Nothing Can Equal My Love For You
|
|
Chương 33: Hai người cùng bước vào bệnh viện,Hải Băng đẩy cửa mạnh chạy vào thấy Hải Minh đang ngồi trên giường bệnh nói chuyện vui vẻ với mọi người.Hải Băng ôm trầm lấy anh,mắt rưng rưng.Hải Minh thấy vậy vỗ vỗ vai Hải Băng dịu dàng nói: -Sao vậy cô bé,anh không sao rồi mà,hay là không được ngủ cùng anh nên nhớ anh hả. -Xí,Không được ngủ cùng anh em ngủ cùng anh hai mà. -Hả,hai người ngủ cùng nhau á_Thế Nam trố mắt ngạc nhiên. -Chuyện bình thường mà_Phương Linh thản nhiên nói. -Hì hì,tôi toàn ngủ cùng anh đấy thôi_Hải Băng cười nói,cô đánh mắt nhìn Bảo Phong cười thầm.Bảo Phong lừ mắt nhìn cô. Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh đó.Nguyệt Nguyệt,Gia Bảo,Như Vy và Anh Quân khó hiểu nhìn hai người kia.Không phải họ chia tay nhau rồi sao,Hải Băng chẳng phải phản bội Bảo Phong sao.Chắc chắn sau họ sẽ suy hỏi hai người này,nhưng như vậy họ lại vui vẻ hơn rất nhiều,Bảo Phong bị tổn thương nặng như thế còn có thể vui vẻ như vậy nói gì đến những người như họ.Đang nói chuyện vui vẻ,The Kids ,Hải Anh và Phương Lan bước vào.The Kids nhảy vồ vào Hải Minh hỏi tới tấp. -Anh,anh sao rồi đỡ hơn chưa,còn đau không. -BỐP BỐP BỐP BỐP..mấy thằng nhóc này làm cái gì vậy hả,tránh xa anh chị ra_Hải Băng trợn trừng mắt lên nhìn The Kids. -Hơ chị hay nhỉ,cũng là anh em mà_Minh Tuấn nhăn mặt nói. -Anh chị thôi. -Chậc,thôi nhường chị ấy đi_Hạo Thiên chán nản bởi tính trẻ con của chị mình nói. -Haha..chỉ có em là hiểu chị_Hải Băng ôm lấy Hạo Thiên cười nói. -Cô em tinh nghịch,em quậy đủ chưa_Hải Anh đứng từ nãy giờ quan sát em gái mình giờ mới lên tiếng nói. -Hì,em có làm gì đâu_Hải Băng chạy đến ôm tay anh hai cười. Mấy người kia thì không hiểu tại sao hôm nay Hải băng lại vui như thế.Nhưng nhìn Hải Băng như vậy họ cũng thấy vui hơn.Thăm Hải Minh xong mọi người đều về,chỉ có Phương Lan ở lại chăm sóc cho Hải Minh.The Kids thì không biết đi đâu nhưng có vẻ có việc gì gấp và quang trọng lắm.Bốn cặp kia thì rủ nhau đi chơi.Họ rủ nhau đến công viên chơi.Lần này Nguyệt Nguyệt quyết hỏi cho ra lẽ. -Hải Băng,bây giờ cậu nói đi,chuyện gì xảy ra với cậu trong hai ngày vừa qua. -Ừ thì bla bla….. -Thế mà giấu bọn tớ,cậu tưởng giấu thế mà hay à,tớ cứ nghĩ cậu đã thay đổi hoàn toàn rồi_Như Vy tức giận quát lên. -Tớ xin lỗi_Hải Băng chắp tay tỏ vẻ hối lỗi. -Lần sau mà giấu bọn tớ chuyện gì nữa cậu biết tay_Nguyệt Nguyệt dơ tay ra dọa. Hải Băng gượng cười nhìn mấy đứa bạn mình dọa,coobieest là các bạn quan tâm cô rất nhiều,cô cũng không muốn họ lo lắng cho cô nữa.Cô nghĩ,có lẽ nói ngay từ đầu sẽ tốt hơn.La cô đã khiến họ phải bận tâm. Bọn họ rủ nhau đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác với tâm trạng vui vẻ,mà hình như họ đều quên một điều gì đó.Tối đến họ về nhà,trong nhà tối om,hình như không có ai.Hải Băng thắc mắc: -Mọi người đâu rồi nhỉ. -Không biết,thôi bọn mình cứ vào nhà trước ròi tính sau. Tám người bước vào trong,Hải Băng đang định đưa tay bật đèn lên thì ở đâu một top người bước ra khiến Hải Băng giật mình ngã về phía sau may mà Bảo Phong đỡ,những người đó trên tay cầm chiếc bánh sinh nhật vừa đi vừa hát Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you Bây giờ tám người kia mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Hải