Dù Em Mù Anh Cũng Yêu
|
|
DÙ EM MÙ ANH CŨNG YÊU Tác giả: Tô Hồng Đào Convert: Tảng thư viện Dịch: QT
[/color] Chap 2. Sài Gòn về đêm,12 giờ - Lạnh từng cơn gió thốc. Cả thành phố im lìm trong màn đêm,chỉ còn lại các bác công nhân đang làm công việc của mình.Đâu đó xa xa là tiếng hò hét của các cô cậu thanh niên đang say trong men rượu.Tiếng cười giòn tan ấy như cứa từng nhát vào trái tim đầy vết thương không thể lành lại được... Em mang theo vali cùng những kỉ niệm của anh rời xa thành phố. Em chôn vùi quá khứ,trốn chạy bỏ lại sau lưng tất cả. Chân bước vội rời xa thành phố hơn 10 triệu dân,thứ duy nhất em không thể mang theo là tình yêu về anh. Một cô gái kéo vội chiếc vali trong phòng chờ chật chội người ở sân bay Tân Sơn Nhất,những ngón tay nới lõng chiếc vé,hành lí nhẹ tênh vài ba cuốn sách và ít món tư trang cá nhân - Nhưng lòng thì đang nặng trĩu. Thoáng từ xa,lọt vào tầm mắt cô là bóng một đôi trai gái đang tiễn nhau trên phi trường. Chàng trai đang choàng chiếc khăn len màu hồng phấn cho cô gái cùng lời chia tay tạm biệt.Hình ảnh ấy làm cô chợt đưa cô về quá khứ của một thời thật đẹp! Cô nhớ đến những lần đi công tác xa,anh đều tiễn cô đến tận sân bay và hôn khẽ lên mái tóc nâu đỏ,hôn lên sóng mũi thanh tú và thì thào với cô rằng: " Mau về với anh nhé!Cục lì"..Lúc này đây,cô ước mong thời gian quay trở về như lúc ban đầu,để cô không phải rời xa anh-một nữa trái tim cô. Gió xô gió,trời khẽ lạnh nhẹ nhàng,nhưng lòng cô thì đang nóng như lửa đốt.Mọi sự ngổn ngang đang quay cuồng trong tâm trí khi cô đag phải đối diện với hàng ngàn sự lựa chọn: Ra đi hay ở lại? Đối mặt hay trốn tránh?? Em cũn chẵng biết nữa! Con tim vẫn đang gào thét em hãy ở lại.Thế nhưng lí trí còn sót lại trong em lại kéo em chạy khỏi anh.Vì em sợ cảm giác chỉ cần gặp lại anh,em chẵng còn can đảm bỏ đi nữa.Từng cơn sóng lòng cứ thay phiên nhau dồn dập mà cào cấu,xé nát trái tim em..Anh có biết không??Em đang rất cần lắm một vòng tay để che chở lúc này,cần lắm câu nói "Không sao đâu,có anh ở đây rồi" Dẫu có như thế,em vẫn không đủ nghị lực để gọi cho anh.Dãy số đó em đã xóa và rồi lại lưu không biết bao lần,nhưng cho dù có xóa,có đập tan chiếc điện thoại - em cứ mãi còn nhớ.Hay em tự đập vào đầu mình cho đến lúc mất trí nhớ như mỗi lần em vờ giận anh nha.Để rồi liệu anh có cốc vào đầu em như anh thường làm hay anh cứ đứng đó,cách xa em hơn ngàn cây số... Trời ngày càng thêm trở lạnh,nền trời tối sẫm,vắng sao. Những đám mây rất gần dường như có thể chạm tay đến và nắm lấy,dù là qua lớp cửa kính bám bụi. Đôi môi khẽ run lên vì lạnh cùng bàn tay đan xen nhau để tìm chút hơi ấm thân quen. Khoảng cách giữa chúng ta lúc này đây là quá xa.Và nếu định mệnh là có thật,liệu anh và em có gặp nhau ở điểm giao cắt? Nếu số phận thật sự thuộc về nhau,yêu thương sẽ lại quay về? Máy bay hạ cánh xuống thủ đô Hà Nội,khi đồng hồ đã điểm 5 giờ sáng.Trời Hà Nội lạnh lẻo khói sương bao trùm khắp các con đường,góc phố. Men theo địa chỉ đến căn hộ của đứa bạn thân,cái gió miền Bắc cứ quật vào mặt cô từng cơn bỏng rát. Tâm trạng đã tệ nay càng tệ hơn. Lúc này đây,cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài để quên tất cả... Hơn bao giờ hết,trong giấc ngủ giữa chốn thủ đô xa lạ đêm nay,cô hi vọng,cầu xin kí ức cùng tình yêu về anh tan biến. Tiếc là tất cả quá nồng,nồng đến mức trong cơn mê,khóe mi đã cứng rắn rất nhiều cũng không ngăn được chính nó ứa nước và nhói cay!
