn Hạo lập tức nhìn Hạ Tuyết nhiệt tình cười hỏi.
Hạ Tuyết đứng ngay ngắn, thật sự cảm thấy Ông Thọ này rất đáng yêu, tò mò đi tới, tay nhẹ xoa xoa mặt của Ông Thọ, kỳ quái hỏi: "Cái này làm bằng vật liệu gì mà rất trơn bóng a".
"Đây là đồ cổ ! ! " Hàn Văn Vũ lập tức đi tới sau lưng Hạ Tuyết, ôm chặt bả vai của cô, giống như vợ chồng, cười nói: "Nếu cô gả cho tôi …….. tôi liền mang nó về nhà của chúng ta! !"
Hàn Văn Hạo thay áo len màu xanh dương nhạt, quần dài màu xám tro, nhanh chóng ra khỏi phòng, lo lắng muốn đi xuống lầu, lại nghe trong phòng của em trai có tiếng cười, hắn nhanh chóng đi tới, vừa tới cửa, nghe được câu này, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, liền đi vào nói: "Ngay cả khi chú kết hôn, Ông Thọ này chú cũng không mang đi được ! Gần 10 triệu đó, chú có thể bảo toàn hòn đá này sao?"
"10 triệu ?" Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Ông Thọ này "Không thể nào"
Hàn Văn Kiệt cười nhẹ nói: "Cái này làm từ ngọc tinh khiết!"
"Ôi chao! Tiền tài là vật ngoài thân, Hạ Tuyết thích, vác đi đi! " Hàn Văn Vũ lập tức sảng khoái nói.
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Vậy tôi không cần gả cho anh!"
Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt hai tay của Hạ Tuyết, nhìn cô đắm đuối đưa tình nói: "Cô nguyện ý hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô !"
Hàn Văn Hạo lập tức cắn chặt răng, nắm chặt vai Hàn Văn Vũ, nghiêng người ra trước, mặt lạnh nói: "Chờ chú về ăn cơm lâu như vậy, bây giờ mới trở về, không có lễ phép! Đi xuống đi! "
"Không!" Hàn Văn Vũ muốn nhào vào Hạ Tuyết!
"Đi xuống! ! " Hàn Văn Hạo lại quát em trai! !
"Hừ! Hạ Tuyết, chúng ta đi!" Hàn Văn Vũ tức giận trợn mắt nhìn anh trai một cái, kéo tay Hạ Tuyết muốn đi xuống, Hàn Văn Hạo căng thẳng nhìn Hạ Tuyết nở nụ cười nhàn nhạt, hắn âm thầm nắm nhẹ tay của cô, hai mắt nóng rực nhìn cô.
Hạ Tuyết cúi đầu không lên tiếng, nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó cùng Hàn Văn Vũ đi ra ngoài.
Hàn Văn Hạo đứng ở trong phòng, cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.
Phòng khách Hàn gia bởi vì cháu gái mà tất cả đèn lồng được thắp sáng, bởi vì chuẩn bị dùng bữa ăn, tất cả người giúp việc rối rít đi tới đi lui, trong tay bưng các loại bánh ngọt đem về phòng bếp, một nhóm người giúp việc khác, mang trà khai vị trước bữa ăn tối, đứng thành một hàng, từ bên trong phòng bếp đi ra, để đi tới phòng ăn.
Trong lúc Hi Văn chờ hai chú về, đã đi xem trong nhà từ trên xuống dưới, càng xem càng thích nhà của cha, chỗ nào trong nhà cô bé cũng thích, nhưng không thích ông nội!
Hàn Trung Trí vẫn ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt cũng không rời cháu gái, nhìn cháu gái lớn, dáng dấp thông minh hoạt bát, ông ta càng nhìn càng vui vẻ, cất tiếng cười to lên.
"Các cậu chủ và Hạ tiểu thư đã xuống, chúng ta có thể ăn cơm" Lý thẩm đi vào phòng khách nhìn Hàn Trung Trí nói.