Băng,Bật đèn lên Hải Băng bất ngờ trước khung cảnh trước mặt mình,bóng bay được trang trí khắp nhà.cô xúc động nói không nên lời: -Mọi người…. -Chúc mừng sinh nhật nhé,cô em gái bé bỏng của anh_Hải Anh bước lên trên mỉm cười nhìn Hải Băng.Hải Băng nhảy đến ôm chầm lấy anh trai mình. -Cám ơn anh nhiều lắm. -Sinh nhật vui vẻ nhé,em gái của anh_Hải Minh từ trong bước ra. -Ớ anh…_Bốn cô gái nhìn Hải Minh ngạc nhiên. -Anh không sao,anh xuất viện rồi. -Chị,chúc chị sinh nhật vui vẻ_The Kids đem một món quà to trước mặt Hải Băng. -Cảm ơn các em rất nhiều_Hải Băng ôm bốn thằng em trai mình cười hạnh phúc. -Vẫn còn người muốn chúc mừng sinh nhật em đấy. Hải Anh cười quay nhìn vào bên trong,mọi người cũng đồng loạt nhìn theo.Bên trong tám phụ huynh của bốn đứa nó đi ra mỉm cười thật tươi. -Chúc con snh nhật vui vẻ. -Ba mẹ_Bốn cô gái không thốt nên lời,họ vui mừng chjay lại ôm ba mẹ mình. -ba mẹ về bao giờ thế ạ_Nguyệt Nguyệt hỏi. -Ba mẹ về từ chiều tối. -Cháu chào bác_Bốn người bọn hắn đứng nhìn diễn biến từ nãy tới giờ,giờ mới lên tiếng. -Phiền các cháu chăm sóc mấy đứa nhà bác rồi_Mẹ Hải Băng hiền hậu nói. -Mẹ…Hải Băng nhăn mặt hét lên. Cả nhà lại được một trận cười.Mọi người nhập tiệc sinh nhật vui vẻ,người vui nhất là Hải Băng.Nó hạnh phúc khi mọi người còn nhớ sinh nhật nó.Nó cười nhiều hơn bao giờ hết.Kết thúc tiệc bốn người bọn hắn chào cả nhà ra về.Hải Băng thì lên phòng tắm rửa leo lên giường năm,nó nhận được một tin nhắn. -“Sinh nhật vui vẻ nhé…anh xin lỗi vì không nhớ sinh nhật em…nhưng sẽ không có lần sau đâu…còn quà,anh không biết em thích gì,anh chỉ có trái tim của anh thôi”.Là tin nhắn của Bảo Phong. -“Anh là món quà quan trọng nhất của em rồi.em không cần gì hết”_Hải Băng mỉm cười nhắn tin lại. -Sao,chàng nhắn tin à mà em vui thế._Hải Minh leo lên giường nhìn em gái mình cười trêu.Hải Băng đỏ bừng mặt ôm lấy anh rúc đầu vào ngực anh.Hải Minh chưa bao giờ thấy Hải Băng đáng yêu như thế này,anh bật cười ôm lấy em gái mình ngủ.Màn đêm buông xuống dày đặc cả khu phố như chìm vào giấc ngủ,yên tĩnh chỉ nghe đâu đó tiếng côn trùng kêu. Sáng hôm sau ba mẹ Hải Băng phải về Mĩ sớm vì còn một số công việc chưa hoàn thiện.Bốn đứa bọn nó,The Kids khuôn mặt buồn thiu đưa phụ huynh của mình ra sân bay.Sau họ cùng nhau đến trường.Tiếng trống vừa vang lên cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp: -Cả lớp trật tự,hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển vào.Sau cô giáo quay ra lớp mời cô gái đó vào.Cô gái đó bước vào khiến 4A.4D.The Kids đều bất ngờ,cô gái đó không ai khác là Phương Lan. -Xin chào,mình là Lê Phương Lan,mới vào mong mọi người giúp đỡ nhiều ạ_Phương Lan nói xong không quên tặng cho lớp một nụ cười đáng yêu khiến cả lớp sững người lại. -Được rồi,em tự chọn chỗ cho mình đi. Phương Lan không nói gì chạy xuống cuối lớp chọn một chiếc bàn ngồi cạnh bọn họ.Hải Băng thấy thế quay xuống tò mò hỏi. -Phương Lan,sao em lại đi học. -Hì,đi học cùng các chị cho vui ý mà_Phương Lan cười tươi đáp. -Vậy còn shop quần áo thì sao_Nguyệt Nguyệt nheo mắt nói. -Ôi,quản lí trông cũng được mà chị. -Bà bị dở à,bọn tôi không muốn đi học thì bị bắt đi,còn bà không cần đi học lại muốn đi_Minh Tuấn nhăn mặt nói. -Tui thích thế đó,kệ mấy ông chứ_Phương Lan vênh mặt trêu tức The Kids.
