đâu ngờ người ấy ngay bên mình
|
|
tên fic: đâu ngờ người ấy ngay bên mình tác giả:Cố thất hề thể loại: truyện ngôn tình chương 1: Bạn cùng phòng "Cốc cốc"...
"Đợi chút, ra ngay đây", một giọng nữ thanh, ngọt lịm, dịu dàng cất lên sau cánh cửa, Ôn Kỳ Ngôn hít thở sâu một lần nữa, lấy lại tinh thần khi đợi cửa mở, thấy một cô gái xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài và tối, in những cánh hoa lấm tấm, mái tóc cột vội bằng dải ruy băng, thò đầu ra, làm anh có chút bối rối.
"Xin hỏi, anh tìm ai" khuôn mặt trái xoan thanh tú với làn da trắng mịn, cặp lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt to, cặp mi dài chớp chớp, lịch sự hỏi Ôn Kỳ Ngôn với vẻ nghi ngờ.
Ôn Kỳ Ngôn lập tức nhìn cô gái từ đầu đến chân, nở một nụ cười thật tươi: "Xin hỏi, cô có phải là Đường tiểu thư?"
Đường Mật Điềm ngỡ ngàng gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn khách hỏi: "Vâng, anh là...?"
"Tôi là người ở ghép với cô." Ôn Kỳ Ngôn đi thẳng vào chủ đề, đồng thời giơ chiếc điện thoại trong tay: "Cô gửi tin nhắn cho tôi mà."
"Ở ghép?" Đường Mật Điềm bối rối nhìn Ôn Kỳ Ngôn: "Nhưng, người tôi hẹn là cô Trần, không phải là anh" dường như nghĩ đến việc gì đó, lại lập tức hỏi: "Trừ phi, anh là bạn của cô Trần." Ôn Kỳ Ngôn do dự không biết nên trả lời thế nào.
Đường Mật Điềm nhìn kĩ vị khách một lần nữa, lịch sự nói: "Xin lỗi, trời tối rồi, anh vào nhà cũng không tiện lắm, nếu cô Trần muốn thuê phòng, tôi thấy vẫn nên đợi khi nào cô ấy rảnh tự đến xem" nói xong, rất nhã nhặn chuẩn bị đóng cửa.
Ôn Kỳ Ngôn vội bước tới bám tay vào mép cửa, cười nói: "Đường tiểu thư, tôi không phải là cô Trần, nhưng tôi cần thuê nhà, còn cô, thật khéo lại gửi tin nhắn cho tôi, nên tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên."
"Có phải tôi gửi nhầm tin nhắn cho anh?" Đường Mật Điềm nghi ngại, khi thấy vị khách thật thà gât đầu, lại nói tiếp: "Còn anh, cũng vừa khéo đang cần thuê nhà, cho nên mới đến đấy?"
Ôn Kỳ Ngôn vội rối rít gật đầu: "Đúng thế, đúng thế, cho nên nói chúng ta rất có duyên."
"Cho dù tôi gửi nhầm tin nhắn, nhưng kỳ khôi nhất là anh lại đến đây, còn điềm nhiên nói thật khéo anh đang muốn thuê phòng!" Đương Mật Điềm bối rối nhìn vị khách trước mặt nói: "Anh à, rất xin lỗi, đây là sự hiểu lầm, phiền anh, tôi xin lỗi, nhưng nhà thì tôi không thể cho anh thuê được."
"Tại sao chứ?" Ôn Kỳ Ngôn chùng vai xuống, cặp mày cau có, nhìn Đường Mật Điềm vẻ đáng thương "Đường tiểu thư, không phải cô đang muốn tìm người ở ghép sao? Còn tôi, thực sự rất cần một nơi để ở, nếu không tôi đành phải ở ngoài đường mất, sao không cho tôi thuế?" Nói xong, càng tỏ vẻ tội nghiệp bổ sung: "Để đến được chỗ cô, tôi phải đi bộ, đi xe buýt, rồi tàu điện ngầm, vất vả mấy tiếng đồng hồ, hai bàn chân tôi phồng rộp lên rồi, tôi có thành ý như thế, tại sao lại không cho tôi thuê?"
Nhìn người đàn ông rất mực tuấn tú trước mắt, dù quần áo trên người không thuận mắt chút nào, nhưng khuôn mặt trái xoan và cả khí chất toát ra từ con người anh ta, khiến Đường Mật Điềm cảm thấy áy náy vì sự bất cẩn của mình khiến anh ta hiểu lầm, mất công mất sức đến đây, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu sáng của anh ta, khiêm ý nói: "Xin lỗi anh, tôi thấy rất có lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tôi sẽ đền bù cho anh." Nói rồi quay người, lấy ví tiền để trên tủ giầy, rút vài tờ một trăm tệ, hơi cúi người nói: "Xin lỗi, đây là tiền để anh gọi xe về."
Ôn Kỳ Ngôn nhìn lướt số tiền Đường Mật Điềm đưa, nhưng không nhận, anh nhăn mày khó chịu, nhưng lập tức trấn tĩnh, dịu dàng nhìn cô: "Đường tiểu thư, có thể cho tôi một lí do vì sao không thể ở ghép được không?" Nhìn vẻ mặt bối rối của cô gái, anh không khó để nhận ra cô rất lương thiện.
"Bởi vì anh là đàn ông." Đường Mật Điềm ngại ngùng mỉm cười, giải thích đơn giản: "Tôi không ở ghép với đàn ông."
Ôn Kỳ Ngôn nhanh chóng hiểu ra, cô gái này có thành kiến với chuyện hai người khác giới ở chung, rốt cuộc, một nam một nữ, sống cùng một nhà, sẽ có một mối quan hệ không rõ ràng, nhưng bây giờ anh đang cần gấp một chỗ ở, liền nở nụ cười đầy mê hoặc nói: "Tôi cho là tôi biết vì sao cô từ chối ở ghép với đàn ông rồi." Đường Mật Điềm không trả lời, chỉ cảm thấy choáng váng vì hòa quang từ nụ cười của Ôn Kỳ Ngôn, mà lại còn thấp thoáng hai má lúm đồng tiền nữa chứ.
"Cô sợ nam nữ ở chung, sẽ có nhiều rắc rối phải không?" Ôn Kỳ Ngôn hỏi dò, thấy Đường Mật Điềm gật đầu, lập tức đã nghĩ ra cách đối phó. Để khỏi phải ở ngoài đường, để có thể ở ghép cùng với cô gái lương thiện này, anh chỉ có thể chịu thiệt thòi biến mình thành Gay, bèn hắng giọng nói: "Đường tiểu thư, điều này, cô khỏi cần đắn đo, cứ yên tâm cho tôi thuê nhà đi."
Đường Mật Điềm chớp đôi mắt đen, có vẻ không hiểu ý Ôn Kỳ Ngôn, lại nhấn mạnh nói: "Anh à, không phải chuyện đắn đo, mà là tôi không thể cho đàn ông thuê phòng, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Tôi biết!" Ánh mắt rạng ngời, Ôn Kỳ Ngôn nhìn cô gật đầu "Cô đừng coi tôi là đàn ông, là có thể cho tôi thuê nhà!"
"Nhưng, thực tế anh là đàn ông mà!" Đường Mật Điềm ngoan cố nói.
"Đường tiểu thư, thực tế, mặc dù tôi thân xác là đàn ông, nhưng mọi tập tính của tôi đều là phụ nữ!" Để lừa Đường Mật Điềm, Ôn Kỳ Ngôn đành trắng trợn nói dối, anh dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt đẹp thậm chí hơi ngượng nghịu, khẽ cúi đầu, cụp hàng mi cong, hạ giọng nói nhỏ: "Tôi đã có thành ý đến ở ghép, nên cũng không ngại nói cho cô biết sự thật, thực ra tôi là Gay, tôi thích đàn ông, cô có thể hoàn toàn xem tôi như chị em!"
"A!" Đường Mật Điềm giật nảy mình vì tin đó, không kịp nuốt nước bọt, cho nên bị sặc. Ôn Kỷ Ngôn vội giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, vẻ thông cảm: "Đường tiểu thư, tôi xin cô, cho tôi thuê nhà đi, chúng ta sẽ thành chị em tốt!"
Đường Mật Điềm không biết nên thể hiện thái độ như thế nào, mặc dù, đã từng nghe về Gay, nhưng thực tế, đây là lần đầu tiên cô gặp một người tự nhận là Gay, hơn nữa, còn muốn trở thành chị em tốt của cô, khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cho nên càng bối rối, không biết nên thế nào.
"Đường tiểu thư, có lẽ cô không thành kiến với dân Gay, vì thế cho tôi thuê phòng nhé?" Khuôn mặt đẹp đẽ Ôn Kỷ Ngôn đầy đau khổ: "Tôi biết, tôi nói ra sự thật, cô sẽ coi thường tôi! Kì thị tôi! Tôi đã tự làm khó mình rồi." nghe Ôn Kỷ Ngôn than thờ, Đường Mật Điềm càng áy náy, vội giải thích: "Xin lỗi, tôi không coi thường, không kì thị anh, nhưng lần đầu tôi gặp người như anh..." Đường Mật Điềm đắn đo lựa chọn từ ngữ sao cho uyển chuyển, hàm xúc một chút, nhưng không tìm được từ thích hợp, đành nói: "Tôi không biết nói sao, đằng nào thì tôi cũng không coi thường anh."
"Cô đã không coi thường, không kì thị tôi, vậy cho tôi thuê nhà đi!" Ôn Kỷ Ngôn nghiêm trang nhìn Đường Mật Điềm nói: "Nếu, cô vẫn không muốn cho tôi thuê, tức là thâm tâm cô đang kì thị tôi, kì thị những người như tôi!"
Bị chụp mũ rồi! Không cho thuê, có vẻ như kì thị giới gay, nếu cho thuê, rốt cuộc anh ta vẫn là một người đàn ông!
Đường Mật Điềm ngẫm nghĩ, do dự, rốt cuộc, có cho thuê hay không?
"Đường tiểu thư, xin cô cho tôi thuê đi, tôi đảm bảo, không gây phiền phức cho cô, tôi cũng hứa không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô, xin cô đừng từ chối được không?" Ôn Kỷ Ngôn đăm đắm nhìn Đường Mật Điềm vẻ rất tội nghiệp, giơ tay làm động tác thề.
Đường Mật Điềm không biết nên làm gì với anh ta, chỉ lắp bắp: "Tôi...tôi.."
