Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
|
|
CHƯƠNG 4: Người ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố. Thời tiết tháng sau, quả là nóng vô cùng. Cố Niệm Hề đưa tay lên trán tỉ mỉ lau mồ hôi, tiếp tục bước đi trên thành phố xa lạ này.
Tới đây đã một tuần lễ. Lúc đầu mờ mịt luống cuống, hiện tại cô đã tìm được một công việc tạm thời, chân chạy nghiệp vụ.
Trong khoảng thời gian này, Cố Niệm Hề đương nhiên nghĩ tới muốn về nhà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhớ tới câu nói của ba ba trước kia: "Nếu con đã lựa chọn bước ra khỏi căn nhà này, thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ quay trở về!"
Mỗi lần như vậy, ánh mắt Cố Niệm Hề hiện lên tia khát vọng, nhưng sau đó liền suy sụp xuống dưới.
Không có cách nào, cô hiện tại phải ở nơi này mấy tháng, đợi cho ba ba hết giận, mới có thể trở về. Mà việc đầu tiên phải làm, chính là tìm cho mình một công việc, để nuôi sống chính mình.
Bởi vì không phải là người của thành phố này, cũng không có quan hệ, Cố Niệm Hề bắt đầu chạy nghiệp vụ. Bất quá bằng cấp của cô coi như cũng không tệ.
Mặt trời hôm nay rất lớn, còn chưa lên đến đỉnh điểm, cô đã toát mồ hôi đầm đìa.
Ngồi chồm hổm ở chỗ râm mát của góc đường, cô mở túi sách của mình, lấy ra chai nước khoáng điên cuồng uống vài hớp.
"Tiểu thư, có thể nói vài câu không?" Tại thời điểm Cố Niệm Hề uống nước, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói của đàn ông.
Thanh âm giống như là tiếng đàn vi-ô-lông vậy, trầm thấp mà êm tai.
Nhìn lên trên, cô thấy một khuôn mặt tuấn tú. Sống mũi cao thẳng, hai gò má gầy gầy, làm cho hắn nhìn qua lại càng có khí chất cao ngạo.
Người đàn ông này rất cao. Đứng ở trước mặt Cố Niệm Hề, liền che chắn được nắng gắt của ánh mặt trời.
Một thân tây trang mặc phẳng phiu ở trên người hắn nhìn qua đảm bảo không phải là rẻ.
Không nghĩ tới, chỉ ngồi uống nước liền có thể gặp được một người đàn ông đẹp trai như vậy, chính mình nhìn chằm chằm hắn, Cố Niệm Hề lập tức nhớ ra mình thất lễ, liền quẫn bách nước trong miệng vẫn còn chưa nuốt xuống, lúc này bị sặc đến ho khan.
"Tiểu thư, cô không sao chứ!"
Không nghĩ tới chính mình chỉ nói một câu, liền khiến cho cô gái trước mặt này phản ứng mạnh đến như vậy. Người đàn ông lập tức, cúi người xuống, giúp cô vỗ vỗ phía sau lưng.
Mà Cố Niệm Hề không nghĩ tới, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, thế nhưng người đàn ông này như thế nào lại cẩn thận giúp mình, khôi phục lại tư thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền đỏ ửng lên.
"Tôi không sao, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi, có thể giúp được, tôi sẽ tận lực giúp đỡ"
Người đàn ông đẹp trai, Cố Niệm Hề cũng từng gặp qua rất nhiều lần. Ít nhất thì Đàm Dật Nam cũng là một trong số những người đó.
Đàm Dật Nam tuy thân hình cũng cao, nhưng lại nhỏ nhắn, thuộc loại thư sinh. Mà người đàn ông trước mặt cô đây, giống như một con báo, hơi thở nguy hiểm. Đặc biệt chính là đôi mắt...
"Kỳ thật tiểu thư là phải giúp mọi người." Người đàn ông nhếch môi mỏng, độ cong vô cùng tà tứ, dưới ánh mặt trời giống như là một cây thuốc phiện, hương thơm mê người.
Nhưng không biết vì cái gì, nhìn người trước mặt cười mê người như vậy, Cố Niệm Hề liền tâm sinh bất an.
"Mời tiếp tục nói"
Tuy rằng trong lòng có bất an, nhưng Cố Niệm Hề nghĩ, người đàn ông trang nghiêm đạo mạo như vậy, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện dọa người.
"Nơi này chính là đường lớn của thành phố. Tùy tiện ngồi ở bên đường hóng mát, tiểu thư cô không sợ ảnh hưởng tới bộ mặt của thành thị sao?". Người đàn ông híp lại hai mắt nói chuyện.
Rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng lời nói này lại giống như là đối với Cố Niệm Hề ra đòn cảnh cáo.
Chết tiệt, người đàn ông này thấy mình ngồi ở đường như vậy rất chướng mắt sao?
"Được, chuyện này tôi sẽ giúp anh. Tôi đây đi liền không cản tầm mắt của anh!"
Ánh mắt hung hăng tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, Cố Niệm Hề xoay người bước đi.
Cô nhất định sẽ nhớ kỹ gương mặt của người đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia.
Gương mặt đẹp trai như vậy, thế nhưng lại phát ra lời nói ác độc! Nếu cô có đủ tiền trong tay, cô chắc chắn sẽ tìm một quán cà phê mà thanh thản ngồi ở trong đó thưởng thức, tuyệt đối sẽ không như hôm nay, tùy tiện ngồi ở bên vệ đường uống nước khoáng.
Lúc này Cố Niệm Hề trong lòng tự nhắc nhở, cô nếu như gặp lại người đàn ông kia một lần nữa, thì cô quyết sẽ cho hắn đẹp mặt!
Vẫy vẫy mái tóc đuôi ngựa, Cố Niệm Hề nhanh chóng đi xa.
Có điều cô không biết, lúc cô chuẩn bị rời đi, người đàn ông kia định đưa tay giữ cô lại.
Chính là lời nói sắc bén của cô vừa nói ra, hắn lại thấy cô có tinh thần phấn chấn, khóe môi đột nhiên nở nụ cười. Không phải là nhếch môi tà tứ, mang theo âm mưu, mà là nụ cười cưng chiều thản nhiên...
Nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái đã đi xa, người đàn ông ánh mắt lại hiện lên vài phần thâm thúy.
Lúc ở sân bay gặp qua một lần, hắn liền có thể nhớ kỹ gương mặt của cô gái kia. Mấy ngày nay trong đầu cũng đều hiện lên dáng vẻ của cô.
Lại không nghĩ tới, thời điểm xe hắn đi ngang qua, có thể gặp được cô. Chẳng qua lúc này đây, cô tựa hồ có chút đê mê, cũng có chút mệt mỏi, giống như con chim nhỏ bị thương.
Cho nên hắn cho xe dừng lại, muốn tiến đến an ủi cô, thuận tiện mời cô đến quán cà phê bên cạnh nói chuyện này nọ. Bởi vì hắn vừa thấy, cô vừa uống nước khoáng, ánh mắt lại khao khát nhìn tấm biển in hình nước trái cây của quán cà phê bên cạnh.
Chính là không nghĩ tới vừa ra quân đã bất lợi! Hắn chỉ mới nói một câu, thế nhưng lại làm cho cô gái nhỏ kia giận dữ rời đi.
Bất quá cũng thấy rõ ràng, cô gái gương mặt nhỏ nhắn bi thương kia, lúc này liền hoàn toàn biến mất. Đó cũng là lí do tại sao hắn không gọi cô lại.
Hắn lúc này không đuổi theo cô.
Nhưng tiếp theo, nếu còn gặp lại, hắn Đàm Dật Trạch chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!
Mà một màn này, vừa vặn cũng lọt vào mắt của người lái xe.
Không có nhớ nhầm, hắn vừa mới thấy Đàm tham mưu trưởng muốn an ủi cô gái kia. Cho nên lúc hắn lái xe đến đây, liền nghe thấy Đàm tham mưu trưởng gào thét muốn xuống xe. Thân là lái xe kiêm trợ lý công việc của tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất, hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Đàm tham mưu trưởng như vậy đâu.
Chẳng lẽ, người cương quyết, cứng cỏi từ trước đến nay không kiềm chế được, cũng nhất thời nổi lên thứ tình cảm gọi là "Ái mộ động tình"?
Gương mặt cô gái kia, thoạt nhìn có chút quen thuộc, như là đã gặp qua ở nơi nào...
|
Chương 5: Không nhớ rõ tôi sao Vài ngày sau, mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như bình thường.
Cố Niệm Hề lẻ loi một mình tiến vào tập đoàn Minh Lãng.
Nhớ rõ lúc trước, cô đến thành phố này, cũng đã mấy lần đi đến nơi đây. Chẳng qua, tâm tình lúc trước tiến vào so với hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì trước kia, thân phận của cô chính là bạn gái của Đàm Dật Nam. Đến đây, đơn giản chỉ nghĩ muốn nhìn hắn.
