Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
|
|
Nói xong, cô cũng được đi, không cần quan tâm chó con có ăn hay không. Có điều, chắc chắn nó sẽ ăn. Chó hoang cũng cạnh tranh khốc liệt, chỉ vì một mẩu lạp xưởng cũng giành nhau một mất một còn. Con chó này bé xíu như vậy không biết có tranh nổi với con chó lớn phía đầu đường không?
Dương Miên Miên lại suy nghĩ một chút, chú chó này chưa từng nhìn thấy qua, mới tới à? Cô nhớ không sai, trong khu phố cổ này chỉ có một con chó hoang khá lớn, rất hung dữ. Có một lần có một đứa trẻ lấy đá ném nó, nó xông đến cắn lên đùi đứa nhỏ, sau đó đứa trẻ thiệt mạng.
Cha mẹ thằng bé lùng sục khắp nơi để đánh chết con chó hoang này, nhưng không cách nào tìm thấy. Câu chuyện làm xôn xao khu phố cổ mấy hôm nay.
Câu chuyện này Dương Miên Miên nghe lỏm “mấy người bạn nhỏ” buôn chuyện mới biết
“Mọi người” đều cho rằng:
“Chắc thằng bé đó làm gì Đại Hoàng, chứ nó thấy người là chạy vòng hướng khác.”
“Đúng, Đại Hoàng xưa nay đâu có cắn người.”
“À … thằng nhóc giẫm lên đuôi, rồi đạp vào bụng, Đại Hoàng mới cắn nó, không thể trách A Hoàng.”
“Hừ … Ai bảo Đại Hoàng là chó, còn thằng nhóc kia là người chứ?”
Câu nói sau cùng khiến “mọi người” chìm trong yên lặng, Dương Miên Miên lướt qua chúng, cảm thấy bỏng rát nửa bên mặt.
Mất mặt.
Ừ, dù là một con chó, chẳng lẽ không có quyền được sống?
Cô trở về nhà, mọi người trong nhà vẫn như ngày thường hỏi han cô ngày hôm nay thế nào. Cô đóng cửa, ném túi xách, nằm bẹp trên giường, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
“Mệt mỏi, mệt mỏi quá, không muốn nghĩ gì nữa, chị ngủ đây”, toàn thân Dương Miên Miên rệu rã, không còn chút khí lực.
Ban ngày đi học, ban đêm đi làm thực sự quá vất vả, cô chịu không nổi nữa rồi. Nhưng hết cách, không làm lấy cái gì mà sống.
Người cha vô tâm đã chết, bà mẹ kế thì đừng trông mong gì, tiền lương trong đợt nghỉ hè đóng xong học phí cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nhưng cũng không bằng chuyện cách đây một năm, đang trong kỳ thi lên cấp 3, cô đột nhiên phát bệnh viêm dạ dày, ngất trên trường thi, ba cô phải trả một khoản tiền viện phí. Sau đó cô không thể tham gia thi môn Văn, tổng điểm cuối cùng vẫn vào được Nhất Trung nhưng lại không thể giành được học bổng miễn phí hoàn toàn học phí.
Có điều mất đi mấy chục điểm mà vẫn vào được Nhất Trung chứng tỏ thành tích học tập của cô khá tốt, bằng không cũng không thể sau khi hồi phục vẫn đuổi kịp chương trình học cùng các bạn.
Viêm dạ dày à … Từ trước đến nay có bao giờ được ăn uống đầy đủ, không bị ung thư dạ dày là ông trời đã rủ lòng thương lắm rồi, viêm dạ dày thì viêm dạ dày.
Câu ca kia sao hợp với tình cảnh của cô như vậy? Con không mẹ như cây không rễ.
|
Mẹ?
Dương Miên Miên với tay lấy một tấm hình ở chiếc ngăn kéo ở phía tủ đầu giường. Lúc đó, cô còn bé lắm, nhưng đã có thể thấy rõ những đường nét thanh tú, như hoa như ngọc, “mọi người” trong nhà đều kể lúc cô sinh ra, hàng xóm đến thăm rất đông, ai cũng muốn cô gả vào nhà họ.
Cô đẹp như vậy, đương nhiên, công lao cha mẹ không hề ít. Mẹ của cô rất đẹp, gương mặt trái xoan, nước da trắng ngần. Khi chụp tấm ảnh này gia đình cô đang sa sút, do đó gương mặt mẹ có chút tiều tụy.
Ba của cô cũng không hề kém cạnh, khuôn mặt chữ điền, nam tính, được xem là người thanh niên ưu tú nhất thời đó. Mọi người đều nói ông trông giống Phí Tường, có điều cô nhìn thấy thì không được như vậy.
Ba mẹ cô kết hôn do mai mối, hai người đối với đối phương đều là thật tâm. Nhưng sau này cô phát hiện, cha cô yêu đương vụng trộm bên ngoài.
Hai người là thanh mai trúc mã. Sau này, bà ta được gả cho người đàn ông khác, ông ta tự tử sau biến cố phá sản, bà cùng người người con trai sống không nổi, quay lại quyến rũ ba cô.