"Cô đừng tôi tôi nữa, đừng coi tôi là đàn ông, hãy coi như là chị em, chúng ta ở cùng nhau, nhất định sẽ vui vẻ!" Ôn Kỷ Ngôn nở nụ cười sán lạn nhìn Đường Mật Điềm, tiện thể cong ngón tay út, trông điệu đà như một cô gái: "Đường tiểu thư, tôi là Ôn Kỷ Ngôn, hoặc gọi là chị Ngôn cũng được!" (An: mịa nó, quá vô sỉ rồi đấy ông anh!!!)
"Đường Đường, Điềm Điềm, tôi nên gọi cô thế nào nhỉ?" Ôn Kỷ Ngôn kéo tay Đường Mật Điềm nói rất tự nhiên, như quen biết từ lâu, nụ cười rất hồn nhiên nở trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, điệu bộ ấy thật sự rất giống một cặp chị em thân thiết.
Đường Mật Điềm muốn rút tay khỏi bàn tay Ôn Kỷ Ngôn, nhưng mắt liếc thấy anh ta vẫn nhìn mình bộ dạng cầu khẩn rất đáng thương, nên đành thôi, nhếch mép thăm dò: "Tiền thuê nhà này không rẻ đâu, anh có chắc muốn ở ghép không?"
"Tiền không thành vấn đề, tôi ở ghép, cũng chủ yếu là xem ngưởi ở ghép với mình." Ôn Kỷ Ngôn chăm chú nhìn Đường Mật Điềm: "Cô rất lương thiện, lại không kì thị Gay, cho nên tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành chị em thân thiết, Đường tiểu thư à."
"Vậy...vậy thì được rồi, anh vào nhà đi, chúng ta sẽ bàn kỹ về những nguyên tắc khi ở chung!" Đường Mật Điềm vụng về gãi đầu, mở cửa, mời Ôn Kỷ Ngôn vào nhà, ngần ngại nói: "Xin lỗi, không có dép dành cho đàn ông!"
Ôn Kỷ Ngôn cởi giày, để chân không bước theo Đường Mật Điềm ngồi xuống salon phòng khách, nhanh chóng quan sát căn nhà, đây là căn hộ hai phòng khoảng hơn 60 mét vuông, hai cửa quay hướng Nam Bắc, bên cạnh phòng khách là nhà tắm, từ cửa chính đi vào, sát phòng tắm là nhà bếp, nhà không to, nhìn lướt một vòng là hết, nhưng bài trí rất ngăn nắp, nhất là nhà vệ sinh được lau dọn rất sạch sẽ, nền nhà bóng đến mức có thể soi gương.
"Ôn tiên sinh, xin giới thiệu lại lần nữa, tôi là Đường Mật Điềm, nhà thiết kế thực tập tại công ty DADA, rất vui được biết anh." Giới thiệu xong, cô chủ động bắt tay Ôn Kỷ Ngôn một cách lịch thiệp.
"Thiết kế của DADA rất nổi tiếng, Điềm Điềm, tiền đồ của cô rất sáng lạng!" Ôn Kỷ Ngôn chủ động gọi mỗi tên của Đường Mật Điềm, sau đó không đợi cô phản ứng: "Sau này chúng ta ở chung, cứ gọi tiểu thư với tiên sinh thì xa cách quá, gọi tôi là Ngôn Ngôn, hoặc Tiểu Ngôn là được."
"Được rồi, Tiểu Ngôn!" Đường Mật Điềm gượng gạo nói, rồi cười cười, tay vô tình nghịch những lọn tóc, nhìn Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói: "Mặc dù cuộc sống của anh có chút khác biệt, nhưng tôi phải nói trước, nhà này cho anh thuê, chỉ mình anh ở, khi chưa được tôi cho phép, anh không được đưa những người vớ vẩn đến đây! Nếu không tôi có thể đuổi anh đi bất cứ lúc nào!"
Ôn Kỷ Ngôn vội gật đầu rối rít: "Cô yên tâm, chỉ một mình tôi ở, tôi sẽ không đưa bất kỳ ai đến đây." Ở thành phố này, anh không quen ai, muốn đưa ai đến cũng chẳng có người mà đưa.
"Vậy thì được!" Đường Mật Điềm lặng lẽ thở dài, cuộc sống của cô xưa nay rất đơn giản, cho nên, hy vọng mối quan hệ với người ở ghép cũng đơn giản, đương nhiên, cô ghét nhất là loại người vỡ vẩn, liền rút hai bản hợp đồng trong ngưn kéo bàn trà, đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: "Đây là hợp đồng thuê chung, còn có một số quy tắc trong sinh hoạt, anh xem kĩ đi, có ý kiến gì cứ nêu ra."
"Ồ, được!" Ôn Kỷ Ngôn trước nay chưa từng đi thuê nhà, nên cũng không quan tâm những chi tiết trong hợp đồng, hơn nữa, anh tin tưởng sự lương thiện của Đường Mật Điềm, sẽ không lừa anh, cho nên, xem qua một lần, đã gật đầu: "Hợp đồng không vấn đề gì, những quy tắc sống chung, tôi sẽ dần rút kinh nghiệm, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây bất cứ phiền hà gì cho cô."
Thấy anh thẳng thắn nói vậy, Đường Mật Điềm cũng không còn gì để nói nữa, chỉ có thể hỏi: "Vậy khi nào thì anh định chuyển đến đây?"
"Tối nay!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn cô, nói ngay.
"Hả?" Đường Mật Điềm ngẩn ra: "Sao gấp vậy? Anh còn chưa mang đồ đạc, thì chuyển cái gì?"
"Không cần, tôi không cần đồ đạc gì hết. Quản lí tốt bản thân là được rồi!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn Đường Mật Điềm, rồi chỉ tay vào phần cuối hợp đồng, tiền thuê nhà ghi rõ, nộp ba tháng một lần, còn lúc này anh không có đủ 50 tệ, lúng túng nói: "Điềm Điềm, về việc nộp một lần ba tháng tiền nhà, có thể cho tôi nộp muộn vìa hôm không?"
"Sao?" Đường Mật Điềm kinh ngạc nhìn Ôn Kỷ Ngôn, tưởng mình nghe nhầm, chính cô cũng không nhiệt tình như lúc trước, ánh mắt hơi tối lại, cô muốn giải quyết khó khăn về tài chính, mới tìm người ở ghép, còn theo cách nói của gã này, cô vẫn chưa thể giải quyết vấn đề kia.
Hơn nữa, đẹp trai cũng không phải bánh mỳ, không thể mang ra ăn lúc đói, ngộ nhỡ gã này là dân chơi chỉ có cái mã bề ngoài, đến lừa để có chỗ ở thì sao? Đường Mật Điềm thầm nghĩ, không khỏi lo lắng, ánh mắt nhìn Ôn Kỷ Ngôn cũng trở nên phức tạp, lời từ chối đuổi khách đã sẵn sàng, chuẩn bị lập tức đuổi anh ta.
|
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 02 "Đúng vậy!" Ôn Kỷ Ngôn kiên định gật đầu: "Tôi đã nói thẳng với cô tôi là dân gay, thì cũng không ngại tiết lộ thêm, thực ra tôi bị người nhà ép kết hôn, lúc vội vàng bỏ trốn, quên mang ví tiền!" Nói đến đây, Ôn Kỷ Ngôn thấy Đường Mật Điềm há to miệng, liền đoán, cô chuẩn bị lịch sự mời mình ra ngoài, liền nói ngay để chặn họng cô: "Nhưng, tôi có thể viết giấy ghi nợ, sau vài ngày, tôi nhất định trả cô cả vốn lẫn lãi." "Tôi sao biết được giấy ghi nợ của anh có giá trị không?" Đường Mật Điềm bĩu môi nói: "Hơn nữa, làm gì có chuyện ở trước, trả tiền sau? Ngộ nhỡ là người xấu, cứ ở lỳ đây, đuổi không đi, thì Đường Mật Điềm này gay to. "Giấy đảm bảo của tôi đương nhiên là có giá trị, cô nhìn vào mắt tôi xem, toàn là sự chân thành!" Ôn Kỷ Ngôn kéo tay Đường Mật Điềm, ánh mắt dịu dàng, da diết nhìn vào đôi mắt đen huyền long lanh của cô, "Tôi không phải là người xấu, thật sự không phải, cô phải tin tôi, nếu không bị ép đến nước này, tôi cũng không phải mặt dày, tiết lộ sự thật với cô!" anh hít sâu: "Nên biết đó là những bí mật rất quan trọng đối với tôi!" Đường Mật Điềm chăm chú nhìn Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh ta nói thành thật như vậy, nếu từ chối, có vẻ hơi máu lạnh, nhưng nếu giữ một người lạ không rõ tung tích trong nhà, cô lại rất phân vân. "Điềm Điềm, cô xem như thế này được không?" Ôn Kỷ Ngôn hắng giọng: "Ngoià tuân thủ hợp đồng, tôi sẽ viết cho cô một giấy bảo đảm, trong một vài ngày tới tôi nhất định trả cô cả vốn lẫn lãi ba tháng tiền nhà, nếu không trả, cô có thể tìm bảo vệ, cảnh sát đuổi tôi đi, hoặc ghê hơn có thể bắt tôi vì tội đột nhập tư gia người khác, có được không?" "Điều này..." Đường Mật Điềm do dự. "Ngoài ra, trong mấy ngày này, để chứng minh thành ý của tôi, tôi sẽ lấy thân gán nợ!" Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục nhìn Đường Mật Điềm nghiêm túc nói. "Lấy...thân...gán nợ?" Đường Mật Điềm ngạc nhiên một lúc mới có thể tìm thấy cái lưỡi của mình, lặp lại câu nói của Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh ta vô cùng nghiêm túc gật đầu, giải thích: "Ý tôi là tôi sẽ làm hết việc nhà, đến khi tôi có thể kiếm được tiền trong thời gian ngắn nhất, sẽ tính tiền công với cô, cô cứ dùng tôi như bảo mẫu miễn phí là được." "Bảo mẫu miễn phí?" Ôn Kỷ Ngôn gật đầu, tự tin vỗ ngực: "Rửa bát, nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo, tôi đều làm được!" "Thật à?" Đường Mật Điềm vô cùng ngạc nhiên, đảo mắt, cô vốn dĩ không thích làm việc nhà, nếu có người tự nguyện làm việc nhà miễn phí, thì thoái mái dễ chịu quá, hơn nữa Ôn Kỷ Ngôn cam đoan như vậy, mình vẫn lấy được tiền thuê nhà, mà còn được món hời đó nữa, xem ra chuyện này cũng không tồi. Ôn Kỷ Ngôn tự tin gật đầu: "Đương nhiên là thật, thật hơn cả sự thật!" "Vậy thì được!" Đường Mật Điềm cuối cùng lên tiếng, ngước nhìn Ôn Kỷ Ngôn, giơ tay chỉ vào hợp đồng: "Ờ, vậy anh kí tên trước đi, tôi đi tìm tờ giấy trắng, để anh viết giấy bảo đảm." Ôn Kỷ Ngôn đón tờ giấy trắng Đường Mật Điềm đưa cho, chuyên tâm viết giấy bảo đảm, cung kính đưa cho cô, sau đó cười tươi nói: "Xong rồi, mời cô duyệt!" Đường Mật Điềm cầm giấy bảo đảm, chìa tay trước mặt Ôn Kỷ Ngôn: "Không vấn đề gì, anh đưa chứng minh thư cho tôi xem!" Nụ cười của Ôn Kỷ Ngôn tức thì rắn đanh, hai tay vô thức buông thõng, ấp úng nói: "Vừa rồi, hình như tôi đã giải thích với cô, tôi đi quá vội nên không kịp mang ví tiền và bất cứ giấy tờ gì...." "Chứng minh thư cũng không có?" Đường Mật Điềm cau mày. Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: "Tôi thực sự là người tốt! Cô phải tin tôi!" (An: mệt vs anh chị nầy quá, có ai tự nhận mình là ng xấu đâu @_@) "Ôn tiên sinh, anh nói, anh là Gay, có thể coi như chị em của tôi, cho nên tôi đồng ý cho anh thuê nhà; Anh nói, anh đi vội, không mang theo tiền, tiền nhà chậm vài ngày, tôi cũng tin anh, để cho anh ở cùng, nhưng ngay cả chứng minh thư anh cũng không có, anh nói anh là người tốt, nhưng người xấu trên mặt cũng đâu có khắc chữ xấu!" Đường Mật Điềm chăm chú nhìn mặt Ôn Kỷ Ngôn nói tiếp: "Anh không có chứng minh thư, nhỡ anh là người xấu hoặc làm chuyện xấu xa, mà lại ở cùng nhà với tôi, an toàn của tôi không đảm bảo tẹo nào, không được, tôi không cho anh thuê nhà nữa, hợp đồng này hủy đi!" "Điềm Điềm, cô nhìn xem, tôi có giống người làm việc xấu không?" Ôn Kỷ Ngôn chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của mình, nhìn Đường Mật Điềm với vẻ tội nghiệp: "Nhìn xem, khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ vé của tôi còn yếu đuối hơn phụ nữ, làm sao có thể làm chuyện xấu, hoặc có thể là người xấu được? Tôi thật sự lâm vào đường cùng, bị ép không còn cách nào khác, mới bỏ trốn, lúc đó, vội quá không mang theo gì hết!" Thở dài một tiếng, Ôn Kỷ Ngôn giả bộ đau buồn: "Điềm Điềm, như cô biết đấy, tôi thích đàn ông, nhưng gia đình tôi bắt tôi lấy một cô rất ghê gớm, xấu hơn Như Hoa, béo hơn lợn, nếu tôi không bỏ trốn, họ sẽ nhốt chúng tôi với nhau, cô ta cưỡng bức tôi, đợi khi có thai mới thả tôi ra...." mũi sụt sịt, anh nói tiếp: "Điềm Điềm, tôi biết cô thông cảm với tôi, cho nên, xin cô, rủ lòng cho tôi ở lại! Tôi thật sự không phải là người xấu, tôi chỉ là kẻ đáng thương, có nhà mà không được ở, nếu cô không cho tôi ở lại, thì hôm nay thực tình tôi phải lang thang ngoài đường." nói xong chớp mắt nhìn Đường Mật Điềm: "Không chỉ lang thang đêm nay, mà tất cả những ngày chạy trốn sau này cũng lang thang, trở thành kẻ lang thang đáng thương." "Mặc dù nghe anh nói rất đáng thương, nhưng, xin lỗi, chỗ tôi không phải là nhà từ thiện, tôi không thể giữ anh lại, mời anh đi cho!" Đường Mật Điềm thay đổi thái độ, tỏ ra lạnh lùng đuổi khách, suy cho cùng, trai đẹp chẳng là gì so với sự an toàn của bản thân, nhất là trai đẹp thích đàn ông. "Nhưng cô, vừa rồi cô đã nhận lời, tôi chẳng qua chỉ không mang chứng minh thư thôi! Mấy bữa nữa, tôi sẽ bổ sung!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn Đường Mật Điềm đứng dậy, đi thẳng ra phía cửa, mở toang cửa, nhưng muốn mời anh ra ngoài, bỗng lo lắng nói, nhưng vẫn ngồi bất động trên salon, rõ ràng không muốn đi. "Ôn tiên sinh, mời anh đi cho!"Đường Mật Điềm không muốn đấu khẩu lằng nhằng với anh ta. "Tôi không đi, tôi đã ký tên vào hợp đồng rồi, cô đã đồng ý cho tôi thuê nhà!" Ôn Kỷ Ngôn tỏ ra lì lợm, so với lang thang ngoài đường, anh thà ngồi lì ở đây thử thách bản lĩnh của chủ nhà, "Điềm Điềm, mặc dù tôi thừa nhận, trong chuyện chưa nộp tiền nhà và không mang chứng minh thư, đúng là tôi sai, tôi đuối lí, nhưng cô đã đồng ý cho tôi thuê, cô cũng không nên nuối lời đuổi tôi đi! Cô lương thiện như vậy, nhất định không làm chuyện vô lý đó, đúng không?" "Mặc dù anh nịnh hay lắm, nhưng xin lỗi, vẫn phải mời anh đi cho, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!" Đường Mật Điềm không động lòng trước lời nịnh bợ của Ôn Kỷ Ngôn. "Điềm Điềm, cô sẽ không gọi bảo vệ chứ?" Ôn Kỷ Ngôn không nản chí. "Xin chào, yêu cầu cho trực ban bảo vệ lên lầu X, căn hộ Y!" Đường Mật Điềm không nói thêm lời với anh ta nữa, lấy điện thoại trực tiếp gọi cho ban phụ trách hành chính khu chung cư. "Đừng!" Ôn Kỷ Ngôn lập tức rời khỏi salon, giằng điện thoại di động của Mật Điềm, nhanh tay tắt máy, lạnh mặt tiến lại gần cô. "Anh, anh định làm gì?" Đường Mật Điềm hơi sợ, miệng lắp bắp nói, chân lùi ra sau. "Cô nói xem tôi có thể làm gì?" Ôn Kỷ Ngôn nhếch mép mặt không biểu cảm. "Anh đừng lại đây, bảo vệ lên ngay giờ!" Đường Mật Điềm lo lắng nhìn Ôn Kỷ Ngôn, cố làm bộ trấn tĩnh nói. "Điềm Điềm, nếu tôi là người xấu, muốn làm hại cô, cô có gọi bảo vệ, báo cảnh sát, đều không kịp!" Ôn Kỷ Ngôn thở mạnh, đưa điện thoại cho Đường Mật Điềm, mặt buồn rầu: "Tôi thật tình lâm vào đường cùng mới phải hạ giọng cầu xin cô giúp đỡ, cô thực bụng không muốn thì thôi, coi như tôi làm phiền cô! Xin lỗi! Tạm biệt!" Nói xong thận trọng nhét động của Đường Mật Điềm vào tay cô, lộ nụ cười đau khổ rồi quay lưng định đi. Có thể thấy biểu hiện của anh ta quả thực rất buồn bã, thẫn thờ giống như một vị hoàng tử lâm nạn, nhưng vẫn mang cốt cách cao quý, cũng có thể do câu nói cuối cùng của anh ta thật buồn, cũng có thể do ánh mắt anh ta đầy bất lực, cũng có thể do...không biết cái gì đã chạm đến sợi dây tơ ở góc mềm yếu trong lòng Đường Mật Điềm, bản thân cô cũng không biết vì sao đầu mình lại nóng như vậy: "Được rồi, tạm thời cho anh ở vài ngày!" Câu này giống như lời của thiên thần lọt vào tai Ôn Kỷ Ngôn, anh ta mừng quýnh quay phắt người, ngỡ ngàng nhìn cô hỏi: "Cô nói cho tôi ở lại?" Mật Điềm gật đầu: "Ờ!" "Tôi hiện chưa trả tiền nhà, không có chứng minh thư, cô cũng bằng lòng cho tôi ở lại?" Đường Mật Điềm lơ đãng nói: "anh nói anh sẽ làm việc nhà, nếu không muốn làm thì thôi, anh đi đi!" "Làm, làm chứ, việc gì tôi cũng làm!" Ôn Kỷ Ngôn phấn khởi gật đầu: "Điềm Điềm, cô thật quá lương thiện, tôi thật sự cảm ơn cô lắm lắm, tối nhất định lấy thân báo đáp, báo đáp cô thật hậu!" (An: lại là lấy thân báo đáp !!! ha ha ha) "Đúng thế, lấy thân báo đáp, lấy thân gán nợ, giúp tôi lau dọn nhà thật sạch, thử việc anh một tuần, nếu anh không làm được, lại không trả tiền nhà, cũng không đưa chứng minh thư, vậy thì lúc đó, mời anh tự giác đi cho, ok?" Đường Mật Điềm làm ra vẻ "bề trên" đàm phán với Ôn Kỷ Ngôn. Ôn Kỷ Ngôn thành thật gật đầu: "Không cần đến một tuần, cho tôi ba ngày, nếu tôi không làm được việc nhà, hoặc không trả tiền cho cô thì không cần cô nói, tôi sẽ tự biến!" Ba ngày! Chỉ cần mình liên lạc được với Trần Cẩm Ngôn, bảo anh ta nghĩ cách, số tiền nhỏ này, hoàn toàn không thành vấn đề. "Ok, hy vọng anh là người giữ lời." Đường Mật Điềm hài lòng gật đầu, hất cằm về phía Ôn Kỷ Ngôn: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vào đi!" "Chào cô, có phải cô gọi chúng tôi đến? Xin hỏi có cần gì giúp đỡ?" Ôn Kỷ Ngôn vừa bước vào nhà, Đường Mật Điềm còn chưa kịp đóng cửa, hai bảo vệ của khu chung cư nhanh nhẹn chạy tới lễ phép hỏi. Đôi mắt đen long lanh của Đường Mật Điềm tinh quái liếc đảo, miệng nở nụ cười lịch thiệp, giơ tay ra chỉ vào đèn cảm ứng ở hành lang: "Bóng này hỏng rồi, bao giờ các anh thay cho tôi?" Hai bảo vệ nhìn nhau: "Cô gọi chúng tôi đến chỉ để thông báo bóng đèn hỏng sao?" "Đúng vậy, tôi nói mấy lần, yêu cầu các anh sửa, các anh không đến, đương nhiên muốn các anh đến nhìn tận mắt." Đường Mật Điềm nghiêm túc nói: "Mặc dù biết các anh rất bận, nhưng các anh cũng đừng quên các việc nhỏ này, nếu không buổi tối về nhà, không có điện, sẽ rất bất tiện và cũng không an toàn!" "Được rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử người đến sửa! Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi đi đây, tạm biệt!" Đường Mật Điềm nhún vai, khách sáo chào: "Tạm biệt" rồi đóng cửa đi vào nhà, lập tức nhìn Ôn Kỷ Ngôn đã cởi giày, tay ôm cái gối tựa, nằm cuộn tròn trên salon, ngáy đều đều, ngủ như vậy chắc là rất say. "Sao? Vừa mới rồi đã ngủ nhanh như vậy?" Đường Mật Điềm nhón chân đi tới, nhìn kỹ khuôn mặt rất đẹp của Ôn Kỷ Ngôn, quanh mắt có quầng thâm nhẹ, dưới cằm chân râu lún phún, giống như người ngủ không ngon hoặc thiếu ngủ, Đường Mật Điềm do dự một lúc, vẫn lấy tấm chăn mỏng ở góc salon nhẹ nhàng đắp lên người anh ta, rồi đi vào bếp, tiếp tục nấu bữa tối. Ôn Kỷ Ngôn ranh ma hé mắt, nhìn theo Đường Mật Điềm đi vào bếp, lòng thầm bái phục sự nhanh trí của bản thân đã nghĩ ra chiêu nói dối cuối cùng mới có được chỗ ở. Nghĩ lại, quãng đường chạy trốn, sao mà gian nan, nguy hiểm, nhớ lại chỉ muốn chảy nước mắt, hành trình tàu hỏa mười mấy tiếng đồng hồ, khiến Ôn Kỷ Ngôn vốn quen ngồi máy bay, xe hơi hoặc tàu thủy hạng nhất như một chuyến rong ruổi thư giãn cảm thấy cực kỳ khổ sở, toa tàu ồn ào khỏi nói, còn đủ loại mùi, khiến thính giác và khứu giác của anh không chịu nổi, khó chịu nhất là cái giường vừa hẹp vừa cứng, lại còn kẹp ở giữa không gian nhỏ như vậy, khiến người cao như anh, sơ ý một chút là cộc đầu, lúc thì va người, muốn trở mình cũng không được, chỉ có thể nằm co như con ốc sên, cảm giác chân tay cứng như gỗ, khi nghe thông báo ga tiếp theo là thành phố S, anh đã mừng suýt trào nước mắt, vội vàng vừa lăn vừa trườn khỏi cái giường cứng như đá, làm vài động tác vươn vai, cảm giác toàn thân tự do chút ít, hít thở sâu mấy hơi, rồi mới vào buồng vệ sinh rửa mặt, súc miệng qua loa. Ôn Kỷ Ngôn hòa vào dòng người ra khỏi nhà ga, tìm nơi yên tĩnh, gọi điện cho anh em Trần Cẩm Ngôn xin cầu viện: "Alo, tôi đây, ông bạn!" Cuối cùng, sau khi mua vé tàu, trên người anh chỉ vẻn vẹn còn 50 tệ, anh cần ông bạn Trần Cẩm Ngôn mang đến cho ít tiền, nếu không ở thành phố S này, 50 tệ không đủ tiền thuê khách sạn, chỉ có nước ngủ ngoài đường. "A! Cưng hả, sao bỗng dưng gọi cho anh! Cưng nhớ anh hả?"Trần Cẩm Ngôn nhìn số điện thoại lạ, nghe máy ngay trước mặt Ôn Cường, thấy giọng của Ôn Kỷ Ngôn liền nhanh trí, đổi giọng diễn trò. Trần Cẩm Ngôn là ai? Là anh em từ thủa mặc quần thủng đít của Ôn Kỷ Ngôn, thấy giọng điệu bất thường của anh ta, Ôn Kỷ Ngôn lập tức đoán ra anh ta đang bị cha anh giám sát, cho nên cũng đổi giọng, nói: "Đúng rồi, cưng ơi, em nhớ cưng lắm, khi nào cưng đến thăm em?" "Ưm, bây giờ anh đang bận, đợi xong việc, sẽ gọi lại cho cưng, ngoan nào, thơm cái nhé!" Trần Cẩm Ngôn nói rồi chúm môi hôn vào điện thoại, sau đó cúp máy, cười với Ôn Cường: "Là bạn gái cháu gọi ạ." Ôn Kỷ Ngôn nhìn điện thoại bị ngắt, chỉ có tiếng tút tút, bất giác nhăn mày, ngắm nhìn thành phố S, cũng là đô thị thời thượng, nhưng so với thành phố B, phong cách lại khác hẳn. Nếu Ôn Kỷ Ngôn không đổi điện thoại, có lẽ đã có thể tìm được một số bạn bè có thể giúp đỡ ở cái thành phố hoàn toàn xa lạ này, nhưng lúc này, anh chỉ thuộc mỗi số máy của Trần Cẩm Ngôn, còn trong di động của anh cũng không hề có số của ai, tiền không có một đồng, lại không có chứng minh thư, lúc này anh dường như bất lực, chỉ có thể đợi cứu viện của Trần Cẩm Ngôn.
|
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 03 ôn Kỷ Ngôn vào nhà hàng KFC, chọn ít đồ ăn, tìm một chỗ yên tĩnh, đợi hơn 3 tiếng đồng hồ từ hai giờ tới năm giờ mười lăm phút chiều, vẫn không thấy Trần Cẩm Ngôn gọi điện lại, anh vò đầu, nhìn mặt trời lặn, lòng anh cũng từ từ chìm xuống. Trần Cẩm Ngôn không gọi điện lại tối nay coi như anh cầm chắc phải ngủ ngoài đường một cách thảm hại. Khi chiếc Nokia cũ kĩ đặt trên bàn ăn vang lên tiếng nhạc báo có tin nhắn, tim Ôn Kỷ Ngôn nhảy lên như con chim sẻ, vớ lấy điện thoại, cầm lên xem, là tin nhắn từ một số máy lạ: Chị Trần, tôi xem trên mạng thấy chị đang tìm người ở ghép, tôi là Đường Mật Điềm, có một căn hộ hai phòng, ở đường XX, cần tìm người ở ghép, nếu chị cần hãy liên lạc với tôi! Ôn Kỷ Ngôn đọc kỹ mẩu tin nhắn, xem có phải là tin nhắn lừa đảo, sau đó nghĩ mình có 50 tệ, một người đàn ông, tiền không có, sắc thì có một chút, nhưng mình là đàn ông, sẽ không thiệt thòi gì, hơn nữa nghĩ đến thảm cảnh phải vật vờ ngoài đường, Ôn Kỷ Ngôn vội nhắn lại ngay cho Đường Mật Điềm: "Chào Đường tiểu thư, tôi muốn thuê một phòng, xin cho tôi biết địa chỉ cụ thể của cô." "Đường XX, khu XX, tòa nhà XX, số XX!" Ôn Kỷ Ngôn xem kỹ địa chỉ, rồi ngao ngán nhăn nhó nhìn chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ, nếu như là điện thoại 3G, anh có thể dễ dàng tìm địa chỉ cụ thể, nhưng với chiếc điện thoại rách này, thật sự bó tay! Tay cầm điện thoại, Ôn Kỷ Ngôn đi đến quầy bán hàng, hỏi đường, được biết khu vực đó rất xa, 50 tệ không đủ tiền taxi, anh thật sự chực nôn ra máu, vừa đi vừa liên tục hỏi đường, được chỉ dẫn của những người tốt bụng, lúc ngồi xe buýt, lúc đi tàu điện ngầm, mất chẵn hai tiếng đồng hồ, mới tìm thấy địa chỉ, gặp được cô chủ nhà dễ thương này. Không ngờ, chỉ nhờ khuôn mặt thật thà, và tài uốn ba tấc lưỡi, anh thật sự đã tìm được một chỗ ở, chiến ông này khiến Ôn Kỷ Ngôn không thể không khâm phục bản thân. Đương nhiên, trong quá trình đó chỉ cần một chi tiết sai sót, cũng không thể có kết quả tốt thế này. Khi Đường Mật Điềm bưng món cá thơm phức nóng hôi hổi từ bếp lên, Ôn Kỷ Ngôn đã tỉnh giấc, tham lam hít mấy hơi mùi thơm, bước đến: "Điềm Điềm, cô làm món gì đấy? Thơm thế!" Bất chợt thấy khuôn mặt đàn ông quá gần, Đường Mật Điềm không biết nên tỏ thái độ thế nào, đĩa cá trên tay cô bị Ôn Kỷ Ngôn đón lấy, thấy anh ta để ngay ngắn lên bàn ăn, sau đó cầm đũa, gắp một miếng cho vào miệng, Đường Mật Điềm mới định thần, bước nhanh đến giằng đôi đũa trên ta anh ta, sầm mặt nói: "Ai cho anh ăn?" Đường Mật Điềm không định cho anh ta ở miễn phí, lại còn nấu thức ăn phục vụ anh ta. Ôn Kỷ Ngôn chớp chớp mắt, bộ mặt rất tội nghiệp nhìn cô nói: "Xin lỗi, tôi vô ý!" Anh không nên tham lam ăn một mình, chẳng trách Đường Mật Điềm tức giận. Dường Mật Điềm từ từ ngồi xuống sau khi được Ôn Kỷ Ngôn nịnh bợ kéo ghế cho, liếc đôi đũa trong tay nói: "Anh xuống bếp đỗi cho tôi đôi đũa khác!" Làm việc nhà, có người giúp việc miễn phí, không sai bảo, cũng phí. "Ờ được!" Ôn Kỷ Ngôn nhanh nhảu đi vào bếp, lấy hai đôi đũa trong thời gian ngắn nhất, nhân tiện xới hai bát cơm đem ra. Đường Mật Điềm thấy Ôn Kỷ Ngôn đặt một bát cơm trước mặt cô, bát còn lại giữ trong tay, cầm đũa với ra đĩa cá, vội vàng vòng tay ôm đĩa cá, "Trong khi tôi nấu cơm, anh thì ngủ say sưa, ngủ dậy là được ăn, đừng mơ!" "Điềm