|
|
Chương 34: Lại thêm buổi học nữa trôi qua,tôi nay bọn họ rủ nhau đến bar quậy một bữa tưng bừng sau khi gặp phải khá nhiều chuyện khó khăn vừa qua.Tối đến bọn nó hí hửng ăn cơm xong thay quần áo đến bar,họ đi bộ vừa thoải mái,vừa tận hưởng không khí dễ chịu về đêm.Họ đi đến đâu cũng có ánh mắt nhìn họ ngưỡng mộ đến đó.Họ như những đứa trẻ đùa giỡn vô tư trên đường đi.Bốn người bước vào quán bar,Hải băng đã nhận ngay ra gã đàn ông cho người đâ anh trai mình,nó nhìn chằm chằm người đàn ông đó,ba người kia thấy lạ cũng quay ra nhìn theo ánh mắt Hải Băng,tự nhiên cơn tức giận bùng lên.Hải Băng bước tớ gần anh ta.Anh ta nhìn thấy Hải Băng là hai mắt sang bừng lên. -Hải Băng,hôm trước đang đi,em tự nhiên đi đâu vậy_Gã đó vẫy tay Hải Băng ngồi gần mình. Hải Băng bước gần tới nơi thì hắn ta đã đưa tay kéo Hải Băng vào người mình.Đúng lúc đó bọn hắn cũng bước vào.Thấy cảnh đó,mắt Bảo Phong gằng lên từng tia đỏ bừng,không nghĩ nhiều hắn bước đến kéo hải Băng a khỏi người anh ta,không quên tặng cho anh ta một cú đấm vào mặt.Gã thanh niên đó thấy mình không dưng lại bị đánh,anh ta tức giận quát: -Mày là thằng nào mà dám đánh tao. -Cái đó mày không cần biết_Bảo Phong lạnh lung đáp. -Mẹ kiếp,mày phải chết khi dám đánh tao_Gã thanh niên đó rít lên,nhanh tay cầm trai rượu trên bàn nhắm vào người Bảo Phong.Bảo Phong không kịp phản xạ chỉ đưa tay ra đỡ,chiếc chai vỡ toang ra,tay Bảo Phong chảy máu.Hải Băng thấy vậy lo lắng kéo Bảo Phong đi ra khỏi quán bar không quên quay lại nói với mấy bạn mình. -Việc còn lại giải quyết giùm tớ. Bảo Phong để mặc Hải Băng kéo đi như thế,anh không nói gì,anh đang rất giận Hải Băng,cô đã hứa với anh tránh xa gã thanh niên đó rồi mà,sao lại để gã ta làm vậy chứ.Càng nghĩ anh càng tức giận,anh hất tay Hải Băng ra đứng yên một chỗ.Hải Băng thấy tay mình bị hất ra thế biết là anh giận,nhưng cô cần phải đưa anh đến hiệu thuốc băng bó đã.Hải Băng nhíu mà nhìn Bảo Phong: -Anh định….ưm..ưm Chưa để cô nói hết câu Bảo Phong đã áp môi mình lên môi cô,không cho cô nói nữa,anh đang tức giận nên nụ hôn trở nên cuồng bạo hơn,nhưng càng về sau nụ hôn càng dịu lại chỉ còn lại tình yêu của Bảo Phong giành cho cô vậy.Cứ như thế không biết thời gian trôi quá bao lâu Bảo Phong vẫn cứ hôn Hải Băng,một nụ hôn cho sự ghen tuông,một nụ hôn dài và sâu đến khi Hải Băng tưởng trừng như ngất đi Bảo Phong mới luyến tiếc buông cô ra.Anh nhìn thẳng mắt cô nói; -Đó là hình phạt khi em không nghe lời anh. Hải Băng thở hổn hển,anh định giết người chắc,tí thì cô tắt thở rồi,đúng là bạo lực mà.