"Chào bạn, tôi tên là Tiết Ngạo." Người thanh niên kia đưa tay ra, cắt đứt cuộc cái chủ đề lằng nhằng lâu la của tóc vàng và cô.
"Xin chào." Cô cũng tự nhiên trang nhã bắt tay lại.
"Tháng sau thành phố có một trận đấu bóng phối hợp, từng đội bóng rổ sẽ ra sân nhất định phải có một nữ sinh, không biết bạn Đường có hứng thú gì không?"
Quả nhiên là một người thích đi thẳng vào vấn đề, Đường Tâm Mãn nghĩ thầm, trên mặt là nụ cười trống rỗng trả lời: "Tôi nhớ vốn trường có đội bóng rổ nữ." Anh ta không sợ tìm cô đi thi đấu thế này sẽ làm mất lòng đội bóng rổ nữ?
"Thắng mới là mục đích, thủ đoạn cũng không có vấn đề gì, nếu biết rõ sự tồn tại của bạn thì đương nhiên bạn là sự lựa chọn tốt nhất."
"Được." Cô gật đầu cười. Cảm giác cùng nam sinh thi đấu cũng không tệ, nếu mình có hứng thú cần gì phải từ chối, cô từ trước đến giờ không phải là người biết ngại. Ngoại trừ đôi khi ở trước mặt người nào đó có đôi khi phản ứng quả thực có phần không giống vẻ ngoài của mình.
"Hả? Đội bóng rổ? Đội bóng rổ nam à?" Đường Uyển Như rất ngạc nhiên hỏi.
"Vâng ạ." Đường Tâm Mãn nhấp một hớp nước ấm.
"Có đẹp trai hay không?" Trong mắt Đường Uyển Như đều là ngôi sao.
"Mẹ!" Đường Tâm Mãn ném cho bà một cái liếc mắt, đây là mẹ của tôi à, nào có người mẹ nào hưng phấn như vậy hỏi về những điều này.
"Tâm Mãn, mẹ chỉ đang lo lắng cho con thôi, bây giờ con cũng 22 rồi, mặc dù tính cách giống con trai nhưng cũng không thấy có nhiều con trai thân thiết với con, đây không phải cơ hội để thân thiết với con trai à! Đương nhiên phải nắm rõ một chút rồi. Có đẹp trai không hả?"
"Đẹp trai đến chết luôn." Đường Tâm Mãn thuận miệng đáp. Có điều là nhắc tới Tiết Ngạo quả thực dáng vẻ cũng không xấu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, chẳng qua làm cho người ta có cảm giác quá mức sắc sảo. Đương nhiên có rất nhiều nữ sinh thích kiểu này, nhưng cô không có cảm giác gì cả, cô thích... Cô ngẩng đầu lên, im lặng ăn cơm rồi nhìn Ý Túc một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt đi. Không thể nào, sao cô có thể thích kiểu người giống như anh được chứ? Đây không phải là thích ác ma đấy chứ.
"Đẹp trai hả? Ha ha." Đường Uyển Như duyên dáng cười một tiếng, "Vậy con có thích anh ta không hả, Tâm Mãn?"
"Thích thích, thích đến chết đi sống lại ấy chứ." Tâm Mãn bị hỏi đến điên rồi, cũng bắt đầu vừa và cơm vừa nói lung tung.
Vệ Ý Túc tái xanh đứng lên khỏi chỗ. Tất cả mọi người dừng động tác lại giật mình nhìn anh.
"Thật ngại quá, con ăn no rồi, lên phòng trước đây." Anh nói xong rồi kéo ghế ra đi.
Đường Tâm Mãn khó hiểu cầm chiếc đũa chỉ chỉ bóng lưng của anh: "Anh ấy sao vậy mẹ?"
Đường Uyển Như cười giống mèo trộm cá: "Biết sớm một chút đi chứ con gái." Chẳng qua nó chỉ ngây thơ thôi, không phải là đần độn, ít nhất bà ăn cơm còn nhiều hơn so với bọn chúng ăn cơm (bởi vì bà không thích ăn muối), nhìn xem, một lần thăm dò nho nhỏ này liền nhìn ra một chút ý tứ, ha ha, thân càng thêm thân xem ra không phải là mơ mộng nhé.
