Đã thấy nhẹ nhàng hơn rồi ... Thật hợp khẩu vị a~
|
|
An Bình Nhiên cười meo meo nhìn Âm Tịch đầy hảo cảm, đầu tóc tổ quạ cứ theo gió quạt trần bay phấp phới. Đôi mắt phượng hơi bị vẩn đục. Tại sao? Đúng ra thì Bình Nhiên đẹp đấy. Nhưng nhìn thế nào nàng cũng không tìm ra điểm tương đồng giữa cô và tên tiểu tử kia. Rõ ràng đáng lí ra, hắn cũng đã hết kiếp đày theo nàng, phải đang ở trên thiên cung rồi chứ, tại sao hắn vẫn tiếp tục đầu thai luân hồi. Không lẽ... kiếp trước nàng đã làm điều gì đó trục trặc chệch đi vận mệnh của hắn An Bình Nhiên này, có khá nhiều khúc mắc nàng cần phải làm rõ. Nàng không rời mắt khỏi cô không tiếng động, nhưng vẫn khiến Bình Nhiên cảm nhận được mà quay sang đáp lại nàng. Bắt được đôi mắt lạnh nhạt giấu sau cặp kính, ánh mắt Bình Nhiên loé lên môt tia lạnh lẽo, cũng rất nhanh biến mất không dấu vết. L̀à nó! Nhất định là nó! Khoé miệng cô loé lên nụ cười quỷ dị. Tất cả mọi biến động của Bình Nhiên không thoát khỏi đôi mắt tinh nhạy của Âm Tịch, nàng cũng cười. Cả hai làm căn phòng bất giác nhiệt độ hạ xuống vô cùng thấp. * ** Tiếng chuông tan học cất lên.Âm Tịch thu dọn đồ đạc lách mình ra khỏi bàn đi ra, bị bàn tay của Bình Nhiên kéo vê ̀.Nàng quay lại, đối mặt với nét cười giả lả của Bình Nhiên, nàng không khỏi nói thẳng: - Có việc gì không? Bình Nhiên không buồn để ý sắc mặt của nàng, ngốc nghếch nhe răng: - Chúng ta cùng về đi. Âm Tịch gỡ tay ra khỏi Bình Nhiên, đạm mạc từ chối: - Xin lỗi. Hôm nay tớ về cùng bạn tớ rồi. Cậu thông cảm nhé. Thoáng qua chút thất vọng, Bình Nhiên gật đầu, ngẩn người theo cái bóng của nàng đã khuất sau đoàn người, cô mỉm cười. Có cảnh giác, không tệ. Không tệ.
Ra tới cổng đã thấy Nhi Trà đứng chờ, Âm Tịch cũng bớt phần cảnh giác. Thở phào nhẹ nhõm, nàng cầm tay cậu dắt tay nhau về nhà. Nhi Trà giật mình run nhè nhẹ. Cớ gì tay Âm Tịch lại lạnh như vậy, kê ̉cả lòng bàn tay cũng không vương chút hơi ấm nào. Bất giác, cậu đưa cánh tay còn lại đang tự do chạm lên cổ nàng. Tròng mắt cậu như căng ra. Thật Lạnh(!) Âm Tịch hiểu ý Nhi Trà, cũng chỉ thờ ơ như không có chuyện gì. Nguyên nhân nàng nắm tay cậu, có lẽ đơn giản là tìm kiếm nhiệt độ, có lẽ vậy. - Tại sao lại đến trường?- Nhi Trà không kìm sự tò mò hỏi thẳng trọng tâm - Có biết vì sao ta đến nhân gian không?- Âm Tịch nhìn thẳng phía con đường xa xăm trước mắt, hỏi ngược lại Nhi Tra ̀Dĩ nhiên Nhi Trà lắc đầu bó tay. Cậu còn không biết tại sao nàng cứu cậu nữa kia. Nhìn xem, sau khi về nhà, nàng cao thủ biến mình thành em họ gần sát đất của cậu, là con em gái mẹ cậu mà rõ ràng mẹ cậu là con một. Ăx(!) Theo như khoa học thì đây có lẽ là thôi miên. Yet! Thôi miên. - Rồi cậu sẽ biết thôi... Sau khi làm xong việc, ta sẽ phải quay về thế giới của mình tiếp tục chịu hình phạt. - Hình phạt? Cô là tội thần?- Nhi Trà ngạc nhiên phản ứng Nàng cười tự giễu lắc đầu: - Ta không phải thần. Chỉ là đồ chơi của thần mà thôi. Nói rồi cả hai không ai bảo ai, im lặng suốt đoạn đường còn lại ra về. Trên đỉnh một ngọn cây xoan cao lêu nghêu, mảnh khảnh, An Bình Nhiên trong trang phục đen tuyền cổ đại, mái tóc đen đã chuyển sang màu bạch kim nổi bật dài phất phơ trong gió lộng. Vẻ trích tiên tuyệt trần làm lu mờ cả ánh nắng chói lòa. Miệng khẽ kéo lên ý cười nhàn nhạt - Cuối cùng ta cũng đợi đến ngày hôm nay... Chợt. Từ miệng hắn phun ra bụm máu đen. Nhắm mắt lại dưỡng thần, xem ra cơ thể này không thể chịu đựng lâu nữa rồi.
Đi vào nhà, Nhi Trà vội vã lên phòng riêng, vứt cặp lên giường lao nhanh nhà tắm đóng cửa thật mạnh - Khụụ....- Nhi Trà ngồi thụp xuống, nôn ra ngụm máu tươi. Khuôn mặt tái mét phản chiếu trên gương khiến cậu nhợt nhạt nhận ra một số chuyện.Hắn... Chủ nhân thật sự của cơ thể này, con quỷ này đang gào thét đòi tự do. Cậu có lẽ... Không lẽ...Làm ơn đi...! Cầu xin ngươi... Ngủ yên thêm một thời gian nữa. Thấy người đó rồi, ta sẽ trả lại cơ thể cho ngươi.
|
|