Điềm, lúc trước tôi quả thật rất mệt, mới ngủ thiếp một lát, việc nhà, tý nữa nấht định tôi sẽ làm!" Ôn Kỷ Ngôn thở mạnh, nhìn chằm chằm vào đĩa cá, mùi thơm phức của nó khiến người bỏ trốn lúc nửa đêm, phải chịu đựng đủ thứ cực nhọc phải chảy nước miếng. "Nếu không vì tí nữa anh rửa bát, lau nhà thì ngay cả bát cơm trắng trong tay anh kia cũng đừng hòng tôi cho anh ăn!" Mật Điềm lạnh mặt: "Bất luận thế nào, thức ăn tôi làm, anh không được ăn!" "Cô chỉ cho tôi ăn cơm không à?" Ôn Kỷ Ngôn nhìn vào đĩa cá thơm phức, bắt mắt, khó nhọc nuốt nước bọt, "Điềm Điềm, cô không đùa tôi chứ?" "Ai đùa với anh! Hôm nay anh dám ă thức ăn tôi làm, tôi sẽ lập tức đuổi anh!" Mật Điềm và liền mấy miếng cơm, vừa gắp thức ăn vừa cảnh cáo Ôn Kỷ Ngôn. "Một mình cô ăn không hết, sao không cho tôi một ít?" Ôn Kỷ Ngôn tội nghiệp cúi đầu nhìn bát cơm trắng trong tay, được thôi, ăn cái này cũng no, cố gắng và mấy miếng cơm, liếc nhìn đĩa thức ăn khó khăn lắm mới nuốt được. "Ăn không hết thì mai ăn, đằng nào, tôi cũng không nấu cơm cho anh ngay ngày đầu tiên anh tới, để sau này anh khỏi được thể lấn tới, thấy tôi nấu ăn ngon, ngày nào cũng đòi tôi nấu!" Đường Mật Điềm nghiêm túc nói, trước đây có cô bạn thuê chung nhà, sau lần đầu tiên thưởng thức món ăn cô nấu, thấy ngon quá, về sau một mực viện lý do mình nấu không ngon, nhất định không chịu nấu, kể ra cũng vài lần cô ta trổ tài, nhưng không thể ăn nổi, cho nê Mật Điềm vinh dự kiêm thêm chức đầu bếp, không những phải chăm lo dạ dày của mình, còn phải quan tâm khẩu vị của cô bạn ở cùng, mà cô bạn này tuy không biết nấu ăn nhưng lại rất kén ăn, vì vậy tay nghề của cô được rèn luyện càng ngày càng cao, ấm ức trong lòng cũng càng ngày càng lớn. Thực ra cô chỉ tìm người để tự biến mình thành đầu bếp. Tuy nhiên do quan hệ giữa hai người khá tốt, nên cô không nói được gì, chỉ đến khi cô bạn có người yêu chuyển đi sống cùng anh ta, thì Đường Mật Điềm mới lại tìm người ở chung, nhưng rút kinh nghiệm, lần này cô nhất quyết không làm đầu bếp miễn phí, cho nên dứt khoát không để Ôn Kỷ Ngôn biết tài nấu ăn của mình. "Điềm Điềm, cô xem, cô ăn không hết đổ đi, thật lãng phí!" Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói: "Lãng phí là có tội, cô lương thiện như vậy, sao có thể làm việc tội lỗi?" "Tôi..." "Hơ nữa Điềm Điềm, không phải cô nấu ăn cho tôi, cô chỉ là nấu cho cô, sau đó làm nhiều quá, ăn không hết định đổ vào thùng rác, vậy cô hãy xem tôi như cái thùng rác đi, tôi có chức năng tiêu hóa lại!" Nói xong, anh ta nở nụ cười thật tươi: "Tôi sẵn sàng làm thùng rác, thùng nước gạo!" "Tôi..." Đường Mật Điềm mở miệng, nhưng thật sự không biết nói gì cho t hích hợp, bị chặn họng rồi. "Điềm Điềm, sẽ không có chuyện cô nấu ngon, mà ngày nào tôi cũng đòi cô nấu!" Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục nhẹ nhàng tấn công: "Tôi đã hứa với cô sẽ làm việc nhà, thì tôi nhất định làm tốt, chăm chỉ làm, cũng sẽ nấu cơm ngon cho cô ăn." Còn nấu rồi, có thể ăn được không, có ăn hay không ăn, đó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh. "Vậy anh ăn chút!" Đường Mật Điềm, đẩy đĩa thức ăn ra giữa bàn, rốt cuộc, thấy bộ dạng ăn cơm không của anh ta quá tội nghiệp, lương tâm cô cảm thấy hơi áy náy. "Điềm Điềm, cô tốt thật!" Ôn Kỷ Ngôn bắt đầu ăn uống ngon lành, gật đầu khen: "Ngon hết nhẽ!" An: sau khi gõ xong đoạn này, An chỉ cảm nhận một câu thôi: chó má thật, đầu năm nay nt nhầm số cũng gặp phải zai "Có chút nhan sắc!" Sau khi ăn xong, Ôn Kỷ Ngôn vội vàng dọn dẹp bàn ăn, thu bát đũa mang vào bếp, sau đó bận rộn một hồi trong đó. Đường Mật Điềm cũng không ngồi chơi, nhanh chóng lau bàn sạch sẽ, sau đó ngồi ở salon đợi Ôn Kỷ Ngôn đi ra để dẫn anh ta sang căn phòng nhỏ. Có lẽ khoảng 15 phút sau, Ôn Kỷ Ngôn mới lau tay, cười hềnh hệch thò đầu ra khỏi bếp hỏi: "Điềm Điềm, rửa bát thế nào?" Đường Mật Điềm nhắc lại: "Rửa bát thế nào?" anh ta ở trong bếp 15 phút, lạch cạch ầm ĩ một hồi, chẳng lẽ chưa rửa được cái bát nào? Vậy anh ta làm gì trong bếp? Câu hỏi lớn hiện trong lòng, trên mặt Đường Mật Điềm. Ôn Kỷ Ngôn vội gật đầu: "Lần đầu tiên tôi rửa bát bằng tay, hình như có chút vấn đề." "Lần đầu tiên rửa bát bằng tay?" Mật Điềm nghi hoặc mở to mắt nhìn anh ta: "Thế trước đây anh rửa thế nào?" Gã này không phải chưa từng rửa bát chứ? "Tôi hả, trước đây đều dùng máy rửa bát, tôi chưa từng dùng tay!" Ôn Kỷ Ngôn mở to mắt bắt đầu nói bừa, bát ở nhà đều do người giúp việc rửa, liền nói đại là dùng máy rửa bát! "Oh" Đường Mật Điềm vỗ trán, "Không phải trước đây ăn xong anh cứ tích bát đũa thành đống rồi mới dùng máy rửa chứ?" Thời buổi này, thiên hạ lắm kẻ lười cũng không có gì lạ, không có người lười nhất chỉ có người lười hơn mà thôi. Ôn Kỷ Ngôn nhân đà trả lời: "Đúng vậy, trước đây ăn xong, bát đũa tôi cứ dồn lại cả đống rồi mới cho vào máy rửa, cho nên tôi chưa tự rửa bao giờ..." Đường Mật Điềm nhếch mép, chỉ có hai cái bát, hai đôi đũa, một cái đĩa, định đứng dậy rửa cho xong, nhưng cô vừa ăn no, lại đang ngồi thoải mái trên salon, ngại vận động nên chỉ đạo từ xa: "Rửa bát rất đơn giản, anh đổ ít nước vào bồn, cho bát vào, đổ chút xíu nước rửa bát, rồi dùng giẻ rửa từng cái một, sau đó sả nước vài lần cho sạch, "Lần nào rửa bát, cũng đều phải rửa từng cái một à?" Ôn Kỷ Ngôn xác nhận lại một lần nữa, "Phải rửa tấ cả sao?" "Đúng, nếu không sẽ không sạch" "Được, vậy để tôi rửa!" Nói xong đi vào bếp, sau đó... chưa được bao lâu, Đường Mật Điềm nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng từ bếp vọng ra, lập tức đứng dậy không kịp đi dép, cứ chân trần vào bếp, nhìn bát vỡ trong bồn, tay cô run lên, tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh làm gì vậy?" Ôn Kỷ Ngôn nét mặt tội nghiệp nhìn cô: "Xin lỗi, tôi không biết cho bao nhiêu nước rửa bát thì vừa, cho nên đổ tất cả vào, ai ngờ quá trơn, không sao cầm được..." "Cho nên, anh tuột tay làm vỡ bát phải không?"Đường Mật Điềm thở mạnh, cố gắng kìm chế tức giận, nghiến răng nói: "Tại sao anh lại lấy hết bát ra?" Bữa tối, chỉ dùng hai cái bát, nhưng anh ta lôi cả sáu cái bát trong tủ mang ra rửa, có nên khen anh ta chăm chỉ không? "Không phải cô đã nói, lần nào rửa bát cũng phải rửa từng cái một sao!" Câu trả lời càng khiến anh ta vô tội, "Vừa rồi tôi còn thắc mắc, bát chúng ta không ăn đến, tại sao phải rửa?" Đường Mật Điềm nghiến răng: "Ôn Kỷ Ngôn rõ ràng anh hiểu sai, lại vẫn còn làm ngược, trach tôi nói không rõ ràng?" "Không phải, tôi không có ý trách cô, tại tôi không tốt, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ bồi thường cho cô cả chục cái bát!" Ôn Kỷ Ngôn vội vàng xin lỗi, sau đó thu dọn bát đĩa vỡ. Lời xin lỗi của anh ta khiến Đường Mật Điềm bớt giận thêm vài phần, đứng nhìn anh a luống cuống thu dọn đống đổ vỡ, cô buột miệng nhắc: "Làm chậm thôi, cẩn thận đứt tay." Vừa nói xong, thì trong lòng bàn tay trắng trẻo của Ôn Kỷ Ngôn xuất hiện vệt máu hồng, máu chảy loang xuống những mảnh bát sứ nền trắng hoa xanh. Ôn Kỷ Ngôn kêu "ái" một tiếng, vội rụt tay về, máu từ vết thương vẫn đang chảy. "Anh tránh ra, để tôi!" Cuối cùng Đường Mật Điềm không chịu nổi, đẩy anh ta sang bên: "Đi vào phòng tắm rửa tay, lát nữa tôi băng cho." "Ồ, cảm ơn!" Ôn Kỷ Ngôn ngoan ngoãn lùi khỏi bồn rửa bá, nhìn Đường Mật Điềm cau có, nhanh tay dọn dẹp những mảnh vỡ, rồi nhanh chóng rửa nốt hai chiếc bát may mắn không bị vỡ, lau sạch, quay lại thấy Ôn Kỷ Ngôn vẫn