*người Trung Quốc có câu thành ngữ là "tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn gạo" ý chỉ là người đó từng trải hơn người kia.
|
Chương 6.
Đường Tâm Mãn ném bay quả bóng như sao băng.
Theo sau đó là tiếng còi vang lên, tay trọng tài hạ chéo xuống, sau đó duỗi tay thành hình vòng cung qua đỉnh đầu, tuyên bố trận đấu kết thúc.
Quả bóng vẫn ở trên không sau đó rơi xuống, xoay tròn như gió vài vòng trên rổ rồi lọt vào! Trọng tài giơ ba ngón ở hai tay lên, tuyên bố thành công ghi được ba điểm.
Bảng tỉ số điện tử phía sau khán đài cực lớn, sáng rõ ràng: 86: 87.
Phải đến nửa giây im lặng sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Thắng rồi! Cuối cùng cũng thắng rồi! Đội bóng rổ của học viện Z mấy chục năm qua lần đầu tiên thắng đại học G, trở thành hạng nhất của thành phố!
Đội bóng rổ nam học viện Z hưng phấn nâng Đường Tâm Mãn tung lên không trung, để cô hưởng thụ sự đãi ngộ cao nhất của học viện Z với người anh hùng này. Mãi đến khi Tiết Ngạo cầm cúp mỉm cười ló mặt ra trước mặt cô, bọn họ mới yên lòng tranh nhau ôm lấy cúp.
Cảm giác làm đến nơi đến chốn thật thoải mái. Khoảnh khắc khi chân Tâm Mãn chạm đất, cô đã nghĩ như vậy nhưng sau đó một lúc, cô lại bị một người mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Ặc... Anh ta ôm rất chắc đấy. Đường Tâm Mãn khó có thể hô hấp nên đẩy vai Tiết Ngạo một cái, cơ bắp người này giống như một tảng đá vậy, đẩy mà không có động đậy gì.
Quên đi, thời gian luyện tập dài như vậy mới có thành tích như ngày hôm nay nên mọi người rất vui vẻ, cô phải cùng bọn họ chơi đùa một chút. Đường Tâm Mãn nghĩ như vậy, bèn lấy tay vòng qua lưng Tiết Ngạo rồi ôm, dùng sức nhấc anh lên.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, kiên định nói: "Đường Tâm Mãn, chúng ta tìm hiểu nhau đi!" Một câu tỏ tình vang dội này khiến cho hầu hết toàn bộ người đang ăn mừng học viện Z đều im lặng.
Tỏ tình à! Đúng là đang tỏ tình! Anh chàng đẹp trai này đang tỏ tình! Sau khi trận bóng chiến thắng thì tỏ tình! Biểu diễn màn tỏ tình ngay trước toàn bộ đội bóng! Thật là lãng mạn quá đi! Rất nhiều nữ sinh đều mơ mộng, hai tay đặt lên gò má muốn xem tiếp kết quả.
Hả? Đúng là tỏ tình hả? Đường Tâm Mãn lui về sau từng bước, gãi đầu, hơi bối rối, nên trả lời như thế nào chứ? Trời đất, chuyện như thế này cô chưa gặp phải bao giờ.
"Xin lỗi, cô ấy là của tôi." Một cánh tay vòng từ phía sau đặt lên vai cô, hơi thở thanh mát lập tức khiến cô biết rõ người đằng sau lưng là ai. Anh tựa đầu trên vai của cô, dùng giọng nói dễ nghe miễn cưỡng tuyên bố mười phần chiếm giữ.
Hả, đại ca à, anh đến thật đúng lúc. Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Gì cơ?" Trong lòng Tiết Ngạo đã có dự tính trước, cười nói: "Theo tôi được biết, anh chỉ là anh trai của cô ấy mà thôi."
Tiết Ngạo biết Ý Túc chẳng qua chỉ là anh trai của cô thôi! Cô vội vàng quay đầu nhìn vẻ mặt của anh, anh sẽ nói thế nào đây, sẽ giải quyết giúp cô thế nào đây?
Từ trong ánh mắt cô, anh nhìn ra sự nhờ cậy đối với anh, tâm tình cực kỳ tốt, nở một nụ cười với cô, đứng thẳng lên, dùng hai tay ôm lấy bả vai cô, nhìn thẳng vào Tiết Ngạo: "Vậy tôi chỉ có thể nói xin lỗi, tin tức của anh quá lạc hậu rồi. Trên thực tế, Tâm Mãn chính là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi."
