Hoa Âm Tịch
|
|
Nhân gian thế kỉ 21.... Chiếc yamaha lao nhanh trên đường cao tốc xuyên qua núi - Mày nghĩ thằng nhãi đó sẽ còn sống không? - Một ả phì phèo tẩu thuốc gõ đầu thằng cầm vô lăng - Tao đẩy nó ngã xuống, sao có thể ngoi lên được chứ... - Một thằng ngồi sau khàn khàn gắt lên - Nó mà sống tao đạp phát nữa cho chết hẳn!!! - Về nhậu một bữa ăn mừng ra trò cho đã đời đi! Ha ha ha!
Tiếng cười vang vọng hẻm núi .... Một nam sinh cố bám trụ trên vách đá cheo leo, lòng bàn tay bị đá nhọn cứa mạnh bật máu chảy ngược xuống bả vai mảnh mai, thấm đẫm áo đồng phục học sinh, lan ra cổ tong tong. Thế là hết hy vọng sao? Đen đủi thế nào lại khiến cậu bị đẩy xuống đây cơ chứ? Cậu làm gì sai nào? Cậu chỉ nói sự thật, cớ sao họ lại nhẫn tâm giết cậu? Họ không phải là bạn cậu hay sao? Cậu không cam tâm! Cậu không cam tâm!! Cậu còn...còn chưa được gặp người ấy... Ánh sáng lam sắc lóe sáng, mở ra một cánh cổng không gian... - Tên ngươi là gì? Câu nói trong veo không gợi cảm xúc làm cậu giật thót, đôi mắt loé tia xúc động, vội nhìn nơi truyền tiếng đến. Một tà áo đỏ thắm phất phơ trong gió, trước mắt cậu, một cô gái xinh đẹp quá sức tưởng tượng trong trang phục cổ đại , bất giác, cậu buông tay rơi tự do ( lấy a=g =10m/s2 :p) ( cái này gọi là chết vì gái!). Huyết y thiếu nữ túm cổ tay cậu bay trên không, lặp lại câu hỏi: - Tên ngươi là gì? Đây là tiên hay quỷ vậy? Ban ngày ban mặt lại xuất hiện điều kì dị như thế này sao? - Hà..i Hài Nhi Trà. - Hài Nhi Trà? Thì ra là tên một loại trà cổ. Ta là Hoa Âm Tịch, đi theo ta chứ? Nhi Trà ngẩn ra, dễ dàng vậy sao? Biết tên mà muốn người khác theo mình ư? Đơn thuần quá. Hay là...cô gái này...có âm mưu gì... - Nếu từ chối, ta sẽ buông tay... Một câu chặt đứt tư tưởng đang nhen nhóm trong đầu, thở dài bất đắc dĩ, cậu cười nhạt - Tôi theo. Miệng huyết y thiếu nữ khẽ cong lên thoả mãn. - Nói không nuốt lời.- Hoa Âm Tịch nhẹ giọng nói. Ngay lập tức, chiếc Yamaha cách đó gần cây số đang đi vô thức mà nổ tung, lao nhanh xuống vực
* ** Luồng sét đánh thẳng xuống mặt đất, một thân ảnh từ trên trời lao nhanh xuống lùm cây. - Ai da! Chủ nhân, cô không thể nhẹ tay hơn sao? Hài Nhi Trà ai oán nhìn huyết y nữ tử đang bồng bềnh lơ lửng trên không, không khỏi hậm hực. - Đến rồi! Im lặng! Câu ra lệnh lạnh đến mức không có nhiệt độ làm cái miệng tính gào rú một trận của cậu nhất thời ngậm chặt. Trong đêm tối, ngồi trên ngọn cây, Nhi Trà nhìn rõ những đốm đuốc sáng trưng cả một mảng đang tiến gần về phía mình, kèm theo tiếng ồn ào pha tạp đủ loại âm hỗn độn như tiếng giết heo và mặc cả ngoài chợ vậy. - Cướp lấy đứa bé trên tay con mụ áo xanh ở giữa đám kia. - Âm Tịch ra lệnh - Tại sao? - Cậu bất mãn ra mặt, vẫn còn tư thù vụ nàng ném cậu không thương tiếc từ hiện đại về cổ đại - Chúng định đưa nó chôn sống. - Chôn...chôn sống? - Nhi Trà lắp bắp kinh hãi Âm Tịch không nhếch mắt không để cậu bày tỏ hết cung bậc cảm xúc đẩy từ trên cây xuống, cứ thế ôm chầm thiếu phụ áo xanh ngồi trên yên ngựa đang bồng một đứa bé chưa đủ ngày tuổi . - Ngươi... ngươi... Thiếu phụ chưa kịp hét lên, Nhi Trà đã niệm phật, khống chế ả, cướp lấy đứa bé Quân lính xung quanh đồng loạt chĩa kiếm về phía cậu, một luồng gió mạnh đã cuốn bay cậu mất.
|
|
Đến bờ bên kia khu rừng, Hoa Âm Tịch cùng Nhi Trà đáp hạ xuống, đón lấy đứa bé còn hồng đào trên tay cậu, đặt xuống bên vệ cỏ Nhi Trà hoảng hốt tính bồng nó lên thì bị nàng ngăn lại
- Để đứa bé ở đây...
