Thiên Kim Trở Về
|
|
Thiên Kim Trở Về
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Truyện Xuyên Không
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Nhuhotgirl567
Nội dung phim Thiên Kim Trở Về:
Sống lại, cả đời này, tôi không muốn lại làm công chúa để người ta sắp đặt, tôi muốn làm nữ hoàng nắm giữ vận mệnh của mình trong tay! Những kẻ hại tôi, những người nợ tôi, tôi không chờ mong ông trời báo ứng, tôi sẽ tự tay đòi lại.”
Ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình giàu có, có nàng Lọ Lem xinh đẹp, nhân hậu sống cùng người dì ghẻ độc ác và hai đứa con riêng của bà ta sau khi cha nàng qua đời. Giành lấy mọi thứ lẽ ra thuộc về Lọ Lem, mụ dì ghẻ và hai đứa con của mụ không chỉ ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhung lụa mà còn ra sức hành hạ cô gái tội nghiệp.
Nàng cứ chịu đựng cuộc sống nô lệ trong đau khổ, cho đến một ngày kia, trong một vũ hội, nhờ sự giúp đỡ của bà tiên, Lọ Lem đã gặp hoàng tử. Và chiếc giày thủy tinh nàng đánh rơi đã giúp nàng trở thành vợ của người đàn ông được mong đợi nhất thiên hạ này.
Thế nhưng, đó là chuyện của ngày xưa. Ngày nay, vẫn có Lọ Lem, vẫn có hoàng tử, vẫn có mụ dì ghẻ độc ác và những đứa con riêng xảo quyệt, nhưng không còn bà tiên và chiếc giày nọ. Không còn những phép màu, Lọ Lem sẽ ra sao?
|
Chương 1: Chết Cuốn 1 – Giấu Tài
Chương 1 Chết
Một chiếc Rolls-Royce màu vàng đỗ trước cửa một khách sạn năm sao, lập tức có người mặc đồng phục bước lên cung kính mở cửa xe. Sau đó, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái khoảng 20 tuổi bước xuống.
Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm. Ông sửa lại âu phục sang trọng trên người, khuôn mặt có chút nghiêm túc, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười khanh khách ôm tay ông, quay đầu cười nói với cô gái trẻ tuổi đằng sau:
– Trường Khanh, mau lên!
Cô gái tên là Trường Khanh bưng miệng ngáp một cái rồi lười biếng trả lời:
– Tới đây!
Mái tóc cô xoăn dài, là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay, vì hôm nay đi coi mắt mà hôm qua vừa ngủ dậy đã phải đến salon làm tóc, bỏ ra một đống tiền mà làm. Nhưng quả thật cũng khiến vẻ xinh đẹp của cô hiện rõ.
Cô bước nhanh vài bước, theo kịp đôi nam nữ trung niên kia.
Ba người đi qua cửa xoay rồi bước vào đại sảnh tráng lệ.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Trường Khanh một cái, nhíu mày nói:
– Sao trông buồn bã ỉu xìu như thế? Bữa ăn hôm nay rất quan trọng, đối phương là tập đoàn Hoa Nhã, Hoàng Thao là thái tử tập đoàn Hoa Nhã đó, là người thừa kế duy nhất của Hoa Nhã, rất môn đăng hộ đối với nhà họ Khổng chúng ta. Lần này hai nhà chúng ta có một hạng mục hợp tác quan trọng, có thể kết làm thông gia thì không còn gì tốt hơn, con đừng có làm hỏng việc của cha!
Giọng nói tuy không lớn nhưng ngữ khí có chút nghiêm khắc.
Trường Khanh cúi đầu không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên thấy cô như vậy thì như vẫn còn giận:
– Chuyện bát nháo lần trước cha đã thu xếp cả cho con rồi! Cơ hội lần này rất quý, nếu con không phải họ Cố thì cũng chẳng đến lượt con! Tỉnh ngủ lại cho cha! Nếu xảy ra sai sót gì thì đừng trách cha không nể tình cha con!
Cố Trường Khanh nhìn cha một cái, mặt hơi tái lại.
Cha họ Khổng, cô họ Cố, bởi vì cô theo họ mẹ. Lúc trước khi cha ở rể nhà họ Cố, ông ngoại đã nói trước với cha, sau này đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ cũng chỉ có thể mang họ Cố.
Đáng tiếc, mẹ qua đời từ sớm, đại đa số cổ phần của tập đoàn Cố thị đều nằm trên tay cha cô, giờ, Cố thị đã thành Khổng thị.
Người phụ nữ xinh đẹp ở bên thấy vẻ mặt buồn bã của Cố Trường Khanh, khuôn mặt trang điểm cẩn thận lộ vẻ không đành lòng, bà nói với Khổng Khánh Tường:
– Khánh Tường, đang yên đang lành nhắc tới chuyện quá khứ làm gì? Ai mà chẳng phạm sai lầm? Làm gì mà cứ nhắc mãi không tha, để cho con phải khó xử? Ngày như hôm nay, nói những chuyện này chẳng phải càng ảnh hưởng đến tâm tình Trường Khanh sao?
Giọng nói dịu dàng như nước, chẳng những vuốt xuôi cơn giận trong lòng Khổng Khánh Tường mà cũng xoa dịu được vết thương lòng của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn mẹ kế bằng ánh mắt cảm kích.
Ai cũng nói mẹ kế độc ác nhưng mẹ kế Khưu Uyển Di này rất tối với cô, không thể chê điểm nào, luôn quan tâm lo lắng, chỉ cần chuyện cô muốn thì sẽ làm được, còn chu đáo hơn cả con gái đẻ của bà.
Sau khi mẹ qua đời, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ bà, bất kể là ở thành phố B hay là những ngày tháng du học ở nước ngoài, cả đoạn thời gian đen tối sau đó, mẹ kế vẫn luôn quan tâm đến cô. Có thể nói, trong lòng Cố Trường Khanh, địa vị của mẹ kế chẳng hề kém mẹ đẻ Cố Linh Lung chút nào.
Khưu Uyển Di nắm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói:
– Trường Khanh. Cha con cũng là quan tâm con thôi, đừng để bụng.