Đang định mắng anh một trận cô lại nhìn thấy tay anh chảy đầy máu,khuôn mặt đầy lo lắng kéo anh đi đến quầy thuốc.Dặn anh ngồi ở ghế đá cạnh đó,cô chạy vào quầy mua băng quấn ra băng lại cho anh.Băng xong cô ngẩng đầu hỏi anh: -Sao lúc đấy không né đi,mà còn đỡ,ngốc thật -Nếu anh né sẽ vào em,thế thì anh thà là người bị thương còn hơn. Anh nói thế thử hỏi làm sao cô có thể trách anh được nữa.Anh lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cô mà có bao giờ nghĩ đến bản than mình đâu. -Có buổi đi chơi mà mất cả hứng,chúng ta về đi_Hải Băng nhăn mặt nói. -Không phải tại em à. -Liên quan gì tới em chứ,do anh cứ ghen bong ghen gió mà_Hải Băng chu môi nói. -Thôi được rồi,vậy thì tại anh,lúc khác đền trả em buổi đi chơi vậy_Bảo Phong lắc đầu chịu thua cô bạn gái của mình,quá là bướng bỉnh. -Hì,thế để em đưa anh về nhé. Hai người cầm tay nhau đi về,ở bên nhau họ luôn cảm thấy an toàn và ấm ấp.Đối với hai người họ thì sự hiện diện của đối phương làm cuộc sống của họ trở nên ý nghĩa hơn.về tới nhà,Hải Băng định chào Bảo Phong về thì anh nhất quyết giữ cô ở lại,về căn nhà này không có ai,anh cảm thấy rất cô đơn,bây giờ anh muốn có cô ở bên.Sau một hồi năn nỉ,cô cũng đồng ý ở lại với anh.Cô gọi điện về cho anh trai mình xin phép ở lại đây một đêm. Hải Băng đồng ý ở lại khiến Bảo Phong vui mừng đến nối như biến thành một người khác.Hai người ngồi trên giường xem phim,một lúc lâu sau Bảo phong thấy vai mình nặng nặng quay sang thì thấy Hải Băng ngủ từ lúc nào đó rồi.Bảo Phong bật cười đặt Hải băng nằm xuống ngay ngắn,anh tắt TV đi rồi cũng nằm xuống ôm cô ngủ.Không biết do trời lạnh hay sao mà Hải băng cứ cuộn tròn ngủ ngon lành trong vòng tay Bảo Phong như một đứa trẻ. Sáng sớm do quen giấc Hải Băng dậy sớm,định quay sang đánh thức anh mình dậy cô mới nhận ra bên cạnh không phải Hải Minh mà là Bảo Phong.Giờ cô mới nhơ ra là hôm qua cô ở lại nhà anh.Bây giờ Hải băng mới được nhìn kĩ gần khuôn mặt Bảo Phong,không phải nói quá chứ cô nghĩ anh còn đẹp hơn diễn viên điện ảnh nhiều.Tại sao ông trời lại bất công thế,sao lại cho anh vẻ bề ngoài thu hút đến vậy.Đang mải nhìn mặt Bảo Phong bỗng nhiên anh mở mắt khiến cô giật mình lung túng như vừa làm việc xấu bị người khác bắt gặp vậy. -Anh..anh dậy sơm thế_Hải Băng lắp bắp nói cố tình che đi hành động của mình. -Bị người khác nhìn như vậy làm sao ngủ được chứ. -Xí,làm như mình đẹp lắm không bằng ý_Hải Băng bĩu môi nói. -Không phải sao,thế em nhìn anh đắm đuối thế là ý gì. -À,em nhìn xem mặt anh lúc ngủ giống con gì thôi. -Em nói xem mặt anh giống gì_Bảo phong đè lên người Hải Băng nhìn thẳng mắt cô nói. -Haha…giống con đười ươi_Hải Băng bật cười thích thú trước trí tưởng tượng của mình. -Em gan thật,dám nói anh giống đười ươi này,cho em chết_Bảo phong vừa nói vừa cù lét Hải băng khiến cô cười không ngớt phải khóc lóc xin tha. -Xem em từ lần sau dám nói anh thế nữa không. -Hì thôi,tiểu nữ không dám nữa,xuống em nấu cơm ăn,chúng ta phải đi học mà. Bảo Phong buông Hải Băng ra để cô đi nấu cơm,còn mình đi làm vệ sinh cá nhân,chưa bao giờ anh cảm nhận hạnh phúc rõ như thế này.