|
Chap 3. 12 tháng em nghĩ về anh - 365 ngày em nhớ đến anh! Những ngày mùa đông ở Hà Nội,trời xám xanh như bọc thép,các trận gió tràn về làm huyên náo mọi đỉnh cây cả đêm và ngày.Không khí lạnh buốt đầy hơi ẩm.... Em giữ cho tim mình ở trạng thái bình thường nhất,đóng băng cảm xúc chính mình.Cuộc sống của em hồ như thẩm màu.Khi một năm qua em chẵng thể nào thôi ngừng nhớ đến anh.Nhưng bây giờ thì em có thể lấp vào những ngày vắng anh bằng khoảng thời gian say với ước mơ và đam mê tuổi trẻ - caffe " Lặng Lẽ ". Cái tên "Lặng Lẽ" em đặt tên cho quán cũng như việc em phải lặng lẽ mà rời khỏi anh.Và em hứa với chính mình phải mạnh mẽ! Em có thể tự mình chấm thuốc đỏ,băng bó tổn thương bằng cách thả hồn trôi bồng bềnh như những cánh chim hải âu trắng muốt bay xiên dọc bờ biển. Ít nhất tại thủ đô sầm uất này,em có thể dán chồng những kỉ niệm mới lên phần kí ức cũ ở Gài Gòn - khi bên anh. Em có thể vui với những cảm xúc tạm thời,và thầm cảm ơn ông trời vẫn còn cho em được sống,để mong một lần gặp lại anh. Mà chắc gì anh còn thương em. Và hơn hết em là người có lỗi trước cơ mà. Em tự cho phép mình ra đi không một lời chia tay với anh,vì em nghĩ chia tay không lời liệu còn quay lại? Mãi thả hồn theo tâm trạng,cô không hay một cốc capuchino đã được đặt xuống bàn,mùi hương thật thơm,thật ngọt ngào.Không cần nhìn lại,cô cũng biết được ai đã đưa capuchino cho mình,đó là người bạn thân nhất của cô - Linh. - Sức khỏe mày vẫn ổn chứ,An? - Tao không sao.Bác sĩ bảo tuần sau là có thể ngưng dừng thuốc được rồi... - Thế cơ à? Tuyệt quá. Sau ca phẩu thuật tâm trạng mày khá lên nhiều rồi đó An. An Im lặng,không trả lại LInh,chỉ nhẹ mĩm cười,lòng miên man suy nghĩ.... Một năm trước.....!!! Khoảng thời gian tồi tệ nhất trước khi rời bỏ anh,em đã phải đối mặt với sự thật đau đớn nhất đời em. Do một lần bất cẩn ngã cầu thang,cú ngã nhẹ,không xay xước,chỉ cảm thấy mắt hơi nhức. Em đã không hề để ý,cho đến khi những cơn đau đầu choáng váng xuất hiện,mắt lúc mờ lúc không,nhìn ánh đèn quầng xanh quầng đỏ như đèn giao thông,tầm nhìn bị thu hẹp dần. Và rồi bác sĩ chuẩn đoán sau cú ngã đó em bị chứng: Đường lưu thông dịch thủy bị cản trở,nếu không chữa trị,trường hợp xấu nhất là vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng. Tất cả những hoạch định,mơ ước của em đều bị sụp đổ ngay tức khắc. Em cứng cỏi gồng mình phải đứng dậy,vì em chẵng muốn ai lo lắng thêm cho mình,nhất là anh,khi lòng em đủ thứ ngổn ngang,bề bộn bất an thì em đã quyết mình phải vượt qua bão giông này,bằng mọi giá,để trở về bên anh! Em đã phải hờ hững,lạnh nhạt với anh,để khi em đi rồi anh sẽ bớt đau,bớt dày vò trái tim hơn. Tất cả đúng như dự đoán,theo đúng đường ray vạch sẵn.Dẫu chuẩn bị tâm lí từ trước,ấy vậy mà em chẵng thể đối mặt,càng không được phép nói ra. Sự lạnh lùng của anh như mũi dao lách sâu vào da thịt em,còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cuộc phẩu thuật sắp sữa mà tỉ số thành bại chỉ có 60/40...... - An..An...Annnnn!!!!!!!!! Giật mình trước câu gọi của Linh,cô quay lại nhìn con bạn thì thấy nó đang trưng cái mặt thảm sầu lo lắng ra.. - Ha ha ha..... Bật cười trước cái vẻ mặt ngố ngố của nó. Đã lâu lắm rồi cô mới cười sảng khoái đến vậy! Linh không thể nào tiêu hóa hết sự đổi thay quá bất ngờ của cô. Mà thế cũng hay,ít nhất cô cũng thấy thoải mái hơn một chút. Và biết đâu,nổi nhớ về anh sẽ vơi đi một ít nào đó.....