Tiếng đạc ngựa vang lớn
- Không lẽ chúng đuổi kịp tới đây? - Nhi Trà vùng vằng muốn bế bé con kia - Không phải. - Nàng lắc đầu, túm cổ áo cậu trốn vào một bụi rậm. Một đoàn người xiêm y sặc sỡ quý tộc tay kiếm cung cưỡi ngựa phi nước đại. Dẫn đầu là một vị thiếu niên trẻ tuổi mang một bạch y nam trang phất phơ thư sinh. Trên mặt hắn bị che một nửa bởi mái tóc đen buông xõa tán loạn phong tình mỵ hoặc, ra lệnh - Nghỉ chân ở đây Quân lính bắt đầu tản ra cắm trại, chuẩn bị vũ khí. Vài nữ quyến thì đi dạo quanh ngắm cảnh thưởng thức, cười đùa vui vẻ. Bụi cây gần đó, tiếng thở đứt đoạn của Nhi Trà căng thẳng làm nàng cau mày - Đi săn. - Âm Tịch nhàn nhạt giải thích. - Họ không xấu. - Phụ thân!! - Từ trong đám người đằng sau, một hài tử bụ bẫm dăm tuổi vận tử y nam trang chạy nhanh tới mức vấp phải cục đá trên đường, ngã bổ nhào xuống, đúng chỗ bé con đang nằm. - Ui da! Cái gì đây? - Hài tử nhỏ tuổi nhìn chằm chằm đôi mắt màu đỏ như máu của bé con đang bọc vải thành một đụm bên cạnh. Bé con chợt toét miệng cười, vẻ hồn nhiên trong trắng thanh khiết của bé con làm tiểu hài tử như quên mất cái đau, thân hình nhỏ nhắn ôm lấy đụm vải, cẩn thận chậm chạp từng bước như sợ chạy sẽ làm bé con khóc, khác hoàn toàn với sự hấp tấp vừa rồi. Tới chỗ thiếu niên nọ, nhóc ta hớn hở khoe: - Phụ thân, xem con "nhặt" được cái gì này! Thiếu niên dời tầm mắt cúi nhìn hài tử: - Gì đây? Nheo mắt chăm chú bé con trắng nhợt nằm trong cánh tay múp míp của hài tử, thiếu niên lắc đầu cười: - Giỏi lắm hài tử của ta, không săn được thú, lại săn được một tiểu nương tử... - Con có thể mang nó về không? - Hài tử trưng ra bộ mặt tội nghiệp
- Ân. Mang đưa cho Liên tỷ tỷ của con xem đi - Vâng!!! - Hài tử vui mừng ra mặt. Thu hết mọi chuyện trong tầm mắt, Âm Tịch cầm cổ tay Nhi Trà, - Đi thôi, - Hả? Đi đâu? - Nhi Trà còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. - Về nhà cậu!