Nói xong buông tay Khổng Khánh Tường, đi đến bên Cố Trường Khanh, đè thấp giọng, vẻ mặt vô cùng thân thiết nói:
– Nghe nói Hoàng thái tử này tuấn tú lịch sự, có thể so với ngôi sao thần tượng, con cũng đừng trách cha con nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của con, bởi vì đối phương thật sự là người tốt hiếm có. Cũng chỉ có con mới có tư cách này, như Ngọc Phân, cho dù là muốn cũng không được.
Hoàn toàn là ngữ khí an ủi, không có chút ghen tỵ nào.
Cố Trường Khanh đáp:
– Con cảm thấy chị phù hợp hơn con nhiều.
Khưu Uyển Di cười cười:
– Đáng tiếc Ngọc Phân không phải họ Cố.
Cố Trường Khanh hiểu ý bà, chị gái Khổng Ngọc Phân là sau khi mẹ kế và cha kết hôn mới dẫn vào nhà họ Khổng, là con của Khưu Uyển Di và chồng trước, sau khi vào cửa thì mới đổi sang họ Khổng. Chuyện này mọi người đều biết, luận xuất thân, Khổng Ngọc Phân quả thực không bằng Cố Trường Khanh, cũng không trách họ Hoàng lại chê cô.
Thực ra, Cố Trường Khanh cũng chẳng để tâm đến chuyện cha sắp đặt chuyện hôn nhân của mình, dù sao đều là như vậy, lấy ai mà chả là lấy?
Ba người bước vào thang máy, đi đến nhà ăn của khách sạn, người quản lý vừa thấy bọn họ thì đã cười nói:
– Chủ tịch Khổng, Khổng phu nhân, Cố tiểu thư, chủ tịch Hoàng đã chờ sẵn trong phòng rồi!
Từ rất nhiều năm về trước Cố thị đã là một tập đoàn lớn, trải qua bao năm Khổng Khánh Tường phát triển lại càng khiến ông đi đến đâu cũng có người phải cúi đầu khom lưng.
Khổng Khánh Tường ừm một tiếng, mắt cũng chẳng nhìn đối phương, người quản lý cũng không để ý, lập tức đưa ba người đến một căn phòng xa hoa.
Đến khi ba người đi vào, người quản lý kia mới sầm mặt xuống, nhìn theo cửa phòng mà xì một tiếng, thấp giọng nói:
– Cũng chỉ là bám váy đàn bà mới leo được cao thôi sao? Đắc ý cái gì?
Căn phòng VIP diện tích rất lớn, một mặt tường đều là thủy tinh, có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài. Bên bàn dài cạnh cửa sổ có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi, hai người đứng lên, nhiệt tình chào hỏi vợ chồng họ Khổng.
Đôi nam nữ trung niên này đương nhiên là vợ chồng họ Hoàng.
Khổng Khánh Tường tươi cười chào hỏi đối phương, nhìn nhìn phòng rồi mới hỏi:
– Sao không thấy cậu nhà?
Vẻ mặt vợ chồng họ Hoàng hơi xấu hổ, Hoàng phu nhân cười gượng đáp”
– Hoàng Thao có việc đột xuất, chắc phải muộn một chút mới đến.
Khưu Uyển Di cười nói:
– Quý nhân bận rộn, cậu nhà có thể phát triển công ty như vậy, đến muộn một chút cũng là bình thường.
Lời này khiến Hoàng phu nhân cảm thấy rất dễ chịu, bà cười kéo tay Khưu Uyển Di, nhìn nhìn rồi nói:
– Mọi người đều nói Chủ tịch Khổng cưới được phu nhân tốt, hôm nay thấy quả nhiên là thật!
Cố Trường Khanh nghe vậy có chút buồn bã, giờ đã chẳng còn ai nhớ đến Cố Linh Lung…
Nhưng Khưu Uyển Di cũng là người cô quan tâm, thấy bà được người khác tán thưởng thì vẫn vui vẻ thay bà.
Hai người khiêm tốn đôi câu, Cố Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh Khưu Uyển Di, đối diện là Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân mỉm cười đánh giá cô, hỏi cô một số vấn đề như học ở đâu, học cái gì? Sau đó lại hỏi về cuộc sống du học.
Hoàng phu nhân cười hỏi:
– Nghe nói Cố tiểu thư về nước từ đầu năm, sao không chờ tốt nghiệp xong rồi hãy về?
Cố Trường Khanh hơi biến sắc, tay đặt trên bàn lạnh như băng. Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại ấm áp như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Đó là tay Khưu Uyển Di.
Lòng Cố Trường Khanh ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng phu nhân, mỉm cười nói:
– Lúc ấy cha cháu không khỏe nên cháu về trước ạ!
Bên cạnh, Khưu Uyển Di tiếp lời:
– Thực ra Trường Khanh đã hoàn thành xong chương trình học, dù về trước cũng không sao!
Hoàng phu nhân vui mừng nói:
– Thì ra Cố tiểu thư thông minh như vậy!
Cố Trường Khanh mỉm cười, bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Vì bằng tốt nghiệp này mà cha đã tốn không ít tiền…
Lại nói chuyện phiếm đôi câu, Hoàng thái tử còn chưa tới, nụ cười của vợ chồng Hoàng thị càng ngày càng miễn cưỡng. Khổng Khánh Tường vẫn tỏ vẻ bình thản mà nói chuyện phiếm, chuyện làm ăn với chủ tịch Hoàng. Trong lòng ông đương nhiên có chút mất hứng nhưng đối phương tài lực hùng hậu, lần này hợp tác phải dựa vào đối phương không ít, chút chuyện nhỏ này thì có đáng gì?
Mọi thứ đều lấy việc làm ăn là quan trọng.
Lòng Cố Trường Khanh có chút mất kiên nhẫn, đối phương đến muộn như vậy, có thể thấy là hoàn toàn không coi lần coi mắt này ra gì. Cô thực sự muốn phẩy tay bỏ đi, nhưng lại không dám đắc tội cha. Mọi thứ của mình đều ở trong tay cha, chống đối không phải là không thể nhưng hậu quả thì khó mà gánh vác.
Nhưng là trong lòng thật sự bực mình, cô quay đầu thì thầm vào tai Khưu Uyển Di:
– Dì à, con ra ngoài một chút.
– Có cần dì đi cùng không?
Cố Trường Khanh lắc đầu, lại chào vợ chồng Hoàng thị một tiếng rồi xách túi LV của mình đi ra khỏi phòng VIP.