Từ bé... Con dâu nuôi từ bé? Sao mỗi lần anh kiếm cớ thì tình hình của cô lại rất bi thảm chứ? "Con dâu nuôi từ bé?" Tiết Ngạo không khuất phục lên tiếng: "Miễn là một ngày chưa kết hôn thì tất cả mọi người đều có cơ hội. Hơn nữa anh xứng với Tâm Mãn sao?"
Xứng? Vệ Ý Túc nhếch mày, lý luận này thật là mới mẻ: "Thế nào gọi là xứng?"
"Với trình độ bóng rổ của anh thì anh có tư cách đứng bên cạnh cô ấy sao?" Nói đến bóng rổ, trong mắt Tiết Ngạo lóe lên vẻ tự hào.
"Vậy không bằng đi thử một chút xem tôi có xứng hay không?" Lúc nói lời này, ánh mắt anh mới đầu vẫn còn bình thường rồi bất ngờ bắn ra rất nhiều đốm sao.
"Đợi câu nói này của anh." Tiết Ngạo làm động tác ra dấu để Tóc vàng ném bóng cho anh, sau khi nhận lấy quả bóng, anh vừa xoay bóng vừa nói "ONE VS ONE, 5 quả quyết định thắng thua." "Không nên lãng phí thời gian, một quả quyết định tất cả." Vệ Ý Túc lắc đầu một cái.
"Được." Tiết Ngạo xoay cầu đi tới dưới cái rổ, khi đến gần khung bóng cả người nhanh chóng nhảy một cái, dễ như trở bàn tay chụp vào cái rổ. Sau khi bóng lọt vào rổ, anh không nhảy xuống ngay mà giơ một ngón tay hướng về phía Ý Túc: "I WAIT YOU."
Vệ Ý Túc cười vô tư, nói khẽ bên tai Tâm Mãn: "Đúng lúc thay em thực hiện ước nguyện hôm sinh nhật." Rồi đi tới.
Tiết Ngạo chẳng hề để ý, bắt lấy bòng đứng giữa sân.
Vệ Ý Túc không đếm xỉa tới, hạ thấp trọng tâm xuống, nhìn mắt của anh ta.
Điện, quang, hỏa, thạch*. (Điện, ánh sáng, lửa, đá.)
Tiết Ngạo chuyển động! Thuần thục đem bóng từ bên ngoài tiếp cận vào vòng nguy hiểm. Nhưng không biết từ lúc nào Ý Túc đã đứng chắn phía trước đường đi của anh ta, đến khi anh ta còn chưa kịp phản ứng quả bóng trong tay đã được đem đến vạch thứ ba.
Tiết Ngạo cũng không phải là đồ bỏ đi, rất nhanh đã chặn lại đường tấn công của Ý Túc, chẳng qua anh vẫn chưa cướp được bóng.
Hai người cứ đối nghịch như vậy, Ý Túc chuyển đến bên kia, Tiết Ngạo lại đi đến bên đó, một tấc cũng không rời. Trong lúc tâm tình mọi người đang sôi sục, pha quyết định luôn là pha đẹp mắt nhất.
Trong thời điểm đó, đột nhiên Ý Túc giương mắt để lại cho Tiết Ngạo một nụ cười nhẹ nhõm: "Cuộc chơi đến đây là kết thúc."
Tiết Ngạo ngẩn ngơ, trong lúc đó, quả cầu vẫn luôn nằm vững trên tay đột nhiên bị búng lên thật cao, nảy qua cả người Tiết Ngạo, Tiết Ngạo xoay người một cái, trong khoảnh khắc mà anh đang xoay người kia, Ý Túc đã lướt qua bên cạnh anh, bắt lấy quả bóng thật nhanh, sau đó một mình sải ba bước dài chụp lên cái rổ kia.
Anh cũng bám lấy cái rổ treo trên cao kia, từ trên cao nhìn xuống nói với Tiết Ngạo: "GAME OVER."
Tiết Ngạo phát đờ ra, lắc đầu một cái, có điều muốn nói mà không lên lời, đột nhiên cười lớn một cách quái lạ.