Mà hôm nay, cô đến nơi này với thân phận là nhân viên công ty Bác Á đến hợp tác nói chuyện.
Vào công ty chỉ mới được một tháng, Cố Niệm Hề lúc đầu chính là phát truyền đơn. Nhưng bất quá bằng cấp của nàng không tệ lắm, năng lực cũng hơn người, cho nên rất nhanh chóng thăng hai cấp. Mà hôm nay, lại chính là cơ hội thăng chức nữa của cô.
Giám đốc nói, hôm nay nếu hợp đồng thành công, cô có thể thăng chức lên làm quản lý. Hơn nữa cũng có thể có lương cao.
Kỳ thật cô biết, công ty đối tác chính là công ty của Đàm Dật Nam, thời điểm bước vào cửa của tập đoàn, cô có ý định định lùi bước.
Bất quá khi nghe đến hai chữ "tăng lương", Cố Niệm Hề bắt đầu đánh mất ý niệm trong đầu kia của mình.
Bởi vì, hiện tại cô thật sự cần số tiền kia.
Tiền thuê nhà một tháng nay, đều là số tiền tích cóp được lúc cô rời nhà trốn đi. Hiện tại đã qua quá nửa tháng chưa đóng tiền, chỉ sợ bà chủ sẽ tống cổ cô ra ngoài đường mất.
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề vẫn kiên trì tới công ty này.
"Xin chào, tôi là Cố Niệm Hề, đã có hẹn với công ty vào buổi sáng nay..."
Có đôi khi, người ta vận khí xấu, càng sợ gặp cái gì, liền sẽ gặp được cái đó.
Ngay lúc cô còn đang thao thao bất tuyệt với thư ký bên ngoài, một giọng nói của người đàn ông vang lên: "Niệm Hề?"
Giọng nói này, Cố Niệm Hề đương nhiên sẽ không quên.
Không cần quay đầu lại xem, Cố Niệm Hề cũng biết, người đàn ông đứng ở phía sau cô kia, chính là bạn trai hai năm thân thiết của cô, Đàm Dật Nam.
Chính là cô bây giờ, thật sự không muốn đối mặt cùng với hắn.
Tuy rằng mấy ngày nay, cô vẫn đi làm, làm cho mình giống như người bình thường. Nhưng hai năm yêu nhau, tình cảm ngày xưa đều trong một lần mà tan biến. Đau xót, chính là điều tự nhiên không thể tránh khỏi.
Ban ngày, cô dùng gương mặt tươi cười đối với mọi người. Nhưng tối đến, trở lại phòng của chính mình, trong hốc mắt cũng có sắc hồng. Có đôi khi, nước mắt vẫn không tự giác trào ra.
Nhưng khi trời vừa sáng, cô lại cố gắng tươi cười, cố gắng sống tốt. Không để cho người khác thấy mình nội tâm đau đớn..
Bây giờ, điều cô không làm được chính là cười đối mặt với Đàm Dật Nam.
Dù sao, cô cũng thực quá yêu người đàn ông này...
Nghe được giọng nói kia, Cố Niệm Hề theo bản năng, cứng đơ.
Cô vẫn không dám quay người lại.
Kỳ thật suy nghĩ của cô rất đơn giản.
Đàm Dật Nam, anh nếu như đã chọn Hoắc Tư Vũ, vậy đừng có trêu trọc tôi, được không? Coi như chúng ta bây giờ là hai người xa lạ.
Có điều, suy nghĩ này của cô, người đàn ông kia tựa hồ không hiểu. Thậm chí anh một chút cũng không tính toán sẽ buông tha Cố Niệm Hề.
Giờ phút này, đằng sau đã truyền đến tiếng bước chân.
Cố Niệm Hề đang định bước đi, người đàn ông này đã nhanh hơn cô một bước, đưa tay giữ cô lại.
"Niệm Hề, không nghĩ tới thật là em! Anh còn tưởng rằng..." Đàm Dật Nam đầu ngón tay thon dài, nắm lấy cổ tay của cô, mơ hồ mang theo run rẩy.
Mà đôi mắt đen kia lại tràn ngập vui sướng.
Vẻ mặt của Đàm Dật Nam, Cố Niệm Hề lại xem không hiểu.
Bọn họ đã chia tay, tại sao thời điểm hắn nhìn thấy mình, lại kích động đến như vậy?