Ra khỏi phòng, đi qua một đoạn hành lang, vốn định đến góc cầu thang hút thuốc thì lại gặp Khổng Ngọc Phân đi tới.
Khổng Ngọc Phân lớn hơn Cố Trường Khanh một tuổi, khác với vẻ thanh tú của Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân có một vẻ đẹp diễm lệ, tỏa sáng vô cùng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trong Bộ sưu tập mới nhất của Dior, còn chưa treo bán ở thành phố, là từ Paris gửi về. Quần áo sang trọng khiến dáng người mảnh mai của cô càng thêm hoàn mỹ.
Cô thấy Cố Trường Khanh, mỉm cười đi về phía cô, lọn tóc xoăn đến hông sóng sánh theo từng bước chân của cô, lộ rõ sức sống và sự quyến rũ. Chỉ vài bước chân ngắn ngủi đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Người chị này không có quan hệ huyết thống gì với cô, hai người tuy không thân thiết nhưng vì Khưu Uyển Di nên Cố Trường Khanh vẫn có chút nể mặt người chị này.
Cố Trường Khanh nhìn cô cười cười:
– Chị! Sao chị lại ở đây?
Khổng Ngọc Phân đi đến bên cô, vuốt tóc dài bên tai, vô cùng quyến rũ, phong tình. Cô cười cười, ngũ quan không chút khiếm khuyết vì nụ cười này mà trở nên rất quyến rũ.
– Bạn chị hẹn đến đây ăn cơm, còn em?
– Chị quên rồi sao? Hôm nay cha hẹn ăn cơm với vợ chồng họ Hoàng.
Khổng Ngọc Phân a một tiếng, như là giờ mới nhớ ra:
– Đúng rồi, hôm nay em và Hoàng thái tử kia đi coi mắt.
Sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn cô hỏi:
– Hoàng thái tử kia thế nào?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Còn chưa gặp – Lại nói thêm: – Ở trong hơi bức bối nên ra ngoài một chút.
Khổng Ngọc Phân kéo tay cô:
– Nếu đã thế thì đến chỗ chị ngồi đi!
Cố Trường Khanh đi theo cô vào một căn phòng nhỏ, vào trong lại chẳng thấy ai.
Khổng Ngọc Phân cười nói:
– Chắc là đi toilet rồi!
Nói xong kéo Cố Trường Khanh ngồi xuống, sau đó rót một ly rượu, đưa cho cô:
– Chị vừa gọi, là rượu vang thôi, cũng không tệ lắm. Em thử xem sao.
Cố Trường Khanh đón lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thuần, ngon miệng, mang theo cả chút hương trái cây, cũng không tệ lắm. Cố Trường Khanh lại uống thêm vài ngụm.
Khổng Ngọc Phân ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt xinh đang đẹp mỉm cười.
Bỗng nhiên, Cố Trường Khanh khẽ buông tay, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô đứng dậy, một tay chống bàn, một tay ôm ngực. Chỉ cảm thấy ngực như có cái gì đó chặn lại, không thở nổi.
Sắc mặt cô trắng bệch, há miệng thở dốc, đau khổ rên rỉ, sau đó nắm lấy áo Khổng Ngọc Phân mà cầu cứu:
– Chị… em thở… không thở nổi… nhanh…
Nói đến đây đã không thể tiếp tục được nữa, người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Khổng Ngọc Phân như là bị hoảng sợ, vội ngồi xổm bên người cô, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng:
– Sao thế? Em đừng lo, chị gọi người đến ngay đây.
Cả người Cố Trường Khanh đều là mồ hôi, thần trí dần dần mơ hồ.
Khổng Ngọc Phân xoay người, ra khỏi phòng, khi đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Cô tỏ như không có chuyện gì mà đi về phía trước, như chẳng có việc gì xảy ra.
|
Chương 2: Chân tướng 1 Khổng Ngọc Phân đi vào căn phòng Vip xa hoa với vợ chồng họ Khổng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhân viên phục vụ trên trong mở cửa, Khổng Ngọc Phân nói nhỏ với anh ta đôi câu, nhân viên đó xoay người đi vào, một lúc sau, Khưu Uyển Di đi ra.
Không bao lâu, Khưu Uyển Di đi vào phòng, nói thầm vào tai Khổng Khánh Tường mấy câu, Khổng Khánh Tường biến sắc. Hoàng phu nhân ngồi đối diện nhìn ra được nên cười hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Khổng Khánh Tường có chút xấu hổ, Khưu Uyển Di thấy chuyện không tiện giấu diếm, áy náy nói:
– Ngại quá, Trường Khanh nhất thời có việc gấp nên đi trước, bảo con gái tôi là Ngọc Phân đến xin lỗi với mọi người.
Chủ tịch Hoàng hơi nhăn mày không nói, vẻ mặt Hoàng phu nhân cũng có chút không vui.
Là vì con mình đến muộn nên bất mãn?
Nhưng đều là những người lăn lộn trên thương trường bao năm qua, dù có bất mãn thì cũng sẽ không để việc nhỏ này ảnh hưởng đến không khí.
Hoàng phu nhân cười nói với Khưu Uyển Di:
– Không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Lại nói:
– Con gái bà đến đây sao? Sao không gọi vào cho tôi gặp?
Khưu Uyển Di cười cười, xoay người nói với nhân viên phục vụ bên cạnh, người đó ra mở cửa, Khổng Ngọc Phân chậm rãi đi vào.
Hai tay cô đặt trước bụng, cười rất dịu dàng, lịch sự:
– Cháu chào hai bác!
Vợ chồng họ Hoàng thoáng sửng sốt, sau đó Hoàng phu nhân cười nói:
– Đúng là một cô bé ngoan!
Khổng Khánh Tường đứng dậy giới thiệu:
– Đây là con gái lớn nhà tôi – Khổng Ngọc Phân. Tốt nghiệp đại học Colombia, giờ đang là giám đốc thị trường của Cố thị.
…
Đến khi Cố Trường Khanh ý thức lại thì mới phát hiện mình đang ở trong phòng Vip của bệnh viện, bên cạnh có rất nhiều bác sĩ y tá đi tới đi lui, bên tai nghe được tiếng tút tút của các dụng cụ, máy móc. Quay đầu nhìn lại đã thấy mấy bác sĩ đang vây quanh giường bệnh bên cạnh, có vẻ đang cấp cứu.