Lúc đó mẹ cô vẫn chưa lâm trọng bệnh. Sau này khi tình yêu vụng trộm vở lỡ, trở thành đề tài bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu của mấy bà cô trong xóm, lâu lâu lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ như xem kịch vui, khiến mẹ cô không chịu được.
Bà lâm bệnh nặng và qua đời.
An táng mẹ cô chưa được bao lâu, ba cô dắt người đàn bà đó về nhà cùng một đứa em chẳng có máu mủ ruột thịt.
Những ngày chung sống cùng mẹ kế đương nhiên đâu dễ chịu, thằng em trai ăn mì, cô chỉ được húp nước canh. Nó có quần áo mới, cô vẫn là bộ đồ rách. Rồi còn bao nhiêu chuyện nữa.
Dương Miên Miên cũng không phải một cô bé tầm thường, một ngày nọ, cô đem bát mì ném thẳng vào mặt bà mẹ kế, nói với ba cô: “Nhà này là mẹ tôi để lại cho tôi, mấy người mau cuốn xéo!”
Bà mẹ kế gào thét, đòi thắt cổ tự vẫn, nhưng cô vẫn đứng yên đó. Tất cả giấy tờ đất đai cùng sổ tiết kiệm 1 vạn đồng cô đã sớm giấu kỹ.
Đó chính là toàn bộ gia sản mẹ cô để lại cho cô.
Cô dựa vào số tiền đó sống được đến hết năm cấp 2. Thực sự không còn tiền đóng học phí, đành mặt dày đi qua đòi ba cô phí nuôi dưỡng. Vì vậy mỗi tháng cô mới có thêm 200-300 đồng.
Bây giờ mọi việc đã là dĩ vãng.
Cô vùi mặt vào gối, cảm thấy lúc đó mẹ cô quá nhu nhược, một lòng yêu người đàn ông phụ tình mà không hay biết ông đã thay lòng đổi dạ.
Bọn họ đã làm cô sợ tình yêu, yêu thương cô đều chẳng phải là loài người.
|
Chương 14: Thi Thể Vụn Nát
5 giờ sáng, Kinh Sở đã thức giấc, 5 giờ rưỡi sáng anh xuống lầu chạy bộ. Chạy được một vòng liền gặp La Bùi Bùi trong trang phục thể thao màu trắng, cột tóc đuôi ngựa.
“Chào buổi sáng!” Anh nựng cằm cô.
La Bùi Bùi cười cười: “Em nghĩ rằng mình là người dậy sớm nhất!”
“Em dậy rất sớm!”
Kinh Sở cùng La Bùi Bùi chạy một đoạn, được khoảng 5 phút thì tiến đến một công viên rất lớn. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây tập thể dục, anh cũng là một trong số đó.
La Bùi Bùi sau khi quen anh, nghe anh kể chuyện này, liền hiểu chính mình cũng nên bắt chước Kinh Sở, dậy sớm rèn luyện thân thể, duy trì vóc dáng. Kinh Sở mỗi ngày thức dậy lúc 5 giờ, gọi điện thoại cho cô, hai người gặp nhau phía dưới lầu, cùng nhau tập thể dục.
Đối với người cuồng công việc như bọn họ, đây chính là thời gian hai người được bên nhau.
“Em nghe nói vụ Sát thủ đêm mưa đã phá được án?”, La Bùi Bùi với vụ án này cũng khá tò mò.
Kinh Sở gật đầu: “Có đầu mối quan trọng”. Anh đến bây giờ vẫn nghi ngờ chuyện Dương Miên Miên xuất hiện ở nơi đó.
Trước khi gặp Chu Chí Đại, toàn đội đều cho rằng, hắn ta là một con người cực kỳ kín đáo, có khả năng phản trinh sát rất mạnh. Ra tay nhiều lần nhưng cảnh sát vẫn không thu được kết quả gì, là một hung thủ cực kỳ “khó chơi”. Bây giờ bị một cô nữ sinh cấp 3 tóm được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dù gì thì gì, bắt được hung thủ đã là một chuyện tốt nhất.
Công viên rất lớn, La Bùi Bùi chạy nửa vòng đã không thể chịu nổi, cô chuyển sang đi từng bước thong thả, Kinh Sở giảm theo tốc độ của cô, chạy chậm lại, cùng cô sáng sớm tản bộ trong công viên.
“Dậy sớm quả nhiên là một thói quen tốt!”, La Bùi Bùi mỉm cười với anh, “Xem ra em hôm nay không cần phải uống café để duy trì tỉnh táo.” Cô nói với anh mỗi sáng phải uống café để minh mẫn, nói rằng cô nghiện café, là giả. Cô chỉ muốn cho Kinh Sở quan tâm cô mà thôi.
Kinh Sở nở nụ cười, mua cho cô một chai nước ở ven đường, hông quên mở nắp: “Uống từ từ thôi!”