Ông trời quả thật rất thương anh mới để anh gặp và yêu cô.Từ lúc yêu cô đến giờ,anh gần như thay đổi hẳn,hay đùa hơn,hay cười hơn và không còn lạnh lung với người khác nữa.Chắc chắn anh sẽ cho cô hạnh phúc suốt đời.Hải Băng chạy xuống bếp nấu cơm,mở tủ lạnh ra sao mà thức ăn vẫn nguyên so với lần cô vào thế này,chẳng lẽ anh không nấu ăn à.Thôi nấu cơm đã.Cô vui vẻ nấu,sang ra nên cô chỉ vài ba món ăn đơn giản thôi,đang nấu cô cảm nhận được hơi ấm bao quanh lấy mình,không ai khác chính là Bảo Phong đang vòng tay ôm lấy cô. -Sao vậy_Hải Băng quay sang hỏi. -Không,chỉ làm muốn ôm em từ đằng sau thôi_Bảo Phong cười hì hì nói. -Muốn thử không_Hải Băng giơ chiếc thìa múc nước sốt lên cho Bảo Phong thử,anh nếm thử,rất ngon.Dĩ nhiên là ngon rồi cô đem hết tình yêu của mình vào những món ăn này bảo sao lại không ngon được.Hải Băng cũng đưa lên thử xem không may chút nước vẫn dính vào miệng,Bảo Phong cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô,cười gian. -Thế này ngon hơn nhiều. Hải Băng đỏ bừng mặt thúc nhẹ vào ngực anh,khiến anh bật cười.Hai người dọn cơm ra,ngồi ăn còn đút cho nhau như vợ chồng mới cưới vậy. -Mà sao em thấy thức ăn trong tủ vẫn nguyên vậy_Hải Băng quay lên nhìn anh thắc mắc. -Thì ở nhà một mình anh chỉ ăn qua cho có thôi.hòa chút mì ăn cho qua bữa là được rồi_Bảo Phong cười trừ. -Làm thế mà được à,lần sau nấu ăn hẳn hoi chút coi_Hải Băng trừng mắt nhìn Bảo Phong,anh thì nhăn mặt đến khổ. -Anh có biết nấu ăn đâu,em sang ở cùng anh đi_Bảo Phong nhìn Hải Băng trìu mến. -Hả,thế từ trước đến nay anh toàn thế sao,ăn mì gói,không thèm nấu ăn sao. -Biết làm sao được,năm ngoái còn có bà giúp việc,nhưng bà già rồi nên nghỉ phép rồi. -Hoàng Bảo Phong,thế mà anh cũng sống được à_Hải Băng tức giận quát lên. -Anh xin lỗi,nhưng anh không có biết nấu mà._Bảo Phong thấy bạn gái mình tức giận cúi mặt xuống xin lỗi. -Em sẽ sang sống cùng anh. -Thật hả_Hai mắt Bảo Phong sang bừng lên. -Không thật chẳng lẽ đùa. Bảo Phong cười thầm,cô thong minh thật nhưng nhiều lúc cũng ngốc,sống thế ai mà sống nổi chứ,chẳng qua muốn cô qua đây ở cùng anh nên anh mới giả bộ thế thôi.Không ngờ cô bé này tin là thật.Nhưng anh cũng cảm thấy tội lỗi khi nói dối cô,cô quan tâm đến anh vậy mà.Thôi không sao,chắc nếu cô biết cô cũng không trách anh đâu. Hai người vui vẻ đến trường cùng nhau,Bảo Phong hôm nay có vẻ rất vui,trên đường đi cậu cứ cười mãi,khiến con gái đi đường cứ phải đơ người trước nụ cười của cậu.Thấy vậy Hải băng khó chịu nói; -Anh làm gì mà cười mãi vậy. -Anh thấy vui không được sao_Bảo Phong quay sang nhìn Hải Băng khó hiểu,sao tự nhiên cô lại gắt lên với anh thế. -Nhưng anh đừng có cười mãi thế được không_Hải băng vừa nói vừa nhìn xung quay đường thấy rất nhiều cô gái sững người ra như vậy,cô chau mày tỏ vẻ không hài long. Đánh mắt theo hướng Hải Băng nhìn,bây giờ anh mới hiểu sao cô lại bực tức đến vậy,thì ra cô đang ghen,anh như vậy lại càng vui hơn nữa.Xiết chặt lấy tay cô,anh cúi xuống thì thầm: -Em…ghen.. Hải Băng đẩy anh ra hậm hực bước đi trước,cô đang khó chịu mà anh cứ trọc cô hoài thế,nhìn theo bong dáng của bạn gái mình anh mỉm cười hạnh phúc.Không ngờ cô gái lạnh lung như Hải Băng mà cũng biết ghen cơ đấy.Anh vui vẻ chạy theo cô,tay anh nắm chặt tay cô bước đi.
