Vương Phi Nàng Háo Sắc !!!
|
|
*Chương 49: Vào Thành!
Tiếu Nhiên Phủ!
Thời gian trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm, thấm thoát thời hạn đưa ra của Hàn Khiết Luân sắp kết thúc, Mà người chấp hành chẳng chút hứng thú nào so với ngày đầu đến đây.
Sở Hoan Hoan vẻ mặt cô tịch ngồi trong mái đình, nhìn về những đóa hoa mẫu đơn diễm lệ.Trong lòng nàng có biết bao mâu thuẫn đang trỗi dậy, nhưng bày tỏ cùng ai đây?
Trước kia khi đến nơi này, đã từng nói với lòng, nếu thời hạn chấm dứt, nàng sẽ không chút luyến tiếc quay lưng rời đi, bởi ở đây có kẻ khiến nàng chướng mắt trái tai. Còn hiện tại? Cảm giác hụt hẫng khiến bản thân muốn trốn chạy.
Có lẽ do ngộ nhận, rằng Hàn Khiết Luân thích nàng, dùng mọi cách để khiến nàng chú ý, khiến nàng cảm động, khiến nàng quan tâm đến. Chẳng phải Sở Hoan Hoan ngu ngốc không nhận ra những kế hoạch của hắn, mà vì căn bản nàng muốn xem, đến tột cùng hắn sẽ giở trò gì.
Đưa bàn tay khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn, trong đôi mắt lại thấy gương mặt vì thất bại mà nhăn nhó của Hàn Khiết Luân, khiến Sở Hoan Hoan bật cười. Nhưng sau đó nụ cười lại tắt dần khi biết, thì ra hắn cũng như những tên nam nhân khác.
Khi hứng thú với một cành hoa không còn, họ sẽ nhanh chóng tìm cuộc vui khác, chỉ có nàng ngu ngốc mới nghĩ hắn thật lòng, nghĩ hắn là một chính nhân quân tử, nghĩ hắn sẽ là người cho nàng một bờ vai vững chắc.
Đôi mi khẽ buông, cố che giấu một chút gì cay cay đỏ hoe trên vành mắt. Những hôm gần đây, hình như hắn đang trốn tránh nàng, không còn quấn quýt quấy rối như trước kia nữa. Điều đó nàng nên vui mới đúng, vì sao cảm giác hụt hẫng lại dâng tràn?
Gương mặt ngẩn lên, Sở Hoan Hoan hít một hơi dài rồi thở ra. Phải, nàng không nên đi quá xa ranh giới đã định. Đợi đến khi thời hạn kết thúc, nàng sẽ trở về bên cạnh Lăng Mẫu, để ngày đêm hầu hạ người.
Phút chốc mi lại buông xuống, không biết lúc rời đi, hắn có mở lời giữ lại? Chắc là không, vì biết đâu tên đó còn cầu mong nàng nhanh chóng rời khỏi, để có thể tìm những nữ nhân khác.
Sở Hoan Hoan vùi mình trong những suy nghĩ, mà chẳng hề biết rằng, cách đó không xa, một đôi mắt ngập tràn đau đớn hướng về phía nàng. Hàn Khiết Luân chau mày nhìn gương mặt nữ nhân trong mái đình.
Nàng không vui khi ở đây sao? Chẳng phải hắn đã hạn chế quấy rối, để cho nàng có khoảng trống cùng thời gian chấp nhận những thứ xung quanh, vì cớ gì nét u buồn kia lại hiện trên gương mặt diễm lệ?
Thở dài trong lòng, từ khi nào hắn lại biết suy nghĩ cho người khác đến như vậy? Có lẽ giống như lời Lăng Lạc Nhân nói, một khi yêu thật lòng, tâm trạng hầu hết dành cho đối phương, còn đối phương kia, biết khi nào mới hiểu được nổi khổ tâm của hắn?
Bàn tay nắm chặt, dường như Hàn Khiết Luân đã quyết định dùng phương pháp của Lăng Lạc Nhân đưa ra!