La Bùi Bùi nghe theo anh, đưa cái miệng nhỏ nhắn uống từng hớp nước, trong lòng suy nghĩ. Một người đàn ông như Kinh Sở thật sự không nên bỏ lỡ. Anh không thuộc dạng người không khéo ăn nói, nhưng lại là một người người đàn ông chăm sóc cô rất tốt.
Nếu anh không làm nghề này, cô có thể cho anh 90-100 điểm. Không không, cuộc đời này chẳng có gì là hoàn mỹ. 60 điểm là có khả năng qua lại, 70 điểm khó có thể buông tay, 80 điểm mau mau kết hôn đi, hiếm khi nào gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Cô cũng không phải thuộc dạng đàn bà đang cần chồng gấp, dù cho toàn bộ phụ nữ ở Nam Thành đều cho rằng 30 tuổi vẫn chưa kết hôn là rất mất mặt. Phụ nữ không kết hôn, giống như cả đời này sống không còn ý nghĩa, không đáng làm người.
|
Cô từ bé đến lớn, học giỏi, lúc nào cũng giành học bổng, tốt nghiệp đại học loại ưu, vượt muôn trùng khó khăn để trở thành phó tổng của công ty. Trả giá bằng sức lực, tuổi trẻ không hề kém cạnh đàn ông, nhưng người ta lại cho cô là người phụ nữ thất bại.
Bởi cô không có bạn trai!
Chỉ là cô không muốn tìm bạn trai. Không phải cô không muốn có người chăm sóc. Chỉ là không cho phép mình vì người khác kêu cô đến tuổi phải kết hôn, liền mau mau chóng chóng vơ đại một ông để lấy làm chồng rồi sinh con, hoàn thành nhiệm vụ cao cả.
Kinh Sở rất tốt, nhưng bọn họ có hợp nhau không, còn phải cần thời gian. Cô không gấp phải gả đi, một khi cô sốt ruột, nôn nóng, cô sẽ không còn nằm ở thế thượng phong.
Cô rất am hiểu nghệ thuật đàm phán.
Bây giờ, hiếm khi cô và anh bên nhau, cô cần tìm đề tài để nói chuyện. La Bùi Bùi chưa kịp mở lời đã nghe một tiếng thét vang lên chứa đầy nỗi sợ hãi, thu hút tất cả mọi người xung quanh.
Một bác lao công đang ngồi rạp xuống đất, mặt không còn hạt máu, thân thể run lẩy bẩy chỉ chỉ vào chiếc túi đen đặt cạnh thùng rác, khóa kéo dài một nửa, không nhìn rõ bên trong là gì: “Chết! Người chết!”
La Bùi Bùi có thể cảm nhận được ánh mắt Kinh Sở đột ngột thay đổi. Vốn dĩ gương mặt anh đang ôn nhu điềm tĩnh, trái lại bây giờ là sắc bén, cảnh giác, một cái liếc mắt của anh cũng khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.
Anh mau chóng bước lên phía trước, phất tay để đám xông tránh ra: “Cảnh sát đây, mau tránh ra, bảo vệ hiện trường ”, giọng nói anh nghiêm nghị, anh ngồi xuống kiểm tra tình hình.
Trong chiếc túi xách, có 3 “khối” thịt gọn gàng, trong đó 3 ngón tay nhìn thấy rất rõ.
Anh hít một hơi sâu, lấy điện thoại di động gọi một cuộc: “Liễu Ngọc, thông báo mọi người đến Công viên Nhân Dân, có án mạng.”
Tổ chuyên án mau chóng có mặt, hiện trường lập tức được phong tỏa, La Bùi Bùi đứng ngoài dải phân cách một lúc lâu, chỉ đợi Kinh Sở liếc nhìn cô, cô sẽ nói lời chào với anh.
Nhưng không có, tâm tư của anh đã bị vụ án chiếm trọn, không hề giành cho cô dù chỉ là một giây. Cô lẳng lặng xoay người, rời đi.
Kinh Sở vẫn chưa phát hiện, anh đứng đó ra lệnh: “Bạch Bình, Vũ Đào, hai cậu đi điều tra các khu vực lân cận, tìm kiếm xem còn gì khả nghi hay không. Liễu Ngọc cô đi hỏi thăm những người quanh đây xem có phát hiện chuyện gì bất thường không? Vệ Hàn xác định thân phận nạn nhân. Thường Nhạn, cậu cùng các anh em khác đi quanh những thùng rác quanh đây, tìm xem có túi xách nào tương tự như cái này không. Túi này chưa đủ một phần cơ thể người!”
Anh an bài mọi chuyện đâu vào đấy, đến lúc nhớ đến La Bùi Bùi là đã hơn 10 giờ. Điện thoại di động của anh đơn giản một tin nhắn: “Anh đang bận, em đi trước!”
Anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, nhưng chỉ vài giây anh lại quay trở về vụ án, anh không muốn phí thời gian vào tình cảm nam nữ vào lúc này.
|
|