Cố Trường Khanh cảm thấy mơ hồ, sao mình lại ở đây? Hình như cô đột nhiên bị phát bệnh, đau như muốn chết, đến bệnh viện cũng không lạ. Nhưng không phải cô nên nằm trên giường bệnh sao? Vì sao lại đứng ở đây, hơn nữa không ai để ý tới mình?
Lúc này, tiếng tút tút của máy móc bỗng nhiên kéo dài, các bác sĩ cũng tản ra, lắc lắc đầu tiếc nuối, cho dù không phải là bác sĩ, Cố Trường Khanh cũng biết, người bệnh trên giường kia đã chết. Cô tò mò đi qua, muốn xem người nằm đó là ai.
Nhưng vừa đi được hai bước, một bác sĩ đi thẳng về phía cô, Cố Trường Khanh không tránh kịp, vừa định hét to một tiếng nhưng đúng lúc này, một chuyện quái dị đã xảy ra, bác sĩ kia lại có thể đi xuyên qua người cô, như thể cô là người trong suốt, không tồn tại vậy!
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn theo, cả kinh há hốc miệng. Sau đó ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh.
Trên giường bệnh, một cô gái đang nằm, gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú, y tá đang gỡ dụng cụ khỏi người cô…
Cố Trường Khanh nhìn bệnh nhân trên giường bệnh, hoảng sợ mở to mắt, chân lảo đảo, đầu óc trống rỗng.
Người đó… người đó… không phải là cô sao?
Y tá mang dụng cụ đi xuyên qua người cô, sau đó lại có một y tá đi xuyên qua người cô, đi đến bên giường bệnh, phủ vài trắng lên người cô.
Cố Trường Khanh ôm đầu hét lớn, cứ thế la hét nhưng không ai nghe thấy, cũng không có ai nhìn thấy, trong mắt mọi người hoàn toàn không có sự tồn tại của cô…
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy là Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đi đến. Một bác sĩ đi về phía hai người.
Cố Trường Khanh như gặp được cứu tinh, vội chạy tới trước mặt Khưu Uyển Di, kéo tay bà nhưng lại kéo vào khoảng không, Khưu Uyển Di hoàn toàn không có cảm giác.
– Dì! Dì! Con ở đây, con ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trường Khanh không chịu nổi sự kích thích này, bật khóc thành tiếng.
Nhưng không ai biết, cũng không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cố Trường Khanh nghe được bác sĩ nói với Khưu Uyển Di:
– Người bệnh vốn đã rất yếu, lại tiếp xúc với thứ đồ vốn bị dị ứng rồi không được cứu chữa kịp thời nên bị shock mà chết. Ngại quá, chúng tôi đã cố hết sức.
Đây là nói gì thế? Ai đã chết? Cố Trường Khanh quả thực không thể tin vào tai mình nữa.
Bác sĩ nói xong thì cùng các y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân và Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi tên hai người nhưng cả Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di đều không hề có cảm giác.
Sắc mặt hai người đều rất tệ, Khổng Ngọc Phân run rẩy, nói năng lộn xộn:
– Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con giết người, con giết người! Con… con không ngồi tù chứ…
Khưu Uyển Di khẽ quát cô một tiếng: “Câm mồm!” Sau đó xoay người đi ra cửa phòng bệnh, mở cửa ra nhìn quanh, xác định không có ai ở ngoài thì mới yên tâm đóng cửa lại.
Bà đi đến bên Khổng Ngọc Phân, lạnh lùng nói:
– Con bé mồm thôi. Để người ta nghe được thì mẹ cũng không cứu được con!
Khổng Ngọc Phân bưng mặt khóc.
Cố Trường Khanh trợn tròn mắt nhìn hai người, dần bình tĩnh lại.
Khổng Ngọc Phân nói vậy là có ý gì?
Khưu Uyển Di chỉ vào thi thể trên giường bệnh, hỏi Khổng Ngọc Phân:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Khổng Ngọc Phân nhìn giường bệnh, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất:
– Con cho thêm lòng trắng trứng vào rượu của nó, con biết nó dị ứng với lòng trắng trứng, con chỉ muốn nó không thể xem mặt Hoàng thái tử, con không nghĩ nó lại chết!
Lúc này Cố Trường Khanh đã dần hiểu ra mọi thứ, cô đã chết, bị dị ứng mà chết, giờ có lẽ chỉ còn là một linh hồn nên không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cô nghe xong lời Khổng Ngọc Phân nói thì giận không thể kiềm chế, xông về phía Khổng Ngọc Phân định liều mạng với cô ta nhưng lại đi xuyên qua Khổng Ngọc Phân, ngã nhào xuống. Cố Trường Khanh khóc lớn: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi luôn coi chị là chị gái, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chị? Vì sao chị đối xử với tôi như vậy? Tôi mới 24 tuổi thôi, vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới…”
Nhưng bất kể cô khóc đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai biết.
Bên kia, Khưu Uyển Di khẽ dúi đầu Khổng Ngọc Phân, cả giận nói:
– Con cũng không nghĩ xem, nó vừa cai nghiện, vẫn còn yếu, sao có thể chịu được cú shock đó! Giờ thì hay rồi, xảy ra tai nạn chết người, phải xử lý sao đây!
Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy thì sợ tới mức khóc òa, nước mắt rơi đầy, khuôn mặt trang điểm nhem nhuốc, nhìn qua trông khá khủng bố. Cô quỳ gối trước mặt Khưu Uyển Di, ôm chân bà, khóc lóc:
– Mẹ, mẹ phải cứu con! Con chỉ là quá giận thôi, con có gì không bằng nó, luận tướng mạo, luận bằng cấp, luận tài cán, mọi thứ con đều hơn nó! Nhưng đơn giản chỉ vì nó họ Cố, con họ Khổng, chuyện tốt gì cũng chẳng đến lượt con! Điều kiện của Hoàng Thao tốt như vậy vì sao chỉ có thể cho nó! Con không cam lòng, con không cam lòng! Mẹ, con cũng là con của cha, cũng chung dòng máu với nó, vì sao con kém nó nhiều như thế?
Cố Trường Khanh hoảng hốt đến quên cả khóc, cô đứng lên nhìn Khổng Ngọc Phân đang khóc:
– Cô có ý gì? Cái gì gọi là con của cha? Cái gì mà quan hệ huyết thống! Cô rõ ràng là con riêng của dì!
|
Chương 3: Chân tướng 2 Khưu Uyển Di cúi đầu nhìn con gái:
– Con không cam lòng, con không cam lòng?