Lùi một bước để tiến xa ngàn dặm, nhưng nếu kế hoạch bị thất bại, vậy....ngàn dặm đó có đi mà không đường về? Hay lùi một bước liền ngã vực sâu? Hàn Khiết Luân rùng mình khi tưởng tượng. Chết tiệt, suy luận của hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi, mới khơi khơi nghĩ như vậy.
Thầm cầu nguyện cho bản thân, Hàn Khiết Luân âm thầm thề trong lòng, cho dù kế hoạch có thất bại, cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Nữ nhân ngang bướng kia nhất định phải làm thê tử của hắn!
_____________________________________
Ngoại thành phía đông!
Một nhóm người cưỡi ngựa đang tiến đến cổng thành.
Dẫn đầu là một nam nhân uy vũ, ngự trên hắc mã Thượng Phong. Mặc dù đầu bị nón che đi, nhưng trên người hắn tỏa ra khí phách hiên ngang, khiến người đi đường cũng phải chú ý ngước nhìn.
"Ca ca, sắp vào kinh thành rồi" Một nữ tử với dáng người nhỏ nhắn cưỡi trên lưng bạch mã. Gương mặt tinh nghịch như tìm được sự hứng thú, đôi mắt long lanh chứa nhiều sự tò mò, có thể nói lên, nàng tính trẻ con, có điều, trong cái trẻ con có chứa sự nguy hiểm =.=
"Ừ! Vào thành tìm khách điếm nghỉ qua đêm, mai vào cung." Âm thanh trầm thấp, tuy nhẹ nhàng từ tính nhưng mang đầy uy lực. Nam nhân dẫn đầu lại tiếp tục cho ngựa đi chậm rãi về phía trước.
Như nhớ ra điều gì, hắn quay sang nói với nữ nhân vừa rồi "Đồng nhi, hạn chế sự cao hứng của muội lại, nếu không, ca sẽ cho người đưa trở về Đông Hồ ngay" lời vừa đưa ra, hắn chẳng để ý đối phương có nghe rõ hay không đã cho hắc mã tiến nhanh về cổng thành.
"Lại nữa rồi." Dường như không mấy thích những lời đó, nữ nhân được gọi là Đồng nhi nhắn nhó vô cùng không vui, oán thán tên ca ca. Nàng có làm gì quá đáng đâu, chỉ đùa mấy tên cướp một chút đã bị cằn nhằn đến bây giờ rồi >"<
"Tiểu thư, chủ nhân chỉ là lo cho người thôi" Một tên đi bên cạnh cảm giác được sự oán niệm của nữ nhân kia, liền đưa ra lời an ủi. Quả thật nếu để nàng tự do hành sự, biết đâu những kẻ kém may mắn lại tăng lên. Mà cũng phải công nhận, suy luận của tiểu thư hắn rất khác người.
" Hừ! mới không cần" Hờn dỗi bỏ mặt tên kia, Tề Vũ Đồng cho ngựa đi nhanh về cửa thành. Ca ca nàng có nói là hạn chế, chứ không hề cấm đoán, vậy nàng vẫn có thể đi làm chuyện tốt giúp người khác rồi =.=
|
|
Đọc đoạn đối thoại vs suy nghĩ của Đồng nhi là ta lại tưởng tưởng ra 1 người đang ATSM t/g ạ. Nó quậy mà cứ nghĩ là đang giúp người :3
|
*Chương 50: Chính Sự.
Quân Bình Phủ!
Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, cây cối xanh tốt, hoa nở đầy trời. Thời cổ đại đến ánh nắng cũng dịu dàng, không gay gắt chói chang như hiện đại, điều này làm Lăng Lạc Nhân rất thích.
Hôm nay thời tiết vẫn như mọi khi, nhưng người thưởng thức thì chẳng có tí tâm trạng nào. Ngồi trong phòng ủ rũ gặm nhắm những chiếc bánh ngọt vô thức, Lăng Lạc Nhân lại nhớ đến gương mặt tuyệt mỹ của phu quân mình.
Dạo gần đây công việc khá bộn bề, từ sáng sớm Hàn Lãnh Thiên đã vào cung, đến khuya mới trở về. Thời gian bên cạnh cũng rất ít, khiến nàng cảm thấy mình rảnh rỗi đến hư người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ mục nát, sẽ tan rã, có khi bị lên men nữa =.=
Đang nhàm chán, muốn tìm việc gì đó để làm, ngay sau đó một người xuất hiện, và nàng nhanh chóng có chuyến đi thú vị đến không ngờ!