|
Chương 35: Bảo Phong và Hải Băng bước đến trường,thì cả trường đang nhộn nhịp,bàn tán nghe như là có cô gái nào đó về trường khá là xinh đẹp.Vừa lúc ấy nhóm 3A,3D (3A là ba người còn lại trừ Hải Băng nhé,3D cũng thế ,nếu có hai người sẽ là 2A tương tự 2D) ,The Kids và Phương Lan cũng tới.Ba nhóm họ khó hiểu không biết chuyện gì,và người đó là ai.Bất ngờ từ trong đám đông một cô gái đáng yêu chạy đến ôm trầm lấy Bảo Phong. -Anh,em nhớ anh muốn chết luôn. Bất ngờ bị ôm như thế,Bảo Phong suýt chút nữa là ngã rồi.Nhăn mặt anh nhìn cô gái đó nói: -Kiều Trang,em có cần quá khích vậy không_Học sinh trong trường thấy vậy thì tản ra hết,dây dưa với họ biết đâu lại gặp rắc rối thì sao. -Hì,em nhớ anh thôi._Cô bé tên Kiều Trang đó cười tươi. -Mà sao em lại về Việt Nam. -Đã nói là nhớ anh mà không tin. -Thôi đi cô nương,em có bao giờ nhớ tới người anh trai này đâu,nói đi,ba mẹ bảo về có chuyện gì. Bây giờ mọi người mới vỡ òa đó là em gái của Bảo Phong.Hải Băng ban đầu thì khó chịu nhưng khi biết Kiều trang là em gái Bảo Phong cô lại thấy cô bé này thật đáng yêu. -Đúng là không có gì qua mắt được anh_Kiều Trang lè lưỡi nói. -Thế nói nhanh,ba mẹ kêu em về làm gì. -Về đính hôn. -Hả_Mười ba đôi mắt nhìn Kiều trang như muốn lòi ra. -Đính hôn,với ai_Bảo phòng tròn mắt hỏi. -Em chịu_Kiều Trang nhún vai tỏ vẻ không biết,nó chỉ nghe lời ba mẹ nó về đính hôn thôi,nó chẳng muốn đính hôn chíu nào,nhưng vẫn tò mò người ba mẹ nó nói nên về xem mặt thế nào. -Với ai,em biết tên không_Bảo Phong hỏi. -Hưm…xem nào…Nam…đúng rồi…Dương Thế Nam…hình như là con trai duy nhất tập đoàn The Sky thì phải_Kiều Trang tỏ đăm chiêu cố nhớ ra lời ba mẹ nói. -Là Thế Nam sao_Bọn họ ai cũng ngạc nhiên. -Là anh á_Thế Nam chỉ vào mình lắp bắp như không tin vào tai mình,cậu đã cảm giác bất an từ mấy hôm nay rồi,không biết có chuyện gì cảy ra,nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng lại có chuyện này,sao ba mẹ không nói với cậu một câu nào chứ. -Là anh sao,anh là Thế Nam à_Kiều Trang nhìn Thế Nam nghĩ cái gì đó. -Em nói thật chứ Kiều Trang_Bảo Phong vẫn không tin hỏi lại. -Anh đi mà hỏi ba mẹ ý. -Thế còn Phương Linh thì sao_Nguyệt Nguyệt bây giờ mới khó chịu lên tiếng. -Chắc không phải đâu,để tôi thử gọi cho ba mẹ xem thế nào_Thế nam nói rồi lấy điện thoại ra,vừa lúc đó điện thoại cậu đổ chuông,là mẹ cậu.Cậu ấn nút nghe máy,bật loa ngoài lên cho mọi người nghe cùng. -Con trai yêu quý,con gặp Kiều Trang chưa, mẹ nghe nói,nó bay qua đấy tối qua rồi đó. -Mẹ,chuyện này là sao,sao lại có chuyện con đính hôn ở đây,sao không ai nói trước cho con biết. -Mẹ xin lỗi,tại đời con trang học xong ba mẹ mới nói cho con biết,giờ nó học xong