"Được rồi, được rồi, được rồi, Hi Văn, ăn cơm" Hàn Trung Trí nhìn cháu gái ngoắc tay, sau đó mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cũng mỉm cười, cùng với Hạ Tuyết đi xuống lầu.
Hàn Văn Hạo đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, sắc mặt tối tăm, có chút lo lắng đi theo.
|
Chương 450: Ao sen
Lúc người Hàn gia dùng cơm, vô cùng nghiêm túc, mặc kệ từ lễ nghi dùng cơm, đến trà khai vị, món ăn khai vị, tất cả do chuyên gia phân tích dinh dưỡng thể trạng của từng người, sau đó sẽ tiến hành chế món ăn.
Hàn Trung Trí dắt Hi Văn, ngồi vào bàn ăn gỗ lim khảm Phỉ Thúy hình chữ nhật, Lý thẩm nhìn ý tứ của Hàn Trung Trí, muốn Hi Văn ngồi vị trí bên cạnh mình, lập tức bảo người giúp việc mang một cái ghế nhỏ, cao, bằng gỗ thanh đàn, đặt nhẹ bên cạnh Hàn Trung Trí, sau đó bảo người giúp việc đặt chiếc nệm màu đỏ thẫm thêu chim Phượng Hoàng, thành ghế dựa đặt nệm màu tím đậm thêu hoa văn ông Thọ nhỏ ôm đào tiên, rồi cẩn thận ôm Hi Văn ngồi bên cạnh ông nội, từ trước đến giờ, vị trí này, trong gia tộc, thế hệ chú bác ở Hàn gia, cũng không người nào có thể ngồi, có thể thấy Hàn Trung Trí rất thương yêu Hi Văn.
Hi Văn ngồi trên chiếc ghế cao, mỉm cười nhìn bà nội ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên phải, mẹ và bà nội ngồi chung một chỗ, sau đó cha theo chỗ ngồi xuống, hai người chú ngồi phía bên trái, cô bé đột nhiên tò mò hỏi: "Lễ nghi bàn ăn ở Trung quốc, trước là chủ nhân, kế là khách nữ, sau là khách nam sao? Khách chính, ngồi bên phải?
"Đối chiếu thật thông minh! " Hàn Trung Trí nghe cháu gái nói ngắn gọn, rõ ràng như vậy, ông ta rất vui vẻ, khẽ vuốt tóc Hi Văn.
Trang Minh Nguyệt cũng vui vẻ nói: "Mang thức ăn lên đi”.
"Vâng !" Lý thẩm nháy nháy mắt, người giúp việc lập tức đi về phía bên cạnh bàn ăn, đặt một cái bàn tròn nhỏ, dùng khay màu vàng, trước mặt của mỗi người, đặt xuống đế lót đũa, đôi đũa, cái đĩa, chén kim loại, muỗng canh, chén canh, chén nước, sau khi đặt chỉnh tề, lại cẩn thận bưng trà khai vị lên, đưa đến trước mặt của mọi người, chờ mọi người uống xong, mới mang thức ăn lên.
Bởi vì hôm nay khó có được các cậu chủ và Tôn tiểu thư về nhà ăn cơm, cho nên Lý thẩm là quản gia rất có uy tín của Hàn gia, tự mình đứng ra mang thức ăn lên, trước tiên bà nhận lấy các loại món ăn nguội, món ăn thập cẩm. Món ăn nguội làm từ 9 củ cà rốt cắt tỉa thành 9 con rồng, mà dưới con rồng bày biện các loại món ăn nguội thành hình con chim nhỏ, Hoa Mẫu Đơn, loại món ăn nguội này là món ăn yêu cầu cao nhất Trung Quốc. (mịa nó, edit mấy đoạn này muốn phát điên, văn miêu tả đáng ghét, đổ mồ hôi).