"Cái gì? Hoan nhi đã trở về Lăng gia?" Lăng Lạc Nhân kích động đứng dậy vỗ mạnh bàn. Gì chứ? Nếu là vậy xem như công sức của nàng đổ sông đổ biển? Chẳng những thế, thù lao của nàng chưa nhận được đồng nào nay không cánh mà bay mất? Làm sao có thể !
"Dạo gần đây ta cảm thấy dường như nàng buồn phiền nhiều hơn lúc trước." Bỏ mặt sự tức giận của Lăng Lạc Nhân, Hàn Khiết Luân đưa tay chống cằm, trầm tư nhớ đến gương mặt u sầu của Sở Hoan Hoan. Quả thật nàng buồn, hắn cũng chẳng được vui!
"Nhiều hơn? Ý là từ khi ngươi áp dụng hình thức ta đã dạy?" Giác quan của nữ nhân mách bảo Lăng Lạc Nhân rằng, nàng vừa nghe thấy một tin tốt lành. Chẳng những công sức được thừa nhận, mà thù lao cũng nhanh chóng có được.
Lấy lại sự bình tĩnh, nàng ngồi xuống rót tách trà cho mình. Nếu Tiểu Hoan đã trở về, để kiểm nghiệm linh cảm là đúng, nàng cần một chuyến đến Lăng Gia. Một phần vì nhớ thương nghĩa mẫu, một phần vì nàng quá rảnh rỗi sinh nông nỗi, một phần vì món hời đang cần người nhận >.<
"Phải, ta chỉ dám đứng gần đó quan sát, vì sao nàng vẫn không vui?" Hàn Khiết Luân nói ra điều mình khó hiểu, chẳng phải như Lăng Lạc Nhân nói, càng ràng buộc thì khiến khoảng cách càng xa. Hắn đã cố cách xa, nhưng khoảng cách sao lại không kéo được gần?
"Là vì thiếu ngươi!" Gương mặt đắc ý tỏ vẻ lợi hại của Lăng Lạc Nhân khi đưa ra kết luận khiến đối phương mù mịt. Xem ra cần cảm ơn Phượng tỉ đã giúp nàng có bước đệm vững chắc, kết quả này đạt chỉ tiêu trước thời hạn dự kiến.
"Thiếu ta?" Vẻ mặt ngốc nghếch chưa thể tiêu hóa hết lời Lăng Lạc Nhân nói. Chẳng phải Sở Hoa Hoan rất không thích hắn, lý do gì không có hắn khiến nàng buồn phiền, trừ khi...gương mặt Hàn Khiết Luân phút chốc rạng rỡ hẳn lên, hắn khó tin hỏi "Hoan nhi để ý ta?"
"Thế ngươi còn lý do nào khác để giải thích?" Không trả lời, Lăng Lạc Nhân hỏi ngược lại. Phải rồi, tâm trạng nữ nhân chỉ có nữ nhân hiểu, nàng không tin trong suốt thời gian bị đeo bám quấy rầy, Sở Hoan Hoan không chút cảm giác nào với tên Bá Vương này.
"Vậy tiếp theo ta nên làm thế nào? Mong nhị tẩu chỉ dạy" Từ một cái xác mất hết tinh thần như cô hồn, hiện tại Hàn Khiết Luân như vừa nạp thêm nguồn năng lượng dồi dào, sinh long hoạt hổ.Trí óc người kinh doanh đang mách bảo, người trước mắt này chính là quý nhân giúp hắn cưới được thê tử thỏa đáng.
"Haha, chỉ dạy thì không dám. Tiếp theo...ngươi bận việc gì cứ làm, có lẽ ta nên trở về Lăng gia một chuyến" Lăng Lạc Nhân quyết định như vậy một phần vì cảm thấy buồn chán. Hàn Lãnh Thiên không bên cạnh,nàng cảm thấy thật vô vị. Làm phiền thì không được, chỉ còn cách tìm cái gì đó thu hút sự chú ý của chính mình, để giảm sự nhớ thương về hắn.