rồi đấy,chúng ta chuẩn bị ngày lành về Việt Nam sẽ làm lễ đính hôn cho hai đứa. -Con không chịu đâu,sao lại có chuyện vô lí như vậy chứ. -Hai con đã có hôn ước từ nhỏ rồi,mẹ không thể để gia đình mình mất mặt với bê nhà họ được,Kiều Trang là một cô gái tốt,học giỏi,hơn nữa còn xinh đẹp nữa,nó với con quá hợp còn gì. -Như con vẫn đang học mà mẹ. -Thì mẹ có bắt con nghỉ học lấy vợ đâu,chỉ là buổi lễ đính hôn thôi,bao giờ học xong hai đứa đám cưới sau cũng được.Cứ thế nhé,mẹ có việc bận rồi,bye con yêu…tút tút tút. Thế Nam bực tức,sao không ai nói với cậu chuyện này chứ,sao ba mẹ chưa hỏi ý cậu đã tự quyết định thế.Cậu quay sang nhìn Phương Linh,cô vẫn vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.Mọi người nhìn Phương linh,sao cô có thể bình thản đến vậy chứ.Phương Linh thấy mọi người nhìn mình như vậy thì hỏi: -Sao thế,mặt tớ co dính gì à. -Không-Mọi người bừng tỉnh lắc đầu nguây nguẩy. -Phương Linh,anh sẽ giải quyết chuyện này_Thế Nam nhìn Phương linh e dè nói. -Hở,à,vâng,thôi chúng ta lên lớp_Phương Linh ậm à ậ ừ rồi bước lên lớp trước,bọn kia cũng bước lên theo sau,chỉ có Kiều Trang bước theo sau nhếch mép cười,một nụ cười bí ẩn. Kiều Trang thì học lớp khác nghe nói học cùng lớp Thiên Minh.Còn hai 4A và 4D thì hôm nay không thể nào tập trung được giờ học,mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.Đặc biệt là Thế Nam,cậu thấy Phương Linh như vậy cậu càng lo sợ hơn,cô có phản ứng chứng tỏ cô không muốn chuyện này xảy ra,đằng này cô lại không phải ứng gì,im lặng,Thế nam thấp thỏm không yên chốc chốc lại nhìn sang Phương Linh xem biểu hiện của cô như thế nào.Nhưng chỉ nhìn thấy cô chăm chú nghe giảng. Phương Linh từ lúc thấy Kiều Trang cô đã có cảm giác bất an rồi,cô nghĩ cô bé này thế nào cũng liên quan đến cô.Không ngờ đó lại là sự thật,khi nghe tin cô ấy đính hôn với Thế Nam cô càng sốc hơn nữa,ai nói cô không quan tâm chuyện này chứ,khi nghe tin đó cô rất đau là đằng khác,tim cô như thắt lại.Nhưng cô biết phải nói gì chứ,chẳng lẽ lại nói chuyện này không thể xảy ra được,nhưng cô nói liệu có được gì,đấy là do phụ huynh hai nhà quyết định mà.Thế Nam yêu cô thì đã sao,hai người kia đã có hôn ước từ trước rồi,làm sao có thể cãi lại lời bố mẹ mình như thế chứ.Trong giờ học,mắt cô thì dán chặt vào bảng,ai nhìn vào cũng tưởng cô chăm lắm.Nhưng ai biết đầu cô đang nghĩ gì.Cô để Thế nam giải quyết mọi chuyện hay là cô tự buông tay không muốn anh khó xử.Nghĩ suốt giờ học sáng cô đã quyết định theo ý mình,không thể để thế này được. Trên đường đi học về ai cũng im lặng nhìn Phương Linh không nói gì,nhìn nhiều đến nỗi phương Linh khó chịu: -Mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi,đừng