Vệ Ý Túc nhảy xuống, nhìn anh một cái, sau đó đi tới kéo tay Tâm Mãn chuẩn bị đi.
"Khoan đã!" Tiết Ngạo vừa gọi vừa đến trước mặt họ.
"Tránh ra." Vệ Ý Túc nhíu mày một cái, đối với người khác từ trước đến nay anh không có nhiều kiên nhẫn.
"Đại ca của đội bóng rổ thành phố nói quả thật không sai, chỉ cần Đường Tâm Mãn tỏ vẻ hứng thú thì anh sẽ xuất hiện! Tôi tìm anh đã lâu rồi! Chỉ muốn chơi bóng rổ cùng anh thôi!" Trong mắt Tiết Ngạo có một sự niềm nở kì quái, là anh đối với bóng rổ có một sự cố chấp.
"Hả?" Tâm Mãn trợn to mắt, lại nếm thêm một sự kinh hãi, không phải vì anh ta tỏ tình với cô là giả mà là vì trong lời nói của anh có tiết lộ ra chút tin gì đó.
"Chúng ta đi." Vệ Ý Túc hơi lúng túng kéo Tâm Mãn vòng qua anh ta.
"Chờ một chút, Vệ Ý Túc anh có muốn tham gia đội bóng rổ của chúng tôi không?" Tiết Ngạo chưa từ bỏ ý định đuổi theo phía sau.
"Không có hứng thú." Anh lạnh lùng trả lời một câu, Tiết Ngạo bị đả kích trong lòng, sau đó ủ rũ.
"Anh ta nói..." Vừa đi ra khỏi sân bóng, Tâm Mãn không thể chờ đợi được muốn hỏi rõ, cô chỉ vào bên trong sân bóng, lại không biết nên hỏi ra sao. Nên hỏi thế nào đây? Trực tiếp hỏi anh có phải vừa có người đối với cô tỏ vẻ hứng thú nên phải đi đánh bóng rổ hay không?
"Trên cơ bản là không sai." Anh hiểu cô muốn hỏi gì. Thật ra thì đâu chỉ bóng rổ, cô còn cho rằng piano cấp tám và đai đen Taekwondo của anh chui từ đâu ra không biết.
"Tại sao..."
"Anh hiếu chiến." Anh lại cắt đứt lời của cô, đừng nhìn mắt, anh ho khan để che dấu sự ngượng ngùng.
Cô tức giận đập anh một cái: "Trả lời nghiêm túc một chút có được không, dù gì cũng là lần tỏ tình đầu tiên của người ta cũng bị anh phá hỏng."
"Vốn dĩ cũng không phải tỏ tình thật." Anh lạnh lùng nói.
"Mặc kệ, dù sao cũng là tỏ tình, anh phải đền lại cho em." Lúc ấy cô không biết sự thật, lần tỏ tình đầu tiên bị anh phá hoại cô cũng không cảm thấy chút đau lòng hay tiếc nuối, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Thật là kỳ quái... Đặc biệt là khi anh ôm lấy cô nói "Cô ấy là của tôi", giây phút đó thiếu chút nữa cô cho là toàn bộ mọi người đều nghe thấy tiếng tim đập của mình vang lên...
"Đền lại thế nào? Để cho người khác tỏ tình anh một lần sau đó em phá hỏng?"
Hai người bên cười bên đùa đi về phía trạm xe bus, trời chiều chiếu vào bóng của họ đổ dài, cái bóng ở phía sau bọn họ đan vào cùng một chỗ thật gọn.
Cùng lúc đó, khắp các góc sân bóng.
"Dì này... Bây giờ dì có thể đi được rồi..." Giọng nói nho nhỏ của một nam sinh hỏi người vẫn núp sau người anh, thật là một người kỳ quái, lúc bắt đầu trận bóng anh phải che kín bà ấy, mới vừa rồi còn muốn anh che cho bà ấy nhích gần đến sân bóng nữa chứ....
Phía sau anh Đường Uyển Như chui ra, Đường Uyển Như đem khăn che trên mặt giả dạng theo như hình ảnh đặc biệt của "mèo máy Doraemon" cung cấp.
Bà cười nham hiểm: "Có vẻ như là thời điểm tiếp theo cần phải quan sát kĩ hơn rồi."
|