"Ừhm...Sắp tới là hội tứ quốc, nên công việc nhiều một chút, phiền nhị tẩu vậy." Vấn đề này cũng gây khó khăn cho Hàn Khiết Luân, được Lăng Lạc Nhân giúp đỡ như vậy, thật sự rất biết ơn. Mọi việc đâu vào đó, hắn có thể chuyên tâm vào giúp đại ca nhị ca của mình rồi =.=
___________________________________
Hoàng Cung!
"Cái gì? Hoàng Hậu lại rời cung?" Vẫn một thái độ nàng năm muôn thuở, mọi việc liên quan đến Phượng Kỳ, điều khiến Hàn Ngôn Duẫn mất hết bình tĩnh. Đứng dậy rời khỏi long sàn, đi tới đi lui cứ như gà mẹ sắp đẻ.Tình hình ở kinh thành chưa được ổn thỏa, hắn sợ sẽ có người lợi dụng nàng để gây bất lợi trong hội tứ quốc.
"Tần Diễn !" Thấy đại ca mình sắp mất hết phương hướng, Hàn Lãnh Thiên không ngại ra tay làm việc, nhanh chóng giải quyết vấn đề " Có lẽ hoàng hậu sẽ đến Quân Bình phủ, cho người theo bảo hộ, chúng ta sẽ nhanh chóng đến sau."
Đại tướng quân Tần Diễn nhận lệnh rời đi, lúc này Hàn Ngôn Duẫn mới bình tĩnh nhìn mọi việc. Phượng Kỳ trốn khỏi cung, có lẽ gần đây hắn mãi lo chính sự, để nàng một mình nên cảm thấy buồn chán mà tìm đến Lăng Lạc Nhân. Nếu là Quân Bình phủ thì hắn cũng yên tâm phần nào.
"Lãnh Thiên, tin tức gần đây từ các nước thế nào?" Đã trút được nỗi lo sợ, Hàn Ngôn Duẫn ngồi vào ghế, tiếp tục vấn đề chính sự. Mặc dù thê tử rất quan trọng, nhưng đối với thần dân Nam Việt quốc, hắn cũng không thể đặt tình cảm lên đầu, mà phải lo cho sự an nguy của lê dân bá tánh.
"Bát Vương gia bắc quốc vẫn ở Quân Bình phủ." Nói đến điều này, Hàn Lãnh Thiên rất cảm kích Lăng Lạc Nhân đã giúp hắn giảm bớt một phiền toái lớn. Vừa hạn chế được phiền nhiễu từ Tư Đồ Ngọc, vừa có thể giữ an toàn tuyệt đối cho hắn.
"Theo thông tin từ Tử Khiêm, Nam Cung Dân đã rời khách trọ, hiện ở ngoại thành phía đông, chuẩn bị vào kinh với tư cách thái tử" Hàn Lãnh Thiên nghĩ, hẳn Nam Cung Dân đã biết thừa tướng có ý đồ tạo phản, nên muốn danh chính ngôn thuận với tư cách thái tử tây quốc đến dự hội tứ quốc, để được Nam quốc bảo vệ, thật cao minh!
"Hoàng đế Đông Hồ cùng muội muội hắn vừa vào thành được một canh giờ" Người này mặc dù mới lên ngôi được ba năm, nhưng thành quả hắn mang lại cho Đông Hồ không hề thua kém Hàn Ngôn Duẫn, đủ thấy trí dũng của hắn không hề đơn giản.
"Ừm, về cuộc hội yến ta cũng đã chuẩn bị chu đáo, mọi việc hiện nay cần quan tâm là an toàn của các nhân vật chủ chốt, đệ cùng Tử Khiêm cẩn thận!" Điều khiến Hàn Ngôn Duẫn lo lắng, hội tứ quốc chính là thời cơ tốt cho kẻ có mưu đồ tạo phản gây ra bất lợi, mọi việc hắn làm, điều phải thận trọng.
|
*Chương 51: Bà Mối.
Đã dự định thì nhất thiết phải nhanh chóng thực hiện!