Bà bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười lạnh lùng, sắc bén. Cố Trường Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn bà, trong ấn tượng của cô, Khưu Uyển Di bất luận là lúc nào, nơi nào cũng luôn dịu dàng, hiền lành, thấu hiểu lòng người, khiến người ta thoải mái đến tận đáy lòng. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, tiếng cười này lại phát ra từ miệng Khưu Uyển Di.
Cố Trường Khanh đứng lên, đi đến trước mặt Khưu Uyển Di, nhìn thẳng vào bà.
Đương nhiên Khưu Uyển Di không hề phát hiện, bà nắm lấy tay Khổng Ngọc Phân, khuôn mặt xinh đẹp trở nên âm trầm:
– Con nghĩ là mẹ cũng cam tâm? Mẹ làm bao chuyện như vậy chẳng phải đều vì hai chị em con sao? Mẹ không danh không phận theo cha con bao năm như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến hôm nay, con nghĩ rằng mẹ muốn tươi cười niềm nở với con tiện nhân này sao…
Bà chỉ vào Cố Trường Khanh trên giường bệnh.
Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch: “Dì…”
– Nhưng trên tay nó còn có 15% cổ phần của Cố thị, rất được những cổ đông, nguyên lão của Cố thị quan tâm, nếu mẹ không có được sự tín nhiệm của nó sao có thể sống yên ổn trong Khổng gia! Con nghĩ rằng mẹ thực sự tốt với nó? Mẹ chỉ hận không thể giết nó!
Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi, sự hận thù lộ rõ trong giọng nói của bà:
– Nếu Cố Linh Lung mà biết con gái mình bị mẹ dạy dỗ thành ra thế này thì chẳng biết sẽ có suy nghĩ gì? Nếu cô ta biết mẹ cố ý đưa con gái cô ta đến con đường nghiện hút, thiếu chút nữa thân bại danh liệt, không biết sẽ có cảm giác gì?
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Người dì cô vẫn kính yêu, tôn trọng như mẹ đẻ… lại hận không thể giết chết cô! Những đau khổ trước kia thì ra đều do một tay bà tạo thành…
Hận sao? Hận, nhưng so với hận lại càng là đau lòng…
Cảm giác lạnh lẽo thấu đến tận xương từ đáy lòng truyền ra, nhanh chóng xâm nhập khắp cơ thể, khiến cô run rẩy.
Khưu Uyển Di đi đến bên giường bệnh, cười lạnh nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường, bỗng nhiên vươn tay, vạch tấm vải trắng, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di cười thành tiếng:
– Chết cũng tốt! Chết cũng tốt! Mày nên chết từ lâu rồi! Dựa vào cái gì mà mày có thể cưỡi trên đầu con tao, dựa vào cái gì mà phải bắt con tao phải sống dưới bóng của mày! Năm đó mẹ mày cướp đi người tao yêu, sau này mẹ mày bị ung thư chính là báo ứng của cô ta! Nhưng cô ta có tiền, mời được bác sĩ tốt nhất về mổ cho mình, nghĩ sẽ tránh được một kiếp. Tao sao có thể trơ mắt nhìn mẹ mày sống sót để mà đè ép tao! Mẹ mày là bị tao làm cho tức chết, lúc tao nói cho mẹ mày rằng Khổng Khánh Tường vẫn luôn giấu mẹ mày mà ở cùng tao, còn có con với tao nữa, lúc đó mẹ mày đã giận đến ngất xỉu, chết trong đêm đó. Nay con gái mày lại chết trong tay con tao, cái này gọi là gì? Là báo ứng, là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt! Đây là những gì mẹ con mày nợ tao, chúng mày đáng phải nhận kết cục này. Giờ tao nói hết chân tướng cho mày, cho mày chết được rõ ràng!
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, khí huyết toàn thân đảo lộn, cô liều mạng nhào về phía Khưu Uyển Di, hét lớn:
– Bà nói cái gì? Thì ra mẹ tôi là do bà hại chết! Bà là đồ xấu xa!
Nhưng sự phẫn nộ, bi ai của cô đều chỉ là vô ích, hoàn toàn vô dụng với Khưu Uyển Di, người cô xuyên qua Khưu Uyển Di rồi lại ngã xuống đất.
Cố Trường Khanh quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu khóc thành tiếng, lòng đau như cắt.
Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân đứng lên, đi đến bên cạnh Khưu Uyển Di, đầu tiên là co rúm người nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường bệnh một cái, sau đó thất thố hỏi mẹ:
– Mẹ, giờ con nên làm gì đây? Con nên nói sao với cha? Vạn nhất cảnh sát tới bắt con thì sao?
Cô nhìn thi thể một cái rồi lại vội núp ra sau Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di tức giận trừng mắt nhìn cô ta một cái:
– Sao? Có gan làm lại không có can đảm đối mặt? Đồ vô dụng! Con sợ cái gì? Nó chết vì bị dị ứng, cảnh sát cũng chẳng tra ra được cái gì, cho dù tra được thì cha con cũng sẽ thu xếp cho con!
Khổng Ngọc Phân vẫn có chút lo lắng:
– Cha sẽ không trách con, còn có thể xử lý cho con?
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn đôi mẹ con này, hét lớn:
– Không đâu, tôi là con gái của cha, sao cha có thể để tôi chết không minh bạch!
Khưu Uyển Di cười lạnh một tiếng, nói:
– Cố Trường Khanh sắp tròn 25 tuổi, ông ấy đang đau đầu vì phải giao trả 15% cổ phần công ty cho nó, giờ nó chết rồi ông ấy cũng chẳng phải lo gì nữa. Hơn nữa cha con rất sĩ diện, sao có thể để chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài. Lại thêm việc hôn nhân với nhà họ Hoàng có hi vọng, không thể để chết một đứa con gái rồi đứa còn lại ngồi tù mà bỏ qua được. Loại người như Khổng Khánh Tường, mẹ sớm đã nhìn thấu, nếu thực sự ông ta biết nghĩ đến tình cảm thì năm đó đã chẳng để mặc mẹ nói ra những lời đó trước mặt Cố Linh Lung!
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy tim như bị ai cào xé, đau đến không thở nổi.
Cha… cha cũng là một trong những thủ phạm hại chết mẹ?