"Nghĩ đến, chúng ta đã chia tay. Anh còn muốn đẩy tôi vào thế quẫn bách sao? Từ nay về sau tốt hơn hết chúng ta đừng gặp lại"
Ánh mắt của Cố Niệm Hề phản chiếu hình ảnh của Đàm Dật Nam, khiến cho hốc mắt của cô lúc này có chút phiếm hồng, nhưng may mắn cho Cố Niệm Hề, là hiện tại giọng nói của cô cũng rất bình tĩnh.
"Niệm Hề, anh không có ý này"
Hắn có ý tốt, lại bị nàng đối đãi như vậy, Đàm Dật Nam có chút tức giận, buông cánh tay cô ra: "Quên đi, hôm nay em đến đây, có chuyện gì không?"
"Đàm Dật Nam có phải anh hiểu sai ý của tôi hay không?"
Nghe giọng điệu tự phụ kia của Đàm Dật Nam, thông minh như Cố Niệm Hề, tự nhiên đã hiểu ra. Người đàn ông kia ngụ ý chính là hắn xem cô tìm hắn đến đến để nhờ giúp đỡ, ngữ điệu có vẻ không thiện ý.
Thiếu chút nữa, khiến Cố Niệm Hề bật cười.
Thời điểm yêu nhau, nàng thật sự không nhận ra, hắn là một tên tự kỷ như vậy!
"Niệm Hề, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Em nếu có chuyện gì khó xử, cứ nói ra. Anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên". Cố Niệm Hề trời sinh bản tính quật cường, hắn cũng không phải không biết.
Lời nói này nói ra, Đàm Dật Nam nghĩ tới chính mình đã làm điều không phải với cô, ánh mắt có chút ảm đạm. "Ha ha..."
Hắn, thật đúng là tự mình đa tình!
Cô Cố Niệm Hề, cho dù quẫn bách như thế nào, cũng không cần đến cầu xin người đàn ông như vậy.
Cô định xoay người rời đi. Lúc này lại thấy Hoắc Tư Vũ đứng cách đó không xa.
Cô gái kia hơn một nửa dáng hình bị che mất, làm người ta nhìn không rõ.
Nhưng Cố Niệm Hề chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, người đó chính là Hoắc Tư Vũ, dù sao cô và Hoắc Tư Vũ cũng đã là bạn tốt nhiều năm.
Hoắc Tư Vũ khẽ cúi đầu. Cố Niệm Hề không thấy rõ biểu tình trên mặt của cô ta, nhưng cô biết tình huống lúc nãy, đã lọt vào trong ánh mắt của Hoắc Tư Vũ.
Đàm Dật Nam quay lưng về phía Hoắc Tư Vũ, nên không nhận ra có sự tồn tại của cô ta.
Thấy Cố Niệm Hề có ý định bước đi, Đàm Dật Nam duỗi thẳng tay, nắm chặt tay của cô.
"Niệm Hề..." Giọng nói có chút thương đau. Mà trong ánh mắt lại ngập tràn say đắm.
"Đam Dật Nam, anh buông ta ra. Hôm nay tôi đến đây không phải là tìm các người. Nếu không còn chuyện gì nữa, đừng ở đây cản trở công việc của tôi". Đàm Dật Nam nghe thấy Cố Niệm Hề nói "Các người", mà "các người" ở đây chính là để chỉ hắn và Hoắc Tư Vũ.
Đương nhiên lời nói này chính là nhắc nhở Đàm Dật Nam.
Nhưng lúc này hắn chỉ muốn giữ lại người phụ nữ trước mắt, căn bản không có để ý đến ý tứ trong câu nói của cô.
Hắn như trước, gắt gao nắm chặt tay cô.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn lại thấy sợ hãi. Sợ hãi lúc này nếu buông tay, hắn liền mất đi cô mãi mãi...
Cố Niệm Hề dùng toàn lực, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi hắn. Cô liền xoay người rời đi.
Đàm Dật Nam thấy nàng rời đi, có chút sững sờ.
Kỳ thật, hắn không phải không giữ được tay của Cố Niệm Hề. Mà là chính nàng dùng ánh mắt căm ghét nhìn hắn, mới có thể khiến cho hắn sợ hãi, mà nhất thời buông tay.
Rõ ràng lúc trước muốn chia tay với Cố Niệm Hề, nhưng hiện tại đã được mục đích, hắn lại không thấy vui. Cố Niệm Hề, cô ấy hận mình...
"Phó tổng đang làm cái gì vậy? Người vừa nãy không phải là bạn gái trước của phó tổng sao?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại bạn gái mới của phó tổng, không phải là Hoắc tổng giám sao?. Tại sao lại như thế này?"