Hi Văn vốn theo Tổng Thống gia gia đi khắp thế giới, cho nên rất nhiều những thứ mới lạ đều gặp, nhưng hôm nay thức ăn này, thật đúng là để cho cô bé mở rộng tầm mắt, chỉ thấy cô bé thật tò mò nghiêng người tới trước, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm, nhìn các món ăn nguội, cô bé thấy con chim nhỏ này làm từ dưa chuột, dưa cải, và đậu đen chế biến thành, thật sự rất xinh đẹp, cô bé kỳ lạ nói: "Cháu thường nghe Tổng Thống gia gia nói, ẩm thực Trung Quốc có từ lâu đời, kỹ thuật tinh xảo, phong cách đặc biệt, có mấy ngàn năm văn hóa kết tinh, nổi tiếng thế giới, là một trong ba món ăn nổi tiếng trên thế giới, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên không giống bình thường, thế nhưng con chim nhỏ, là có thể ăn được sao?
"Ăn được ! Dĩ nhiên ăn được! Ăn rất ngon! " Hàn Trung Trí mỉm cười, nói xong, cũng không đợi món ăn đem xong, liếc mắt nhìn Lý thẩm, Lý thẩm hiểu ý, lập tức cầm cái đĩa kim loại, nhẹ nhàng dùng đôi đũa nhẹ nhàng gấp lên thức ăn nguội dưa chuột lúc nảy Hi Văn muốn ăn, nhẹ nhàng đặt vào đĩa, nghiễm nhiên một con "chim nhỏ" đưa đến trước mặt của Hi Văn, người giúp việc chăm sóc cho Hi Văn, lập tức mỉm cười cầm đĩa nhỏ, đôi đũa, nhẹ nhàng kẹp lên, đưa đến khóe miệng Hi Văn, Hi Văn lập tức há miệng ra ăn, cảm thấy mùi vị dưa chuột ngọt ngọt, cay cay, giòn giòn, ăn ngon miệng, nhất là kết hợp chung với dưa cải, có vị kỳ lạ, cô bé “oa” một tiếng, nhìn mẹ kêu to: "Mẹ! ! Ăn rất ngon a! Cho tới bây giờ con cũng chưa ăn dưa chuột ngon như vậy! ! Mẹ cũng ăn đi !
Hạ Tuyết nhìn con gái vui vẻ như vậy, cô cũng mỉm cười nói: "Chờ lát nữa mẹ ăn, con không cần hô to gọi nhỏ, phải có lễ phép”
"Mang thức ăn lên tiếp đi" Trang Minh Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Lý thẩm nói.
"Vâng" Lý thẩm tự mình đưa món ăn nguội lần nữa, món ăn nguội lần này làm từ đậu hũ chế biến thành các loại cá nhỏ, đặt trong đĩa có hình hoa sen, sau đó bên cạnh "cá nhỏ" cắm các loại thức ăn nguội, nơi xa giống như hồ sen nho nhỏ chưng cất mà thành, người đầu bếp này có kỹ năng nấu ăn thật sự tuyệt vời, mới có thể làm món ăn nguội này thật hiệu quả, đây quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Từ trước đến giờ Hạ Tuyết thích đồ chơi nhỏ, nhìn các món ăn nguội bày ra, lại có thể sáng tạo rất nhiều sắc thái, nhất là dùng các loại đậu hũ chế biến thành cá nhỏ, thật sự có chút không nhịn được.
Hàn Văn Hạo ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, nhìn ánh mắt của cô, vội chạm vào người cô, như là đang lấy lòng, nói: "Món ăn nguội này gọi ‘ao sen’, đậu hũ này không phải đậu hũ bình thường, là nhất dùng cây đậu tươi tốt, chế biến bằng thủ công, thêm vào nước suối sau núi nhà chúng tôi, chế biến thành, còn phải có trình độ điều chỉnh hiệu quả ướp lạnh, ăn vào dễ chịu, tươi ngọt, có muốn nếm thử hay không?"
"Ách, được" Từ trước đến giờ Hạ Tuyết rất thẳng thắn, giờ có chút ngượng ngùng gật đầu.