đứng ngây một chỗ, tức giận nói: "Đại thiếu gia, sao thế, còn bắt tôi rửa tay, bôi thuốc hầu anh hay sao?" "Không dám hi vọng cô rửa tay cho, nhưng cô có thể bôi thuốc giúp tôi không!" Ôn Kỷ Ngôn hạ giọng nói nhỏ, nhưng Đường Mật Điềm vẫn có thể nghe thấy, sau đó vào phòng tắm rửa tay. "Đừng tưởng bở!" Đường Mật Điềm bĩu môi, nói thẳng:"Anh nhớ nhé, anh lại nợ tôi chục bát ăn đấy, đưa tiền mặt hoặc mua đền ngay, nếu không bắt đầu từ ngay mai, ngay cơm không tôi cũng đừng hòng cho anh ăn!" "Được, nhất định sẽ đền cô, yên tâm!" Ôn Kỷ Ngôn lau tay, trả lời nghiêm túc: Cô ghi vào sổ tất cả những thứ tôi nợ cô, tôi dùng của cô, sau này, tôi sẽ trả toàn bộ!" Nói xong giơ tay lên "Cả miếng dán vết thương cũng ghi vào, sau này tôi sẽ đền cô tất cả, gấp mười lần luôn!" "Mười lần? Tôi không mong muốn xa xỉ thế đâu! Người không một đồng xu dính túi như anh, chỉ cần có thể nộp tiền nhà đúng thời hạn, tôi không đuổi anh đi coi như đã a di đà Phật rồi!" Đường Mật Điềm lấy một miếng dán trong hộp cứu thương ở dưới bàn trà lạnh lùng đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: "Tự dán đi!" Sau khi băng xong vết thương, Ôn Kỷ Ngôn cười nịnh nói với Đường Mật Điềm: "Điềm Điềm, không phải tôi không có một xu dính túi, tôi có khá nhiều tiền!" Nói rồi rút trong túi một nắm tiền lẻ, tiền xu đắc ý giơ lên: "Sáng mai vẫn còn tiền mua bánh bao!" Đường Mật Điềm nhếch mép, giễu cợt: "Đại gia, anh lắm tiền thật!" Sau đó bực bội hừ hắng giọng, đứng dậy khỏi salon, nói với Ôn Kỷ Ngôn: "Đây là chìa khóa phòng nhỏ, anh cầm lấy, còn khóa cửa ra vào tạm thời tôi chưa đưa cho anh, thời gian sinh hoạt của tôi như sau: Sáng 8 giờ ra khỏi nhà, chiều 5 giờ về nhà, còn lại cơ bản đều như vậy, nếu anh muốn ra ngoài hoặc làm việc gì, phải về đúng giwò, nếu không sẽ bị nhốt bên ngoài, đừng trách tôi không nói trước!" Ôn Kỷ Ngôn cầm chìa khóa, lơ đãng nhún vai, thấy Đường Mật Điềm đi vào phòng riêng, vội bật dậy khỏi salon, lập tức mở cửa phòng nhỏ, ngạc nhiên nói to: "Điềm Điềm, cô có chắc căn phòng này không phải là của cô mà dành cho tôi ở không?" Thật sự quá đáng yêu! Để cho một người đàn ông như anh ở trong căn phòng đáng yêu như vậy quả thật không hợp! Căn phòng tảng chủ đạo là gam màu phấn hồng, tường màu phấn hồng, thảm màu phấn hồng, rèm cửa màu hồng, ga giường màu phấn hồng, chăn màu phấn hồng, tủ quần áo, đèn bàn cũng màu phấn hồng... trước mắt Ôn Kỷ Ngôn toàn là màu phấn hồng, đương nhiên, trên chiếc giường và tủ quần áo màu phấn hồng đặt vô số con thú nhồi bông Tuski, Hello Kitty màu hồng, anh hơi nhíu mày, tóm lấy một con thú nhồi bông bên cạnh lè lưỡi, nhăn mặt làm xấu với nó.
|
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 04 "Ấy, không cho anh động bàn tay bẩn vào Kitty yêu quý của tôi!" Đường Mật Điềm giật con mèo bông Kitty từ tay Ôn Kỷ Ngôn, thận trọng đặt lên mặt tủ, đưa tay vuốt ve, "Cưng ơi, chịu khó ở trong phòng này mấy ngày nha, đợi chị dọn dẹp xong sẽ đưa em về phòng!" "Điềm Điềm, những đồ chơi này đều là của cô à?" "Nói vớ vẩn!" Đường Mật Điềm lườm anh ta: "Nhớ nhé, tất cả là của tôi, cấm anh động vào!" "Được thôi, tôi sẽ không động vào, nhưng cô để nhiều đồ riêng tư của mình vậy ở phòng tôi, không thấy chướng mắt sao?" Ôn Kỷ Ngôn chỉ vào con thú nhồi bông Tuski cao cỡ 1m8 trên chiếc giường 1m5 nói: "Tôi không muốn động đến, nhưng cô không thấy là nó chiếm hết giường của tôi à?" Đường Mật Điềm nhìn theo ánh mắt Ôn Kỷ Ngôn, nhìn vào thú nhồi bông Tuski nói: "Anh chưa nộp tiền nhà, bây giờ tôi có lòng tốt cho anh ở lại, vậy nên phòng này chưa tính là của anh, tôi để anh ngủ ở đây, anh chưa có quyền đòi hỏi quyền lợi, tất cả đều phải tùy theo tâm trạng của tôi." "Ờ, nói có lý." Ôn Kỷ Ngôn thực sự cầu thị gật đầu đồng ý, nhưng câu nói sau của Đường Mật Điềm khiến anh tức ói máu, chỉ muốn cắn vào lưỡi, thu lại lời khách sáo vừa rồi, lúc đó Đường Mật Điềm cười nhạt: "Tuski của tôi không chiếm giường của anh, nó vốn không phải giường của anh, tôi cho phép anh ngủ ở phòng này, nhưng không nói cho anh ngủ trên giường." Ôn Kỷ Ngôn kinh ngạc trố mắt, vội nói: "Ý cô không phải là Tuski ngủ trên giường, còn tôi ngủ dưới đất đấy chứ?" "Đúng rồi, anh rất thông minh!" Đường Mật Điềm cười gật đầu, còn thưởng cho anh ta một vẻ mặt nhã nhặn: "Khi nào anh giao tiền nhà, lúc đó tôi sẽ chuyển Tuski đi, để anh ngủ trên giường!" "Cô..." Ôn Kỷ Ngôn lần đầu bị cứng họng, không biết nói gì. Đường Mật Điềm cười rạng rỡ: "Ôn Kỷ Ngôn, tôi tạm thời để bọn thú cưng của tôi ở phòng này, hy vọng anh tử tế với chúng, giống như tôi đã tử tế giữ anh lại." "Cô để tôi ngủ trên sàn, vậy mà gọi là tử tế với tôi?" Ôn Kỷ Ngôn nén giận, nói tiếp: "CÔ để đồ chơi trên giường, bắt tôi một người còn sống sờ sờ ra đây phải ngủ trên sàn nhà, vậy mà gọi là tử tế với tôi?" Đường Mật Điềm bị tố cáo, chỉ lắp bắp nói được có vậy, mắt nhìn sang chỗ khác: "Vậy nếu anh muốn ngủ trên giường, anh có thể ngủ cùng với Tuski, nó rất thân thiện!" "Được, cảm ơn gợi ý của cô!" Ôn Kỷ Ngôn trả lời, "Tối nay tôi sẽ ngủ rất hữu nghị với chúng!" Nói xong bước nhanh đến giường, uể oải nằm xuống, lòng bỗng vô cùng oán thán, anh đường đường là đại thiếu gia mà phải chen chúc ngủ với bọn thú kia, thật quá bi thương, không thể nói lên lời. Đường Mật Điềm cau mày nhìn hành động của Ôn Kỷ Ngôn, há miệng đắn đo mãi cuối cùng cũng nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh có thể tắm xong rồi mới lên giường không?" Cả người anh ta nhem nhuốc thế kia, sẽ làm bẩn Tuski yêu quý của cô. "Tắm xong mới lên giường?" Ôn Kỷ Ngôn nghe vậy, xúc động ngồi bật dậy, mắt sáng lên nhìn cô, dò hỏi: "Không phải cô thích tôi rồi chứ?" "Tôi thích anh?" Đường Mật Điềm chỉ vào mặt mình, vừa bực vừa buồn cwòi: "Anh có là sao không đấy?" "Cô thích tôi không phải quá bình thường à!" Ôn Kỷ Ngôn tự tin vỗ trán: "Nói đi, cô thích tài hay thích sắc?" Trong khi Đường Mật Điềm còn đang ngơ ngác không hiểu, lại lẩm bẩm tự nói: "Tài thì hiện giờ tôi chưa thể hiện được nhưng sắc xem như cô có con mắt nhìn người đấy!" "Hích!" Đường Mật Điềm không nhịn được bật cười: "Ôn Kỷ Ngôn tôi từng gặp những kẻ không biết xấu hổ như anh, nếu anh cho là tôi có ý với anh, thì anh nên sớm biến khỏi đây!" Là phụ nữ như cô còn không cảm thấy mình dẫn sói vào nhà, vậy mà gã này dám khơi khơi nói vậy, thật không biết liêm sỉ là gì. "Ái chà, chỉ đùa tí xíu cô lại nghĩ là thật!" Ôn Kỷ Ngôn nói rồi đứng dậy khỏi giường, "Tôi biết, cô muốn tôi đi tắm rồi mới lên giường, là vì sợ tôi làm bẩn giường của cô, làm bẩn búp bê của cô đúng chứ?" Đường Mật Điềm không phải là người giỏi che dấu cảm xúc, mọi sắc thái đều hiện hết trên mặt. "Biết rồi sao còn không đi tắm đi!" Cô trợn mắt nhì anh ta. "Tôi cũng muốn tắm, cũng muốn thay bộ quần áo bẩn này!" Anh ta dừng lại, ngước nhìn cô, "Nhưng không có quần áo thay, tí nữa tôi khỏa thân bước ra, cô đừng trách tôi cố tình quyến rũ cô!" "Anh dám làm thế, tôi giết anh!" Mật Điềm lườm anh ta, lại tiếp, "Trong hợp đồng, phải bổ sung thêm một điều, ở khu vực sinh hoạt trung trong nhà, phải ăn mặc chỉn chu, nếu có hành vi không đứng đắn, thì tự chuyển đi." "Thế nào là hành vi không đứng đắn?" Ôn Kỷ Ngôn hỏi. "Cởi trần, mặc quần lót ở khu vực sinh hoạt chung, đều thuộc hành vi không đứng đắn!" "Ý cô là ở khu vực sinh hoạt chung không thể mặc quần lót?" Ôn Kỷ Ngôn hỏi xong cười ha hả, thấy Đường Mật Điềm xấu hổ đỏ mặt, lời cô vừa nói không phải