Vì sao? Vì sao? Mẹ thương cha như vậy, bồi dưỡng cho cha đứng vững ở Cố thị, để cho cha có thể ngẩng cao đầu với mọi người mà dần chuyển hết cổ phần của mình cho cha, vì sao cha lại đối xử với mẹ như vậy?
Tay Cố Trường Khanh nắm chặt lại, lúc này đây, ngay cả khóc cô cũng không khóc nổi.
Lúc này, Khổng Khánh Tường đẩy cửa tiến vào, Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông, lòng tuy rằng vạn phần thống hận nhưng là vẫn còn có chút hi vọng, cô hi vọng, trong cảm nhận của cha vẫn còn có đứa con gái là cô.
Dù sao đó cũng là cha cô… là thân nhân duy nhất trên đời này của cô…
Khổng Khánh Tường khép cửa lại, đi đến bên Khưu Uyển Di, thấp giọng quát:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trường Khanh đang khỏe sao có thể chết?
Nói xong, nhìn về phía Khổng Ngọc Phân, lạnh lùng nói:
– Con đừng có định lấp liếm, không phải con nói Trường Khanh có việc phải đi, sao có thể té xỉu trong phòng của khách sạn? Tốt nhất đừng có lừa cha, con nên biết, cha có thể điều tra rõ ràng!
Mặt Khổng Ngọc Phân tái mét, nhìn mẹ cầu cứu.
Khưu Uyển Di kéo Khổng Ngọc Phân ra sau lưng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường nói:
– Ngọc Phân cũng thích cậu ấm nhà họ Hoàng cho nên mới cho chút lòng trắng trứng vào trong rượu của Trường Khanh, nó không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Mặt Khổng Khánh Tường đỏ lên, ông kéo Khổng Ngọc Phân ra, dương tay bạt tai cô một cái. Khổng Ngọc Phân hét lên một tiếng, ngã xuống đất, vội bưng mặt khóc òa.
Khổng Khánh Tường chỉ vào cô cả giận nói:
– Tốt xấu gì Trường Khanh cũng là em gái mày, vì một thằng đàn ông mà mày cũng dám ra tay?
Nói xong lại định xông lên đánh tiếp, Khổng Ngọc Phân sợ tới mức vội bò trên mặt đất. Khưu Uyển Di tiến lên, đẩy Khổng Khánh Tường ra rồi kêu lớn:
– Được rồi! Trường Khanh là con gái ông, chẳng lẽ Ngọc Phân không phải? Vì danh dự của ông mà đến giờ nó vẫn không thể khôi phục thân phận, nó mới là đại tiểu thư nhà họ Khổng! Cậu Hoàng kia vốn nên là của nó! Nó tranh giành những thứ nó nên có, có cái gì không đúng?
Khổng Ngọc Phân nhớ lại bao năm qua, mình rõ ràng là cành vàng lá ngọc lại bị người coi là con riêng, chịu đủ sự coi thường, châm biếm. Càng nghĩ càng ấm ức, bưng mặt khóc òa lên.
Khưu Uyển Di tiếp tục nói:
– Năm đó tôi đã nghĩ có thể lấy ông, kết quả ông quen biết tiểu thư nhà giàu. Không có vấn đề gì, tôi thích ông, không danh không phận tôi cũng chấp nhận, còn sinh Ngọc Phân ra cho ông! Tôi và Ngọc Phân không thể sống quang minh chính đại, tôi bị người ta cười là gái không chồng mà chửa, cười đến nhục nhã nhưng vì yêu ông nên cũng không sao! Bao năm qua tôi nhẫn nhịn, sau này Cố Linh Lung chết, vì để được cổ đông của Cố thị ủng hộ, hai năm sau đó ông mới lấy tôi, cũng không sao! Ông sợ chuyện của tôi và ông sáng tỏ sẽ bất lợi cho địa vị của ông mà không dám nhận Ngọc Phân, không sao! Tất cả những cái này mẹ con tôi đều nhẫn nhịn nhưng ông đừng quên, Ngọc Phân cũng là con gái ông, là đứa con đầu tiên của ông!
Khổng Khánh Tường nghe bà nhắc đến chuyện cũ, mặt lúc hồng lúc tái, phản ứng đầu tiên là mở cửa nhìn xem bên ngoài có ai nghe được không, xác định không có người thì mới đóng cửa, xoay người nói với Khưu Uyển Di:
– Nói những chuyện đó ở đây làm gì?
Cơn giận khi nãy đã tiêu tán không ít.
Mắt Khưu Uyển Di đỏ lên, nhào vào lòng ông, ôm thật chặt:
– Khánh Tường, tôi nói những cái này chỉ là muốn ông biết, bất kể ông làm gì, mẹ con tôi đều ủng hộ ông, chúng tôi mới là người thân của ông. Chẳng lẽ ông thực sự muốn vì Trường Khanh đã chết mà đẩy Ngọc Phân vào tù sao?
Khổng Ngọc Phân cũng khóc cầu xin:
– Cha, con biết lỗi rồi, tha thứ cho con, con thực sự không cố ý!
Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh trên giường bệnh một cái, thở dài:
– Ai nói tôi muốn đẩy Ngọc Phân vào tù tội… Hơn nữa vừa rồi Hoàng phu nhân và cậu Hoàng Thao đều tỏ vẻ có hứng thú với Ngọc Phân, sau này có lẽ Ngọc Phân sẽ là con dâu của tập đoàn Hoa Nhã.
Khổng Ngọc Phân ngừng khóc, vui mừng ngẩng đầu:
– Thật sao?
Khổng Khánh Tường cười cười, có lẽ cười trước mặt con gái đã chết là không ổn nên lại ngừng lại:
– Đương nhiên là được, ngoài việc không phải họ Cố, bất kể là phương diện nào con cũng tốt hơn Trường Khanh! Sau này chỉ có thể xem con có thể nắm bắt được trái tim cậu Hoàng hay không mà thôi!
Khổng Ngọc Phân cười, bò đứng dậy, vỗ vỗ tay, tự tin nói:
– Cái đó thì có gì khó, từ nhỏ đến lớn, chưa có loại đàn ông nào có thể từ chối con!
Cố Trường Khanh co người lại, run rẩy không ngừng, lửa giận trong lòng dần dâng lên, ngọn lửa này càng cháy càng to, càng cháy càng to, dường như là muốn hủy diệt hết thảy.