|
Chap 4. Thời gian vô tình lướt qua. Những kí ức tưởng chừng sẽ in dấu rất rỏ nhưng lại dần dần phai mờ theo làn sóng biển. Cuộc đời con người có được mấy lần gọi là tuổi trẻ. Ấy vậy mà anh đã phải bỏ ra khoảng thời gian quá lớn,quá dài để quên em. Phải chi bộ não con người như một chiếc thẻ nhớ thì anh đã có thể bẽ gảy hay thậm chí là quăng nó vào tận sâu trong lòng đại dương. Thời gian quả thật làm chết một cuộc tình! 24 tháng anh sống thiếu em-anh chỉ như đang tồn tại,như một con roobot không cảm xúc mặc người đời xô đẩy. Gấp đôi 365 ngày,anh mất hoàn toàn liên lạc với em. Em bỏ đi...Mọi nổ lực tìm kiếm em đều trở nên vô ích. Em gần như biến mất khỏi đời anh. Anh gào thét trong vô vọng: An! Làm ơn. Đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa! Em ở đâu? An ơi!!! Hai năm sau.... Chiều Hà Nội vào cuối tháng 10,đầu tháng 11. Đông giá rét vừa giấu mặt,mùa xuân đã nhẹ nhàng chớm nở trên từng nhánh cây hoa đào,đứng dưới gốc cây,ngẩng cổ nhìn lên,nhiều khi mắt anh nhòe đi bởi màu hoa nở rộ. Song,lòng anh lạnh lẽo lạ lùng. Vì thành phố không em - mùa nào cũng là mùa Đông! Bay sang Hà Nội đã 3 ngày nay để gặp đối tác và bàn việc công ty. Sau ngày em đi,công việc anh chất dồn nặng nề,áp lực đè maijnh,tâm trí không lúc nào rảnh rỗi. Anh phải làm như thế để nỗi ám ảnh về những giây phút thảnh thơi trôi đi nhanh. Chỉ có thế,nỗi nhớ em sẽ không thể trở mình,cựa quậy,nhức nhối. Hơn hết,với trách nhiệm là giám đốc của một công ty vừa mới lên sàn,thì anh càng không được phép lơ là,rời bỏ công việc để vượt ngàn cây số tìm em dù là chân trời góc bể. Toàn sức cho công việc khiến anh quên bẵng đi sự thật là đang đợi chờ 1 ai đó đã từng rời bỏ mình. Đành lòng là vậy, nhưng sâu thẵm trong trái tim anh muốn gặp em vô cùng,thật sự rất muốn! Rời quầy,bước ra từ quán bar sau khi nhâm nhi hai ly whisky. 30 giây sau,1 cô gái bước ra từ cữa hàng bánh cùng một người bạn khi đã mua vài túi bánh làm quà cho khách. Trên vĩa hè dài,nắng chiều đang dần buông xuống trên các hàng cây đứng tuổi. Anh đi về phía bên phải cửa ra vào,cô gái cùng người bạn lại tản bộ hướng ngược lại. Quán bar và tiệm bánh nằm sát cạnh nhau,chính giữa tuyến phố trung tâm của Hà Nội không mấy ồn ào. Họ - những kẻ yêu nhau lại thất lạc nhau lần nữa. Lướt qua nhau trên ngã tư đường,một tích tắc,An quay phắt người lại,nhìn thấy dáng hình quen thuộc. Nỗi nhớ vốn đã chìm sâu trong kí ức nay lại thay phiên nhau ùa về tra tấn trái tim sớm ngủ yên. - Ê nhìn gì vậy An? - À..à..không có gì đâu..đi thôi Linh. Vội lắc đầu,cười chua chát,nghĩ mình hoa mắt ảo ảnh. Kẻ đã từng đưa đôi mắt lên bàn mổ 1 lần,liệu còn tin vào nó? Họ - xa dần... Giữa 1 con đường thưa thớt người qua lại và bóng chiều nhập nhoạng loang máu. Định mệnh chớ trêu,lần 1!