CHƯƠNG 1.1: AN BÌNH NHIÊN
Gió thổi lạnh, kéo đến một đám mây đen lớn phủ toàn thành phố Sương vốn đang tấp nập nhộn nhịp. Ai nấy vội vàng dọn cửa hàng, người lên xe lao nhanh cho kịp về nhà, người thì sốt ruột nhìn đồng hồ đứng đợi xe buyt... Theo như dự báo thời tiết, hôm nay, sẽ có cơn mưa rào đổ xuống. Trong một phòng điều trị tại bệnh viện trung tâm thành phố, bệnh nhân số 501 vẫn ung dung ngồi tựa thành giường, tay mân mê bảng chữ nổi. Phải. Bệnh nhân đó bị mù. Một cô bé có mái tóc trắng muốt, làn da xanh xao Đó có lẽ là một sự đánh đổi. - Cạch! - Cánh cửa phòng mở ra, ngân lên tiếng ma sát nhẹ.. Theo đó là tiếng bước chân bình thản đi vào- Kỳ Anh Người thiếu niên bước vào, căn phòng tối tăm không rõ dung mạo, chỉ có cái bóng cao gầy cùng giọng nói dịu dàng - ... Tôi đã đến - Diên Vĩ... vẫn chưa đi sao? - Chưa đâu- Diên Vĩ ngồi mép giường xoa xoa đầu Kỳ Anh-... Tìm được người ấy... Xong việc... tôi sẽ đi - Sắp chưa?- Kỳ Anh đặt hai tay lên bảng chữ, quay mặt về phía giọng nói của Diên Vĩ. - Tìm thấy rồi. Sắp hoàn thành rồi.- Diên Vĩ vẫn giữ dáng vẻ bình thản Kỳ Anh tay quờ quạng trong không trung, Diên Vĩ đưa tay ra, Kỳ Anh cầm tay người ấy, xiết nhẹ. - Đừng hại thêm người nào nữa nhé. - Yên tâm đi. Kẻ đó không phải người. * **
|
Canteen trường ồn ào đông đúc. Tán lá cây theo gió xôn xao. Các cửa kính mở tung xoá bỏ không khí ngột ngạt của mùi thức ăn.Nắng ban mai lấp ló qua khe cửa sổ, hắt vào khuôn mặt ''cá chết'' của Nhi Trà. Làm bao cặp mắt tò mò liếc khẽ cậu. Ai chẳng biết cậu là ''hot girl'' lớp 11 Anh cơ chứ. Hầy. Cũng vì cái bản mặt này mà cậu vài bận lại bị ăn đập do đánh ghen. Nguyên nhân là tự m.n biết he he Một thân ảnh huyết y lướt qua đại sảnh, rơi vào tầm mắt Nhi Trà.Miếng bánh hambuger rớt ra khỏi miệng cậu nằm đẹp trên sàn nhà. Còn cốc coca thì đổ lênh láng trên bàn. Không phải chứ? Chẳng phải cậu đã dặn dò phải ở nhà ngoan ngoãn hay sao? Sao lại đến đây chạy loạn thế này? Bỏ mặc cái bàn đồ ăn dang dở, cậu lao vội ra khỏi cửa, chạy theo con đường thân ảnh đó vừa đi qua. Cước bộ của người đó cũng thật mau. Dừng lại trước cửa phòng hiệu trưởng thì cậu đã mất dấu vết. Cậu chần chừ. Rõ ràng là ở đây, cớ gì lúc này biến mất? - Em Trà? Em làm gì ở đây?-Cô giáo chủ nhiệm lớp cậu bước tới, mỉm cười hảo cảm cất tiếng hỏi. Trái ngược với khuôn mặt đang bối rối của Nhi Trà. Biết trả lời ra sao với cô giáo. - Dạ thưa cô, em... Ngay lúc Nhi Trà định ba hoa chích choè nguỵ biện, chốt cửa phòng hiệu trưởng hoạt động, tiếng kéo cửa khẽ rít. - Chào Tú- Một thầy giáo trẻ tuổi bước ra. Mỉm cười trẻ con bắt chuyện với cô giáo - Ồ! Thì ra là thầy Thanh. Nhi Trà ghé mắt nhìn. Đây không phải giáo viên chủ nhiệm lớp 11 Tin hay sao. Nghe nói ổng thầy này khá hài hước. Nhưng cái làm Nhi Trà tròn xoe mắt là cái người đứng đằng sau vị thầy giáo kia cơ. Màu áo phông đỏ phối với quần bò bó làm nổi bật mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng của nàng. Đôi môi hồng nhạt đang khẽ cong lên. Con mắt phía sau cặp kính cận híp híp ý cười. Nhi Trà bỗng ngây dại. Khụ. Đẹp thì dù hoá trang thế nào vẫn thấy đẹp hết. Cô đành cất tiếng - Thưa thầy...bạn đây là ... - Đúng rồi. Cô bé này thật xinh. Ai thế nhỉ?- Cô chủ nhiệm cướp lời Nhi Trà ngắmnghía nàng. - À! Đây là học sinh mới lớp tớ.