ý đó, nhưng anh lại suy diễn thành ra như vậy. "Vừa rồi tôi nhỡ mồm, ý tôi là, không được phép chỉ mặc quần lót ở nơi sinh hoạt chung!" Mật Điềm giải thích rõ ràng, thấy anh ta cười ngặt nghẽo tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh còn dám cười nữa, tôi sẽ không cho anh ở ghép!" "Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa!" Biết là nếu cười tiếp Đường mật Điềm đang tức giận có thể nổi điên đuổi mình ra ngoài, v lập tức nhịn cười: "Cô xem, người lớn rồi mà còn trẻ con thế, tôi chỉ đùa tí xíu mà cô lại tưởng thật!" "Tôi không thèm đùa với anh!" Đường Mật Điềm bực mình nói. "Vâng vâng, vâng tôi vô duyên quá!" Ôn Kỷ Ngôn vội cầu hòa, "Điềm Đềm, cô thấy đấy, tôi đi vội quá, không mang gì cả, không biết có thể phiền cô chuẩn bị một ít đồ sinh hoạt cá nhân không?" "Không!" Cô trả lời dứt khoát. "Cũng phải, cô cho tôi ở đã là một ân huệ lớn, lại làm phiền cô, tôi thật sơ xuất!" Anh ta khách sáo nhìn Đường Mật Điềm: "Chỉ có điều, tối nay đi ngủ mà không rửa sợ làm bẩn giường cô, không đánh răng, sợ hơi thở làm bốc mùi con Tuski của cô." Nói xong hít thật mạnh: "Hiện giờ Tuski này thật là thơm tho..." "Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ anh rồi!" Đường Mật Điềm giằng con Tuski từ tay Ôn Kỷ Ngôn, "Theo tôi về phòng lấy đồ, nhưng tôi phải ghi nợ!" "Không hề gì!" Ôn Kỷ Ngôn cười đi theo Đường Mật Điềm, bước vào phòng co, đúng như dự đoán, căn phòng này cũng quét sơn hồng với những con búp bê màu hồng. Thấy cô mở tủ đưa cho anh chiếc khăn tắm màu hồng, bàn chải búp bê hồng, anh bất giác cười khan: "Điềm Điềm, đồ dùng của cô cũng giống như con người cô vậy, thật ngọt ngào, đáng yêu!" "Đúng thế, anh thích hả?" Đường Mật Điềm cười nhìn Ôn Kỷ Ngôn. Được nhìn như thế, sao dám nói không thích? Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể gật đầu cười: "Thích, tôi thích nhất màu phấn hồng!" Tuy không thể nói là rất thích chỉ là thích thích, nhưng khi bị vây quanh toàn màu màu hồng như vậy thật đúng là khó tả. "Anh đã thích màu phấn hồng, vậy cái áo ngủ này anh mặc trước!" Đường Mật Điềm nói xong, lấy trong tủ ra chiếc áo T shirt màu phấn hồng to đùng, ấn vào tay Ôn Kỷ Ngôn: "Tôi nghĩ, anh sẽ thích, chiếc áo này rất to, anh có thể mặc!" "Điềm Điềm, thật là...cảm ơn cô!" Tay cầm nhiều thứ màu hồng như thế, cơ mặt Ôn Kỷ Ngôn khẽ rung, khó nhọc nói ra. "Đừng khách sáo, nên như vậy..." Mật Điềm quay mặt lại, cười rõ tươi với Ôn Kỷ Ngôn: "Anh có cần quần lót không? Nhưng tôi không có đồ của đàn ông, chỉ có của phụ nữ, cũng không biết liệu anh có mặc được không?" Nói rồi, cúi đầu vào tủ, định tìm một chiếc quần lót to một chút. "Không cần đâu!" Ôn Kỷ Ngôn vội giơ tay ngăn Đường Mật Điềm: "Quần lót, mai tôi tự đi mua." Nếu ngay quần lót cũng là màu hồng Kitty, thì hoàn toàn biến anh thành phụ nữ mất rồi, khác nào bảo anh cầm dao tự hoạn! "Vậy được, tôi dẫn anh đi tắm!" Đường Mật Điềm nhướn mày, sau đó dẫn Ôn Kỷ Ngôn đến phòng tắm, chỉ các thiết bị, dặn dò: "Bên trái là nước nóng, phải là nước lạnh, đây là quạt thông gió, kia là thiết bị sưởi, bàn chải, kem đánh răng, nước súc miệng đều ở kia." "Ồ, được, rõ rồi!" Ôn Kỷ Ngôn nhẫn lại ghi nhớ một lượt rồi gật đầu. "Vậy anh tắm đi!" Đường Mật Điềm kéo cửa, không quên nhắc nhở: "Anh nhớ khóa cửa đấy!" nói xong đi về phòng mình. Hành trình chạy trốn gian nan, hết ngồi tàu, ngồi xe, lúc này Ôn Kỷ Ngôn chỉ muốn trầm mình trong bồn, tắm một trận rồi ngủ một giấc đã đời, còn những chuyện phiền phức, anh không muốn nghĩ đến, nhưng nhắm mắt, đầu óc lại tỉnh như không, ý nghĩ lại quay về thành phố B, cảnh tượng anh chạy trốn khỏi tiệc đính ôn, và cuộc bỏ trốn đáng sợ đến thành phố S này, lần lượt hiện ra trong đầu như một cuốn phim! Trong lễ đính hôn, Ôn Kỷ Ngôn cùng người anh em Trần Cẩm Ngôn phải vận dụng kế dương đông kích tây và ve sầu thoát xác mới có thể chạy trốn ra ngoài, nhưng lại bị mấy gã vệ sĩ cơ bắp của bố truy đuổi suốt một đêm, phải luồn lách qua những ngõ nhỏ, đường hẹp, chen xe buýt, đi taxi, ngồi tàu điện ngầm, dùng đủ mọi cách, đến ba giờ sáng hôm sau mới coi như thành công, đã cắt được "cái đuôi" bám theo, tìm một khách sạn tồi bên đường nghỉ chân, thậm chí không kịp tắm rửa, vừa cởi áo ngoài đã ngủ như chết. Ôn Kỷ Ngôn chưa bao giờ ngủ say như thế, mặc tiếng xe ồn ào bên ngoài và tiếng rên rỉ từ các phòng bên, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào giường qua tấm rèm thưa, anh bực mình kéo cái gối che kín khuôn mặt mệt mỏi, tránh ánh nắng gay gắt, trwỏ mìh, ngáp một cái, vẫn buồn ngủ, mắt nhắm tịt, ngủ tiếp, hôm qua quả thực là một ngày quá mệt, toàn thân rã rời. "Tinh...tinh...ting" chuông điện thoại vang lên. Ôn Kỷ Ngôn người cuộn tròn, không những kéo chăn đắp mà còn vùi đầu dưới gối, không muốn nghe điện thoại, cuộc truy đuổi hôm qua khiến anh quá mệt chỉ muốn ngủ. Nếu có thể anh rất muốn tắt máy, ngủ một giấc quên trời đất, nhưng không được, anh phải mở điện thoại, giữ liên lạc với Trần Cẩm Ngôn để có thể biết được động tĩnh của cha, còn có cách ứng phó. "tinh... tinh...tinh" điện thoại reo một hồi, lại reo lần nữa, "shit" Ôn Kỷ Ngôn lẩm bẩm chửi tục, cuối cùng cũng trở dậy nghe điện thoại, nhìn thấy số máy cảu Trần Cẩm Ngôn, giật mình, nói nhỏ: "Alo.." "Kỷ Ngôn, chạy mau..., ông già đuổi tới nơi rồi!" "Cái gì, ông ấy đích thân đến bắt tôi?" Ôn Kỷ Ngôn hốt hoảng, tỉnh ngủ hoàn toàn, "Sao ông ấy biết chỗ tôi trốn?" "GPRS, điện thoại của cậu bị định vị rồi!" Trần Cẩm Ngôn nói nhanh: "Mau chạy đi, tôi cũng đi cùng ông ấy, đang ở dưới sảnh rồi! Đừng đi cửa chính, cửa sau, tất cả bị bao vây rồi!" Nói xong không đợi Ôn Kỷ Ngôn lên tiếng, đã vội cúp máy, rõ ràng, anh ta ra chỗ kín lén gọi điện báo tin. Ôn Kỷ Ngôn thở sâu một hơi, suy nghĩ về thông tin của Trần Cẩm Ngôn, cửa chính, cửa sau đều bị phong tỏa, vậy mình đi lối nào? Khách sạn này hình như chỉ có hai cửa thôi! Không chạy ngồi đây chờ chết ư? Ông già sẽ tóm về, áp giải đến hôn lễ, đính hôn, kết hôn với cô gái thậm chí còn chưa gặp lần nào! Không, tuyệt đối không! Ôn Kỷ Ngôn thầm hạ quyết tâm, đêm qua anh vất vả chạy trốn như thế, hôm nay bị bắt về, kết cục vẫn thế, chẳng phải phí công vất vả suốt một đêm? Nhưng không muốn phí công, thì nên làm gì? Bây giờ, cửa chính, cửa sau đều bị phong tỏa, ông già đang giăng mẻ lưới, rốt cuộc phải làm thế nào? Ôn Kỷ Ngôn luống cuống đi đi lại lại như kiến trên chảo nóng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tràn ngập ánh nắng dịu nhạt, căn phòng này hình như là tầng ba thì phải? Ôn Kỷ Ngôn vội kéo rèm cửa sổ, do dự một lát, anh phải chạy trốn an toàn, không muốn bán thân bất toại bị bắt về nhà, cho nên lập tức phủ định phương án nhảy qua cửa sổ. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhanh chóng buộc hai chiếc ga giường với nhau, rồi cột vào chân giường, còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào ngoài cửa. "Ta biết thằng trời đánh đó ở đây, mở cửa ra!" Giọng ồm ồm thô ráp cực kỳ giận dữ của Ôn Cường vang lên. "Bác Cường, chúng ta có nên kiểm tra kỹ lại không? Ngộ nhỡ nhầm, làm phiền người khác thì không hay lắm..." Trần Cẩm Ngôn đứng cạnh Ôn Cường nói to cốt để nhắc Ôn Kỷ Ngôn bên trong. Ôn Kỷ Ngôn lo lắng, đầu nóng bừng, nghe tiếng Ôn Cường hết lên với người phục vụ, "Mở cửa ngay cho tôi." Không suy nghĩ gì nữa, vội vàng thả ga giường xuống, vớ lấy điện thoại bỏ vào túi, trèo qua ngoài cửa sổ, túm chặt ga giường thoăn thoắt tụt xuống đất. Người đi đường đều ngước lên, hiếu kì nhìn chàng trai bám dải ga trắng thoăn thoắt tụi xuống đất như người nhện, không hiểu chuyện gì xảy ra. Kẻ trộm ư? Nhìn khí chất của anh chàng này, không giống. Khuôn mặt sáng được ánh nắng chiếu vào rạng rỡ, chói người, sống mũi rất cao, khóe môi sắc nét cực gợi cảm, dường như có sức cám dỗ mê hoặc, chiếc quần bò mài màu xanh nước biển bó sát, nửa thân trên để trần lộ làn da màu lúa mạch, bụng thon nổi những múi cơ rắn chắc, khiến máu người ta sôi sục… một chàng trai có khuôn mặt đẹp và body hoàn hảo như vậy lại đang hành động rất nguy hiểm, trèo cửa sổ tụt xuống, lạ lùng như không phải đời thường, mà như đang quay phim. Hay là, một sao nào đó quay quảng cáo, phim ở khách sạn bé nhỏ này? Mọi người không hẹn đều cùng có suy nghĩ như vậy, cho dù người không nghĩ thế cũng bị mê hoặc bởi phong thái của Ôn Kỷ Ngôn đến nỗi thấy hành vi kỳ quặc của anh, cởi trần, dùng ga trải giường làm dây thừng tụt từ trên lầu cao xuống đất, mà vẫn đứng ngây ra nhìn quên cả gọi điện báo cảnh sát. Ôn Kỷ Ngôn nhanh nhẹn, khéo léo nhảy xuống đất, nhìn lướt đám người xung quanh, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúng tôi đang quay phim, xin lỗi mọi người!” Nói xong, lẩn vào đám đông, chạy thục mạng. Mọi người còn đang ngẩn ra vì nụ cười quyến rũ của anh ta, đứng ngây nhìn theo anh biến mất giữa dòng người, dòng xe, mãi mới sực tỉnh, nhìn ô cửa sổ trên cao, thấy toàn những cái đầu đen sì ngó ra ngoài. Ôn Kỷ Ngôn chạy được một đoạn, xác nhận đã đến nơi an toàn, mới vỗ ngực thở dốc, thời tiết vẫn còn nóng, nếu không, việc anh cởi trần chạy như vậy không chừng sẽ bị người ta đưa vào viện tâm thần. Khi đã định thần trở lại, Ôn Kỷ Ngôn lấy điện thoại đã bị anh tắt máy lúc trèo qua cửa sổ, điện thoại này có cài GPRS, cho dù tắt máy, nhưng vẫn rất nguy hiểm như quả bom hẹn giờ, anh phải nghĩ cách xử lý nó. Đưa mắt nhìn dòng người đông đuc qua lại trước mặt, Ôn Kỷ Ngôn chợt nảy ra một kế, vội kéo tay một chàng trai có vẻ thật thà, mỉm cười thân thiện nói: “Hi, xin chào!” “Làm gì vậy?” Anh chàng thật thà, cảnh giác trượn mắt nhìn Ôn Kỷ Ngôn, “Bỏ tay ra, nếu không tôi…!” Ôn Kỷ Ngôn nghe vậy lập tức buông tay, cười nịnh: “Tôi không có ý gì, định hỏi anh, có cần điện thoại không? Tôi có Iphone 5, muốn bán lại giá rất rẻ!” Nói xong giơ điện thoại lên. “Rẻ là bao nhiêu?” Anh chàng thật thà sáng mắt liếc cái điện thoại trong tay Ôn Kỷ Ngôn, không nén được nhìn kỹ một hồi, xác định chính là loại điện thoại mới vừa xuất hiện trên thị trường mấy ngày. “Anh trả bao nhiêu cũng được!” Ôn Kỷ Ngôn vui vẻ nhìn chàng kia, mục đích của anh là giải quyết chiếc điện thoại này, thứ hai là muốn đổi ít tiền tiêu vặt, hiện nay, ngoài điện thoại, tất cả mọi vật đáng giá như, đồ trang sức, ví tiền, thẻ ngân hàng, anh đều để lại khách sạn, không kịp mang theo.
|
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 05 "Đồ của anh không phải là hàng nhái chứ?" Anh chàng thật thà nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại trong tay Ôn Kỷ Ngôn, "Tôi nói một trăm, anh có bán không?" "Một trăm?" Ôn Kỷ Ngôn tức muốn ói máu: "Anh nhìn kỹ đi, hàng thật, chính hãng iphone 5, có hàng nhái nào được như vậy không? Anh thử đi mua với giá một trăm tệ cho tôi xem!" Cho dù là hàng nhái cũng không có giá một trăm! Anh chàng thật thà bị công kích thẳng như vậy, bực mình bĩu môi: "Ai biết là anh có thủ nó ở đâu, tôi mua, nhỡ có chuyện gì lại rước phiền phức vào người, trả một trăm là tốt lắm rồi, bây giờ, anh biết không, tôi cũng không cần!" Nói rồi anh ta đẩy mạnh Ôn Kỷ Ngôn, bước nhanh đi. Ôn Kỷ Ngôn bực mình hừ hai tiếng, anh không tin, con Iphone 5 này, chỉ bán với giá bèo một trăm tệ! Quay người, lại kéo tay một cô gái sành điệu, nheo mắt, nhướn mày với cô ta, còn chưa kịp nói gì, cô ta đã tái mặt hét lên: "A...anh định làm gì? Buông tôi ra!" Ôn Kỷ Ngôn vội buông tay, khiêm tốn nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, cô đừng hét nữa..." Cô ta cảnh giác trừng mắt với anh, quay người định bước đi. Ôn Kỷ Ngôn vội ngăn lại, nói: "Cô có cần điện thoại này không? Một nghìn tệ, tôi bán cho cô!" Cô ta nhìn Ôn Kỷ Ngôn, lại nhìn chiếc Iphone 5 trong tay anh, thổ ra một câu: "Đồ thần kinh!" Sau đó, ôm mặt chạy thật nhanh bỏ đi ngay trước mặt Ôn Kỷ Ngôn, giống như anh là kẻ tâm thần vậy. Ôn Kỷ Ngôn không nản chí lại kéo một cô gái xinh đẹp khác, còn chưa kịp nói, cô ta đã lắc đầu nguầy nguậy: "Không mua, tôi không mua!" Mình còn chưa kịp mở miệng! Đã bị coi như bán hàng đa cấp, đành ngượng ngịu giải thích: "Một ngàn tệ, iphone 5 chính hãng, cô có mua không?" "Không mua, không mua!" Cô ta còn không thèm ngước nhìn, chỉ lắc đầu lia lịa, gạt Ôn Kỷ Ngôn ra, sải bước bỏ đi thật nhanh. Lặng lẽ thở dài, sau đó Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục chèo kéo thêm vài người nữa, kết cục như nhau, nếu không bị mắng là đồ thần kinh thì cũng bị coi là tên trộm vặt, không ai sẵn sàng mua điện thoại của anh, cuối cùng, dù anh ra giá một trăm tệ cung chẳng ai mua. Ôn Kỷ Ngôn đành đổi cách khác, vào một cửa hàng bán điện thoại cũ, đưa iphone 5 cho ông chủ hiệu, nói cục cằn: "Tôi cắm con điện thoại này, ông phát giá đi!" Ông chủ hiệu cầm lên ngắm nghía chán chê bên ngoài, sau đó mở bên trong, kiểm tra một lát, thản nhiên phán: "700 tệ!" "Được!" Ôn Kỷ Ngôn muốn được việc cho nhanh, chẳng buồn mặc cả với ông ta. Nhưng thái độ mau mắn đó của anh khiến ông chủ lại do dự, lại xem kỹ lần nữa, kiểm tra thêm lần nữa. Ôn Kỷ Ngôn thấy mình chấp nhận hơi vội, liền giải thích với ông ta: "Điện thoại này do bạn tôi tặng, nhưng tôi bị thua bạc, đến quần áo cũng bị lột sạch, tôi rất cần tiền nên mới đem đi cắm, có tiền, tôi sẽ đến chuộc, ông yên tâm đi, đó không phải đồ ăn cắp!" Ông chủ tiệm cau mày, im lặng nhìn Ôn Kỷ Ngôn, dường như đang cân nhắc có nên tin lời anh hay không, đánh bạc, bị thua, đem cắm điện thoại, không phải mới gặp lần đầu, nhưng anh chàng này lại thua đến mức bị lột cả quần áo thì thật hiếm. "Ông chủ, thế này vậy, tôi bán cho ông con điện thoại này giá 500 đồng, ông đổi cho tôi một con cũ hơn và một sim mới, còn nữa, tiện thể ông bán luôn cho tôi một bộ quần áo của ông, tôi còn phải về chơi tiếp để gỡ lại!" Ôn Kỷ Ngôn cố ý hạ giá, thấy lông mày ông ta giật mấy lần, vội giục: "Vận tôi đang hên, chỉ thiếu ít tiền vốn, ông không mua thì thôi vậy, tôi bán cho người khác!" Ôn Kỷ Ngôn chìa tay lấy lại cái điện thoại. Ông chủ tiệm ngăn lại, vội nói: "Được, đồng ý!" Sau đó nhanh chóng lấy trong tủ hàng một chiếc Nokia cũ, chỉ số sim trên quầy "Sim đấy, anh chọn một số đi!" Năm trăm đồng mà mua được Iphone 5 chính hãng, đúng là giá rau. Ôn Kỷ Ngôn cũng không buồn mặc cả với ông ta, chọn đại một số cho chiếc Nokia cũ kỹ, "Ông lắp vào giúp tôi, tôi chỉ cần gọi được là ổn!" Ông chủ tiệm nhanh chóng lắp sim vào chiếc điện thoại, "Cậu yên tâm đi,con Nokia này hơi cũ một chút, nhưng tính năng tốt, lại rất bền!" Ôn Kỷ Ngôn gọi vào máy bàn của ông chủ tiệm, thấy không có vấn đề gì, gật đầu: "Ông chủ, ông đưa cho tôi bộ quần áo ông đang mặc và 500 tệ!" Ông ta nhếch mép, vẫn gật đầu, cởi chiếc áo phông mỏng đưa cho anh, rồi lấy trong ngăn kéo 500 tệ cùng với một bản cam kết đưa cho anh kí tên. Ôn Kỷ Ngôn chẳng buồn liếc mắt, vung bút kí, vơ chiếc áo phông vẫn còn hơi ấm của ông chủ tiệm, cầm 500 tệ, rảo bước đi nhanh về phía ga thành phố.
|