"Đúng vậy"
"Có phải hay không phó tổng muốn quay lại với bạn gái cũ?"
Bên cạnh, có nhiều người nhỏ giọng bàn luận. Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Hung hăng trừng mắt nhìn đám người bàn luận một cái, Hoắc Tư Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Đàm Dật Nam: "Nam, anh sao còn ở đây? Không phải lúc này đi họp sao?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay khoác lên cánh tay của Đàm Dật Nam, như là dùng cử chỉ để nói với người bên cạnh, kỳ thật bọn họ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
"...." Đàm Dật Nam không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đến sững sờ.
"Nam, anh không thoải mái sao? Nếu không, chúng ta trước vào văn phòng nghỉ ngơi một chút"
"Tôi... không có việc gì!" Nhìn chằm chằm vào nơi vừa nắm lấy tay của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam trong đầu thoáng hiện hàng vạn câu hỏi. Nhưng cuối cùng vẫn là bình tĩnh trở lại.
Người phụ nữ trước mặt mùi nước hoa nồng nặc, làm cho hắn có chút bực bội. . Bỏ tay nàng ra, Đàm Dật Nam bước dài về phía thang máy.
Mà Đàm Dật Nam vừa rời đi, Hoắc Tư Vũ nhìn về phía Cố Niệm Hề đã rời đi.
Cố Niệm Hề, người đã ra đi, tại sao còn quay trở về?
Chẳng lẽ không biết, vì người đàn ông kia, tôi đã tiêu tốn không ít sức lực sao?
Không, cô sẽ không để Cố Niệm Hề có cơ hội đoạt đi Đàm Dật Nam một lần nữa!
Bây giờ, cô nhất định phải khống chế đối phương mới được!
Nhìn hướng trước mặt, Hoắc Tư Vũ mười đầu ngón tay đã cắm sâu vào da thịt.
Lúc sau, cô liền nở nụ cười xấu xa.
Bước ra khỏi tập đoàn Minh Lãng, Cố Niệm Hề khẽ cúi đầu. Từ lúc kéo tay mình ra khỏi Đàm Dật Nam, nước mắt của cô đã sớm chảy ra.
Bởi vì thật sự quá yêu, cho nên từ lúc thấy hai người kia gắt gao ở một chỗ, cô mới tuyệt vọng như vậy nói chia tay.
Đối mặt với người đàn ông tự kỷ Đàm Dật Nam, còn có ở phía sau lưng hắn, người phụ nữ ánh mắt âm lãnh Hoắc Tư Vũ như cảnh cáo chính mình, không được tiếp cận người đàn ông của cô ta. Kỳ thật Cố Niệm Hề muốn buông tay, làm việc thật tốt, kiếm tiền để nuôi sống mình, tương lai còn mua vé máy bay trở về nhà, chờ ba ba thật sự hết giận, cô sẽ trở về cái thành phố vốn thuộc về mình. Cùng với người đàn ông kia cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ.
Cố Niệm Hề vẫn cúi đầu, theo thang máy đi ra, thiếu chút nữa liền đâm phải một người.
Một người đàn ông, mặc quân phục xanh biếc, trên hai vai còn có ba sao, dưới ánh mặt trời phản chiếu càng làm cho người đó bức người hơn. Mà nam nhân thân hình cao lớn, vô tình làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy áp lực. Cô Cố Niệm Hề cao một mét sáu, cũng không gọi là quá thấp. Không cần giẫm lên đôi giày cao gót cũng bằng Hoắc Tư Vũ đeo đôi lên đôi giày mười phân kia.
Nhưng đứng ở trước mặt người đàn ông này, Cố Niệm Hề chỉ cao đến vai anh. Nhìn ra người kia hắn cũng phải cao đến một mét chín. Dáng người cao lớn, tuấn tú, khiến cho người ta cảm thấy đây chính là kiệt tác trời ban. Sống mũi cao thẳng, mặc bộ quân phục, lại làm cho người ta cảm thấy thâm thúy mà mê người. Người đàn ông hạ xuống mũ của mình, lộ ra vẻ kiêu ngạo không khống chế được. Giờ phút này anh dùng ánh mắt đen nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, khiến cho người ta lâm vào hoảng hốt khó tả.
Mà lúc này hắn đứng trước thang máy, làm cho cửa thang máy lúc này dường như không có chỗ hở
Với người đàn ông xuất sắc như thế, lạnh lùng cứng rắn, mang theo một tia cuồng dã. Nhất thời làm cho cô rơi vào trạng thái trầm mê.