Người giúp việc lập tức đưa tay cầm cái đĩa kim loại, cầm cái muỗng dẹp, cẩn thận múc một phần nhỏ đậu hũ, giống như con cá nhỏ đưa tới bên cạnh Hạ Tuyết, Hạ Tuyết mỉm cười nói cám ơn, trong cái nhìn chăm chú của cả nhà, nhẹ nhàng ăn một miếng đậu hũ, ánh mắt cô lập tức sáng lên, quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn đậu hũ ăn ngon như vậy, đây là mùi vị nguyên thủy nhất, hơn nữa, vì có chút hiệu quả ướp lạnh nên ăn rất mềm, mà còn thấm một chút mùi vị của nước suối.
"Ăn rất ngon" Hạ Tuyết lễ phép hướng mọi người gật đầu, nói.
Mọi người cùng nhau mỉm cười, Hàn Văn Hạo khẽ chuyển động ánh mắt nhìn Hạ Tuyết, sau đó len lén đưa tay tới dưới bàn, nhẹ nắm bàn tay cô đặt ở giữa hai chân, khẽ xoa ngón áp út của cô, cô chợt sửng sốt, nhấp nhẹ phần môi mùi đậu hũ, nhìn Hàn Văn Vũ ngồi đối diện đang nhiệt tình vui vẻ, mình cũng cười ngây ngô, muốn kéo tay của hắn, nhưng người này nắm thật chặt, còn nhẹ nhẹ dùng ngón cái của hắn, xoa nhẹ ngón áp út của mình, giống như nói xin lỗi, cô ha ha cười lên, sau đó đưa chân hung hăng đạp hắn một cái!
"Ui chao!" Hàn Văn Vũ đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn em trai nói: "Tại sao chú đạp anh hả ?"
"Em có đạp anh đâu ? " Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai, không hiểu, cười nói.
"Rõ ràng chú mới đạp anh! ! Thiệt là! " Hàn Văn Vũ trợn mắt nhìn em trai một cái.
"Được rồi, em đạp anh" Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tuyết và anh trai một cái.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cúi đầu, trở tay ở dưới bàn bóp tay Hàn Văn Hạo, lại bị hắn nắm thật chặt, cô bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức tiếp xúc hai tròng mắt lộ ra mập mờ, cô trừng mắt liếc hắn, cố ý giả vờ như không phát sinh chuyện gì, nhìn Lý thẩm liên tục đặt lên bàn Cá đuôi phượng, Tường Long Song Phi, Vịt Tiềm Bát Bửu, Nhất Phẩm Quan Yến, thịt kho tàu, da heo thái sợi, Nhị Long diễn châu.
Hàn Văn Hạo vẫn như có như không, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô, làm cho cô toàn thân ngứa ngáy, nóng rực, cô thở nhẹ, rốt cuộc vẫn phải quay đầu nhìn hắn.
|
Chương 451: Nhận tổ quy tông
Bữa cơm hôm nay, xem như ăn được thuận lợi, làm Hạ Tuyết thật thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hôm nay xem như là một ngày Hi Văn nhận tổ quy tông, cũng xem như một lễ lớn, có lẽ tất cả mọi người có cảm giác không khí hài hòa này thật không dễ có, cũng vui vẻ ăn cơm, cho đến lúc Hàn Trung Trí ăn món bánh ngọt, đột nhiên cúi đầu kêu nhỏ: "Hạ Tuyết "
Hạ Tuyết nghe Hàn Trung Trí kêu rồi bình tĩnh nhìn mình, cô lập tức thả tay xuống khăn, nhìn ông ta lễ phép nhẹ gật đầu nói: "Vâng, bác trai”.
Mọi người có chút căng thẳng nhìn ông ta, chỉ sợ ông ta nói lời gì khó nghe.
Hàn Trung Trí không có hảo cảm với Hạ Tuyết, nhưng vì cháu gái, ông ta đành phải có thái độ mềm mỏng, nói: "Hôm nay Hi Văn có thể trở về Hàn gia chúng tôi, thật sự có một phần công lao của cô, nhưng tôi có chuyện muốn nói cho cô, dù sao Hi Văn là cháu gái của Hàn gia chúng tôi, lấy họ Hạ của cô, vẫn có chút không thích hợp, tôi hi vọng con bé có thể thay đổi thành họ Hàn. Về phần tên Hi Văn cũng thật dễ nghe, cứ quyết định như vậy đi”.