Khưu Uyển Di nhìn thoáng qua Khổng Khánh Tường, không chút để ý nói:
– Sang năm Trường Khanh đã tròn 25, vốn có thể lấy lại cổ phần công ty, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cũng là nó vô phúc…
Khổng Khánh Tường im lặng một hồi rồi nói:
– Đứa nhỏ này đúng là mệnh bạc, người họ Cố dường như đều không được sống lâu, cũng chẳng biết là có đạo lý gì!
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung, nỗi đau không thể hình dung đang ăn mòn cô, cô kêu lớn, kêu như phát điên, phát tiết nỗi khổ trong lòng.
Cô nhìn một nam hai nữ trước mặt, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nước mắt rơi như mưa:
– Tôi sẽ không tha cho các người, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho các người!
Nhưng cô chẳng thể làm gì được bọn họ, sự bất lực càng khiến cô điên cuồng. Cô trơ mắt nhìn Khổng Khánh Tường phủ vải trắng lên đầu mình, sau đó nhẹ nhàng dặn Khưu Uyển Di xử lý hậu sự của cô. Sau đó Khổng Ngọc Phân lại kéo tay ông mà hỏi về chuyện nhà họ Hoàng, ba người cười nói đi ra phòng bệnh.
Cố Trường Khanh liều mạng đuổi theo nhưng khi đến cửa, sau lưng bỗng có một sức hút mạnh hút cô trở về, đồng thời, cơ thể như bị lăng trì, đau đớn vô cùng. Mắt tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh.
|
Chương 4: Tái sinh Khi khôi phục lại ý thức, Cố Trường Khanh phát hiện mình đang nằm trên giường, xung quanh tối như mực, không biết là đang ở đâu.
Trong không khí có mùi tinh dầu quen thuộc, đó là mùi hoa oải hương cô thích nhất, có tác dụng an thần, từ năm 12 tuổi, sau khi mẹ qua đời, đêm nào cô cũng dùng tinh dầu này.
Cô đứng dậy, hai mắt dần thích ứng với bóng tối, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường gỗ lim, lòng có chút nghi ngờ, vươn tay sờ sờ thành giường, nơi đó có vết khắc rất rõ ràng, cẩn thận cảm nhận, đó là ba chữ quen thuộc nhất với cô: Cố Trường Khanh!
Bên tai dường như vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ: “Trường Khanh, chiếc giường này là đồ cổ từ thời nhà Minh, là thứ khi còn sống ông ngoại con thích nhất, mẹ còn không nỡ ngủ nhưng lại để cho con nằm. Con xem, con đúng là bướng bỉnh, còn khắc chữ lên đó! Cẩn thận ông ngoại con ở dưới suối vàng biết được sẽ đi vào giấc mơ mắng con đó!”
Khi ấy, cô mới 10 tuổi đã cười đáp: “Không đâu, ông ngoại chiều con nhất, ông sẽ không trách con, con muốn khắc tên mình lên giường, về sau bất luận là ai ngủ trên chiếc giường này đều sẽ biết, nó từng thuộc về một người là Cố Trường Khanh!”
“Con ngốc quá, chỉ có con mới có ý nghĩ kì quái này thôi!”.
Cô như nhìn thấy mẹ đang cười vuốt tóc mình, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu, vươn tay ra nhưng vừa chạm đến bàn tay mẹ thì ảo ảnh đã như bọt biển vỡ tan.
Mũi Trường Khanh cay cay, nước mắt rơi xuống.
Mẹ…
Cô lau khô nước mắt, hít hít mũi, xuống giường, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, trong bóng đêm thoáng hiện ra cách bài trí của căn phòng.
Trước giường là chiếc bình phong bằng gốm của Tô Châu khắc cung nữ, trước đó là một bàn gỗ tròn, bên phải tường có một chiếc tủ bày những món đồ cổ…
Cố Trường Khanh dụi dụi mắt, không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy!
Hơi thở cô bỗng trở nên dồn dập, cô xoay người đi đến bên giường, đụng vào công tắc quen thuộc, ấn xuống.
Phòng đột nhiên sáng lên.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn chiếc đèn bát giác cung đình trên trần nhà, nhìn nhìn lại căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, kinh ngạc kêu khẽ.
Sở dĩ quen là vì đây là nơi cô đã sinh ra và lớn lên, biệt thự họ Cố. Đây là phòng của cô, cô ở đây 14 năm.
Mà xa lạ là vì sao cô còn có thể ở đây? Từ sau khi Khưu Uyển Di vào cửa, cha đã đưa bọn họ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, đến năm thứ hai, biệt thự cháy, những món đồ cổ là tâm huyết cả đời sưu tầm của ông ngoại đều cháy sạch. Sau này cha lại bỏ tiền ra tu sửa lại biệt thự họ Cố mà được rất nhiều nguyên lão trong Cố thị khen ngợi, nói ông là người có tình có nghĩa. Nhưng đồ cổ bên trong cuối cùng vẫn không thể tìm lại được.
Ngay cả như thế thì sao cô có thể ở đây? Còn ngủ trên chiếc giường cổ bằng gỗ lim đã hóa thành tro tàn từ lâu?
Hơn nữa, chẳng phải cô đã chết sao? Sao còn ở đây? Chẳng lẽ nơi này là thiên đường?
Nhất thời Cố Trường Khanh không nghĩ ra, đầu óc rối loạn.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài truyền vào giọng nói khàn khàn có chút âm điệu của người Hồ Nam (Thập Tam ở Hồ Nam các bạn ạ ^^):
– Tiểu thư đã tỉnh lại sao?
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn ra cửa, tim đập loạn.
Đó là… đó là giọng nói của vú Dung…
Nhưng chẳng phải vú Dung đã bị bệnh tim mà qua đời từ khi cô 15 tuổi sao?
Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua cánh cửa vậy.
Ngoài cửa vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra, ngay sau đó, một người phụ nữ khoảng 60 tuổi mặc áo trắng, quần đi đi vào.
Dáng người béo tròn, mặt cũng tròn, khi cười lên mắt híp tịt.
– Tiểu thư, tôi nghe được có tiếng động, có phải là đói bụng rồi không? Vú Dung mang đồ ăn khuya cho cô nhé?