Lăng Lạc Nhân tiếp tục ăn những chiếc bánh ngọt còn lại sau khi tiễn chân Hàn Khiết Luân đi. Trong lòng có biết bao dự tính cùng kế hoạch, nàng đang thận trọng tìm cách ổn thỏa và nhanh chóng kết hợp cặp đôi này, để còn ngồi hưởng phúc nữa chứ!
"Tiểu thư, người không chờ Vương gia trở về rồi mới đi sao?" Dương Tinh Linh tay đang giúp Lăng Lạc Nhân thu dọn hành lý, trong lòng thì tìm cách kéo dài thời gian chờ Hàn Lãnh Thiên trở về. Cứ ngỡ sau khi tiểu thư trở thành vương phi, nàng có thể yên tâm để ngủ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại.
"Ta sẽ nhờ người thông báo, Linh nhi không cần phải lo" Biết được sự lo lắng của Dương Tinh Linh, mà Lăng Lạc Nhân nàng có phải trẻ con đâu? Thời hiện đại cũng có thể tự mình làm mọi việc, chẳng lẽ cổ đại lại hạn chế cả việc đi đứng?
"Nhưng...tiểu thư." Không biết phải dùng cách nào để thuyết phục, Vương gia có lệnh, bất cứ vương phi muốn làm việc gì, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, nàng nhất thiết phải nghe theo. Mặc dù chỉ đơn giản là đến Lăng Gia, nhưng sự cố lần trước vẫn còn làm nàng kinh sợ.
"Ta đã nói không sao rồi mà." Ngắt ngay lời của Dương Tinh Linh, Lăng Lạc Nhân đứng dậy phủi tay, quay người chuẩn bị rời đi. Nàng có ngốc mới chờ Hàn Lãnh Thiên trở về, nếu vậy kế hoạch của nàng chắc chắn bị phá sản ngay.
"Có chứ sao không? Có ta nhớ muội nè" Một cơn lốc, à không, nói chính xác hơn là một thân ảnh tựa cơn lốc không báo trước tung cửa bay thẳng vào, áp đảo Lăng Lạc Nhân.
"Phượng...Phượng tỉ?" Với sự ân cần chào hỏi một cách nồng nhiệt của Phượng Kỳ đã khiến Lăng Lạc Nhân suýt nữa vỡ tim mà chết. Vuốt nhẹ ngực trái, nàng xoay người nhìn về kẻ đầu sỏ. Nếu sau này nàng chết vì yếu tim, thì nhất định kẻ đầu sỏ là Phượng tỉ của nàng.
"Nhân nhi,ta buồn chán vì nhớ muội quá ! " Lấy hết cảm động trong lòng, Phượng Kỳ cố nặn thêm vài giọt nước mắt, gương mặt tô đậm nét đau thương tỏ vẻ trách hờn. Có phải hay không nàng diễn xuất quá đạt khi thấy khóe môi Lăng Lạc Nhân co giật?
"Tỷ tỷ, chúng ta mới gặp cách đây không lâu mà?" Lăng Lạc Nhân cười thầm trong lòng. Có thể dạo này hoàng đế bận việc quốc sự, nên sự rảnh rỗi khiến Phượng tỉ của nàng buồn chán? Xem ra cả hai rất giống nhau rồi. Vậy thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Có người đồng hành, sẽ thêm thú vị.
"Nhớ có liên quan gì thời gian?" Gương mặt Phượng Kỳ vừa đau thương lúc nãy được chuyển thành ngây ngô không hiểu. Đúng vậy, nàng nhớ là vì không có sự đeo bám của Hàn Ngôn Duẫn, chứ có hắn nàng chẳng tài nào có thời gian để nhớ người khác được =.=
"Hoàng hậu, thực ra tiểu thư cũng rất nhớ người" Nhìn tình hình trước mắt, Dương Tinh Linh đành hi sinh, đem Phượng Kỳ ra làm vật cản bước tiểu thư mình. Nàng mặc dù nói dối, nhưng lại có thể giải vây có Lăng Lạc Nhân, như vậy nói lấy công chuộc tội đi.
"Thật không? Như vậy mới là muội muội ngoan" Hài lòng với lời của tiểu nha đầu kia, Phượng Kỳ vui vẻ ôm trầm Lăng Lạc Nhân, bất ngờ đôi mắt nhìn xuống hành lý trên bàn, hiếu kỳ kia nhanh chóng bóp chết kế hoạch mới hình thành của Dương Tinh Linh " Muội định đi đâu sao?"