Ông ta nói chuyện, luôn tự mình quyết định, cũng không hỏi cảm thụ của người khác.
Không khí lập tức có gì không đúng, mọi người có chút lo lắng nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vội vàng miễn cưỡng cười cười, nhìn con gái một cái.
Đôi mắt thật to của Hi Văn cũng nhìn chằm mọi người, sau đó nói: "Nói cách khác, sau này cháu họ Hàn sao?
Hàn Văn Hạo bình tĩnh buông đũa, sau đó giơ tay cầm khăn đứng lên lau miệng, nhìn cha nói: "Cha, dù sao trước đây con có lỗi với Hạ Tuyết, sáu năm qua, cô ấy rất vất vả nuôi nấng Hi Văn, nếu như nói muốn sửa họ, không bằng chậm lại một chút đi, ruột thịt là ruột thịt, không cần thiết để ý đến chuyện họ này”.
"Tại sao không để ý?" Hàn Trung Trí lập tức bỏ khăn ăn để xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai nói: "Cháu gái của nhà chúng ta, tại sao có thể họ Hạ? Hơn nữa, Hạ Tuyết là vợ chưa cưới của Daniel, cô ấy phải gả cho Daniel! Chẳng lẽ muốn Hi Văn theo họ nhà Blake? Như vậy mặt mũi của Hàn gia chúng ta ở chỗ nào? Hi Văn là cháu gái của nhà chúng ta! ! Con bé phải vào gia phả đấy! ! Tương lai trong gia phả xưng hô thế nào? Một đống họ Hàn, bên trong có một đứa bé gọi Hạ Hi Văn? Cái này thành thể thống gì ?"
Không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Hạ Tuyết đột nhiên không có chủ ý, ánh mắt nhấp nháy, có chút lo lắng đổ ập vào lòng.
"Cha" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn cha nói: "Cha cũng nói, Hạ Tuyết là vợ chưa cưới của Daniel, Daniel xem Hi Văn là con gái, nếu như Hi Văn theo họ Hàn chúng ta, vậy tương lai bọn họ kết hôn, Hi Văn họ Hàn, như vậy cũng không thích hợp, gia đình Daniel sẽ nghĩ sao! "
"Khắp thiên hạ đều biết Hi Văn là cháu gái nhà chúng ta, họ Hàn cũng chỉ là một loại hình thức mà thôi! " Hàn Trung Trí nhanh chóng nói.
Hàn Văn Kiệt nở nụ cười nói: "Cha cũng nói, đây chỉ là một loại hình thức, vậy họ thì có quan hệ gì ? Nếu Con bé là máu mủ Hàn gia chúng ta, thật ra thì Hi Văn theo họ của mẹ là tốt nhất, tương lai mặc kệ Hạ Tuyết cùng ai ở chung một chỗ, cũng có thể tránh khỏi lúng túng".
"Không được! ! " Hàn Trung Trí mặt lạnh nói: "Hi Văn nhất định phải theo họ Hàn chúng ta, nếu như có một ngày, Hạ Tuyết muốn gả cho Daniel, cô ấy lập gia đình là tốt, Hi Văn giữ lại! "
"Cha! " Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng kêu lên.
Hàn Văn Hạo cũng bất đắc dĩ nhìn cha.
Trang Minh Nguyệt sốt ruột nói với chồng: "Trung Trí, bữa cơm hôm nay vui vẻ như vậy, chuyện sửa họ có thể nói sau đi!"