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, bên tai là giọng nói như đã khắc sâu trong trí nhớ, trào nước mắt, nhào về phía vú Dung:
– Vú Dung… Vú Dung…
Nơi đó có vòng ôm ấm ám, có bàn tay dịu dàng, có giọng nói hiền hòa.Trong lòng cô dâng lên sự tủi thân vô hạn, rất muốn được khóc trong vòng tay bà cho thỏa.
Là mơ hay là thiên đường? Bất kể là cái gì, xin hãy cho cô ở đây, cô cần sự ấm áp này, cô không muốn nhớ đến những chuyện đáng sợ đó…
Vú Dung thấy Cố Trường Khanh khóc, lập tức nhăn mặt, những nếp nhăn biểu lộ rõ sự đau lòng của bà:
– Tiểu thư của tôi ơi, sao lại khóc? Gặp ác mộng đúng không? Đừng sợ, đừng sợ, có vú Dung ở đây rồi!
Bà dang tay ôm cô vào lòng.
Cố Trường Khanh dựa vào bà, ngửi mùi xà phòng quen thuộc, nước mắt như mưa.
Đúng là vú Dung rồi, chỉ có vú Dung mới thích dùng loại xà phòng cũ kỹ này giặt quần áo.
Vú Dung vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi:
– Tiểu thư đừng sợ, tuy mẹ kế sắp vào cửa nhưng nhất định vú Dung sẽ bảo vệ tiểu thư!
Cố Trường Khanh đang khóc, nghe được hai chữ “mẹ kế” thì người run lên, ngẩng đầu nhìn vú Dung.
– Mẹ kế… vào cửa…
Vú Dung lấy trong túi ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Trường Khanh, động tác mềm nhẹ, trong mắt là sự thương xót:
– Cô ngốc à, mẹ đã qua đời, sớm muộn gì mẹ kế cũng vào cửa. Tôi thấy Khưu tiểu thư kia tuy trông xinh đẹp, hiền lành nhưng ánh mắt đó cho thấy cô ấy không phải là người an phận, tôi cũng không thích cô ta!
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn vú Dung, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Vú Dung thấy vẻ ngơ ngác của cô, nghĩ cô lo lắng việc này, vô cùng đau lòng. Bà thở dài một hơi, đỡ Cố Trường Khanh đi về phía giường, vừa đi vừa nói:
– Tiểu thư cũng không cần lo lắng, mặc kệ thế nào cô cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Cố, không ai có thể cưỡi lên đầu cô được. Đừng nghĩ nhiều thế, cứ bình tĩnh, thoải mái, trời nắng rồi trời mưa, cha cô muốn lấy vợ cũng không phải là chuyện cô có thể quản được, ngoan ngoãn ngủ đi!
Cố Trường Khanh để mặc vú Dung đỡ đi, đầu óc lộn xộn.
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi qua tủ quần áo bằng gỗ kim, cô tiện mắt nhìn qua, lập tức, lòng chấn động, vội giãy khỏi vú Dung, chạy ra trước gương trên tủ.
Trong giương hiện ra bóng dáng của cô.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, làn da trắng nõn, không có những tàn nhang cứng đầu mà dùng loại mỹ phẩm nào cũng không thể che đi, hai mắt trong suốt, sáng bừng, tóc dài chấm vai, tóc mềm như tơ, không phải là mái tóc được làm xoăn, nhuộm mà xơ xác.
Người còn chưa phát triển hết, vẫn còn chút non nớt nhưng dáng người cao gầy đã có chút thướt tha.
Đây rõ ràng là cô khi 14,15 tuổi!
Cố Trường Khanh nhìn chính mình trong giương, lòng hoảng sợ không gì miêu tả hết.
Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, ý nghĩ này khiến cô hưng phấn, kích động! Cô vội tự cắn tay mình, cảm giác đau đớn lan khắp người, cô kêu lớn một tiếng, cảm giác đau khiến tim cô hoảng sợ.
Mọi thứ đều là thật, không phải mơ cũng chẳng phải thiên đường!
Vú Dung ở bên hoảng sợ:
– Tiểu thư, sao cô lại tự cắn mình, chảy máu mất!
Bà kéo tay Cố Trường Khanh, cẩn thận kiểm tra lại.
Lúc này Cố Trường Khanh không có tâm tư để ý đến chuyện đó, cô vội hỏi vú Dung:
– Vú Dung, có phải năm nay vú 65 tuổi không?
Vú Dung ngẩng đầu cười:
– Tiểu thư còn nhớ sao!
Tâm tình Cố Trường Khanh rất kích động, cô nhìn vú Dung, lại quay đầu nhìn sang bên trái, bàn học quen thuộc của cô, trên đó có di ảnh của Cố Linh Lung, trước di ảnh có một lư hương đồng, trên đó đang thắp hương.
Cô dần dần hiểu được một sự thực, chuyện chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giờ lại xảy ra với cô.
Cô tái sinh, trở về mười năm trước!
Năm đó, cô 14 tuổi!
Năm đó, mẹ cô mới qua đời được hai năm!
Năm đó, Khưu Uyển Di lấy Khổng Khánh Tường!
Đầu óc vốn lộn xộn trở nên tỉnh táo trong chớp mắt, lòng đang hoảng hốt cũng dần bình tĩnh lại.
Trong phòng bệnh, mỗi câu nói, mỗi tiếng cười lạnh, mỗi vẻ mặt của Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, Khổng Khánh Tường đều hiện rõ trước mắt cô, quẩn quanh bên tai cô, như cây kim sắc nhọn đâm vào tim cô.
Cố Trường Khanh cúi đầu, tay dần nắm chặt lại, người run lên.
Đây nhất định là cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể quay lại, như vậy…
Tôi phải lấy lại công bằng cho mẹ và cho chính mình!
Tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình!
Tôi muốn đánh cho các người phải hiện nguyên hình!
Tôi muốn đem những đau khổ tôi phải chịu đựng trả lại hết cho các người!
– Tiểu thư, cô chờ một chút, tôi đi lấy thuốc bôi, giờ đang nóng, rất dễ bị nhiễm trùng.
Vú Dung đỡ Cố Trường Khanh ngồi xuống bên giường, xoay người lấy hòm thuốc trong tủ ra.
Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng mập mạp của vú Dung, lòng đang phẫn hận dần mềm lại.
Còn nữa… tôi sẽ bảo vệ những người quan tâm tôi và người tôi quan tâm, tôi sẽ để cho bọn họ được sống thật bình an, vui vẻ…
|