"Thật ngại quá, xin làm ơn cho ra" Cô thiếu chút nữa đụng vào người đàn ông này, cũng vì người đàn ông này nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô có chút hốt hoảng. Nhẹ giọng nói.
"Cô, không nhớ rõ tôi sao?"
Hắn hỏi.
Giọng nói trầm thấp mà êm tai, giống như tiếng đàn vi-ô-lông.
|
Chương 6: Hối hận Cố Niệm Hề ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt.
Kỳ thật, cô thấy gương mặt này có chút quen thuộc. Đặc biệt, hắn trong giờ phút này còn mang theo ánh mắt chờ mong.
Lục lại trí nhớ trong đầu, Cố Niệm Hề không tìm được một đoạn ký ức nào về hắn.
Tuy rằng người đàn ông kia mang quân hàm trên vai, nhưng cô cũng không biết người này cấp bậc bao nhiêu. Nhưng trong tiềm thức, cô nhận định người này chính là quân nhân bảo vệ quốc gia. Mà trong đôi mắt của người đàn ông trước mặt lại có tia mong đợi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền lập tức cúi xuống, hai tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy, có chút áy náy.
Ngược lại người đàn ông trước mặt dường như nhìn thấu ảo não của cô, khẽ cười nói: "Nhận không ra cũng không sao. Ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi lập tức sẽ trở lại!"
Nhìn cô gái không tự nhiên trước mặt, hắn liền đưa tay vuốt lên mấy sợi tóc hỗn loạn trên đầu cô. Khóe miệng nở nụ cười cưng chiều không che dấu.
Chạm đến sợi tóc mềm mại. Đàm Dật Trạch khóe miệng ý cười càng phát ra rõ ràng. Trong đôi mắt cũng xuất hiện tia dao động không nhỏ. Nhưng một lát sau hắn vẫn phải buông tay, bước vào trong thang máy.
Cô chỉ cần chờ hắn một lần nữa.
Hôm nay đến đây, đơn giản chính mà có hẹn cùng với cha dùng bữa. Quay về đã hơn một tháng, hắn cũng khó khăn sắp xếp thời gian, cùng cha ăn cơm. Nhưng khoảng thời gian nhìn thấy cô gái nhỏ kia, hắn quyết định hủy bỏ buổi hẹn. Dù sao cha khi nào muốn gặp, đều có thể gặp được. Nhưng chuyện thú vị không phải mỗi ngày đều phát sinh.
Vì thế, Đàm Dật Trạch thảnh thơi tránh đường cho cô đi.
Thời điểm cô gái nhỏ kia ngẩng đầu lên, hắn mới phát hiện hai tròng mắt cô hồng nhuận.
Đã khóc?
Trong đôi mắt mang theo tia đau thương.
Không biết vì cái gì, Đàm Dật Trạch liền nhận định, vẻ mặt này không nên có ở trên gương mặt xinh đẹp kia.
Vì thế, hắn mau chóng hạ quân lệnh. Trong quân đội, hắn chỉ cần tùy tiện nói một tiếng, không người nào dám cãi lời hắn.
Lúc sau, hắn mới yên tâm bấm nút thang máy.
"Đàm tham mưu trưởng, tổng tài nói lập tức đi xuống, ngài ở trong xe chờ tổng tài một chút" Vừa thấy được quân trang xanh biếc ở ngoài thang máy, hắn đã lập tức thông báo với tổng tài, một chút cũng không dám chậm trễ.
"Không cần, nói cho ba tôi biết tôi có việc gấp. Phải xử lý" Nói xong câu này, hắn liền rời đi.
Bởi vì hắn sợ, cô gái nhỏ kia chờ hắn sẽ sốt ruột.
Nhưng lúc Đàm Dật Trạch đi xuống thang máy, lại phát hiện không thấy ai!
Chết tiệt, cô dám cãi lại quân lệnh của hắn.
Hắn Đàm Dật Trạch từ lúc ra nhập quân đội đến giờ, còn chưa có ai coi mình không tồn tại như vậy đâu!
Cô gái nhỏ này, tốt nhất đừng để hắn bắt được.
Bằng không tiếp theo, hắn Đàm Dật Trạch tuyệt đối sẽ không tha!
Cố Niệm Hề thật không phải có ý định rời đi.
Nhưng lúc này đây, nhiệm vụ cấp trên giao cho mình, cô không hoàn thành được. Cho nên, cô trước tiên phải chuẩn bị quay trở về công ty, hướng cấp trên nói một chút tình huống, cũng hy vọng công ty phái người khác, đến nói chuyện hợp tác với tập đoàn Minh Lãng.