- Thầy thân thiện giới thiệu- Hoa Âm Tịch, mau chào cô giáo, làm quen bạn mới cho khỏi bỡ ngỡ đi. - Dạ! Em chào cô... Chào bạn- Hoa Âm Tịch nở nụ cười niềm nở rất chi là vô sỉ Nhi Trà bĩu môi - Chào bạn. Thầy giáo đưa mắt nhìn thái độ của hai học trò, lắc đầu cười trừ. Đúng là... - Thôi tớ đưa học sinh lên nhận lớp. Lát tan học Tú về cùng tớ nhé. Cô giáo ngượng ngùng gật đầu Nhìn sự mờ ám của hai thầy cậu, Nhi Trà không khỏi tò mò. Ái chà chà! Chắc cậu sắp được ăn cỗ trong tương lai gần rồi đây. Thầy giáo quay đi. Âm Tịch bước theo sau, không quên để lại một cái nháy mắt đầy nghịch ngợm cho Nhi Trà. Lêu lêu! Tính giam lòng nàng trong nhà làm búp bê cảnh chắc. Đừng có nằm mơ. Bóng ảnh màu huyết đỏ khuất sau đám người, đôi mắt Nhi Trà không kiềm chế khẽ nhíu lại. Đợi đó. Về nhà cậu sẽ hỏi tội nàng
- Cả lớp đứng! Hứng thánh chỉ! Mỉm cười! Chào!!!- Lớp trưởng lớp 11 Tin hô. Cả lớp đang ồn ào nhanh chóng ổn định chỗ ngồi,đứng dậy đồng loạt, hô - Chúng em chào Đại ca! Hoa Âm Tịch khẽ cười trước màn chào hỏi đầy ''cảm xúc'' của cái lớp này. Thú vị thú vị. Thầy bước vào, bảo Âm Tịch đứng ngoài cửa đợi, đứng trước bục giảng tuyên bố hùng hồn - Hế lô các sư đồ! Hôm nay sư phụ thông báo tin trầm trọng.- Thầy trầm trọng tạo bộ mặt ai oán - Thầy thầy! Sao sao?- Cả lớp nhao nhao lo lắng. Trời như sắp sập. - Lớp ta có nữ sinh chuyển đến!- Quả thật trời sắp sập. Thầy mặt toe toét biểu diễn dáng đi đà điểu. - Oa Oa Oa! Thật hả thầy?Đâu đâu? Bạn ấy đâu hả thầy??? Cả lớp trầm trồ phấn khởi. Thầy giáo cười tủm tỉm, gọi Âm Tịch vào. Ai nha! Cuối cùng cũng có thể tự hào lớp Tin có Mỹ nữ rồi Nhân vật chính bén gót đi vào Cả lớp 11 Tin trợn mắt nhìn Âm Tịch, còn nàng thì cũng chẳng khá khẩm được. Oh My God! Lớp 11 Tin có 29 học sinh. Ok! 100% là nam sinh. Là Nam Sinh. NAM SINH ĐÓ! Sai lầm. Nhất định là sai lầm mà. Ai bảo Tin Học vất vả khiến ít nữ sinh hào hứng chứ. Biết thế nàng chọn lớp Anh của Nhi Trà cho xong. Lạy trời phật! Nếu không phải vì nàng ham hố cái máy tính thì...Âm Tịch nàng cười co giật chào. Hôm nay nàng chào rất là nhiều - Tên tớ là Hoa Âm Tịch. Rất vui vì được học cùng 11 Tin. Nice to meet các you!!! Thầy xếp nàng ngồi ngay bàn đầu ngồi 1 mình, trở thành trung tâm của sự chú ý.Cả lớp bây giờ mới hoàn hồn, vội xì xầm tán thưởng. Mĩ nhân! Mĩ nhân a! Rất là đẹp nha. Mỗi tội cái tên hơi lập dị. Lập dị hơn của cả lớp phó đó. - Rầmm!!!Tiếng ngã ngoài hành lang rất bắt tai khiến nàng không khỏi chú ý. Còn lớp 11 Tin xì xầm. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. - Lại thế rồi! - Đến muộn thấy sợ. - Có đúng là nữ không thế? Thật hậu đậu. Tiếng thu dọn chật vật.. Đứng trước cửa lớp là nữ sinh tóc tém bù xù nhìn không rõkhuôn mặt. Tay phải cầm đôi patin, tay trái xách cặp sách, mặt mũi quần áo xộc xệch lấm lem nhìn không còn gì để nói- Lớp phó không gương mậu tí nào!- Phải! Phải phạt nha!Cô nữ sinh gãi đầu cười cúi mặt. Thầy cũng không làm khó cô, bảo cô vào lớp. Cô le te tới chỗ ngồi mà không để ý có một cặp mắt sáng rực đang dán vào cô. Đồng minh! Đồng minh nha! Có thêm con gái trong lớp này trừ nàng nha! Phải hảo hảo mà ''chăm sóc''! - Ơ?- Đến bây giờ cô lớp phó mới để ý đến có người ngồi cùng bàn với mình. - Thưa thầy... - Hoa Âm Tịch là học sinh mới chuyển vào lớp ta- Thầy quay sang nàng nói- Cô ấy là lớp phó của lớp ta. An Bình Nhiên. Thầy xếp chỗ cho hai đứa ngồi cùng. Hai em hảo hảo mà làm quen giúp đỡ nhau. Cả lớp chớ có bắt nạt lính mới nghe chưa? - Vâng ạ!- Cả lớp đồng thanh hô. Không biết rằng Âm Tịch nàng đang thất thần An Bình Nhiên? AN BÌNH NHIÊN?!
|
Đã thấy nhẹ nhàng hơn rồi ... Thật hợp khẩu vị a~
|