|
Chap 5. Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa... Cái thời tiết ở Hà Nội không giống như trong Sài thành. Gió cứ se se lạnh,rất hiếm khi để người Hà Nội nhìn thấy mặt trời chói chang. Hầu như là không có. Bởi,Hà Nội chỉ hé nắng tầm 1 2 giờ là mất hẵn,chỉ còn lại sương lạnh và từng cơn gió heo may rét buốt. Nếu ai ra Hà Nội mà không thích nghi kịp với sự thay đổi của thời tiết này,thì có thể sẽ bị sốc nhiệt ngay. Nguy hiểm nhất là những người già lần đầu ra Hà Nội. Từng cơn gió lạnh thổi mạnh phả vào ngóc ngách mỗi ngõ phố. Công việc đã xong từ chiều hôm qua,giờ anh chỉ còn 1 ngày ở Hà thành này thôi. Trong đầu anh văng vẵng tiếng léo nhéo của thằng bạn "nối khố": - "Mày ra đó tranh thủ thư giản đầu óc rồi trở lại như bình thường dùm tao cái . À mà Khánh này! Tao nghe nói ở Hà Nội mới mở quán caffe vừa ngon vừa mang đậm chất Sài Gòn lắm. Mày rảnh thì ghé uống thử đi. Lâu lâu mới có dịp ra Hà Nội mà." "Đúng là cái thằng! Nói nhiều chẵng chịu nổi. Y như tánh đàn bà" - Anh thầm nghĩ. Nói thì nói thế thôi,anh cũng tính đi đến đó xem thử có cái gì hay không mà sao nó quảng cáo nghe hấp dẫn đến thế,dù gì anh cũng chẵng có việc gì làm. Khánh cứ nhớ nhớ quên quên cái địa chỉ hôm bữa thằng bạn nhắc đến. Lục tung cả bộ não cũng chẵng moi ra được cái địa chỉ ấy,Khánh đành phải gọi cho thằng bạn: Ringgg..ringggg...ringgg..!! - Alo! Khánh à? Tao nghe đây. - Ừ.Hôm bữa mày bảo quán caffe lặng lặng gì gì đó đấy nó ở đường nào thế? Tao quên mất rồi. - Mày nói "Lặng Lẽ" ấy hả? Nó nằm ở đường Hai Bà Trưng ấy. Để tao rep địa chỉ cụ thể cho. Sao? Tính đi à? - Ừ. Cũng không có việc gì làm tao tính đi uống thử sẵn coi như đi chơi luôn. - Ha ha. Đấy! đấy! Thế mà hôm bữa thằng nào còn chửi bảo tao dư hơi đấy? Giờ lại nghe thằng dư hơi như tao cơ đấy..ha ha..Mày mà nghe chuyên gia như tao quảng cáo thì..... Tút...tút..tút.... - Ê ê Khánh? Alo? alo? Dám tắt máy ông mày à. Về biết tay tao nha Khánh. Không cần nghe hết câu chuyện,anh cũng thừa biết nó lại sắp dỡ cái tật "bà tám" của nó ra. Chật! Anh nghĩ mãi cũng không hiểu được tại sao hai thằng lại làm bạn hơn 10 năm rồi. Cùng 27 tuổi mà một thằng thì như 1 tảng băng di động,còn một thằng thì cứ như con két tối ngày lảm nhảm nghe mà buốt cả óc. Mất hơn 30 phút đi bộ,Khánh cũng đã tìm được cái quán mà thằng bạn đã nói. Quán nằm