Xem ra, đến Minh Lãng làm việc, thật sự không thích hợp đối với cô. Dù sao ở chỗ đó rất có khả năng gặp phải Đàm Dật Nam và Hoắc Tư Vũ, mà hai người này là người cô không thể nào tiếp nhận được.
Về phần vị quân nhân kia, Cố Niệm Hề cũng không có để ý đến. Cô thấy có lẽ, người đàn ông kia đem cô nhận lầm làm người khác.
Nhưng mà Cố Niệm Hề không biết, thời điểm lúc cô rời đi, Đàm Dật Nam mới trở lại văn phòng, có chút bi thương. Thậm chí ngay cả cuộc họp hội nghị cũng chậm lại.
Bởi vì hắn thật sự không thể chịu nổi ánh mắt kia của Cố Niệm Hề, mặc dù bọn họ đã chia tay. nhưng hắn không muốn làm cho Cố Niệm Hề ghét mình. Kỳ thật đến lúc này, Đàm Dật Nam cũng không có chân chính nhận thức được, trong lòng hắn rốt cuộc đang suy tính cái gì. Hắn rõ ràng đã có Hoắc Tư Vũ, báu vật xinh đẹp trong tay, vì cái gì vẫn còn đối với Cố Niệm Hề tiểu bách hợp kia không an tâm?
"Tra một chút, hôm nay công ty có người nào tên Cố Niệm Hề đến đây không. Nếu có, mau tra ra công ty cô ta làm việc"
Nhấc điện thoại lên, Đàm Dật Nam lạnh giọng nói với thư ký ở bên ngoài.
Nếu như hắn không nhớ nhầm, Cố Niệm Hề vừa nãy đang hướng nhân viên bên ngoài nói cái gì đó.
Hơn nữa cô cũng nói, cô không đến công ty để tìm hắn.
Đàm Dật Nam cũng rõ ràng, quan hệ của Cố Niệm Hề cùng Hoắc Tư Vũ căng thẳng là vì chính mình. Không thể lập tức hóa giải mọi hiềm khích. Cho nên, cô chắc chắn sẽ không tìm đến Hoắc Tư Vũ.
Hơn nữa, Đàm Dật Nam vừa chú ý, hôm nay Cố Niệm Hề không có mặc quần bò cùng áo sơ mi như thường ngày. Mà lại quy củ khoác lên mình chân váy chữ a màu hồng nhạt cùng áo sơ mi trắng, trên chân cũng đeo một đôi giày cao gót. Tuy rằng trước đây cách ăn mặc luôn luôn cổ hủ, nhưng lúc này đây cô ăn mặc như vậy lại có chút mùi vị phụ nữ. Đặc biệt mái tóc dài kia, cũng được buộc lại rất cẩn thận, để lộ ra hai gò má trắng nõn thon dài.
Trong mắt như vậy, làm cho Đàm Dật Nam suýt chút nữa không thể khống chế muốn giữ cô lại.
"Đô đô đô..."
Để điện thoại xuống không lâu, trong phòng làm việc rộng lớn, lại truyền đến tiếng chuông điện thoại thứ hai"
"Phó tổng, hôm nay quả thực có người tên Cố Niệm Hề đến công ty" Trong điện thoại, Đàm Dật Nam đang nghe trợ lý báo cáo.
"Cô ấy đến đây làm gì?" Đàm Dật Nam ánh mắt lúc sáng lúc tối, người đàn ông này như vậy, không ai có thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn.
"Cô ấy là nhân viên của công ty Bác Á. Hôm nay đến công ty chúng ta để nói chuyện nội dung hợp đồng, còn có vài chuyện vụn vặt".
"Tốt lắm. Hợp đồng nay tôi sẽ tự phụ trách. Còn có gọi điện cho Bác Á nói, người phụ trách hợp đồng này phải là Cố Niệm Hề. Bằng không Minh Lãng tuyệt đối sẽ không hợp tác".
"Được, tôi lập tức làm". Nghe được lời nói của đối phương đáp lại. Đàm Dật Nam liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, có chút suy nghĩ.
Cố Niệm Hề, có thật không phải là em muốn đến đây tìm anh?
Kỳ thật hắn rất muốn giúp cô.
Bởi vì hắn biết, cô ở thành phố này không nơi nương tựa, thật mờ mịt.
Chỉ cần cô nói một tiếng, hắn sẽ giúp cô mọi con đường đều thông thuận.