"Muội trở về Lăng gia một chuyến để làm bà mối" Rất tự hào khi nghĩ về sự lợi hại của mình, Lăng Lạc Nhân chỉ một câu đơn giản đã nói rõ việc nàng sắp thực hiện. Có nên hay không khen nàng rất lợi hại !
" Lăng gia? Bà mối ? " Đối với Phượng Kỳ, một câu kia khiến công suất làm việc của dây thần kinh tăng tốc, chỉ vài giây ngắn nàng đã hiểu ra mọi chuyện "Ta cũng muốn tham gia,đi nhanh nào"
"Ơ..muội..." Chưa kịp nói gì, Lăng Lạc Nhân đã bị cơn lốc kéo đi trong tích tắc. Dạo gần đây chuyện hại tim thường xuyên diễn ra, có nên hay không nàng tìm đại phu kê toa trị yếu tim ? Người ta thường nói, ngừa bệnh hơn trị bệnh mà.
"Hoàng....Tiểu thư.." Có lẽ người cần thuốc trợ tim nhất hiện tại là Dương Tinh Linh. Nhìn bóng dáng Lăng Lạc Nhân cứ xa dần, mà lòng nàng thêm phần lo lắng. Chỉ mong vương gia có thể nhanh chóng tìm đến Lăng Gia, một mình nàng...chắc chẳng thể cầm chân một Vương Phi không thể đắc tội !
______________________________
Nội thành.
Chiều vàng ửng đỏ. Trong khu rừng trúc, một thân ảnh lam y mảnh mai, đang ngồi đánh đàn. Từng ngón tay thon dài uyển chuyển nhảy múa trên từng dây đàn, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng trong vắt. Âm nhuận mềm mại như sợi tơ chọc lòng người ngứa ngáy.
"Tiểu thư, người đang có tâm sự sao?" Nha hoàn bên cạnh thấy chủ nhân của mình tuy đánh đàn rất hay, nhưng thần thái lại chu du đến nơi thơ mộng nào đó chẳng hay biết. Từ trước đến nay việc đó nàng chưa thấy qua, sự quan tâm không cách nào hạn chế hỏi han. "Điệp nhi, hôm nay là ngày mấy?" Dừng các ngón đàn, nữ nhân lấy lại tinh thần quay sang hỏi tiểu nha đầu. Dường như nàng cố che đi điều gì đó, đành lấy một câu hỏi bất bình thường để đánh lạc hướng.
"Tiểu thư, hôm nay mười lăm tháng tám " Mặc dù rất muốn quan tâm vấn đề kia, nhưng nha đầu Điệp nhi kia biết, tiểu thư đã không muốn nói, nàng cũng chẳng dám nhiều lời để chọc giận người.
"Ừm." Liếc nhìn tiểu nha đầu mới mười hai tuổi nhưng vô cùng hiểu lòng người,Tố Đình hài lòng vì ý định cứu người trước kia. Chỉ vì vô tình, lại cứu được một tiểu cô nương khả ái đến như vậy, xem ra nàng vẫn nên làm nhiều chuyện tốt một chút, vì làm chuyện tốt, sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn.
Bàn tay lại tiếp tục những ngón đàn, Tố Đình bất giác khóe môi nở nụ cười, nàng sắp gặp một nhân vật mà trong tim thầm ấp ủ. Nhưng vừa nghĩ đến thân thế hiện tại của mình cùng nam nhân kia, đôi mắt nhanh chóng hạ xuống che giấu đi sự lo lắng, liệu nhân duyên trong giấc mơ kia có là sự thật?
Nàng đã bất chấp tất cả để đợi đến ngày hôm nay. Cũng phải nói đã bỏ ra rất nhiều công sức, bỏ nhiều thời gian để chờ đợi. Nam nhân kia không phải người thường, xem ra nàng nên bỏ chút tâm tư để tiếp cận, mà tiếp cận được rồi...sẽ thả mồi bắt cá, mà bắt được cá rồi... sẽ ăn thôi >.<
|