sâu trong lòng con phố,cách trang trí,bày biện mang vẽ đẹp của một ngôi nhà cổ điển pha lẫn chút hiện đại. Ngoài cửa quán đặt hai chậu hoa Lavenđơ màu tím cùng vài chậu xương rồng nho nhỏ. Anh chợt nhớ về An - cô rất thích hoa Lavenđơ màu tím. Cả hai còn hứa sẽ cùng nhau trồng đầy hoa lavenđơ cho ngôi nhà tình yêu của họ sau này. Vậy mà giờ đây: Ước mơ vẫn còn đó mà cô thì biến mất không một chút tâm hơi.... "Sài Gòn giấu anh kỉ quá....Đến khi em tìm ra....thì anh đã bên người ta....mất rồi........" ( Lưng chừng hạnh phúc - Bảo Thy ). - " Đúng là cái quán kì lạ. Ở Hà Nội làm gì có cái quán nào bật nhạc về Sài Gòn đâu chứ?" - Khánh lẩm bẩm trong miệng. Tìm cho mình một chổ khuất cạnh hồ phun nước. Điều làm Khánh ngạc nhiên chính là kế bên dãy ghế ngồi lại được sắp xếp thêm một kệ sách gồm những cuốn tiểu thuyết,báo,tạp chí,vv... Chưa hết,kế dưới kệ sách là một logo ghi dòng chữ " Xin đừng làm hư ^^ ". Khẽ cười trước phong cách quái đản này. Không quên đoán chủ nhân quán này chắc chắn là một cô gái. Chắc là vậy! Ngó thấy phục vụ đến,anh đặt quyển tạp chí xuống và kêu thức uống: - Cho tôi 1 ly caffe không đường. - Xin quý khách chờ một chúc ạk!! Cô phục vụ quay bước đi thì Khánh gọi lại: -Cô cho tôi hỏi thăm,không biết quán mình người chủ là nam hay nữ nhỉ?? - Thưa quý khách,là nữ.Có gì không ạ?? - À..à.. Không có gì đâu. Tôi cảm ơn. " Quả đúng như mình nghĩ. Nhưng người nghĩ ra kiểu trang trí này chỉ có con gái mà thôi. Nếu có ngoại lệ thì chắc hai file rồi." 15 phút sau.... Ngồi uống nước và xem báo được 1 lúc thì chuông điện thoại vang lên - Tôi Khánh nghe? - Sếp à. Công ty mình xảy ra chuyện rồi. Đối tác ở Nhật đã tự ý thu hồi hợp đồng. - Được rồi. Tôi biết rồi. Cô thu xếp dời vé máy bay vào tối nay dùm tôi.Tối tôi bay. Vội kêu phục vụ tính tiền và rời quán. Khi anh bước đến cửa,thì đúng lúc đó một cô gái tay mang chậu Lavenđơ bước vào quán. Họ tuy cùng một chổ nhưng lại không thể gặp nhau. Phải chăng tất cả là do ĐỊNH MỆNH! - An đến rồi đấy à. Dạo này mày siêng chăm hoa quá nhỉ? - Tất nhiên rồi. Hoa tao thích nhất mà lị... Nở một nụ cười thật tươi,tiếp tục quay lại với công việc tỉa hoa.Nụ cười của cô như ánh nắng lan tỏa khắp cả khu quán,lan rộng sưởi ấm cho cả cơn gió lạnh ngoài kia. Và đến bao giờ cô mới có thể sưởi ấm lại trái tim lạnh lẽo của chàng trai ấy??