"Đàn bà thì biết cái gì?" Hàn Trung Trí lập tức nhìn Trang Minh Nguyệt chỉ trích nói: "Hạ Tuyết rất nhanh sẽ kết hôn với Daniel, Văn Hạo cũng phải kết hôn với Thư Lôi, chuyện của Hi Văn tình nhất định phải xử lý tốt! ! Nếu không sẽ làm cho người ta bàn tán! ! Hơn nữa hôm nay thừa dịp mọi người có mặt, tiện thể nói một tiếng cho mọi người, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặt mũi của Hàn gia chúng ta gần như mất hết, vì vãn hồi mặt mũi, tôi quyết định hôn sự của Văn Kiệt và Mộng Hàm, Văn Hạo và Thư Lôi, cùng sớm cử hành! Định ngày 28 tháng này!"
Sắc mặt của Hạ Tuyết lúc trắng bệch, hai tròng mắt xoay tròn đến đáng sợ.
Hàn Văn Hạo lập tức không vui, nhìn cha nói: "Cha! ! Chuyện hôn nhân, con sẽ nói chuyện với Thư Lôi rồi quyết định!"
"Con không cần nói chuyện với Thư Lôi nữa, lúc nảy các người ở trên, cha đã gọi điện thoại cho Thư Lôi, truyền đạt ý kiến của hai nhà chúng ta, con bé cũng tán thành! Ngày các con kết hôn, Hi Văn sẽ chính thức lấy thân phận hoa đồng gặp truyền thông, từ một tầng ý nghĩa khác, cũng con gái của con và Thư Lôi! "
"Cha! " ba anh em Hàn Văn Hạo cùng nhìn về phía cha!
Hai mắt Hạ Tuyết xốc xếch, tư tưởng hoàn toàn trống rỗng, trong nháy mắt, trái tim như bị bóp chặt, tay đặt nhẹ trên bàn ăn, vặn chặt khăn ăn màu trắng.
Dù sao Hi Văn vẫn là đứa bé, nghe chuyện phức tạp như vậy, bắt đầu có chút nghi ngờ, liếc nhìn vẻ mặt của mẹ không đúng, liền hỏi: "Mẹ, các người đang nói chuyện rất không vui sao?"
"Không có" Hàn Trung Trí lập tức mỉm cười nhẹ đỡ bả vai Hi Văn, cố gắng giải thích nói: "Chẳng qua ông nội cảm thấy, cháu là con gái ruột của cha đúng không? Đương nhiên là phải cùng họ Hàn với cha, đây là truyền thống bình thường nhất của Trung Quốc, bất quá ông nội chỉ nói lên ý nghĩ này mà thôi, hơn nữa cha cháu sẽ kết hôn với dì Tần, nói cách khác, dì Tần cũng là mẹ của cháu, giống như chú Daniel là PA¬PA của cháu, đúng không? Về sau, chỉ cần Hi Văn thích, ông nội hiểu nhất Hi Văn! Cái nhà này Hi Văn thích, cũng cho Hi Văn ở, có được không? "
Hi Văn suy nghĩ, nhưng vẻ mặt đề phòng nhìn mẹ !
Hạ Tuyết thở hổn hển, nhưng không muốn bầu không khí trở nên bất thường, dù sao khó có được hài hòa, cô miễn cưỡng nhìn con gái cười cười, Hi Văn nhìn mẹ cười, cũng gật đầu một cái "Vâng".
"Con xem đi?" Hàn Trung Trí lập tức nói: "Đứa bé cũng không có ý kiến, người lớn cũng đừng kiên trì, sau này, bất kể Hạ Tuyết lựa chọn cuộc sống thế nào, người Hàn gia chúng ta tuyệt đối không ngăn cản cô, có lẽ tôi còn có thể cho cô một phần tài sản, coi như con gái của mình xuất giá, hơn nữa cô là diễn viên, phải đi khắp nơi, không yên một chỗ, giống như Văn Vũ, Hi Văn ở lại nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt"
Đầu ngón tay Hạ Tuyết bắt đầu lạnh run, hai mắt bắt đầu đỏ bừng, cô có ngốc đi nữa cũng nghe ra, Hàn Trung Trí muốn cướp đi con gái trong tay của mình, bảo Hi Văn nhận Tần Thư Lôi làm mẹ.
|