nhìn mình như thế chứ. -Phương Linh,cậu thật sự không sao chứ_Như Vy nhìn thẳng mắt Phương Linh nói. -Cậu nghĩ tớ làm sao được chứ,tớ đâu có bệnh gì đâu_Phương Linh gượng cười. -Thế còn chuyện cậu với Thế Nam thì sao_Nguyệt Nguyệt hỏi. -Sao là sao,vẫn bình thường thôi. -Hả…à ừ_Nguyệt Nguyệt sững người trước cậu trả lời của Phương Linh. -Tin anh đi,anh sẽ giải quyết yên ổn chuyện này_Thế Nam xiết chặt lấy tay cô. Phương Linh chỉ mỉm cười gật đầu nhẹ.Cô có thể tin người con trai này?Nhưng anh định làm thế nào chứ,không lẽ trong lễ đính hôn lại bỏ trốn sao,thế chẳng phải rất tội nghiệp Kiều trang sao,đó cũng chỉ là cô gái nhỏ tuổi,chỉ biết nghe lời cha mẹ thôi mà.Đang mải nghĩ Kiều Trang đằng sau lại lại. -Mọi người làm gì đi nhanh thế….không đợi em nữa_Kiều Trang vừa thở mạnh vừa nói. -Nhóc con,em sống ở đâu_Bảo phong quay sang nhìn em gái mình hỏi. -Anh có thôi gọi em là nhóc đi không hả,em sống ở nhà mình. -Một mình sao. -Không,còn có bà nữa mà. -Hay hai người về ở cùng anh,càng đông càng vui. -Thôi thôi,thèm vào sống với anh_Kiều Trang bĩu môi nói. -Xì,muốn cũng không ai cho nhé,mơ đi anh cho sống cùng. -Thế sao nãy kêu em về đó làm gì_Kiều trang chu môi hỏi. -Thử thôi,xem phản ứng em thế nào ý mà. -Thôi đi ông,mà thôi em phải về gấp có chút chuyện rồi,mọi người về vui vẻ nhé,em đi đây,gặp lại sau nhé,chồng tương lại_Nó vừa chạy vừa vẫy vẫy tay chào mọi người. Thế Nam thì khó chịu khi Kiều Trang gọi mình là chồng tương lại,gọi như vậy chỉ có Phương Linh của anh được phép thôi,ngoài ra khồn một cô gái nào được phép như vậy cả.Phương Linh thì cố tỏ ra vui vẻ như bình thường nhưng làm sao có thể qua nổi mắt một người chứ,một người luôn dõi mắt theo cô từng hành động,cử chỉ của mình.Mọi người chia tay nhau về nhà,dĩ nhiên như lời hứa Phương Linh vẫn về nấu cơm giúp Thế Nam,còn Bảo phong về nhà Hải băng cùng cô để lấy quần áo chuyển sang sống cùng Bảo Phong.Thấy Hải băng chuyển đi Hải Minh nói: -Em gái mình nó gét mình nên không muốn ngủ cùng mình nữa rồi. -Đâu có,em vẫn quý anh nhất mà_Hải băng chạy lại ôm cổ anh trai mình nũng nịu. -Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,không được thức khuya,không được đi chơi nhiều nghe chưa_Hải Anh trầm giọng nhắc nhở em mình. -Anh hai,em đâu phải con nít nữa đâu_Hải băng nhăn mặt nói. -Thế mà vẫn khiến người khác phải lo cho em đấy. -Bảo Phong,em gái anh mà có chuyện gì thì em chết chắc_Hải Minh nửa đùa nửa thật. -Anh yên tâm,em sẽ chăm sóc cho cô ấy tốt mà_Bảo Phong nói chắc nịch. -Thôi em đi đây,em sẽ về nhà thường xuyên mà._Hải băng cười chào mọi người rồi cùng Bảo Phong về nhà cậu.
|
nhanh nhanh ra chap mới đi t/g
|