|
Chap 6. Hà Nội chiều tàn.... Trời đời này vốn dĩ có rất nhiều sự tương phùng mang đầy niềm vui.Dĩ nhiên cũng sẽ có không ít cuộc trùng phùng thắm đẫm nước mắt. Đối với An,cuộc trùng phùng này quá đổi ngỡ ngàng,chua xót. An không thể nào tin nổi vào mắt mình. Khánh! Chính là Khánh! Người cô luôn nhớ nhung đang ở trước tầm mắt cô. Anh vẫn lun như vậy: Áo sơmi trắng,quần đen phối cùng chiếc khăng choàng nâu. Mái tóc vuốt thẳng làm tôn lên vẽ đẹp điển trai của anh. Anh cao hơn cô 1 cái đầu nên mỗi lần cả hai đi chung,cô đều phải mag giầy cao gót để xứng với anh. Cũng chính vì vậy mà không ít lần cô bị anh trêu chọc mình. " Nhưng trông anh sao ốm đến thế kia? Anh có chăm sóc tốt cho bản thân không? Còn căn bệnh đau dạ dày của anh nữa. Nó còn tái phát không? " Hàng loạt câu hỏi cứ chất chồng chéo lên nhau,lảng vảng trong trí óc của An. Điều mà cô muốn làm nhất lúc này chính là chạy thật nhanh để sà vào lòng anh mà khóc thật to,thật to. Khi con người ta có lỗi,họ sẽ chẳng bao giờ có đủ dũng khí để gặp lại người mình gây tổn thương. An cũng thế,dù chỉ là 1% dũng cảm cô chẳng thể nào có đủ. Cách nhau một dãy phân cách đường, mà cô cứ tưởng chừng như cả chục dãy. Hơn cả việc cô cách xa anh hàng ngàn cây số trước kia! Lúc chiều,do hết nguyên liệu pha chế,cô đã bảo Linh trông coi quán giúp mình,để cô đi mua nguyên liệu. Không ngờ,cô lại gặp được anh. Dòng người qua lại tấp nập,ồn ào,nhưng cô lại cảm thấy tất cả như lắng đọng. Trời bổng trở gió,âm u,tối sẩm lại,dự cảm sắp có một cơn mưa sắp ập đến. An vội thu xếp đồ đạc và chuẩn bị rời đi,quyết định không để anh nhìn thấy. Cô thà để anh hận mình chứ không muốn phá hoại cuộc sống của anh. Cô quyết định như thế là đúng hay sai đây? Lúc này,Khánh đang loay hoay kéo chiếc vali qua dãy phân cách để đến phi trường cho kịp chuyến bay sắp tới. Anh đã không biết,có một chiếc moto đang chạy hướng ngược lại với tốc độ rất nhanh và tiến tới chổ Khánh. Ngoài trừ một người..... Tim An như ngừng đập! Cô đang chứng kiến một cảnh tượng gì thế này? Anh sắp bị chiếc xe kia đụng phải ư? Không...Không thể được....Anh phải sống...và cô phải làm cái gì đó cho anh. Cô chẵng suy nghĩ được gì cả,bởi người từng nộp mạng mình cho thần chết một lần thì có chết một lần nữa cũng chẵng sao,tất cả đều vì anh. Và chuyện gì đến cũng đến. Bàng hoàng khi thấy chiếc xe đang đến gần,Khánh giật mình đứng chôn chân tại chổ. Đầu óc quay cuồng hoảng loạng. Trong giây phút cận kề cái chết ấy,anh bổng thấy thân mình bị đẩy mạnh sang góc bên đường và rồi...... Đùng! Một bóng người đã lao ra hứng trọn cú tông xe vừa rồi. Nhanh chóng định thần lại,anh gần như chết lặng. Là An. Người đã cứu anh lại chính là người anh cất công tìm kiếm suốt 3 năm nay. Máu lan dần ra đường,đỏ thẵm một góc. Một cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt nhắm nghiền đang nằm giữa vũng máu ấy. Trời ào ào cơn mưa,trút vội xuống người đi đường,nhưng người ta lại không tản ra mà nán lại xoay quanh chổ cô gái nằm. Lao nhào vào đám đông ôm lấy An,Khánh không ngừng gào thét - tiếng kêu gào xé tan màn mưa: - An! tỉnh dậy đi An! Nhìn anh đi mà An....Anh xin em đấy An ơi!!!! Cố gắng mở mắt,nở nhẹ một nụ cười yếu ớt,cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bấy lâu nhớ nhung. Áp sát vào mặt Khánh,cô thì thào vào tai anh: - Anh Khánh....Emmmm....xin....lổi......... Bàn tay trượt dài xuống đường cùng đôi mắt khép chặt. Ôm cô trong lòng,anh hét vang: - Khônggggggggggggg! Mưa vẫn rơi. Ngày một lớn. Tiếng mưa nghe não lòng mang theo nổi u sầu,tang thương. Người ta đưa mắt nhìn nhau,xót thương cho số phận của cả chàng trai và cô gái. Trong làn mưa,là tiếng còi xe cứu thương đang chở 1 con người đang sắp cận kề cái chết,bỏ lại sau lưng một con đường đẫm màu đau thương...
|