Nhưng Cố Niệm Hề lại rất cố chấp, cô cho tới bây giờ, cũng không chịu thua trước mặt hắn, lại càng không đem phiền toái của cô nói cho hắn biết.
Nếu như cô có thể giống Hoắc Tư Vũ, gặp được chuyện gì không vui đều ôm lấy tay của hắn làm nũng, làm cho hắn giúp cô, vậy trong lòng hắn tuyệt sẽ không tồn tại Hoắc Tư Vũ..."
Cố Niệm Hề, để cho anh giúp em lần này đi!
Vị trí ổn định trong tập đoàn Bác Á, cũng làm cho cô có mức lương kha khá, hảo hảo ở thành phố này sống thật tốt. Cũng coi như những thứ Đàm Dật Nam phụ cô, hắn có thể gánh vác một phần nào trách nhiệm.
Nhưng suy nghĩ của Đàm Dật Nam ở trong này lại khác hẳn với suy nghĩ của Hoắc Tư Vũ ở bên ngoài kia.
Cô biết, Cố Niệm Hề vừa mới xuất hiện, liền nhiễu loạn trong lòng Đàm Dật Nam. Lúc này chính mình đi lên, để tạo niềm vui cho người đàn ông kia, cũng vì mình xác định phân lượng trong lòng hắn.
Chính là, cô vừa đi lên, phát hiện cánh cửa cũng không có đóng, theo khe cửa nhìn vào, cô thấy Đàm Dật Nam đang cùng người khác nói chuyện điện thoại.
Hoắc Tư Vũ đang chuẩn bị bước vào, liền nghe thấy Đàm Dật Nam nhắc tới ba chữ kia "Cố Niệm Hề"
Thậm chí cô còn nghe rõ, Đàm Dật Nam chính mình sẽ phụ trách hợp đồng Xí Hoa Án kia. Còn nói rõ, người phụ trách phải là Cố Niệm Hề.
Từ bên ngoài nghe thấy những lời này, nếu như cô không nghe nhầm, liền có thể cảm thấy được Đàm Dật Nam đang hối hận.
Cộng với cảnh vừa thấy dưới lầu, Đàm Dật Nam lôi kéo cánh tay của Cố Niệm Hề, trong đôi mắt rõ ràng có có trầm mê. Hoắc Tư Vũ cũng hiểu được, nguyên lại Đàm Dật Nam vẫn còn thích người phụ nữ kia. Mà hắn hiện tại chính là hối hận cùng mình ở một chỗ.
Có lẽ ngày Cố Niệm Hề thấy hắn cùng cô triền miên ở trên giường, nếu không phải Cố Niệm Hề nói lời chia tay với hắn, người đàn ông kia căn bản sẽ không muốn cùng Cố Niệm Hề tách ra. Bằng không cô nhiều lần đã nói với Đàm Dật Nam chia tay Cố Niệm Hề, người đàn ông kia lại cứ hết lần này đến lần khác không dứt khoát được?
Đố kỵ.
Mầm móng, giờ khắc này đã mọc rễ nảy mầm trong người Hoắc Tư Vũ.
Cố Niệm Hề, cô biết tôi vì người đàn ông kia làm bao nhiêu chuyện không? Thậm chí còn hy sinh cả thân thể của mình. Kết quả là đâu?
Tôi còn không bằng cô, cái gì cũng không có,
Vì cái gì....
Vì cái gì phải đối với tôi như vậy.
Cố Niệm Hề, tại sao cô đã chia tay với Đàm Dật Nam, vẫn còn muốn tái cùng hắn dây dưa?
Chẳng lẽ, cô đã muốn hối hận ngày đó thẳng tay như vậy chia tay cùng với hắn, giống như Đàm Dật Nam đối với cô vậy?
Cho nên, cô mới đến công ty, thừa dịp Hoắc Tư Vũ tôi không có ở đó, đem Đàm Dật Nam quay trở về bên cạnh?
Không, tôi sẽ không cho cô được như ý nguyện. Đối với Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ tôi không thể để vuột mất được!
Hơn nữa, mặc kệ cô làm cái gì, tôi cũng sẽ không sợ hãi.
Đối phó với cô, tôi sẽ không từ thủ đoạn.
Cố Niệm Hề, kết quả về sau có như thế nào, cô cũng đừng oán tôi.
Bởi vì, những điều này hết thảy đều do cô gây nên! Cô trêu chọc Hoắc Tư Vũ tôi, ý đồ cướp đi thứ gì đó của tôi, tôi sẽ không để cho cô đạt được mục đích!
|